Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 4:




Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Chương 4
Nếu không đuổi nó đi, vậy là có ý giữ nó lại rồi ha!
Tiểu Phượng Hoàng vùi cả người vào vai Tinh Dịch Đế quân, nửa đêm còn nằm mơ thấy nó trèo lên đầu Đế quân ngồi. Ngày hôm sau Tinh Dịch miễn tảo triều, đang ngủ thẳng thì tự nhiên tỉnh, lúc ngồi dậy đã thấy viên cầu tròn vo nằm trên đầu mình, thấy hắn tỉnh liền mở to mắt. Ngay sau đó nó liền thân thiết vươn đôi cánh mềm cọ cọ phu quân nhà mình.
Tinh Dịch mở cửa sổ để gió núi thổi vào, người vẫn dựa trên giường cho đầu óc thanh tỉnh. Tiểu Phượng Hoàng bị gió thổi trượt xuống cổ hắn, rồi lăn lăn vào trong cổ áo. Nó đang dẫm lên xương quai xanh của thượng cổ chiến thần trong truyền thuyết, người dám thả chim bồ câu của Phật tổ - Bàn Tinh Chi Chủ mà trên trời dưới đất ai cũng sợ. Ây da, cảm giác chạm lên xương quai xanh của phu quân thật là tốt!
Tiểu Phượng Hoàng liền có chút rục rịch.
Trên người Tinh Dịch vô cùng ấm áp, người hắn cứ hừng hực lửa nóng như cái lò sưởi ấm, còn có cơ thể rắn chắc. Những chuyện tinh phong huyết vũ trên chiến trường đã là rất lâu về trước rồi, giờ đây hắn không còn mặc chiến bào, không mang theo trường kiếm, tuy nhiên cũng có nhiều người bảo hắn quá âm nhu, có lẽ do tính cách với cách hành sự cổ quái đã khiến nhiều người nghĩ rằng hắn khó thân cận.
Tiểu Phượng Hoàng lặng lẽ dịch móng vuốt xuống một chút, chỉ lộ ra một cái đầu tròn tròn bông xù. Tinh Dịch như nhận ra điều gì liền đè chặt áo lại không cho nó nhúc nhích tiếp rồi lấy tay móc con chim béo ú ra. Đáng tiếcTiểu Phượng Hoàng là một tiểu chim ú linh hoạt, trong tích tắc Tinh Dịch không những không bắt được Tiểu Phượng Hoàng mà còn khiến nó chui thẳng vào bên trong. (ố mô...)
Tiểu Phượng Hoàng như thể phát hiện một tân thế giới! Một hồi nằm lên đường cong ưu mỹ của Tinh Dịch, cơ bụng rắn chắc không chút mỡ thừa, một hồi lại chui vào tay áo, theo cánh tay phu quân chơi cầu trượt. Sau khi cảm thấy ăn đậu hũ đủ rồi, Tiểu Phượng Hoàng mới hài lòng chui từ cổ áo phu quân chui ra ngoài, lăn một vòng rồi rơi xuống tháp nằm.
Tiếp đó liền giơ lên đôi mắt vô tội nhìn Tinh Dịch.
Tinh Dịch: "..."
Hắn cảm thấy lại đau đầu, nghĩ mình không nên tính toán với một con chim, vì vậy liền đứng dậy xuống giường. Tiểu Phượng Hoàng thuận thế bay lên vai hắn, Tinh Dịch ở đâu nó liền theo đó, Tinh Dịch đọc sách thì nó ngồi xổm trên bàn nhìn phu quân nhà mình.
Tinh Dịch ra ngoài tản bộ, Tiểu Phượng Hoàng lạch bạch đi sau lưng hắn. Ngày hôm sau, toàn thể nhân dân của Phù Lê cung đều biết, Tinh Dịch Đế quân nuôi một con sủng vật mới – là một tiểu sơn tước béo ú. Thì ra lời Thất Sát đồn là thật!
Buổi chiều Tiểu Phượng Hoàng lại muốn đi theo Tinh Dịch nhưng bị cự tuyệt. Tinh Dịch nắm nó lên, bảo thị nữ lấy một lồng sắt bỏ vào đưa cho hạ nhân chăm coi, nói: "Chăm sóc nó, đừng cho ăn hạt lung tung, lấy hạt trúc trong hoa viên cho nó ăn, nước thì lấy nước suối Phù Lê cung, mặt khác đi tìm hậu nhân của Lỗ Ban bảo bọn họ dùng cây ngô đồng làm một tổ chim."
