Phượng Ly Thiên

Chương 46: Gặp mặt trên đường đi




Ra khỏi đường hầm, Hiên Viên Cẩm Mặc kinh ngạc nhìn chung quanh, cửa ra thế mà lại là một khu mộ ở ngoài thành! Trong khu mộ lập rất nhiều mồ phần, còn vài cái bia chỉ dựng qua loa có lệ, đương nhiên vẫn là cỏ hoang mọc đầy.
Đêm nay mây đen che trăng, cho dù đang ở bên ngoài nhưng cũng không sáng hơn trong địa đạo là bao, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng sàn sạt khi gió đêm mơn trớn cỏ khô. Đột nhiên, một trận tiếng vó ngựa cắt qua đêm yên tĩnh.
Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi nắm chặt tay Phượng Ly Thiên, Phượng Ly Thiên cười cười, trở tay nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng kia. Theo tiếng vó ngựa đến gần, một bóng đen cũng vội vàng lao tới.
“Hu ” Người tới ghìm ngựa đứng ở trước mặt hai người, nhanh chóng xuống ngựa, quỳ một gối xuống trước mặt Phượng Ly Thiên, “Cung chủ, thuộc hạ đến muộn.”
“Không muộn,” Phượng Ly Thiên ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, mũi chân điểm nhẹ, phi thân dừng trên lưng ngựa, “Hiện tại vừa đúng giờ Tý.”
Người nọ đứng dậy, hai tay đưa bọc hành lý đeo trên người cho Phượng Ly Thiên, Phượng Ly Thiên nhận lấy, giao cho Hiên Viên Cẩm Mặc phía sau: “Ngươi trở về đi, đừng quên nhiệm vụ bản cung giao cho ngươi.”
“Thuộc hạ ghi nhớ.”
Không nhiều lời thêm nữa, Phượng Ly Thiên nắm dây cương, quay đầu ngựa lại, phóng về phía Nam.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Ngựa phóng điên cuồng trong gió đêm, Hiên Viên Cẩm Mặc ghé sát vào bên tai Phượng Ly Thiên nói lớn.
“…… Lạc Thành…… Võ lâm đại hội……” Phượng Ly Thiên nói, tiếng nói trong trẻo bị gió đêm vù vù lấn át hơn phân nửa.
“Đùng đùng đoàng!” Mây đen rốt cục không chịu nổi cô độc, vẽ lên một tia chớp sáng trong trời đêm, từng trận tiếng sấm nổi lên khiến chim chóc trong rừng giật mình bay loạn, không khí ẩm ướt lẫn với hương lá cây phả vào mặt.
“Sắp mưa rồi.” Con ngựa đi chậm lại, Hiên Viên Cẩm Mặc hít sâu một hơi, không khí lạnh lão ẩm ướt đầy tràn trong ***g ngực, cảm giác vô cùng thoải mái.
Phượng Ly Thiên ghìm ngựa đi chậm lại một chút, quan sát hoàn cảnh xung quanh, xem ra đã cách kinh thành hơn hai mươi dặm, mưa thu không lớn, nhưng lại rất lạnh, sức khỏe của Mặc còn chưa phục hồi, không thể cảm lạnh.
“Tí tách tí tách”, giọt mưa thật nhỏ rơi xuống, rơi trên mặt cỏ khô vàng và lá rụng, phát ra âm thanh khiến người bỗng thấy thê lương. Hạt mưa lạnh lẽo rơi trên da mặt, vô cùng khó chịu, Phượng Ly Thiên kẹp chặt bụng ngựa, chạy đến chỗ có ánh đèn lờ mờ phía trước.
Ngọn đèn đến từ một ngôi miếu đổ nát, bên trong đã được đốt lên một đống lửa, bên đống lửa có hai người đang nằm ngủ khò khò.
Cột ngựa vào ván gỗ cũ nát, hai người cùng nhau chạy vào trong miếu, mưa làm ướt tóc rối trên trán Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên đưa tay đặt phần tóc ướt trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve, tóc ướt lập tức khô ráo như lúc đầu.
“Ta không có yếu ớt như vậy.” Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt nhìn Phượng Ly Thiên, đẩy ra bàn tay có ý làm khô tất cả tóc của mình.
“Các ngươi là ai?” Âm thanh mang theo giọng đặc trưng của người nước ngoài vang lên, người vốn ngủ say đã ngồi dậy, tràn ngập cảnh giác nhìn hai người.
