Trở về Bắc Kinh, Lạc Tĩnh Dực tinh chỉnh tu sửa kịch bản vụ án mạng ở Lệ thôn xong bàn giao cho Phùng Duẫn Hâm đi nói chuyện với nhà đầu tư. Không được bao lâu đã thấy Phùng Duẫn Hâm liên hệ lại, bảo rằng bên kia vừa nghe đây là kịch bản của Lạc Tĩnh Dực, xem cũng không cần xem kỹ, vội vàng soạn thảo hợp đồng ký kết.
"Còn hỏi làm sao ta quen biết ngươi. Ta bèn nói, ai, nói ra thì rất dài, đại khái là bố mẹ hai bên sớm thả cho chúng ta chơi cùng nhau từ hồi bé xíu, mặc chung một cái quần mà lớn lên, vì thế tình bạn chúng ta khắng khít keo sơn đừng hỏi. Dực Dực nhà chúng ta biết lần đầu chạm ngõ điện ảnh có bao nhiêu bỡ ngỡ, không nói hai lời lập tức đem kịch bản chính mình mài giũa thật lâu, phi thường nâng niu trao cho ta." Phùng Duẫn Hâm mặt mày hớn hở hăng say diễn thuyết.
Lạc Tĩnh Dực ghét bỏ: "Dực Dực nhà chúng ta là cái quỷ gì?"
Phùng Duẫn Hâm cười hì hì: "Ngươi không chỉ là Dực Dực nhà chúng ta, mà còn là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn"
Lạc Tĩnh Dực bị chọc cười: "Nhìn bộ dạng ngươi không có chút tiền đồ nào. Nên nhớ đây chỉ mới là thành công bước đầu, phải biết quay phim điện ảnh thao tác khác một trời một vực với show thực tế, chỉ nội việc thiết kế bối cảnh, tìm cách chuyển tải nguyên vẹn ý đồ biên kịch từ trang giấy ra thực tế đã đủ lột da lính mới như ngươi."
Phùng Duẫn Hâm cũng không bị lời đe dọa này làm cho nhụt chí: "Lột da thì lột da a, da ta dày, không sợ!"
Chuyện nghiêm túc tới đâu qua miệng của Phùng Duẫn Hâm đều trở thành trò đùa, nhưng mà Lạc Tĩnh Dực cũng không lấy làm bực bội. Ngày thường thì còn ghét bỏ chê phiền, bất quá mỗi khi tâm trạng xuống dốc mà có Phùng Duẫn Hâm bên người ăng nhăng nhăng luôn mồm mua vui, ít nhất vẫn có thể giúp Lạc Tĩnh Dực thoát khỏi mây mù chướng khí vây quanh đầu.
Phùng Duẫn Hâm đã sớm thủ một bụng tri thức để hùng hồn bước vào con đường mới, nào ngờ đến khi chính thức đối mặt mới vỡ mộng, hiểu được thực tế và sách vở khác nhau bao xa, cái gì cũng đòi hỏi phải có kinh nghiệm sâu rộng cùng thời gian nghiên cứu lâu năm mới đủ bù đắp thiếu hụt cho lý thuyết suông. Chỉ mới khâu tuyển chọn ngoại cảnh để đưa lên màn ảnh thôi đã khiến đầu óc Phùng Duẫn Hâm muốn nổ tung.
Lạc Tĩnh Dực ra mặt khuyên nhủ: "Đến tận nơi xem vẫn là tốt nhất, tư liệu gửi về vẫn chỉ là tư liệu, dùng tham khảo thì được nhưng đừng dựa vào đó mà định đoạt vội. Tới khi set up phim trường mà không đủ diện tích đặt máy móc, hay có vấn đề phát sinh lại phiền phức. Học hỏi Đào đạo, làm gì thì làm vẫn luôn tự mình sâu sát thực tế"
Phùng Duẫn Hâm cảm thấy Lạc Tĩnh Dực nói có lý, vội vàng mua vé máy bay cho mình và Lạc Tĩnh Dực.
