Phượng Ly Thiên

Chương 22: Hồi cung




Trong kinh thành phồn hoa náo nhiệt luôn mang theo chút trói buộc, có vẻ trật tự nhưng lại khuyết thiếu tự do.
Trên đường người đến người đi, tiếng quầy nhỏ rao hàng, tiếng xe ngựa tới lui không dứt bên tai, vì tránh gây chú ý quá mức, Hiên Viên Cẩm Mặc và Hạt Mã Tiền đang ngồi trong xe ngựa, Mộc Miên Hoa thành thật bị đạp ra ngoài làm xa phu. Nhìn ngoại tôn khuôn mặt nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh nhưng không yên lòng, hồn bay ngàn dặm, Hạt Mã Tiền nhịn không được bật cười “hắc hắc”.
“Ngồi trong xe ngựa không tốt như ngồi bên ngoài, trong xe ngựa chỉ có ông già ta đây, mà bên ngoài thì có rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp.” Hai mắt nhìn lên trời, giống như cảm thán mà nói một câu, bèn liếc mắt nhìn, thấy người bên cạnh không có phản ứng như mình dự đoán, Hạt Mã Tiền nỗ lực dùng khuỷu tay chọt chọt Hiên Viên Cẩm Mặc, “Ngươi không biết đó chứ, mỗi lần ngươi cưỡi ngựa đi trong thành, tiểu cô nương, lão thái thái hai bên đường đều chảy nước miếng ròng ròng……”
“Tiền bối!” Hiên Viên Cẩm Mặc rốt cục mở miệng, “Danh hiệu thần y này của ngài không phải nhờ vào khuếch đại bệnh tình mà có chứ?”
Hạt Mã Tiền nhất thời nghe không hiểu mà ngẩn người, rồi lập tức thổi thổi hai sợi râu cá trê rủ bên miệng: “Hứ, ngươi cái tên nhóc này nói vậy là sao hả! Ta luôn nói thật đó!”
Hiên Viên Cẩm Mặc lắc lắc đầu, không tranh cãi với ông nữa, nói mấy câu vào cung phải chú ý mọi chuyện rồi lại lâm vào trầm mặc. Trên đường Phượng Ly Thiên không biết nhận được tin tức gì, lưu lại Ám Thất, ám Bát cho hắn, liền vội vàng rời đi. Xốc lên màn xe, nhìn nhìn hai ám vệ giả trang thành thị vệ bình thường, trong lòng là tư vị nói không nên lời.
Tri Vị Trai lài tiệm ăn lớn nhất kinh thành, nơi này có rượu và thức nổi tiếng nhất kinh thành, là nơi tốt nhất để nhóm quan to hiển quý mời khách đến. Tuy rằng giá cao hơn các tửu lâu khác rất nhiều, nhưng kinh thành nhiều nhất chính là quan to hiển quý, cho nên việc làm ăn của Tri Vị Trai vẫn luôn rất sung túc.
Ngồi trên tầng cao nhất của Tri Vị Trai, Phượng Ly Thiên nhấp một ngụm rượu ngon trong tay, nhìn một chiếc xe ngựa chậm rãi lướt qua dưới lầu. Mắt phượng sâu thẳm như hàn đàm đen kịt, ngẫu nhiên có ánh kim nhàn nhạt hiện lên, khiến lòng người sinh ra e ngại rồi lại muốn ngừng mà không được.
“Mạc Sầu ngồi đi, đừng đứng nữa.” Khóe miệng nhếch lên ý cười xấu xa, ý bảo nam tử nho nhã trước mặt mau ngồi xuống.
“Dạ, cung chủ.” Quân Mạc Sầu nghe lời ngồi xuống.
“Nói xem, có phát hiện gì?” Giương mắt quét qua người đối diện, chậm rãi uống cạn rượu trong chén. Ai có thể nghĩ một người ôn nhuận như ngọc thế này lại là các chủ Mạc Sầu Các tiếng tăm lẫy lừng võ lâm hiện nay chứ?
