Phượng Hứa Quân

Chương 9.2:




Biên tập: Nguyệt Tận
Sáng sớm tinh mơ, hai người gắt gao ôm lấy nhau, tuy hai mà như một. Cảm giác hạnh phúc lưu chuyển thân mật giữa hai người, ai cũng chẳng muốn quấy rối bầu không khí tốt đẹp này. Nhưng tiếng vang từ cửa lại khiến bọn họ không thể không đối diện với hiện thực.
“Thế tử điện hạ! Quân thượng mời ngài đến đại điện một chuyến.”
Quân Thích Ý buồn bực nhíu mày, đứng dậy kéo màn che lộ ra nửa mặt. Hứa Hi Diệp mặt còn chưa hết ửng đỏ, nằm dài trên giường khẽ lên tiếng.
“Nói với quân thượng, ta lập tức đến ngay.” Nâng lên vòng eo đau nhức, chuẩn bị đứng dậy mặt quần áo.
Quân Thích Ý cũng chẳng vui vẻ gì, âm thầm trách cứ Quân Văn Hoa làm cái chi mà sáng sớm liền gọi Hi Diệp đi. Rõ ràng là muốn tranh giành tình nhân với hắn mà! Có Thiện Ngộ còn chưa đủ sao? Đúng là đáng ghét!
“Diệp, ngủ thêm một chút nữa đi. Thân thể của ngươi cần phải nghỉ ngơi nhiều, nếu không sẽ chẳng chịu nổi đâu!” Ôm lấy thắt lưng ái nhân, Quân Thích Ý lầm bầm.
Mặt lại càng thêm đỏ ửng, Hứa Hi Diệp trừng mắt liếc Quân Thích Ý, lộ ra loại phong tình nói không nên lời.
Hắn nói thì hay lắm. Tối hôm qua đều là hắn bất mãn cầu xin, dày vò làm khổ mình cả đêm. Đến bây giờ thắt lưng cơ hồ cả đứng thẳng dậy cũng chả đứng được. Nhưng dù sao cũng được vua của một nước triệu đến, nếu không đi, há chẳng phải thất lễ?!
“Buông tay! Ta phải thay y phục.”
Trời cũng đã sáng, không thức dậy cũng không được. Hơn nữa hai đại nam nhân quấn quít lấy nhau trong phòng giữa ban ngày ban mặt cũng thật sự là quá khó coi. Còn một chút lý trí vẫn thật là tốt, dù sao cũng còn nhiều thời gian.
Do dự một lát, Quân Thích Ý mới buông tay ra, lười biếng dựa vào biên thưởng thức thân hình thon dài của Hứa Hi Diệp, khiến người kia phi thường xấu hổ, phải trốn vào trong góc phòng thanh lí những gì ô uế trên cơ thể. Quân Thích Ý cũng theo sau, vươn tay giúp hắn.
Nhìn thấy trên người Quân Thích Ý vẫn độc nhất một bạch tiết y, Hứa Hi Diệp phụng phịu: “Ngươi cũng phải mặc. Đừng để cho ngoại nhân nhìn thấy ngươi quần áo không chỉnh tề đi ra từ phòng ta. Còn không biết người ta sẽ đồn đại thành cái dạng gì nữa!”
Tuy đã có quan hệ cùng Quân Thích Ý, nhưng hắn vẫn không muốn bị ngoại nhân phát hiện. Dù thế nào thì đối với hắn, hai nam nhân ở cùng nhau cũng là hành vi trái với lẽ thường. Huống chi Quân Thích Ý thân là vương gia, sau này nhất định sẽ có ngày kết hôn, sinh con. Bọn họ vẫn là chẳng thể có kết quả gì.
Hai khối tâm can kề sát nhau lại vì sự thật mà dần dần lìa xa. Không biết Hứa Hi Diệp đang nghĩ cái gì, Quân Thích Ý vẫn ôm khư khư một trái tim tha thiết mong mỏi được cùng Hứa Hi Diệp chung sống suốt quãng đời còn lại. Hắn đã gửi vào đó rất nhiều tình cảm, rất nhiều……….
