Gió núi gào khóc bên tai, hàn khí lạnh băng dọc theo kẽ xương, xông thẳng vào trong người, lạnh quá, đau quá, ý thức dần rời xa, trong lúc mơ hồ hình như cả người bị một cỗ sức mạnh cường đại giữ lấy, tốc độ rơi xuống chậm lại. Hiên Viên Cẩm Mặc cố sức mở mắt ra, mí mắt lại như nặng ngàn cân, lần nữa khép chặt, trong thoáng chốc y chỉ thấy được một đôi mắt phượng yêu dã.
Thiên nhi, là ngươi sao? Vì sao ta không cảm nhận được khí tức của ngươi, ta đã chết rồi sao?
“Mặc!” Nhìn thấy sư phụ ôm Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ nhàng lướt tới, Phượng Ly Thiên vội chạy đến đón, nhưng kẻ khắp người đầy thương tích chỉ chạy hai bước thôi cũng đã té ngã.
“Cẩn thận!” Hiên Viên Triệt ở phía sau giữ thắt lưng hắn lại, lúc này Phượng Thanh Tuyệt cũng nhảy lên đài trúc.
“Mặc, Mặc….” Bất chấp miệng vết thương vỡ ra đau đớn.
Phượng Ly Thiên khẩn trương chạy qua, theo Phượng Thanh Tuyệt đi vào phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Hiên Viên Triệt hỏi Phượng Thanh Tuyệt.
“Tự hắn nhảy xuống, lúc đón được thì đã không còn ý thức.” Phượng Thanh Tuyệt ngồi trước bàn trà trúc nhàn nhã uống trà, bày ra bộ dáng chẳng liên quan đến mình.
“Bị phong hàn nghiêm trọng, chắc là bị gió lớn trên núi làm nhiễm lạnh.” Hiên Viên Triệt thu lại tay bắt mạch, nói với Mộc Miên Hoa, “Miên Hoa, đi nấu chút thuốc khu hàn mang tới đây.”
“A, dạ.” Mộc Miên Hoa thầm siết chặt nắm tay, cho dù không truyền tin cho y, y vẫn có thể tự mình tìm tới đây, đúng là uổng công.
“Sao có thể như vậy?” Bản thân hiện giờ không có nội lực, không thể vận công khu hàn cho Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên nhẹ nhàng nắm tay bàn tay lạnh như băng của người trên giường, đặt bên miệng phà hơi làm ấm cho y. Vươn tay phải muốn chỉnh góc chăn, lại không ngờ, “Ui….” che vai phải, một dòng máu đỏ sẫm theo kẽ hở giữa những ngón tay thon dài trào ra.
“Đã nói ngươi không được lộn xộn rồi mà, ngươi xem đi!” Hiên Viên Triệt tức giận lấy thuốc trị thương đến, cởi vạt áo Phượng Ly Thiên ra, phát hiện máu đã thấm đỏ cả băng gạc quấn trước ngực, miệng vết thương đã rách được một khoảng thời gian.
“Ui…. Hoàng thúc…. Đau….” Phượng Ly Thiên tựa lưng vào ghế ngồi, để cho Hiên Viên Triệt nối xương, bôi thuốc lại cho mình, ánh mắt lại không hề rời khỏi thiên hạ đang mê man kia dù chỉ một khắc.
“Giờ biết đau rồi hả? Cho ngươi lộn xộn nè!” Hiên Viên Triệt ngoài miệng thì trách cứ, nhưng sức tay đã giảm đi không ít, chỉ là đợi đến lúc băng bó xong xuôi, Phượng Ly Thiên vẫn đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Ai u, cháu ngoan của ta a!” Hạt Mãn Tiền không biết trốn ở đâu chơi bỗng nhiên lo lắng chạy vào, bắt lấy cổ tay Hiên Viên Cẩm Mặc cẩn thận bắt mạch, “Đứa nhỏ đáng thương này, sao sức khỏe lại suy yếu đến vậy?”
“Có chuyện gì?” Phượng Ly Thiên ngồi vào bên giường, nắm tay Hiên Viên Cẩm Mặc, khẩn trương nhìn Hạt Mãn Tiền.
