(Phần 4)
10.
Giang Dịch rất nhanh đã đỗ xe ở dưới lầu, tôi theo bản năng giơ tay mở cửa xe, nhưng lại mở không được.
"?"
Tôi dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Giang Dịch.
Anh thấp giọng ho một tiếng, từ ghế phía sau lấy ra một cái hộp, đặt ở trong tay tôi.
"Sinh nhật vui vẻ, Đường Miên Miên."
Xúc cảm nặng trĩu lọt vào trong lòng bàn tay tôi, tôi theo bản năng nắm chặt nó, ngơ ngác nhìn Giang Dịch.
Anh đã quay đầu ra chỗ khác, mở cửa xuống xe trước cả tôi: "Được rồi, về nhà thôi, anh đã nấu đồ ăn rồi."
Giang Dịch làm bốn mặn một canh, đều là những món bình thường tôi thích ăn, là kiểu khẩu vị tôi thích nhất, còn có một đĩa cơm chiên tôm nõn lớn nữa.
Còn có thêm cả một chiếc bánh kem anh đào màu hồng.
Tôi chỉ vào cái bánh kem kia, tay hơi run nhẹ: "Này... đừng nói là tự anh làm nhé?"
"Cũng không tới mức đó." Giang Dịch cắm từng cây nến vào, "Anh mua, mừng sinh nhật em."
Anh châm lửa xong, quay đầu nhìn tôi: "Miên Miên, qua thổi nến đi."
Có lẽ là do ánh nến quá ấm, ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng ôn nhu.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, cảnh tượng này vô cùng quen mắt.
Dường như từ rất lâu trước đây, lâu tới mức có thể là từ hồi tôi còn học tiểu học.
Vào buổi tối một ngày nào đó, cũng có một người dùng ánh mắt dịu dàng như vậy, ở ngay trước mặt tôi châm nến, sau đó gọi tôi: "Miên Miên, qua đây ước nguyện đi."
Tôi nắm chặt cái nĩa trong tay, rốt cuộc cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên, nhìn Giang Dịch ở đối diện: "Giang Dịch, chúng ta trước kia, có phải từng gặp nhau rồi hay không?"
Lông mi anh run run, cuối cùng lại chỉ nâng cằm, như có điều suy nghĩ nhìn tôi: "Em đoán xem."
Tôi... đoán không ra nha!
Giang Dịch không có ý tứ tiếp tục cung cấp manh mối cho tôi.
Mà tôi, vừa ăn cơm vừa moi hết cõi lòng suy ngẫm nửa ngày, nhưng cũng không thể nhớ nổi trong trí nhớ của mình đến tột cùng là có năm nào tháng nào từng gặp qua người tên là Giang Dịch.
Cơm nước xong, đã là đêm khuya.
Giang Dịch đi rửa bát, tôi trở về phòng ngủ tắm rửa một cái, sau đó ngồi bóc quà.
Sau khi bóc ra, tôi sững sờ ngồi trên ghế.
Món quà Giang Dịch tặng tôi, là một thanh trục bàn phím.
Đây là phiên bản giới hạn rất khó mua được, giá gốc chỉ có hơn một ngàn mà giá thị trường đã xào lên tận vài ngàn.
Hai tháng trước tôi vẫn luôn nấn ná không dám xuống tay đi mua.
Lúc ấy tôi còn đăng lên vòng bạn bè, nói là dùng thanh trục viết code thì càng có cảm giác phê hơn.
Tôi lật qua lật lại cái bàn phím, bên trong rơi ra một tấm card.
Khí khái sắc bén, trình bày sạch sẽ, là chữ của Giang Dịch.
Anh viết:
[Bớt sửa bug lại, ngủ sớm dậy sớm.
Em rất đáng yêu.
Còn nữa...
Thanh hanh hà biên thảo, miên miên tư viễn đạo*.]
*Dịch nghĩa: Cỏ ngoài bãi nơi biên ải xanh xanh, Lòng ta miên man nghĩ tới nơi xa xôi (Trích thiviet.net)
Tôi che ngực, phát hiện trái tim mình đang đập kịch liệt không thể kiểm soát được.
Tôi không tin Giang Dịch không biết câu thơ này có ý tứ gì.
Anh viết nó cho tôi, có phải là...
Tôi xoay người chạy sang phòng ngủ của Giang Dịch.
Kết quả gõ cửa một lúc lâu, anh cũng không ra mở.
???
Chàng trai này, anh đã thành công khiến cho tôi chú ý tới anh rồi đó.
Tôi đứng ở cửa gọi tên Giang Dịch: "Nếu anh mà không ra mở cửa, đêm nay em sẽ ngủ ở trước cửa phòng anh."
Rốt cuộc thì cánh cửa trước mặt cũng được mở ra.
