Phụng Chỉ Làm Nũng

Chương 31:




Lần săn xuân này tổ chức tổng cộng ba ngày, sau khi Minh Thận xuống xe ngựa thì vẫn luôn đi theo Ngọc Mân.
Ở trước mặt người khác Tiểu công chúa ngược lại vô cùng đoan trang, dáng vẻ kiêu ngạo xinh đẹp như một con khổng tước nhỏ tao nhã. Ở trước mặt người khác nàng cũng không hề che giấu sự ỷ lại cùng yêu thích của mình đối với Minh Thận chút nào, Minh Thận từ từ cảm giác được Hoắc Băng, Ngọc Mân thậm chí bản thân Tiểu công chúa cũng biết nguyên nhân bọn họ ở cùng nhau, nhưng mà chỉ có một mình y là chẳng hay biết gì.
Y lặng lẽ hỏi Ngọc Mân, Ngọc Mân cũng lén lút trả lời y: "Ta đồng ý với hoàng huynh không nói cho huynh, Hoàng tẩu, bởi vì huynh không đoán ra được thì sẽ đi hỏi hoàng huynh, như vậy hoàng huynh mới có lý do nhìn thấy huynh. Nếu như huynh suy nghĩ chậm một chút nữa thì không chừng hoàng huynh có thể gặp huynh vào buổi đó, huynh hiểu không."
Minh Thận: "...."
Ngọc Mân còn hơi nhăn nhó kéo ống tay áo y tới gần: "Còn nữa, ở cùng với Hoàng tẩu thì nữ quan dạy ta đọc sách cũng không cần tới đây, đi cùng với nàng chơi không vui."
Lúc này Minh Thận mới thở phào nhẹ nhõm, yêu thương xoa đầu Tiểu công chúa.
Thời điểm dùng cơm, thiên tử cùng triều thần làm theo Thương khúc thủy pháp* của Ngụy Tấn, bố trí yến hội dọc theo một dòng suối quanh co, tất cả từ thủ phụ nội các xuống tới một tiểu quan nhỏ như hạt vừng giống Minh Thận đều được chia cho một chén rượu máu hươu cùng một khay thịt hươu nhỏ, hoàng thân quốc thích được cung nhân hầu hạ nướng thịt, những đại thần quan lại khác thì phải tự mình nướng.
(*Một của người Hán ở Trung Quốc cổ đại và sau đó đã phát triển thành một sự kiện tao nhã để các văn nhân hát thơ và rượu. Đặt ly rượu vào dòng nước uốn lượn trôi theo dòng nước, ly rượu dừng trước mặt ai thì phải cầm ly mà uống. Phong tục cổ xưa này đề cập đến việc tụ tập và ăn uống bên nước vào mười ngày đầu tiên của tháng Ba âm lịch, để xua đuổi những điều xui xẻo.)
Hươu đó là do Ngọc Mân tự tay săn được, bàn về tư thế oai hùng ở bãi săn thì hắn là người ưu tú nhất trong số các con cháu thế gia ở kinh thành, Minh Thận chưa từng nhìn thấy nhưng thần quan đã hào hứng chạy tới kể cho y tình hình lúc đó:
"Bệ hạ như thần tiên hạ phàm, thần uy oai phong, tiêu sái trang nghiêm, con hươu kia sống trong núi đã ngàn năm nên rất nhanh nhẹ tinh quái, nhưng mà lúc nhìn thấy bệ hạ lại mất đi chừng mực mà lộn xộn trận tuyến. Chúng ta chỉ thấy bệ hạ giương cung nhưng lại chưa từng nghe thấy tiếng cung; chỉ nhìn thấy giữa mi tâm con hươu có dấu đỏ nhưng không thấy mũi tên.... Có lẽ con hươu này từ nhỏ đã được định phải thần phục dưới chân bệ hạ, từ lúc nó gặp phải bệ hạ thì đã bắt đầu có sự sống từ thời khắc đó, đồng thời cũng nghênh đón cái chết.... A, chuyện xưa buồn bã biết bao! Ngài phải đi nhìn thử, cảnh tượng tuyệt mỹ nhất chính là ngài cưỡi hươu đi từ trong rừng sâu ra, nếu như bệ hạ không quen biết ngài thì tất nhiên cũng phải bị đôi mắt trong vắt như tuyết yêu khuất phục.... Đây là cuộc gặp gỡ tuyệt vời đến cỡ nào!"
