Phương Thức Khiến Anh Ấy Tự Dâng Tới Cửa

Chương 1:




Giang Dịch, bậc thầy huyền thoại trong lĩnh vực phẫu thuật thẩm mỹ, hiện tại đang say khướt nằm trên giường ngay trước mặt tôi.
Cúc áo sơ mi trắng được cởi xuống một nửa, lộ ra khuôn ngực trần trụi đầy quyến rũ.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, trong lòng giãy giụa đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm được.
Sau đó...
Giang Dịch hé mắt ra, chủ động túm lấy tôi ngồi ở trên người anh, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép ngay được.
"Đường Miên Miên, anh đều đã chuốc say bản thân đưa tới trước mặt em rồi, em không thể chủ động một chút hay sao?"
"..."
(Phần 1)
1.
"Làm sao, có thế này cũng khóc?"
Ống kim tiêm trong tay anh lóe lên ánh sáng sắc lạnh, ánh mắt nhìn tôi lạnh lẽo không hề có chút tình cảm nào.
Nước mắt của tôi tức khắc chảy ra càng hung dữ hơn: "Em không làm, không làm nữa."
Anh thoáng tới gần hơn một chút, dưới ánh đèn trắng lóa, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt của tôi. Ánh đèn khiến màu mắt của anh thật nhạt, bên trong không chút gợn sóng, cũng không hề thấy chút tình cảm nào.
Phẫu thuật nâng mí mắt quả thực quá đáng sợ, tôi không muốn làm nữa có được không!
"Em, thật ra em khá hài lòng với đôi mắt một mí của mình..."
Anh cười nhạo một tiếng, thả ống kim tiêm về cái xe đẩy bên cạnh giường giải phẫu, thuận tay đóng đèn mổ lại.
"Đường Miên Miên, tôi xem lá gan em lớn đến chừng nào. Theo đuổi tôi tới tận bàn giải phẫu chỉnh hình, thế mà ngay cả thuốc gây mê cũng không dám chích?"
Tôi thút tha thút thít, không dám phản bác.
Tôi theo đuổi anh ấy, nào có phải là vì muốn chỉnh dung, tôi chính là muốn ngủ với anh ấy có được không!
Hai mươi phút sau, tôi cầm hồ sơ bệnh nhân, ngồi ở ngoài cửa phòng giải phẫu.
Vết kẻ để mổ trên mí mắt cũng đã được lau, mùi cồn cùng mùi thuốc nhất thời vẫn chưa tiêu tán hết.
Có hai cô gái da trắng xinh đẹp đi ngang qua, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía tôi, "Chính là cô ta, leo lên giường giải phẫu của bác sĩ Giang rồi, thế mà lại không có làm!"
"Không làm thì nhường cơ hội cho tôi đi chứ! Tôi đặt một tháng trời mà còn chưa được đây!"
"Đúng là phí phạm của trời."
Lúc các cô ấy đang khe khẽ thì thầm, tôi ngẩng đầu lên, nhìn Giang Dịch ở trước mặt, "Phí phẫu thuật có thể lấy lại không ạ?"
Khóe môi Giang Dịch giật giật, hít sâu một hơi: "Có thể lấy lại một phần."
Đàn ông còn chưa theo đuổi được, thế mà lại tốn mấy mấy ngàn đồng liền!
Tôi ủ rũ cụp đuôi, cúi thấp đầu đi theo phía sau Giang Dịch, tới chỗ thu viện phí hoàn tiền lại.
Ánh mắt từ mặt sàn sáng bóng của bệnh viện di chuyển lên trên, dừng ở trên bàn tay thon dài trắng nõn rũ ở bên người của Giang Dịch.
Khớp xương xinh đẹp, lòng bàn tay có vết chai mỏng
Chính bàn tay này, ở trong giới võng hồng*, được mệnh danh là bàn tay thiên thần, danh hiệu Đức mẹ tái thế.
