Phượng Ly Thiên

Chương 35: Nơi mua vui




Lúc mặt trời lặn, Phượng Ly Thiên nhàn nhã nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, rất có hứng thú nhìn bóng dáng Lam Cẩn luyện kiếm trong sân.
Thân thể khỏe mạnh vận trang phục màu lam, trong tay cầm một thanh trường kiếm, ở trong tiểu viện phủ đầy lá rụng múa một bộ kiếm pháp sinh động như mây bay nước chảy, ánh kiếm màu bạc vẽ lên không trung một mạt hư ảnh, kiếm khí mạnh mẽ cuốn theo lá khô bay lên, bóng dáng màu lam chớp nhoáng giữa đầy trời lá rụng, phảng phất như một con bướm dạ quang màu lam đang bay lượn giữa cánh đồng hoang vu nhuộm đầy máu đỏ. Đột nhiên, một tia sáng màu bạc xuyên qua lớp lớp lá khô đang rụng xuống trước mắt, Phượng Ly Thiên lập tức rút ra chủy thủ, “keng” một tiếng, chuẩn xác ngăn lại mũi kiếm. Chân khí thức tỉnh khiến mái tóc dài của Phượng Ly Thiên không gió tự bay, mắt phượng yêu dã lưu chuyển ánh sáng mê hoặc lòng người.
Toàn bộ lá rụng đều rơi xuống hết, lộ ra khuôn mặt lãnh tuấn mày kiếm mắt sáng của người cầm kiếm. Phượng Ly Thiên nhếch môi, Cẩn của hắn không phải là một con bướm, mà là mội con báo săn ẩn nấp dưới màn trời màu lam, con báo săn chỉ thuộc về mình hắn.
Lam Cẩn tức tối thu kiếm lại: “Cung chủ khinh thường việc giao thủ với thuộc hạ sao?”
Phượng Ly Thiên ngoắc ngoắc tay, Lam Cẩn cúi người xuống, bị Phượng Ly Thiên nắm lấy, kéo lên ghế nằm: “Nghỉ một lát đi, tối nay còn có một đống chuyện chờ ngươi làm đó, đừng có để lại ngủ quên trên bàn nữa.”
Lam Cẩn bị Phượng Ly Thiên ôm lấy, thân thể thon dài kiện mỹ cứng đờ, muốn tránh ra, lại tham luyến nhiệt độ cơ thể ấm áp phía sau, vậy nên dứt khoát tìm một tư thế thoải mái mà nằm xuống. Bao nhiêu năm qua, hai người vẫn luôn sưởi ấm cho nhau như thế, gian nan sống qua từng đêm lạnh lẽo. Đã lâu chưa chạm tới, suýt chút nữa hắn đã quên mất loại cảm xúc này.
Nhớ năm đó, Phượng Ly Thiên bảy tuổi mình đầy thương tích đứng trước mặt hắn, dùng thanh âm non nớt nhưng lại không mất uy nghiêm nói: “Từ hôm nay trở đi, ta là chủ nhân của ngươi. Ta chia một nửa tên ta cho ngươi, ngươi tên Cẩn, ta tên Thiên. Chỉ cần ta sống, sẽ không để ngươi chết.”
(Chữ Thiên 天 chia dọc sẽ thành phần chữ nhỏ bên trái của chữ Cẩn 瑾)
“Ly Thiên.” Lam Cẩn nhìn lá rụng đầy đất rầu rĩ nói.
“Hửm?”
“Sao năm đó lại chọn ta?”
Phượng Ly Thiên ngáp một cái: “Ngươi đã hỏi nhiều năm vậy rồi……”
“Lần nào đáp án của ngươi cũng khác nhau!” Lam Cẩn xoay người ngồi dậy giận dỗi trừng hắn.
“Hắc hắc,” Đứng dậy tránh thoát nắm tay đang đấm tơi, “Cho ngươi có cái để nhớ nhung, chờ đến khi ngươi sắp chết thì có thể cố giữ một hơi thở mà chờ ta chết trước a.”
