Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 205: Q2:Nửa đêm xông vào tướng quân phủ




Vì sao muốn đánh nàng? Nhất định là điên rồi, trong lòng hắn rõ ràng luyến tiếc.
Nhưng nữ nhân này thật sự cũng có chút đáng giận, cư nhiên dạy một cái nha hoàn gọi hắn là "Tô tiện nhân". Đừng tưởng rằng hắn không biết, hắn chỉ là không muốn cùng cùng một nữ nhân chấp nhặt mà thôi.
Hắn còn nhớ rõ, ngày Nam Thiến mang tới cửu liên hoàn cùng một khối ô vuông chia làm chín, hắn mất một ngày cũng không thể nghĩ ra cách hóa giải, nếu thế chắc chắn sẽ khiến Nam Thiến cười nhạo Bắc Hạ. Không ngờ, Diệp Tống lại làm được, trên khóe miệng nàng treo nụ cười tự tin, thủ pháp quen thuộc, dạy hắn cách giải cửu liên hoàn cũng khối ô vuông, lúc ấy hắn cảm thấy không có thứ gì trên đời này có thể so sánh được với nụ cười mê ly của nàng.
Thì ra hết thảy đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, mối quan hệ của họ cũng dần tốt lên. Mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu – ví dụ như cảm tình.
Cung yến ngày ấy, Diệp Tống lần đầu tiên mặc y phục Vương phi đứng trước mặt hắn, xinh đẹp tuyệt trần, khiến hắn lưu luyến không rời. Thì ra nàng và Hoàng Thượng đã sớm biết nhau, hắn không biết chính xác bọn họ biết nhau từ khi nào, lúc thấy bọn họ nói chuyện riêng ở Ngự Hoa viên, trong lòng liền cảm thấy hụt hẫng.
Lúc ấy hắn chỉ có một ý niệm – Diệp Tống là Vương phi của hắn, nữ nhân của hắn.
Đêm trăng mùa hạ, hoa vũ sôi nổi, mặt hồ sáng trong.
Hắn đè Diệp Tống trên tường, nếm hương vị thuộc về riêng nàng, đó là một loại hương vị mê ly say đắm.
Rõ ràng hắn đã thuyết phục nàng không cần hòa li. Hắn sẽ để nàng tiếp tục sinh hoạt trong vương phủ.
Nhưng vì cái gì, chỉ trong một đêm mọi thứ đều thay đổi. Lúc hắn trở về, phát hiện Diệp Tống nằm trên giường của thị vệ. Hắn muốn nghe nàng giải thích, nàng lại một câu cũng không muốn giải thích. Hắn phẫn nộ, giam giữ nàng lại.
Diệp Tống thông minh, kiệt ngạo, nàng đến một cái Vương gia như hắn còn chướng mắt, sao có thể coi trọng một cái thị vệ? Hết thảy đều có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hắn đã ghen đến mất đi lý trí.
Hắn muốn chiếm hữu nàng, nên đã dùng một cái cớ vô lý để mong có được nàng, chứng minh sự trong sạch. Nếu là nữ tử khác, nhất định sẽ ước gì có thể bị hắn chiễm hữu, chỉ có duy nhất Diệp Tống, thà tự mình phá bỏ tấm thân xử nữ cũng không muốn hắn chạm vào dù chỉ một chút.
Có nữ nhân như vậy, ngươi khiến nàng càng tuyệt vọng, nàng sẽ càng khinh thường ngươi. Hắn chỉ có thể nhìn Diệp Tống ngày càng rời xa sinh mệnh của hắn.
Bên tai quanh quẩn tiếng mắng chửi của Diệp Tống, còn có cái tát lên mặt hắn. Hắn không cảm nhận được đau đớn trên thân thể, mà là đau ở trong lòng.
Nàng nói, hắn chưa bao giờ tin tưởng nàng, hắn chỉ tin tưởng đôi mắt của mình và lời nói của người khác.