Bên trong phòng ngủ hắt ra ánh sáng ấm áp, Giang Dịch mặc áo T shirt màu trắng mềm mại cùng quần đùi đứng ở trước mặt tôi, lộ ra hai cẳng chân lưu sướng trắng nõn lại thon dài.
Anh hơi rũ mắt nhìn tôi, ngữ khí nhàn nhạt: "Đường Miên Miên, anh đang tức giận."
Nói xong, loạch xoạch một tiếng đóng sầm cửa lại ngay trước mặt tôi.
Vẻ mặt tôi ngơ ngác như con nai con đứng ở trước cửa, sau khi xác nhận là anh hẳn sẽ không ra mở cửa nữa, tôi mới yên lặng quay về phòng ngủ của mình.
Lúc cần tức giận thì anh không giận, lúc này anh còn giận cái gì?
Chẳng lẽ là giận tôi không nhận ra anh?
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi thức dậy từ rất sớm, xuống lầu đi mua bữa sáng trở về, chuẩn bị lấy lòng Giang Dịch.
Kết quả lúc tôi về tới nơi, anh cũng đã dậy rồi, đang ngồi trước bàn ăn ăn sandwich.
Tôi cầm theo tào phớ và bánh quẩy yên lặng ngồi trước mặt anh.
Hai ngày sau đó, Giang Dịch vẫn nấu cơm cho tôi, đưa tôi đi làm như trước, thậm chí còn gọt sẵn trái cây đặt trên bàn cho tôi ăn.
Nhưng, chính là không hề có ý tứ muốn nói chuyện với tôi.
Cái biểu hiện này.
Chỉ thiếu nước viết lên mặt bốn chữ to: Mau tới dỗ anh.
Lúc tôi ngồi lên xe, trăm phương ngàn kế tìm đề tài để nói chuyện với anh, thậm chí còn đem cả chuyện Triệu Vũ Triết vì quá mức xấu hổ nên đã chủ động xin điều đi khỏi tổ hạng mục của chúng tôi nói ra cho anh nghe một cách chân thật và sống động nhất.
Kết quả Giang Dịch chỉ giật nhẹ khóe môi, nụ cười nhạt tới mức không được coi là cười: "Xứng đáng thôi."
Đây là lời nói duy nhất trong hai ngày này của anh với tôi.
Ánh mắt tôi sáng lên, lập tức ngồi thẳng người: "Anh không giận nữa đúng không, Giang Dịch?"
"..."
Lại không để ý tới tôi, hừ.
Tôi tựa lưng vào ghế ngồi, chán nản nói: "Tốt xấu gì anh cũng phải nói cho em biết anh giận cái gì chứ? Đang êm đang đẹp, tự dưng lại không để ý tới em..."
Lời còn chưa dứt, Giang Dịch bỗng dưng dẫm phanh lại, lúc này tôi mới phát hiện xe đã đỗ trước cửa công ty mình.
Giang Dịch cởi đai an toàn, thò qua, vây tôi ở giữa hai tay anh và lưng ghế, ở khoảng cách gần thế này, tôi có thể nhìn thấy rõ hình ảnh trong mắt anh, cùng với hô hấp nóng rực của anh.
Anh cách tôi rất gần, cơ hồ là sắp chạm vào khóe môi tôi.
Giống như một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Tôi luống cuống.
"Giang Dịch, anh...."
"Vì sao anh lại tức giận, chẳng lẽ em không biết?" Giang Dịch cười như không cười nhìn tôi chằm chằm, "Đường Miên Miên, anh không có lập tức tức giận với em là bởi vì em nói muốn đón một ngày sinh nhật thật vui vẻ. Kết quả bệnh hay quên của em quá nặng rồi có phải không, chân trước mới vừa đồng ý đi xem phim với người khác, sau lưng đã hỏi anh vì cái gì mà tức giận?"
Anh hừ lạnh một tiếng, buông tôi ra, thanh âm lãnh đạm: "Xuống xe."
Tôi nhanh chóng lăn xuống xe.
Thì ra là nguyên nhân này!
Sao anh lại.... đáng yêu thế chứ!
Đáng yêu thì đáng yêu, nên dỗ vẫn phải dỗ.
Thế là nhân lúc được nghỉ trưa, tôi liền lên mạng tìm hiểu cách dỗ dành đàn ông, nhưng cũng không thu được kết quả gì quá khả quan, cho nên đành phải xin giúp đỡ từ Ninh Quỳnh.
Sau khi nói rõ tiền căn hậu quả vơi cô nàng xong, đầu bên kia điện thoại lại im lặng một cách quỷ dị.
"Đường Miên Miên, mày dùng hết EQ cả đời chỉ nghĩ ra được cái cách này thôi hả?"
Ngữ khí của Ninh Quỳnh thể hiện rõ ràng là đang khinh bỉ tôi.
