Chương 17
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tiểu Phượng Hoàng rất nghe lời, nó ngủ một giấc thiệt là ngon, ngon đến mức đem tấm thảm nhỏ được Tinh Dịch đắp cho cuộn thành một đoàn, nước miếng chảy ròng ròng.
Sau khi ngủ dậy, nó chẹp chẹp ăn điểm tâm, sau đó bạch bạch chạy đi tập thể dục giảm béo rồi đi bộ vài vòng. Thị nữ phụ trách đút đồ ăn ngày thường cho nó lo lắng hỏi: "Phượng hoàng tròn tròn, sao ngươi ăn ít vậy, có phải là bị bệnh không?"
Từ cái lần Tinh Dịch nói cho nàng biết nó là một con phượng hoàng thứ thiệt, mỗi khi nàng xung hô với nó đều thêm chữ phượng hoàng trước từ tròn tròn, mập mập để tỏ vẻ tôn kính (=))))). Nhưng Tiểu Phượng Hoàng trước sau vẫn không thèm để ý nàng, sau này nó đã mở miệng nói chuyện lại càng không thích cái câu chuyện "tròn tròn mập mập", cho nên nàng rất ủy khuất.
Tiên nga thân thủ gỡ lông mao nhung nhung sau ót cho Tiểu Phượng Hoàng. Tiểu Phượng Hoàng cam không tâm tình không nguyện cho nàng gỡ lông, nó nhảy ra xa nghiêm túc nói: "Được rồi, không được đút thêm cho ta nữa, ta muốn giảm cân, chuyện nghiêm túc."
Tiên nga chống má nhìn nó: "Thế nhưng Phượng hoàng tròn tròn, ngươi dù có béo cũng không xấu chút nào cả, rất dễ thương mà. Tuy hơi khác một chút so với Phượng hoàng khác nhưng đây không phải là lúc ngươi biểu hiện sự độc nhất vô nhị của ngươi ư? Đế quân ngài có thể là thích hình dáng bé bé mập mạp nhà ngươi đó!"
Tiểu Phượng Hoàng dùng móng vuốt nhỏ ịn lên trên tuyết tạo thành hình một chiếc lá, ngẫm nghĩ một chút như là đang tự hỏi, sau đó có chút buồn bã nói: "Không đâu, hắn thích gầy."
Tinh Dịch muốn một Đế hậu thon thả.
Lúc ở nhân gian, Tiểu Phượng Hoàng cùng sự béo một chút cũng không liên quan đến nhau, xương cốt nhỏ nhẹ, vai thon cổ ngọc, bộ dáng rất đẹp. Nhưng Tiểu Phượng Hoàng nghĩ, vạn nhất sau này biến thành người mà không đẹp như kiếp trước thì nó phải làm sao bây giờ?
Dựa theo tình hình hiện tại, nếu có biến hóa, rất có thể sẽ thành một tiểu mập mạp trắng trắng mềm mềm quá huhu!
Tiểu mập mạp sẽ không làm Đế hậu của Tinh Dịch được.
Nghĩ tới đây Tiểu Phượng Hoàng càng thêm buồn bã. Bất quá chỉ một lúc sau nó liền lên tinh thần lại, ngẩng đầu ưởn ngực bạch bạch chạy ra ngoài: "Ta sẽ ốm xuống!"
Tiên nga ở phía sau nhìn nó, muốn nói rồi lại thôi.
Ngày hôm này Tiểu Phượng Hoàng sẽ tập theo lịch trình giảm béo của mình: chạy vòng quanh Phù Lê cung ba vòng, sau đó chạy vào rừng cây dưới chân núi tập nhảy - đây là hạng mục mà Kim sí điểu cùng Tiểu Phượng Hoàng hợp lực nghiên cứu ra. Bởi vì Tiểu Phượng Hoàng là một cục nắm tròn tròn cho nên không thể nhảy lên cao được, vì vậy dựa theo cách nói của Kim sí điểu, nó chỉ cần có thể từ cành cây này nhảy liên tục sang cành cây khác, nhảy hết toàn bộ cánh rừng thì sự nghiệp giảm béo của nó sẽ có bước tiến lớn.
