Phượng Ly Thiên

Chương 59: Võ lâm đại hội (3)




Hôm nay hồ Lạc Tinh náo nhiệt khác thường, tấm ván gỗ trong hồ đã sớm bị dẹp đi, chỉ chừa lại một mặt hồ đầy băng mỏng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Vốn đó là một mặt băng toàn vẹn, nhưng qua hai ngày đánh nhau đã bị vỡ đến thất linh bát lạc, nếu khinh công không tốt, chỉ riêng việc đứng lên sàn đấu thôi cũng đã là cả một vấn đề.
Mở màn chưa bao lâu, chưởng môn Huyền Môn – Huyền Cơ Tử đã nhảy lên, dùng một chiêu Đăng Bình Độ Thủy vững vàng di chuyển trên tảng băng lớn nhất, cất cao giọng nói: “Huyền mỗ bất tài, hôm nay xin mở màn trước.”
Nhìn Huyền Cơ Tử nhảy lên sân khấu, người của các đại môn phái, thế gia cũng bắt đầu ngồi không yên. Hôm nay là luận võ trên băng, không thể so với tấm ván gỗ như hai người trước, mặt băng trơn láng lại mỏng manh này rất khó giữ thăng bằng, rớt xuống hồ sẽ bị tính là thua, khoan nói đến việc đó khó khăn ra sao, hôm nay người muốn tranh chức vị võ lâm minh chủ cũng chỉ có vài chưởng môn, gia chủ có máu mặt, vậy nên người lên đài sẽ không nhiều, muốn được nổi bật ngày hôm nay tất nhiên là lên đài càng sớm càng ít khó khăn.
Người bên phía Mộ Dung gia ai nấy đều xoa tay, trưởng tử Mộ Dung Giác nhìn vị phụ thân dày dặn kinh nghiệm trước mặt muốn nói lại thôi, đứa con thứ ba Mộ Dung Phỉ cũng nhịn không được, thấp giọng hỏi: “Phụ thân, theo lời ngài từng nói thì người giành được một trong ba hạng đầu ở võ lâm đại hội sẽ trở thành thiếu chủ có thật hay không?”
Gia chủ Mộ Dung Duệ híp đôi mặt đào hoa lại: “Ta từng nói chơi lần nào sao?”
Mộ Dung Phỉ đè xuống nỗi hưng phấn trong lòng, hắn và trưởng tử Mộ Dung Giác là đích tử do chính thê sinh ra, từ nhỏ đã được đào tạo theo cách tốt nhất, mà từ nhỏ hắn đã chăm chỉ luyện võ, luận về công phu trong lớp người cùng lứa thì hắn là người giỏi nhất, cách chọn lựa thiếu chủ lần này cũng là do mẫu thân và trưởng bối trong tộc bày hết mọi cách mới khiến phụ thân chịu gật đầu đồng ý.
Mộ Dung Phỉ đứng ở đó âm thầm sung sướng, tính toán về trận luận võ hôm nay, lấy võ công của nhóm hậu bối bọn họ thì dù thế nào cũng không ngoi lên nổi ba vị trí đầu, cho nên nếu hắn có thể thắng được mấy trận đầu, thì vị trí thiếu chủ này không thể không thuộc về hắn. Vì thế hắn liền nâng cao tinh thần nhảy lên mặt băng. Mộ Dung Kì lạnh mắt nhìn sang, cũng không nói gì, cũng duy trì vẻ mặt mang ý cười, chỉ có người cách hắn gần nhất mới nhìn ra, trong mắt con hồ ly này đang che giấu vẻ không kiên nhẫn.
Phượng Ly Thiên dựa trên nhuyễn tháp, lẳng lặng uống trà, kim quang nhàn nhạt chậm rãi lưu chuyển trong mắt phượng, không biết đang suy nghĩ gì. Ngoại y màu hỏa hồng tản ra trên nhuyễn tháp, phượng linh kim sắc dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến hắn trông như Hỏa Phượng hoàng trên chín tầng trời bay lạc xuống nhân gian, cô ngạo mà yêu dã.