Người trước mắt ôn hòa đối diện hắn, đưa tay rót đầy rượu cho hắn: “Bộ hạ của Diêu trưởng lão đã bị loại trừ, còn bộ hạ của Ngô trưởng lão thì trước đó đã có phần lớn quy thuận cung chủ, những kẻ khác đều bị diệt sạch. Chỉ là trong ba đứa con trai một đứa con gái của Diêu trưởng lão, có một tiểu nhi tử tên là Diêu Bách Tùng, trước kia bị hắn đưa đi học nghệ, đến giờ còn chưa tra được tung tích.”
Phượng Ly Thiên nheo mắt, Diêu Bách Tùng? Lúc hắn vẫn còn là thiếu cung chủ, hình như đã từng gặp qua trong cung yến, đó là một tiểu hài tử nhút nhát rụt rè. Không ngờ lão già Diêu Đỉnh này vẫn còn lưu lại một cánh tay, xem ra là đã sớm dự tính trước.
“Tiếp tục tra, nhất định phải tìm được hết họ hàng gia quyến của bọn họ.” Phượng Ly Thiên nhìn chằm chằm Quân Mạc Sầu,”Hiểu chưa?”
“Dạ, thuộc hạ hiểu.” Tìm người trong lời Phượng Ly Thiên, lại đi giao cho hắn, tất nhiên không còn đơn giản chỉ là nhiệm vụ tìm người. Trị cỏ phải trị tận gốc, về điểm này, Quân Mạc Sầu hành nghề sát thủ đã lâu dĩ nhiên hiểu được tầm quan trọng của nó, “Về việc ám sát Thái tử, trước mắt xem ra hẳn là có liên quan đến Tứ hoàng tử.”
“Tứ hoàng tử?” Phượng Ly Thiên nhíu mày, đối với tên hoàng huynh chỉ lớn hơn một một chút này, ngoại trừ cảm thấy trong mỗi lần yến hội hắn đều rất vướng víu [chắn giữa hắn với ca ca], thì quả thật không còn ấn tượng gì nhiều. Vốn nghĩ sẽ là tên Nhị hoàng tử khiến người chán ghét khắp nơi kia mới phải. Xem ra kẻ từ nhỏ đã vướng víu thì lớn lên cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, nên đáp lễ hắn thế nào mới tốt đây? Khóe miệng nhếch lên một tia cười tà tứ, cảm thấy linh hồn khát máu trong người lại bắt đầu xao động, “Còn chuyện gì không?”
“Không còn.” Quân Mạc Sầu đứng dậy, cung kính trả lời, chần chờ một chút, lại nói, “Thuộc hạ cả gan, không biết thương thế Nghi trượng () như thế nào?”
() Nghi trượng: người chấp sự, quản lí, cũng chính là anh Lam Cẩn ^^
“Ngươi thật quan tâm hắn a.” Khôi phục lại thành nụ cười nhạt mang theo ý tứ xấu xa.
Quân Mạc Sầu vội vàng cúi đầu, không dám hỏi nhiều, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp bằng gỗ mun: “Đây là Mộ Dung Kì nhờ thuộc hạ giao cho Nghi trượng.”
Phượng Ly Thiên nhận lấy cái hộp, nhướn mày, Mộ Dung Kì? “Hắn còn nói gì không?”
“Không còn.”
Phượng Ly Thiên gật gật đầu, đứng dậy vỗ vỗ vai Quân Mạc Sầu, “Mạc Sầu ở lại cùng dùng cơm trưa đi.”
“Không được, thuộc hạ còn rất nhiều chuyện phải nhanh chóng xử lí, không tiện quấy rầy cung chủ.” Quân Mạc Sầu nửa cảm kích nửa xin lỗi cúi thấp người.
Phượng Ly Thiên cũng không kiên quyết giữ lại, quân Mạc Sầu liền cung kính cáo lui rời đi.
