Phụng Chỉ Làm Nũng

Chương 18:




Đó là một sự tín nhiệm hoàn toàn, Minh Thận nghiêng đầu, vẻ mặt nịnh nọt cùng mời gọi, đáy mắt là hơi nước men say, dường như cả người y trở nên nóng bừng làm bỏng cả đuôi mắt luôn luôn trong sáng của y, màu đỏ theo mi mắt y dài ra trở thành móc câu, vô tư móc vào lòng người.
Hô hấp Ngọc Mân dừng lại một lát, lý trí chỉ một bước nữa là đứt gãy nói cho hắn biết con ma men trước mắt này tám phần mười là không biết mình đang nói cái gì, lúc này cuối cùng cũng coi như khiến hắn nhớ ra bọn họ đang ở trong tòa phủ đệ của ngoại thần nên chỉ cúi đầu ngậm lấy môi lưỡi Minh Thận, nụ hôn sâu này làm Minh Thận không thở được. Minh Thận như một con mèo nhỏ nức nở thút thít, không ngừng trốn tránh dưới thân hắn, chỉ yếu ớt dùng tay đẩy vai hắn ra; một lát sau đã không còn chút sức lực nên chỉ đành thành thật ôm vai hắn, mặc cho Ngọc Mân gặm cắm, xuôi theo đôi môi đỏ thắm của y mà liếm xuống cái cổ mềm mại.
Cái tay kia lại đưa tới dò vào dọc theo tay áo y, giữ chặt cánh tay y, lại dọc theo khoảng cách quấn quít của hai người mà xoa nhẹ bả vai mượt mà linh xảo của y giống như muốn tìm cái gì, nhưng lại không biết phải tìm cái gì. Trong hai năm ngắn ngủi, thư đồng nhỏ thanh tú lúc trước đã có dáng vẻ của một thanh niên, đó là nét quyến rũ nam tính giữa ngây thơ và chín chắn, giống như cây liễu trổ cành tạo nên một Minh Thận ôn nhã xuất sắc.
Ngọc Mân rốt cuộc cũng cam lòng buông tha môi lưỡi của y, chỉ là dường như ôm thế nào cũng không đủ mà đè lên Minh Thận, như muốn siết chặt y vào ngực. Minh Thận xoi mói, cho dù Ngọc Mân ôm chặt đến mức như đắp ba chiếc chăn bông dày, nhưng y vẫn cảm thấy ấm áp, thành thật ngủ say.
Sáng ngày hôm sau Minh Thận tỉnh lại thì phát hiện Ngọc Mân đã rời giường trước, trong phòng ngoài y ra cũng không có những người khác.
Y trượt xuống giường mặc y phục rồi rửa mặt, nhìn bản thân một chút qua gương rồi lại bỗng dưng ngây người —— trên cổ y có hai ba cái dấu ấn đỏ sậm giống như miếng táo đỏ bị cắt ra, tạo thành một mảng đỏ chói nhỏ ở nơi đó.
Kinh nghiệm nhiều năm đi dạo kỹ viện làm Minh Thận lập tức hiểu được —— cái này chắc không phải là hôn ra chứ.
Đầu óc y nháy mắt trống rỗng.
Y vẫn còn chút ấn tượng mơ hồ với chuyện tối ngày hôm qua, mơ màng biết là sau đó Ngọc Mân tới đón mình nhưng mà không biết tại sao lại không quay về cung mà lại ở nhà của Ô Vân Nhã Chính.
Đây là do Ngọc Mân hôn ra?
Y ngây ngẩn một hồi, lề mà lề mề rửa sạch, sau đó kéo cổ áo của mình lại trùm áo khoác rất dày lên, nhô cái đầu ra nhìn bên ngoài.
Vừa mới ló đầu ra ngoài, y liền bị người trong sân phát hiện.
Ngọc Mân ngoắc tay với y: "A Thận, lại đây. Nên về rồi, cùng trẫm dùng đồ ăn sáng trong cung."
Minh Thận gãi đầu một cái, nói: "Ồ."
Ô Vân Nhã Chính cùng Bốc Du ngồi ở một bên khác, trong sân nghiễm nhiên là dáng vẻ vui cười nói chuyện. Chỉ là Minh Thận nghĩ đến dấu hồng trên cổ lại không khỏi có hơi xấu hổ, cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút vi diệu.