Gián: Lỗ Ban là một bậc thầy về thủ công và là kỹ sư xây dựng nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Các bạn có thể lên GG để tham khảo thêm thông tin nha.
RedHorn: kiếm bậc thầy chỉ để xây một cái tổ chim...khá lắm!
Tiên nga đều nhất nhất vâng lời.
Tiểu Phượng Hoàng ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Tinh Dịch tiêu thất sau cánh cửa, có chút ấm ức. Nó tránh khỏi tay cung nhân, cắn cong cái lồng sắt chuẩn bị chạy lên. truyện kiếm hiệp hay
Nó lớn lên được mỗi cái chim te dễ thương, tuy cắn cong cái lồng nhưng cũng phải dùng hết sức lực mới làm nổi, nên Tiên nga mới dễ dàng chụp nó lại, dặn dò: "Phòng này ngươi không thể vào, ngươi nhớ kỹ, đây là nơi Đế quân khống chế Bàn Tinh và tinh luyện binh khí, chỉ cần Bàn Tinh hỗn lọan một xíu thôi, cho dù người có tu vi Nguyên anh kỳ thì vẫn tan thành tro bụi, ngươi có muốn trở thành một con sơn tước nướng không?"
Tiểu Phượng Hoàng vỗ vỗ cánh, trừng mắt với Tiên nga.
Tiên nga dỗ nó: "Ây da ngoan nào, sao người thì nhỏ mà tính tình lại lớn đến vậy. Đợi trăng lên là Đế quân có thể về rồi, ngươi ngoan ngoan xíu được không? Tiểu tước tước."
Tiểu Phượng Hoàng nằm xuống, Tiên nga liền đem nó trở về lồng. Nàng muốn sờ vào bộ lông bông xù của nó, kết quả nàng giơ tay bên nào thì nó lại chạy hướng ngược lại.
Tiên nga đành hỏi nó: "Ngươi có đói bụng hay không hả Tiểu tước tước? Tròn tròn? Mập mập? Tiểu Bạch?". Tiên nga hỏi hơn nửa ngày mới chợt nhớ ra: "Ủa xí... Nãy Đế quân có nói, không ăn ngô không ăn đỗ, không phải nước suối ngọt thì không uống, đây chẳng phải là Phượng Hoàng sao? Sao Phượng Hoàng lại béo như cải bắp thế này?"
Nàng lập tức không dám chọc Tiểu Phượng Hoàng nữa. Tộc Phượng hoàng nổi danh là ngang ngược kiêu ngạo, tính cách hung hãn; có điều con chim ú trước mắt này lông màu trắng và nhìn chẳng có chút thông minh tẹo nào. Bất quá Thiên giới có rất nhiều thứ hiếm lạ, Phượng Hoàng tuy rằng quý hiếm, nhưng cũng không phải là không tìm được. Tại sao Đế quân lại nhận nuôi một con chim không được thông minh như vậy?
Tiên nga trong lòng oán thầm, đứng dậy chuẩn bị cho Phượng Hoàng ăn hạt trúc.
Tiêủ Phượng Hoàng nằm trong lồng, xác nhận xung quanh không có ai, lập tức cắn cắn lồng sắt, nỗ lực chui ra. Đầu tiên nó dạo xung quanh căn nhà một vòng, thấy chỗ này không có cửa sổ, tại cửa chính người canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Vì vậy đi thẳng tới cửa chính, dùng mỏ mổ cửa như đang có người đứng ngoài gõ.
Một lúc sau, Tinh Dịch mở cửa ra.
Nhìn một hồi, hắn không thấy ai cả, cúi đầu thì thấy con chim béo ú tròn vo ngồi chồm hỗm dưới đất, ngửa đầu nhìn hắn, hai cánh "phạch phạch".
Tiểu Phượng Hoàng chuẩn bị vỗ cánh bay tới, Tinh Dịch đưa tay ngăn lại: "Đi ra ngoài."
