Phúc Hắc Bùi Quản Lý

Chương 14:




Nàng ngơ ngác nhìn hắn.
“Còn ngồi đó? Không mau ăn đi.” hắn thúc giục nàng.
Nhạc San gật gật đầu, giơ lên chiếc đũa gắp mì xào đưa vào miệng, nhưng hai mắt lại vẫn như cũ theo dõi hắn, không có biện pháp dời tầm mắt.
Hắn chẳng lẽ một chút cũng không để ý ăn nước miếng của nàng sao? Còn có, hắn vì sao muốn đem mì xào cùng cống hoàn canh cho nàng ăn, chính mình ăn cháo không hương vị?
Là vì hắn muốn ăn sao? Vẫn là bởi vì hắn đem mì xào cho nàng, chính mình đành phải ăn cháo? Vấn đề là, hắn căn bản là không cần đem mì xào cùng cống hoàn canh đưa cho nàng nha, hắn vì sao đối nàng tốt như vậy?
Nàng nghĩ đến một cái khả năng, cũng không dám mơ ước sẽ là thật sự, chỉ dám vụng trộm hy vọng mà thôi.
“Cô rốt cuộc đang nhìn cái gì?” Bùi Danh Cạnh nhịn không được hỏi. “Không cần nói cho tôi biết này bát cháo là của cô, muốn tôi trả lại nha.”
Nhạc San nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu,  biểu tình muốn nói lại thôi.
Quản lí,anh vì sao sẽ tìm đến tôi? Vì sao mua những thứ này cho tôi ăn? Vì sao biết tôi có vẻ muốn ăn mì xào, liền đem mì xào cho tôi ăn? Vì sao? Vì sao? Anh là không phải có một chút thích tôi chứ? Tôi cũng không thể được nghĩ như vậy?
“Vẫn là cô ngay cả cà phê của tôi cũng muốn?” hắn lại hỏi.
“Không phải.” nàng xấu hổ ảo não phủ nhận.
“Kia cô làm chi lộ ra vẻ mặt biểu tình chờ đợi lại muốn muốn?”
Nhạc San sửng sốt, không tự chủ được sờ sờ mặt mình.
Nàng thật sự lộ ra biểu tình như vậy? Rõ ràng như vậy sao? Cho nên nàng hôm nay mới xin phép, không nghĩ đối mặt hắn, bởi vì nàng hoàn toàn sẽ không che dấu nổi tâm tình của mình.
Vốn nàng còn muốn lợi dụng hôm nay cùng hai ngày tới được nghỉ sẽ sửa sang lại cảm xúc chính mình, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn hội đột nhiên chạy tới tìm nàng, khó trách Tiệp Ngọc sẽ nói hắn  có ý tứ nha.
Nhưng là này cũng chỉ là đoán, nàng không thể chỉ đoán liền lớn mật hướng hắn thông báo tâm ý chính mình đi? Nàng hiện tại rốt cuộc nên xử lý tình ý đối với hắn như thế nào đây? Nhạc San cúi đầu, thực không biết vị mì xào vừa ăn vừa nghĩ này, vẫn là không tìm được đáp án vấn đề a.
“Ăn xong có thể trả lời vấn đề của tôi đi? Cô không có không hề thoải mái, vì sao muốn xin nghỉ?” Nhạc San buông đũa trúc trên tay còn không đến một phút đồng hồ, liền nghe thấy Bùi Danh Cạnh mở miệng hỏi nàng, hại nàng nghĩ muốn lại lần nữa cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Đáng tiếc mặc kệ là mì xào, cống hoàn canh, hay cháo đều đã muốn trở thành hư không, chỉ còn lại có cà phê là hắn còn không có uống hoàn.
“Chờ một chút, tôi trước dọn mặt bàn một chút.” nàng áy náy đứng dậy nói, quyết định có thể bỏ qua liền bỏ qua.
Nhưng là thu dọn cái bàn bao nhiêu thời gian? Năm phút đồng hồ đã là dư thừa, càng miễn bàn hắn còn chủ động hỗ trợ thu dọn, cuối cùng thậm chí đem tất cả cho vào bao rác, cũng là để tại nơi này, không cho nàng có cơ hội đến phòng bếp,bỏ vào thùng đựng rác, xem thấu chiến thuật chiến thuật kéo dài của nàng.
