Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 120: Cử quốc chu chi




Đứng ở một bên, Đông Ngự Phong vẫn tiếp tục hoài nghi, tiếng thét của Đại Địa Hùng cùng Vân Phách càng lúc càng to đã kéo hắn về với thực tế!
Chỉ thấy, Đại Địa Hùng oai phong lẫm liệt đang nằm trên mặt đất, mũi tên giữa trán đã biến mất, máu chảy không ngừng!
Mọi người ngay ngắn lui về phía sau vài bước, nữ nhân này thật quá kinh khủng!
Diệu Âm vừa đến nơi đã trông thấy một màn như vậy, đi theo sau còn có Thanh Viễn, nàng muốn đi gặp hắn, nên mới đến muộn, không nghĩ tới chuyện lại xảy ra theo chiều hướng này?
"Ngươi. . Ngươi dám giết ma thú của bản thiếu gia, ta không tha cho ngươi!" Vân Phách đứng lên, hai mắt hắn đỏ tươi nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, hắn không giết nữ nhân này, khó giải được mối hận trong lòng!
"Dừng tay!" Thanh Viễn đi ra, nghiêm nghị quát: "Vân Phách, ngươi muốn làm gì?"
Vân Phách ở trong Học Viện hoành hành ngang ngược coi như xong đi, bây giờ còn muốn giết người, tuy rằng Phượng Thiên Vũ đánh chết ma thú của hắn, nhưng mà tính tình cô nương này đạm mạc nếu không phải Vân Phách chọc giận nàng trước, sao nàng lại rãnh đuổi từ đan viện tới vũ viện được chứ!
Lúc này Vân Phách đã tức đến xì khói, nhưng cũng không dám càn rỡ trước mặt Thanh Viễn, đành phải nói ra: "Phượng Thiên Vũ, ta sẽ không bỏ qua ngươi!"
Phượng Thiên Vũ cười cười, hắn sợ Thanh Viễn, nhưng nàng không sợ!
"Ta nói, sẽ bỏ qua ngươi sao?"
"Ngươi muốn thế nào?"
Lúc này Vân Phách mới thật sự phát hiện, nữ nhân này quả thực không để ai vào trong mắt, hắn nhất định phải nói với phụ thân hắn mới được!
Diệu Âm nhíu mày, đang muốn tiến lên vài bước, lại bị Mộc Thương ngăn cản bằng một câu!
"Nàng muốn giết người, các ngươi không bảo vệ được!"
Kỳ thật Mộc Thương nói rất đúng rất đúng đấy, nếu Phượng Thiên Vũ muốn giết Vân Phách, cho dù viện trưởng cũng không thể ngăn cản được nàng!
"Thiên Vũ, coi như xong đi!"
Thanh Viễn thân là viện chủ đan viện, nếu không ngăn cản lại cũng không được!
Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Nếu ta không đáp ứng thì sao?"
Không phải là nàng không cho viện chủ một cái mặt mũi, mà là Vân Phách thật sự đã chọc tới nàng!
"Hừ, không đáp ứng? Đứng ở trong vũ viện của ta mà dám om sòm, ngươi còn chưa đủ tư cách!" Một đạo âm thanh khinh thường truyền đến, Vũ Thiên một thân trường bào màu đen, hai tay chắp sau lưng, cất bước đã đi tới, đi theo còn có một nữ tử dung mạo diễm lệ!
Mọi người thấy vậy đều vội vàng nhường ra một con đường!
Vũ Thiên đi tới, nhìn Đại Địa Hùng nằm trên mặt đất, nhìn Phượng Thiên Vũ, cuối cùng nhìn về phía Thanh Viễn, châm chọc nói ra: "Học Viện cấm đệ tử ẩu đả, mà ngươi là đệ tử của đan viện lại chạy đến vũ viện đánh người, Thanh Viễn, ngươi có nên cho ta một lời giải thích hay không?"
Thanh Viễn cười cười, hơi chút chột dạ: "Vũ Thiên, cho ngươi một lời giải thích cũng được, nhưng trước tiên ngươi có nên hỏi lại "đệ tử hiếu học" của ngươi một chút không?”
Mọi người nghe vậy, lại tiếp tục lui về sau vài bước, hai viện chủ luôn bất hòa là chuyện mà ai cũng biết, chỉ sợ tí nữa hai ngươi đấu khẩu xong sẽ lại giao chiến cho nhau, gây tai họa cho bọn hắn, đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết!
"Vân Phách, ngươi làm cái gì?"
Vũ Thiên nhìn Vân Phách, trong mắt đều là bất mãn, như không phải là hắn là người của Vân gia, không thì có nằm mơ hắn cũng không được tiến vào Học viện Đế Hoàng!
"Ta. Ta không có. Không có làm cái gì!"
Vân Phách ở dưới ánh mắt của Vũ Thiên, ấp a ấp úng cả buổi, mới nói được một câu như vậy.
Hắn xác định hắn không có làm cái gì, nếu không phải hắn nhìn trúng cái nha đầu kia(Thanh Ngư), hắn cũng không làm những cái việc này đâu, ai ngờ rằng lại chọc đến cái nữ nhân kinh khủng kia, hại chết cả ma thú của hắn!
Hắn không nói cái gì, không có nghĩa là không ai sẽ không nói cái gì!
"Không có làm cái gì?" Thanh Ngư cười lạnh một tiếng: "Thiếu gia, ngươi dám làm mà không dám nhận, ngươi xác định không làm cái gì với ta sao, ta với ngươi vốn không quen biết, vậy mà các ngươi ở trước đan viện, ỷ đông hiếp ít, bắt ta đến vũ viện làm cái gì? Nếu không phải tiểu thư đến kịp thời, không chừng đã phát sinh ra chuyện gì rồi!"