Nàng đối với hắn thất vọng cực độ. Xoay người kéo ra một cái dây gai, mặc cho tay bị gai đâm chảy máu đầm đìa, cũng phải đánh cho bằng được tỳ nữ đã hại nha hoàn bên người nàng gãy chân.
Sau đó còn rất nhiều chuyện xảy ra.
Kinh khủng nhất, chính là lúc hắn phát rồ đem Diệp Tống trói vào cột trong mật thất, dùng roi ra sức đánh, hắn muốn mạng của nàng!
Tô Thần giật mình tỉnh dậy, đầu nặng trĩu, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
Rõ ràng chỉ là một giấc mộng, nhưng hắn lại cảm thấy như bản thân đang sống trong đó. Từ sau khi trúng độc, hắn đều chỉ bình bình đạm đạm, nhưng lúc này, mọi suy nghĩ đều xoay quanh Diệp Tống.
Hắn không thích Nam Xu gì đó, hắn thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt nàng ta trông như thế nào. Nữ nhân hắn muốn, chỉ có Diệp Tống, hỉ nộ ái ố của nàng chính là hỉ nộ ái ố của hắn.
"Diệp Tống..." Tô Thần đỡ trán nhẹ giọng nỉ non, mồ hôi trên chóp mũi, từng giọt rơi xuống, hắn còn nhớ rõ lúc Diệp Tống tới đây hai ngày trước, ngữ khí đột nhiên thay đổi, "Dám bắt bản vương quỳ xuống, ngươi chết chắc rồi."
Tô Thần vạch chăn xuống giường, người đầy mồ hôi làm hắn không thoải mái. Hắn lấy quần áo mới rồi đi ra khỏi phòng, thái y canh cửa nhìn thấy, lập tức tỉnh ngủ tiến lên ngăn cản: "Vương gia! Vương gia muốn đi đâu a!"
Tô Thần phất tay đẩy thái y ra: "Cút ngay, bổn vương muốn đi đâu còn chưa tới phiên ngươi quản."
"Nhưng mà, thân thể Vương gia..."
"Bổn vương đã khỏi hẳn rồi."
"Vương gia!"
Tô Thần ra khỏi Đông Uyển, tiến về phía tuyền trì bên kia. Trên vách đá hoa đào vẫn thi nhau nở rộ, nước suối ôn hòa quanh năm ấm áp. Tô Thần thoát y rồi nhảy xuống.
Không bao lâu sau, hắn rời hồ nước, thay một thân quần áo xám bạc, thần thanh khí sáng, tóc dài ẩm ướt xõa ra phía sau, hắn không quan tâm, lập tức đi về phía đại môn. Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi tới, vừa tắm xong nên nhìn hắn so với thường ngày nhu hòa hơn một chút.
Dùng xong cơm tối, Diệp Tống đang nói chuyện phiếm với Diệp Thanh trong sân viện. Diệp Thanh có chút nôn nóng, hai ngày nay đại phu vẫn luôn dốc lòng chăm sóc, đau đớn trên hai chân nàng cũng dần biến mất, không còn bị sưng đỏ lên nữa, tháo băng vải ra thấy miệng vết thương đã khép lại gần hết, vì thế nàng liền không nhịn được mà muốn bước xuống đi lại vài bước.
Diệp Tống không nói được nàng, đành phải cùng Xuân Xuân mỗi người đỡ một tay nâng Diệp Thanh dậy, Diệp Thanh làm tư thế bước đi trên không với hai chân buông thõng.
Nàng vui sướng hô lên: "Nhị tỷ, Xuân Xuân, mọi người thấy không, muội có thể đi lại được rồi. Hai người buông muội ra một chút, để muội bước đi cho mà xem."
Diệp Tống kiên quyết cự tuyệt: "Không được, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa."
"Ai nha nhị tỷ, tỷ thả lỏng một chút, đừng khó khăn như thế, muội chỉ đi hai bước thôi!"
