Phượng Ly Thiên

Chương 14: Tạm tách ra




Đợi Hiên Viên Cẩm Mặc ngủ say, Phượng Ly Thiên lại mở mắt, không khỏi thở dài, đứng dậy nhảy lên nhánh cây thô to, dựa vào thân cây ngồi xuống. Chiếc võng mềm mại tất nhiên thoải mái, nhưng lại khiến hắn không thể yên giấc, bởi vì khi địch nhân tập kích sẽ không thể lập tức phát lực. Nằm trên vật cứng rắn, che giấu thân thể dưới tầng tầng lớp lớp lá ngô đồng, đêm đến ánh mắt có thể thấy rõ mọi vật chuyển động xung quanh, loại cảm giác nắm giữ hết thảy này mới có thể khiến hắn cảm thấy an toàn.
Một con diều hâu nhẹ nhàng bay đến, Phượng Ly Thiên nâng ngón tay thon dài lên để diều hâu đứng trên ngón trỏ, khẽ vuốt lông tơ màu lam phủ trên đỉnh đầu hiều hâu, một tay rút ra cái ống trúc nhỏ màu vàng trên móng nó. Lấy tờ giấy từ trong ống, thong dong mở ra, mặt giấy trắng tinh, dùng ngón tay mơn trớn lam vũ lướt qua tờ giấy, một hàng chữ tuấn tú hữu lực lập tức hiện ra: Con chuột già nhảy nhót cắn hỏng ***g sắt, sau khi tới nơi tạm thời rời khỏi con mèo cao quý của ngươi.
Phượng Ly Thiên nheo lại mắt phượng yêu dã, cái đám đáng giận đó, cho bọn chúng một con đường sống còn không biết quý trọng, vậy thì đừng trách Phượng Ly Thiên hắn tâm ngoan thủ lạt, ánh vàng nhợt nhạt lưu chuyển trong mắt dâng lên sát ý nồng đậm, siết chặt tờ giấy trong tay, mở ra lần nữa, chỉ còn tro tàn dần phiêu tán trong gió đêm. Lại cột ống trúc vào móng diều hâu, nâng tay thả nó bay đi. Phượng Ly Thiên quay đầu nhìn thụy nhan của Hiên Viên Cẩm Mặc, gió đêm phất nhẹ vài sợi tóc rối trên trán y, bình yên tựa như thủy tiên tuyệt mỹ trong bích trì. Nâng tay bắt lấy một chiếc lá rụng đang bay về phía Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên nhịn không được nhếch môi, chỉ cần nhìn y là có thể áp chế nóng giận trong lòng, xung động khát máu, đối với Phượng Ly Thiên mà nói thật sự là một loại thể nghiệm kỳ dị, hơn nữa, loại cảm giác này cũng không tệ lắm.
Xoay người nằm trên nhánh cây thô to, Phượng Ly Thiên nhìn một mảnh trăng sáng trên bầu trời, lấy chiếc lá trên tay ngậm vào miệng, bây giờ còn vài vấn đề chưa được giải quyết, hắn không muốn làm liên lụy đến Hiên Viên Cẩm Mặc.
Lô Châu luôn giàu có và đông đúc, thành Lô Châu cũng có vẻ là thành lớn náo nhiệt, bởi vậy chưa đến cửa thành đã nhìn thấy rất nhiều quầy hàng nhỏ ở ven đường bán trà và thức ăn vặt. Hiên Viên Cẩm Mặc không chịu ngồi chung ngựa nữa, Phượng Ly Thiên cũng không cố kiên trì, lúc đến được cửa thành, Phượng Ly Thiên thả Hiên Viên Cẩm Mặc xuống, hai người dặt ngựa đi vào trong thành.
“Mặc, ngươi định đi đâu?” Đi vào cửa thành, Phượng Ly Thiên nghỉ chân hỏi.
“Đi gặp một người.” Hiên Viên Cẩm Mặc ý thức được hình như Phượng Ly Thiên muốn tách khỏi hắn, không biết sao lại có chút không vui, ngữ khí cứng ngắt nói, “Sao hả?”
Phượng Ly Thiên gãi gãi đầu, “Ta định đi gặp bằng hữu, Y Mộng Lâu còn chưa khai trương, ta phải đi giúp đỡ……”
“Y Mộng Lâu?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, trước kia Phượng Ly Thiên cũng từng nhắc tới, chẳng lẽ là sản nghiệp của Phượng Ly Thiên?