"Mời dừng lại, ta và bệ hạ đã quen biết từ mười hai năm trước, con hươu này cũng đã chết rồi hơn nữa ta có xem qua mũi tên bị rút ra, Trình công công mới vừa xử lý." Minh Thận nói, "Rốt cuộc là ngài tới làm gì?"
Thần quan lập tức dừng lại, thành thật thừa nhận: "Thần tới ăn chực, thần là người duy nhất trong đàn Xã Tắc đến đây nên hình như thần và những người khác có hơi không hợp...."
Ngọc Mân ngồi bên cạnh Minh Thận, ghét bỏ mà đưa thức ăn trước mặt qua: "Ngươi mau ăn, ăn xong thì đi nhanh đi, đừng có chen chúc ở đây quấy rầy bổn Công chúa cùng Hoàng tẩu nói chuyện."
"Không thành vấn đề!" Thần quan bày tỏ hết sức phục tùng nhanh chóng lấy một bát thức ăn đầy cho bản thân, chuẩn bị bưng đi như nhặt được vàng. Minh Thận gọi hắn lại rồi đưa cho hắn một chùm nho, lúc thần quan nhận lấy thì bỗng nhiên vỗ đầu một cái, kêu lên: "Suýt nữa quên mất! Bệ hạ kêu thần mang một khay thịt cho ngài, thần sẽ đem qua ngay."
Minh Thận: "?"
Y nhìn lượng thịt hươu trên bàn mình và Ngọc Mân cộng lại, nói: "Không cần đâu, ta và Mân Mân đều cảm thấy thịt hươu quá tanh."
Thần quan lại kiên trì nói, "Không được, bệ hạ nhất định phải cho ngài." Nói xong hắn chạy đi, giằng co một hồi lâu mới vội vã chạy về, đem một khay thịt mập mạp hồng hào ra, lạch cạch buông xuống.
Minh Thận nhìn khay thịt đỏ này rồi lại nhìn lượng thịt đỏ trắng xen lẫn trên tấm thớt, khó hiểu nói: "Này có cái gì đặc biệt hả? Mân ca ca biết ta không ăn mặn đặc biệt là thịt mỡ, vậy nên đưa gom thịt nạc lại cho ta sao?"
"Không phải, không phải. Đại nhân đây là thịt cổ hươu, phần tốt nhất cũng chỉ có một miếng này thôi. Bệ hạ vốn định đưa thịt cổ heo nhưng mà bây giờ khắp nơi đều có thịt cổ heo, vì vậy đặc biệt săn một đầu hươu dùng thịt cổ hươu tặng cho ngài." Thần quan nói, "Bệ hạ nói ngài sẽ hiểu, thần lui xuống ngay."
Ngọc Mân thò đầu ra hỏi: "A? Cái gì? Biết cái gì? Mân Mân cũng muốn biết."
Minh Thận lại ngơ ngác.
Thịt trên tấm thớt còn mang theo máu, từ nhỏ y đã chán ghét đồ ăn mặn càng không thích đồ sống, đi chợ mua thức ăn cũng phải tránh xa ba thước, giờ phút lại không sinh ra phản cảm hết sức kỳ lạ, chỉ là nhìn một chút liền đỏ mặt.
Y cùng Hoắc Băng từng đọc sách sử lặt vặt nên biết được đây là ý gì —— mấy trăm năm trước, thời điểm vương triều mới hình thành thì thịt là đồ vật vô cùng hiếm thấy, hoàng đế đi tuần có bách tính tiến lên dâng một con lợn cũng phải dâng phần thịt cổ màu mỡ nhất cho hoàng đế, trong khi những người khác không dám chạm vào.
Nguyên đế bắt đầu khởi công xây thành, công và tư đều túng quẫn trống không, mỗi khi được một miếng thịt đều cho là sơn hào hải vị. Phần thịt thái trên cổ càng đẹp thì nhất định phải dùng để dâng lên vua còn cấp dưới không dám nếm thử trước, vào thời điểm đó gọi là "Độc chiếm", đây cũng là bắt đầu cho cách nói độc chiếm, tuy rằng bây giờ mọi người nhắc đến đều không khỏi mang theo chút ý tứ cợt nhả cùng châm chọc hàm xúc.