Kỳ thực, sau khi Tiểu Phượng Hoàng chạy xong ba vòng đã thấy có chút mệt. Nó đem mình chính mình vùi vào trong tuyết để giảm nhiệt độ xuống, sờ sờ cái bụng... và nó đã có động lực để bay xuống núi tập tiếp.
Kim sí điểu hẹn nó đã sớm đứng dưới núi đợi.
Kim sí điểu lo lắng hỏi: "Lão đại, hạng mục này từ trước tới nay chưa có người nào thử qua, ta thấy ngươi không giảm cân thì nhìn cũng được mà. Mấy cái cây này cao như vậy, lỡ ngươi té xuống thì ta phải làm sao bây giờ? Mặc dù ta cánh dày và rộng thế này cũng dễ té xuống lắm đó."
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn: "Có người từng hỏi ta một vấn đề, một tảng đá và một con kiến cùng rơi xuống từ một nơi rất cao, vậy ai sẽ bị vỡ? Hiển nhiên là tảng đá. Nếu ngươi mà té xuống, mà ta...", nó tự tin ngẩng đầu, "Ta rất nhỏ, sẽ không giống như ngươi đâu."
Kim sí điểu: "..."
Tiểu Phượng Hoàng vỗ cánh nóng lòng muốn thử: "Được rồi, ngươi để thùng sơn đánh dấu lại rồi đi đi."
Kim sí điểu lã chã chực khóc: "Lão đại....."
Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh nó đụng hắn trấn an: "Không sao đâu, hôm nào ta bảo phu quân cho ngươi tiền tiêu vặt."
Kim sí điểu lập tức nín khóc mỉm cười: "Vậy thì tốt quá, lão đại ngươi cố lên, ta trở lại nấu nước tắm cho Minh tôn."
Tiểu Phượng Hoàng đưa mắt nhìn Kim sí điểu rời đi, sau đó nỗ lực vỗ cánh tìm một cây đại thụ bay lên. Từ trước tới giờ nó chưa từng đứng ở một nơi cao như vầy, nó nhìn khắp bốn phía chỉ là một khoảng trời Bắc thiên, nhìn xuống thì hầu như không thể thấy bóng người.
Nó hít sâu một hơi, đập cánh thả người. Nó linh hoạt nhảy từ cành này sang cành khác, như một cục nắm tròn vo bông xu làm bằng cao su nhảy tán loạn.
- ------------------------------------------------------
"Không tra được?"
Sau khi tan triều, Thất Sát và Tinh Dịch cùng ở lại, Tinh Dịch ngưng mắt nhìn người đối diện: "Nó chỉ là một con bạch phượng hoàng, không biết biến hóa, khi còn trong trứng gặp nhiều chuyện chẳng lành, một con phượng hoàng đặc biệt như vậy mà không tra được là sao?"
Thất Sát cúi đầu thật sâu: "Ta đã đến tộc Phượng hoàng hỏi thăm, đi gặp Phượng hoàng Minh tôn và Tộc trưởng tộc Phượng hoàng hiện nay, bọn họ đều tỏ vẻ không biết từ khi nào lại xuất hiện Bạch Phượng giáng thế. Tộc Phượng hoàng là một bộ tộc lấy hỏa diễm và màu vàng kim làm tín ngưỡng tối cao, nếu như thật sự có Bạch Phượng giáng thế thì chỉ cần nó sinh ra là sẽ bị bóp chết. Trong Tộc Phượng hoàng cũng không có ghi chép gì về tiểu chim ú nhà ngài."
Tinh Dịch không nói gì, sắc mặt bình tĩnh, chỉ khi nghe tới "Bạch Phượng sẽ bị bóp chết" thì nhãn thần liền trở nên tối sầm.
"Hơn nữa...", Thất Sát cúi người quỳ xuống đất thỉnh tội nói, "Thứ cho tại hạ mạo muội, bởi vì không tra được cho nên ta liền đi xin chỉ thị từ Tinh Bàn. Lúc đó ta chưa xin phép ngài được vì ngài đang nghỉ ngơi."
Tinh Dịch nói: "Không sao, ngươi nói."