Phượng Ly Thiên đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc một ngân bài khéo léo: “Nếu người muốn tìm ta, cầm cái này đến Y Mộng Lâu đưa cho quản sự xem là được.”
“Ngươi, cứ vậy mà đi sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy rất kinh ngạc.
“Sao? Luyến tiếc ta a?” Phượng Ly Thiên cười cười, cũng không tới cọ tới cọ lui như thường ngày.
Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người rời đi. Đi được chốc lát, nhận ra Phượng Ly Thiên còn chưa đuổi theo, xoay người lại, đã không còn bóng dáng của Phượng Ly Thiên.
Khách sạn Phúc Lai, Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi trước bàn trong khách phòng, hai người ăn mặc như thương nhân khoanh tay mà đứng ở một bên, một người có chòm râu, bộ dáng thư sinh tên còn lại thân hình cao lớn, diện mạo khá thô.
“Điện hạ, Minh Giáo luôn chiêu mộ những người trong nhà để vì ở khắp nơi. Theo chúng ta điều tra, giáo hội này đã có từ khi triều ta thành lập, Thái tổ từng hạ lệnh bao vây diệt trừ, lúc ấy là tên là Trung Nghĩa Hội, không biết vì sao, hiện tại tro tàn lại cháy.” Người có bộ dáng thư sinh hơi sầu lo nói.
Hiên Viên Cẩm Mặc gật gật đầu, ý bảo tiếp tục nói. Y cũng từng đoán Minh Giáo có liên quan đến Trung Nghĩa Hội, những người này thật đúng là buồn cười, nghĩ rằng đổi một cái tên khác là an toàn sao?
Người có bộ dáng thư sinh tên là Đỗ Thì Hành, tuổi xấp xỉ ba mươi, là quan lại trẻ tuổi do một tay Hiên Viên Cẩm Mặc đề bạt, có năng lực xử án, điều tra này nọ, bởi vậy, Hiên Viên Cẩm Mặc mới giao cho hắn điều tra chuyện Lô Châu.
“Có một việc vi thần cảm thấy rất kỳ quái,” Đỗ Thì Hành ra hiệu cho người bên cạnh. Người nọ lập tức lấy một mảnh vải từ trong ngực ra đưa cho hắn, cung kính đặt lên bàn: “Mời điệm hạ xem.”
“Đây là cái gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn mảnh vải trên bàn, phía trên có một sợi Phượng linh!
“Hồi điện hạ, đây hoa văn thuộc hạ phát hiện được ở nơi Minh Giáo giết người mấy ngày trước. Đỗ đại nhân bảo thuộc hạ cất đi.” Người có thân hình cao lớn nói, “Thuộc hạ bất tài, chỉ hiểu biết đôi chút về các môn phái trong giang hồ. Theo thuộc hạ thấy, đây chính là dấu hiệu của Phượng Cung.”
“Phượng Cung?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mi, khó trách nhìn hơi quen mắt, hoa văn Phượng linh này rất giống với hoa văn trên chiếc nhẫn mà Thiên nhi nhặt được. Lại là Phượng Cung, Thượng Quan Đồng cũng từng đề cập với bọn họ, hay là Phượng Cung và Minh Giáo có liên quan gì đó? Nhưng hình như Phượng Ly Thiên không mấy tán đồng với ý của Thượng Quan Đồng. Hiên Viên Cẩm Mặc lắc lắc đầu, sao lại nhớ đến Phượng Ly Thiên? Mình vốn dĩ không biết người kia, vì sao luôn bất giác để ý tới cái nhìn của hắn chứ? Không nghĩ lung tung nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn phía Đỗ Thì Hành, “Ngươi thấy thế nào?”
Đỗ Thì Hành trầm ngâm một lát: “Vi thần không biết nhiều về mấy môn phái trong giang hồ, nhưng mà, nghe Ngụy thống lĩnh nói, hình như là một môn phái rất lợi hại, nếu bọn họ cũng dính dáng vào, chỉ sợ cũng sẽ phiền toái.” Nói xong nhìn phía người bên cạnh.