Thanh Ngư nhìn người trước mặt, lửa giận trong mắt bùng lên, bọn hắn muốn làm gì nàng sao nàng lại không biết, hiện tại nam nhân này lại còn nói là hắn không làm cái gì, nếu cần không, nàng thiến hắn luôn!
"Ngươi câm miệng!"
Vân Phách phẫn nộ quát một tiếng, nữ nhân này lại dám nói ra sự thật
Thanh Ngư nói xong tất cả mọi người đều minh bạch, Vân Phách là hạng người nào, ai mà không biết, con người hắn chính là hổn đản, vô lại.
Ỷ vào mình là người của Vân gia, gây chuyện khắp nơi, tưởng rằng mình là con ông cháu cha thì ngon lắm sao!
Sắc mặt Vũ Thiên có chút khó coi, hắn không phải không biết Vân Phách là người như thế nào, chẳng qua Vân Phách là người của Vân gia, cho nên hắn mới nhắm mở mắt làm ngơ!
Chẳng qua hôm nay hắn lại gây chuyện đúng vào cái người không sợ trời không sợ đất này, đuổi đến tận vũ viện!
Nhìn nộ khí đầy mặt Thanh Ngư, Vũ Thiên mím môi, không vui nói: "Cô nương, cơm có thể ăn bậy, nhưng chớ nói lung tung!"
Ánh mắt Vân Thương tối sầm lại, cất bước đi qua, không nhẹ không nặng nói: "Tuy rằng Vân Thương quốc chúng ta không thể so sánh với Đế Hoàng Thành, nhưng nàng là công chúa của Vân Thương quốc cũng để cho các ngươi uy hiếp hay sao!"
"Nếu không, cử quốc chu chi(thật sự không biết nên thuần việt như thế nào nữa)!"
Vân Thương nói rất nhẹ, nhưng khiến cho mọi người chấn kinh tại chỗ, kể cả Vũ Thiên!
Cử quốc chu chi, đại biểu chính là cả quốc gia gặp được người này(Vân Phách) sẽ giết không chừa thủ đoạn ." Tên Vân Thương này không xa lạ với bọn họ, tuy bọn họ ở Đế Hoàng Thành, nhưng danh tiếng của hắn cũng vang đến tận nơi đây, tuổi nhỏ nhưng mưu lược không thua kém bất kì ai, đưa giang sơn quy về một mối!
Vân Thương chính là người nói được làm được, nhìn về phía Vũ Thiên, "Vì vậy ngươi hãy chú ý lời nói của ngươi, ta tin tưởng, Học viện Đế Hoàng cũng không vì một ngươi mà đắc tội với một quốc gia!"
Mộc Mộc PHỐC bật cười một tiếng: "Có ít người, thích cậy già lên mặt!"
Lời nàng vừa nói ra, mọi người càng thêm trầm mặc, sao năm nay đan viện lại thu được một nhóm quái vật luôn vậy?
Sao viện chủ lại không ngăn cản?
Vũ Thiên liên tiếp bị châm chọc, tuy rằng có thể chịu đựng Vân Thương, nhưng không có nghĩa phải chịu đựng nữ nhân này, vì vậy không chút suy nghĩ, tay đưa lên một chưởng đánh ra, khí thế ngút trời!
Phượng Thiên Vũ vốn giơ tay ngăn cản, nhưng cấp bậc của Vũ Thiên cao hơn nàng rất nhiều, vì vậy nàng không thể ngăn cản lại được!
Đằng sau, một đạo kim sắc nhanh chóng bao trùm lấy toàn bộ Mộc Mộc, vừa vặn đụng đến linh lực của Vũ Thiên!
Kim quang nhàn nhạt tản đi, bóng dáng Dạ Huyễn Ngọc xuất hiện ở trước mặt mọi người, một tay nắm eo Mộc Mộc, còn tay kia chính là đang ngăn cản linh lực của Vũ Thiên, sắc mặt của hắn bây giờ chính là lạnh đến dọa người!
"Vũ Thiên, ngươi thật to gan, dám đả thương nàng?"
Mắt lạnh Dạ Huyễn Ngọc quét qua, nhìn thẳng vào Vũ Thiên, cảm thấy thật nhàm chán trong phòng học kia nên hắn mới qua đây nhìn một chút, lại không nghĩ tới vừa đến nơi lại thấy tên Vũ Thiên này dám ra tay đánh nữ nhân của hắn?
Nữ tử bên người Vũ Thiên nhìn thấy Dạ Huyễn Ngọc lúc, thần sắc kích động, lập tức nói ra: "Dạ công tử, xin người đừng hiểu lầm, là nữ nhân đó bất kính với phụ thân trước, vì vậy phụ thân mới sẽ ra tay!"
Một mũi tên linh lực của Phượng Thiên Vũ bay đi: "Phụ thân ngươi ra tay đánh lén, ta cũng muốn thử tư vị đó như thế nào đây!"
Vũ Ảnh Nhi lại càng hoảng sợ, nhưng ngại Dạ Huyễn Ngọc đang đứng ở trước mặt, ra vẻ nhu nhược nói: "Ngươi sao có thể ra tay tổn thương ta, là ngươi đến cửa vũ viện làm ầm ĩ, phụ thân chỉ muốn các ngươi rời đi, vậy mà các ngươi còn vũ nhục phụ thân, bây giờ còn muốn ra tay đả thương ta, các ngươi đừng nên quá đáng!"( ai yoo cái bà này lật mặt như lật trang sách vậy đó, hảo khâm phục)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.