(Phần 3)
7.
Từ trên người cô ấy tỏa ra một cỗ mùi hương nhàn nhạt man mát.
Tôi biết mùi này, Ninh Quỳnh từng đưa cho tôi một lọ, gọi là cái gì mà Un Jardin Sur Le Nil.
Giang Dịch cau mày nói: "Tôi phải đưa Đường Miên Miên tới công ty trước."
"Không sao, em cũng không có vội đến thế, anh có thể đưa cô ấy tới trước rồi lại đưa em đi."
Giọng điệu của mỹ nữ vẫn rất dịu dàng, nội dung lời nói nghe ra cũng rất thấu hiểu lòng người.
"... Được, lên đi."
Tôi kéo kéo dây đeo túi xách, yên lặng kéo cửa xe phía sau ra.
Kết quả, mỹ nữ cũng không có ngồi ghế phó lại, ngược lại còn ngồi vào ghế sau cùng với tôi.
Trong nháy mắt, Giang Dịch phảng phất như đã biến thành tài xế lái xe cho hai chúng tôi vậy.
Mà trong không gian bị bịt kín thế này, mùi nước hoa tỏa ra từ trên người cô gái kia càng ngày càng nồng, hỗn hợp với mùi nước sát trùng nhàn nhạt trong xe lại tạo thành một loại mùi hương làm tôi muốn nôn.
Tôi cố nhịn, sắc mặt càng ngày càng trắng, đầu óc cũng có chút choáng váng.
"Đường Miên Miên, em say xe sao?"
Thanh âm Giang Dịch truyền vào trong tai tôi.
Tôi miễn cưỡng gật đầu, thậm chí còn không dám phát ra tiếng, chỉ sợ mình vừa nói gì đó thì sẽ nôn ra luôn.
"La Thanh Nguyệt, cô kéo cửa sổ xe phía bên cô xuống đi, Miên Miên dễ say xe."
Thì ra mỹ nữ tên La Thanh Nguyệt.
Tôi hốt hoảng suy nghĩ, cảm giác được một cơn gió lạnh thổi vào trong xe, mùi hương lập tức tan đi không ít.
Mà La Thanh Nguyệt đang nghiêng đầu, vẻ mặt áy náy nói với tôi:
"Xin lỗi cô Đường nhiều, tôi không biết cô lại say xe nghiêm trọng như vậy, tôi quen xịt chút nước hoa có hơi nồng khi ra khỏi nhà, ngày mai tôi sẽ không xịt mùi này nữa..."
Ngày mai?
Ngày mai cô ấy còn muốn đi nhờ xe nữa sao?
Buổi tối trở về, tôi ở trong phòng ngủ cùng Ninh Quỳnh hát vang một khúc [Nước hoa có độc], đang hát tới say sưa "trên người của anh có mùi nước hoa của cô ta, làm cho cái mũi của em bị chịu tội" thì Giang Dịch lại tới gõ cửa.
Tôi vốn tưởng anh tới gọi tôi ra ăn cơm, không nghĩ đến sau khi mở cửa, anh lại đưa cho tôi một cái mũ bảo hiểm.
"Cầm lấy, sáng mai ra cửa nhớ mang theo."
Tôi có hơi tò mò, cho tới tận sáng ngày hôm sau, nhìn thấy cái xe máy đỗ ở dưới lầu, hết thảy đều có một lời giải thích hoàn mỹ.
La Thanh Nguyệt đứng ở một bên, sắc mặt hơi hơi trắng bệch.
Vẻ mặt Giang Dịch bình tĩnh: "Ngại quá, xe máy chỉ có thể chở được một người, cô vẫn là nên gọi taxi đi."
Cô ấy cắn cắn môi, ánh mắt sắc bén liếc tôi một cái.
Tôi cười vô tội với cô ấy một cái.
Tức khắc cảm thấy toàn thân mình tản ra mùi "trà" nồng nặc.
La Thanh Nguyệt không nhìn tôi nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Dịch, thấp giọng nói:
"Nếu anh muốn từ chối em thì có thể nói rõ với em, thật sự không cần dùng cách này..."
"Tôi đã nói rồi, lần trước tôi cũng đã nói rất rõ ràng, là do cô không chịu nghe." Giọng điệu của Giang Dịch nhàn nhạt chặn đứng cô ta lại: "La Thanh Nguyệt, chúng ta đã chia tay rồi, tôi là nhớ tới ân tình của thầy La với tôi, nhưng không có nghĩa là ân tình này sẽ có thể đổi được thành tôi có tình cảm với cô, chúng ta đã thử qua, cũng từng ở bên nhau, nhưng không được chính là không được."