Lạc Tĩnh Dực hừm hừm: "Giỏi cho cái thói tự tiện! Ta đã đồng ý chưa?"
Phùng Duẫn Hâm nằm vật ra khóc lóc van nài: "Cầu xin Dực tỷ tỷ! Chúng ta bây giờ trên cùng một thuyền! Ngươi bỏ mặc ta tự xoay sở, lỡ chẳng may làm ra tạp phẩm ô uế không ra gì thì chẳng phải sẽ bẽ mặt ngươi lắm sao?"
Lạc - không sợ mất tiền chỉ sợ mất mặt - Tĩnh Dực: "...... Thì ra ngươi gài ta."
Thôi vậy, hạt giống mình gieo chính mình phải bón, người nhà mình thì mình phải có bổn phận chăm bẵm, không thể để cuộc đời làm nghề oanh liệt bao năm nay tự dưng lại bại bởi Phùng Duẫn Hâm. Thế là hai người bạn già cùng nhau chuẩn bị tư trang xong xuôi, khăn gói quay lại Lệ thôn làm việc, thuận tiện đi thêm vài khu vực xung quanh đó để khảo sát. Suốt mấy tháng trời không ngừng nghỉ, tới khi đã đồng lòng chốt được địa điểm thích hợp để làm bối cảnh quay phim thì tiết trời đã chớm vào đông.
Triệu Liễm lái xe đến sân bay đón Lạc Tĩnh Dực và Phùng Duẫn Hâm, tuyết đầu mùa lưa thưa từ nền trời xám xịt theo gió bay lung tung, cuối cùng đậu ở cửa xe một bông pha lê trắng muốt.
Lạc Tĩnh Dực nhìn hàng người đứng ở trạm xe buýt ven đường, ai cũng bọc đến chỉ còn lộ ra đôi mắt, không ngừng rùng mình hít hà xoa tay xoa chân.
"Đã tháng 11 rồi a." Lạc Tĩnh Dực đút hai tay vào áo lông thú dài màu đen ôm sát người, nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy, nhanh thật sự, chớp mắt đã gần cuối năm" Phùng Duẫn Hâm vừa trả lời wechat vừa đáp.
Lạc Tĩnh Dực ngồi ở hàng ghế sau, dùng giọng nói ra lệnh cho màn hình LED trước mặt mở lên, vừa đúng lúc tập hai mùa bốn của "Diễn viên thời đại mới" phát sóng, trên màn hình chiếu đến cảnh Trần Cách và một diễn viên gạo cội đang cùng nhau phân tích kịch bản.
Phùng Duẫn Hâm mới buông máy, liếc lên một cái đã nhìn thấy Trần Cách, reo lên: "A! Là tiểu Trần! Nàng tham gia "Diễn viên thời đại mới" sao? Có thể nắm lấy tài nguyên này quả thực không tồi!"
Phùng Duẫn Hâm nhận thấy ánh mắt đăm đăm không rời khỏi màn hình của Lạc Tĩnh Dực, cố ý ngồi vào sát bên người nàng, thủ thỉ: "Ép ngươi theo ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi lâu như vậy, hẳn là không có dịp nào cho ngươi gặp gỡ tiểu Trần đi?"
"Ân, chắc đã hơn hai tháng rưỡi" Lạc Tĩnh Dực đáp.
"Lâu như vậy a......" Phùng Duẫn Hâm áy này, "Khó trách, ngươi cùng tiểu Trần đều gầy"
Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách trên màn hình, quả thật là gầy, cả người mảnh mai đi một vòng. Ngũ quan theo đó hiện ra càng sắc nét hơn, nhưng trông có chút tiều tụy.
Trong mấy tháng qua, chuyện Trần Cách đến tham gia hỗ trợ livestream của Nhậm Nghiên, ba giây đồng hồ đã giúp tẩu tán hết nông sản của bà con vùng lũ, Lạc Tĩnh Dực biết.
Tiết mục của Trần Cách ở "Diễn viễn thời đại mới" biểu hiện xuất sắc ra sao, được khán giả nồng nhiệt hưởng ứng cỡ nào, Lạc Tĩnh Dực biết.