Minh Thận cảm thấy một ánh mắt có thâm ý rơi lên người mình vì vậy xuôi theo phương hướng dòng suối nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Ngọc Mân mỉm cười nhìn y.
Vị trí hai người không biết là vô tình hay cố ý mà vừa vặn ở tại đầu và cuối dòng suối uốn lượn, quanh đó không có người nào ngăn cản mà chỉ có rừng trúc tươi tốt, Minh Thận ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Ngọc Mân nhưng không nhìn thấy đại thần ồn ào bên cạnh hắn. Theo quy củ, y phải đi tới chỗ cuối cùng của hạ lưu dòng sông ăn uống cơm thừa canh cặn, mà Trình Nhất Đa lại trực tiếp dẫn y đến chỗ Ngọc Mân, bên cạnh chỉ có mấy nữ quan cùng quan lại Hàn Lâm viện cấp bậc không cao giảng bài ở phía xa, dường như là để làm bạn cùng Công chúa nên mới có tư cách ngồi gần Ngọc Mân như vậy.
Ngọc Mân còn đang uốn éo, nỗ lực chọc y, năn nỉ: "Kiến Ẩn ca ca, rốt cuộc là ý gì vậy, huynh mau nói cho Mân Mân đi, huynh không nói thì đêm nay Mân Mân vẫn sẽ muốn biết, không ngủ ngon được."
Minh Thận ho khan một tiếng, nói: "Ngài lớn rồi sẽ biết."
"A, ta biết rồi, dù sao hoàng huynh cũng không kiếm được trò gì mới nên thịt đưa tới chắc chắn cũng là phần quý giá nhất, ý nghĩa đại khái là huynh là cục cưng hoàng huynh quý trọng nhất gì đó, hừ, Kiến Ẩn ca ca huynh đừng để bị hoàng huynh lừa gạt, huynh ấy là cái hũ nút, huynh nhất định phải làm cho huynh ấy chính miệng nói với huynh thì mới được."
Ngọc Mân nói xong thì bắt đầu nướng thịt của mình, lại ra lệnh không cho thái giám và cung nữ tới gần. Minh Thận sợ nàng bị dầu sôi làm bỏng vì vậy nhanh chóng đứng dậy bắt tay làm, hướng dẫn, trông chừng này, bận bịu như thế nên cũng không còn sức lực đi xem Ngọc Mân, thỉnh thoảng trong lúc đang bận liếc mắt nhìn bên kia thì thấy Ngọc Mân cũng không nhìn y nữa mà đang trò chuyện vui vẻ cùng mấy lão thần khác.
So với lúc Minh Thận nhìn thấy cảnh giương cung bạt kiếm trong triều, trận thế hai phái có địa vị ngang nhau vào tháng trước thì bây giờ đã xảy ra thay đổi rất lớn. Ngọc Mân rõ ràng đã trở nên tự do hơn, càng có uy thế, các đại thần cũng ngày càng kính trọng và sợ hãi hắn.
Y xin nghỉ hơn một tháng nên cũng không có nghe nói nhiều về chuyện trong cung. Trước khi hồi cung, Hoắc Băng ngoài việc kêu y làm bạn với Tiểu công chúa ra thì còn nhắc đến một ít hành động của Ngọc Mân gần đây, giờ phút này Minh Thận mơ hồ chỉ nhớ được đại khái Hoắc Băng nói:
"Lần trước chuyện đệ và Vương đại nhân đưa mỹ nhân bị phạt, mặc dù nhìn bề ngoài thì bệ hạ chúng ta làm người chính trực, lại kính trọng Vương Bạt, nhưng có lão hồ ly Trương Niệm Cảnh kia ở đây thì cũng biết một quyền này như đánh vào bông thôi. Sau đó bọn họ còn đưa không ít thứ, thần thú rùa trắng gì đó thêm kỳ lân Đông Doanh vân vân.... Bệ hạ đều là lúc thì nhận lúc thì không nhận, thái độ làm người khác không thể phỏng đoán được nên lần này bọn họ cũng không có biện pháp."