“Huynh đài, chúng ta tới trú mưa.” Phượng Ly Thiên khách khí nói, nhưng cũng đang âm thầm đánh giá hai người. Một người trong đó có râu quai nón, thân hình mập mạp vừa thô vừa lùn, người còn lại rõ ràng tinh tráng hơn rất nhiều, tuy nói là ngồi, nhưng hai chân cuộn lại, khi gặp được nguy hiểm có thể tùy thời đứng lên, đây là tư thế ngồi của người trên thảo nguyên thường dùng để phòng bị dã thú tập kích.
Người Phiên? Hiên Viên Cẩm Mặc cùng Phượng Ly Thiên liếc nhau. Ranh giới Huy triều có hạn, ở biên giới Tây Bắc có phiên bang, nơi đó có dân tộc du mục lấy việc săn thú chăn thả mà sống, bọn họ giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, người người dũng mãnh thiện chiến, chỉ là quản lý lỏng lẻo, giữa các bộ lạc khó có thể kết thành liên minh, mấy chục năm gần đây vẫn không có dấu hiệu thống nhất, ngẫu nhiên chỉ có chút mâu thuẫn với Huy triều, không đến nỗi gây chiến tranh nghiêm trọng.
“Mời ngồi.” Người mập mạp thân thiết mời bọn họ ngồi xuống.
Người Phiên luôn rất nhiệt tình, Phượng Ly Thiên cũng không từ chối, kéo Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống bên đống lửa.
“Các tiên sinh đến từ phiên bang sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc cởi hành lý xuống đưa cho Phượng Ly Thiên, nhìn hai người hỏi.
Phượng Ly Thiên lấy ra một tấm áo choàng, ra hiệu cho Hiên Viên Cẩm Mặc cởi lớp áo choàng bị ướt ra.
“Người hầu của ngươi rất được.” Mập mạp tỏ vẻ khen thưởng với Hiên Viên Cẩm Mặc.
Khóe mắt Phượng Ly Thiên giật giật, cái tên mập mạp này từ đâu nhìn ra hắn là người hầu hả?!
“Cám ơn.” Hiên Viên Cẩm Mặc từng cùng các sứ giả phiên bang giao tiếp nên biết rất rõ lễ tiết của người phiên, lúc được bọn họ khen tặng không thể khiêm tốn mà phải tỏ vẻ cảm ơn.
Mập mạp rất vui vẻ với phản ứng của Hiên Viên Cẩm Mặc, dùng giọng điệu mang theo chất đặc thù của phiên bang nói: “Ta tên là A Mỗ Hãn, đây là người hầu của ta – Cáp Kì, ta là thương nhân đến Trung Nguyên làm ăn, các ngươi thì sao?”
“Tại hạ Nguyên Mặc, hắn tên Thiên.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn Phượng Ly Thiên đang cố trừng to mắt phượng trông cực kỳ đáng yêu, không khỏi nhếch môi, y chính là cố tình không giải thích, “Chúng ta ra ngoài du ngoạn.”
“Ta có bán một ít đồ trang sức và công cụ, ngươi có hứng thú không?” A Mỗ Hãn không lúc nào quên đẩy mạnh tiêu thụ cho thương phẩm của mình.
“Công cụ? Công cụ gì?” Khiến cho Hiên Viên Cẩm Mặc hứng thứ như thế, công cụ của người Phiên tất nhiên không phải thứ dùng để làm ruộng, nói không chừng là bính khí dùng trong chiến tranh.
“Công cụ săn thú,” Nói tới đây hình như A Mỗ Hãn có vẻ thất vọng, “Nhưng hình như người Trung Nguyên các ngươi không thích thứ này.” Nói xong, hắn bảo Cáp Kì bên cạnh đưa cho Phượng Ly Thiên một cây cung làm bằng gỗ.
Phượng Ly Thiên đành phải nhận lấy, cung kính đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc, làm tốt chức trách người hầu. Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày, nhận lấy cung gỗ: “Thiên, đi đóng cửa lại đi.”
Phượng Ly Thiên nhếch môi, hạ xuống nụ hôn trên mu bàn tay đang giữ cung của y: “Tuân lệnh, chủ nhân của ta.” Hắn vung tay lên, cửa miếu cũ nát tự động cót két khép lại.