Diệp Tống ngoài miệng tuy nói là không được nhưng lực trên tay đã thả lỏng ra một xíu để mũi chân Diệp Thanh có thể chạm đất. Diệp Thanh bước được một bước lại cười lên sung sướng.
Diệp Tống bỗng nhiên nói: "A Thanh, chờ muội khỏe lại, tuổi muội cũng không còn nhỏ nữa, ta bảo cha cho muội chiêu thân." Diệp Thanh cả kinh, hai chân mềm nhũn, may mắn Diệp Tống đã sớm có phòng bị, kịp thời ôm lấy nàng mới không để nàng té ngã lên mặt đất. Diệp Tống chậm rãi ôm nàng đặt trở lại xe lăn, "Buổi tối hôm nay dừng ở đây đi."
Diệp Thanh lôi kéo tay nàng: "Vì sao lại muốn kiếm chồng a? Tỷ rõ ràng biết bây giờ muội chưa muốn, muội, muội không gả."
Diệp Tống nhướng mày cười như không cười: "Ta nói thế nào? Bắt Quy Dĩ cưới muội?" Diệp Thanh đỏ bừng mặt, "Tên đầu gỗ kia, không kích thích hắn, hắn sẽ không biết sốt ruột."
Diệp Thanh cúi đầu, rầu rĩ nói: "Nhưng mà, hắn là thống lĩnh thị vệ đại nội, muội nghe nói người như hắn tốt nhất không cần cưới vợ sinh con, nếu không sẽ dễ dàng bị liên lụy. Kỳ thật, muội có thể chờ."
"Còn chưa được ở bên nhau đâu mà muội đã vì hắn suy xét rồi?" Diệp Tống hài hước hỏi.
Diệp Thanh bĩu môi phản bác: "Hừ, muội cũng vì nhị tỷ suy xét, Quy Dĩ chính là người đắc lực nhất bên cạnh Hoàng Thượng."
Diệp Tống sửng sốt, ý cười nhạt đi: "Muội suy nghĩ nhiều rồi."
Diệp Thanh nhận thấy biểu tình Diệp Tống có chút kỳ quái, đang tính hỏi thêm, Diệp Tống đã đứng lên: "Được rồi, nên vào nghỉ ngơi thôi. Xuân Xuân, muội đẩy nàng vào đi. Buổi tối nhớ đắp chăn đàng hoàng."
Diệp Tống trở lại viện của mình, tối nay ánh trăng sáng rỡ, phong thanh tĩnh lặng, dưới tán cây côn trùng kêu vang râm ran, ở đây nàng không có thói quen dùng nha hoàn, nha hoàn thường chỉ đến phục vụ bữa tối sau đó sẽ lui hết. Nàng đẩy cửa vào phòng, rửa mặt chải đầu tắt đèn đi ngủ.
Nhưng ngủ đến nửa đêm, không biết sao liền tỉnh. Diệp Tống mở to mắt, nghiêng đầu nhìn thấy cửa sổ đang mở rộng, gió lạnh thổi vào.
Nàng lập tức xoay người ngồi thẳng dậy.
Cơ hồ cùng lúc đó bên ngoài cửa sổ tiến vào một bóng đen, Diệp Tống nhanh chóng xoay người tránh ra, bóng đen muốn bắt nàng, lại chụp vào không khí, Diệp Tống không chút khách khí tung quyền đánh đuổi.
Trong phòng tối tăm, va chạm khiến ghế đổ kêu loảng xoảng.
Hắn hình như không có ý làm Diệp Tống bị thương, chỉ thủ không công, cuối cùng phi thân cách xa năm bước liền dừng lại, sắc mặt âm u.
Diệp Tống ăn mặc đơn bạc, kéo lại vạt áo, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ tập trung nhìn người trước mắt, nàng nở nụ cười: "Thì ra là Tam Vương gia, không biết Tam Vương gia nửa đêm tới tướng quân phủ của ta có chuyện gì?"
