Phượng Hứa Quân

Chương 2.3:




Biên tập: Nguyệt Tận
Hứa Hi Diệp kinh hỉ nhìn về hướng nơi thanh âm phát ra. Lại thấy Quân Thích Ý một thân cẩm y ngồi trên cửa sổ, vẻ mặt châm biếm nhìn hắn, biểu tình trên mặt cùng lời từ trong miệng hắn hoàn toàn tương phản.
Việc Quân Thích Ý phát cáu thực sự có thể nói là nổi trận lôi đình. Vừa rồi đuổi theo để gặp người kia, hắn nhất quyết không gặp, lúc này lại ôm kẻ khác tình chàng ý thiếp.  Quân Thích Ý giờ cứ như đổ nhào vào bình dấm chua, hận không thể lập tức tiến lên đoạt lấy Hứa Hi Diệp ôm vào trong lòng mình. Rồi hắn lại hận Hứa Hi Diệp không biết xấu hổ, trước mặt hắn đều hồ thiên hồ địa <xin lỗi ta bất lực không hiểu nổi>, cho nên rõ ràng chỉ mình hắn đứng một bên khỏa diễn <diễn trò>. Chỉ là có hơi hoảng hốt khi cảm thấy trong lòng buồn phiền đến kì lạ, hắn không chút hòa nhã nhìn Hứa Hi Diệp.
Hi Diệp mặt lộ vẻ nan đạo <khó khăn bày tỏ>, mở miệng kêu: “Cứu…..”
Vừa mới phun ra hai chữ cứu mạng lại buộc lòng nuốt trở vào. Hứa Hi Diệp nhớ rõ bản thân từng nói vĩnh viễn sẽ không cầu xin người kia. Hắn là một con người phép tắc, điều gì đã nói ra tuyệt đối không thu hồi. Thà rằng bị tì nữ trước mắt phi lễ <có hành động khiếm nhã a> cũng không bằng lòng mở miệng kêu cứu.
Hai người liền cương trì như vậy. Tì nữ kia cũng không thèm để ý, tựa như loài bạch tuộc gắt gao cuốn lấy Hứa Hi Diệp. Hi Diệp nhắm mắt lại, cố xoay người che lấp cơ thể mình.
Cuộc chiến vô thanh cuối cùng cũng có kẻ thắng là Hứa Hi Diệp. Quân Thích Ý rốt cuộc nhịn không được chua xót trong lòng, phi thân về phía trước điểm trụ huyệt đạo tì nữ rồi ném ả ra ngoài cửa sổ. Tức giận nhìn Hứa Hi Diệp mặt đỏ bừng, thở hổn hển, hắn mới phát hiện sự việc còn có ẩn tình khác.
“Cứu ta!!!”  Đầu óc như bị thiêu đốt đến muốn ngất đi, Hứa Hi Diệp chậm rãi giương đôi mắt lên, gắt gao bắt lấy ống tay áo của Quân Thích Ý, gian nan phun ra hai chữ liền suyễn nhiệt khí ngã xuống.
“Chết tiệt! Người kia cư nhiên đối với ngươi hạ dược.” Chạm vào cơ thể Hứa Hi Diệp thấy nhiệt độ quá cao, Quân Thích Ý như hiểu ra điều gì.
Do Quân Thích Ý đến quá gần, Hứa Hi Diệp như tìm ra giải dược, chủ động đem thân thể sáp lại gần. Trong vô thức hắn dùng ngực ma sát với cánh tay người kia.
Da thịt bóng loáng như nước lại nóng rực đến mê người, Quân Thích Ý bị hết thảy cảnh tượng trước mắt mê hoặc. Kẻ trước mặt chính là người mà hắn bao lâu nay khát khao đạt được sao? Chỉ cần phẩy tay, thân thể trầm luân dược vật <bị sa vào bí dược> kia lập tức sẽ được ôm ấp yêu thương!
Không, hắn phải trân trọng con người kia. Đó chính là hạt cát nhỏ bé duy nhất không bị vấy bẩn giữa vạn trượng hồng trần <thế gian rộng lớn>. Không, vì sao phải quý trọng hắn? Hắn bất quá chỉ là tên thái tử ham mê tửu sắc!
Quân Thích Ý không ngừng mâu thuẫn. Hắn không biết có nên ra tay hay không. Hắn hiểu rõ cơ thể mình đối với Hứa Hi Diệp tràn ngập khát vọng, rồi lại tức giận vì thân thể Hi Diệp không thuần khiết, không đáng để bản thân hắn trân trọng. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra hắn có tình cảm với một người, nhưng tất cả đều bị nhẫn tâm đánh nát.
Cúi đầu nhìn Hứa Hi Diệp trần trụi, Quân Thích Ý cắn răng nói: “Phượng Nguyệt Hi, ngươi nguyện ý làm người của ta không?”
Nói hắn đê tiện cũng được, vô sỉ cũng được. Chẳng phải hắn đã sớm có chủ ý đạt cho bằng được Phượng Nguyệt Hi hay sao? Không nên lưỡng lự, không nên lùi bước. Giờ hắn chính là viên thuốc  tưởng chừng như có thể chữa khỏi bệnh nhưng lại mang trong nó cự độc khiến cho Hứa Hi Diệp đương bị chế ngự tự mình nuốt vào.
“Ta…….ta………” Hoàn toàn vô lực mở hai mắt ra, đầu Hứa Hi Diệp rối tung như bị thiêu đốt.
“Đây là do chính ngươi ưng thuận, sau này không được hối hận” Thế này coi như chỉ là trưng cầu ý kiến của hắn. Quân Thích Ý buông lỏng đôi mày nãy giờ nhíu chặt, trong lòng mỉm cười đắc ý.
Thân thủ kéo tấm màn che vàng óng xuống, cởi bỏ quần áo chính mình, Quân Thích Ý nằm xuống cạnh Hứa Hi Diệp. Cảm giác được hắn đã đến, Hứa Hi Diệp lập tức quấn lấy hắn.
“Đừng nóng vội” Quân Thích Ý cười khẽ. Bàn tay to lớn tìm đến hạ thân Hứa Hi Diệp mạnh bạo xoa đến đứng thẳng hồi lâu.
“A!” Hứa Hi Diệp nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, khẽ hé tinh mục <mắt sáng như sao>, để lộ một thứ phong tình kì lạ.
Thực! Trong mộng, hắn từng tưởng tượng ra bộ dáng Hứa Hi Diệp rên rỉ bên mình. Dáng vẻ trong hiện thực lúc này lại càng mê hoặc hồn phách kẻ khác. Hắn kích động muốn đem Hứa Hi Diệp giấu đi, để con người này mãi chỉ thuộc về mình hắn.
Miệng thở hổn hển, Quân Thích Ý muốn lập tức chiếm lấy cơ thể dưới thân nhưng lý trí nói rằng hắn không thể gấp. Nóng vội ăn không được đậu hủ nóng. Chỉ cần khiến Hứa Hi Diệp cảm nhận được sự mãnh liệt của bản thân, hắn sẽ biết chỉ có Quân Thích Ý mới là chủ nhân của hắn!
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.