“Trả lời vấn đề tôi hỏi cô.” hắn ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng.
Nhạc San nghe vậy, khóc không ra nước mắt. Hắn muốn nàng trả lời như thế nào đây? Nói nàng bởi vì bị người khác vạch trần bí mật nàng thương hắn, sợ tới mức không biết làm sao, không thể giống như bình thường đối mặt hắn, cho nên đành phải xin phép tránh ở trong nhà sao?
“Quản lí vì sao lại đến đây?” suy nghĩ trong chốc lát, nàng quyết định chưa trả lời mà hỏi. Nàng muốn biết hắn là vì lý do gì mà mang theo bữa tối tìm đến nàng.
“Đi ngang qua.”
“Đây là cái gì đáp án?” nàng thốt ra.
“Ngay cả cháo đều mua,cô cảm thấy là đi ngang qua thật sao?” hắn tức giận hỏi lại. “Thật sự là cái ngu ngốc.”
“Quản lí!” lại mắng nàng là ngu ngốc. “Tôi không phải ngu ngốc.” nàng nghiêm túc thanh minh.
“Không phải ngu ngốc vì sao lại hỏi như vậy? Nhanh chút trả lời tôi đi.”
“Không cần,anh trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.” nàng lấy thêm can đảm cự tuyệt, quyết tâm làm rõ cái nàng muốn biết trước,nếu không nàng sẽ không trả lời hắn.
“Thế cô nghĩ là vì sao?” Bùi Danh Cạnh có chút đăm chiêu nhìn nàng trong chốc lát, hỏi lại nàng.
“Tôi?”
“Đúng” hắn nhìn nàng không chuyển mắt. “Cô cảm thấy vì sao tôi sẽ đến?”
“Đến thăm bệnh?”
“Thật thông minh.” hắn trào phúng.
“Anh nói chuyện không cần trào phúng như vậy.” nàng tức giận.”Quản lí tới nơi này là muốn đến châm chọc tôi sao?”
“Không phải. Tôi là muốn làm rõ ràng cô rốt cuộc sinh bệnh gì nặng, cần xin phép một ngày.” Hắn vẫn như cũ mang theo khinh thường trào phúng.
“Vậy anh có thể gọi điện thoại tới hỏi là được, không cần phải đi một chuyến như thế này, còn thay tôi mua bữa tối.”  nàng nói ra chỗ không hợp lý.
“Nguyên lai cô cũng biết, không quá ngốc nha”
Nhạc San ẩn nhẫn tức giận, cảm giác hắn tới đây tựa hồ là vì chọc nàng tức giận. Nàng hít sâu một hơi, quyết định không hề quanh co lòng vòng.
“Quản lí, anh vì sao sẽ đối tốt với tôi như vậy?” nàng đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi.
“Nguyên lai ngu ngốc cũng có thể cảm giác được người khác đối nàng tốt nhất, thật sự là thật đáng mừng.” hắn nhìn nàng hừ giọng nói.
“Quản lí!” Nhạc San tức giận. Hắn vì sao luôn không nói được lời nào hay, luôn nói nàng ngu ngốc ngu ngốc nha?
Nhưng là, hắn vừa rồi có phải hay không gián tiếp thừa nhận hắn đối nàng tốt? Tuy rằng đây là chuyện nàng sớm biết, nhưng nàng cũng không rõ ràng ý tứ của hắn, hắn đối với nàng đúng là tốt, vẫn là bình thường, hay là là lễ phép, là điều xã giao đương nhiên?
“Quản lí, anh……” có phải hay không có điểm thích tôi? Ai, nàng vẫn là hỏi không ra câu.
“Tôi cái gì? Không cần nói một nửa.” hắn trừng mắt mắt.
“Anh…… anh……” nàng đột nhiên nhắm mắt lại, bất cứ giá nào cũng nói: “Anh là không phải có điểm thích tôi chứ.”
Trong phòng là một mảnh trầm tĩnh, Bùi Danh Cạnh không tiếng động giơ khóe miệng lên, nở nụ cười. Nữ nhân ngốc cuối cùng là thông suốt. Bất quá Nhạc San lúc này nhắm chặt hai mắt lại không phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.