"Tao bảo mày hạ một liều thuốc mạnh là bảo mày dứt khoát lấy sắc dụ hắn, không phải bảo mày dùng cách này đi kích thích hắn, có nghe chưa?"
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó liền hối hận không thôi: "Tao cũng đâu có nghĩ tới Giang Dịch sẽ khó theo đuổi như vậy đâu."
Ninh Quỳnh cạn lời một chốc, sau đó lại bỗng nhiên đầy thâm ý nói:
"Đường Miên Miên, thật ra tao không định nói đâu... nhưng mà mày thực sự không nhìn ra à? Cho tới nay ở trong mắt tất cả mọi người, thật ra đều là Giang Dịch theo đuổi mày mà?"
??
Cái gì?? Cô ấy nói cái gì cơ??
Ninh Quỳnh giáng cho tôi một trận sét đánh, sau đó liền nói phải đi ăn cơm cho nên liền cúp máy luôn.
Tôi nắm chặt điện thoại dựa vào bức tường cạnh cầu thang, khiếp sợ tới mức nửa ngày sau vẫn không hồi hồn được.
Cô ấy nói, Giang Dịch đang theo đuổi tôi?
Chấn động quá cha mẹ ơi!
Trong đầu tôi đều là lời nói của Ninh Quỳnh, còn có lúc sáng nay ở trong xe, cú đụng chạm thân mật như có như không kia nữa.
Vừa lúc hôm sau chính là cuối tuần, tôi dứt khoát xin sếp cho nghỉ nửa ngày.
Trên đường về, tôi vẫn luôn nghĩ về Giang Dịch.
Từng câu từng chữ từng chuyện đều suy ngẫm lại cẩn thận một hồi, sau khi phân tích kỹ càng xong, hình như... lời Ninh Quỳnh nói là sự thật.
Nấu cơm cho tôi.
Đưa tôi đi làm.
Nói mấy lời mập mờ.
Năm lần bảy lượt... tiếp xúc thân mật với tôi.
Cho tới nay, Giang Dịch đều chủ động hơn nhiều so với cái cách theo đuổi vụng về của tôi.
Sau khi ý thức được điểm này, tôi bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận hơn rất nhiều.
Cách tốt nhất để phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại chính là làm lơ nó.
Cho nên, tôi quyết định chuốc say bản thân, trực tiếp thẳng thắn nhào vào người Giang Dịch luôn.
Lúc về, tôi ở dưới cửa hàng tiện lợi mua một tá bia, còn có một lọ rượu trắng, chuẩn bị tiếp thêm can đảm cho mình.
Giang Dịch tan làm trở ve tôi liền kéo anh lại, nói muốn uống rượu với anh.
Còn tìm một cái lý do vô cùng hoàn mỹ: "Ngày mai là cuối tuần, anh cũng không có ca làm, chúng ta lấy rượu xóa sạch mọi thù oán!"
Giang Dịch nhìn tôi, không nói một lời, ánh mắt thâm thúy, phảng phất như đã nhìn thấu được mục đích thật sự của tôi.
Đang lúc bị anh nhìn cho đến chột dạ, anh lại lên tiếng ngồi xuống ghế sofa: "Được."
Mười ngón tay của anh đan nhau chống ở dưới cằm, như có điều suy tư hỏi tôi: "Nhưng mà Đường Miên Miên, giữa anh với em, có thù với oán gì đâu?"
11.
Tên này, biết rõ còn cố hỏi.
Thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn tươi cười đón chào: "Chính là... ngày sinh nhật đó, em không nên bỏ lại bữa cơm chiều anh làm cho em rồi chạy đi xem phim với người khác. Em sai rồi."
"Ừ, em biết là tốt."
Giang Dịch tháo đồng hồ xuống, lại tháo hai nút áo sơ mi ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Làn da anh rất trắng, trên xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ màu đen nổi bật trên làn da, vô cùng xinh đẹp, lại có chút câu người.
Tôi có cảm giác tròng mắt mình lại dính trên người anh rồi.
Cho nên chỉ đành cầm một lon bia lên, một hơi uống hết hơn nửa, ý đồ muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Trong phòng khách đang bật điều hòa, gió lạnh thổi tới.
Tôi và Giang Dịch ngồi trên sofa uống rượu.
Chỉ lo uống, tôi, quên cmn phải mua đồ nhắm rồi.
Vốn mục đích ban đầu của tôi là muốn chuốc say bản thân, sau đó nương theo men say, thuận lý thành chương nhào vào trong ngực anh, tiếp xúc thân mật một phen.
Không nghĩ tới uống hết ba lon, tôi đã no gần chết rồi, thế mà càng uống lại càng tỉnh là thế đ*o nào???
Lúc này tôi mới biết được là, có khả năng bản thân... có tửu lượng không tệ rồi.
