Phượng Ly Thiên

Chương 95: Trốn thoát




“Thiên Quyền sư bá, ngài không thể vào.” Giọng của đệ tử mắt tam giác vang lên ngoài cửa.
“Oành!” Cửa bị một lực mạnh đẩy ra, một người để râu dài đi đến, giận dữ trợn to mắt, “Diêu Bách Tùng, bổn tọa đã cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần rồi hả!”
“Thiên Quyền sư huynh.” Diêu Bách Tùng ngoài cười nhưng trong không cười đứng dậy, “Lại có chuyện gì vậy?”
“Trừ đệ tử Hàn Cốc, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào trong cốc, thân là cốc chủ chẳng lẽ ngay cả cốc quy cũng không biết sao?” Thiên Quyền trừng mắt nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, rồi lại trừng Diêu Bách Tùng, “Hai vạn người ở sau núi còn chưa giải quyết kia kìa, ngươi còn muốn làm gì nữa?”
“Quy củ là do người đặt ra, Hàn Cốc có nhiều quy củ như vậy, đến nay có vài điều đã không còn hợp lý, thân là cốc chủ ta có trách nhiệm phải sửa lại nó.” Diêu Bách Tùng không đồng ý nói.
“Ngươi nói cái gì?” Thiên Quyền kích động đập xuống bàn, trên chiếc bàn gỗ rắn chắc phủ một lớp sương lạnh, ầm ầm vỡ nát.
Diêu Bách Tùng lập tức kéo Hiên Viên Cẩm Mặc lui ra sau: “Thiên Quyền, ông đừng có quá đáng!”
Hiên Viên Cẩm Mặc lẳng lặng nhìn hai người tranh cãi, xem ra Hàn Cốc thất tuyệt cũng không hoàn toàn nghe theo Diêu Bách Tùng, Diêu Quang và Khai Dương đã chết, nhưng không biết trong năm người còn lại có mấy người đứng về phía Diêu Bách Tùng? Có lẽ có thể lợi dụng một chút. Đang định nói gì đó, một luồng khí nóng bỗng nhiên vọt từ chân lên đầu, Hiên Viên Cẩm Mặc cả kinh, vội vàng hất tay Diêu Bách Tùng ra.
“Làm sao vậy?” Diêu Bách Tùng xoay đầu lại nhìn y.
Hiên Viên Cẩm Mặc lãnh tĩnh nói: “Trẫm không có hứng thú nghe môn phái các ngươi nội đấu.” Nói xong xoay người đi vào phòng trong.
Diêu Bách Tùng sủng nịch cười, sau đó lại lạnh mặt nói: “Nếu tâm trạng sư huynh không tốt, không bằng chúng ta so vài chiêu đi.”
“Đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao?” Thiên Quyền cắn răng nói.
Hiên Viên Cẩm Mặc đi vào phòng trong, trở tay đóng cửa lại, hai chân đã như sắp nhũn ra. Y chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, kèm theo tiếng thở dốc hồng hộc là nhiệt độ cơ thể mỗi lúc một tăng, tựa như có một cỗ tà hỏa, đang thiêu đốt từng tấc da thịt từ trong ra ngoài. Đột nhiên hai chân y mềm nhũn, rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngã phịch xuống lớp da thú trải trên đất.
Vốn tưởng rằng là xuân dược linh tinh gì đó, nhưng thứ này hiển nhiên không đơn giản như vậy, bởi vì sức lực toàn thân y đang từ từ biến mất, theo ngay sau đó là sự tra tấn như bị hàng trăm con kiến cắn vào xương cốt, nơi khó nói phía sau trở nên ngứa ngáy khó chịu. Đây không phải xuân dược kích thích *** con người, mà chính là thứ bức người ta mất hết lý trí, là mị dược dùng để điều giáo!