Người bên cạnh chính là Ngụy thống lĩnh trong lời của Đỗ Thì Hành — Ngụy Nham, người này vốn là người trong giang hồ, mấy năm trước được Hiên Viên Cẩm Mặc xuất cung cứu được, từ đó về sau thề nguyện trung thành, hiện giờ là thống lĩnh thị vệ Đông cung. Ngụy Nham thấy Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn phía hắn, liền mở miệng nói: “Kỳ thật Phượng Cung cũng không hoàn toàn là tà ma ngoại đạo, với người chính đạo luôn là nước giếng không phạm nước sông, chỉ là nghe đồn thực lực Phượng Cung vượt xa các đại môn phái, đứng trên các thế gia, cho nên người chính đạo luôn rất kiêng kị Phượng Cung. Các đời cung chủ Phượng Cung đều tu luyện một loại công pháp, tên là Lưu Hỏa Thần Công, theo truyền thuyết chính là võ học tối cao trong thiên hạ. Nhưng người chính đạo đều nói đó là ma công, sau khi tu luyện gương mặt sẽ trở nên rất đáng sợ, cho nên cung chủ Phượng Cung không bao giờ lấy gương mặt thật gặp người. Phượng Cung luôn luôn thần bí, không ai biết thực lực chân chính của nó, những điều đó cũng chỉ là truyền thuyết, thuộc hạ không dám vội kết luận.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, Hoàng hậu Thượng Quan Nhan cũng từng nói về tình hình Phượng Cung với y, hơn nữa đã cảnh cáo y không được đi trêu chọc Phượng Cung. Minh Giáo, Trung Nghĩa Hội, Phượng Cung…… trong lòng sửa sang tất cả tin tức lại một chút, khóe môi Hiên Viên Cẩm Mặc nhếch lên nụ cười lạnh, “Cáo mượn oai hùm sao?”
Đỗ Thì Hành đột nhiên ngẩng đầu: “Ý điện hạ là, giá họa?” Tuy là câu hỏi, ngữ khí lại rất khẳng định.
Hiên Viên Cẩm Mặc hừ lạnh một tiếng, Minh Giáo giá họa cho Phượng Cung, một mặt làm xáo trộn tai mắt triều đình, một mặt khơi mào võ lâm phân tranh, mưu kế cũng thật hay, nói với Đỗ Thì Hành nói: “Chuyện Phượng Cung tạm thời gác lại, đi thăm dò Tri phủ Lô Châu và các quyền quý quan trọng trong thành Lô Châu, chỗ Minh Giáo thì tìm người trà trộn vào đi, thăm dò xem hiện tại bọn họ có bao nhiêu người trước, trốn ở nơi nào. Có manh mối lại đến bẩm báo.”
“Dạ.” Đỗ Thì Hành hành lễ cáo lui.
Hiên Viên Cẩm Mặc khoát tay bảo Ngụy Nham đang canh gác một bên cũng ra ngoài đi. Mỏi mệt ấn ấn mi tâm, Hiên Viên Cẩm Mặc nửa nằm trên giường nghỉ ngơi. Hôm nay gặp rất nhiều người, an bài một đống nhiệm vụ, bởi vì hoài nghi có người tiết lộ hành tung, y đã điều phối thủ hạ lại một lần, hiện giờ có hơi mệt mỏi. Đợi khi mọi thứ yên tĩnh lại, trăng cũng đã treo giữa trời. Nhìn Phượng linh màu đen in trên tấm vải trắng, không biết vì sao, lại nhớ tới thiếu niên họ Phượng kia. Vốn tưởng rằng Phượng Ly Thiên có mục đích gì đó, nghĩ nếu hắn có gì cầu mình, có lẽ mình có thể giúp hắn, thuận tiện mượn sức một cao thủ như vậy để mình sở dụng. Nhưng, hắn lại thật sự chỉ tiện đường cùng y đến Lô Châu mà thôi, rồi cứ vậy mà đơn giản rời đi. Than nhẹ một hơi, Hiên Viên Cẩm Mặc không thể không thừa nhận, y nhìn không thấu thiếu niên thần bí kia.
Cởi ngoại sam, lộ ra một đoạn vải trắng băng bó vết thương, nhắc nhở Hiên Viên Cẩm Mặc, thiếu niên tuấn mỹ kia không phải là một giấc mộng hoang đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.