Đang lúc tôi nhìn chằm chằm bình rượu trắng bên góc bàn trà, cân nhắc xem lúc này mà uống lên hai hớp thì có phải quá mức đột ngột rồi hay không thì lại nghe thế Giang Dịch gọi tên tôi.
"Đường Miên Miên."
Thanh âm vốn luôn quạnh quẽ lạnh lùng giờ lại bị cảm giác say tiêm nhiễm vào khiến nó càng thêm kiều diễm câu người hơn, câu chữ cũng dần trở nên triền miên.
Tôi nhìn về phía anh, đối diện với ánh mắt hơi có men say của Giang Dịch.
Anh nói: "Đường Miên Miên, em thực sự không nhớ ra anh sao?"
Động tác uống rượu của tôi hơi dừng lại, nỗ lực nhớ lại nhưng cuối cùng vẫn phải lắc đầu.
Sau đó, Giang Dịch bỗng nhiên đứng lên, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh gần trong gang tấc, nghiêng đầu, ánh mắt thanh lãnh nhìn tôi chăm chú: "Anh đổi tên, trước kia, anh tên Giang Tiểu Anh."
Giang Tiểu Anh... Giang Tiểu Anh?!
Tôi vô cùng chấn động, suýt chút nữa là nhảy dựng lên từ ghế sofa, "Giang Tiểu Anh!! Anh không phải là..."
"Nữ sao" hai chữ này bị tôi nghẹn trở về.
Mảnh nhỏ ký ức còn sót lại trong dòng hồi ức đột nhiên nổi lên.
Giang Tiểu Anh là bạn cùng bàn hồi lớp 2 của tôi.
Ngay từ đầu lúc vào lớp, mái tóc của cậu ấy có hơi dài, hơn nữa ngũ quan lại tinh xảo xinh xắn, cái tên vốn cũng rất thục nữ, cho nên tôi vẫn luôn nghĩ cậu ấy là con gái.
Mẹ của Giang Tiểu Anh nấu món cơm chiên tôm nõn rất ngon.
Có đôi khi giữa trưa cậu ấy không kịp về nhà ăn cơm, thì trong cặp sách sẽ để sẵn một hộp.
Sau đó, tôi có nếm thử mấy miếng trong hộp cơm của cậu ấy.
Giang Tiểu Anh là một đứa bé có rất nhiều hoa tay, vẽ tranh hay nặn đất sét đều rất khéo.
Bài tập mỹ thuật của tôi cơ hồ đều là cậu ấy làm giúp.
Tôi chạy nhảy chơi đùa hết một tiết ra chơi trở về, tóc sẽ bung ra, cũng là cậu ấy giúp tôi thắt một bím tóc rất đẹp.
Nhưng có đôi khi, tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái.
Ví dụ như Giang Tiểu Anh không hề mặc váy vào mùa hè, rõ ràng là có quan hệ rất thân với tôi nhưng chưa bao giờ chịu đi vệ sinh cùng tôi.
Thẳng tới khi cậu trở thành bạn cùng bàn của tôi vào tháng thứ ba, lúc đó tôi mới như vô tình phát hiện được giới tính thật của cậu ấy, lúc đó tôi y như bị sét đánh giữa trời quang vậy.
Kết quả, Giang Tiểu Anh lại mở to đôi mắt tròn tròn ngập nước nhìn tôi: "Đường Miên Miên, tớ là con trai thì cậu sẽ không làm bạn với tớ nữa sao?"
Lúc đó tôi còn chưa biết cái gì gọi là sắc đẹp dụ người.
Chỉ là câu "nam nữ khác biệt" học được ở trong phim truyền hình, lại đột nhiên nói không ra lời.
Tôi ấp úng nói: "Thật ra cũng không phải..."
Bàn tay nho nhỏ mềm mại ấm áp của Giang Tiểu Anh nắm lấy tay tôi, thanh âm cũng mềm mại: "Vậy chúng ta vẫn là bạn tốt nhé."
Sau đó thì sao?
Tôi nhíu mày, nỗ lực nhớ lại.
Không đợi tôi nhớ tới, trên vai bỗng nhiên nhiều thêm một sức nặng ấm áp.
Giang Dịch tựa đầu lên vai tôi, nhắm mắt lại, lông mi cong dài rũ xuống, hơi ướt át.
Gương mặt xinh đẹp của anh hơi đỏ lên, hô hấp cũng nóng rực.
"Đường Miên Miên, anh chóng mặt... em đỡ anh... vào giường đi."
Hai chữ "vào giường" này chui vào trong tai tôi khiến mặt tôi nóng hẳn lên.
Tôi có chút gian nan đỡ Giang Dịch vào trong phòng ngủ, thật vất vả mới ném được anh lên trên giường, kết quả Giang Dịch lại bắt đầu kêu nóng, giật hai nút áo sơ mi xuống nữa, lộ ra khuôn ngực trần trụi đầy quyến rũ.