“Ư….” Hiên Viên Cẩm Mặc bất lực cọ cọ trên thảm, nhưng chỉ như uống rượu độc giải khát, sau mỗi một lần ma sát, thân thể lại càng khó chịu hơn. Y chỉ thấy mỗi một tấc thân thể đều như bị kiến gặm cắn, tra tấn như vậy còn đáng sợ hơn bất kỳ khổ hình nào khác.
“Mặc, ngươi đã ngủ chưa?” Sau khi so chiêu trở về, Diêu Bách Tùng nhẹ nhàng gõ cửa.
Hiên Viên Cẩm Mặc cắn xuống tay mình, để tránh bản thân phát ra âm thanh gì đó.
Thấy đã lâu mà người trong phòng không đáp lại, Diêu Bách Tùng ngượng ngùng xoay người rời đi.
“Chưởng môn sư thúc, đệ tử cảm thấy lúc này người nên đi vào thì tốt hơn.” Giọng điệu nịnh nọt từ bên cạnh truyền tới.
Diêu Bách Tùng nhướng mày nhìn tên mặt tam giác: “Tại sao?”
“Cốc chủ có từng nghe đến ‘Nghĩ mị’ chưa?” (Nghĩ: Con kiến)
Nghĩ mị, là một loại mị dược cực kỳ thâm độc, người uống phải sẽ giống như bị hàng trăm con kiến gặm cắn xương cốt, dù là người có ý chí mạnh mẽ tới đâu thì cũng không chịu nổi, không thuốc nào giải được.
Diêu Bách Tùng mở to hai mắt, xoay người đá văng cửa phòng trong. Thiên hạ cao quý thanh lãnh kia, hiện giờ đang cuộn người trên đất, thân thể không ngừng run rẩy.
“Tên khốn! Ai cho ngươi làm như vậy!” Diêu Bách Tùng trở tay đánh một chưởng vào cái tên tự cho là thông minh kia.
Người nọ lập tức bị chấn đến lui lại mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn mặc kệ thương thế quỳ xuống nói: “Cốc chủ bớt giận, đệ tử chỉ muốn giúp….”
“Cút!” Diêu Bách Tùng rống giận, ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc đặt lên giường. Người này là thứ hắn quý trọng nhất, không nỡ để y chịu chút thương tổn nào, vốn muốn đối đãi với y thật tốt, không ngờ mới ở chung với nhau không đến hai ngày đã xảy ra loại chuyện này. Thôi, cũng không còn cách nào, không chừng nhờ sự việc ngoài ý muốn này mà Hiên Viên Cẩm Mặc sẽ chấp nhận hắn.
“Ưm…. Cút ngay….” Hất văng bàn tay Diêu Bách Tùng vươn tới, Hiên Viên Cẩm Mặc vùng vẫy lui vào trong góc giường.
“Thuốc này không có thuốc giải, nếu ta không giúp ngươi, ngươi sẽ còn khổ sở hơn.” Diêu Bách Tùng dỗ dành nói, bắt lấy hai tay vốn không còn thừa bao nhiêu sức của Hiên Viên Cẩm Mặc đè qua đỉnh đầu, tay kia thì nhanh chóng đẩy vạt áo y ra.
Thân thể tinh tráng vì dược vật mà ửng lên một màu phấn hồng mê người, ***g ngực vì kịch liệt hô hấp mà không ngừng phập phồng, giọt mồ hôi trong suốt chảy trên làn da màu lúa mạch. Diêu Bách Tùng mê muội xoa lên ***g ngực xinh đẹp kia, cọ sát lên một viên hồng anh đã hơi đỏ lên.
“A….” Cả người Hiên Viên Cẩm Mặc đã sớm lạnh đến cực hạn, sao có thể chịu được kích thích như vậy, y thất thanh hét lên, “Diêu Bách Tùng, nếu ngươi dám làm tiếp, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi!” Âm thanh khàn khàn như người hấp hối cố gắng vùng vẫy, cả người y bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Nhưng Diêu Bách Tùng chung quy cũng không phải Phượng Ly Thiên, sẽ không vì một câu “không tha thứ” của y mà lúng túng tay chân, người nọ chỉ cười khẽ cúi đầu ghé sát vào tai y: “Ngươi sẽ tha thứ cho ta, chờ đến sau khi thân thể ngươi thuộc về ta….”