Thất Sát giơ ra một ngón tay. Trước mặt hai người bỗng nhiên hiện ra huyễn tượng hàng vạn tinh tú, cơ hồ muốn bao phủ toàn bộ Phù Lê đại điện. Đây là Tinh Bàn mà Tinh Dịch đã nhìn hàng nghìn năm nay, có những ngôi sao đã bất động rất lâu, cũng có những ngôi sao đang chậm rãi dao động, không phương hướng, cũng không biết tính danh.
Thần giới đều biết tất cả tinh tú đều thuộc sự cai quản của Tinh Dịch và Thất Sát. Tinh Dịch cai quản tử vi tinh, tất cả đều có tên của các Tiên nhân vì đây chính là Tinh vị của họ. Nhưng đôi khi cũng xuất hiện một số trường hợp ngoại lệ- những ngôi sao chưa từng được phát hiện, có lẽ là mới sinh ra, không sáng lên mà hoạt động cũng rất yêu ớt.
Còn những ngôi sao vô danh khác, Tinh Dịch thủy chung vẫn chưa tìm được câu trả lời.
Thất Sát thấp giọng nói: "Đế quân, năm đó Phán Quan tu được thần thức, hắn không trở về tiên giới mà là đầu thai phàm trần, cuối cùng hắn lại trở về. Tinh vị của Phán Quan cũng đợi hắn trở về rồi mới chậm rãi trở về vị trí cũ, lúc đó chúng ta đã xác nhận dưới Địa phủ. Nếu con Tiểu Phượng Hoàng kia cũng giống hắn, cũng là không thể không có khả năng. Hiện nay chim nhỏ đang ở tại Thiên đình, thần thức có đủ, theo đạo lý, Tinh Bàn sẽ phải phối hợp. Thế nhưng Đế quân, ta lại không thể tìm được Tinh vị của nó."
"Ngươi nói, không tìm được ư?"
Tinh Dịch đảo qua biển Tinh đồ trước mắt, liên tục chuyển hoán nhiều lần, mãi cho đến khi Tinh đồ khắc sâu vào trong đầu hắn, hắn lại kiểm tra lần thứ hai. Hắn nhắm mắt nhẩm một câu khẩu quyết trong lòng, một lát sau liền mở bừng mắt.
Trong chớp nhoáng này, đôi mắt Tinh Dịch bị Tinh Bàn ảnh hưởng, hào quang rực rỡ, thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng sắc bén, thậm chí còn chút khí tức người lạ chớ gần.
Thất Sát nhỏ giọng hỏi: "Đế quân..."
Tinh Dịch thu lại thần thức từu Tinh Bàn, thấp giọng nói: "Ngươi nói đúng, con Tiểu Phượng Hoàng kia không biết nằm ở đâu trong Tinh Bàn này. Tinh Bàn không thể tra được bất luận là chuyện gì liên quan đến nó được."
Thất Sát nói: "Ta thật sự không hiểu đây là chuyện gì. Lai lịch Tiểu Phượng Hoàng, thậm chí đến Tinh Bàn cũng không tra được? Đế quân, ta cảm thấy chuyện này không bình thường."
Tinh Dịch không nói gì.
Thất Sát lại nói: "Ta biết ngài luyến tiếc, nhưng nếu Tiểu Phượng Hoàng kia không phải Thần mà là Ma, nếu phát hiện ra thì chỉ sợ nước đổ khó thu. Ngài từ chiến trường cổ cũng biết, Thần Ma Yêu tam giới đến tận bây giờ không có thời khắc nào là yên ổn."
Tinh Dịch vẫn im lặng, một lát sau hắn nở nụ cười.
"Phóng thí."
Gián: nghĩa là thúi lắm, kiểu chửi tục ấy~
Tinh Dịch đảo mắt nhìn Tinh đồ hư ảo bay trên không trung, ánh mắt liền dừng tại một điểm - đó là một chùm tinh tú cổ xưa, nay đã dừng chuyển động, chỉ còn lại một mảnh tịch mịch. Hắn nhớ kỹ tên của những ngôi sao này, một là Nữ Oa, một là Bàn Cổ, một là Hỗn Côn. Từ trước tới nay trí nhớ của hắn không tốt bởi vì hắn không muốn phải hao tâm tổn trí, hắn chỉ cần nhớ ai là địch ai là bạn. Nhưng những khuôn mặt cũ đó hắn vẫn nhớ rõ ràng, những người đã mang hắn đến chiến trường thượng cổ rối ren hỗn độn.