Trong nháy mắt đó, trong đầu tôi lại không đâu vào đâu hiện lên một cái emoji.
Thế cho nên, tôi nhịn không được nói với Giang Dịch: "Đàn ông, không thể nói không được."
... Xong rồi.
Tôi rất muốn cho mình một cái bạt tai.
La Thanh Nguyệt xanh mét mặt mày rời đi, trước khi đi còn liếc tôi một cái, rồi lại nói với Giang Dịch: "Phẩm vị bây giờ của anh đúng là rất độc đáo."
Tôi nhìn Giang Dịch.
Giang Dịch cũng nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, anh lại nâng bước ngồi lên xe máy, quay đầu nói với tôi: "Lên xe."
Giang Dịch lái xe máy đưa tôi đi nửa tháng, trên đường đi còn từng bị cảnh sát giao thông cản một lần, nhìn thấy anh có giấy tờ đầy đủ mới thả cho anh đi.
Tôi ôm eo Giang Dịch, thật cẩn thận áp xuống sự rung động dưới đáy lòng, hỏi anh:
"Anh là vì muốn từ chối bạn gái cũ nên mới cố ý mua xe máy sao?"
"Không phải."
Thanh âm Giang Dịch dừng một chút, lại nói: "Là bởi vì đoạn đường chúng ta hay đi đang bị chặn, gần đây sửa đường, rất hay tắc đường lúc giờ cao điểm. Nếu lái xe ô tô thì buổi sáng em sẽ phải dậy sớm hơn."
Hay là, anh muốn cho tôi ngủ nhiều thêm một chút nên mới đặc biệt mua một chiếc xe máy về?
Tôi vừa suy nghĩ lung tung, vừa thầm mắng mình ở trong lòng phải thanh tỉnh một chút, đừng có ảo tưởng nữa.
"Thật ra em có thể đi tàu điện ngầm..."
Tôi còn chưa nói xong, Giang Dịch bỗng nhiên tăng tốc, làm tôi sợ tới mức theo quán tính ngửa ra phía sau, lập tức theo bản năng nhào vào lưng anh ôm thật chặt.
Mãi cho tới khi đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, anh mới dừng xe lại, thong thả ung dung nói với tôi:
"Vẫn là thôi đi, thời tiết gần đây càng ngày càng nóng, rất nhiều người đều buông lỏng cảnh giác cởi khẩu trang giữa nơi công cộng. Tình hình dịch bệnh lại chưa giảm xuống, cẩn thận một chút thì tốt hơn, chúng ta dù sao cũng là bạn thuê cùng nhà."
Bốn chữ bạn thuê cùng nhà này, anh cắn răng nghiến lợi rất nặng nề.
Thì ra là như vậy.
Thì ra anh sợ tôi lây bệnh cho anh.
Tôi lập tức ủ rũ héo úa, tay cũng thu về một chút, không chút khí lực ồ lên một tiếng.
Xe máy dừng lại trước cửa công ty tôi.
Giang Dịch hỏi tôi tối nay muốn ăn gì, sau đó liền lái xe máy tiêu sái rời đi.
Tôi nhìn bóng dáng của anh, cái loại cảm giác quen thuộc này lại một lần nữa dâng lên ở trong lòng.
Tôi vào công ty, tìm được anh Đỗ, liền mượn danh nghĩa mời hắn ăn cơm trưa rồi lén lút hỏi thăm chuyện của Giang Dịch với La Thanh Nguyệt.
"Tiểu Giang với Thanh Nguyệt à, đúng là trước đây từng ở bên nhau, có điều thời gian không dài, hình như còn chưa được ba tháng thì phải."
Trong nhà ăn của công ty, anh Đỗ cắn một miếng sườn xào chua ngọt, lộ ra biểu tình cảm kích.
"Bố của Thanh Nguyệt, chính là thầy hướng dẫn nghiên cứu của Tiểu Giang, xem như là có ân dạy dỗ cậu ta. Thanh Nguyệt cũng yêu thầm Tiểu Giang nhiều năm rồi, vào lần Giáng Sinh đó thì nhân cơ hội tỏ tình luôn. Ngay từ đầu Tiểu Giang cũng không đồng ý, sau đó Thanh Nguyệt liền trăm phương ngàn kế khuyên bảo, cậu ta mới đồng ý thử với cô ấy. Đáng tiếc hai người ở bên nhau có hơn một tháng, nhiều nhất cũng chỉ năm tay qua. Nghe Tiểu Giang nói thì cậu ấy không có cảm giác động tâm, cho nên liền đề cập tới chuyện chia tay."