Thấy Tiểu Phựng Hoàng vẫn "phạch phạch" sắp bay tới mặt mình rồi. Tinh Dịch phải lùi lại mấy bước, nhỏ giọng bồi thêm một phát chí mạng: "Ngoan!"
Chỉ cần một chữ này thôi, Tiểu Phượng Hoàng thích nháo cũng phải an tĩnh lại, dừng lại ngồi xổm trên đầu ngón tay hắn, tâm hoa nộ phóng, lông mao liền xù thêm một vòng.
Cùng lúc đó, bên kia tiếng bước chân vang lên cũng chợt dừng lại, Tinh Dịch quay đầu nhìn sang liền thấy Tiên nga đang bưng một mâm hạt trúc, chắc là nghe một tiếng "Ngoan" của Đế quân mà giật mình sững lại.
Tiểu chim ú trên đầu ngón tay được một tấc lại đòi thêm một thước, còn muốn cọ cọ lên người hắn, Tinh Dịch không thèm quan tâm có người ngoài, hắn nhẹ giọng thương lượng với Tiểu Phượng Hoàng: "Ở đây không có gì, ngươi ra ngoài chơi đi, tối ta liền trở về."
Sau đó đưa Tiểu Phượng Hoàng cho Tiên nga.
Tiểu Phượng Hoàng quyến luyến phu quân nhà mình, ngồi trong lồng, động cũng không muốn động. Tiên nga thấy nó đáng thương, liền đem đồ ăn bày ra cho nó, sờ sờ đầu: "Ngươi xem, ta đã nói rồi, Đế quân tâm tình đang tốt nên không so đo với người, ngươi mà còn làm phiền thì coi chừng ngài ấy nổi giận đó."
Tiểu Phượng Hoàng mổ một viên hạt trúc im lặng ăn, Tiên nga mỉm cười lấy bát nước suối để bên cạnh nó.
Ăn uống no đủ, người xung quanh cũng đi hết, nó lại chạy tới dùng mỏ mổ cửa.
Gõ một hồi, âm thanh Tinh Dịch từ bên trong truyền ra: "Đừng gõ, cửa không mở, ngươi ra ngoài tự chơi đi."
Tiểu Phựng Hoàng không gõ nữa. Một lát sau, nó chạy ra hàng hiên ngậm một cục đá quăng vào cánh cửa, cứ lặp lại như vậy, thả chậm nhịp độ sẽ tạo ra tiếng gõ cửa khác.
Tinh Dịch liền hỏi: "Ai?"
Tiểu Phượng Hoàng vứt cục đá, ngồi chồm hỗm.
Tinh Dịch mở cửa, hình ảnh lúc này lại lặp lại lần nữa – chỉ là bên cạnh đôi mắt trông mong của tiểu chim ú là thêm một cục đá...
Tinh Dịch ngồi xuống, cho Tiểu Phượng Hoàng nhảy lên lòng bàn tay, đưa tay sờ đầu nó.
"Ngươi chính là muốn nhìn thấy ta phải không?" Tinh Dịch hỏi.
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng gật đầu.
Tinh Dịch nở nụ cười.
"Vậy cứ nhìn đi. Ngươi thông minh như vậy nhất định là có linh thức, nhưng ngươi chỉ được đứng ở ngưỡng cửa này, không được bước vào, biết chưa?"
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.
Tinh Dịch sờ đầu nó, theo ánh nắng chiều bước vào trong, nhưng lần này hắn không đóng cửa nữa.
Tiểu Phượng Hoàng trái lại ngồi xổm ở cửa, nhìn hắn đi vào thư phòng, bên trong dựng một bàn cờ đứng thẳng, điểm điểm tinh quang lóng lánh. Mặc dù cách xa như vậy nhưng Tiểu Phượng Hoàng vẫn cảm nhận được khí thế bức người của Bàn Tinh, còn Tinh Dịch thì vẫn như không có chuyện gì.
Một người một chim cứ như vậy ngây người. Thỉnh thoảng Tinh Dịch đứng dậy thêm trà, ánh mắt liếc qua cạnh cửa liền thấy Tiểu Phượng Hoàng không nhúc nhích ngồi xổm ở đó, lúc lâu lại thấy cái đầu nó gật gù rồi bịch một cái lăn xuống.