Đợi hai người ăn mặc chỉnh tề thì đã hơn nửa canh giờ trôi qua. Hứa Hi Diệp vốn định một mình đi gặp Quân Văn Hoa, nhưng cái tên Quân Thích Ý hậu trứ kiểm bì cũng một mực đòi theo. Nói cái gì là sợ Quân Văn Hoa ức hiếp y, có đại ca hắn ở đây, ít nhiều cũng còn người bảo hộ.
Hết cách, Hứa Hi Diệp đi trước, Quân Thích Ý theo ở phía sau. Hai người một trước một sau rảo bước tiến vào đại điện.
Phía trên đại điện, đích thị là Quân Văn Hoa đoan tọa, người nọ bên cạnh đương nhiên là Thiện Ngộ. Chỉ là vẻ mặt hai người có chút mất tự nhiên.
“Hi Diệp, ngươi đến rồi. Dọn chỗ!”
Thiện Ngộ phẩy tay, lập tức có người mang đến hai y tử <ghế dựa a~>. Nhìn thấy hai người cùng nhau đến, cơ hồ đều đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
An nhiên ngồi xuống, Hứa Hi Diệp nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Thiện Ngộ, hỏi: “Tất cả mọi người chẳng còn lạ gì nhau, có điều gì cứ nói thẳng ra đi.” Quân Thích Ý cũng tùy tiện ngồi xuống bên cạnh hắn.
Quân Văn Hoa cùng Thiện Ngộ nhìn nhau chốc lát, cuối cùng vẫn là Quân Văn Hoa mở miệng, “Buổi sáng hôm nay, mật thám báo lại, Phượng Cửu Thiên ngộ thứ thân vong <gặp chuyện, bị ám sát.. nên đã qua đời>. Hiện tại Phượng Tiềm quốc toàn bộ đều do một tay vương hậu Duẫn Sương Mai cầm quyền.”
“Cái gì?? Phượng Cửu Thiên ngộ thứ thân vong?” Kinh hô một tiếng, Hứa Hi Diệp quả thực không thể tin nổi lỗ tai của chính mình.
Tựa như trái phá <đạn đại bác, bom.etc. > từ trên trời giáng xuống, khiến Hứa Hi Diệp mới vừa rồi còn mơ hồ lộ ra ý cười phút chốc đã phấn thân toái cốt <tan xương nát thịt>.
Căn bản, Phượng Cửu Thiên chẳng hề có quan hệ huyết thống gì với hắn. Nhưng trong một năm ngắn ngủi ở Phượng Tiềm quốc, đối với vị lão nhân đã quá bảy mươi ân cần, hiền hậu này, hắn cơ hồ đã xem như phụ thân của chính mình. Ai ngờ đâu chỉ mới hơn một tháng không gặp đã phải nghe tin dữ.
Bị ám sát? Chắc chắn đã có kẻ rắp tâm làm loạn. Là ai? Ngoại trừ Duẫn Sương Mai ra, thật sự không tìm ra được bất kì người nào khác!
“Từ sau khi Phượng Cửu Thiên băng hà, vương hậu Duẫn Sương Mai liền hạ Phượng Tiềm vương lệnh, tuyên bố với bên ngoài rằng Phượng Cửu Thiên trước khi chết từng chính miệng nói với ả thích khách là do ngươi phái đi. Cho nên, ngươi tạm thời không nên trở về.” Quân Văn Hoa ít nhiều cũng biết chút nội tình. Hắn chẳng hy vọng bằng hữu của vợ mình gặp bất cứ tổn hại gì.
“Đây nhất định đều là do Duẫn Sương Mai làm ra. Ả đã sớm mưu đoạt vương vị, hiện tại cảm thấy chế ngự ta không thành, cư nhiên nhất bất tố nhị bất hưu <đã làm là phải làm đến cùng>, giết chết Phượng Cửu Thiên, đem tội danh hết thảy đổ lên đầu ta. Không được! Ta phải trở về lấy lại công đạo!” Hứa Hi Diệp phẫn nộ kêu to, hoàn toàn quên mất bản thân ở đang ở trên đại điện Quân Diệu quốc.