Anh Đỗ nói xong, bỗng nhiên lộ ra nụ cười đầy thâm ý, "Tiểu Đường à, thích Tiểu Giang nhà chúng tôi rồi sao?"
Tôi trắng mặt cãi lại: "Không có... em chỉ hỏi chút thôi, hỏi thôi mà."
Sau khi trở về, tôi đem tình hình chiến đấu báo cáo cho Ninh Quỳnh nghe.
Cô nàng đang dính lấy bạn trai cún con, thật vất vả mới có thời gian trả lời tôi: "Tao thấy ấy à, nói không chừng bác sĩ Giang có ý với mày đấy."
"Thật sao?"
"Đoán thôi. mày có thể thử anh ta một chút."
Tôi đang muốn nhắn tiếp thì bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ông chủ đang mỉm cười nhìn tôi.
"Tiểu Đường, rảnh không? Chúng ta tâm sự chút chứ?"
Sau đó, tôi đã bị sếp mời vào trong văn phòng uống trà.
Ông ta thâm ý nói với tôi một đống lời, đại ý là tuy rằng trước kia tôi làm việc rất nghiêm túc, nhưng gần đây lại có hơi lơ là, ông ta vì muốn khích lệ tôi thăng chức tăng lương cho nên muốn trước tiên trừ nửa tháng tiền thưởng của tôi.
Tôi áp xuống xúc động muốn chửi ầm lên, cười nói, "Sếp à, gần đây em làm việc vẫn như trước kia mà."
"Ha ha, Tiểu Đường à, này cô cũng đừng nghĩ oan cho tôi chứ." Ông ta lộ ra nụ cười của nhà tư bản, "Ban nãy lúc tôi đi qua, cô đang làm gì hả? Hửm? Công việc và sinh hoạt vẫn không nên trộn lẫn vào với nhau, có nghe chưa?"
Mẹ nhà ông.
Ông bắt tôi mang tài liệu về nhà chỉnh chỉnh sửa sửa tới ba giờ sáng, sao lúc đó không thấy ông nói tiếng nào.
Tôi nhịn lại lửa giận trở về bàn làm việc, trút giận lên bàn phím máy tính với con chuột ở bên cạnh.
Rốt cuộc cũng hạ quyết tâm rời đi ăn máng khác.
Buổi tối về nhà, tôi liền bắt đầu sửa lại sơ yếu lí lịch, bằng vào kinh nghiệm phong phú học được từ các hạng mục cùng với năng lực viết code thần sầu, chỉ sau một ngày, tôi đã nhận được vài lời mời phỏng vấn.
Thậm chí còn có một công ty đầu ngành gọi điện thoại cho tôi, mời tôi tới làm việc.
Tôi và HR hẹn nhau thời gian phỏng vấn, lúc này mới ra phòng khách ăn cơm.
Giang Dịch đặt bát canh xương sườn bí đao xuống trước mặt tôi, bỗng nhiên bống tay lên mặt bàn, hơi kề sát vào tôi: "Em đang tìm việc?"
Tôi sửng sốt: "... A? Vâng."
Tôi nhịn không nổi nữa, bắt đầu kể lể mắng chửi lão sếp tư bản vô nhân tính của tôi độc ác tới mức nào.
Bao gồm mỗi năm thưởng chả được bao nhiêu, nhiều lần còn không giao đúng lương đúng hạn, tăng ca cũng không hỗ trợ phí tăng ca, ngay cả thời gian nghỉ cũng muốn cắt một nửa.
Nói xong lời cuối cùng, tôi bỗng nhiên nhớ ra, người trước mặt là Giang Dịch, là đối tượng tôi đang theo đuổi.
Sao tôi có thể biểu hiện ra trước mặt anh nhiều năng lượng xấu như vậy được chứ!
Tôi hoảng loạn ngẩng đầu, lại nhìn thấy anh đang không hề chớp mắt nhìn tôi.
Trên bàn cơm, ánh đèn chiếu xuống hắt vào trong mắt anh, trong nháy mắt giống như có hàng ngàn vì sao lọt vào đó.
Tôi hơi hơi thất thần, bị lạc trong ánh mắt sáng ngời lộng lẫy của anh.
Sau đó, tôi nghe thấy anh hỏi tôi: "Đường Miên Miên, em có cần anh giúp không?"
8.