“Nói bậy!” Lam Cẩn nhảy xuống nhuyễn tháp nhấc chân đá tới, ai ngờ Phượng Ly Thiên lại không thèm tiếp chiêu, chỉ rất mất hình tượng nhảy lên nhảy xuống trong viện. Đùa sao, vết thương trên ngực hắn còn chưa khỏi hẳn, nếu lại nứt ra nữa, khiến Hiên Viên Cẩm Mặc tức giận, y còn không ném hắn xuống giường sao!
“Chủ thượng, Mộ Dung công tử cầu kiến.” Một người hầu vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói với Lam Cẩn.
Lam Cẩn nhíu nhíu mày: “Hắn tới làm gì?”
Phượng Ly Thiên từ trên núi giả nhảy xuống: “Để cho hắn vào đi.”
Người hầu liếc nhìn Lam Cẩn, thấy Lam Cẩn gật đầu, lập tức vội vàng rời đi. Vị trí hiện tại của bọn họ là một trang viên ở ngoại ô kinh thành, người hầu ở đây cũng không biết thân phận của Phượng Ly Thiên, chỉ biết là Lam Cẩn là chủ nhân trang viên.
“Là ta bảo hắn đến.” Phượng Ly Thiên đưa cho Lam Cẩn một ly trà, vừa giải thích, “Có chuyện quan trọng.”
Khi nói chuyện, chỉ thấy một giai công tử mặc áo trắng nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay đi đến, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, phảng phất như được giấu kín giữa tầng sương mờ mịt, khiến người ta nhìn rồi thì không muốn dời đi.
Công tử kia đi đến trước mặt Lam Cẩn, đoạt lấy ly trà trong tay hắn, một hơi uống cạn.
“Kì, sao ngươi lại khát đến như vậy?” Phượng Ly Thiên lại nằm lên tháp.
Mộ Dung Kì chạy tới, ngồi xổm bên tháp: “Ai, đừng nói nữa, ta gặp Âu Dương Hải trên đường.”
“Hửm?” Phượng Ly Thiên xoay xoay ly trà trong tay, Âu Dương Hải là đại công tử của Âu Dương thế gia, nghe nói người này làm việc ổn trọng, võ công cao cường, đã được định là gia chủ đời kế của Âu Dương thế gia, theo lý thì sắp tới Võ lâm đại hội, Âu Dương Hải hẳn phải ở Lạc Thành để xử lí sự vụ gia tộc, sao lại đột nhiên chạy tới kinh thành chứ? “Hắn tới làm gì?”
“Nói là ở kinh thành có vài việc làm ăn cần phải bàn bạc, hắn định túm ta tới Xuân Mãn Lâu, ta nói có chuyện gấp từ chối hắn, hắn lại nói tối nay sẽ chờ ta ở Xuân Mãn Lâu.” Mộ Dung Kì chán ghét mà nhăn mặt nhăn mũi, hắn cũng chẳng có ấn tượng gì tới với người của ba đại gia tộc.
“Thứ đó đâu?” Phượng Ly Thiên không hỏi thêm nữa, chỉ đột nhiên đổi đề tài.
Mộ Dung Kì hơi sửng sốt, lấy ra một cái hộp gấm từ trong tay áo đưa cho Phượng Ly Thiên: “Trà Xuân Hinh Lộ năm nay chỉ có nhiêu đây thôi.”
Phượng Ly Thiên mở nắp hộp ra, một hương thơm ngát thấm vào ruột gan thoáng chốc phiêu tán khắp nơi:”Hắn vẫn là không chịu thu đồ đệ sao?”