*võng hồng: người nổi tiếng ở trên mạng
Truyền thuyết nói rằng, chỉ cần là cô gái bước ra dưới bàn tay Giang Dịch, không có ai là không hài lòng đối với gương mặt của mình.
Lăn lộn ở chỗ nộp phí hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy lại được tiền.
Vốn là nộp 1 vạn NDT, lại chỉ có thể lấy lại 8600, dư lại chính là tiền thuốc và tiền chi phí hao tổn đã sử dụng.
Tôi nắm điện thoại, thầm cổ vũ thêm can đảm cho mình, đứng trước mặt anh một lúc lâu mới nhỏ giọng nói:
"Gây thêm phiền phức cho anh rồi, bác sĩ Giang, tối nay em mời anh ăn cơm nhé."
Lúc nói ra những lời này, tôi cũng không ôm bao lớn hy vọng.
Giang Dịch lại lập tức đồng ý: "Được thôi."
Tôi nhịn không được ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Ý muốn từ trên gương mặt luôn lạnh nhạt ít khi nói cười của anh nhìn ra chút cảm xúc hiện tại.
Đáng tiếc, không nhìn ra được cái gì.
Giang Dịch là bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình.
Còn tôi... là bệnh nhân của anh.
Mượn danh nghĩa khám mặt tiếp cận anh, mới là mục đích thực sự của tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Giang Dịch là khi đi cùng với bạn thân Ninh Quỳnh tới bệnh viện làm giải phẫu chữa trị.
... Hai tháng trước, nhỏ vừa làm cái mũi, nhưng sau đó lại bị vòi sen trong phòng tắm rơi xuống đập thẳng vào mũi.
Ninh Quỳnh thét chói tai gọi điện thoại cho tôi, tôi liền quăng luôn bản bug đang sửa được một nửa của mình ở lại, xin ông chủ cho nghỉ, cấp tốc chạy thẳng tới bệnh viện.
Ở cửa phòng khám, Ninh Quỳnh đeo khẩu trang, vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi ngồi xuống cạnh nó, nhìn xung quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi:
"Đây rốt cuộc là bệnh viện hay là đi tuyển tú vậy? Sao nhiều mỹ nữ thế?"
Ninh Quỳnh che cái mũi lại, mơ hồ không rõ nói: "Nhân tạo hết thôi mày ơi."
Mới vừa nói xong, trên bảng đèn đã hiện lên tên của cô nàng, Ninh Quỳnh liền kéo tay tôi đi vào trong.
Tôi lảo đảo đi theo, chờ đứng vững rồi nhìn lại về phía trước, lại đối diện với một cặp mắt thanh lãnh không chút gợn sóng.
Lông mi dài mà còn cong, sống mũi cao cao, hốc mắt thâm thúy.
Một người đàn ông đẹp trai ngất trời.
Nhưng từ khi tình hình bệnh dịch bùng phát tới nay, toàn dân ai ai cũng đeo khẩu trang, loại trai đẹp bịt khẩu trang chỉ nhìn thấy nửa mặt đẹp như thế này, tôi cũng không có để trong lòng nhiều lắm.
Cho tới tận khi anh hỏi xong tình hình của Ninh Quỳnh, vì muốn thông khí nên đã kéo khẩu trang xuống vài giây, lộ ra sống mũi cao thẳng cùng đường cong cằm lưu loát góc cạnh.
Nhìn qua còn chút chút cảm giác hoang dã.
Đẹp trai tới mức tôi đần cả người ra.
Trong toàn bộ quá trình thăm khám của Ninh Quỳnh, tôi chỉ chăm chăm nhìn vào mặt anh, nửa điểm cũng không dời đi.
"Tình huống của cô, tốt nhất là lấy giả thể bên trong ra, một lần nữa cấy lại vào. Trong lúc chữa trị, mũi của cô cũng không được bất cứ vật nào tác động mạnh vào nữa."