Trắng nõn như ngọc, cũng bởi vì say rượu mà lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt.
Đồng tử tôi run lên, đột nhiên lui về sau hai bước, cầm cái điều khiển trên bàn bật điều hòa lên, chỉnh về 20 độ.
Vài giây sau mới phản ứng lại được... vốn là muốn chuốc say bản thân, kết quả tôi lại ngàn ly không say, mà người bị chuốc say lại là anh?
Bây giờ nếu mà tôi xuống tay, liệu có được tính là cháy nhà mà còn đi hôi của không?
Tôi nuốt nuốt nước miếng, ngồi ở mép giường, trong lòng đánh nhau một tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm.
Đường Miên Miên, sao mày lại nhát gan như vậy chứ!
Tôi thầm phỉ nhổ bản thân, quyết định ra ngoài lấy điện thoại xin tư vấn từ Ninh Quỳnh.
Kết quả tôi còn chưa kịp đứng dậy thì cổ tay đã bị người kia nắm lấy.
Tiếp theo, cảnh vật trước mắt quay cuồng một vòng, chờ tôi phản ứng lại thì cả người đã ngồi ở trên đùi Giang Dịch rồi.
Tôi cứng đờ cả người, kế tiếp liền nghe được thanh âm của anh truyền tới từ đỉnh đầu tôi.
Trầm thấp dễ nghe, tràn đầy quyến rũ.
Giọng nói thậm chí còn mang theo một tia chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
"Đường Miên Miên, anh đều đem bản thân chuốc say dâng tới trước mặt em rồi, em không thể chủ động một chút được hay sao?"
!!!
Ni sua sờ má?!
Giang Dịch luồn tay vào trong vạt áo của tôi, dừng ở chỗ bụng tôi xoa xoa.
Trong thanh âm nhiều thêm vài phần ý cười: "Mềm như bông... tên của em, đúng là rất hợp."
Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên nhớ tới từ rất lâu về trước, về cái hôm mà tôi mời anh đi ăn món Quảng Đông, anh không cẩn thận đụng vào tôi, cũng ý tứ sâu xa mà gọi một tiếng "Miên Miên".
Mẹ nó!
Thì ra là ý này!
*Chữ Miên (绵) có một nghĩa là mềm mại, bông tơ
Nói như thế là từ lúc đó, Giang Dịch đã có ý đồ với tôi rồi?
Môi Giang Dịch từ đầu vai lướt qua xương quai xanh của tôi, tôi vất vả lắm mới lấy hết can đảm ôm cổ anh, chuẩn bị phối hợp một chút, ai ngờ anh lại bỗng nhiên dừng lại.
Trong lòng tôi chợt nảy lên cảm giác run sợ, làm cho đáy lòng cũng run rẩy theo, ngượng ngùng hỏi thẳng ra cho nên chỉ đành nhìn anh.
Giang Dịch lại không vội, anh hơi hơi nâng thân mình lên, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, khàn giọng nói: "Miên Miên, em có thể tùy thời kêu anh dừng lại."
Tôi chôn mặt ở đầu vai anh, nhỏ giọng nói: "Em biết."
Thật ra kỹ thuật của Giang Dịch không tính là tốt, thậm chí còn có chút trúc trắc.
Nhưng anh thiên phú dị bẩm, quan trọng nhất chính là vô cùng ôn nhu kiên nhẫn.
Vì thế sau khi làm xong một lần... thì lại có lần tiếp theo.
Hơn nữa ngày càng trở nên tốt hơn.
Đến cuối cùng, tôi buồn ngủ không chịu nổi, rúc ở trong ngực Giang Dịch, bọc chăn cuốn quanh người mơ mơ hồ hồ ngủ mất.
Anh ghé sát vào bên tai tôi, nhẹ giọng nói: "Miên Miên, anh ôm em đi tắm nhé, có được không?"
"Không tắm... ngày mai lại tắm."
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ là ngày tôi sinh nhật tám tuổi, lúc đó ba mẹ tôi đều phải đi công tác, vì thế tôi liền kéo Giang Tiểu Anh về nhà cùng tôi ăn sinh nhật.
Giang Tiểu Anh xách theo một cái bánh kem đi tới.
Tôi nói với cậu, mẹ tôi nói tôi sinh ra vào 9 giờ tối, cho nên tới đúng 9 giờ mới thổi nến, trước đó chúng tôi cùng ngồi trên ghế xem phim hoạt hình.
Vì thế, Giang Tiểu Anh ngồi ở dưới thảm, cùng tôi xem [Động Hoa Thành] một lúc lâu, còn bị bắt nghe tôi "gào thét" nghe mấy lần bài ca "Trái tim em đặt ở chỗ của anh" nữa.
