Đêm đầu xuân vẫn rét lạnh như xưa, trăng đã tàn hết, vầng trăng mới lại chưa xuất hiện, lại là một đêm tối tăm trong tháng. Cái gọi là “Trăng tối giết người, gió lớn phóng hỏa”, màn đêm như thế, sẽ khiến sinh linh quen sống dưới ánh mặt trời cảm thấy bất an. Nhưng mà lúc này, nếu được một thân thể ấm áp trẻ tuổi nhẹ nhàng ôm lấy, thì dù có cô độc bất an đến đâu cũng sẽ bị hòa tan.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng cho là như vậy, tỷ như Hiên Viên Cẩm Mặc. Lần thứ ba đánh rớt cái tay khoát trên thắt lưng mình, Hiên Viên Cẩm Mặc không thể nhịn được nữa, một cước đạp Phượng Ly Thiên xuống giường, phun ra một câu từ hàm răng đang nghiến chặt: “Ta nói lần cuối cùng, về phòng của ngươi ngủ đi!” Xoa xoa huyệt Thái Dương sinh đau, Hiên Viên Cẩm Mặc vô cùng hối hận vì đã để Phượng Ly Thiên ngủ cùng giường với mình, nói cái gì mà ở bên cạnh bảo vệ, người này tới quấy rối thì có.
Phượng Ly Thiên ủy khuất đứng lên, lộ ra vẻ mặt con chó nhỏ đã bị cướp xương mà còn bị đánh: “Ta sợ lạnh, cho nên xích lại gần chút, nếu ngươi không thích, ta không chạm ngươi là được rồi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc đang chuẩn bị phát hỏa đột nhiên giật mình, biểu tình như con chó nhỏ ấy, làm rung động phần mềm mại nhất ở tận sâu trong lòng y. Rất nhiều năm trước, cái tượng đất nhỏ kia chờ y trên đường đến trường cũng mang biểu tình như thế. Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Ly Thiên trước mắt dần dần mơ hồ, trong trí nhớ hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia, Hiên Viên Cẩm Mặc như lại được thấy Hiên Viên Cẩm Thiên đang giơ lên bàn tay nhỏ bé đầy bùn vô cùng đáng thương nhìn y.
“Thiên nhi……” Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được gọi khẽ.
Phượng Ly Thiên đột nhiên mở to hai mắt:”Ngươi, ngươi gọi ta là gì?”
Hiên Viên Cẩm Mặc giật mình hoàn hồn, vô thanh thở dài, xoay người nằm xuống, không để ý tới Phượng Ly Thiên còn đang đi chân trần đứng trên mặt đất. Phượng Ly Thiên sửng sốt một lát, lại tiếp tục cọ lên giường, nhìn mái tóc dài mềm mại đen bóng như mực của Hiên Viên Cẩm Mặc, nhịn không được nhấc lên một lọn thưởng thức. Khẽ nhếch cánh môi, Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn không thể nhận ra hắn, hắn cũng không nóng lòng làm rõ, bởi vì gần đây Phượng Ly Thiên có một hứng thú mới, muốn xem thêm một mặt khác của ca ca, muốn hiểu rõ toàn bộ con người y.
Đang lúc chơi đùa vui vẻ, chủ nhân lọn tóc đột nhiên xoay người lại, Phượng Ly Thiên vội vàng buông tay, cảm xúc lành lạnh mềm mềm như tơ lụa lướt qua đầu ngón tay, khiến hắn đột nhiên sinh ra vài phần không nỡ. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn chằm chằm Phượng Ly Thiên trong chốc lát, nhịn không được thở dài, bộ dáng của người trước mặt và Thiên nhi tuyệt không giống nhau, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, mắt Hiên Viên Cẩm Thiên rất to, trong suốt như hồ nước thấy đáy mà mắt Phượng Ly Thiên là mắt phượng yêu dã mà hấp dẫn, như hố sâu đen kịt hấp thụ tất cả ánh sáng, một khi rơi vào thì chính là vạn kiếp bất phục.
Qua một hồi, Phượng Ly Thiên đã nhắm mắt lại, như đang muốn ngủ. Tuy biết Phượng Ly Thiên không có khả năng là Hiên Viên Cẩm Thiên, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn không nhịn được mở miệng: “Này, ngươi vẫn luôn mang họ Phượng sao?”
Hí ra một con mắt, Phượng Ly Thiên ngáp nói: “Đừng có gọi ta ‘này’ nữa, gọi ta là ‘Ly Thiên’.” Nói xong đột nhiên chạy qua bên gối Hiên Viên Cẩm Mặc, nghịch ngợm chớp mắt mấy cái: “Hoặc là giống vừa rồi đó, gọi ta là ‘Thiên nhi’?”