"Bác sĩ Giang, tôi vất vả lắm mới hẹn anh khám được, hay là anh nhân tiện nhìn xem cánh mũi của tôi có thể thu nhỏ lại được không?"
Sau đó, hai người liền đi vào bên trong khám bệnh.
Tôi ngồi ở bên ngoài, nhắn tin qua điện thoại hướng dẫn đồng nghiệp sửa lại lỗi, đang xem xét cái thứ ba thì nghe thấy tiếng của bạn thân:
"Miên Miên, chúng ta đi thôi."
"Miên Miên, Miên Miên?"
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Ninh Quỳnh, dừng ngay ở trên người bác sĩ Giang ở phía sau cô ấy.
Giờ phút này, bác sĩ Giang đang nhướng mày, thế nhưng lại còn lặp lại một lần nữa, "Miên Miên?"
Có lẽ là do ảo giác của tôi, tôi cứ cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi có chút ý tứ sâu xa.
"Dạ, em tên Đường Miên Miên, là Miên Miên trong miên miên tư viễn đạo, không phải miên trong mềm như bông..."
Lời còn chưa nói hết, Ninh Quỳnh đã túm áo tôi rời đi.
Đứng ở ngoài hành lang, tôi hỏi cô ấy làm cái gì vậy.
Cô ấy nói: "Đường Miên Miên, bác sĩ Giang nhà người ta ngày ngày gặp được bao nhiêu đại mỹ nữ, mày cảm thấy mày có phần thắng sao?"
Cô ấy nói cũng đúng.
Mắt tôi một mí, mặt thì tròn tròn, trên má còn có mấy nốt tàn nhang, còn bởi vì hàng năm làm việc như con quay ngồi gõ mã code mà vòng eo cũng không được tinh tế xinh đẹp cho lắm.
Ngay cả hôm nay cùng Ninh Quỳnh tới xem bệnh cũng mặc áo sơ mi kẻ ô vuông, chân còn đi cả đôi dép lào.
So với đám đại mỹ nữ quang mang bốn phía bên ngoài phòng bệnh, tôi, đúng là so không nổi.
Nhưng tôi vẫn mạnh mồm mạnh miệng: "Mày nói linh tinh cái gì thế? Tao cũng không thích anh ấy."
Kết quả vừa quay đầu, bác sĩ Giang thế mà lại đứng ngay phía sau tôi.
Mặt anh không chút biểu cảm đưa túi xách cho tôi: "Đồ để quên."
Sau đó, không chờ tôi nói cảm ơn, anh đã quay đầu đi mất.
Tôi cứng đờ quay sang hỏi Ninh Quỳnh:
"Mày nói xem, anh ấy có bởi vì câu nói lúc nãy của tao mà cảm thấy tao ngây thơ đơn thuần không làm ra vẻ như những người khác, song liền cảm thấy có hảo cảm với tao không nhỉ?"
Ninh Quỳnh mặt không cảm xúc chọc thủng ảo tưởng của tôi: "Nằm mơ đi mày."
2.
Buổi giải phẫu sửa mũi và thu nhỏ cánh mũi của Ninh Quỳnh được định vào hai tuần sau.
Hai tuần này, mỗi lần cô nàng tới bệnh viện khám là đều dắt tôi theo.
Tôi cũng gặp bác sĩ Giang rất nhiều lần, còn biết cả tên và bối cảnh của anh.
Giang Dịch, bác sĩ chỉnh hình tiếng tăm lẫy lừng trong thành phố.
Bởi vì thẩm mỹ tốt, xuống tay lại ổn, thành phẩm làm ra rất đẹp, ở trong giới võng hồng, anh được đặt biệt danh Đức mẹ tái thế.
Tôi vốn rất hài lòng với gương mặt của mình, kết quả tới khoa chỉnh hình quá nhiều lần, nhìn đủ các thể loại mỹ nữ khác nhau, trong lòng không tránh khỏi chút ngo ngoe rục rịch muốn làm gì đó.