Tôi còn đang say sưa ở bên đó cùng Giang Tiểu Anh nhập vai diễn kịch: "Tiểu Anh, trái tim em đặt ở chỗ của anh đó, chúng ta từ đây không chia không lìa!"
Giang Tiểu Anh bị ép buộc, bất đắc dĩ chỉ có thể diễn kịch với tôi.
Chúng tôi chờ tới 9 giờ, cậu liền châm nến lên bánh kem, bảo tôi ước nguyện.
Tôi chắp tay trước ngực, lớn tiếng ước: "Tớ muốn cùng Giang Tiểu Anh cả đời làm bạn tốt!"
Không nghĩ tới mấy tháng sau, trong một lần đi chơi thu, lúc tôi đuổi theo Giang Tiểu Anh chạy nhảy trong công viên, dưới chân bị vướng, cùng cậu ngã xuống nước.
Sau khi được vớt lên, tôi sốt cao không dứt, mơ mơ màng màng hôn mê mấy ngày liền.
Chờ tới lúc tôi tỉnh lại rồi ra viện, Giang Tiểu Anh cũng chuyển trường rồi.
Lại sau đó, thời gian trôi qua nhanh, hơn nữa do sốt cao nên ký ức không quá rõ ràng, tôi cơ hồ đã quên sạch sẽ chuyện này.
Thậm chí, trong trí nhớ còn sót lại của tôi, Giang Tiểu Anh vẫn là một cô bé.
12.
Tôi mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt.
Tôi theo bản năng nheo mắt lại, liền nghe thấy thanh âm dễ chịu của Giang Dịch vang lên trên đỉnh đầu tôi: "Đường Miên Miên, mặc quần áo xong ra ngoài nhé, mẹ anh tới."
Tôi giật cả mình, vốn còn đang nhập nhèm buồn ngủ, trong nháy mắt đả tỉnh táo lại.
Không thể nào?
Tối hôm qua mới ngủ xong, hôm nay phụ huynh đã tới nhà rồi?
Là tới để hưng sư vấn tội, chất vấn tôi vì cái gì mà dám ngắt đóa hoa cao lãnh Giang Dịch này xuống sao?
Tôi cầm lấy cái áo thun nhăn nhúm của mình ở bên giường lên, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có mặt mũi đi mặc nó.
Đành phải khoác áo sơ mi của Giang Dịch bên ngoài cái váy ngủ, cọ tới cọ lui mới ra được khỏi cửa.
Mấy lon bia trên bàn trà đã không thấy đâu, phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.
Trên sofa có một đại mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi, diện mạo có ba phần tương tự với Giang Dịch, đang cười tủm tỉm nhìn tôi.
Đây là mẹ Giang Dịch sao? Sao nhìn qua cảm giác không quá 40 tuổi nhỉ, trẻ quá thể đáng rồi!
Tôi chậm chạp bước qua đó, đang cân nhắc xem nên nói cái gì mới có thể để lại ấn tượng lần đầu tốt đẹp thì bà ấy đã mở miệng trước.
"Ôi trời, đây không phải là Miên Miên sao? Đã lớn thế này rồi sao con?"
Tôi trợn mắt há mồm.
Giọng điệu quen thuộc thân thiết như người lớn trong nhà thế này... là sao??
"Dì là Giang Hân Nguyệt, là mẹ của Giang Dịch, hồi còn nhỏ con còn từng ăn cơm chiên tôm nõn dì làm đó, không nhớ sao?"
Bà ấy cười cười đi tới kéo lấy tay tôi, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh bà.
Dưới lời tự thuật của mẹ Giang, tôi rốt cuộc cũng biết được một số chân tướng của sự việc năm đó.
Giang Dịch trước kia tên là Giang Tiểu Anh là bởi vì mẹ Giang thích Sakura thủ lĩnh thẻ bài*.
*Hình như tên Sakura dịch sang tiếng Trung có chữ "Anh"
Sau khi Giang Dịch lên cấp hai, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của anh, mẹ Giang đành phải sửa lại tên cho anh.
"Lúc trước là Giang Dịch hại con rơi xuống nước, dì vốn là muốn mang nó tới nhà con xin lỗi, kết quả lúc đó ba của Giang Dịch ngoại tình, còn cầm hết tài sản đi, cho nên dì chỉ có thể dẫn thằng bé làm thủ tục chuyển trường, về quê thưa kiện."
Mẹ Giang thở dài, xoa xoa đầu tôi: "Trước khi đi dì có tới bệnh viện xem con, lúc đó con vẫn đang hôn mê."
Tôi... không dám lên tiếng.
Rõ ràng là bởi vì tôi kéo Giang Dịch cùng rơi xuống nước, sao lại thành anh hại tôi rơi xuống nước rồi?
Tôi trộm nhìn thoáng qua Giang Dịch đang đứng một bên.
