Phúc Hắc Bùi Quản Lý

Chương 13:




Bụng thật đói, trong nhà có duy nhất gói mỳ ăn liền, đã bị nàng ăn buổi trưa rồi. Nhạc San bất đắc dĩ, đành phải thay đồ ngủ, ra ngoài kiếm ăn đi.
Nàng vốn không phải nội trợ giỏi, trước kia luôn có thói quen ở nhà chuẩn bị một đống đồ ăn sẵn, tỷ như kẹo, bánh bích quy, mỳ ăn liền linh tinh gì đó, bởi vì nếu không có những thứ dự trữ này, nàng sợ chính mình chứng làm biếng càng tăng, thật sự sẽ đói chết.
Nhưng là rốt cuộc là nàng bắt đầu từ khi nào thì quên nha, không hề mua mấy thứ đồ này?
Bùi quản lí.
Từ lúc bắt đầu đến nhà hắn tăng ca, hắn sẽ đưa nàng đi ăn bữa tối cùng bữa sáng, có đôi khi đưa nàng trở về còn có thể mời nàng ăn khuya, nàng liền đã quên đói bụng là cái tư vị gì rồi.
Rất khổ sở, nàng thật sự rất khổ sở,nghĩ về sau khả năng không bao giờ nữa có thể cùng quản lí giống trước ở chung, nàng đã muốn khóc. Chính là nàng không hiểu nàng tránh ở trong nhà khóc cả một ngày, vì sao còn khóc không đủ đâu? Thật sự là chán ghét.
Cúi đầu không cho người khác thấy nàng đỏ bừng hai mắt, nàng nhanh chóng xuyên qua lầu một đại sảnh, đi ra tiểu khu sau cửa lớn hướng quẹo phải, có cửa hàng tiện lợi, cũng có mấy quán ăn vặt.
“Cô muốn đi đâu?”
Thình lình xảy ra tiếng nói quen thuộc Nhạc San, nàng hoài nghi ngẩng đầu, sau đó cả người bị kinh ngốc.
“Quản lí?” nàng không thể tin được hắn nhưng lại xuất hiện ở trước mắt nàng.
“Tôi bộ dạng thực dọa người sao? Ánh mắt trừng lớn như vậy làm cái gì? Trở về.” hắn dùng cằm chỉ vào phương hướng phía sau nàng, trầm giọng ra lệnh.
Nhạc San vẫn như cũ ngơ ngác nhìn hắn, nàng như thế nào đều không nghĩ hắn thế này đến. Hắn là đến xem nàng sao? Bởi vì nàng hôm nay không đi làm?
“Quản lí ―”
“Về nhà nói sau.” hắn đánh gãy  lời nàng. Nghe thanh âm của nàng khàn khàn như vậy, khẳng định là bị cảm, này thật ngu ngốc!
“Về nhà ai?”  (*nháy nháy*,về nhà ai a)
“Cô nghĩ về nhà ai? Cô phát sốt đem đầu cháy hỏng sao?” hắn mày nhăn lại, đặt tay trên trán nàng, xem xét nhiệt độ cơ thể của nàng. Hoàn hảo, không có phát sốt. Hành động này làm cho Nhạc San không tự chủ được đỏ mặt, nàng thẹn thùng  lui sau từng bước, tránh đi hắn đụng chạm có chút nóng rực.
Bùi Danh Cạnh ánh mắt trầm xuống, môi mím lại, lộ ra biểu tình không hờn giận.
“Đi.” hắn ra lệnh.
“Đi đâu?” nàng còn tại ngẩn người.
“Nhà cô. Chẳng lẽ là nhà của tôi sao?” hắn trào phúng trừng nàng.
“Nha.” Nhạc San ngoan ngoãn xoay người trở về, đi vài bước, mới bỗng nhiên nhớ tới chính mình mục đích ra ngoài, liền dừng lại cước bộ.
“Làm gì?” hắn không hờn giận hỏi.