Nhân lúc Ninh Quỳnh với y tá vào trong kiểm tra, tôi thò tới hỏi Giang Dịch:
"Bác sĩ Giang, anh xem mặt em, có cần phải chỉnh gì không ạ?"
Anh ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua mặt tôi: "Không có."
???
Tôi ở trong mắt anh lại hoàn mỹ như vậy ư??
Nhưng câu tiếp theo của Giang Dịch lại chọc thủng ảo tưởng của tôi: "Nếu cô muốn chỉnh, chỗ cần chỉnh cũng không ít đâu."
... Má nó, một cú xuyên tim.
Tôi chưa từng bỏ ý định: "Thật ra em muốn cắt hai mí trước."
"Ồ, vậy cô tới đây, tôi xem xem."
Gương mặt thanh lãnh xinh đẹp của Giang Dịch đột nhiên phóng đại trước mặt tôi.
Mắt anh đối diện với tôi, đôi môi mềm mại cơ hồ muốn cọ qua gương mặt tôi vậy.
Tôi đần cả ra.
Anh... hình như... quên mang khẩu trang rồi.
"Bác sĩ Giang, tình hình dịch bệnh căng thẳng, anh xa xa chút."
"..."
Giang Dịch ngồi trở lại chỗ, kéo khẩu trang lên, lấy một tờ giấy ra đưa cho tôi: "Có thể làm, cô điền đơn này trước đã."
Tôi ngoáy ngoáy vài nét liền xong, đưa tờ đơn tới trước mặt Giang Dịch.
Anh nhìn lướt qua, thế mà lại nhìn tôi cười: "Đường Miên Miên."
Không biết vì cái gì, lúc anh đọc tên của tôi, thanh âm đè thấp, hơi hơi mất tiếng, có vẻ đặc biệt mập mờ.
Giang Dịch giơ giơ tờ đơn về phía tôi: "Đơn này tôi giữ lại. Chừng nào cô rảnh thì một mình tới tái khám."
Không.
Tôi không rảnh.
Cắt mí chỉ là tôi tiện mồm nói ra mà thôi.
Thực tế thì, từ nhỏ tôi đã cực kỳ sợ phải vào bệnh viện, còn vô cùng sợ đau.
Đừng nói là cắt một nhát lên mí mắt, chỉ cần trầy một tý ở tay chân thôi cũng làm tôi đau tới phát khóc.
Cho nên, tôi cũng không để tâm lời Giang Dịch nói lắm.
Chỉ đúng hạn cùng Ninh Quỳnh tới đây khám bệnh, làm phẫu thuật mà thôi...
Chờ cô nàng từ phòng giải phẫu được đẩy ra, sau khi hết thuốc mê, tôi cũng nhận được điện thoại của sếp, bảo tôi trở về tăng ca.
Kết quả mới đi tới cửa bệnh viện thì lại gặp được Giang Dịch.
"Đường Miên Miên." Anh chủ động gọi tôi lại, "Không phải cô tới làm phẫu thuật với Ninh Quỳnh sao?"
Tôi nói bây giờ tôi phải về công ty tăng ca, tối lại quay lại với cô ấy.
Lời còn chưa dứt, Giang Dịch đã kéo cửa xe bên người ra: "Lên xe đi, tôi đưa cô qua đó."
Dừng một chút, anh lại bổ sung một câu: "Trời mưa, không dễ gọi xe."
Lúc tôi ngồi vào trong xe, thật ra là tôi vô cùng thấp thỏm.
Bởi vì tôi bị say xe, hơn nữa còn khá nghiêm trọng.
Tôi sợ mình sẽ "li vơ phun" ngay trên xe của Giang Dịch, cho nên cứ cứng ngắc ngồi đó.
Nhưng trong xe anh cũng không có cái mùi nồng nồng thường thấy, ngược lại còn tràn ngập hương vị nước sát trùng nhàn nhạt.