Quân Thích Ý đau lòng vô cùng. Hắn chưa từng thấy qua bộ dáng phẫn nộ đến thương tâm như thế của Hứa Hi Diệp!
“Diệp, bình tĩnh đã. Nghe ta, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Thân thủ ôm chầm Hứa Hi Diệp không ngừng run rẩy, Quân Thích Ý hận không thể đem hết tình ý của mình truyền cho hắn, để hắn biết nơi này ngoài Phượng Cửu Thiên ra còn có người khác đối hắn tốt hơn bội phần.
“Ngươi thì biết cái gì? Ta đã trở về không được, trên đời này Phượng Cửu Thiên chính là phụ thân duy nhất của ta. Hiện giờ người bị gian nhân làm hại, ta thế nào lại khoanh tay đứng nhìn, ở lại chốn này mà khoái hoạt?!” Bất ngờ đẩy Quân Thích Ý ra, Hứa Hi Diệp bi thương thối lui về phía sau.
Hắn cứ nghĩ bản thân cùng Quân Thích Ý tâm ý tương thông, mình suy nghĩ những gì, Quân Thích Ý đều có thể lý giải. Nhưng hắn đã sai lầm. Quân Thích Ý là Quân Thích Ý, hắn là hắn. Quân Thích Ý làm sao đã trải qua cảm giác của một kẻ rơi vào nơi hoàn toàn xa lạ mà chỉ có một người thật lòng quan tâm chính mình được.
Cánh tay dừng giữa không trung, Quân Thích Ý cơ hồ đã quên thu hồi lại, lăng lăng nhìn Hứa Hi Diệp.
“Diệp! Ngươi có thể nào lại nói như vậy? Ta cứ nghĩ ngươi đã rõ lòng ta. Ta muốn ngươi trấn định, muốn ngươi lưu lại, cũng chẳng phải không buông tha cho ngươi trở về. Chỉ là hiện tại Phượng Cửu Thiên vừa mới mất, Duẫn Sương Mai chắc hẳn một mình nắm lấy đại quyền. Bây giờ chỉ sợ bên trong Phượng Tiềm quốc nguy hiểm bủa vây tứ phía.” Nói đến phần kích động, thanh âm càng lúc càng lớn, Quân Thích Ý cơ hồ gào thét tới nơi: “Hiện tại lòng ta hết thảy đều là của ngươi. Chỉ cần ngươi nói một câu, ta lập tức cùng ngươi đi. Nhưng ta biết nơi đó nguy hiểm, nếu vẫn khăng khăng đi theo giúp đỡ ngươi, há chẳng phải đem sinh mệnh hai chúng ta ra đùa giỡn?”
Nhất thời, đại điện toàn bộ đều yên lặng đến cả cây kim rơi xuống cũng còn nghe thấy. Mọi người đều nhìn bọn họ không chớp mắt.
“Ngươi…….thực xin lỗi…….” Nhỏ giọng thì thào, nhưng chắc chắn là từ miệng Hứa Hi Diệp mà ra.
Nguyên lai hắn hiểu lầm Quân Thích Ý. Người kia chỉ vì muốn mình tạm thời nhẫn nại, bản thân lại làm tổn thương Quân Thích Ý. Phải nhận lỗi thôi!
Quân Thích Ý cũng chẳng để bụng, dịch bước đến bên cạnh Hứa Hi Diệp, nâng cằm hắn lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đang mím chặt.
“Ngươi a! Chả lẽ bây giờ ta phải xé nát lòng ngực lôi tim mình ra cho ngươi xem thì ngươi mới hiểu được? Thật chẳng biết làm thế nào với ngươi nữa!” Quân Thích Ý khẽ lắc đầu
Nếu là trước kia hắn đã sớm quay lưng cất bước rời đi, nhưng hiện tại lòng hắn, mắt hắn, hết thảy đều tràn đầy hình bóng của Hi Diệp. Có bảo hắn yêu Hi Diệp đến cùng cực, hắn cũng chẳng lời nào phản bác!