Lúc Hiên Viên Cẩm Mặc bước vào chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một con phượng hoàng xinh đẹp cao quý đến thế khiến y sinh ra xúc động muốn đem hắn vĩnh viễn cất giấu trong Ngự Hoa viên. Y biết Phượng Ly Thiên không có hứng thú với vị trí võ lâm minh chủ, nhưng không chừng sẽ xảy ra biến cố gì đó buộc hắn phải lộ mặt, vì vậy, vẫn nên tìm một cái mặt nạ đeo lên cho hắn thì tốt hơn.
“Đeo lên lại càng phiền phức, lỡ sau này có người mô phỏng theo rồi lấy danh nghĩa của ta giết người cướp của thì sao, ta không sợ bị người đuổi giết nhưng không thích chịu tiếng xấu thay cho người khác.” Phượng Ly Thiên buồn cười nhìn ai đó vì bất cẩn đem suy nghĩ trong lòng nói ra miệng mà đỏ mặt, nhích người qua một chút ý bảo Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống bên cạnh mình.
Vừa ngồi xuống liền bị người phía sau ôm vào trong lòng, hơi thở ấm áp tươi mát và hương cỏ xanh nhàn nhạt dưới ánh mặt trời chính là hương vị thuộc riêng về Phượng Ly Thiên. Hiên Viên Cẩm Mặc nhúc nhích, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn. Phượng Ly Thiên gác cằm lên đỉnh đầu y cọ cọ: “Không cần vội như vậy, ta giao Ám thập bát vệ cho ngươi hết rồi, để bọn họ đưa ngươi hồi cung là được.” Đối với việc Hiên Viên Cẩm Mặc sáng sớm vừa thức dậy đã vội vã sắp xếp chuyện về kinh, trong lòng Phượng Ly Thiên vẫn luôn rất không vui.
“Nói bậy, Ám thập bát vệ giao hết cho ta thì ngươi phải làm sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi thẳng người nhìn Phượng Ly Thiên.
Phượng Ly Thiên nhíu nhíu mày: “Ta vốn không cần bọn họ bảo vệ, hiện giờ kinh thành hỗn loạn như vậy, để một mình ngươi trở về sao ta có thể yên tâm?”
“Vậy cũng không được.” Tuy có nhiều chuyện thường xuyên vì Phượng Ly Thiên làm nũng mà thỏa hiệp, nhưng trên vấn đề nguyên tắc thì Hiên Viên Cẩm Mặc tuyệt đối không thoái nhượng, Phượng Ly Thiên vừa lên ngôi, không nói đến việc bên ngoài có bao nhiều kẻ như hổ rình mồi, chỉ riêng nội bộ Phượng Cung thôi cũng đã có một đống vấn đề, tục ngữ nói song quyền nan địch tứ thủ, cho dù võ công hắn có cao tới đâu cũng không đánh lại chiến thuật quần lang của một đám cao thủ, “Chuyện của ta ta có thể tự mình giải quyết, nếu ngay cả việc sống sót trở lại kinh thành cũng làm không được thì ta còn tư cách gì để chấp chưởng thiên hạ?”
Biết không lay chuyển được y, Phượng Ly Thiên rũ mi không nói tiếp nữa.
Mộ Dung Phỉ quả thật có tài, sau khi đấu với Huyền Cơ Tử hơn ba trăm chiêu thì dùng một chiêu sư tử vồ thỏ bức lão đến sát mép băng, tảng băng kia quá mỏng không chịu được sức ép kêu răng rắc nứt ra. Huyền Cơ tử trượt chân, một chân rớt xuống hồ băng, lão vội dùng phất trần trong tay cuốn lấy một tảng băng trôi ở gần đó, xoay người nhảy lên, nhưng một chân cũng đã ướt đẫm.
“A di đà phật, Mộ Dung thiếu hiệp thắng.”
Huyền Cơ Tử thua cũng không giận, phủi bụi trên người nói: “Đúng là hậu sinh khả uý.” Lão chắp tay với Minh Không đại sư xong rồi mỉm cười trở về chỗ của mình.
Người của nhà Mộ Dung không phải đồ ngốc, cho dù là Mộ Dung Phỉ tính tình nóng nảy cũng khiêm cẩn chấp tay nói:”Tiền bối, đa tạ.”
