Phượng Ly Thiên

Chương 19: Chân tướng




Hạt Mã Tiền nhận lấy ngọc bội, cầm trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm ôn nhuận khiến người ta nhớ tới tiểu nha đầu hoạt bát linh động tựa như khối dương chi ngọc của mấy chục năm về trước. Nhịn không được thở dài: “Ngọc bội này ngươi có được từ đâu.”
“Năm sáu tuổi, mẫu hậu cho.” Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn không nhanh không chậm đáp.
“Mẫu hậu ngươi?” Hạt Mã Tiền mở to hai mắt nhìn, năm đó khi Thượng Quan Thanh chết ông vẫn còn ở xa ngoài ngàn dặm, chờ khi đuổi tới thì Thượng Kiếm Sơn Trang đã sớm hạ táng. Vốn tưởng đôi ngọc bội này đã làm vật bồi táng, nên ông cũng không hỏi nhiều. Đừng nói là người Thượng Quan gia đem bán nó đi nha? Nếu không sao lại ở trong tay Hoàng hậu?
Hiên Viên Cẩm Mặc hạ mắt: “Kỳ thật, Thượng Quan Thanh chưa chết. Tiền bối, muốn gặp nàng không?”
Hạt Mã Tiền nhảy đến trước mặt Hiên Viên Cẩm Mặc, thân thể gầy nhỏ thấp hơn Hiên Viên Cẩm Mặc tới một cái đầu, chỉ có thể ngưỡng mặt lên nhìn: “Vậy nha đầu ở đâu hả?”
Thấy Hạt Mã Tiền vội vàng như thế, khuôn mặt lạnh lùng của Hiên Viên Cẩm Mặc dần dần biến ra một nụ cười có thể xưng là ấm áp: “Lại nói tiếp, vãn bối nên gọi ngài một tiếng ‘ngoại công’ nhỉ.”
Mắt phượng của Phượng Ly Thiên chợt lóe, khẽ nhếch khóe môi, càng ngày càng thú vị rồi đây. Ngồi xuống bàn đá ở một bên, rót một ly dược trà đã được ngâm xong, vô cùng không khách khích uống cạn, một bộ thư thái nhàn tản.
Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt nhìn Phượng Ly Thiên một cái, kể vắn tắt lại câu chuyện Hoàng hậu Thượng Quan Nhan từng kể cho y.
Hai mươi năm trước, Thượng Quan Thanh được tôn là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, yêu thương một thiếu niên hiệp sĩ. Thượng Quan Đồng vốn hy vọng có thể kết thông gia với Âu Dương thế gia dĩ nhiên không đồng ý, đến khi phát hiện ra thiếu niên hiệp sĩ chính là đương kim Hoàng Thượng thì lại càng kiên quyết phản đối. Thượng Quan thế gia luôn tự cho mình thanh cao, huống hồ lúc ấy đã đến võ lâm đại hội, Thượng Quan thế gia càng muốn phủi sạch quan hệ với triều đình.
Thượng Quan Thanh từ nhỏ đã quỷ kế đa đoan, bị phụ thân nhốt lại cũng không khóc nháo giãy dụa, mà chỉ tìm cách trốn thoát, không ngờ vừa qua khỏi cửa lại bị tẩu tử bán đứng. Vì thế Thượng Quan Thanh bị nghiêm trị bằng gia pháp, sau khi Hoàng Thượng biết được thì điều binh từ Lạc Thành, xông vào Thượng Kiếm Sơn Trang, đoạt Thượng Quan Thanh ra ngoài. Thượng Quan Đồng vô cùng tức giận, vào ngày đó liền tuyên bố Thượng Quan Thanh đã chết. Dù Thượng Quan Thanh có khẩn cầu thế nào cũng không được tha thứ, chỉ phải theo Hoàng Thượng rời đi. Vì không muốn mang đến phiền toái cho Thượng Kiếm Sơn Trang, Thượng Quan Thanh đổi tên thành Thượng Quan Nhan, ngoài mặt xưng là nữ nhi của Thừa tướng Thượng Quan Hoành.