Tôi lấy lại tinh thần, đột nhiên có chút hoảng loạn:
"Không... không cần, đã có HR liên hệ em rồi, làm ở trong một đại xưởng lớn, một hạng mục lớn, rất đáng tin cậy."
Giang Dịch "ồ" một tiếng, ngồi trở lại, ngón tay cong lại gõ gõ mặt bàn, "Vậy ăn thôi."
Kế tiếp mấy ngày, thức ăn trong nhà bỗng nhiên trở nên đầy đủ hơn nhiều.
Tôi hỏi Giang Dịch, anh nói ngày nào tôi cũng phải đi làm, còn phải đi phỏng vấn, não vận động quá độ, phải ăn nhiều đồ bổ một chút.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, tóc tôi rất nhanh đã dài ra.
Tuy rằng vẫn chỉ dài so với cái mái tóc ngắn qua tai của tôi, nhưng cũng đã không còn hói nữa.
Nhìn qua quả đầu cũng mềm mềm mại mại, không còn xù xù như trước.
Thật ra, Giang Dịch cũng rất bận.
Buổi phẫu thuật của anh cũng đã kín, còn có việc của phòng khám, còn phải dẫn dắt thực tập sinh.
Nhưng cho dù là bận như thế nào, anh vẫn có thể dành ra thời gian về nhà nấu cơm, ngủ sớm dậy sớm, cơ hồ là không thức đêm bao giờ.
Tôi ăn một miếng cá trích, ngẩng đầu lên khen: "Bác sĩ Giang, anh mới là đại sư quản lý thời gian chân chính đó."
"Em là khen hay là mắng anh đấy?"
Giang Dịch chống cằm ngồi đối diện tôi, nhàn nhạt cười một tiếng.
"Đường Miên Miên, em vẫn nên gọi tên tôi đi. Ngày nào ở nhà cũng bị em gọi là bác sĩ Giang, anh cảm thấy bản thân chưa hề tan làm."
Ôi má ơi, tôi thực sự muốn dùng sức hét lên.
Tôi đồng cảm như bản thân mình cũng như vậy, lập tức thử gọi: "Giang Dịch?"
Anh ung dung nhìn tôi: "Hửm?"
Tôi nuốt sợi mì trong miệng xuống:
"Em có việc mới rồi, tiền lương gấp đôi, tăng ca còn có tiền tăng ca, tuần sau em sẽ đi làm luôn. Vì muốn cảm ơn anh nên em sẽ mời anh đi ăn cơm nhé?"
Trước khi nói mấy lời này, tôi đã nghĩ không biết bao nhiêu cái bản nháp ở trong lòng rồi.
Giang Dịch lại rất dễ tính đồng ý: "Được thôi."
Lúc này đây, tôi hẹn anh đi ăn ở một tiệm lẩu.
Sớm chiều ở chung, tôi đã từ bỏ việc duy trì hình tượng.
Nhưng không biết có phải quá khéo hay không, tôi vừa thay cái váy màu xanh bạc hà ra cửa thì lại phát hiện trên người Giang Dịch thế nhưng cũng mặc cái áo thun ngắn tay màu xanh bạc hà.
Nhìn qua còn rất giống đồ tình nhân.
Lúc tính tiền, nhân viên còn bảo tôi đăng ký thẻ thành viên, có thể giảm được 30 tệ.
Tôi đang ở bên quầy điền thông tin, Giang Dịch bỗng nhiên thò tới nhìn thoáng qua.
"Đường Miên Miên, cuối tuần sau là sinh nhật em?"
"... Dạ."
Sau đó, anh liền không nói gì nữa.
Làm gì vậy??
Hỏi như vậy là có ý gì, là muốn tặng quà cho tôi sao?
Lý trí nói với tôi không cần nghĩ nhiều.
Nhưng ảo tương lại khiến câu nói "Bác sĩ Giang không chừng là có ý với mày đó" của Ninh Quỳnh như ẩn như hiện trong đầu tôi, đấu đá lung tung.
Có phải tôi nên xác nhận một chút với Giang Dịch hay không?
Hay là tỏ tình luôn nhỉ?
Hai chúng tôi trên người đều nồng nặc mùi lẩu, lúc này tỏ tình thì có phải quá không lãng mạn rồi hay không?
Tôi vừa suy nghĩ vừa hỏi Giang Dịch: "Anh đã xem [Động Họa Thành] chưa?"
Bước chân nhẹ nhàng của anh hơi dừng, nghiêng đầu nhìn tôi.
Như thể không hiểu vì sao tôi lại hỏi vậy.