Mộ Dung Kì lắc lắc đầu, trà Xuân Hinh Lộ này là trà ngon thế gian hiếm có, chỉ có ở sườn núi Hinh Sơn tại Dương Pha, hơn nữa phương pháp sao chế cũng cực kỳ độc đáo, hiện nay trên đời chỉ có một người chế được, đó là vị Sơn Trà đạo nhân ẩn cư trong Hinh Sơn. Tính cách của Sơn Trà đạo nhân rất quái dị, một năm chỉ sao trà một lần. Bởi vì vị rất ngon hơn nữa sản lượng hàng năm còn cực kỳ hữu hạn, nên trà Xuân Hinh Lộ lập tức trở thành thứ ngàn vàn khó cầu.
Thứ đang giá ai lại không muốn, huống hồ trà Xuân Hinh Lộ này còn được phong thành chí tôn trong các loại trà, có được thứ này, sẽ cực kỳ có lợi với việc khống chế nghề trà ở Giang Nam, cho nên Mộ Dung Kì dựa vào vũ lực trác tuyệt của người Phượng Cung, đã đi lên Hinh Sơn nhiều lần. Tuy rằng bởi vì Phượng Ly Thiên dùng lễ đối đãi, nên Sơn Trà đạo nhân đã đồng ý bán hết số trà Xuân Hinh Lộ mình uống không hết cho Phượng Cung, nhưng hàng năm sản lượng mấy hộp trà này vẫn rất là……
Bỏ hộp gấm vào trong tay áo, Phượng Ly Thiên túm Mộ Dung Kì dậy, nói:”Đi thôi.”
“Đi đâu?” Mộ Dung Kì không rõ vì sao cái đầu thông minh của mình không theo kịp lối tư duy của Phượng Ly Thiên.
Ánh vàng trong mắt chậm rãi biến mất, lộ ra đồng tử đen láy như đáy hồ sâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như gió xuân ấm áp thổi vào mặt, nhưng lại không chạm tới đáy mắt. Nhìn ánh mắt này, Mộ Dung Kì vô thức cảm thấy sợ hãi, trong lòng thầm than, cứ luôn bị bề ngoài ấm áp như ánh mặt trời này của Phượng Ly Thiên mê hoặc, lại quên mất sự nguy hiểm được bao bọc dưới túi da xinh đẹp này.
—————–
Ban đêm, những nơi mua vui tất nhiên cực kỳ náo nhiệt, đi vào Xuân Mãn Lâu, tiếng cười, tiếng ca, tiếng sáo, tiếng uống rượu không dứt bên tai. Phượng Ly Thiên đi theo phía sau Mộ Dung Kì, dung nhan tinh xảo khiến cho đại sảnh náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh, sau đó lại rất ăn ý mà tiếp tục nhao nhao ồn ào. Nhưng mà, lúc Phượng Ly Thiên đi qua hành lang lại cảm nhận được vẫn có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này, trong đó là sự tham lam trắng trợn. Hơi nhíu mày, ổn định lại tâm tình, áp chế ham muốn thị huyết đang dấy động, đi theo Mộ Dung Kì vào nhã gian của Âu Dương Hải trên lầu hai.
Trong nhã gian có năm sáu người, hoàn cảnh so với dưới đại sảnh tốt hơn rất nhiều, một nam tử tú lệ đang ở một bên đánh đàn, Âu Dương Hải ngồi ở giữa, trong tay ôm một thiếu niên mi thanh mục tú, ngồi bên cạnh là một người ước chừng ba mươi tuổi và mấy người hầu, vẻ mặt rất đáng khinh mà trêu đùa thiếu niên trong lòng. Âu Dương Hải thấy Mộ Dung Kì đi vào, rõ ràng rất vui vẻ, mời Mộ Dung Kì ngồi xuống.
“Vị này là……” Âu Dương Hải đột nhiên chú ý tới nam nhân đi phía sau Mộ Dung Kì, mắt phượng yêu dã không còn ánh vàng, lập tức khiến người ta chú ý tới khuôn mặt tinh xảo của hắn, Âu Dương Hải nhìn mà không khỏi có chút ngây người.