Trên thực tế đúng là có một chút vi diệu.
Y hỏi Trình Nhất Đa: "Trình gia gia, tôi hôm qua Mân ca ca tới đây làm gì? Ta uống say nên hình như không nhớ rõ lắm."
Trình Nhất Đa mỉm cười nhìn y: "Đến đón ngươi quay về, chỉ có điều đến quá muộn nên mới nghỉ ngơi ở chỗ Ô Vân đại nhân."
Minh Thận thấp giọng: "Ta, ta không có làm ra chuyện gì mất mặt chứ?"
Trình Nhất Đa ho khan vài tiếng: "Cũng không có gì, chỉ là ngươi phê bình bệ hạ một chút mà bệ hạ cũng khiêm tốn tiếp thu. Tính tình kém, hung dữ với người khác, thường không thay y phục gì đó...."
Vẻ mặt Minh Thận từ từ trở nên sợ hãi. Lễ quan ở một bên khác không biết ló đâu ra từ lúc nào, nhiệt liệt khen ngợi: "Đây chính là tinh thần của ngôn quan ngày nay! Có can đảm tiến lên khuyên ngăn, vui cười tiến lên khuyên ngăn, Minh đại nhân, ngài đã hoàn thành sự nghiệp to lớn mà thời trước không có ai sau cũng không ai được như vậy, dùng tư thế không thể bác bỏ thản nhiên nói đến sai lầm của bệ hạ, ngài tiến vào Ngự Sử đài quả thực là chuyện đương nhiên, nếu như không cho ngài tiến vào Ngự Sử đài thì quả thực là trời đất không thể tha thứ được. Thử hỏi ngoài ngài ra thì có ai có cách nào dạy bảo bệ hạ đến mức không nói được lời nào, cuối cùng thẹn quá hóa giận cũng không dám chém đầu của ngài không? Nhân lúc bệ hạ không chú ý ta nói câu không dễ nghe, dù cho bệ hạ sắp trở thành bạo quân nhưng chỉ cần có ngài ở đó, thì cũng tuyệt đối không thành được! Bởi vậy có thể thấy được, ngài nhất định là vị cứu tinh từ biển lửa của chúng ta, mấy tiểu quan bị bóc lột cực khổ như chúng ta rốt cuộc cũng thấy được một tia hy vọng...."
"Ta nghe thấy rồi." Ngọc Mân ở một bên nói. "Đừng tưởng rằng ngươi là thần quan chưởng quản đàn Xã Tắc do Thái hậu khâm điểm trước khi rời kinh thì trẫm không dám động đến ngươi. Trẫm kêu ngươi tìm phượng hoàng, ngươi lại dám tìm một con gà nhỏ mập ú đến cho trẫm."
Trong sân không có những người khác. Hắn vừa mới trò chuyện vài câu cùng Ô Vân Nhã Chính một lát thì đã đến lúc ứng mão, Ô Vân Nhã Chính cùng Bốc Du đều xin được cáo lui trước, đi chuẩn bị lên triều sáng nay.
Lễ quan lập tức đứng thẳng lại, nghiêm trang nói: "Sao lại như vậy được? Bệ hạ, thần từ nhỏ đã thông linh, có thể nói chuyện cùng thần linh, thần đảm bảo bằng lương bổng của mình con phượng hoàng trong mộng của thần năm đó đúng thật là có dáng vẻ một quả bóng, nó còn nói với thần nó là con phượng hoàng đầu tiên trên thế gian học được niết bàn, lên trời xuống đất cũng không ai dám quản nó. Không dối trên lừa dưới. Thần sẽ cho ngài thấy những gì thần đã thấy...."
"Được." Ngọc Mân rất hiểu công phu nịnh nọt của người này, hắn kéo Minh Thận qua kiểm tra nhiệt độ trên tay y, phát hiện có hơi lạnh liền kêu y ngồi xuống sưởi ấm.
Xe ngựa đón bọn họ hồi cung đã dừng bên ngoài phủ đệ của Ô Vân, Minh Thận đặt tay trên chậu than, hơi lo lắng: "Hôm nay ngài phải lên triều đúng không? Chúng ta vẫn nên hồi cung sớm một chút thì tốt hơn."
Ngọc Mân nói: "Không vội, ngươi ăn một ít lót bụng đi."