Thực thoải mái, dễ chịu ghê.
Giang Dịch lái xe rất trầm ổn, từ bệnh viện lái tới dưới lầu công ty tôi, không hề phanh gấp một lần nào.
"Tới rồi."
Tôi đeo túi vải buồm lên vai, nhỏ giọng nói, "Bác sĩ Giang, cảm ơn anh nhé, ngồi xe anh thích như đi tàu điện ngầm ấy."
Anh xoay đầu, khóe môi hơi cong lên: "Em đang khen tôi?"
"Đúng đúng."
Tàu điện ngầm là phương tiện giao thông duy nhất mà tôi không say, khen một người lái xe vững như tàu điện ngầm là lời khen ngợi tối cao nhất của tôi dành cho người đó.
Nhưng nhìn điện thoại đang liên tiếp nhận được tin nhắn giục, tôi cũng không còn thời gian đứng giải thích với Giang Dịch nữa.
Lại nói thêm một lời cảm ơn nữa, sau đó liền mở cửa xe ra, vọt vào trong đại lâu.
Hạng mục gần nhất đang tiến vào giai đoạn kết thúc, đang trong quá trình thử nghiệm, có điều ngày nào cũng phát hiện ra nhiều lỗi lớn.
Làm tới lúc trời đã tối sầm, tôi mới nhận được điện thoại của Ninh Quỳnh.
"Miên Miên, bao giờ mày tan làm?"
Tôi nhìn thoáng qua đống mã code trên màn hình máy tính, "Chắc là 40 phút nữa."
Kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi phải chỉnh tới tận hai tiếng, sau đó liền vội vàng xách túi chạy tới bệnh viện.
Đêm đã khuya, tôi cúi đầu, đang muốn mở ứng dụng gọi xe thì bỗng nhiên lại nghe được một thanh âm lạnh lùng trong trẻo gọi tên tôi.
"Đường Miên Miên."
Thế mà lại là Giang Dịch!
Anh dừng xe trước cửa, đèn đường xung quanh sáng rực, chiếu sáng cả khuôn mặt anh.
Cho tới khi ngồi lên xe, tôi mới phản ứng lại: "Bác sĩ Giang, anh đây là..."
"Ninh Quỳnh nói em muốn tới chăm, lại sợ trời quá muộn, một mình em đi không an toàn cho nên bảo tôi tới đón."
... Ầu, quấy rầy rồi.
Giang Dịch một đường đưa thẳng tôi tới phòng bệnh của Ninh Quỳnh, lại nhân tiện xem xét cái mũi của cô ấy.
"Miệng vết thương khép lại cũng ổn rồi, nếu không có vấn đề gì khác thì ngày mai có thể xuất viện."
Nói xong, anh liền rời đi luôn, một ánh mắt cũng không thèm liếc tôi.
Một chút tâm tư mập mờ của tôi lập tức biến mất sạch sẽ.
Hơn nữa, ngày hôm sau, Ninh Quỳnh xuất viện, tôi cũng hoàn toàn không còn cơ hội tiếp xúc với Giang Dịch nữa.
Đành phải thành thật lăn về đi làm.
Đàn ông ấy à, chỉ thêm ảnh hưởng tới tốc độ kiếm tiền của tôi mà thôi.
Cứ như vậy qua một thời gian dài, tối ngày hôm tôi làm xong hạng mục được giao phó, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi, lê bước chân về nhà.
Vốn tính đi ngao du vương giả* vài trận, kết quả vừa mới lấy điện thoại ra liền nhận được một lời mời xin kết bạn WeChat.
*Này hình như là chơi game
Đối phương gửi lời mời kèm dòng ghi chú ngắn gọn, chỉ có hai chữ: Giang Dịch.
Giang Dịch là ai?... Giang Dịch?!
Tôi trực tiếp giật bắn dậy từ trên giường, một lúc lâu sau mới bình phục tâm trạng, run run rẩy rẩy ấn đồng ý.