Tôi tiếp tục căng da đầu: "[Động Họa Thành] có một ca khúc chủ đề, tên là [Mau nói cho anh], em rất thích câu hát của nó."
Nói xong, tôi liền lấy điện thoại với tai nghe ra cho anh nghe một lần.
Nhạc thiếu nhi vui vẻ vang lên, đoạn cuối có lặp lại hai lần câu "Trái tim em đặt ở chỗ của anh" rồi kết thúc.
Không khí giữa tôi với Giang Dịch trong nháy mắt lâm vào một loại trầm mặc đến quỷ dị.
Tôi cẩn thận nghiêng đầu nhìn anh, nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, nội tâm vô cùng tuyệt vọng.
Mệt mỏi, thật sự.
Tôi hao hết tâm tư mới nghĩ ra được, sáng tạo ra sự ám chỉ khác người như vậy, xem ra là không hề có tác dụng gì với Giang Dịch cả.
Tôi ủ rũ cụp đuôi đi về nhà, vừa mới tới cửa phòng ngủ, Giang Dịch bỗng nhiên gọi tôi lại.
Mới vừa ngẩng đầu lên, anh đã đứng ngay trước mặt tôi.
Sau đó liền xoa nhẹ lên đầu tôi một cái.
!!!
... A không có gì cả, tóc tôi dài ra rồi mà.
Tim tôi đập thình thịch, ngay sau đó liền nghĩ tới bệnh của mình đã khỏi hẳn rồi, không có hói nữa, lúc này mới thả lỏng lại.
Giang Dịch cong cong khóe môi, "Bài hát rất êm tai, ngủ sớm chút đi."
Tổng cộng chín chữ, tôi trở về chép lại ra vở, phân tích hai tiếng đồng hồ.
Nhưng vẫn không thể hiểu nổi ý nghĩ của Giang Dịch, rốt cuộc anh có ý gì.
Cuối cùng, tôi nằm liệt trên ghế, cắn ống hút trà sữa rít một hơi, thở dài thườn thượt.
Khó quá, theo đuổi đàn ông sao mà còn khó hơn viết code thế này.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã gặp La Thanh Nguyệt mấy lần trong tiểu khu.
Mỗi lần gặp phải, tôi đều đang vác theo cái máy tính sau lưng, trán lấm tấm mồ hôi vì vừa mới chen chúc trên tàu điện ngầm về.
Mà cô ta lại trang dung tinh xảo, làn váy phiêu phiêu, mùi hương ngọt thanh.
Ngày đó, tôi rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, dậy sớm hơn nửa tiếng, ở trước gương mân mê nửa ngày, trang điểm một phen.
Kết quả sau khi tan tầm, tôi tản bộ năm vòng quanh tiểu khu cũng không gặp được La Thanh Nguyệt.
Thế mà lại gặp được Giang Dịch đang tan làm trở về.
Anh xách theo một đống nguyên liệu nấu ăn, liếc tôi một cái: "Trời nóng như vậy, em không về ngồi điều hòa, đứng dưới lầu làm gì?"
Tôi há miệng bốc phét: "Phơi nắng."
Giang Dịch: "..."
Anh kéo lấy cổ áo tôi, xách tôi về nhà.
Trời quá nóng, lớp trang điểm của tôi dính một chút lên cổ tay xinh đẹp của anh.
Tôi vô cùng xấu hổ duỗi tay đi lau cho anh, kết quả không thể hiểu được, tay lại trượt một cái nắm lấy cổ tay của Giang Dịch.
Anh lại theo bản năng giật ra, vừa lúc kéo cả người tôi vào ngực anh, hai người cùng nhau ngã xuống sofa.
Tôi trợn to mắt, nhiệt độ nóng bỏng giữa hai cơ thể truyền tới, hậu tri hậu giác ý thức được một chuyện...
Hình như tôi, có hơi nặng.
Vì thế, tôi sờ sờ đùi Giang Dịch: "Anh không sao chứ? Có bị đụng đau không?"
Anh kêu lên một tiếng, trong thanh âm nhiễm vài phần sắc dục: "Đường Miên Miên, em sờ chỗ nào vậy?"
Tôi giống như bị bỏng, lập tức thu tay lại, sau đó lại chấn kinh giống như con thỏ nhảy dựng lên, một đường bay về phòng ngủ.
Sau khi hất nước lạnh lên mặt hai cái, tôi mới đi ra gọi điện thoại cho Ninh Quỳnh, nói tôi không cẩn thận sờ Giang Dịch rồi.
Cô ấy lập tức trở nên hứng thú: "Sờ chỗ nào?"