“Đây là võ công Trung Nguyên à?” A Mỗ Hãn có hơi kinh ngạc, “Người hầu của ngươi lại có thể hôn chủ nhân sao?”
“A Mỗ Hãn tiên sinh, đây là lễ tiết thể hiện sự tôn trọng của người Trung Nguyên.” Phượng Ly Thiên khẽ cười nói.
A Mỗ Hãn như có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Khó trách vị Công Lang đại nhân gì đó không chịu mua đồ của ta, chắc là vì ta không bày tỏ sự tôn trọng với hắn.”
Công Lang đại nhân? Phượng Ly Thiên giật giật khóe miệng, chắc không phải là Công bộ Thị lang đó chứ?
Hiên Viên Cẩm Mặc lại không mấy quan tâm, bởi vì y hoàn toàn bị thứ trong tay hấp dẫn lực chú ý. Đây là loại cung có hình dạng kỳ lạ nhưng được chế tác rất tinh xảo, kết cấu linh hoạt phối hợp với các phần lồi lõm có góc độ vừa vặn, gân hươu bền chắc căng chặt phía sau, có thể tưởng tượng được chiếc cung này sẽ phóng ra lực lượng mạnh mẽ đến nhường nào.
“Ta có thể thử không?” Hiên Viên Cẩm Mặc hỏi.
“Đương nhiên có thể.” A Mỗ Hãn hào phóng đưa cho y một mũi tên nhỏ bằng gỗ.
Hiên Viên Cẩm Mặc đặt lên cung, bắn về phía tượng thần đầy tro bụi cách đó không xa, “Cách!” Ngoài dự đoán của mọi người là, tượng thần kia lại không hề vỡ vụn, Phượng Ly Thiên đứng dậy đi qua xem thử, phát hiện mũi tên kia xuyên qua tượng thần ghim thật sâu vào vách tường phía sau, phải là loại tốc độ và sức lực thế nào mới làm được đây?
Trao đổi ánh mắt với Phượng Ly Thiên một lượt, Hiên Viên Cẩm Mặc trả lại cung cho A Mỗ Hãn: “Là công cụ tốt, sao lại không đem bán cho Hoàng thất? Hẳn là bọn họ sẽ rất hứng thú.”
“Cái này gọi là Nỗ Ky, chúng ta thường dùng nó săn thú trên thảo nguyên,” A Mỗ Hãn đưa Nỗ Ky cho Cáp Kì giữ, “Công Lang đại nhân nói trong kinh xảy ra chuyện, không thể bán thứ này, bảo chúng ta đến Giang Nam bán cho một người tên là Dạ Minh, người Giang Nam biết săn thú sao?”
“Công Lang đại nhân?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, Phượng Ly Thiên kế vào tai y thì thầm vài câu, hàng mày đẹp của y giật giật, “Hắn gọi là Công bộ thị lang phải không?”
“Đúng đúng, ta không nhớ rõ, chính là cái tên này.” A Mỗ Hãn vui vẻ nói.
“Người Giang Nam không biết săn thú, ngươi bị hắn lừa.” Phượng Ly Thiên lạnh nhạt nói.
Hiên Viên Cẩm Mặc rũ mi, trong đôi mắt thâm trầm bắt đầu nổi dậy sóng ngầm: “Các ngươi mang bao nhiêu loại công cụ này đến?”
“Ta dẫn theo hai xe ngựa, ngươi muốn mua sao?” A Mỗ Hàn nghe Phượng Ly Thiên nói xong thì có hơi sốt ruột, người Trung Nguyên thật quá phức tạp, không mua thì thôi còn lừa hắn làm gì?
Hiên Viên Cẩm Mặc quay đầu nhìn Phượng Ly Thiên, Phượng Ly Thiên hiểu ý lấy ra một thanh chỉ đao đưa cho Cáp Kì: “Đây là tín vật của chủ nhân, các ngươi đến Thính Vũ Lâu ở Lạc thành tìm một người tên là Mộ Dung Kì, hắn sẽ mua hết tất cả Nỗ Ky của các ngươi, giá cả các ngươi cứ thương lượng sau.” Nói xong hắn đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc một thỏi bạc.
Hiên Viên Cẩm Mặc giao thỏi bạc này cho A Mỗ Hãn: “Đây là tiền đặt cọc.”
“Thật tốt quá!” A Mỗ Hãn vô cùng vui sướng, kéo tay Hiên Viên Cẩm Mặc muốn hôn xuống, bị Phượng Ly Thiên tay mắt lanh lẹ túm trở về.