Thậm chí việc hai ngày trước Trần Cách nhận được mười lăm kịch bản, cùng Tư tỷ ngồi chọn hoa cả mắt, hơn nữa còn cự tuyệt vài đại ngôn không đáng tin cậy, Lạc Tĩnh Dực cũng biết.
Tất cả sự vụ liên quan đến công việc suốt hơn hai tháng qua, Trần Cách đều nhất nhất thông báo cho Lạc Tĩnh Dực biết.
Ban đầu Trần Cách sợ Lạc Tĩnh Dực bận rộn sẽ ngó lơ mình, nên lấy cớ muốn nhờ Lạc lão sư giảng giải chỉ điểm kịch bản, nghĩ rằng nếu liên quan đến công việc thì Lạc lão sư chắc sẽ không chối từ. Nàng thận trọng trau chuốt từng chữ, đọc đi đọc lại tin nhắn hết nửa ngày, cân đo đong đếm tới lui xem nội dung như vậy có sỗ sàng hay nhạt nhẽo quá không, lại do dự thêm nửa ngày nữa mới đủ dũng khí bấm nút gửi. Về sau thấy Lạc Tĩnh Dực thường xuyên trả lời lại mới yên tâm mà nâng tần suất nhắn tin nhiều lên, tán gẫu những chuyện thường ngày.
Trần Cách hỏi Lạc Tĩnh Dực đi làm việc gì, chỗ ở có an toàn sạch sẽ không. Lạc Tĩnh Dực trả lời rằng mình đi thực tế sưu tầm tư liệu. Trần Cách lại hỏi chỗ đó ở đâu, Lạc Tĩnh Dực thông báo địa chỉ xong, không tới mấy ngày đã nhận được chuyển phát nhanh của Trần Cách. Bên trong là những sản phẩm dùng để chống muỗi đủ mọi thương hiệu, thêm hai chai xịt giảm đau, thuốc nhỏ mắt cùng một xấp dày khăn ướt kháng khuẩn. Ngoài ra còn kèm theo một tấm bưu thiếp màu trắng viết tay.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tĩnh Dực thấy nét chữ của Trần Cách, thanh tú lại cứng cáp, giống như đúc với tính cách của nàng.
"Tuy biết đã có Triệu Liễm đi theo chăm sóc cho ngài, nhưng ta nghĩ những món đồ này đều cần thiết, thừa còn hơn thiếu, mong Lạc lão sư không chê"
Lạc Tĩnh Dực đọc đi đọc lại hai lần, ghét bỏ việc Trần Cách dùng từ "ngài" quá xa cách, sau đó lại nghiền ngẫm thưởng thức nét bút của Trần Cách một phen, cuối cùng mới luyến tiếc đem tấm bưu thiếp cất vào bộ hồ sơ chuyên dùng để đựng tài liệu.
Bộ hồ sơ của Lạc Tĩnh Dực chia ra mười ngăn khác nhau, căn cứ vào nội dung cùng tính chất mà phân loại ngay hàng thẳng lối. Nàng tìm đến ngăn chuyên đựng những vật phẩm cá nhân linh tinh mở ra, đang muốn đem tấm bưu thiếp cất vào thì bỗng có một thứ gì rơi xuống.
Lá Q cơ.
Đây là lá bài mà Trần Cách rút được lúc làm ảo thuật ở chân nhân tú, tuy lúc đó chẳng hề được phím trước, nhưng đứa nhỏ hiểu chuyện này rất hợp tác, thật cẩn thận chờ đợi đến khi không có người mới kéo Lạc Tĩnh Dực ra một góc mà trả lại.
Lúc ấy Lạc Tĩnh Dực ma xui quỷ khiến thế nào lại không vứt đi, vẫn còn giữ cho tới bây giờ. Nàng cầm lá bài lên nhìn trong chốc lát, phát hiện vẻ nghiêm nghị trên mặt bà hoàng như thế nào lại giống Trần Cách đến vậy.