Tôi hỏi Giang Dịch: [Sao anh biết WeChat của em?]
[Ngày đó em có điền đơn, bên trên có số điện thoại.]
Dừng vài giây, anh lại nhắn tới một tin: [Chừng nào em rảnh?]
Tôi ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại.
Ngày đó tôi nói có rảnh sẽ tới tìm anh khám mặt.
Đại khái là tôi vẫn luôn không tới, cho nên anh mới hỏi đi.
Được lắm cái tên này, nghe Ninh Quỳnh nói, đặt lịch phẫu thuật với anh rất khó, đã thế mà anh vẫn nỗ lực không ngừng kéo mối làm ăn, cũng quá là tâm huyết đi.
Thời buổi này xem ra, vì miếng cơm manh áo, đâu có ai là dễ dàng gì.
Trai đẹp cao lãnh trong lòng tôi, bỗng nhiên liền trở nên bình dị hơn hẳn.
Có điều tôi cũng nhát, không dám tự tiện dao kéo cái gì trên mí mắt của mình.
Đang muốn hùng hổ nói một câu "Em không rảnh" với anh, đột nhiên tôi lại nhận được điện thoại của mẹ.
Sau khi ấn nghe, bên kia lại là mấy lời lẽ tôi nghe tới phát ngán, thúc giục tôi mau chóng tìm đối tượng, nhất định phải kết hôn trước tuổi 30.
Tôi cũng không thể không nhắc nhở bà ấy: "Mẹ, trước kia con đã nói với mẹ rồi mà, cũng không phải con không muốn tìm, chủ yếu là bên cạnh con thực sự không có ai thích hợp hết..."
Bà ấy lại chém đinh chặt sắt cắt ngang lời tôi: "Vậy thì đi xem mắt!"
Trong nháy mắt, tôi nhớ tới đối tượng xem mắt bà ấy giới thiệu cho tôi hồi tết.
Hắn ở ngay trước mặt tôi hút mây nhả khói, khinh thường nói:
"Đàn bà con gái không thích hợp xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, sau khi kết hôn thì cô từ chức về nhà giúp chồng chăm con đi, tôi nuôi."
Không nghĩ tới lương tháng của hắn còn tệ tới mức chưa tới cái mức phải đóng thuế, tôi trầm mặc cạn lời.
Trở về hiện tại, tôi rùng mình một cái, ngay trước khi mẹ tôi định mở miệng nói, tôi liền chặn đứng lời nói của bà luôn:
"Có điều gần đây con gặp được một đối tượng khá thích hợp, đang theo đuổi!"
Thật vất vả mới dỗ dành mẹ tôi được, sau khi cúp máy, tôi liền ngẩn người nhìn tin nhắn của Giang Dịch một lúc, sau đó trả lời lại.
"Ngày mai nhé, sáng mai em qua tìm anh."
3.
Ngồi trong phòng khám bệnh, tôi với Giang Dịch nhìn nhau suốt một phút, rốt cuộc anh cũng mở miệng: "Đường Miên Miên, em đây là?"
Tôi vẫy vẫy tờ đơn đăng ký: "Em tới tìm anh khám nha."
Giang Dịch trầm mặc một lát, thở dài một hơi, đứng lên, "Được, đi theo tôi."
Anh đưa tôi vào bên trong, hỏi tôi muốn làm thành cái gì, lại cầm một quyển sách cho tôi chọn, cuối cùng hỏi tôi có biết làm giãi phẫu sẽ có nguy hiểm thế nào hay không.
Tôi ngửa đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: "Còn có nguy hiểm nữa sao? Không phải anh được xưng là đức mẹ tái thế hả?"
"Cho dù là đức mẹ hạ phàm thì giải phẫu cũng sẽ có nguy hiểm."
Tiếp đó, Giang Dịch phổ cập kiến thức về độ nguy hiểm của việc giải phẫu một lần, cái gì mà có thể hai mí sẽ không cân xứng, còn có thể lưu lại sẹo...