"Lại còn chuyện hủy bỏ Khoa Đồng Tử, vừa làm ra hành động này thì văn nhân tài tử khắp thiên hạ đã nhảy cẫng hoan hô, tài tử ồn ào viết thơ ca tụng bệ hạ thánh minh mà thí sinh tham gia khoa cử cũng rất vui mừng, Khoa Đồng Tử không có tiêu chuẩn nên sẽ phân bố đủ cơ hội cho khoa thi hợp quy cách. Không nên coi thường uy lực của văn nhân, những tài tử kia đều có thể làm chấn động một tòa thành chỉ bằng một bài thơ, dù thế nào thì trên đời này bọn họ cũng chính là người biết nói nhất."
"Ngoài ra Thống lĩnh cấm quân đổi người, Tướng quân Ngọc Lâm Úy nhận hối lộ cũng bị kết tội hạ ngục, Tuần phủ Chiết Giang cùng với tổng đốc hai tỉnh Quảng đều thay người, bên trong lục bộ cũng có mấy người sắp phải xuống đài, từ nay bên cạnh bệ hạ không có kẽ hở, toàn bộ dân chúng cùng binh lính thiên hạ đều hoàn toàn nằm trong tay hắn, trừ khi Trương Niệm Cảnh tạo phản nếu không sao có thể chống lại bệ hạ hiện tại được? Huống chi, nếu lão tạo phản thì về lễ nghĩa cũng không hợp, ta tin tưởng lão sẽ không ngu như vậy."
"Nói tóm lại đệ không cần lo lắng, bệ hạ có khả năng hơn nhiều so với tưởng tượng của đệ."
Minh Thận nhớ lại lời Hoắc Băng nói, nhìn thấy cung nhân đem tôm sông mới bắt được tới, lột gân da rồi đặt trên lửa than nướng nhưng thỉnh thoảng vẫn còn động đậy, làm Tiểu công chúa bên cạnh giật nảy mình.
.... Đại thế đã mất nhưng những người kia có thể cũng giống như cá tôm trên lửa than liều mạng đến hơi thở cuối cùng để giãy giụa hay không?
Minh Thận vẫn hơi không yên lòng.
Càng đến cuối sự việc càng khiến người ta lo lắng đề phòng, giống như hai năm đó của bọn họ, có bất kỳ một khâu nào không thành thì mọi nỗ lực trước đó đều sẽ uổng phí.
Y yên lặng an ủi trong lòng: "Tuy rằng mình không thông minh lắm cũng không có năng lực lắm, nhưng mà may là Mân ca ca cùng ca đều rất thông minh, mình nghe lời bọn họ là được, lúc đó nếu như chỉ nơi nào cần mình đi thì mình đi nơi đó là được."
Đồ đã nướng gần xong, Ngọc Mân cẩn thận ăn một ít, bảo là muốn duy trì sự trang nhã trước mặt mọi người. Còn lại một đống lớn đồ ăn không ăn hết, thịt nướng thơm ngát làm Minh Thận có hơi buồn rầu, cuối cùng suy nghĩ nửa ngày quyết định lát nữa đóng gói đưa cho thần quan.
Chỉ có phần thịt cổ hươu kia là y ăn hết. Cho dù sau đó có hơi no nhưng y vẫn kiên trì nuốt xuống.
Sau khi đêm đến, Minh Thận ngoan ngoãn đi theo nữ quan ngủ, lều vải cách bọn họ không xa. Minh Thận đang suy nghĩ tối nay có nên đến lều Ngọc Mân trông coi không thì nhìn thấy sư phụ Ô Vân Nhã Chính y đã bái mang người tới đây, tới đây còn có một nhóm thủ vệ cấm quân lớn, vì vậy cũng yên lòng.
Thần quan cũng chạy tới, ngượng ngùng nói với y: "Không ai nguyện ý ở cùng với ta đều nói ta quá ồn ào, Minh đại nhân, nếu không hai ta chen chúc đi? Ta ồn ào ngài hướng nội, đúng là sự kết hợp tuyệt vời!"
Minh Thận: ".... Ngươi qua đây."
Thần quan vui mừng quấn chăn đêm lại đây, buổi tối lại đi ra ngoài, bảo là muốn hỗ trợ bói đoán địa điểm săn bắn ngày hôm sau. Trong lều lập tức vắng lặng.