“Tôi nghĩ đi mua này nọ, trong nhà cái gì ăn đều không có.” Tạm thời nói vấn đề nàng đã đói bụng,thực ra ngay cả đồ uống mời khách uống đều không có.
“Cô không nhìn sao” hắn tức giận nói.
“A?” nàng không rõ cho nên chính là ngơ ngác nhìn hắn.
“Trên tay tôi không có gì sao” hắn trực tiếp nhắc nhở.
Nhạc San ánh mắt theo hắn dời xuống tay hắn, thế này mới phát hiện trên tay hắn là một cái túi mới mua, bên trong đầy này nọ.
“Ăn?” nàng hỏi với đầy cõi lòng hy vọng.
“Này ngu ngốc.” hắn lạnh lùng trả lời.
Nhạc San không nói gì mà chống đỡ, chỉ có thể chậm chạp tiếp tục đi phía trước đi, sau đó dẫn hắn xuyên qua đại sảnh, đi vào thang máy, thang máy dần lên cao đến trước cửa nhà nàng, lại dùng cái chìa khóa mở cửa,mời hắn vào nhà.
“Có gặp bác sĩ chưa?” Bùi Danh Cạnh đưa tay đặt các gói to ở trên bàn trà, quay đầu hỏi nàng.
Nhạc San theo trực giác lắc lắc đầu. Nàng không có chuyện gì sao lại gặp bác sĩ?
“Cô không phải nói là không thoải mái sao? Không thoải mái vì sao không đi bác sĩ?” hắn sắc mặt trầm xuống, tức giận hỏi.
“Không thoải mái?” nàng ngẩn người, khó hiểu nói: “Tôi không hề nói không thoải mái nha.”
“Không hề không thoải mái? Cho nên cô hôm nay không đi làm, là muốn nghỉ bao lâu?” Bùi Danh Cạnh hai mắt mị mị nguy hiểm,nhìn chằm chằm nàng thong thả nói.
Nhạc San im lặng, đột nhiên trở nên có chút không biết làm sao. “Này…… Tôi……”
“Tôi cái gì? Không có việc gì vì sao không đi làm? Vì sao muốn gạt người ta nói cô thân thể không thoải mái? Còn có cặp ánh mắt kia lại vừa đỏ vừa trũng, là chuyện gì xảy ra, cô là tránh ở trong nhà khóc sao?”
Nàng dùng sức lắc đầu, cũng không dám chống lại hai mắt lợi hại của hắn.
“Vì sao khóc?” ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm nàng trầm giọng hỏi, hoàn toàn không để ý nàng lắc đầu phủ nhận.
“Tôi đói bụng, quản lí.” Nhạc San căn bản không biết nên như thế nào trả lời, chỉ có thể thấp giọng cầu xin, nói sang chuyện khác.
“Không trả lời sẽ không ăn.”
Cái gì? Nàng ngăn chặn không được ngẩng đầu nhìn hắn. Không nghĩ tới hắn ngoan cố như vậy, mua này nọ đến, cũng không cho nàng ăn,thế thì mua làm cái gì?
“Nhanh chút trả lời.” hắn quát.
“Không thể ăn trước sao? Tôi bụng thật sự rất đói bụng, hôm nay chỉ ăn một tô mỳ ăn liền mà thôi.” nàng cầu xin, Bùi Danh Cạnh nghe xong tức giận đến muốn đem nàng đánh đòn.
Cả một ngày từ sáng đến tối, nàng thế nhưng chỉ ăn một tô mỳ ăn liền?
“Cô muốn sau khi chết trở thành xác ướp sao?” hắn càng nghĩ càng tức, lại không thể kiên trì muốn nàng trước trả lời vấn đề, đem túi đồ ăn đem ra.
Bên trong có một cặp lồng cháo, là muốn cho bệnh nhân ăn. Còn có mì xào thập cẩm cùng một chén cống hoàn canh, là cho hắn ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.