Nam nhân ngồi trên ghế kia lập tức ném thiếu niên trong lòng xuống mà đúng bật dậy: “Vị này chắc là tân sủng của Mộ Dung công tử nhỉ?” Nói xong liền vươn tay muốn chạm vào cằm Phượng Ly Thiên.
“A ” Nam nhân đột nhiên kêu thảm thiết, bàn tay vừa mới vươn tới đã bị một chỉ đao màu bạc đâm vào.
“Triệu đại nhân.” Âu Dương Hải chạy lại đỡ nam nhân kia, gọi người đến xử lý miệng vết thương, vừa tức giận sao người kia lại phái một tên thuộc hạ vô dụng thế này đến, không nhìn ra khí tức lạnh lẽo quanh thân Phượng Ly Thiên thì thôi, còn xem hắn thành nam sủng Lại vừa âm thầm kinh hãi, với nhãn lực của hắn, lại không nhìn ra vừa rồi Phượng Ly Thiên đã ra tay thế nào.
“Ngươi dám làm ta bị thương!”
“Âu Dương huynh thứ lỗi, đây là huynh đệ kết nghĩa của ta – Nguyên Thiên.” Trong lời nói khách khí của Mộ Dung Kì cũng không mang theo chút có lỗi nào.
Âu Dương Hải mời mọi người ngồi xuống: “Ha ha, hiểu lầm thôi, Nguyên huynh đệ đừng để trong lòng.” Ra hiệu cho một thiếu niên bên cạnh nhanh chóng đi tới hầu hạ.
Phượng Ly Thiên cười nhạt ôm thiếu niên vừa đi tới, lại bất động thanh sắc cách xa thân thể đang tự động nhích lại gần kia, tránh cho hắn tiếp xúc với điểm yếu hại trên cơ thể.
“Hôm nay Âu Dương huynh bảo tiểu đệ đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?” Mộ Dung Kì lạnh mặt nhìn Triệu đại nhân đối diện.
“Không có việc gì thì không thể mời Mộ Dung thiếu chủ ra uống ly rượu sang? Ai chẳng biết hiện tại phần lớn sản nghiệp của Mộ Dung thế gia đều ở trong tay ngươi……” Âu Dương Hải thấy không khí không thích hợp, lập tức ra mặt hoà giải: “Đến đến đến, mọi người đều là bằng hữu, đừng vì chút việc nhỏ ấy mà làm hỏng không khí hôm nay, chúng ta uống một ly đi.”
Phượng Ly Thiên quơ quơ ly rượu trong tay, đưa đến bên miệng thiếu niên trong lòng. Cánh môi nhếch lên một nụ cười xấu xa, nhìn thiếu niên kia đỏ ửng hai má, ngoan ngoãn uống cạn rượu trong chén.
Âu Dương Hải nhìn thấy lại có chút ngây ngốc: “Không biết Nguyên huynh đệ là người nơi nào, bái sư ở đâu?”
“Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến, nhưng thật ra đã nghe thấy đại danh của Âu Dương huynh từ lâu, nên cứ quấn quít lấy huynh trưởng đòi đến đây. Hôm nay vừa gặp quả nhiên là danh bất hư truyền. Không chỉ có tướng mạo đường đường, võ công cao cường, còn có nhân mạch rất rộng lớn, có giao tình với cả quan lớn trong triều.” Phượng Ly Thiên cười như không cười nói.
Nam nhân kia nghe xong lời của Phượng Ly Thiên, lỗ mũi rõ ràng đã chỉa lên trời. Âu Dương Hải chỉ phải thầm cười khổ, lời Phượng Ly Thiên thoáng nghe như đang khen, nhưng kì thực là đang cười hắn kết bạn với kẻ không có đầu óc, tự tổn hại giá trị bản thân. Nhưng mà lời nói minh trào ám phúng của Phượng Ly Thiên, cũng khiến cho Âu Dương Hải thầm đoán hắn là một thiếu niên tôn quý nhưng chưa hiểu sự đời, sự cảnh giác trong lòng cũng buông lỏng không ít.