"Đùi."
"Ồ, mới có đùi à?"
Cô ấy lập tức nhàn nhạt ồ lên.
Tôi: "..."
"Được rồi Đường Miên Miên, mặc kệ mày sờ được chỗ nào, nói như vậy, nếu một người đàn ông có hảo cảm với mày, sau khi tiếp xúc thân mật với mày chắc chắn sẽ có chút phản ứng."
Ninh Quỳnh chỉ huy tôi: "Nếu như Giang Dịch còn không có phản ứng, tiếp theo mày liền cho anh ta một liều thuốc mạnh đi."
9.
Không quá hai ngày nữa là tới sinh nhật tôi rồi.
Rạng sáng cùng ngày, vừa qua 12 giờ, tôi đã lập tức đăng vòng bạn bè.
[Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của bạn nhỏ Đường Miên Miên. Cô Ninh trông trẻ nói, bạn nhỏ nên có một ngày sinh nhật vui vui vẻ vẻ, nếu không một năm nay sẽ không có được niềm vui. Hi hi hi, thật muốn nhận được nhiều bất ngờ nha.]
Ninh Quỳnh gửi tin nhắn cho tôi: [Giọng điệu của mày tởm quá đi.]
Tôi hỏi cô nàng: [Không đáng yêu sao?]
[Đáng yêu cái con khỉ.]
"..."
Tôi gửi một nhãn dán qua, [Vậy để tao xóa đi đăng cái khác?]
[Thôi được rồi, đừng có xóa, nhỡ đâu Giang Dịch thích kiểu tởm tởm như này thì sao.]
Kết quả, tôi chờ mãi tới sáng, cầm điện thoại tới mức ngủ quên mất, cũng không chờ được lời chúc mừng sinh nhật của Giang Dịch.
Ngày hôm sau, anh vẫn như cũ đưa tôi đi làm.
Thật ra từ khi tôi đi ăn máng khác, Giang Dịch đã không còn tiện đường với tôi nữa.
Nhưng mà anh vẫn nguyện ý đưa tôi đi mỗi ngày, có đôi khi tôi tan tầm quá muộn còn đặc biệt tới đón tôi nữa.
Chính những lời nói và hành động của anh làm cho nội tâm của tôi sinh ra những ý niệm không thể nói rõ đó, giống như cỏ dại vậy, sinh trưởng càng ngày càng lớn mạnh.
Chặt cũng không thể chặt đứt được.
Mà tôi cũng không muốn chặt.
Xe dừng dưới lầu công ty.
Trước khi mở cửa xe, tôi vẫn quyết định uyển chuyển ám chỉ cho Giang Dịch một chút.
Hỏi anh: "Anh xem giúp em bây giờ là mấy giờ với, điện thoại em hết pin."
Giang Dịch nhìn thoáng qua: "8 giờ 49 phút, đủ cho em lên lầu quẹt thẻ, dư dả thời gian."
Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy anh xem giúp em hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"16 tháng 8."
Không còn gì nữa.
Được, tim tôi lạnh rồi.
Tôi xách theo bữa sáng, ủ rũ cụp đuôi đi vào văn phòng.
Kết quả lúc đang hết sức chuyên chú viết code, bỗng nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại từ shipper.
Anh shipper đưa cho tôi một bó hoa hồng lớn, cười ha hả nói: "Cô Đường, sinh nhật vui vẻ."
Trên bó hoa còn kẹp một tấm card.
[Bất ngờ dành cho em. Miên Miên, sinh nhật vui vẻ.]
Nặc danh, không có tên.
Cái này... là của Giang Dịch sao?
Nếu giờ tôi đi hỏi anh, nhỡ đâu không phải là anh thì liệu anh có cảm thấy tôi tự mình đa tình không?
Tôi ôm bó hoa trở về, dưới sự hóng hớt của đồng nghiệp, tôi trả lời qua loa mấy tiếng rồi lại ngồi về chỗ.
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên âm thanh thông báo tin nhắn tới.
[Đường Miên Miên, thích chứ?]
?
Tôi tập trung nhìn vào, người gửi tin nhắn tên là Triệu Vũ Triết, là một đồng nghiệp làm cùng hạng mục với tôi.
Nhìn nhìn khung chat trước mặt, lại nhìn hoa hồng bên cạnh, tôi bỗng nhiên hiểu ra: [Cái đó... hoa là anh tặng sao?]
[Đúng thế, Miên Miên, chúc em sinh nhật vui vẻ.]
Tôi khờ ra.