Minh Thận nhớ sáng sớm hôm nay Ngọc Mân bảo buổi tối đi gặp hắn để nói mấy lời kia, loay hoay nửa ngày sau mới tìm người hỏi đường, cẩn thận từng li từng tí đi đến lều trại của Ngọc Mân.
Trong doanh trướng phòng thủ nghiêm ngặt, Tướng quân Ngọc Lâm Úy trông coi trước cửa nhìn không quen mặt, Minh Thận đang suy nghĩ người này có phải là Tướng quân mới nhậm chức mà Hoắc Băng nhắc đến hay không thì nhìn thấy vị Tướng quân kia chủ động hành lễ với y, giống như biết y nên nhường đường.
Y biết ngay người này cũng là một trong những tâm phúc của Ngọc Mân.
Y cũng nghiêm túc hành lễ rồi nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó đi vào. Không ngờ y vừa mới nhìn lên liền thấy một vị mỹ nhân xiêm y không chỉnh tề đang xấu hổ chạy ra từ trong lều vải, nhìn bộ ngực phẳng cùng khung xương.... Chính là một thiếu niên thanh tú.
Bước chân Minh Thận hơi ngừng lại.
Ngọc Mân nối gót xuất hiện bên cạnh lều vải, ánh mắt thần bí khó lường nhìn y: "Ái khanh, sao ngươi lại tới đây?"
Minh Thận nhìn phương hướng thiếu niên thanh tú kia rời khỏi: "Buổi sáng ngài.... Gọi thần tới vào lúc này. Ngài bảo sẽ nói cho thần đáp án vấn đề."
Ngọc Mân nhàn hạ nói: "À, nhưng trẫm không nhớ rõ mời ái khanh về đi."
Minh Thận nhìn bên ngoài một lát, thiếu niên rời đi kia đã không còn thấy bóng dáng. Vì vậy y vuốt ve ống tay rồi rồi cúi người nói: "Vậy thì tốt, thần xin cáo lui ——"
Quay người còn chưa đi được mấy bước đã bị Ngọc Mân kéo trở về, nhét vào trong lều.
Ngọc Mân chặn y trong góc, nắm cằm của y, ánh mắt mang theo chút tức giận: "Cái người này ngay cả ăn dấm cũng không biết sao?"
Minh Thận nhìn hắn cười: "Bệ hạ, lúc người kia đi ra ngoài xiêm y lộn xộn chỉ có giày là gọn gàng, nếu như thật sự bị ta quấy rầy chuyện tốt thì tất nhiên không đến nỗi để lộ sơ hở lớn như vậy. Từ trước đến nay ngài luôn thích sạch sẽ, sao có thể cho phép người khác không cởi giày đã bò lên giường được?"
Ngọc Mân nhìn y.
Minh Thận lại nhỏ giọng nói: "Ngài tìm người đến diễn kịch thì cứ diễn kịch đi, còn cố ý để lại sơ hở lớn như vậy giống như chỉ sợ người khác không nhìn ra...."
"Đúng, là trẫm sợ ngươi không nhìn ra, ngươi không nhìn ra quay đầu lại không nói tiếng nào đã chạy, trẫm cũng không biết phải đi đâu dỗ." Ngọc Mân kéo y ngồi xuống, để y dựa vào ngực mình, thấp giọng nói: "Trẫm rất nhớ ngươi."
Minh Thận có hơi ngượng ngùng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cẩn thận hôn một cái trên cằm Ngọc Mân.
Hành động này tựa như thúc giục Ngọc Mân, đế vương trẻ tuổi ôm y lên đặt người trên giường nhỏ, sau đó đè cả người xuống, vừa triền miên vừa ôn nhu hôn Minh Thận đến mức trong mắt nổi lên ánh nước mông lung. Hắn ôm người thật chặt trong ngực.
Mỗi lần đến lúc này Minh Thận lại rất ngoan ngoãn, càng ngày càng kích thích dục vọng chiếm hữu của người khác, muốn bắt nạt y, làm cho người khác bắt nạt đến khóc lóc. Ngọc Mân đưa tay ôm eo y, thấp giọng hỏi: ".... Có sợ không?"