Tôi càng nghe càng sợ, đến cuối cùng, sắc mặt trắng bệch, đầu óc hỗn loạn.
Giang Dịch đứng dậy, thanh âm vang lên trên đỉnh đầu tôi, có chút mơ hồ không rõ: "Em nghĩ kỹ chưa, còn muốn làm không?"
"Em... để em nghĩ thêm."
Má ơi.
Ninh Quỳnh nghe nói tôi thế mà lại tới chỗ Giang Dịch khám mặt, còn chuẩn bị chỉnh dung, cô nàng tỏ ra quá đỗi khiếp sợ.
Tôi thuận miệng nói bậy: "Chỉnh hình thôi mà, xinh đẹp hơn thì mới dễ kiếm người yêu được."
Câu nói huơu nói vượn này không biết sao lại truyền tới tai Giang Dịch.
Thế cho nên anh còn đặc biệt gọi điện thoại tới, nói với tôi: "Đường Miên Miên, chỉ cắt hai mí mà thôi, gương mặt em sẽ không có quá nhiều thay đổi."
"Vậy em sẽ đi nâng mũi, độn cằm, làm lúm đồng tiền nữa."
"..." Thanh âm anh có chút rét run: "Đường Miên Miên, rốt cuộc em muốn làm gì?"
Chẳng lẽ ý tứ theo đuổi anh của tôi chưa đủ rõ ràng hay sao?
Tôi sầu sầu cúp máy.
Là trụ cột của khoa chỉnh hình, Giang Dịch thực sự rất bận, công việc của tôi cũng không rảnh, bình thường thực sự cũng không có nhiều thời gian nói chuyện.
Cho dù muốn nói, cũng không biết nói cái gì.
Lúc này mà hẹn đi xem phim ăn cơm thì lại có hơi đường đột.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nương cơ hội khám mặt mới có thể bày tỏ vẻ đáng yêu của tôi cho anh thấy, tranh thủ có được hảo cảm của anh mà thôi.
Vì thế, chờ tới cuối tuần, tôi lại chạy tới bệnh viện dính lấy Giang Dịch.
Lúc này, anh nhìn tôi, cau mày, tựa hồ rất không kiên nhẫn.
Nhất định là do lần trước tôi lâm trận bỏ chạy cho nên anh cảm thấy tôi làm mất thời gian của anh.
Tôi nhanh chóng nói: "Bác sĩ Giang, em suy nghĩ kỹ rồi, lần này chắc chắn sẽ làm, tuyệt đối sẽ không làm anh mất thời gian nữa."
Ánh mắt Giang Dịch lạnh hơn, cảm giác như muốn đông cứng tôi vậy.
Một lúc sau, bên môi anh câu ra một nụ cười lạnh như băng:
"Không phải còn muốn nâng mũi, độn cằm, làm lúm đồng tiền à?"
Tôi cứng đờ tại chỗ: "... Không vội, từ từ làm."
Cuối cùng cũng định ra được thời gian giải phẫu, tiền giao cháo múc, phòng phẫu thuật cũng đã nằm lên rồi.
Thế mà nước tới cổ tôi còn chạy được.
Nhưng Giang Dịch lại đồng ý ăn cơm với tôi, cũng coi như chuyến này không phí công.
6 giờ chiều, tôi với Giang Dịch ngồi trong một quán ăn Quảng Đông.
Vốn tính ăn lẩu, nhưng lần đầu tiên ăn cơm với Giang Dịch, tôi muốn ưu nhã một tý.
Trên người tôi còn mặc bộ "chiến bào" mượn được từ Ninh Quỳnh ~ Một cái váy màu đỏ rượu bó sát người.
Đẹp thì đẹp, nhưng mà chật quá.
Thế cho nên lúc ăn cơm xong, tôi phải liều mạng hít sâu thở chậm mới có thể miễn cưỡng giữ được cái bụng nhỏ.