Người này còn ai khác ngoài Tô Thần. Hắn nhấp môi, yên lặng nhìn Diệp Tống, mặt mày tuấn lãng lại lộ ra một cỗ khí lạnh: "Ngươi muốn tự mình tới hay muốn bổn vương bắt ngươi tới? Nếu ngươi ngoan ngoãn tự động lại đây, bổn vương có thể suy xét không tính sổ với ngươi."
Diệp Tống cười nhạo: "Ngươi nghĩ đầu ta bị cửa kẹp? Ngươi hoặc là lăn khỏi đây, hoặc tự mình tới, tưởng ta sợ ngươi sao?"
Tô Thần bên miệng cũng tràn ra một tia cười lạnh: "Ngươi tưởng ngươi có thể trốn được?" Dứt lời không hề khách khí, thân thủ nhanh như gió, chỉ chợt lóe đã tới trước mặt Diệp Tống, tấn mãnh ra tay. Diệp Tống sau khi lấy lại thăng bằng, thuận tay sờ lên tủ đầu giường lấy roi sắt quét ra ngoài, chỉ tiếc do khoảng cách quá gần, ngược lại bị vướng chân vướng tay, Tô Thần bắt lấy roi sắt ném ra ngoài cửa sổ, xoay người tung một quyền, Diệp Tống khó khăn lắm mới tránh thoát. Tô Thần liên tục công kích nhưng mỗi lần đều là kiểu đánh nghi binh, Diệp Tống nhanh chóng phát hiện ra điểm nay, đơn giản không né nữa, Tô Thần một chưởng đánh thẳng tới mặt nàng, nhìn thấy khóe miệng Diệp Tống hiện lên ý cười như có như không liền dừng lại đúng lúc.
Diệp Tống muốn chạy trốn, đáng tiếc chưa được ba chiêu đã bị Tô Thần bức lui đến góc tường, hắn dùng sức bắt lấy cánh tay nàng đem nàng đẩy lên tường.
Diệp Tống hơi hơi thở gấp, chớp chớp mắt, Tô Thần nhìn sâu vào ánh mắt nàng, nàng liền cười nói: "Ngươi nửa đêm tới đây hơn phân nửa là muốn tìm ta báo thù đi, tốt xấu gì cũng là Vương gia, không nên nhỏ mọn vậy chứ."
Tô Thần chậm rãi cúi người xuống, cơ hồ chóp mũi chạm lên chóp mũi nàng. Diệp Tống không vui nhíu nhíu mày, quay đầu đi liền nghe Tô Thần gằn từng chữ: "Diệp Tống, ta sẽ không để ngươi rời bỏ ta."
Diệp Tống bình tĩnh phản bác: "Sai rồi, từ trước tới nay ta chưa từng rời bỏ ngươi." Tô Thần giật mình, nàng lại bổ sung, "Bởi vì ta với ngươi chưa từng ở bên nhau."
Tô Thần nghe xong, một ngọn lửa không rõ từ đâu bùng lên. Hắn chế trụ Diệp Tống, muốn cưỡng hôn nàng. Đáng tiếc, Diệp Tống đã sớm có chuẩn bị, đột nhiên nhấc gối định thúc vào bụng dưới của hắn. Kết quả lại bị Tô Thần nắm đầu gối, câu môi nói: "Nữ nhân cũng chỉ có mấy loại công kích này thôi."
Diệp Tống cũng câu môi đáp: "Vậy ư, ngươi không nghĩ đây chỉ là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau?" Dứt lời, chân còn lại cũng đá về phía Tô Thần.
Tô Thần sợ hai chân nàng không có điểm tựa sẽ té ngã, nhưng hắn cũng không có ý định buông người trước mắt ra, vì thế liền cúi xuống ôm nàng. Diệp Tống giương tay cho hắn một cái tát vang dội, nàng nhanh chóng nhảy ra, đánh lên người hắn.
- -------------
Ủng hộ mình trên wattpad alexhaley303 hoặc truyenhd nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.