Bàn bên cạnh còn bày đủ loại bánh ngọt rực rỡ, còn có canh gà mái giải rượu dưỡng dạ dày. Minh Thận rất dễ say rượu nhưng mà cũng nhanh tỉnh rượu, sau cơn say ngoại trừ trên người có nhiều chỗ đau rát giống như cọ trầy da ở chỗ nào đó ra thì cũng không thấy khó chịu chỗ nào khác.
Canh gà mái vào miệng vừa thơm vừa ngon, Minh Thận rất đói nên uống liền hai bát, lại ăn thêm một cái bánh phồng* nóng hổi và mấy đứa lê rưới sốt cam ngon miệng. Ngọc Mân ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngươi ăn ít chút đi, lát nữa còn phải dùng bữa cùng trẫm."
(*Bánh làm từ hoa thông và mật ong.)
Minh Thận nhanh chóng buông đũa xuống.
Ngọc Mân vẫn nhìn y, dường như có hơi xoắn xuýt, thấp giọng nói: "Thôi, ngươi ăn đi."
Minh Thận lau tay, có chút ngượng ngùng: "Ta đã hơi no rồi, vẫn nên đừng ăn nữa thì hơn."
Ăn một đống đồ ăn như thế, Minh Thận lại bọc rất dày nên lúc này trên trán đã chảy ít mồ hôi.
"Trong cung cũng không thấy ngươi ăn mặc kín đáo như thế, đừng che kín quá A Thận." Ngọc Mân sợ y bị ngạt thở nên đưa tay muốn cởi áo choàng nhung hươu dày nặng trên cổ y ra, lại bị Minh Thận vèo một cái ngăn lại.
Minh Thận: "?"
Ngọc Mân: "?"
Minh Thận nắm cổ áo mình, lập tức phản ứng lại, ấp úng nói: "Ta ta ta.... Ta không nóng, Mân ca ca, ngươi cũng biết vi thần ốm yếu từ nhỏ nên rất sợ lạnh."
Ngọc Mân nhìn y một lát.
Minh Thận kiên trì, giả bộ bình tĩnh nhìn hắn, một lát sau Ngọc Mân bỗng nhiên đứng dậy, không nói lời nào mà nhấc y lên, gỡ tay y ra giúp y cởi áo choàng, tiện tay xuôi theo cổ Minh Thận mà sờ vào tóc y, thấp giọng trách mắng: "Che kín nữa thì sẽ đổ mồ hôi, chỗ này cũng không có người nào khác, có phải là ngươi không chịu nghe lời của trẫm đúng không, tại sao cứ thích làm bậy như vậy?"
Minh Thận lập tức che cái cổ, nhưng mà tay cũng bị Ngọc Mân gạt đi.
Ngọc Mân tiện tay quơ lấy khăn nóng lau tay bên cạnh bàn, nhanh chóng vắt mấy lần rồi một đường lau xuống dọc theo sau gáy Minh Thận. Tư thế vẫn là ôm Minh Thận vào trong ngực như cũ, một tay ôm y không cho chạy mà động tác của một tay khác lại tương đối thô bạo —— Ngọc Mân đã nuôi Minh Thận trở nên cao lớn như vậy, nhưng cũng có lần cảm thấy Minh Thận rất thanh tú, Minh Thận không bị hắn nuôi thành một tên lôi thôi lếch thếch đến nay vẫn còn là một chuyện bí ẩn.
Thần quan cùng Trình Nhất Đa sớm đã chạy trốn rất xa, trong sân cũng không có ai dám ở lại nên chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Cuối cùng Minh Thận vẫn ngoan ngoãn để hắn bế lên lau sạch mồ hôi trên lưng, ngay cả khuôn mặt cũng bị lau qua một lần, lúc lau đến cái cổ Ngọc Mân cũng phát hiện ra dấu hồng trên cổ y, vẻ mặt trở nên vi diệu.
Minh Thận nhanh chóng khép cổ áo lại, nói thầm: "Đã nói là không cần rồi mà, Mân ca ca."
Ngọc Mân ném khăn qua một bên, cởi áo khoác trên người mình ra khoác thêm cho y. Cổ tay áo của hắn dài hơn Minh Thận nhiều, vừa vặn bao lấy cả người Minh Thận.
Ngọc Mân nhẹ giọng nói: "Thay của trẫm là được rồi, ngoan."