“Cốc chủ, không ổn!” Một gã đệ tử trẻ tuổi hoảng hốt vọt vào.
“Làm càn, ai cho ngươi vào.” Diêu Bách Tùng tức giận quát, nhanh chóng kéo chăn che lại thân thể mê người kia.
“Cốc chủ, người của Thanh doanh đột nhiên bạo loạn, đã sắp tràn vào trong cốc!”
“Cái gì!” Diêu Bách Tùng lập tức bật dậy, liếc nhìn người trên giường một cái, “Ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Bên ngoài vang lên tiếng huyên náo ầm ĩ, trong phòng rốt cuộc cũng yên ắng lại. Hiên Viên Cẩm Mặc run rẩy vươn tay xuống hạ thân, nhưng chỉ trấn an phía trước căn bản không có tác dụng, hơn nữa còn khiến thân thể càng khó chịu hơn. Y cảm thấy mình sắp điên rồi. Ý thức đang dần dần rời xa, Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ sau khi mình mất đi ý thức sẽ phải để mặc người xâm lược. Thiên nhi, ngươi ở đâu? Thiên nhi, Thiên nhi….
Giữa lúc tầm mắt mơ hồ, y nhìn thấy có người đến gần, Hiên Viên Cẩm Mặc siết nắm tay vung qua, lại bị một lòng bàn tay ấm áp bao lấy.
“Ca ca.” Phượng Ly Thiên kéo khăn che mặt màu đen xuống, mạnh mẽ ôm lấy người trong chăn vào lòng, “Mặc, đừng sợ, là ta.”
“Ha…. Thiên nhi…. A….” Hiên Viên Cẩm Mặc muốn nói chuyện, nhưng khi mở miệng chỉ có tiếng rên rỉ thoát ra.
“Mặc, ngươi làm sao vậy?” Cảm thấy nhiệt độ đáng sợ của người trong lòng, Phượng Ly Thiên lập tức bắt mạch cho y, “Mẹ nó, tên khốn Diêu Bách Tùng này!”
Hắn nhanh chóng mặc lại quần áo cho Hiên Viên Cẩm Mặc, cõng y lên lưng, nhưng y ngay cả sức lực để ôm cổ hắn cũng không còn.
“Là….” Đôi mắt tam giác dưới ánh trăng lóe lên tia sáng khiến người ta chán ghét, chữ “ai” còn chưa ra khỏi miệng đã bị Phượng Ly Thiên đánh một chưởng xuyên tim. Đường ra khỏi Hàn Cốc chỉ có một, Phượng Ly Thiên nắm hai thanh chủy thủ, nhẹ nhàng lướt qua giữa cây cối.
“Các hạ ban đêm xông vào Hàn Cốc, không biết có chuyện gì?” Giọng nói thanh lãng của lão giả vang lên từ miếu thờ phía sau, tóc bạc râu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
“Cứu người.” Phượng Ly Thiên thản nhiên đáp xuống trước mặt lão nhân, ánh mắt có thể thấy rõ mọi vật về đêm đang tính toán góc độ công kích.
“Tại hạ Thiên Xu, có thể xem là người lớn tuổi nhất Hàn Cốc, hân hạnh được gặp cung chủ.” Thiên Xu, chính là người đứng đầu thất tuyệt, nghe nói người này đã luyện tới tầng cao nhất của Hàn Băng chưởng, nhóm Diêu Quang còn lâu mới sánh bằng. Lưu Hỏa thần công của hắn vẫn chưa đột phá tầng cao nhất, sau khi luyện đến tầng thứ tám liền gặp phải trở ngại, nếu người này có nội lực tương đương với hắn, vậy Lưu Hỏa tầng thứ tám cũng có thể đấu một trận với Hàn Băng chưởng tầng cao nhất, vấn đề là lão già này đã có đến hơn sáu mươi năm công lực, đúng là chèn ép người khác.