“Ý, ta không bao giờ….hoài nghi ngươi nữa.”
Phút chốc, trong mắt Hứa Hi Diệp chỉ có mình Quân Thích Ý. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy quang mang trong mắt Quân Thích Ý bắn ra tứ phía nhiều đến như thế. Nguyên lai bản thân hắn không chọn sai người. Quân Thích Ý đối với hắn vẫn là tốt nhất!
Lo lắng trong lòng như được trút hết, Quân Thích Ý nhịn không được nâng khuôn mặt Hứa Hi Diệp lên, tiếp tục hôn thật sâu —-
“Ha ha. Các ngươi không có việc gì là tốt rồi. Quả nhân lại để tâm.” Quân Văn Hoa nhịn không được há miệng cười to, ngay cả Thiện Ngộ vừa rồi còn cau mày cũng lộ ra gương mặt tươi cười.
Hứa Hi Diệp đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, mới nhớ ra nơi này là đại điện, hắn lại cùng Quân Thích Ý công nhiên diễn trò tình chàng ý thiếp trước mặt mọi người!
“Nhị đệ! Ngươi đừng có mà cười chúng ta. Trước kia ngươi cùng Thiện Ngộ làm gì, thân là đại ca ta đây cũng có xen vào phá đám đâu!”
Tiến lên phía trước che chắn cho Hứa Hi Diệp, Quân Thích Ý công khai nói hộ cho tình nhân. Nói hắn yêu Hi Diệp từ tận sâu trong tâm khảm, nhìn Hi Diệp khó xử như thế, hắn đương nhiên chẳng thể làm như không thấy gì.
Thiện Ngộ chậm rãi bước xuống bậc tam cấp, đi ra phía sau Quân Thích Ý, nhìn mặt Hứa Hi Diệp ửng hồng, nhanh nhẹn cười.
“Ta giao ngươi cho Quân đại ca. Nếu sau này ngươi thiếu mất một cọng tóc, ta liền tìm hắn tính sổ!” Ánh mắt lộ ra quang mang tinh ranh, trong lòng hắn hiểu rõ tất cả.
“Thiện Ngộ, ngươi nói lung tung cái gì đó?!”
Có hơi sửng sốt, Hứa Hi Diệp nâng mắt nhìn thẳng phía trước, thấy Thiện Ngộ ám muội nhìn Quân Thích Ý, rồi lại nhìn chính mình, lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
Căn bản, hắn buồn bực vì bị Thiện Ngộ giễu cợt nhưng sự thật chứng minh Thiện Ngộ cũng chẳng phải cố tình trêu chọc. Chỉ vì y cùng Quân Văn Hoa chung sống hạnh phúc! Nếu bọn họ như thế, vì sao hắn cùng Quân Thích Ý lại không được?
Hắn quản cái gì đồng tương ái? Chỉ cần bản thân mình thích, sẽ dốc sức kiên trì. Nhớ lúc xưa khi hắn lựa chọn con đường nghệ thuật mọi người đã phản đối nhưng hắn vẫn kiên trì bước đi, huống chi Quân Thích Ý là người hắn nhận định sẽ phó thác cả cuộc đời mình!
“Văn Hoa, hạ lệnh tứ hôn cho bọn họ đi.” Trao đổi ánh mắt cùng Quân Thích Ý trong giây lát, Thiện Ngộ lập tức lĩnh hội ý tứ, xoay người hướng Quân Văn Hoa đang tọa ở điện thượng thỉnh cầu.
Quân Thích Ý chưa bao giờ kích động đến thế. Mỗi khi nghĩ tới tương lai sẽ được cùng Hứa Hi Diệp chung sống đến đầu bạc răng long, tâm hắn cứ như nổ thành vô số mảnh, mỗi một mảnh nhỏ sa vào bạo tạc rồi trở nên tê dại, hưng phấn đến chẳng còn biết thiên nam địa bắc.
