Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 10:




Lạc Tĩnh Dực vừa xuống xe, Trần Cách đã nhìn thấy nàng. Trần Cách để ý thấy lúc đầu La tỷ và Phùng đạo kề sát nhau nói chuyện rất vui vẻ. Sau đó chẳng biết vì lý do gì bầu không khí lại thay đổi, La Hân bỏ mặc Phùng đạo đi vào trong, mặc kệ Phùng đạo có gọi theo cỡ nào thì La Hân vẫn kiên quyết không quay đầu lại.
Không phải là cãi nhau chứ? Trong lòng Trần Cách thấp thỏm lo lắng.
Có phải vì Phùng đạo thấy đoạn ghi hình hôm qua rồi không? Bởi vì thấy mình và La tỷ quá thân mật nên ghen sao? Nhưng là do Tiền Vũ lừa mình, mình cũng không cố ý. Trần Cách khổ sở nghĩ.
Sáng nay chương trình vẫn sắp xếp để nàng và Tống Như Ngữ phỏng vấn chung. Có vẻ mọi việc vẫn giữ nguyên như cũ, cũng chưa thấy Phùng đạo tỏ thái độ gì với mình, Trần Cách tạm thời yên tâm. Trần Cách đang mải suy nghĩ về những việc này, nên lúc ghi hình không mấy tập trung để trả lời, với lại Tống Như Ngữ cũng thích giành phần nói, vậy thì cứ cho cô ta nói, Trần Cách an phận ngồi một bên làm bình hoa.
Tống Như Ngữ lại đánh cánh tay nàng một chút, hờn dỗi hướng về máy quay nũng nịu: "Trần Cách của chúng ta lúc nào cũng vậy, trừ những lúc quay phim ra thì thường xuyên thất thần. Nhưng mà đừng nhìn nàng trầm lặng như vậy mà lầm tưởng, kỳ thực rất được săn đón. Còn ta thì ngược lại, cả ngày tùy tiện hihi hhaha, duyên khác phái phải gọi là siêuuuuu~~~~~ cấpppp~~~~ kémmmm~~~ Bọn con trai luôn xem ta như huynh đệ tốt, có lẽ vì vậy mà ta chưa từng ngưng làm cẩu độc thân"
Phó đạo diễn: "Ngươi nghỉ một lát đi, nãy giờ toàn là ngươi nói. Tiểu Trần ngược lại, phải tích cực lên, cứ im lặng như vậy không được đâu, hậu trường muốn biên tập cũng không có tư liệu mà biên tập"
Tống Như Ngữ còn một bụng văn chương muốn bung xõa mà lại bị phó đạo diễn bảo dừng, cảm thấy rất bất mãn nhưng cũng chỉ biết dẩu miệng nhìn Trần Cách. Trần Cách giới thiệu đơn giản tên tuổi nghề nghiệp của mình một chút. Phó đạo diễn dẫn dắt: "Nói thêm nào, tính cách, sở thích,..."
Trần Cách nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Tính cách có chút...trầm"
Phó đạo diễn: "...... Nhìn ra được"
Phó đạo diễn châm một điếu thuốc, suy nghĩ cách đổi biện pháp phỏng vấn. Đụng phải dân không chuyên đi show thực tế đúng là khó khăn. Hắn còn đang đắn đo suy nghĩ thì Phùng Duẫn Hâm đi tới hỏi thăm tình hình. Nghe xong, Phùng Duẫn Hâm cho phó đạo diễn nghỉ giải lao, còn mình cầm điện thoại hý hoáy hý hoáy.
Tống Như Ngữ thầm thì bên tai Trần Cách: "Phùng đạo định làm gì vậy?"
Trần Cách lắc đầu.
Một lúc sau, Lạc Tĩnh Dực bỗng dưng xuất hiện.
Trần Cách giật mình, giống như trông thấy chủ nhiệm đi kiểm tra đột xuất, vội vàng ngồi thẳng dậy. Phùng Duẫn Hâm hỏi: "Tiểu Trần, hôm qua ngươi cùng La tỷ ở chung một chỗ cảm giác thế nào?"
Trần Cách ăn ngay nói thật: "Khá tốt, La tỷ dẫn dắt ta quay rất thuận lợi"
Tống Như Ngữ không hiểu hai người đang nói cái gì, nhỏ giọng hỏi Trần Cách: "La tỷ nào cơ?"
Trần Cách trả lời: "Là người đang đứng kế bên Phùng đạo."