Một lần đi này chính là hai mươi năm, kí ức phủ đầy bụi đó cũng khóa sâu trong lòng Thượng Quan Nhan. Nếu không phải năm đó vì tìm kiếm Hiên Viên Cẩm Thiên, Thượng Quan Nhan đến thỉnh cầu Thượng Kiếm Sơn Trang giúp đỡ, thì Hiên Viên Cẩm Mặc cũng sẽ không biết được việc này.
Nhân tình nhạt như nước, đây là thứ mà Hiên Viên Cẩm Mặc từ nhỏ đã hiểu được, nhưng, một khi đề cập đến chuyện của đệ đệ, y lại không thể ức chế kích động. Đối với chuyện tìm kiếm Hiên Viên Cẩm Thiên y không nói gì nhiều, nhưng nhớ tới thái độ lành lùng của người trong Thượng Kiếm Sơn Trang, Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được siết chặt nắm tay. Một đôi tay ấm áp đặt trên bả vai Hiên Viên Cẩm Mặc, xúc cảm ấm áp khiến thân thể căng thẳng của y dần thả lỏng. Đợi đã, tay? Hiên Viên Cẩm Mặc nâng khuỷu tay thúc về phía sau, người phía sau tựa như đã sớm biết được mà dùng tay đón đỡ, quay đầu lại, liền nhìn đến Phượng Ly Thiên cười như không cười nhìn y.
“Tiểu Thanh Thanh còn sống?” Hạt Mã Tiền nhẹ giọng tự nói một câu, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên lớn tiếng cười nói, “Nàng còn sống! Ha ha ha……”
“Nhưng hiện tại nàng đang bị bệnh,” Phượng Ly Thiên đúng lúc xuất hiện, “Mà tên cha nuôi nào đó còn thấy chết không cứu không chịu tiến cung.”
Hạt Mã Tiền trừng mắt nhìn Phượng Ly Thiên một cái, rồi túm Hiên Viên Cẩm Mặc nói: “Đi ngay đi, chúng ta lập tức vào cung đi.”
Vì thế, Mộc Miên Hoa vừa mới bưng gà Bát Bảo về còn chưa kịp đặt xuống lại phải bưng nó đi theo sư phụ chui vào xe ngựa mà Hiên Viên Cẩm Mặc đã chuẩn bị tốt từ sớm.
Từ Hồi Xuân Đường cũ nát đi ra, Phượng Ly Thiên cười hì hì chạy đến bên cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc: “Hạt Mã Tiền đã chịu vào cung rồi, ngươi cần gì phải nói mấy lời đó ra? Chẳng lẽ lo lắng lão trả thù ta?”
Hiên Viên Cẩm Mặc sửng sốt một chút, cả giận nói: “Ta chỉ sợ ông giận dỗi rồi trị hỏng mẫu hậu của ta.” Nói xong, lưu loát xoay người lên ngựa.
Phượng Ly Thiên tự tìm mất mặt sờ sờ cái mũi, nhìn bóng dáng Hiên Viên Cẩm Mặc, đột nhiên phát hiện cái lỗ tai kia phiếm lên màu đỏ tiên diễm, lúc này đến phiên Phượng Ly Thiên thất thần. Hay là lại để mình nói trúng rồi? Một cỗ vui sướng không thể diễn tả nháy mắt tràn ngập trái tim, Phượng Ly Thiên cũng theo đó xoay người lên ngựa, không vì nguyên nhân bản thân bị thương mà kiên trì đòi ngồi cùng Hiên Viên Cẩm Mặc. Hiên Viên Cẩm Mặc không biết rằng, lần trước Phượng Ly Thiên tới gặp Hạt Mã Tiền đã nói rõ muốn ông vào cung chữa bệnh cho Thượng Quan Nhan. Bình Quỳnh lộ kia, cũng chỉ là cái ngụy trang mà thôi……
Ban đêm, hơi lạnh gió đêm thổi vào đống lửa đang cháy hừng hực, phát ra tiếng “tất tất tốt tốt”. Gà rừng trên ngọn lửa chảy ra chất mỡ trong suốt, long lanh dưới ánh lửa, Hạt Mã Tiền nhịn không được nuốt nước miếng: “Xú tiểu tử, không ngờ kỹ thật nướng gà của ngươi cũng không tồi, không khác mấy với sư tổ ngươi. Hắc hắc, đây không phải là điều mà người trong môn phái các ngươi đều phải học đó chứ?”