“Bản cung có chuyện quan trọng trong người, ngày khác lại đến tiếp kiến tiền bối.” Phượng Ly Thiên chắp tay thi lễ, nhanh chóng lui ra sau.
“Vật của Hàn Cốc, không phải có thể tùy tiện mang đi đâu.” Thiên Xu thu lại nụ cười, nâng chưởng xông lên.
Phượng Ly Thiên bật người, chuyển nhanh thân thể, vừa đánh vừa lui đến cửa ra Hàn Cốc. Cái miệng giấu dưới chòm râu dày của Thiên Xu nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, đột nhiên gia tăng nội lực đuổi theo. Tốc độ quá nhanh khiến Phượng Ly Thiên không kịp thoát thân, hắn cứ nhắm thẳng chỗ cao của đền thờ mà đi, lúc này đã đến nóc thì muốn tránh cũng tránh không được, Thiên Xu ngưng tụ nội lực vào lòng bàn tay, khí lạnh băng hàn lập tức mãnh liệt xông tới. Phượng Ly Thiên vận khởi Lưu Hỏa, hỏa diễm trông như thực chất bỗng chốc bùng lên, mang theo tiếng phượng kêu trong trẻo đối lại một chưởng của Thiên Xu.
“Rầm rầm rầm!” Đền thờ dưới chân vì nát vụn dưới nội lực mạnh mẽ, Phượng Ly Thiên dồn thêm nội lực nhảy ra xa, lúc sắp va phải vách núi, hắn chợt xoay người, đánh một chưởng lên vách núi, lại là một trận nứt đổ kịch liệt. Phản lực mạnh mẽ khiến hắn phải dẫn xuất nội lực ra, nếu không sẽ bị thương rất nghiêm trọng, nhưng trên lưng có Hiên Viên Cẩm Mặc, cho nên hắn chỉ có thể dùng tay chưởng lực ra ngoài, nhưng diện tích tiếp xúc quá nhỏ, vẫn có một phần không thể bài trừ sạch sẽ, Phượng Ly Thiên phun ra một ngụm máu.
Nhưng hiện giờ không thể trì hoãn nữa, Phượng Ly Thiên lật tay bắt lấy rễ cây nhô ra trên vách núi, dồn sức nhảy lên đỉnh núi, dưới chân không ngừng lướt nhanh về phía núi tuyết. Thiên Xu không nhìn thấy hướng Phượng Ly Thiên thoát đi, đợi trận nổ mạnh kia qua đi thì bóng dáng của hai người cũng đã không còn.
Phượng Ly Thiên chạy băng băng trên băng tuyết, nếu nhảy lên sẽ để lại dấu chân, cho nên hắn vận khởi Vô Căn quyết mà chạy, không hề để lại dấu vết gì.
“Ưm….” Gió lạnh xung quanh kéo về ý thức của Hiên Viên Cẩm Mặc, rét lạnh qua đi, cái cảm giác ngứa ngáy đến đòi mạng kia lại ùa tới, “Thiên nhi…. Khó chịu….”
Phượng Ly Thiên hơi khựng lại, hắn cảm nhận được người trên lưng mình đang không ngừng run rẩy, biết y đã khó chịu lắm rồi, con người trước nay luôn kiên cường ẩn nhẫn này vậy mà cũng không chịu được phải mở miệng. Từ đây xuống núi còn một khoảng xa, hơn nữa ở đó còn mấy môn phái đang chờ mai phục hắn, hiện giờ hắn đã bị thương lại còn mang theo Mặc, dù có thể thoát thân cũng nhất định mất rất nhiều thời gian, không nói đến Mặc sắp không chịu được nữa, mà Hàn Cốc cũng rất có thể sẽ đuổi đến trong lúc hắn triền đấu với mấy môn phái kia.
Chần chờ trong phút chốc, Phượng Ly Thiên dứt khoát xoay người vọt lên đỉnh núi, sơn động ở đó là nơi hắn ẩn thân tối qua, trước hừng đông hẳn là nhóm Lam Cẩn sẽ tới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.