Tống Như Ngữ nhìn trộm La Hân, toàn thân cao gầy vũ trang kín mít. Mặc dù trời nóng như lò hấp, nhưng cảm giác người này không đổ chút mồ hôi nào, y hệt Trần Cách hôm ở sân bay. Bản thân vốn đã rất cao, lại thêm giày cao gót năm phân, càng trở nên cao xuất chúng.
Đây là ai a?
"Ngươi tối qua sao lại ở cùng nàng? Mà ngươi đi lúc nào ta lại không biết, chẳng lẽ là lúc ta ngủ sao? Tối qua hai người làm gì với nhau?"
Tống Như Ngữ hỏi tới tấp, Trần Cách cái đầu cũng muốn nổ.
Lạc Tĩnh Dực thấy Tống Như Ngữ cứ dựa sát vào thì thầm bên tai Trần Cách không dứt, bèn đẩy Phùng Duẫn Hâm ra, đi đến trước máy quay nhìn Trần Cách nói: "Ta xem lại đoạn hôm qua lúc ngươi ở cùng ta thể hiện khá tốt. Hôm qua lúc ta đút cho ngươi ăn như thế nào, cứ giữ cảm giác tự nhiên ấy là được"
Tống Như Ngữ: "!!!???"
Đút ăn?
Nhớ đến cảm giác tối qua, Trần Cách đang mơ hồ bỗng nhiên có được mục tiêu rõ ràng để hướng đến, vững vàng đáp: "Được, để ta thử xem sao"
Lạc Tĩnh Dực thay thế phó đạo diễn đứng vào sau máy quay, hỏi Trần Cách: "Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì?"
"Ta tên Trần Cách, 26 tuổi, là một diễn viên"
Tuy Lạc Tĩnh Dực chỉ hỏi lại những câu phó đạo diễn đã hỏi, nhưng lúc đối mặt với Lạc Tĩnh Dực Trần Cách biểu hiện tự nhiên hơn nhiều. Có thể là vì Lạc Tĩnh Dực là người đầu tiên thân cận khi mình mới đặt chân đến chỗ xa lạ này nên Trần Cách không khỏi quen thuộc dựa dẫm. Tuy trên người Lạc Tĩnh Dực mang một loại khí chất xa cách của trưởng bối, nhưng lại làm cho Trần Cách cảm thấy an toàn.
Hơn nữa nhìn La Hân tối qua khống chế tình huống vô cùng bản lĩnh, Trần Cách lại càng kính nể. Loại chuyện buôn bán cp xấu hổ như vậy mà nàng chỉ cần búng tay là đã xử lý xong xuôi.
Lạc Tĩnh Dực mắt không rời máy theo dõi, tiếp tục hỏi thêm vài vấn đề. Đến khi biên tập nhân viên sẽ tắt tiếng của Lạc Tĩnh Dực đi thay thế bằng phụ đề.
"Lúc rảnh rỗi thích làm gì?"
"Thích vận động, đọc sách một chút"
Lạc Tĩnh Dực hỏi tiếp: "Ngươi là diễn viên chắc ngày thường xem qua không ít phim ảnh? Ngươi thích xem phim của ai?"
Trần Cách đúng là ngày thường rất hay xem phim. Nhưng với nàng đó chỉ như một hoạt động để học hỏi hỗ trợ thêm cho công việc mà thôi, nên khi được hỏi về sở thích nàng mới không kể ra. Bây giờ La tỷ hỏi kỹ như vậy, đúng là cơ hội thích hợp để mình bày tỏ. Trần Cách nhanh chóng trả lời: "Ta thích nhất là Lạc Tĩnh Dực, thích nhất phim của Lạc lão sư"
Phùng Duẫn Hâm đang đứng một bên lim dim mãn nguyện tận hưởng ly cà phê nóng, tự dưng nghe thấy Trần Cách không rào không đón gì lại đột ngột thâm tình bày tỏ với lão Phật gia, suýt phun hết cà phê trong miệng ra.
Trần Cách bối rối nhìn Phùng Duẫn Hâm, ta nói có gì sai sao?
Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn gương mặt Trần Cách trên màn hình máy quay, nghe nàng nói như vậy liền ngẩng lên nhìn nàng chằm chằm. Trần Cách giống như con thỏ nhỏ thấy sói, động cũng không dám động.
"Ta ý là hỏi ngươi thích diễn viên nào?" Lạc Tĩnh Dực không mặn không nhạt nói, tầm mắt lại trở về máy quay. Nhưng khóe miệng đã hiện lên một tia cười không dễ thấy.