Phượng Ly Thiên liếc ông một cái, rắc một tầng gia vị lên gà: “Ông vội vã tìm hắn như vậy, không phải chỉ vì muốn ăn gà hắn nướng đó chứ?”
“Đương nhiên không phải!” Hạt Mã Tiền trừng mắt nhìn hắn một cái, “Hắn nướng cá mới là ngon nhất.”
“Khụ khụ.” Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi ở một bên uống nước đột nhiên bị sặc, Phượng Ly Thiên chùi một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng y để thuận khí. Hạt Mã Tiền nhân cơ hội đưa tay chém giết gà nướng, Phượng Ly Thiên nhanh tay lẹ mắt dời gà nướng đi, thuận thế kéo xuống một cái đùi gà đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc, rồi lại kéo luôn cái còn lại xuống tự mình ăn. Hứng thú nhìn Hạt Mã Tiền hai mắt bốc hỏa nhào tới, mình thì chớp nhoáng đã lui ra sau năm bước: “Hắc hắc, trả tiền cơm trước.”
“Ngươi……” Hạt Mã Tiền tức giận trừng mắt, Phượng Ly Thiên không chút để ý ngồi xuống ăn tiếp.
Hạt Mã Tiền quay đầu nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc: “Ngoại tôn ngoan, con cũng không thể nhìn ngoại công đói bụng đi?”
Hiên Viên Cẩm Mặc tao nhã cắn một ngụm thịt gà, nhìn Phượng Ly Thiên liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục ăn đùi gà, tỏ vẻ mình không tham chiến.
Hạt Mã Tiền đành phải hô to thói đời ngày sau, vẻ mặt ai oán dùng một bình thuốc giải độc đổi một con gà nướng không có chân.
“Ừm, ăn ngon, xú tiểu tử ngươi tốt hơn sư tổ mình đó, cái lão già kia từ trước tới nay chỉ cho ta ăn mông gà!” Hạt Mã Tiền miệng phồng to nhóp nhép nói.
Phượng Ly Thiên cười xấu xa nhét cái bình vào trong ngực, quay đầu thấy bộ dáng Hiên Viên Cẩm Mặc nhếch môi cười trộm, nhịn không được lung lay tâm thần.
Trăng treo giữa trời, Hạt Mã Tiền ăn uống no đủ chui vào xe ngựa ngủ, bọn thị vệ chừa lại hai người gác đêm, những người khác ngủ quanh đống lửa. Phượng Ly Thiên mang theo Hiên Viên Cẩm Mặc nhảy lên một gốc cây đại thụ. Lần này không có dây thừng, Phượng Ly Thiên tựa vào thân cây, ý bảo Hiên Viên Cẩm Mặc có thể dùng hắn làm đệm dựa. Hiên Viên Cẩm Mặc liếc mắt nhìn hắn, nhảy tới một nhánh gần đó nằm xuống ngủ. Cây này không phải ngô đồng, nhánh cây thô to còn mọc thêm nhiều nhánh nhỏ dài chằn chịt, ngủ trên đó không sợ bị rơi xuống, Phượng Ly Thiên cũng không mấy kiên trì.
Đêm nay trăng gần như tròn vành vạnh, ánh trăng sáng ngời chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây rừng, làm giật mình những chú chim nhỏ đậu trên nhánh cây. Phượng Ly Thiên duỗi thắt lưng, hiếm khi thất thần nhìn ánh trăng. Nghe Hiên Viên Cẩm Mặc nói, Hoàng hậu bị bệnh từ cái năm Hiên Viên Cẩm Thiên mất tích, Thái y nói là trong lòng tích tụ, nhớ nhung thành bệnh. Quay đầu nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc đã nhắm chặt hai mắt, Phượng Ly Thiên chưa từng yêu ai, thậm chí từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một bằng hữu là Lam Cẩn, nhưng từ lần đó trở đi, hắn đã hiểu rõ, tình cảm mình đối với Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không phải chỉ đơn giản là thân tình……
Phiền não gãi gãi đầu, mơ hồ nghe được xa xa có tiếng đánh nhau. Nín thở ngưng thần, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe được tiếng đao kiếm va chạm.