Mỗi một khắc đều có xung đột bạo phát, mỗi một khắc đều có Ma Thần chết đi, bầu trời vĩnh viễn là một màu máu đỏ cùng với khí tức nóng rực của mặt đất. Sinh sinh tử tử nghìn năm luân hồi. Nữ Oa sau khi đem viên đá vá trời cuối cùng* để lại Nam Thiên, sau đó phi thăng thành tiên. Bàn Cổ san núi tạo biển hồ, cản trở bệnh tật nhiễu loạn, hắn tạo ra Nam Thiên và Bắc Thiên, nhân gian và yêu giới, Cửu Châu** giàu có đều nằm trong tay hắn, nhưng hắn mỉm cười lựa chọn ẩn cư cùng các chúng tiên nhân. Đó là thời đại huy hoàng nhất của bọn họ, nhưng họ lại chọn một cái chết huy hoàng và vạn năm cô tịch để đổi lấy lục giới bình an như ngày hôm nay.
*Nữ Oa luyện ra 36501 viên đá ngũ sắc để vá trời, nhưng chỉ dùng 36500 viên, còn dư lại một viên.
**Chín khu vực hành chính Trung Quốc thời xưa.
"Có ta ở đây sẽ không có chuyện gì", Tinh Dịch thản nhiên nói, "Ta nuôi tiểu chim ú, nếu sau này vẫn không tra được Tinh vị, thì ta liền tạo cho nó một vì sao."
Red: tặng sao cho em trong truyền thuyết =]]]]]
- ----------------------------------------------------
Khi Tiểu Phượng Hoàng trở về thì trời cũng đã tối.
Chính xác là, nó được người ủ trong lòng bàn tay, cánh nhỏ và móng vuốt xòe ra, được người hộ tống trở về.
Tinh Dịch nhìn Tiểu Phượng Hoàng đang hấp hối, cau mày nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại thành như thế này?"
Hai bên trái phải đều là Tiên dân ngụ ở Tiên thôn dưới chân núi, ấp úng trả lời: "Đế quân! Chim nhỏ này rơi từ trên cao xuống, đem chúng ta dọa chết khiếp! Chúng ta chạy tới liền thấy thảm cảnh: thân thể rơi xuống không thấy cái cổ đâu, chỉ có đầu dính liền vô thân. Tiên pháp của chúng ta không tinh nên không dám chữa trị, liền đem nó chạy tới chỗ ngài, ngài xem xem? Nói thật lúc ấy ta xém nữa bị dọa phát khóc, con chim nhỏ đáng yêu linh lợi thế này mà bị ngã thành như vậy... Không biết có thể cứu sống được hay không?"
Tiểu Phượng Hoàng giật giật móng vuốt, lúc trước còn trong trạng thái hôn mê, hiện tại nhãn thần đã có chút linh hoạt.
Tinh Dịch cảm thấy cục nắm này cùng với viên cầu tròn chẳng khác gì nhau.
Tinh Dịch: "..."
Hắn nín cười, nghiêm túc trấn an Tiên dân: "Không có việc gì, nó vô cùng tốt. Cái cổ cũng không phải biến mất mà là do nó béo quá, vốn là không thể thấy cái cổ rồi." =]]]]]]]]]]z
Tiên dân bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, thì ra là như vậy. Vậy thì tốt quá."
Tinh Dịch bảo Tiên nga ra tiễn các Tiên dân đến cửa, sau đó hạ mắt nhìn tiểu chim ú.
Hắn dùng linh lực nhìn rõ Tiểu Phượng Hoàng không bị thương nặng, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.
Tinh Dịch vươn tay chọt chọt bụng nhỏ Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng giật giật, ngửa mặt nhìn trời: "Ta đói bụng!"
Nó vươn cánh sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, lại nói: "Giảm béo thật là khó!"
Hoàn chương 17