Nhìn nhìn cái hộp nhỏ trong tay, Phượng Ly Thiên như thấy thú vị mà xoay vòng vòng trong tay. Hắn vốn đang thấy kỳ quái, công phu của hai trưởng lão kia dù cao, nhưng không đến mức phải cần Lam Cẩn tự mình ra tay, vì sao Lam Cẩn lại bị thương? Có hỏi thế nào thì Lam Cẩn cũng không chịu nói, hiện tại xem ra Mộ Dung Kì không thể tránh khỏi liên quan đi?
“Đó là cái gì?” Một nam tử tuấn mỹ mặc trung y màu lam từ trong phòng đi ra, nam tử dáng người thon dài, cổ tay áo trung y được bao cổ tay khảm hoa văn tinh tế màu bạc kim bó tạy, trông rất giống trang phục bình thường. Chỉ là tóc dài tán sau đầu, rõ ràng là vừa từ trên giường đứng lên.
“Cẩn!” Phượng Ly Thiên buông cái hộp trong tay, bước nhanh tới, đỡ lấy Lam Cẩn, “Đứng dậy làm gì?”
“Ta không sao…… Khụ khụ……” Lam Cẩn đột nhiên mặt nhăn mày nhíu, dùng tay che ngực ho khan một trận.
Phượng Ly Thiên một tay ôm Lam Cẩn, một tay đặt sau lưng hắn nhẹ nhàng đưa vào một cỗ chân khí, Lam Cẩn rên khẽ một tiếng, dần dần bình ổn lại. Dìu tên quật cường trong tay ngồi lên ghế, Phượng Ly Thiên cầm lấy cái hộp, sợ hắn lại đụng đến vết thương trên người, động tác vốn định ném tới theo thói quen lại đột nhiên khựng lại, sửa thành đưa cho hắn. Lam Cẩn nhìn nhìn thuốc mỡ trong hộp, rồi đóng lại, đặt ở một bên.
“Cái này đúng là hiếm thấy, cái tên Mộ Dung Kì kia lại biết quan tâm đến người khác kìa.” Phượng Ly Thiên trêu đùa rót cho Lam Cẩn chén nước.
Lam Cẩn nhận lấy, phụng phịu nói: “Ngươi không biết hắn luôn nịnh bợ cấp trên sao?”
Phượng Ly Thiên nhếch miệng cười nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của Lam Cẩn: “Ta nói bao nhiêu lần rồi, khi nói đùa thì không cần nghiêm túc như vậy, ha ha.” Càng xem càng cảm thấy buồn cười, rồi trực tiếp bật cười thành tiếng.
Lam Cẩn nhíu mày nhìn tên nào đó đang cười đến vui vẻ, hắn không phải nói đùa a, hắn đang nói sự thật.
“Được rồi được rồi, về phòng nằm đi. Đại phu nói ngươi phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới tốt lên được.” Nói xong lại kéo cái tên đang ngồi trên ghế đứng dậy.
Lam Cẩn nhìn đủ loại thư tín trên bàn nói: “Vậy lấy mấy thứ này theo đi, ta nằm trên giường xem.”
Phượng Ly Thiên thở dài: “Ngươi cứ thích vất vả vậy sao? Hiếm khi ta tự xử lý cung vụ, ngươi còn không nhân cơ hội nghỉ ngơi đàng hoàng một hồi đi.” Nói xong, không nhiều lời nữa mà kéo lê Lam Cẩn đi tới bên giường.
“Ngươi không đi tìm hắn sao? Hiện tại đang là cửa ải nguy hiểm.” Lam Cẩn nằm ở trên giường, nói với Phượng Ly Thiên đã bước một chân ra khỏi cửa.
Phượng Ly Thiên quay đầu, cánh môi mỏng nhếch lên nụ cười tự tin mà xấu xa: “Nơi đó là thiên hạ của hắn, với hắn mà nói, Hoàng cung chính là nơi an toàn nhất.”
Xe ngựa đi tới Huyền Vũ môn liền dừng lại, Hiên Viên Cẩm Mặc dẫn theo Hạt Mã Tiền xuống xe, đến bái kiến hoàng đế.