“Can hỏa tích tụ, tâm mạch suy nhược, là do thương tâm quá độ lại một mực dằn xuống mà ra.” Hạt Mãn Tiền thở dài, “Tuổi còn trẻ, có cái gì mà lẩn quẩn trong lòng chứ.” Nói xong, như có chút đăm chiêu mà vuốt vuốt chòm râu ba chổm của mình, “A, ta biết rồi.”
“Ngươi lại biết cái gì?” Hiên Viên Triệt liếc mắt xem thường, xoay người đến tủ thuốc tìm lấy một lọ thuốc ra.
“Nhất định là Thượng Quan nha đầu không đồng ý để hai huynh đệ các ngươi ở bên nhau nên đứa nhỏ này mới thương tâm khổ sở, lẩn quẩn trong lòng mà nhảy vực.” Hạt Mã Tiền có chút tự đắc nói.
Biết ngay là ông không nói được nguyên do gì hay ho. Phượng Ly Thiên mím môi, cúi đầu vuốt nhẹ lên mi tâm của Hiên Viên Cẩm Mặc, người này ngay cả trong lúc hôn mê cũng không an ổn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đây là thuốc khu hàn cơ bản, cho hắn uống đi, nếu không sẽ phát sốt.” Hiên Viên Triệt đưa cho Phượng Ly Thiên một viên thuốc.
Phượng Ly Thiên dùng cánh tay trái duy nhất còn cử động được nhận lấy viên thuốc, ngậm vào trong miệng, hôn lên môi Hiên Viên Cẩm Mặc.
Hạt Mãn Tiền vội lấy tay che mắt, tỏ vẻ phi lễ chớ nhìn, nhưng cái khe hở to đùng kia lại chẳng có chút sức thuyết phục.
Hiên Viên Triệt không có da mặt dày như vậy, thấy mà xấu hổ, vội xoay người đặt bình thuốc kia xuống. Hai huynh đệ ở bên nhau vốn đã là không nên, mình làm hoàng thúc hẳn là phải ngăn cản, nhưng mà, thấy bọn chúng yêu nhau như vậy, mình còn có thể nói gì nữa đây?
Phượng Ly Thiên mở ra cánh môi non mềm, dùng đầu lưỡi đẩy hai hàm răng y ra, đưa viên thuốc đắng kia vào, dùng đầu lưỡi linh hoạt đẩy vào trong cổ họng. Đợi đến khi Hiên Viên Cẩm Mặc nuốt viên thuốc xuống, Phượng Ly Thiên vẫn không nỡ rời đi, tiếp tục thăm dò trong khoang miệng ngọt ngào kia.
“ưm….” Hiên Viên Cẩm Mặc vì khó thở mà bật ra tiếng kháng nghị, lúc này Phượng Ly Thiên mới lưu luyến không thôi rời đi, rồi lại hôn hôn lên môi y.
“Đầu gỗ, sao ngươi không bị bệnh hả?” Nhìn nụ hôn ngọt ngào của hai người kia, Hiên Viên Triệt có chút hâm mộ nghĩ, nếu y cũng có thể đút thuốc cho Phượng Thanh Tuyệt thì hay rồi.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Phượng Thanh Tuyệt nhướn mày, lẳng lặng đứng dậy, khiêng Hiên Viên Triệt lên đi về phòng mình.
“Này, tên khốn, thả ta xuống….” Âm thanh của Hiên Viên Triệt dần đi xa, theo tới là tiếng đóng cửa thô bạo của Phượng Thanh Tuyệt.
“Chăm sóc hắn cho tốt, nếu tối phát sốt thì gọi ta.” Hạt Mãn Tiền cười trộm lẻn đi.
Không quan tâm mọi người rời đi như thế nào, hiện giờ trong tim lẫn trong mắt của Phượng Ly Thiên đều bị một mình Hiên Viên Cẩm Mặc chiếm cứ. Vì sao Mặc lại nhảy vực, đế vương kiên cường ẩn nhẫn như thế, sao có thể dễ dàng vứt bỏ sinh mệnh của mình?