Mỗi tin nhắn Trần Cách gửi đến, Lạc Tĩnh Dực đều có thể đọc vị được tâm trạng ẩn giấu đằng sau từng câu chữ mà Trần Cách cẩn thận lựa chọn. Là e dè lo lắng chỉ sợ mình phiền phức, nhưng rồi lại không có biện pháp nào ngăn cản bản thân dừng liên lạc.
Kỳ thật Lạc Tĩnh Dực cũng có đôi chút nhớ nhung.
Đã lâu không gặp, nay nhìn đến mới phát hiện trong mắt đứa nhỏ này toàn là tơ máu, có phải gần đây rất liều mạng không?
Lạc Tĩnh Dực ngồi dựa ra sau chăm chú theo dõi tiết mục của Trần Cách, nhận ra kỹ thuật diễn của nàng tinh tiến rất nhiều, dựa theo chỉ dẫn của Lạc Tĩnh Dực lược bỏ đi không ít động tác thừa. Không chỉ vậy, còn thể hiện một vài phương thức biểu diễn xa lạ, hẳn là do Trần Cách lĩnh hội được từ những người xung quanh.
Làm phép cộng thì dễ, làm phép trừ mới khó.
Lúc mình không ở bên cạnh, đứa nhỏ này hẳn là liên tục chạy về phía trước, khiêu chiến không ít giới hạn mới......
Lúc xe dừng trước cổng nhà Phùng Duẫn Hâm, Lạc Tĩnh Dực đã thiếp đi được một lúc. Nghe được động tĩnh Phùng Duẫn Hâm mở cốp lấy hành lý, Lạc Tĩnh Dực liền tỉnh lại, thế nhưng mí mắt vẫn trầm trầm mê mê, chỉ có thể gục đầu nâng nâng tay lên xem như chào tạm biệt.
Phùng Duẫn Hâm lúc gần vào nhà, bỗng sực nhớ ra một việc, quay đầu hỏi: "Nam chính nữ chính trong lòng ngươi đại khái đã định là ai chưa?"
Lạc Tĩnh Dực mặt không biểu cảm: "Chờ ta lấy lại được khẩu khí hoạt bát rồi lại cùng ngươi bàn tiếp."
Phùng Duẫn Hâm cũng có chút áy náy: "Được được, ngươi mau về nhà nghỉ ngơi đi. Khoảng thời gian vừa rồi bắt ngươi chạy đông chạy tây, quả thật mệt đến muốn mạng."
Lạc Tĩnh Dực không nghĩ Phùng Duẫn Hâm lại khách sáo, bèn trấn an: "Khó có dịp ngươi nghiêm túc như vậy, ta không theo giúp ngươi thì ai giúp ngươi?"
Phùng Duẫn Hâm đặc biệt nghiêm túc: "Trải qua chuyện này ta mới hiểu được chân ái của mình cuộc đời này chỉ có thể là ngươi. Chờ tới khi ngươi lấy lại được 100% trạng thái, ta mời ngươi ăn cơm, thuận tiện đi lãnh giấy công chứng kết hôn."
Lạc Tĩnh Dực: "...... Tiểu Triệu, đóng cửa."
Triệu Liễm nhanh chóng ấn nút kéo cửa sổ lên, Phùng Duẫn Hâm vẫn đứng nguyên một chỗ nhìn theo bóng dáng chiếc xe xa dần, vui vẻ ra sức vẫy tay tạm biệt. Lạc Tĩnh Dực cười cười, sau đó một lần nữa trượt dài nằm ra băng ghế. Triệu Liễm thấy dáng vẻ Lạc Tĩnh Dực mệt mỏi thật sự, không dám chậm trễ giây phút nào, vững vàng tay lái đưa nàng về nhà.
Lạc Tĩnh Dực chuẩn bị thiu thiu đi vào giấc ngủ, điện thoại bỗng rung lên một cái. Lạc Tĩnh Dực ba giây sau mới có phản ứng, thở dài uể oải vươn tay mở lên kiểm tra, phát hiện đó là tin nhắn wechat của Trần Cách gửi đến. Phỏng chừng đang ở nơi làm việc, không tiện gửi voicechat.