Hứa Hi Diệp nhanh chóng xua tay, Quân Văn Hoa còn chưa mở miệng trước, hắn đã ngăn cản nói: “Chậm đã! Ta đồng ý thành thân cùng Quân Thích Ý khi nào? Ta hình như chưa bao giờ nói như vậy?”
“Diệp! Ngươi chẳng lẽ còn chưa chịu tiếp nhận ta sao?”  Quân Thích Ý hét lên kinh hãi, kéo tay Hứa Hi Diệp, lôi hắn qua một bên.
Hắn không hiểu, rõ ràng hai người đã giao tâm mình cho nhau, Hi Diệp đều đã chấp nhận quan hệ giữa bọn họ, sao lại không bằng lòng tứ hôn? Chẳng lẽ hắn còn có sai lầm gì chưa sửa hay sao??
Hứa Hi Diệp nhìn hắn cười cười, sau đó lướt qua hắn tiến đến trung tâm đại điện, trực tiếp đối mặt Quân Văn Hoa, bình tĩnh lên tiếng: “Quân thượng, ta có hai lý do không thể cùng Quân Thích Ý thành thân. Một là tuy ta chẳng phải Phượng Nguyệt Hi nhưng Phượng Cửu Thiên cũng xem như phụ thân của ta. Nếu hắn đã mất, ta nên vì hắn giữ trọn đạo hiếu ba năm. Hai là tuy rằng nơi đây nam nam đều có thể thành thân, nhưng ta là người đến từ dị giới, trong thời gian ngắn không tài nào chấp nhận được tập tục như vậy. Vọng Quân Thượng suy xét.”
Một phen nói đạo lý rõ ràng, ngay cả Quân Văn Hoa cũng liên tục gật đầu đồng ý. Quân Thích Ý một lòng nôn nóng muốn thành thân cùng Hứa Hi Diệp đầu đổ đầy mồ hôi, há to miệng nhưng lại chẳng biết nói cái gì.
“Hi Diệp, đây cũng không phải là lý do. Ngươi chẳng phải muốn giữ đạo hiếu hay sao? Không thành vấn đề, chúng ta có thể đợi sau một trăm ngày ngày mất của Phượng Cửu Thiên rồi thành thân! Ngươi nói không quen thành thân cùng nam nhân, trước mắt còn có cả ví dụ điển hình. Thiện Ngộ cùng Quân Văn Hoa đều là tương thân tương ái. Chỉ cần chúng ta thành thân, ta sẽ đối với ngươi tốt hơn cả trăm ngàn lần!” Vội vàng thuyết phục Hi Diệp, Quân Thích Ý xem ra đã vắt hết óc rồi.
Đáng tiếc, Hứa Hi Diệp bất vi sở động, kiên định lắc đầu “Không được! Ta không đáp ứng. Muốn thành thân ngươi thành thân một mình đi!” Nói xong, hắn phẩy tay áo, bỏ lại mọi người trong đại điện, tiêu sái rời đi.
Hắn không muốn sớm bị Quân Thích Ý trói buộc ở bên người như thế, một chút tự do cũng không có. Hơn nữa thù của Phượng Cửu Thiên còn chưa báo, Phượng Tiềm quốc lại nằm trong tay Duẫn Sương Mai, hắn thân mang tội danh giết cha đoạt ngôi còn có tâm tình để mà thành thân?!
Không phải hắn không muốn chung sống cùng Quân Thích Ý, chỉ là hắn muốn đợi hết thảy sự việc đều yên ổn, lúc đó mới tính tới chung thân đại sự của mình.
Thấy hắn rời đi, Quân Thích Ý nào còn lưu lại được, vội vàng chạy theo phía sau hắn, để lại Quân Văn Hoa cùng Thiện Ngộ không ngừng lắc đầu nhìn đôi oan gia hoan hỉ này mà thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.