Kế tiếp lại có vài chưởng môn, thế gia công tử lên đài, không khí trên đài cũng ngày càng khẩn trương, nhưng mà có vài người vẫn đang thảnh thơi xem kịch, ví như Thượng Quan Trạch vì tình thế bắt buộc phải chờ đến cuối cùng mới bước lên đài, lại ví như Phượng Ly Thiên vốn không đem chuyện võ lâm minh chủ để vào trong mắt.
Từng trận qua đi, vì vấn đề mặt mũi, trên cơ bản các đại môn phái đều phải bước lên đài một lần, đến cuối cùng trên đài chỉ còn lại chưởng môn Kì Sơn – Kì Tự Nghị.
Thượng Quan Trạch nhìn trái nhìn phải, thấy phụ thân Thượng Quan Đồng gật đầu, liền rút kiếm bay lên.
“Xem ra ông cậu này của ngươi ắt sẽ là võ lâm minh chủ rồi.” Phượng Ly Thiên nghiêng người qua ôm Hiên Viên Cẩm Mặc vào trong lòng, hoàn toàn quên mất việc hai người còn đang giận dỗi nhau.
Hiên Viên Cẩm Mặc trở mặt xem thường, thản nhiên nói: “Ông ta không phải cậu ta, hơn nữa chức minh chủ này phỏng chừng vẫn sẽ thuộc về Thượng Quan Đồng.” Vị trí minh chủ cũng không phải ai thắng thì nhất định phải thuộc về người đó, nếu là đệ tử trong các thế gia môn phái chiến thắng, thì có thể nhường lại chức minh chủ này cho chưởng môn, gia chủ nhà mình, bởi vì người làm minh chủ phải thống lĩnh võ lâm, luận về tư lịch, bối phận đều phải đủ sức hiệu triệu quần hùng.
Bên này, Thượng Quan Trạch và Kì Tự Nghị đang đấu đến bén lửa. Thượng Quan Trạch cầm một thanh trường kiếm, chính là danh kiếm đương thời — Tử Dương. Thanh kiếm này rõ ràng to hơn kiếm bình thường rất nhiều, ám văn màu tím khắc trên thân kiếm tựa như một con linh xà uốn lượn trên đó, thân kiếm thật dài múa ra tiếng kêu vù vù trong gió lạnh.
“Keng!” một tiếng, bảo kiếm của Kì Tự Nghị bị đường kiếm ẩn chứa nội lực của Thượng Quan Trạch chặt đứt, mà bản thân ông ta cũng bị phản chấn mà lui lại ba bước, Thượng Quan Trạch nhân cơ hội đuổi tới, Tử Dương kiếm mang theo tiếng vù vù đặt ngay trước cổ Kì Tự Nghị, kiếm khí sắc bén thổi tới cắt đứt tóc rối tán loạn trên vai ông ta.
“Đa tạ!” Thượng Quan Trạch thu kiếm, tao nhã thi lễ với chưởng môn Kì Sơn, không uổng danh hào “Thượng Kiếm quân tử” của ông ta.
“A di đà phật, Thượng Quan đại hiệp thắng.” Dưới đài xôn xao hẳn lên, tựa như việc Thượng Quan Trạch thắng chính là cái đích mà mọi người hướng tới, nhưng kế tiếp lại không ai bước lên khiêu chiến nữa, Âu Dương Hải và phụ thân liếc nhìn nhau, rồi lại ra hiệu cho Hàn Cốc trên khán đài bên kia, Hàn Cốc song tuyệt không kiên nhẫn nhíu mày.
Thượng Quan Trạch một tay cầm kiếm đứng trên mặt băng, cúi đầu trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Tại hạ bất tài, muốn khiêu chiến cung chủ Phượng Cung.”
Thoáng chốc, hồ Lạc Tinh vốn đang náo nhiệt lại đột nhiên yên tĩnh hẳn đi, Diêu Quang vốn định vỗ bàn đứng lên lại ngồi trở về. Âu Dương Hải giật mình há miệng không nói nên lời, thầm nghĩ Thượng Quan Trạch này phát diên cái gì vậy, Phượng Cung rõ ràng không định nhúng tay, ông ta cần gì phải tự đi kiếm chuyện chứ? Hắn quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Đồng, ai ngờ lão gia tử cũng đang bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Đột nhiên, một bóng dáng màu lam từ lớp lớp vân tiêu phóng ra, mượn lực ở góc trận lục mang tinh rồi nhảy lên đứng trên một tảng băng trôi cách Thượng Quan Trạch không xa. Mọi người nín thở ngưng thần, chỉ thấy người nọ nâng kiếm mà đứng, mày kiếm mắt sáng khuôn mặt tuấn tú không hề mang ý cười, nói đúng hơn là không có biểu tình gì, cả người hắn tựa như hòa thành một thể với hồ băng này, chỉ có dây cột tóc màu lam tung bay trong gió chứng minh rằng đây không phải là một pho tượng.