"À...thì ra là diễn viên" Trần Cách xấu hổ, tự cảm thấy mình thực ngốc "Ta thích Elizabeth Taylor, Tom Hanks, Al Pacino...còn rất nhiều người khác"
"Rất có khẩu vị. Duẫn Hâm, ngươi xem lại thử"
Phùng Duẫn Hâm đem nửa ly cà phê còn lại uống cạn, phẩy phẩy tay: "Có ngươi còn cần ta làm gì. Ngươi thấy OK là được"
Lạc Tĩnh Dực chặc lưỡi, hừ một tiếng: "Ta có phải đạo diễn đâu, ngươi mau đến đây"
"Đây đây, tới ngay đây..." Phùng Duẫn Hâm nhát gan, Lạc Tĩnh Dực mới hừ một cái đã bị dọa sợ, cong đuôi chạy lại xem băng ghi hình: "Được mà, nhìn rất tự nhiên"
Nhìn thấy phó đạo diễn cầm đạo cụ chạy tới, Phùng Duẫn Hâm hỏi: "Đến đây làm gì vậy, mấy khách mời khác đã phỏng vấn xong chưa?"
"Đã xong" Phó đạo diễn đưa tệp hồ sơ trên nay cho Phùng Duẫn Hâm. Lạc Tĩnh Dực liếc nhìn thử, trên đó ghi nguệch ngoạc: "Số liệu sinh trắc lực tay"
Phùng Duẫn Hâm nói: "Chương trình của chúng ta tuy là chân nhân tú nhưng lấy công việc nhà nông làm chủ đạo. Mà không phải diễn trò qua loa cho có đâu nha các bạn trẻ, phải làm thật cật lực đó. Thấy ta cầm cái gì trên tay không? Đây là lực kế, chỉ cần đấm thật mạnh vào chỗ này, máy sẽ hiện số đo cho biết sức lực của mỗi người tới đâu. Ai muốn thử trước?"
Lạc Tĩnh Dực lại liếc tờ giấy ghi tên khách mời, 5 trên 8 người đã làm rồi, cao nhất là Tôn Duệ Bân 211 điểm, tiếp đến là Tiền Vũ 208, hạng 3 Đổng Thịnh Hồng 201, sau nữa là Doãn Dẫn được 168, Nhậm Nghiên thấp nhất 97 điểm.
Tống Như Ngữ lăng xăng giơ tay: "Để ta thử trước để ta thử trước! Các ngươi nhìn cơ bắp của ta xem, mỗi ngày đều chăm chỉ tập luyện, khẳng định có thể hạ gục một đống nam sinh"
Phùng Duẫn Hâm nhìn nhanh về phía Lạc Tĩnh Dực, thấy nàng hai mắt lạnh băng, còn ẩn chứa một ít cảm xúc chán ghét trong đó. Phùng Duẫn Hâm đi theo Lạc Tĩnh Dực nhiều năm như vậy, bản lĩnh thì không học được bao nhiêu, nhưng xem mặt đoán ý lại chỉ có chuẩn. Lạc Tĩnh Dực chưa cần nói, Phùng Duẫn Hâm đã có thể dựa vào khí tràng mà biết được lão Phật gia cao hứng hay không cao hứng, thái độ như thế nào với người đối diện.
Lạc Tĩnh Dực không chỉ ghét việc Tống Như Ngữ bon chen giành thời gian lên sóng với bạn diễn, mà tính cách lanh chanh giả tạo của Tống Như Ngữ cũng làm cho nàng ngứa mắt. Phùng Duẫn Hâm thu được sóng não của Lạc Tĩnh Dực, vội đưa lực kế cho Tống Như Ngữ, còn dặn dò: "Nhớ dùng hết sức nha"
Tống Như Ngữ xắn tay áo lên một chút, lộ ra hai cánh tay lỏng khỏng, dùng hết sức đấm một cái.
"Bao nhiêu bao nhiêu a?" Nhìn con số bắt đầu nhảy, Tống Như Ngữ không ngừng nhảy nhót, nũng nịu hỏi.
98 điểm, con số không có gì nổi bật đáng nhớ.