Tiểu Phượng Hoàng bị ngã tỉnh, tại chỗ lăn tròn vài vòng, nó có chút xấu hổ, hơn nữa đồ ăn bên cạnh cũng bị nó ăn hết, cái bụng tròn lên một vòng. Tiểu Phượng Hoàng "chiếp chiếp" vài tiếng, ý báo cho Tinh Dịch rằng muốn đi bộ vài vòng tiêu thực, còn tự cho là phu quân hiểu ý mình, liền bạch bạch chạy ra ngoài.
Đến khi Tinh Dịch lấy lại tinh thần, tiểu chim ú đã chạy đâu mất tiêu.
Tinh Dịch lúc đầu không để ý, vả lại hắn cũng không muốn ở lại nữa, trà cũng hết, cầm trong tay công văn còn sót, hắn liền đứng dậy ra ngoài, không ngờ gặp Tiên nga kia, hắn chỉ nói ngắn gọn: "Trà."
Tiên nga rót trà cho hắn, Tinh Dịch cầm bát trà thơm nóng uống vài ngụm, ánh mắt lại nhìn ra cửa: "Chim đâu?"
Tiên nga nghe hắn hỏi vậy liền cảm thấy đau đầu: "Vừa rồi còn ở trong đình viện chơi tuyết, sau đó liền chạy mất. Hình như nó không thích bị nhốt trong lồng, cái lồng bằng vàng mà cũng bị nó cắn cong. Lúc Đế quân bắt đầu mở cửa, ta thấy nó ngồi chồm hỗm ở kia nên không để ý, cũng không biết sau đó nó chạy hướng nào."
Tinh Dịch nói: "Thôi, lúc muốn về thì nó sẽ trở về."
Dựa vào cái tính thích bám người của nó, không lâu sau nó cũng trở lại thôi. Tinh Dịch bưng trà quay trở về, thần tình đạm mạc.
Tiên nga ở phía sau hỏi: "Tiểu ú trở về ta sẽ bẩm cho ngài?"
"Tiểu ú?" Tinh Dịch nghe thấy xưng hô này liền nhíu mày, hắn suy tư trong chốc lát, nói: "Cái tên này có phải để nói đâu, bình thường cứ gọi nó là Tiểu Phượng Hoàng đi."
Tiên nga bừng tỉnh đại ngộ thầm nhủ Đế quân thật anh minh: "Đúng vậy, tính tình tộc Phượng Hoàng rất ác liệt, lại sĩ diện, nếu đặt tên này sẽ nháo lên cho coi... Vẫn là người nghĩ chu đáo, ta quên mất, haizz, một Tiểu Phượng Hoàng ú nụ, nói ra không biết có ai tin không, nhìn thế nào cũng thấy giống sơn tước, nếu ngài không bảo ta cũng tưởng mình nhìn lầm."
Tinh Dịch dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Tiên nga nhanh chóng im miệng, ở trong Phù Lê cung nhiều năm như vậy coi như nàng cũng hiểu sơ sơ Đế quân một xíu đi. Đế quân là người trùm bao che khuyết điểm, nếu vật nào được hắn coi là sở hữu, thì nghĩ cũng đừng mong nghĩ tới chứ huống chi bị người khác đem ra nghị luận.
Tiên nga đoan trang hạ người xin lỗi: "Đế quân, là ta lỡ lời, Tiểu Phượng Hoàng được người cưng chiều như thế, ngàn chọn vạn tuyển cũng phải tìm một cái tên hay."
"Không cần xin lỗi. Cũng phải là coi trọng gì nhiều, chẳng qua là lúc nãy ta không nghe rõ lời ngươi nói mà thôi."
Sau khi nói xong, hắn bước vào phòng đóng cửa lại.
Tinh Dịch ngồi xuống, nhìn ra cửa đại môn đang đóng, hắn phất tay một cái dùng pháp thuật mở cửa ra. Ánh nắng chiều rọi xuyên qua cửa, bị chém thành những đoạn ngắn, rải rác trên mặt đất thành những cái bóng vàng óng ánh. Trang sách loạt xoạt lay động, Bàn Tinh vĩnh cửu xoay chuyển, ánh sao mơ hồ lơ lửng ánh lên cả một góc phòng, khiến trong phòng luôn được chiếu sáng như ban ngày. Ánh nắng hoàng hôn đang dần tắt, thay vào đó là những dải xanh tím chậm rãi bao phủ thiên địa, bên ngoài bắt đầu rộn lên tiếng kêu của các loài côn trùng vào mùa đông.