Mới vừa nhận chức chưa tới nửa tháng, tôi và người này, nhiều nhất cũng chỉ là xã giao.
Bởi vì cùng một nhóm nên có tư liệu về nhau, hắn biết ngày sinh của tôi cũng không phải chuyện lạ.
Chuyện lạ là, hắn thế mà lại tặng hoa cho tôi, chẳng lẽ là thích tôi?
Quả nhiên, lúc ăn cơm trưa, Triệu Vũ Triết tìm thấy tôi ở nhà ăn, đi lên khen ngợi: "Miên Miên, bộ dáng chuyên chú sửa bug của em rất đáng yêu đó."
Tôi nuốt xuống miếng thịt xối mỡ, mắt thấy hắn cầm hai vé xem phim ngồi xuống trước mặt tôi, giơ tay quơ quơ.
"Gần đây có bộ phim mới ra, review không tệ, tối nay anh mời em đi xem nhé?"
Tôi vốn không muốn đồng ý.
Nhưng lúc trở về bàn làm việc, nhìn Giang Dịch gửi tin nhắn WeChat tới hỏi tôi tối nay muốn ăn gì, tôi lại đột nhiên cảm thấy ấm ức.
Hôm nay là sinh nhật của bản công chúa, anh lại chẳng có chút phản ứng nào cả, còn có tâm tình suy xét xem tói nay ăn gì.
Thế nên trước khi tan tầm, lúc Triệu Vũ Triết lại tới hỏi lần nữa, tôi liền đồng ý.
Làm xong ghi chép công việc ngày hôm nay, tôi ngẩng đầu hỏi Triệu Vũ Triết: "Khi nào mình đi?"
Hắn vốn đang cúi đầu trả lời tin nhắn, trả lời tôi chậm mấy giây: "À à, bây giờ đi, chờ anh một chút nhé, anh nghe điện thoại đã."
Nói xong hắn liền vào toilet nghe điện thoại.
Lúc đợi hắn, tôi lại nhận được tin nhắn của Giang Dịch: [Đường Miên Miên, hôm nay mấy giờ em về?]
Tôi khiêu khích nói với anh: [Anh ăn trước đi, em về trễ lắm, có người mời em đi xem phim.]
[Xem chỗ nào?]
[Gần công ty. Xem xong anh ấy sẽ đưa em về, anh không cần tới đón em đâu.]
Cách công ty không xa có một trung tâm thương mại lớn.
Rạp chiếu phim ở trên tầng 5.
Ra khỏi thang máy, trước khi tiến vào rạp chiếu phim, Triệu Vũ Triết đột nhiên hỏi tôi: "Lát nữa xem xong em có muốn ăn cái gì không?"
Tôi đang định trả lời thì phía sau bỗng truyền tới một tiếng thét chói tai: "Triệu Vũ Triết! Mẹ nó không phải anh nói đang tăng ca sao? Đây là đang làm gì hả?!"
Quay đầu lại, tôi hoa cả mắt, một cô gái xinh đẹp buộc tóc hai bên đã phi tới trước mặt tôi.
Ánh mắt như dao nhỏ sắc bén của cô ấy lia về phía tôi chỉ chớp mắt, sau đó liền rất nhanh dừng ở trên người Triệu Vũ Triết.
Mà Triệu Vũ Triết vốn ôn hòa lễ độ, nay sắc mặt lại trắng bệch, thanh âm run rẩy: "Viện Viện, em nghe anh giải thích..."
Tôi hiểu rồi.
Con hàng này đã có bạn gái rồi, thế mà còn không biết xấu hổ mời tôi đi xem phim, còn tặng hoa cho tôi?
Vì thế, tôi và Viện Viện cùng nhìn hắn, muốn nghe hắn giải thích xem là thế nào.
Kết quả người này lại lật mặt, chỉ vào tôi nói: "Là cô ta! Cô ta câu dẫn anh đó!"
Tôi: "???"
Viện Viện liếc tôi một cái.
Tôi nhanh chóng nói: "Không phải như thế, là hắn hẹn tôi, hơn nữa tôi mới vào làm hai tuần, còn chưa biết hắn có bạn gái..."
"Đường Miên Miên."
Một thanh âm dễ nghe bỗng nhiên vang lên phía sau tôi.
Sau đó anh đi tới bên người tôi, dùng một loại ngữ khí ôn nhu không quá bình thường hỏi tôi:
"Không phải đi xem phim với đồng nghiệp xong rồi sao? Sao còn chưa về?"
Tôi nghe được cảm thấy rất hoảng hốt.