Trước khi Hiên Viên Cẩm Mặc nổi bão, Phượng Ly Thiên vô cùng thức thời lui lại về gối của mình, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không cho hắn một quyền như trong dự tính, chỉ xoay người sang chỗ khác không thèm nhìn hắn: “Ta sẽ không gọi ngươi là ‘Thiên nhi’, cái tên kia chỉ thuộc về đệ đệ ta.”
“Chỉ đùa chút thôi mà, đừng nóng giận,” Phượng Ly Thiên cười hì hì kề sát qua, “Trước kia ta không phải họ Phượng, nhưng sau khi vào sư môn chúng ta sẽ sửa họ……”
“Môn phái nào mà kỳ quái vậy?” Hình như chưa nghe nói tới loại môn phái này, Hiên Viên Cẩm Mặc tò mò xoay người lại, chóp mũi chạm vào chóp mũi của Phượng Ly Thiên, hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, Hiên Viên Cẩm Mặc vươn tay đẩy cái tên lớn xác kia qua cái gối khác.
Phượng Ly Thiên ủy khuất xoa cái mũi:”Cũng không phải là môn phái, bởi vì võ công sư môn ta là nhất mạch đơn truyền, sư phụ ta chỉ có một mình ta là đồ đệ, sau này ta cũng chỉ thu một đồ đệ, đồ đệ của ta cũng phải sửa thành họ Phượng……”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày:”Quy củ kỳ quái.”
Phượng Ly Thiên cười cười không nhiều lời nữa, chậm rãi nhắm mắt lại. Vì phòng ngừa Hiên Viên Cẩm Mặc phát hiện ám vệ, Phượng Ly Thiên đã để ám vệ tránh ở rất xa, nếu có chuyện đột ngột phát sinh, ám vệ không thể lập tức đến được, cho nên cái gọi là “ở bên cạnh bảo vệ” của Phượng Ly Thiên cũng không phải giả. 𝙏r𝙪yện chính ở ⩶ 𝙏𝗥Ù M𝙏𝗥𝑼𝒀Ệ𝐍.𝚟n ⩶
Từ khi Hiên Viên Cẩm Mặc được phong vương năm mười ba tuổi, các cuộc ám sát to nhỏ chưa bao giờ dứt, sau khi được phong Thái tử thì càng ngày càng nhiều thêm, cho nên y đã tập thành thói quen có người ở gần là sẽ lập tức cảnh giác tỉnh lại. Nhưng không biết vì sao, đêm nay y lại có thể ngủ được, hơn nữa còn ngủ rất sâu rất ngon.
Qua giờ tý, mắt phượng yêu dã đột nhiên mở ra, ánh vàng nhạt lưu trong con ngươi như hắc dịu thạch, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trên nóc, chỉ có một người, cước bộ nhẹ nhàng, hô hấp không nhẹ, nói cách khác khinh công thượng thừa, nội lực không cao, hơn nữa tốc độ không nhanh, không có sát khí. Đây là có chuyện gì? Giữa tay bắn ra lưỡi đao mỏng, Phượng Ly Thiên nâng tay, lưỡi đao mang theo nội lực bắn lên nóc, lập tức nghe được một tiếng rên rỉ. Ngay lúc đó, người trốn dường như cũng nhanh chóng rời đi. Tuy Phượng Ly Thiên muốn ra ngoài xem xét nhưng lại không thể để Hiên Viên Cẩm Mặc một mình, vì thế không thèm để ý nhiều nữa, rút cánh tay vào chăn tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người đến chính sảnh chào từ biệt Thượng Quan Trạch, không ngờ người ngồi trên chủ vị lại là một lão nhân hạc phát đồng nhan (tóc trắng mặt hồng hào, khỏe mạnh), mà Thượng Quan Trạch đang khoanh tay đứng một bên. Hai người tất nhiên hiểu rõ, lão nhân kia chắc chắn là Võ lâm minh chủ đương nhiệm – Thượng Quan Đồng, bước lên nhẹ nhàng thi lễ: “Chúng vãn bối bái kiến Thượng Quan lão tiền bối.”
Thượng Quan Đồng mỉm cười có chút hòa ái dễ gần: “Ha ha, ngày hôm qua bỗng nghe Trạch nhi nói, trong nhà có hai vị thiếu hiệp đến, vô cùng xuất chúng. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là tuấn tú lịch sự nha.”
“Tiền bối quá khen.” Phượng Ly Thiên trên mặt ứng phó, trong lòng lại âm thầm cân nhắc, để Thượng Quan Trạch đến chiêu đãi bọn họ đã là không nên, hiện tại Thượng Quan Đồng còn tự mình đến tiếp, bọn họ rốt cuộc có ý đồ gì? Phượng Ly Thiên vốn định nhanh chóng rời đi không dây dưa nhiều lúc này cũng muốn làm cho rõ ràng.
“Ha ha, không biết sư phụ hai vị là ai a?” Thượng Quan Đồng vẫn hòa ái hỏi.