Minh Thận vẫn không được tự nhiên, lại nhỏ giọng phàn nàn: "Mấy ngày nữa là phải đến Ngự Sử đài đưa tin, nếu như còn không tan đi thì người khác sẽ biết."
Ngọc Mân xoa đầu y, mang y đi về phía xe ngựa: "Sẽ không biết, bây giờ là mùa đông, A Thận."
Hai người chui vào xe ngựa.
Minh Thận vẫn cảm thấy ngượng ngùng nên cũng không có gan đi hỏi Ngọc Mân rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện ý —— dựa theo hiểu biết của y, chuyện để lại dấu vết trên cổ như vậy đều là hành vi của kẻ dâm tặc háo sắc, vô cùng không đứng đắn.
Nhưng mà Ngọc Mân luôn là tấm gương nghiêm chỉnh nên y cũng không thể nào biết được rốt cuộc ngày hôm qua là Ngọc Mân quấy rối hay là do chính y quấy rối. Minh Thận biết đức hạnh của bản thân sau khi uống say là gì.
Y ngồi một góc suy nghĩ một lúc lâu, Ngọc Mân nhìn chằm chằm y, ánh mắt thâm trầm: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Minh Thận chọt ngón tay, lấy dũng khí hỏi: "Cái này.... Trên cổ ta.... Mân ca ca...."
Lỗ tai Ngọc Mân có hơi đỏ lên, nhưng vẫn cứ vô cùng bình tĩnh nói: "Không sai là do trẫm làm, A Thận, đây là bước thứ hai trong quy củ Đế hậu."
Minh Thận: "Hả?"
Ngọc Mân nghiêm túc nhìn y: "Làm Lữ Tự cũng được một khoảng thời gian rồi đúng không? Trẫm đã nghiệm thu được thành quả, cảm thấy ngươi làm rất tốt, A Thận, chuyện tối hôm qua.... Chính là bước thứ hai. Thật ra ta đã nói với ngươi rồi nhưng chỉ có điều ngươi uống say, xem ra là không nhớ rõ."
Minh Thận bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn lây nhiễm nên không nhịn được ngồi thẳng lên, lắp bắp nói: "À, thì ra là như vậy, nhưng mà cụ thể là phải làm sao?"
"Trẫm cũng không biết rõ cụ thể, phương pháp cổ tổ tiên để lại không đầy đủ, đạo phu thê cũng có cách thân mật, trước tiên chúng ta chỉ có thể...." Ngọc Mân dừng một lát, cuối cùng chọn ra một từ, "Tìm tòi một phen."
"À, tìm tòi." Minh Thận gật đầu.
Bầu không khí trong buồng xe trở nên vi diệu lần nữa, Minh Thận rũ mắt không dám nhìn Ngọc Mân, Ngọc Mân cũng không nhìn y, mỗi người tự nhìn chằm chằm mũi chân mình.
"Vậy ta...."
"Vậy trẫm...."
Hai người bỗng nhiên mở miệng cùng lúc rồi lại cùng lúc ngừng lại.
Ngọc Mân ra hiệu Minh Thận nói trước.
Minh Thận nhỏ giọng hỏi: "Ta cũng phải thử sao?"
Ngọc Mân bình tĩnh đáp: "Phải, A Thận."
Minh Thận nhích lại gần hắn một chút, báo cho hắn biết: "Vậy ta, ta bắt, bắt đầu?"
Y ngắm Ngọc Mân từ đầu đến chân một lượt giống như đang do dự nên hạ miệng từ chỗ nào. Ngọc Mân không chút biến sắc nới lỏng cổ áo ra thì nhìn thấy Minh Thận hồi hộp nuốt nước miếng một cái, còn liếm môi.
Hắn không kìm được mà bật cười: "Ngươi liếm môi làm gì? Cũng đâu phải ăn trẫm."
Tâm lý vừa chuẩn bị tốt của Minh Thận bị nụ cười của hắn làm cho chạy lên chín tầng mây, y có hơi không phục nhào lên, nhắm vào cái cổ Ngọc Mân cắn một cái, sau khi cắn xong lại không biết bước kế tiếp nên làm thế nào.
"Chỉ cần.... Liếm một cái sao?" Y cẩn thận hỏi.
Giọng nói Ngọc Mân truyền đến từ đỉnh đầu y, dường như có chút căng thẳng không rõ ràng: "Chắc vậy."