Trăng đã dần lên, Tinh Dịch bỏ sách xuống, đứng dậy ra về. Hắn ngẩng đầu, hôm nay là trăng lưỡi liềm cực mỏng, không thể phản chiếu bóng dáng của con người được.
Trong phòng, tiểu tiên đồng giúp hắn dọn đồ, hầu hạ rửa mặt, nhưng Tinh Dịch cứ như trì trệ bất động.
Tiên đồng dò hỏi: "Đế quân?"
Tinh Dịch nói: "Không có gì." Rồi tiếp tục rửa mặt.
Hắn lên tháp nằm, chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng bên cửa sổ. Ánh trăng yếu ớt bên chiếu vào cửa sổ tạo ra vầng hào quang, cái lỗ mà Tiểu Phượng Hoàng chui ra đã được cung nhân sửa lại, Tinh Dịch vốn không nói gì cả, thế nhưng động tác của họ cũng thật nhanh nhẹn.
Hắn đi tới cửa sổ, dùng ngón tay đo đạc một chút, ký ức hôm ấy vẫn còn mới mẻ, cảm xúc viên cầu bông xù vẫn còn như đang phảng phất trong tay.
Bốn bề yên tĩnh, Tinh Dịch dùng ngón tay chọt chọt cái lỗ, sau đó dừng lại, rồi lại chọt, cho đến khi hắn chọt được cái lỗ y như cũ, hắn thu tay lại.
RedHorn: anh ơi...sao lại thế này....
Tinh Dịch nhìn cái lỗ, rồi nghĩ đến ngày ấy Tiểu Phượng Hoàng chen lấn vào cái lỗ này, liền đưa tay tiếp tục đào lỗ cho to thêm xíu nữa. Gió lạnh trên đỉnh Tuyết sơn ào ào thổi ngược vào trong áo choàng đơn bạc của Tinh Dịch, cánh cửa sổ cũng theo đó mà lung lay.
Làm xong đại sự, Tinh Dịch trở về bên tháp nằm.
Red: cạn lời thặc sự!
Một ngày của hắn nhìn thì như không có việc gì, nhưng việc điều khiển Bàn Tinh phải dùng nguyên thần tập trung cao độ, vận chuyển tu vi, người khác nhìn thấy nghĩ hắn bình bình mà làm, nhưng trên thực tế lại hao tổn rất nhiều, nếu không phải là hắn – nguyên thân là Thượng cổ chiến thần – mà để cho một người khác làm thì chỉ sợ không bao lâu sau sẽ bị hôi phi yên diệt. Mỗi tháng khi Tinh quang biến mất, hắn mới có thời gian được nghỉ ngơi.
Hôm nay lại không giống như mọi ngày, hắn không ngủ một giấc mà cứ khi ngủ khi tỉnh, cách nhau khoảng một nén nhang. Mỗi lần hắn tỉnh lại liền theo bản năng nhìn bên cạnh gối đầu một cái, nhìn góc giường, nhìn bên cửa sổ nhưng lại không thấy cái gì cả, cái lỗ bên cửa sổ cũng chỉ có ánh trăng mỏng manh chiếu vào.
Con tiểu chim ú kia sao giờ vẫn chưa trở về?
Tinh Dịch xoa xoa thái dương, cảm thấy chuyện này làm hắn hết luôn cơn buồn ngủ. Còn chưa được nửa đêm mà đây đã là lần thứ tư hắn tỉnh lại, hắn khoác ngoại bào đứng dậy, khêu bấc đèn đi vào trong tuyết.
Tiên đồng gác cửa bị hắn làm giật mình, vội hỏi: "Đế quân, ngài làm sao vậy?"
Tinh Dịch khoát tay áo, không quay đầu lại, nói: "Ta đi ra ngoài một lát."
Tiên đồng còn muốn hỏi, Tinh Dịch lại bồi thêm một câu: "Mai không thượng triều."
Red: ôi em nó mất tích rồi! =]]]]]]]
Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.