Đối diện với ánh mắt ý tứ sâu xa của anh.
Cùng với mấy nốt đỏ lộ ra trên xương quai xanh trắng nõn do đích thân tôi gặm ra kia...
Tôi đột nhiên ho hai tiếng, mẹ Giang lập tức rót nước cho tôi, trong khi tôi đang uống nước, bà ấy lại tiếp tục giáng cho tôi thêm một đòn nữa:
"Dì không nghĩ tới con với Giang Dịch lại phát triển nhanh như vậy, vừa mới gặp lại chưa tới nửa năm đã ở chung rồi. Tốt lắm, tốt lắm."
Tôi sặc ngụm nước vẫn còn trong cổ họng.
Muốn giảo biện một chút... a không phải, muốn biện giải một chút, lại không biết nên nói cái gì.
Nhân lúc mẹ Giang đi toilet, Giang Dịch đứng trước mặt tôi, cong lưng nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
"Đường Miên Miên, em ngủ anh rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm à?"
Lời này sao nghe cứ sai sai.
Nhưng tôi nhất thời lại không tìm được lý do để phản bác.
Tôi hỏi Giang Dịch: "Sao anh lại... còn gọi cả phụ huynh tới chứ?"
Trong mắt anh xẹt qua tia ý cười.
"Không phải anh gọi, mẹ anh vốn nói hôm nay muốn tới thăm, không nghĩ tới vừa lúc đụng phải em hôm qua muốn mời anh nhậu xỉn, uống nhiều quá còn rượu say làm loạn..."
"Thôi đủ rồi!"
Tôi vội vàng che miệng anh lại, lòng bàn tay cọ qua đôi môi mềm mại của anh.
Phảng phất như một cọng lông vũ nhẹ nhàng cào vào trong lòng khiến lòng tôi phát run, lại nhanh chóng buông tay ra, hư trương thanh thế hỏi:
"Anh... sao anh chưa được sự cho phép của em đã dẫn người về nhà rồi? Cẩn thận em mách chủ nhà."
Giang Dịch cười nhạo một tiếng: "Em nói đi, không phải anh đang ở đây à?"
Tôi nhìn Giang Dịch, anh cũng nhìn tôi.
Trầm mặc ba giây.
Tôi bỗng nhiên phản ứng lại: "Ý của anh là, căn hộ này vốn chính là của anh?!"
Giang Dịch vén tóc mai của tôi ra sau tai, ngữ khí quỷ dị: "Bằng không thì em tưởng 1500 tệ một tháng mà thuê được một căn ở trung tâm có khóa bảo vệ an toàn như thế này hả? Nằm mơ đi."
"... Vậy sao lúc trước anh lại diễn giống như vậy chứ! Mẹ nó!"
Lúc trước Giang Dịch nói ra cái giá như thế này, đối với căn hộ ở giữa trung tâm lại đầy đủ an ninh có thể nói là hàng ngon giá rẻ, có điều cũng không tính là đặc biệt mơ mộng hão huyền.
Cho nên lúc đó tôi xem qua ngay cả do dự cũng không cần liền ký hợp đồng luôn.
Hiện tại nghĩ tới, mỗi một bước đều là do anh tính kế!
Tôi giương mắt, tức giận trừng mắt nhìn Giang Dịch, ý đồ muốn dùng ánh mắt khiển trách anh, lại không nghĩ tới anh lại dán tới hôn một cái lên môi tôi.
"!!"
Tôi theo bản năng trốn về phía sau, nhưng cái ót lại bị Giang Dịch đỡ lấy kéo trở về.
Thanh âm anh cũng rất nhẹ: "Đừng có lùi nữa, phía sau là tường."
"Giang Dịch..."
"Đường Miên Miên, em đừng giả vờ, lần đầu tiên em cùng Ninh Quỳnh tới phòng khám, trong đầu đã suy nghĩ muốn lột sạch anh có phải không?"
Con người của tôi ấy à, chính là vừa hèn vừa háo sắc.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị chọc thủng tâm tư như thế này, tôi chỉ có thể vịt chết vẫn cứng mỏ nói: "Anh nói linh tinh cái gì thế? Có chứng cứ không?"
Giang Dịch bị tôi làm cho tức tới bật cười, không chút do dự vò tóc tôi, đứng thẳng người lên.
Giữa trưa, mẹ Giang khăng khăng muốn mời chúng tôi ăn cơm.
Một đĩa thịt bò vừa thả vào trong nồi, bà ấy nhìn tôi, bỗng nhiên mở miệng:
"Miên Miên, khi nào rảnh thì gọi cả ba mẹ con tới gặp mặt nhau nhé?"
Tay tôi run run, đĩa cứ thế trượt cả vào trong nồi lẩu.
"..."