Tống Như Ngữ nhìn vào màn hình le lưỡi: "Ai da, xem ra ta còn phải luyện tập nhiều hơn"
Phùng Duẫn Hâm đem lực kế reset trở về, sau đó đưa cho Trần Cách: "Tiểu Trần, ngươi cũng thử một chút, dùng toàn lực"
Trần Cách dùng sức nắm chặt tay phải, khuôn mặt vốn mang nét đẹp lãnh diễm cổ điển giờ phút này pha thêm sắc thái nghiêm nghị ẩn nhẫn, làm ngũ quan càng thêm phần sống động. Lạc Tĩnh Dực lẳng lặng nhìn khuôn mặt Trần Cách, trong đầu bắt đầu phác thảo nên một câu chuyện về nàng công chúa vong quốc bị các nước chư hầu truy sát tàn nhẫn tới nỗi phải phiêu bạt ẩn dật trong nhân gian, nhưng vẫn không ngừng tìm cách vực dậy cơ đồ của tổ tiên.
"Bao nhiêu bao nhiêu a? Chắc chắc phải hơn ta nhiều" Tống Như Ngữ hứng thú bừng bừng nhón lên nhìn màn hình, thấy số điểm của Trần Cách lập tức ngây người.
220! Tống Như Ngữ hít khói cả cây số, so với Tiền Vũ còn cao hơn, nghiền nát nam sinh line.
Trần Cách cũng ngây người: "Này... Phùng đạo, có phải ta lỡ tay làm hư rồi không?"
Phùng Duẫn Hâm "Nha nha" hai tiếng, gật gù vui vẻ ghi kết quả vào tờ giấy trên tay, vỗ vai Trần Cách: "Tiểu Trần sức lực thật lớn nha, ngày thường khẳng định là ăn linh đan mà lớn lên"
"Việc này....ta...cái kia..." Trần Cách ngồi nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra.
Toàn bộ quá trình vừa rồi đều được quay phim lại, Trần Cách nhảy lên vị trí đầu tiên vượt mặt toàn bộ nam sinh. Lạc Tĩnh Dực mau chóng nhận ra dụng ý của Phùng Duẫn Hâm.
Show thực tế quan trọng nhất là phải khắc họa làm sao cho thật đậm nét cá tính đặc trưng ở mỗi khách mời để người xem nhớ mặt đặt tên. Hiện giờ khuôn mặt mới quá nhiều, nhiều đến hoa mắt, phải dùng toàn lực mới mong tạo được chút bọt nước, nhưng cũng chưa chắc duy trì độ hot được dài lâu. Đây chính là thực tế tàn nhẫn của giới giải trí.
Có thể tạo đột phá cho bản thân giữa một dàn khách mời là xem như đã thành công bước đầu. Nữ sinh so với nam sinh còn khỏe hơn cũng là một điểm thú vị làm người xem phải nhớ. Phùng Duẫn Hâm ra tay như vậy rất có thể sẽ giúp Trần Cách trở thành điểm nhấn của chương trình. Mà lúc này nhân vật chính đang ngồi phát ngốc một chỗ, bị chính sức lực vĩ đại của mình dọa sợ, khuôn mặt ngơ ngác hoàn toàn tương phản với lúc dồn toàn lực đến suýt vỡ cái máy, có chút đáng yêu.
Lạc Tĩnh Dực sau một hồi phân tích cảm thấy đúng là mỗi môn mỗi cách chơi, thủ pháp làm show thực tế khác hoàn toàn so với dây chuyền sản xuất phim ảnh mà nàng quen thuộc. Sự khác nhau này lại gây cho Lạc Tĩnh Dực một chút tò mò hứng thú.
Phân cảnh của Trần Cách xong xuôi, Lạc Tĩnh Dực hỗ trợ xong cũng không có lý do gì để nán lại, quay lưng chuẩn bị đi vào trong. Trần Cách thấy nàng muốn đi, vội vàng chạy tới nói cảm ơn.
"Không việc gì, nhớ giữ trạng thái này"
Trần Cách gật gật đầu, áy náy nói tiếp: "Tối qua cả ta và Hồ đạo đều hiểu sai, cho rằng Phùng đạo đổi cộng sự mới đi tiếp La tỷ. Nhưng hóa ra không phải, hại La tỷ công cốc một buổi tối, thật xin lỗi"
Tối hôm qua gặp nhau ở sân bay vội vàng trao đổi một hai câu đã lên xe, bây giờ mới xem như chân chính đối mặt. Lạc Tĩnh Dực phát hiện Trần Cách rất cao, bản thân mình mang giày cao gót vẫn cảm thấy Trần Cách mang giày đế bằng không thua kém bao nhiêu. Hôm nay Trần Cách trang điểm đậm, cái này ai lên hình cũng phải như vậy nên không có gì đáng trách. Đôi mắt đeo lens càng thêm vũ mị, nhưng Lạc Tĩnh Dực cảm thấy Trần Cách không hợp với kiểu trang điểm như thế này, che lập đi "thật chất" độc đáo của nàng, vô tình lại tầm thường hóa giá trị nhan sắc. Đặc biệt, điều làm Lạc Tĩnh Dực không hài lòng nhất chính là để cổ và mặt tiệp màu mà trên cổ cũng phải đánh phấn, không còn thấy nốt ruồi son đâu nữa.