Bởi vì dẫn theo Hạt Mã Tiền phải ngồi xe ngựa, hành trình tất nhiên chậm hơn, hơn nữa vì tránh để lộ hành tung của Hạt Mã Tiền đưa tới phiền toái không cần thiết, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không truyền tin về cung.
Hiên Viên Ấp đang nghiêm mặt phê tấu chương trong Ngự Thư Phòng, ước lượng xấp tấu chương buộc tội Thái tử trong tay, giương mắt nhìn lướt qua mấy đại thần đứng trong phòng: “Chư vị ái khanh còn có chuyện gì?”
Một đại thần râu hoa râm nói: “Bệ hạ, hoàng hậu bệnh nặng, Thái tử lại chậm chạp không về, thần nghĩ là Thái tử một nước, hành động này của thế tử thật sự rất mất thể thống, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến dân chúng nguội lòng.”
Hiên Viên Ấp trầm tĩnh trừng các lão đại thần trước mặt trong chốc lát: “Vậy theo ý của khanh, phải làm như thế nào?”
Hôm nay lúc thượng triều cũng từng đề cập đến, Hoàng Thượng chưa nhìn tới đã cho bãi triều. Đại thần bị Hoàng Thượng trừng đến có chút chột dạ nghe vậy lại dâng cao tinh thần, lời lẽ đanh thép nói: “Thần nghĩ, Hoàng Thượng phải chiêu cáo thiên hạ, trách cứ hành vi không đúng của Thái tử, như vậy mới có thể biểu dương sự coi trọng của hoàng thất đối với hiếu lễ nghĩa……”
“Hừ!” Hiên Viên Ấp nâng tay ném chén trà xuống, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt đại thần, “Ngươi xem trẫm là đứa nhỏ ba tuổi sao? Chiêu cáo thiên hạ, trách cứ Thái tử, đây không phải là nói rõ với dân chúng thiên hạ, Thái tử Huy triều ta là một tên bất hiếu sao? Ngươi đặt Thái tử ở đâu? Đặt trẫm ở chỗ nào? Xem Vương triều Đại Huy ta là cái gì!?”
Vài đại thần thoáng cái mặt trắng bệch, quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng bớt giận, thần tuyệt đối không có ý này. Là thần suy nghĩ chưa thỏa đáng.”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng,” Tổng quản Thái giám đột nhiên lớn tiếng bẩm báo, “Thái tử dẫn theo thần y Hạt Mã Tiền hồi cung, hiện đã tới cửa Ngọ Môn.”
Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt âm trầm nhất thời trở nên tốt hơn: “Mau truyền Thái tử và thần y tấn kiến.”
Hạt Mã Tiền mới đầu còn rất nghe lời mà đi đứng đàng hoàng, nhưng Hoàng cung với ông mà nói thật sự rất mới mẻ, đi được một hồi lập tức chạy loạn khắp nơi, sờ sờ pho tượng này, đá đá đài ngọc kia. Hiên Viên Cẩm Mặc dừng chân lại, có chút đau đầu nhìn ông, nghĩ nghĩ nói: “Tiền bối, nơi này là Hoàng cung. Làm thần y ngài nên giả thành bộ dáng tiên phong đạo cốt chứ, bằng không, mấy nô tài này cũng sẽ tưởng ngài là nô tài đó.”
“Ai dám?” Hạt Mã Tiền lập tức trừng to mắt tức giận ưỡn thẳng người.
“Ngài quên lời ta đã nói trên xe ngựa rồi sao?”
Hạt Mã Tiền nghĩ nghĩ, cảm thấy mình không thể khiến con gái nuôi và ngoại tôn mất mặt, lão nhân không tình nguyện giả thành bộ dáng tiên phong đạo cốt quái quỷ hồi còn trẻ, bước chân nhẹ nhàng đi trên đài ngọc.
Hiên Viên Cẩm Mặc cười cười, dẫn theo Hạt Mã Tiền rốt cuộc cũng chịu đi đứng đàng hoàng bước vào Ngự Thư Phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.