Một lát sau, Mộc Miên Hoa bưng thuốc đã sắc xong đến.
“Miên Hoa, ngươi thật sự truyền tin cho Mặc sao?” Phượng Ly Thiên cúi đầu, trong đôi mắt sâu như hàn đàm như có gió lốc kéo đến.
“Đương nhiên truyền rồi.” Tay Mộc Miên Hoa run lên, suýt nữa làm tràn thuốc ra ngoài, nhưng nhanh chóng trấn định lại, hắn thật sự đã truyền tin rồi, chỉ là tin tức không đến nơi mà thôi. Mộc Miên Hoa đặt chén thuốc lên bàn, liếc nhìn người trên giường một cái, dựa vào cái gì mà người nọ lại có thể có được toàn bộ tình yêu của Phượng Ly Thiên. Hắn không cam lòng cắn môi, thấy Phượng Ly Thiên cả liếc nhìn mình cũng không thì đành phải xoay người rời đi.
Phượng Ly Thiên đứng dậy đóng cửa phòng lại, bưng chén thuốc trên bàn lên lắc lắc, chất lỏng đen kịt sóng sánh hiện ra chút đáng sợ. Hắn đặt lại chén thuốc lên bàn, không định cho Hiên Viên Cẩm Mặc uống. Sau đó, cởi quần áo ra leo lên giường, quấn lấy thiên hạ đang mê man kia.
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ bằng trúc rọi vào, trong nhà thoang thoảng hương trúc thơm ngát. Hàng mi dài mảnh run run, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra, đồng tử như viên thủy tinh đen phủ lên một tầng ánh nước, dưới nắng sớm hiện ra chút mơ hồ. Lọt vào tầm mắt là nóc nhà làm bằng trúc, ánh mặt trời theo song cửa sổ không có màn che chiếu tới, trên khung cửa sổ màu xanh đậm còn có một chú chim nhỏ đang kiếm ăn buổi sáng đậu trên đó.
Cả người y mệt mỏi, có một loại cảm giác không thật. Đây là đâu? Hiên Viên Cẩm Mặc có chút hoảng hốt nghĩ, không phải mình đã nhảy xuống vực rồi sao? Y nâng tay muốn xoa lên huyệt Thái Dương đau đớn, lại phát hiện tay phải của mình bị một bàn tay thon dài ấm áp nắm lấy. Y ngơ ngác một hồi, sau đó chậm rãi quay đầu, thấy được gương mặt đang ngủ cực kỳ xinh đẹp, chính là tuấn nhan hàng đêm vẫn bước vào giấc mộng của y!
Cảm nhận được bàn tay trong tay run mạnh một cái, Phượng Ly Thiên một đêm không an giấc nhanh chóng mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt mở to phủ kín sương mù: “Mặc, khó chịu ở đâu?”
“Thiên nhi….” Hiên Viên Cẩm Mặc như bị cái gì đè nén, cả nói chuyện cũng trở nên gian nan, y chậm rãi vươn tay, muốn vuốt ve gương mặt Phượng Ly Thiên, nhưng lúc sắp chạm tới lại run rẩy rụt tay lại, sợ đây chỉ là giấc mộng, sợ lúc chạm vào, giấc mộng sẽ vỡ tung như bọt biển.
Phượng Ly Thiên bắt lấy bàn tay đang e sợ kia, dán lên mặt của mình, hôn một cái xuống lòng bàn tay y: “Đừng sợ, là ta.”
“Thiên nhi…. Thiên nhi…. Thiên nhi!” Hiên Viên Cẩm Mặc thì thào lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó nhào mạnh qua, ôm chặt Phượng Ly Thiên vào trong lòng, vết thương bị đè trúng, Phượng Ly Thiên khẽ nhíu mày, nhưng không phát ra âm thanh gì, chỉ nâng tay trái có thể nhúc nhích lên vỗ nhẹ lên lưng y.
“Thiên nhi, lão mèo chết rồi….” Trong âm thanh trầm thấp du dương lộ ra sự đáng thương chưa từng có.