"Ta biết"
"Ah... Hóa ra La tỷ biết rồi"
"Mới vừa biết sáng nay"
"Cho nên tối qua tất cả chỉ là hiểu lầm. Tiền Vũ lười nên mới lừa ta, ngươi đừng trách Phùng đạo"
Còn tưởng đứa nhỏ này muốn nói gì, hóa ra là đến giải thích chuyện này. Sợ ta và Phùng Duẫn Hâm cãi nhau?
"Ta không định trách tên kia"
"Vậy là tốt rồi..." Trần Cách chắp hai tay sau lưng, giống như học sinh ngoan thưa chuyện cùng lão sư, còn hơi khẩn trương ngoéo ngoéo ngón tay. "Vậy ta không quấy rầy La tỷ, ta đi trước"
Trần Cách vào phòng đợi quay cảnh tiếp theo, Lạc Tĩnh Dực đơn độc quay phỏng vấn. Lạc Tĩnh Dực chợt nhớ ra chuyện lực kế, nàng không quá tin tưởng sức lực Trần Cách lớn đến như vậy.
"Cho ta thử". Phùng Duẫn Hâm đưa cho nàng. Lạc Tĩnh Dực thử một lần, màn hình hiện lên con số 50.
Lạc Tĩnh Dực:???
"Cái này hỏng rồi??"
"Lạc lão sư, ngươi đừng cố chấp như vậy nha" Phùng Duẫn Hâm trào phúng.
Lạc Tĩnh Dực lại thử thêm lần nữa, kết quả vẫn là 50.
Lạc Tĩnh Dực tức tối xoay dọc ngang cái máy nghiên cứu một lúc lâu, phát hiện dưới đế máy có một cái nút nhỏ xíu, lập tức nhấn một chút, màn hình cảm ứng lập tức hiện thành ba dấu chấm chờ nhập số.
"Hóa ra là chiêu trò. Ngươi có nhàm chán quá không?" Lạc Tĩnh Dực khỉnh bỉ ném trả, Phùng Duẫn Hâm nhanh nhẹn bắt lấy. "Đây là tình tiết kịch bản! Ngươi là đại biên kịch chẳng lẽ còn mới lạ những chiêu trò này? Ta có lòng tốt nâng đỡ tiểu mê muội của ngươi, ngươi lại còn sỉ nhục lòng tốt của ta"
"Tiểu mê muội?"
"Chậc, giả vờ, lại giả vờ. Ai da, nói mới thấy duyên phận quả thật diệu kỳ. Tôi hôm qua tiểu mê muội bị lừa đi đón ngươi, mới ngồi chung một chút mà đã thân mật đến mức đút cho nhau ăn. Bây giờ Tiểu Trần lại còn thẳng thắn bày tỏ nàng thích nhất là Lạc lão sư. Tiểu Trần mà biết Lạc lão sư mình vô cùng ngưỡng mộ đang đứng sờ sờ trước mặt, ta tò mò không biết nàng có thể khẩn trương thành cái dạng gì? Nếu ta ở mấy số kế lột thân phận của ngươi đưa ra ánh sáng, show này khẳng định đại bạo"
"Show bạo hay không ta chưa biết, nhưng ta chắc chắn giã ngươi một trận tàn bạo"
"......Sao cứ phải hung dữ nha. Ta còn định phát tâm bát nhã từ bi, cho ngươi cùng tiểu mê muội thành một cặp"
"Không cần"
"Thật sự không cần? Bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội đâu nha"
Lời tác giả:
Lạc Tĩnh Dực: Không cần, quả thật không cần.
Phùng Duẫn Hâm: Được được được. Sau này đừng hối hận, haha.
Lạc Tĩnh Dực:......
[này mới là một màn thổ lộ nho nhỏ đầu tiên của tiểu Trần Cách, nhá hàng một chút hihihi]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.