“A Mỗ Hãn tiên sinh, hết mưa rồi, chúng ta cần phải đi, chúc ngươi may mắn.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhẫn cười nhìn Phượng Ly Thiên đang cau có, để mặc hắn nắm tay mình kéo ra ngoài.
Mưa thu tới nhanh đi cũng nhanh, lúc hai người rời khỏi tòa miếu đổ nát, mặt trời cũng đã ló dạng nơi chân trời, vài tia nắng sớm vẽ lên không trung nhiều vệt màu sắc.
“Hai người cùng cưỡi một con ngựa đi quá chậm, đến thành trấn kế tiếp nhớ phải mua thêm một con.” Hiên Viên Cẩm Mặc đeo hành lý trên lưng rồi bước lên lưng ngựa.
Phượng Ly Thiên cười xấu xa, nhẹ nhàng phóng lên ngựa, khóa ngồi ở phía sau Hiên Viên Cẩm Mặc, đeo hành lý lên lưng mình, một tay cầm dây cương một tay ôm thắt lưng của Hiên Viên Cẩm Mặc: “Tuân lệnh, chủ nhân của ta.”
“Tên khốn, ta muốn ngồi phía sau.” Hiên Viên Cẩm Mặc bất mãn đánh cái móng vuốt bên hông xuống, y mới không thèm giống như nữ nhân bị hắn ôm vào trong ngực.
“Giá!” Không đợi Hiên Viên Cẩm Mặc chuẩn bị xong, Phượng Ly Thiên đột nhiên vung dây cương, con ngựa phóng tung bốn vó chạy đi, Hiên Viên Cẩm Mặc tất nhiên sà vào cái ôm ấm áp phía sau.
Hai người cãi nhau ầm ĩ hết mấy ngày, rốt cục đến được một thành trấn khá lớn.
Tửu lâu tốt nhất trong thành tên là Hạnh Hoa Lâu, đến buổi trưa, người tới tấp nập rất náo nhiệt. Hiên Viên Cẩm Mặc nhấp nhẹ ly rượu Hạnh hoa trong tay, gắp một miếng cá chiên vào trong bát Phượng Ly Thiên.
Phượng Ly Thiên được sủng mà sợ nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, lại nhìn nhìn cá chiên trong chén.
“Không muốn ăn thì thôi.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, đưa tay gấp miếng cá chiên kia lên.
Phượng Ly Thiên nhanh chóng bắt lấy cái tay kia, cắn lên miếng cá chiên, nước dầu vàng óng từ cánh môi mỏng chảy xuống chiếc cằm duyên dáng. Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được cười khẽ một tiếng, vươn tay lau đi vệt nước dầu kia: “Cũng đâu phải mèo, sao lại thích ăn cá đến thế.”
Mắt phượng yêu dã cong lên độ cong mê người: “Mặc, đêm nay chúng ta ở lại đây đi.”
“Hả?” Nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Phượng Ly Thiên, Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày, biết hắn lại suy nghĩ đến chuyện xấu xa gì đó, y “Hừ!” một tiếng quay đầu đi không thèm để ý đến hắn nữa.
“Ca ca, hết chỗ rồi.” Một giọng nữ thanh thúy truyền vào trong tai, khiến người trong sảnh lớn đều ghé mắt lại nhìn, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc áo vàng theo một thanh niên áo xám đi vào, ánh mắt nàng quét qua một vòng trong đại sảnh, rồi đột nhiên sáng lên, “Nơi đó còn hai chỗ kìa!”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay cô gái, đúng là chỗ của hai người Phượng Ly Thiên.
Phượng Ly Thiên hơi quay đầu lại, liếc nhìn hai huynh muội kia một cái, trong sảnh còn rất nhiều bàn có hai người ngồi, sao lại cố tình chọn trúng bọn họ?
Thanh niên áo xám kia đi đến, ôm quyền nói: “Huynh đài, xá muội rất thích món ăn ở đây, có thể cho tại hạ ngồi cùng bàn không?”
Phượng Ly Thiên ngẩng đầu nhìn thanh niên, cánh môi mỏng nhếch thành một nụ cười đầy hứng thú, “Mời ngồi.”
Nhưng mà, thanh niên vừa rồi còn thành thục ổn trọng lại bị nụ cười kia cướp mất hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.