"Lạc lão sư, có phải hôm nay ngươi trở về Bắc Kinh không?"
Lạc Tĩnh Dực "Ân" một cái gỏn lọn đáp lại, đây là phong cách nhất quán của nàng từ trước đến nay, nhưng gửi xong lại có cảm giác mình quá lãnh đạm với Trần Cách, mới nhắn thêm: "Có việc gì không?"
Trần Cách thực mau trả lời: "Mấy giờ sẽ về đến nơi? Ta quay xong chương trình bên này có thể đến gặp Lạc lão sư chứ!"
Lạc Tĩnh Dực người này quanh năm suốt tháng làm việc với chữ nghĩa, lập tức nhạy bén nhận ra Trần Cách không dùng dấu hỏi mà là dấu chấm than, ngụ ý không phải hỏi suông bị động chờ Lạc Tĩnh Dực quyết định, mà là bức thiết biểu đạt rằng mình không muốn bị từ chối.
Trong lòng Lạc Tĩnh Dực dâng lên một chút ngọt ngào, hơi giương khóe môi mỉm cười: "Ngươi quay chương trình ở đâu?"
Trần Cách hỏi gì đáp nấy, nhanh chóng phát vị trí của mình qua cho Lạc Tĩnh Dực. Tin nhắn gửi đi một lúc, nàng mới bừng tỉnh: "Lạc lão sư, ngươi xuống máy bay rồi ư?"
Trần Cách đang ở trong khu vực hậu trường của "Diễn viên thời đại mới", chờ quay phỏng vấn hoàn tất là có thể về nhà. Nàng gửi tin nhắn cho Lạc Tĩnh Dực xong cũng chưa vội rời khỏi giao diện WeChat, nôn nóng chờ câu trả lời.
Kết quả năm phút trôi qua, điện thoại im phăng phắc.
Lại thêm mười phút nữa, vẫn không một động tĩnh.
Sao Lạc lão sư không trả lời? Nàng đâu rồi?
Trần Cách còn đang bận hoang mang nghĩ tới đủ mọi khả năng, nhân viên hậu đài đã ló đầu vào mời nàng ra phỏng vấn. Xong xuôi mọi việc, Trần Cách vội vàng chạy về phòng nghỉ kiểm tra điện thoại. Lạc Tĩnh Dực nhắn lại một câu ngắn gọn, nhưng cũng đủ làm tim Trần Cách muốn nhảy ra ngoài.
Xuống hầm B2, C056.
Hôm nay không có Tư tỷ, chỉ có trợ lý tiểu Thôi đi cùng trông coi tư trang kiêm tài xế cho Trần Cách. Nàng dặn dò tiểu Thôi không cần chờ mình rồi vội vã vọt xuống hầm B2. Từ thật xa đã phát hiện được xe của Lạc Tĩnh Dực, Trần Cách ríu cả chân cuống cuồng chạy tới. Lạc Tĩnh Dực phát hiện bóng dáng Trần Cách bèn mở cửa ô tô ra sẵn. Trần Cách lại càng khẩn trương hơn, không thể che giấu niềm vui trên mặt ùa vào trong xe của Lạc Tĩnh Dực.
"Lạc lão sư, ngươi đã về!"
Hôm nay Trần Cách vì ghi hình nên trang điểm hơi đậm, so với hình ảnh non nớt ngày thường mà Lạc Tĩnh Dực quen thuộc thì có chút bất đồng, càng tản ra nét thành thục ý nhị của nữ nhân.
Lạc Tĩnh Dực nghe được mùi nước hoa trên người Trần Cách, nàng vừa bước vào toàn bộ xe đã bị mùi hương này bao trùm. Trần Cách cũng ý thức được, vội vàng giải thích: "Đây là sản phẩm của hãng nước hoa muốn mời ta làm người đại diện. Ban nãy tiểu Thôi xịt lên người cho ta thử một chút, nhưng lỡ tay xịt quá nhiều"
Lạc Tĩnh Dực biết tiểu Thôi là trợ lý mới của Trần Cách, tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng đã sớm nghe Trần Cách thông báo qua wechat.