Đôi mắt Minh Thận ướt át nhìn hắn, trong veo như hươu sao hắn nhìn thấy trong rừng, cũng giống như một con hươu xạ nhỏ từng được nuôi nhốt trong cung. Y lắc đầu, nghiêng đầu nói: "Không sợ, Mân ca ca."
Ngọc Mân cười cười, giọng nói khàn khàn: ".... Không sợ thì tốt, lần trước ngươi quên mất nên lúc này phải cẩn thận nhìn rõ."
*
Nhưng mà theo từng nụ hôn nhỏ của Ngọc Mân, sắc mặt Minh Thận càng ngày càng tái nhợt giống như không thoải mái. Ngọc Mân lập tức ngừng lại, cúi người hỏi: "Làm sao vậy, có phải là chỗ nào không thoải mái không A Thận?"
Minh Thận mím môi lắc đầu không lên tiếng, chỉ đưa tay đẩy hắn một cái. Ngọc Mân rời khỏi người y, sau đó đỡ y dậy, chỉ thấy Minh Thận thở dài sờ bụng của mình.
Minh Thận cẩn thận, tội nghiệp nói: "Ta, ta buổi chiều ăn hơi nhiều, ngài đè lên ta nên ta có hơi buồn nôn...."
Ngọc Mân: "...."
Hắn gọi người nấu canh chua đem vào, đút Minh Thận uống từ từ.
Minh Thận một bên ăn canh nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Vậy lát nữa, còn.... Không?"
Ngọc Mân thở dài, buông thìa múc canh cho y xuống, bỗng nhiên nhân lúc Minh Thận không chú ý thì đưa tay bắt đầu dùng sức vò mặt Minh Thận, nặn tròn xoa dẹt, nặn đến mức Minh Thận nhỏ giọng kháng nghị.
"Không làm." Ngọc Mân nói, "Ngủ thôi, sau này còn nhiều thời gian."
Minh Thận vui vẻ đi tắm rửa mặt, sau đó chạy về nằm trên một cái giường cùng hắn.
Ngọc Mân bỗng nhiên hỏi hắn: "Tại sao lại đột nhiên bỏ ăn? Trẫm thấy ngươi lúc nên ăn nhiều thì không chịu ăn nhiều, lúc không nên ăn nhiều thì lại cố gắng nhét."
Minh Thận oan ức nói thầm: "Nếu không phải Mân ca ca đưa một miếng thịt lớn như vậy, ta cũng sẽ không.... Cũng sẽ không như vậy."
Ngọc Mân liếc mắt nhìn y: "Ăn hết sạch rồi?"
Minh Thận nghiêm túc gật đầu rồi trở mình bò từ trong chăn ra, hỏi hắn: "Mân ca ca, ngươi đưa miếng thịt kia cho ta là có ý gì? Ta biết có ý là độc chiếm, chính là điển tích về Nguyên đế kia.... Mân Mân lại nói với ta, nói có nghĩa là bảo bối quý giá giống như thịt cổ hươu kia."
"Vậy nên ngươi muốn hỏi cái gì?" Ngọc Mân bất động thanh sắc nhìn y.
Minh Thận im lặng một lát, mặt lúc đỏ lúc trắng, nhỏ giọng nói: "Bây giờ hai chữ độc chiếm đã trở thành ý tứ không tốt, ta nghĩ hẳn là Mân ca ca sẽ không dùng cái này để cười ta."
"Ừm, ngươi nói đúng, còn muốn hỏi cái gì?" Ngọc Mân nói.
Minh Thận im lặng một lát, cuối cùng đỏ mặt lắp bắp nói: "Vậy thần có thể nói đó là ý mà tiểu điện hạ nói hay không? Thần có phải, có phải là cục cưng trong lòng bệ hạ...."
Y còn chưa dứt lời thì cả người đã bị Ngọc Mân ôm qua.
Ngọc Mân hung dữ nhìn y, thấp giọng nói: ".... Cái người nhút nhát này."
Minh Thận cảm thấy cả người đang bốc hơi vì xấu hổ, một cử động cũng không dám.
Không đợi y trả lời Ngọc Mân đã không kìm được mà nở nụ cười trước, đỏ mặt quay đầu đi, chỉ vững vàng ôm y vào trong ngực nhẹ giọng nói: "Đúng, A Thận là cục cưng của trẫm, ngươi là hòn ngọc quý trên tay trẫm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.