Thái tử Vân Thần dựa vào binh quyền Tiêu gia, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tiêu gia chịu sự nhục nhã này, không biết muốn lấy lại công đạo cho bọn họ bằng cách nào.
"Công chúa trước mắt có suy nghĩ như thế nào?"
Vân Tử Thù dựa vào sạp gấm, nâng tay xoa ấn đường "Trước tiên giải quyết triệt để việc của Tiêu gia, từ nay về sau cắt đứt quan hệ, không liên can gì."
Tư Thương tiến lên, ngón tay thon dài đặt lên thái dương cô, nhẹ nhàng ấn, lực ấn vừa phải, làm cho người ta đặc biệt thoải mái.
"Tiếp theo, ta muốn binh quyền trong tay tiêu Đại tướng quân." Vân Tử Thù nhắm mắt, "Về phần Lê Tuyết, đừng làm cho cô đã chết, cho cô ở trong Ám các nghỉ ngơi mấy ngày, giáo huấn một chút, sau đó trả lại cho Tiêu gia hoàn hảo không tổn hại gì."
Tư Thương động tác hơi ngừng, nhíu mày "Hoàn hảo không tổn hại gì?"
"Đúng, hoàn hảo không tổn hại gì." Vân Tử Thù thanh âm có chút tản mạn, nhấn mạnh từng chữ nhưng lại lộ ra vẻ điềm tĩnh nắm chắc thắng lợi nắm, "trước đây cô ta lừa gạt mẫu tử Tiêu gia, ở phía sau hãm hại Bổn công chúa, đây là tội nghiệt cô tạo ra, Tiêu Vân Hành nhận được hưu thư, sau đó Tiêu gia một bước xuống dốc, cô ta là nguyên nhân gây ra.
Tư Thương nghe vậy, nháy mắt hiểu được ý tứ của nàng.
Khi Tiêu gia giàu sang, Tiêu phu nhân có thể đem cháu gái của bà trở thành người mình trân trọng nhất, đối với lỗi sai của cô cũng có thể mắt nhắm mắt mở, thiên vị vô điều kiện, bao che vô điều kiện.
Nhưng mà sau khi Tiêu Vân Hành bị hưu, Tiêu gia xuống dốc, tất cả mọi người Tiêu gia sẽ khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ, kẻ đầu sỏ tạo gây ra tất thảy hậu quả này là ai.
Khi bất mãn gia tăng mãnh liệt, đương nhiên oán hận cũng càng ngày càng sâu, Lê Tuyết tự nhiên sẽ nhận được kết cục cô ta nên nhận được.
Đây là để cho bọn họ chó cắn chó, tự giết lẫn nhau.
" Nhưng mà cũng không có thể thả ra quá sớm. "Vân Tử Thù quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, màu mắt lạnh lùng," Nếu không Bổn công chúa sao có thể đàn phán được với bọn họ? "
Tư Thương trầm mặc, mặt mày tuấn mỹ có chút dịu dàng không thể nhìn ra" Công chúa điện hạ thông minh thấu đáo, cơ trí hơn người, ty chức bội phục vô cùng. "
" Không cần khen ta. "Vân Tử Thù tự giễu," Vốn dĩ ta kỳ thật cũng là một kẻ ngu dốt, bằng không lúc trước sẽ không đồng ý gả vào Tiêu gia. "
Tư Thương hơi hơi nâng mắt, dừng ở góc mặt trong trẻo tinh xảo của cô, đáy mắt xẹt qua một tia màu sắc ảm đạm không rõ, giây lát, chậm rãi rũ mắt xuống, áp chế xao động trong lòng.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại có người đến truyền chỉ.
" Công chúa điện hạ! "Một gã áo xanh hộ vệ đứng ở bên ngoài phiến đá xanh trong viện, cung kính bẩm báo," Trong cung lại có người đến truyền chỉ, Hoàng Thượng mời công chúa điện hạ lập tức tiến cung. "
Vân Tử Thù không có đáp lại.
Hộ vệ áo xanh bên ngoài im lặng địa chờ.
" Bổn công chúa quả thật nên tiến cung một chuyến. "Vân Tử Thù lạnh lùng nói," Ta thật muốn xem xem, phụ hoàng đối với chuyện Lê Tuyết vu oan giá họa cho ta, tính xử trí như thế nào? Đối với thái độ dĩ hạ phạm thượng của mẫu tử Tiêu gia, lại nên chỉ xử lý thế nào? "
Tư Thương nói" Điện hạ có nghĩ làm cho Tiêu Vân Hành bị phạt? "
Vân Tử Thù liếc hắn một cái" Nếu có thể đánh chết hắn, đương nhiên là tốt nhất. "
Tư Thương nghe vậy, mặt mày mềm ra chút.
Cho nên nàng đối với Tiêu Vân Hành quả thực đã không còn một chút lưu luyến?
Như vậy thì tốt rồi.
Ra tay có thể không cần kiêng kỵ.
" Chỉ là sự bảo vệ của Thái tử với hắn, cùng với quyền thế của phủ tiêu tướng quân phối hợp lại, nguyện vọng trước mắt này hiển nhiên không có khả năng đạt được. "Vân Tử Thù đứng lên, bước đi ra ngoài," Nhưng mà ta không sốt ruột, thời khắc chết chóc Tiêu gia, nhiều nhất còn có thể giữ được vài tháng, chút kiên nhẫn ta vẫn còn. "
Tư Thương ừ một tiếng, đưa tay ngăn cản động tác của nàng" Điện hạ hiện tại cần nghỉ ngơi, tất cả những cái bên ngoài để ty chức ứng phó. "
Vân Tử Thù nhíu mi.