Ra hiệu với hai ám vệ cách đó không xa, Phượng Ly Thiên nhẹ nhàng bay lên đỉnh cây, điểm nhẹ trên ngọn cây, phóng về phía có tiếng đánh nhau. Một hắc y nhân bị ám vệ vây ở giữa, lấy tốc độ quỷ dị liên tiếp đối chiêu cùng ám vệ, tuy là lấy ít địch nhiều, nhưng lại không chút yếu thế. Tốc độ người này nhanh đến thần kỳ, động tác xuất thủ dừng ở trong mắt người ngoài chỉ có một mạt tàn ảnh, mượn ánh mắt có thể thấy rõ mọi vật về đêm, Phượng Ly Thiên nhìn ra trong tay người nọ cầm hai thanh chủy thủ đen huyền, xem ra là một sát thủ lão luyện. Mắt phượng lưu chuyển hào quang hơi híp lại, khóe môi nhếch thành một độ cong xinh đẹp. Vươn tay sang một bên, thủ lĩnh ám vệ – Ám Nhất cung kính dâng lên một thanh kiếm.
Phượng Ly Thiên rút kiếm, toàn thân bật lên như chim bay, từ trên không trung lao về phía sát thủ. Sát thủ nhạy bén nghiêng người tránh thoát, xoay tay lại chém bị thương một ám vệ.
“Dừng tay hết đi.” Thanh âm thanh lãnh như tiếng suối vang lên, nhóm ám vệ lập tức nhảy về phía sau ba bước, bày ra trạng thái phòng ngự, nhưng vẫn không thay đổi trận hình, để ngừa sát thủ đào thoát. Sát thủ đặt chủy thủ ở ngang mặt, cong người trừng mắt nhìn Phượng Ly Thiên đối diện. Phượng Ly Thiên nhìn thấy rõ, phần chưa bị tấm vải đen che khuất, là một đôi mắt màu xanh biếc, trong mắt phượng lưu chuyển kim quang không khỏi dâng lên hứng thú nồng đậm.
Phượng Ly Thiên nâng kiếm, tay cầm kiếm vững vàng như đóng đinh giữa không trung: “Ta đến chơi với ngươi, nếu ngươi thắng thì thả ngươi đi, nếu ngươi thua, ta cũng không hỏi nhiều, chỉ cần ngươi làm cho ta một chuyện, được không?”
Sát thủ không trả lời, trực tiếp đánh tới như tên rời cung. Phượng Ly Thiên nháy mắt phóng lên, cả người nhảy đến sau lưng sát thủ, sát thủ nhanh chóng xoay tay vung đao, đánh vào thân kiếm, phát ra thanh âm va chạm bén nhọn. Phượng Ly Thiên đẩy chủy thủ ra phía sau, sát thủ thẳng tắp đuổi theo, chủy thủ và kiếm ma sát ra tia lửa sáng rực. Phượng Ly Thiên xoay tròn thân kiếm, nhấc chân đá vào sát thủ, mượn lực giữa không trung xoay người, vận nội lực vào thân kiếm, trong nháy mắt, thân kiếm màu bạc tựa như phủ lên một tầng hoa diễm, gào thét chặt đứng thanh chủy thủ đón đỡ phía trước.
Đồng tử sát thủ co rút lại: “Lưu Hỏa Thần Công?!”
“Lưu Hỏa…… Thần Công……” Hiên Viên Cẩm Mặc không biết khi nào đã đứng cách đó không xa kinh ngạc thì thào tự nói.
Sát thủ đột nhiên quay đầu, nhanh chóng nâng cánh tay trái, chỉ nghe “vút” một tiếng, một cương châm đen bóng đã phóng vụt ra, lao thẳng đến thiên linh cái của Hiên Viên Cẩm Mặc. Phượng Ly Thiên lập tức xông đến, nhưng, cho dù bằng tốc độ nhanh nhất cũng cản không nổi cơ quan bắn ra cương châm, chỉ phải dùng nội lực kích thích gân mạch, vào lúc cương châm cách Hiên Viên Cẩm Mặc ba tấc thì đưa tay bắt lấy, xoay tay quăng ngược về, sát thủ tránh không kịp, theo bản năng nâng tay, cánh tay bị cương châm đâm thủng. Hiên Viên Cẩm Mặc né không kịp bị Phượng Ly Thiên áp xuống.
Phượng Ly Thiên nhúc nhích thân thể, nhếch môi, một dòng máu tươi tràn ra khóe miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.