“Xuân Mãn Lâu này là do ta và bằng hữu cùng mở, gần đây mới khai trương, cho nên muốn mời Mộ Dung huynh đến chơi một chút. Vị Triệu đại nhân này là Hộ bộ Thị Lang, lần khai trương này cũng nhờ Triệu đại nhân tốn công chiếu cố, cho nên cũng mời Triệu đại nhân đến đây, tán gẫu bày tỏ lòng cảm kích.” Nói xong lại chắp tay uống cạn một ly với mọi người.
Mọi người cũng nâng ly theo, chẳng qua Phượng Ly Thiên vẫn rót rượu vào trong miệng tiểu quan.
Âu Dương Hải thấy thế nói: “Sao vậy, Nguyên huynh đệ chê rượu này uống không ngon sao? Hay là Âu Dương mỗ không xứng uống một ly với Nguyên huynh đệ?” Nói xong, cũng không chờ Phượng Ly Thiên trả lời, vẫy vẫy tay nam tử đang đánh đàn ở một bên, “Tình nhi, đến, bồi Nguyên công tử uống một ly.”
Nam tử kia ngẩng đầu, trong mi mục đều có một cỗ mị ý. Đứng dậy rót ly rượu, nhẹ nhàng đẩy ra thiếu niên trong lòng Phượng Ly Thiên, tự mình đi đến.
“Nguyên huynh đệ, Xuân Tình chính là đầu bài của Xuân Mãn Lâu, ngươi vẫn nên nể mặt chứ nhỉ.” Âu Dương Hải cười nói.
Phượng Ly Thiên nhướn mày, nhận lấy ly rượu uống cạn một hơi, sau đó ném mạnh chén rượu xuống, ôm Xuân Tình đến, trực tiếp đẩy rượu trong miệng qua. Động tác này ở trong mắt mọi người tất nhiên là phong lưu vô hạn, nhưng mà……
“Rầm!” Cửa nhã gian đột nhiên bị đá văng, thanh niên tuấn mỹ vô song đứng ở ngoài cửa, lạnh mắt nhìn cảnh tượng mĩ loạn trong phòng. Động tác của Phượng Ly Thiên tất nhiên cũng thu hết vào đáy mắt.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn Phượng Ly Thiên, chỉ cảm thấy nam nhân được hắn ôm lấy vô cùng chướng mắt, tim giống như bị cái gì đó đâm phải, quặn thắt từng cơn, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Phượng Ly Thiên thấy thế lập tức ném người trong lòng đi, nhẹ nhàng phóng ra ngoài.
Hiên Viên Cẩm Mặc đứng ở ngoài Xuân Mãn Lâu, dùng sức siết chặt tay: “Ngụy Nham, hủy Xuân Mãn Lâu đi.”
Xoay người lên ngựa, lại bị một người từ phía sau ôm chặt.
“Buông tay.” Hiên Viên Cẩm Mặc nghiến răng nghiến lợi nói. Hiện giờ y không muốn nhìn thấy hắn, bởi vì lòng y rối bời, cảm giác bối rối xa lạ như vậy khiến cho y cảm thấy sợ hãi.
“Không buông.” Phượng Ly Thiên ăn vạ, đưa tay mở ra nắm tay đang siết chặt của Hiên Viên Cẩm Mặc, thấy lòng bàn tay kia đã bị móng tay đâm đến chảy máu, hắn đau lòng lấy ra thuốc trị thương cẩn thận bôi lên.
“Buông ra!” Hiên Viên Cẩm Mặc nâng khuỷu tay thúc về phía sau, Phượng Ly Thiên đang bận bôi thuốc nên không né được, khó nhịn rên rỉ một tiếng.
“Mặc, đừng nhúc nhích…… Đau……”
Lúc này Hiên Viên Cẩm Mặc mới nhớ ra vết thương trên người Phượng Ly Thiên, lại đang ở trên lưng ngựa, nên chỉ có thể quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vạt áo nhạt màu kia đã nhiễm màu máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.