" Ty chức sẽ xử lý tốt mọi thứ. "Tư Thương nhìn cô, đáy mắt ánh lên dịu dàng," Hoàng Thượng lúc này hẳn là rất tức giận, thái tử vội vã muốn cáo trạng, Tiêu Vân Hành hẳn là đã vào cung, sau đó tiêu tướng quân nhận được tin tức cũng nhất định sẽ vội vàng trở về, bọn họ đều giống nhau, điện hạ không cần đi đấu võ mồm với bọn họ. "
Vân Tử Thù yên lặng nhìn hắn, nghĩ đến kiếp trước biểu tình tuyệt vọng bi thống của hắn khi ôm thi thể cô đưa vào quan tài, nghĩ đến hình ảnh loạn tiễn xuyên đến cả người hắn đều là máu, trong lòng đau xót, không tự chủ được mà gật đầu" Ừm. "
" Lãnh Sương, Lãnh Nguyệt. "Tư Thương mở miệng.
Hai nữ tử từ bên ngoài đi vào, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nghe lệnh.
" Lúc ta không ở đây, bảo vệ tốt an nguy điện hạ. "Tư Thương thanh âm lạnh lẽo," Nếu công chúa có gì tổn hại, hai người các ngươi tự sát tạ tội. "
" Rõ! "
" Không nghiêm trọng như vậy chứ. "Vân Tử Thù thanh âm thản nhiên, xoay người trở lại sạp ngồi," Nhưng thật ra chính ngươi phải cẩn thận một chút, tạm thời không cần chính diện chống đối Hoàng Thượng. "
" Ty chức biết, điện hạ yên tâm. "Tư Thương đáp lại," Trừ Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Sương ở lại bên cạnh điện hạ ra, trong ngoài phủ công chúa cũng đã bố trí đầy đủ nhân thủ, đủ để bảo vệ điện hạ an toàn. "
Vân Tử Thù trầm mặc một lát, biểu tình có chút vi diệu" Tư Thương, không cần đối xử với ta như nữ tử yếu đuối, trước kia tùy ý Tiêu gia gây khó dễ, là bởi vì cho ta nguyện ý nhịn, về sau Bổn công chúa không muốn nhịn, ai cũng không làm tổn thương được ta. "
Tư Thương cong nhẹ môi khó mà nhìn ra" Phải "
Vân Tử Thù thấy hắn như thế, trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm giác khác thường.
Cô luôn cảm thấy hình như Tư Thương so với trước kia có chút không giống nhau, trước mặt người ngoài, Thống lĩnh Ám Các luôn lạnh lùng ít lời đến cả ngày cũng không nói nói mấy câu, mỗi người đều biết hắn thủ đoạn tàn nhẫn, là thần sát đệ nhất đế kinh, hơi thở quanh người thường xuyên lạnh lẽo làm cho người ta đánh rùng mình.
Cho dù dung mạo tuấn mỹ khuynh thế, cho tới bây giờ cũng không ai dám nhìn khuôn mặt hắn.
Hôm nay vậy mà cũng nở nụ cười?
Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng mới vừa rồi trong nháy mắt khóe miệng cong lên hẳn không phải là ảo giác
Của nàng.
Vân Tử Thù nghĩ như vậy, thơ thẩn một hồi, rất nhanh ném cái suy nghĩ nhàm chán này đi
Sau khi Tư Thương rời khỏi, quản sự phủ công chúa rất nhanh đến bẩm báo" Công chúa điện hạ, Lê công tử dẫn theo không ít người lại đây, mãnh liệt yêu cầu phải lập tức nhìn thấy điện hạ. "
Vân Tử Thù cười mỉm" Mãnh liệt yêu cầu, và phải lập tức nhìn thấy Bổn công chúa? "
" Vâng "
" Thật sự là không tồi, dũng khí thật lớn. "Vân Tử Thù nâng tay ý bảo," Làm cho hắn vào, một người. "
" Vâng "
Lãnh Nguyệt nhíu mày" Thủ hạ đuổi hắn đi không phải tốt hơn sao? Đỡ phải ồn ào đến điện hạ. "
" Cơn tức Bổn công chúa chịu ở Tiêu gia còn không chưa phát tiết hoàn toàn. "Vân Tử Thù dựa nghiêng về phía trước cửa sổ, thanh âm bình tĩnh đến rõ ràng nghe ra vài phần ớn lạnh," Có bia ngắm tự động đưa lên tận cửa, ta không có đạo lý không tiếp. "
" Vâng "Lãnh Nguyệt cúi đầu," Chỉ là điện hạ bảo hắn một mình vào đây, hắn sẽ nghe sao? "
" Không nghe sẽ không vào, hắn sẽ nghe thôi."
Trưởng tử Lê gia Lê Hiên không phải kẻ ngu dốt, chỉ là có chút tự đại, ỷ vào phụ thân là hộ bộ thị lang, cô cô hắn là phu nhân tiêu Đại tướng quân, Tiêu Lê hai nhà đã thân thích, lại đều là thế lực phe thái tử, tự nhiên cao cao tại thượng, đi đến đâu cũng sao quanh trăng sáng.
Lê Hiên đối muội muội Lê Tuyết này cũng rất bảo vệ.
Cho nên Lê Hiên sẽ tìm tới cửa, Vân Tử Thù một chút cũng không kinh ngạc.