Giang Dịch, không phải đóa hoa cao lãnh sao? Sao lại nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu này?
Ánh mắt Viện Viện đảo qua trên người hai chúng tôi, lộ ra biểu tình hiểu rõ.
Cô ấy cười lạnh với Triệu Vũ Triết: "Người ta có người đẹp trai như vậy theo đuổi, còn hạ miệng đi câu dẫn anh? Anh nằm mơ à?"
Nói xong liền kéo cổ áo Triệu Vũ Triết, mang người rời đi.
Trò khôi hài kết thúc, dưa cũng đã ăn xong, người qua đường đều tản đi hết.
Ở cửa rạp chiếu phim, rất nhanh chỉ còn lại tôi với Giang Dịch.
Mũi chân tôi chọt chọt mặt đất, đầu hơi cúi, mơ hồ nói: "Giang Dịch, sao anh tìm được chỗ này?"
Giọng điệu Giang Dịch rất bình tĩnh: "Rạp chiếu phim gần công ty em, chỉ có một chỗ này."
"... Ồ, vậy à."
Tôi đương nhiên biết.
Không thì tôi cũng không cố ý cường điệu địa điểm với anh như vậy.
Trước khi tới đây tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Giang Dịch không tới, xem xong phim tôi sẽ mời Triệu Vũ Triết đi ăn cơm, sau đó trả tiền vé cho hắn, lại nói cho rõ ràng.
Nếu như Giang Dịch tới...
Đây là ý tưởng tôi khổ tâm nghĩ ra, EQ sử dụng hết vào lúc này, hạ một liều thuốc mạnh cho anh.
Chỉ là không nghĩ tới, Triệu Vũ Triết này lại chó như vậy, có bạn gái rồi mà còn đi tán tỉnh lung tung.
Nghĩ cũng đúng.
Hắn hẹn tôi chỉ sợ cũng không phải thích tôi, mà là do tôi mới vừa nhận chức, còn chưa hiểu rõ hắn, dễ lừa mà thôi.
"Đường Miên Miên, em muốn xem phim gì?"
Tôi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hơi ướt át bên dưới ánh đèn của Giang Dịch, hơn nửa ngày trì độn mới phản ứng lại: "Gần đây có một bộ phim ma, tên là [Tước thi]."
Giang Dịch lấy điện thoại ra: "Anh mời em xem."
Tôi nhất thời cũng không hiểu anh có ý gì.
Chỉ đứng trơ mắt nhìn Giang Dịch đi mua hai ly trà sữa trở về, lại thấp giọng nói với tôi: "Anh có làm đồ ăn ở nhà, về nhà lại ăn nhé."
Trước khi thực hành kế hoạch này, tôi đã tìm đọc rất nhiều chia sẻ kinh nghiệm, cũng chưa từng gặp qua trường hợp của Giang Dịch.
Cư dân mạng nhiệt tình nói với tôi:
Nếu Giang Dịch không có ý với tôi, thì nhất định sẽ không quan tâm tôi rốt cuộc đi xem phim với ai.
Nếu như anh có ý với tôi, vậy chắc chắn sẽ kịp thời chạy tới, hơn nữa có khả năng rất lớn là sẽ nổi giận.
Nhưng mà anh tới còn không những không giận, lại muốn mời tôi xem phim.
Đây là có ý gì?
Công chúa tỏ vẻ hoang mang.
Tôi ôm trà sữa đi với Giang Dịch vào rạp chiếu phim.
[Tước thi] là một bộ phim kinh dị, hình ảnh vô cùng máu me.
Đáng tiếc, tôi đã từng xem quá nhiều phim kinh dị, cho nên chẳng thấy sợ chút nào.
Giang Dịch thân là sinh viên tốt nghiệp ngành y, cũng đã gặp qua rất nhiều tình huống kiểu này rồi.
Cho nên mặc kệ xung quanh chúng tôi có đủ các loại tiếng gào hét hít khí lạnh, hai chúng tôi vẫn mặt không biểu cảm, ngồi thẳng tắp, giống như hai bức tượng vậy.
Trên đường về, tôi nhắn tin cho Ninh Quỳnh, cô ấy chỉ hận không rèn sắt thành thép:
[Đường Miên Miên, cho dù mày không sợ thì cũng phải giả vờ sợ chứ, sao không nhào vào trong ngực Giang Dịch một cái hả?]
[.... Tao quên mất.]
Ninh Quỳnh lãnh khốc vô tình đáp: [Đồ vô dụng.]
Hu hu hu.