Gió đêm hơi lạnh.
Giang Dịch sóng vai cùng tôi đi trên đường, tôi vắt hết óc, miễn cưỡng tìm được đề tài:
"Bác sĩ Giang, anh cảm thấy nhà hàng vừa rồi có hương vị thế nào?'
"Cũng được."
"Vậy sau này có rảnh, chúng ta lại tới ăn nhé?"
"Được."
Chỉ một chữ.
Tôi vừa hít sâu vừa nói chuyện, nghẹn tới mức hơi thở mong manh, còn không thể không gắng nói ra:
"... Anh, anh không giận chứ?"
"Ừ."
Lại chỉ một chữ.
Rốt cuộc, ta hít sâu tới mức thiếu oxy, đầu óc choáng váng, dưới chân lảo đảo.
... Ngã thẳng vào trong lòng Giang Dịch.
Tôi sợ tới mức theo bản năng duỗi tay ôm lấy cổ anh.
Từ trên người anh truyền tới mùi hương cỏ cây nhàn nhạt, phảng phất như là hãng nước hoa nào đó, thế mà không phải là mùi sát trùng sáng nay tôi ngửi thấy.
Vốn trường hợp chỉ có trong tiểu thuyết như thế này xảy ra ngoài ý muốn, hẳn là nên lãng mạn.
Nhưng... đời không như ngôn tình.
Tay của Giang Dịch, đang chạm vào cái bụng nhỏ mềm như bông hơi hơi nhô lên khi tôi hơi gập người xuống.
Nói thô ra, đó là mỡ bụng của tôi.
Tôi xấu hổ tới mức ngay cả tóc con cũng dựng đứng lên, kết quả, Giang Dịch lại rất bình tĩnh.
Còn thong thả ung dung kéo dài một tiếng:
"Đường ~ Miên Miên."
Hai chữ sau, bị anh gọi tới đặc biệt triền miên lâm li, suýt nữa làm tôi hoài nghi người trước mắt có phải đổi hồn rồi hay không.
Đã nói là ít nói ít cười, tính cách lãnh đạm cơ mà?
Tôi vèo cái thu tay lại, ý muốn đứng thẳng lên, nhưng tôi lại xem nhẹ một mảnh váy sau eo đang bị Giang Dịch nắm chặt rồi.
Tóm lại, vì dùng sức quá mạnh, tôi đã làm váy Ninh Quỳnh rách mất rồi.
"Xoạt" một tiếng, tôi che lại miếng vải bị rách phía sau eo, rưng rưng nước mắt chạy nhanh như điên.
Sau khi trở về, tôi gọi điện thoại cho Ninh Quỳnh, cô nàng hoàn toàn không hề quan tâm tới cái váy bị rách của mình, chỉ hỏi tôi.
"Mày ở ngay trước mặt bác sĩ Giang, xé rách váy?"
"Không chỉ có thế, tao còn không cẩn thận để anh ấy cảm nhận được vòng eo bé mỡ của tao..."
"Được đấy Đường Miên Miên, tao cũng không cứu được mày đâu."
Cô ấy nói, "Mày từ bỏ đi thôi, lần tới có trai đẹp tao sẽ lại gọi mày theo."
Tôi từ bỏ.
Mở WeChat ra, Giang Dịch gửi tới một tin nhắn khách sáo: [Đường Miên Miên, hôm nay em rất đáng yêu.]
Chỉ là nghĩ nhiều một chút, tôi cũng có thể tưởng tượng tới biểu tình của anh khi gõ ra mấy lời này.
Nhất định là lãnh đạm lại qua loa có lệ.
Vì thế tôi liền trả lời một tiếng cảm ơn, sau đó nhanh chóng cho tin nhắn của anh vào mục chờ.
Sự thật chứng minh, là tôi tự mình đa tình.
Bởi vì từ ngày hôm đó qua đi, Giang Dịch căn bản không có nhắn tin cho tôi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.