“Các hạ là?” Mấy ngày nay thanh niên trước mặt này cũng từng lộ mặt vài lần, Thượng Quan Trạch biết hắn không phải cung chủ Phượng Cung.
“Nghi trượng Phượng Cung, Lam Cẩn.”
Mọi người ồ lên, đều suy đoán có khi nào vị cung chủ Phượng Cung kia không có được võ công cái thế như trong lời đồn hay không, ngay cả khi bị Thượng Quan Trạch khiêu chiến cũng không dám lên đài? Thượng Quan Trạch nhíu mày: “Ta nghĩ các hạ hiểu lầm rồi, tại hạ muốn khiêu chiến với cung chủ Phượng Cung.”
“Ngươi không xứng.” Lam Cẩn nhàn nhạt nói, trong giọng nói cũng không có âm điệu gì, tựa như đang trần thuật một chuyện mà mọi người đều biết.
“Ngươi……” Thượng Quan Trạch dù có tốt tính tới đâu cũng không nhịn được, oán hận rút kiếm ra, “Mời.” Nói xong liền điểm nhẹ lên mặt băng đánh về phía Lam Cẩn.
Lam Cẩn vận khởi Vô Căn quyết, tựa như một cánh bướm màu lam nhẹ nhàng bay đi. Nhưng Thượng Quan Trạch tất nhiên không giống với đám tam lưu cao thủ, chỉ riêng khinh công cũng đã ngang ngửa với Lam Cẩn, Lam Cẩn trốn ông ta liền truy, nắm Tử Dương kiếm trong tay vẽ ra mấy đường tàn ảnh. Thấy Thượng Quan Trạch không phải hạng tầm thường, Lam Cẩn phóng người lên, rút kiếm ra chặn đứng kiếm thế sắc bén. Một tiếng “keng” vang lên, hai kiếm chạm nhau, hai người cứ duy trì tư thế giằng co này, Thượng Quan Trạch âm thầm kinh hãi, nội lực của người trẻ tuổi này vậy mà lại không hề thua lão, chẳng được bao lâu, trên trán Thượng Quan Trạch đã toát mồ hôi.
Lam Cẩn nhếch lên nụ cười lạnh, bỗng nhiên dứt ra, thân kiếm mỏng manh xẹt qua Tử Dương kiếm phát ra tia lửa. Thượng Quan Trạch thấy tình thế không ổn, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng cũng đã bị thanh kiếm sắc bén của Lam Cẩn đâm cho bị thương, trên cánh tay phải hiện ra một miệng vết thương dữ tợn. Lam Cẩn thả người lên, mũi chân điểm nhẹ trên thân kiếm Tử Dương, phóng lên cao rồi xoay người đáp xuống.
“Oành!” một tiếng, mọi người chỉ thấy xung quanh hai người đang đứng giữa hồ dâng lên vô số bọt nước. Đợi bọt nước lắng xuống, Thượng Quan Trạch đã nửa quỳ trên tảng băng, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi. Lam Cẩn vẽ một đường kiếm rồi thu kiếm vào vỏ: “Ngươi thua.”
Lập tức, băng mỏng xung quanh Thượng Quan Trạch bỗng nhiên nứt gãy, ông ta chỉ còn cách thả người nhảy khỏi mặt hồ.
“Ha ha ha, tiểu tử công phu không tệ!” Vuốt hai hàng lông mi trắng thật dài, Khai Dương cười lớn đánh tới, Lam Cẩn cảnh giác xoay người, lấy thân kiếm chặn lại, khó khăn đỡ được một chưởng của Khai Dương, hắn xoay người giữa không trung rồi đáp xuống một tảng băng, mày kiếm khẽ nhăn lại, chỉ thấy trên vỏ kiếm màu lam kia đã đóng thành một lớp băng mỏng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.