"Mùi này cảm giác có chút quen thuộc." Lạc Tĩnh Dực giữ được tỉnh táo tới lúc này đã là một kỳ tích. Suốt mấy tháng trời lăn lộn từ sáng tới tối, hôm nay lại bay một chuyến dài, tới khi hạ cánh trời đã tối mịt, hiện tại có chút không chống đỡ nổi. Nhưng nghĩ đến việc hơn hai tháng nay không được thấy Trần Cách tung tăng nhảy nhót, bèn gắng gượng gom hết tất cả sức lực cuối cùng lái xe đến đây tìm người. Nàng dựa vào lưng ghế, chầm chậm nói: "Ngươi dựa sát lại đây ta nghe thử."
Trần Cách mải lo ngắm Lạc Tĩnh Dực, đối với lời đề nghị vừa rồi phản ứng trì trệ, tới lúc đầu óc nhận được tín hiệu, phân tích xong xuôi mới phát hiện mình không có nghe lầm.
Lạc lão sư bảo mình dựa vào gần nàng......
Trần Cách cảm giác toàn bộ thế giới xung quanh đều bị tiếng tim đập hiện giờ của mình nuốt chửng. Nàng đỏ mặt thuận theo lời Lạc Tĩnh Dực nói, im lặng ngoan ngoãn vén tóc sang một bên, lộ ra cần cổ trắng ngần cùng vành tai tinh xảo mà ban nãy trợ lý xịt nước hoa cho, một tay chống ở ghế xe giữ thăng bằng, run rẩy hướng về phía Lạc Tĩnh Dực.
Lạc Tĩnh Dực nhắm mắt lại nghiêng đầu áp mặt vào, hơi thở nóng rực phả lên da thịt Trần Cách làm tai nàng trong nháy mắt đã đỏ lên, cả người choáng váng sớm nhũn thành nước. Hình ảnh Lạc Tĩnh Dực gần trong gang tấc tỏa ra ma lực đáng sợ, làm cho Trần Cách những ngày này vẫn luôn vùi đầu chạy về phía trước, gặp bất cứ khó khăn nào cũng không biến sắc, giờ phút này trôi hẳn lớp gai xù xì tự vệ, chỉ muốn được Lạc Tĩnh Dực ôm lấy.
Là Chanel N°5 L'eau phiên bản giới hạn, Lạc Tĩnh Dực nghe ra được.
Nhưng nàng không nghĩ để cho Trần Cách rời khỏi người mình nhanh như vậy.
"Không biết" Đầu ngón tay Lạc Tĩnh Dực nhẹ nhàng đụng vào vành tai hồng thấu của Trần Cách "Ngươi nói cho ta."
Trần Cách chầm chậm quay đầu nhìn Lạc Tĩnh Dực, chóp mũi hai người hiện tại cách không đến 2cm, nhỏ giọng nói: "Là Chanel N°5......"
Không ai lên tiếng nữa, trong thùng xe nháy mắt yên tĩnh trở lại. Lạc Tĩnh Dực có thể rõ ràng nghe được giọng Trần Cách run run, cũng như tiếng nuốt khan của nàng, hoàn toàn hài lòng với phản ứng này.
"Đói bụng không?" Lạc Tĩnh Dực nhìn bộ dạng Trần Cách sắp chống đỡ không được, bèn thu hồi tâm tư khi dễ, mỉm cười ôn nhu nói: "Đến nhà ta đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Trần Cách hai mắt sáng ngời, lập tức điên cuồng quẫy đuôi, vui vẻ gật đầu đáp ứng: "Được!"
Lời tác giả:
Lạc Tĩnh Dực: Nghe nói hôm nay Thất Tịch, nên ta đặc biệt tới đón ngươi.
Trần Cách: Ưm! Thất Tịch vui vẻ!