Minh Thận liền duỗi đầu lưỡi ra, cẩn thận liếm liếm trên dấu răng mờ nhạt kia.
Y cảm thấy Ngọc Mân run lên một chút thì lập tức dừng lại, Ngọc Mân lại im lặng không lên tiếng đưa tay ra, ôm chặt eo lưng của y, kéo cả người vào trong ngực.
Không biết vì sao chỉ là một động tác như vậy lại làm Minh Thận lập tức luống cuống, chỉ có thể cố gắng tạo ra dấu hôn không kết cấu gì, tiếng nước chậc chậc lúc mút vang vào trong tai có vẻ vô cùng mời gọi, y chôn trên cổ Ngọc Mân, thoáng nhúc nhích lại bị đè xuống, cuối cùng còn không cẩn thận đụng vào yết hầu Ngọc Mân, náo loạn nửa ngày cũng không biết rốt cuộc mình đang hôn chỗ nào, hô hấp Ngọc Mân lại nặng nhọc, đột nhiên đẩy y sang một bên.
Ngọc Mân thấp giọng nói: "Ngu ngốc."
Minh Thận chép miệng, một lát sau y cảm thấy một cơn gió mát lướt qua, vạt áo của mình bị Ngọc Mân nới lỏng, đôi môi nóng bỏng kề sát ngực y tỉ mỉ liếm mút, gặm cắn. Minh Thận bị hắn nắm chặt hai tay. Không thể động đậy, trong nháy mắt đó y cảm thấy bản thân sắp không thở được nữa —— môi lưỡi Ngọc Mân dường như trực tiếp dán lên trái tim y, kéo từng hơi thở của y, gắn liền tay chân của y.
Y giống như một người gỗ bị ngàn vạn sợi tơ nhấc lên, tất cả sự chú ý đều chỉ còn lại nụ hôn kia của Ngọc Mân.
Đợi đến khi Ngọc Mân dứt ra Minh Thận cũng không dám hô hấp, vẫn là Ngọc Mân thấp giọng nói: "Hoàn hồn đi A Thận." Minh Thận mới đột ngột hít sâu một hơi, sau đó thở ra thật mạnh, cảm thấy tim mình đập cực kỳ nhanh.
Kiệu rồng đã đến trước cửa cung nhưng Minh Thận không chịu xuống. Y phục y xốc xếch, chỉ có thể nắm chặt thời gian trước khi xuống xe cố gắng sửa sang lại dáng vẻ chật vật của mình.
Ngọc Mân mỉm cười nhìn y, sau khi vòng qua chính điện liền xuống xe, nói với người ngồi trong: "Trẫm đi vào triều đây Hoàng hậu."
Minh Thận tay chân luống cuống cúi đầu thắt nút buộc, nhỏ giọng nói: "Ngài mau đi đi, đi nhanh đi."
Rồi giục xe ngựa đi nhanh lên.
Sau khi về tới y vội vàng ngâm mình trong thùng, sau khi tắm xong còn muốn lấy phấn trắng của mấy thái giám cung nữ hay bôi trên mặt, cẩn thận bôi lên cổ mình che đi dấu vết, bên này còn chưa hết bận, một bên khác tờ giấy nhỏ của Ngọc Mân đã đến.
Cũng giống như lần trước, lễ quan tràn ngập tình cảm mà từ từ đọc tờ giấy nhỏ nằm trong khay bạc được đưa tới: "Viễn nhật* ngậm đỏ thắm, bóng Trường Tân xanh biếc, ngượng ngùng không cần phấn, uyên ương chưa chịu hôn."
(*Viễn nhật (Aphelion): điểm xa mặt trời nhất.)
Rốt cuộc Ngọc Mân có ý gì Minh Thận không biết, nhưng y nhanh chóng nhận ra ý tứ khác trong đó —— trên cổ y có xanh đỏ đan xen, có màu đỏ mà màu xanh cũng có.
Minh Thận: "...."
Y có ý đồ muốn cứu vãn danh dự, bình tĩnh mà ám chỉ: "Cái này Mân ca ca đưa nhầm người rồi."
Vẻ mặt lễ quan như nhìn kẻ ngốc, vừa muốn mở miệng Minh Thận quyết định thật nhanh, xông tới che kín miệng của hắn.
Nhóm cung nhân không dám động đậy, từng người đều nhịn cười làm chuyện của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.