“Gia sư vẫn luôn ẩn cư núi rừng, hai người bọn ta không thể tiết lộ, mong rằng tiền bối thứ lỗi.” Phượng Ly Thiên ôm quyền nói với Thượng Quan Đồng.
“Ha ha ha” Thượng Quan Đồng cười to, vuốt vuốt chòm râu thật dài, “Thì ra là đệ tử của thế ngoại cao nhân, khó trách khí độ bất phàm như thế, mau mau mời ngồi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc không nhiều lời, không khách khí trực tiếp ngồi xuống.
“Tiền bối khen trật rồi, hai người bọn ta từ nhỏ lớn lên trong núi, lần này mới bước vào giang hồ, sao dám gọi là khí độ bất phàm.” Phượng Ly Thiên ngồi bên cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc, mặt không đỏ thở không gấp tiếp tục giả đò.
“Nghe Trạch nhi nói, các ngươi muốn đến Lô Châu?”
Phượng Ly Thiên gật đầu thừa nhận, trong lòng lại cười thầm, vào đề chính rồi sao?
“Gần đây Lô Châu không yên ổn, ma cung gây chuyện khắp nơi, các ngươi mới vào giang hồ vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
“Ma cung?” Phượng Ly Thiên có chút kinh ngạc,”Tiền bối là nói đến Phượng Cung?”
“Đúng vậy!” Thượng Quan Trạch đứng ở một bên tiếp tục câu chuyện, “Tối hôm qua ta đã muốn nói, gần đây Lô Châu xảy ra chút chuyện, chúng ta hoài nghi là do Phượng Cung gây nên. Bởi vì sắp đến Võ lâm đại hội, đám tà ma ngoại đạo này rất có thể sẽ nhân cơ hội quấy rối……”
“Ai ” Thượng Quan Đồng nặng nề thở dài một hơi, “Phải nhanh chóng tuyển ra Võ lâm minh chủ mới để áp chế ma cung mới được.”
Phượng Ly Thiên cười lạnh trong lòng, thì ra là vì Võ lâm đại hội. Võ lâm đại hội tổ chức mười năm một lần lấy hình thức luận võ tuyển ra Võ lâm minh chủ, nhưng là võ công tốt cũng chỉ là một mặt, Võ lâm minh chủ phải được đa số người trong chính đạo ủng hộ, nếu không cho dù có tài trấn áp quần hùng cũng không thể hiệu lệnh toàn bộ võ lâm, cho nên việc tạo thanh thế cũng rất cần thiết. Chuyện ở Lô Châu mặc kệ do ai làm, chỉ cần dùng nó giá họa cho Phượng Cung là có thể khiến chính đạo võ lâm tăng thêm chút cảm giác nguy hiểm, kích phát chút tinh thần trọng nghĩa. Mà việc Thượng Quan gia lấy lòng hai người bọn họ cũng có thể giải thích, nói vậy vị “khách trên phòng” tối hôm qua chính là do Thượng Quan gia phái tới thử bọn họ, Phượng Ly Thiên đã phô bày thực lực tất nhiên khiến cho Thượng Quan Đồng coi trọng.
Muốn mượn sức người tài mới của võ lâm sao? Phượng Ly Thiên âm thầm buồn cười, không ngờ lại mượn sức đến trên đầu hắn, cùng Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn lẫn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được khinh thường và chán ghét như nhau. Không muốn dây dưa thêm nữa, Phượng Ly Thiên đứng dậy nói: “Hai người bọn ta cũng chỉ là ra ngoài du ngoạn, tất nhiên sẽ không trêu chọc tới Phượng Cung, tiền bối cứ việc yên tâm. Quấy rầy lâu ngày, hai người vãn bối cũng nên cáo từ.”
Thấy Phượng Ly Thiên không hiểu được ý trong lời nói, Thượng Quan Đồng có chút bất mãn, nhưng nghĩ hai người chỉ vừa vào giang hồ, không hiểu quy củ cũng rất bình thường, nên cũng bình tĩnh lại.
Thượng Quan Trạch nhận được ám chỉ của phụ thân, bước lên nói: “Nếu hai vị không có chuyện gấp thì không ngại ở thêm mấy ngày đi.”
“Không được không được, chúng ta đang vội hội hợp với một bằng hữu.” Quay đầu nói với Hiên Viên Cẩm Mặc, “Chúng ta phải đi nhanh, không có ngựa thì không biết đến bao giờ mới tới được Lô Châu.”
“Việc này thì không cần lo lắng!” Thượng Quan Trạch nói,”Ta đã bảo người chuẩn bị ngựa tốt.” Nói xong, nháy mắt với quản gia ở một bên, người sau hiểu ý, lập tức rời đi chuẩn bị ngựa.
“Như vậy, thật sự là đa tạ tiền bối!” Phượng Ly Thiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Về sau nếu có gì cần vãn bối, vãn bối nhất định cống hiến sức lực.”