Lần đầu gặp lại, bữa cơm đầu tiên với mẹ Giang.... chúng tôi phải gọi nhân viên tiệm lẩu tới... để vớt đĩa trong nồi lên.
Buổi tối, Giang Dịch đưa mẹ Giang tới khách sạn.
Sau khi anh về, tôi vẫn đang ngồi trên sofa trầm tư suy nghĩ.
"Thật ra dì Giang có thể ngủ với em mà."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giang Dịch thở dài, ngồi xuống bên cạnh tôi, câu lấy ngón tay của tôi:
"Mẹ anh đã nhìn ra anh với em còn có vấn đề chưa giải quyết, cho nên bảo anh nói chuyện riêng với em."
Tôi chột dạ lảng tránh ánh mắt của anh.
"Đường Miên Miên, chuyện nên làm chúng ta đều đã làm rồi, nếu như anh đoán không sai thì những thủ đoạn vụng về lại đáng yêu lúc trước của em đều là đang muốn theo đuổi anh đúng không, em còn sợ hãi cái gì?"
Tôi ấp úng: "Em chỉ cảm thấy... rất không chân thật."
"Không chân thật?"
"Giang Dịch, hiện thực không phải tiểu thuyết ngôn tình, anh đã gặp qua không biết bao nhiêu đại mỹ nữ rồi, mà em chỉ là một cô gái có nhan sắc tầm trung bình bình, lại còn hướng nội, có tàn nhang, có răng nanh, thậm chí còn có mỡ bụng... vì sao anh lại... thích em chứ?"
Ngay cả khi từ lúc đầu anh đã nhận ra tôi là bạn cùng bàn hồi tiểu học với anh đi nữa, nhưng chuyện thời thơ ấu chỉ là tình cảm bạn bè, cũng không thể sau 20 năm kéo dài còn chưa dứt, đã thế còn tiến hóa thành tình yêu được.
Giang Dịch nhìn tôi.
"Đúng, anh đã gặp qua không biết bao nhiêu cô gái đẹp, thậm chí có rất nhiều người là tự tay anh nắn chỉnh ra, nhưng điều này thì sao chứ? Đường Miên Miên, anh đúng là lần đầu gặp mặt đã nhận ra em, nhưng khi đó anh chỉ cảm thấy tò mò mà thôi, không nghĩ tới sau đó em lại làm ra nhiều chuyện có ý tứ như vậy, thế nhưng anh lại cảm thấy em rất chân thành, rất đáng yêu."
"Hơn nữa, Đường Miên Miên, có phải em không nghĩ tới..."
Anh duỗi tay ôm má tôi, mềm nhẹ hôn lên má tôi một cái.
"Tàn nhang của em, răng nanh của em, tính cách hướng nội, thậm chí là bụng mỡ mềm như bông của em... tất cả những thứ mà em cảm thấy không hoàn mỹ này, vừa lúc chính là những thứ khiến anh cảm thấy rung động thì sao?"
Cứu mạng.
Tôi bị Giang Dịch hôn tới mơ mơ màng màng, lại một lần nữa mơ mơ màng màng bị anh bế lên giường.
"Miên Miên, không muốn thì có thể nói anh dừng lại."
Mà tôi, vốn không có ý định nói dừng.
13.
Tôi với Giang Dịch cứ thế ở bên nhau.
Mẹ Giang đi rồi, tôi nói muốn mời Ninh Quỳnh ăn cơm, kết quả cô ấy lại tới dự tiệc một mình.
Tôi hỏi cô ấy: "Chó con của mày đâu?"
"Chia tay rồi. Bỏ chữ con đi, đó căn bản là một thằng chó."
Ninh Quỳnh lưu loát gập thực đơn lại, ngẩng đầu đối mặt với tôi và Giang Dịch, "Tao biết ngay là mày với Giang Dịch thể nào cũng thành mà."
"Thôi đi, lần đầu tiên chúng ta tới chỗ anh ấy, mày còn nói tao không có chút phần thắng nào còn gì."
"Ôi dồi, lúc ấy tao cũng đâu có nghĩ tới ánh mắt bác sĩ Giang lại độc đáo như thế đâu, xem đủ các loại mỹ nữ rồi, kết quả lại chọn một đứa thuần chất như mày."
Ninh Quỳnh vừa lật cánh gà nướng vừa đè thấp giọng nói:
"Bác sĩ Giang, nể tình tôi hỗ trợ anh nhiệt tình như thế, sau này tôi tìm anh chỉnh hình có thể không cần xếp hàng không?"
Tôi đập bàn: "Tao biết mà! Chuyện thuê nhà của tao với Giang Dịch chắc chắn có một chân của mày!"
"Làm ơn đi Đường Miên Miên, tao đây còn không phải thấy mày miệt mài theo đuổi, thủ đoạn còn ngu ngốc như vậy thì đành phải xắn tay áo lên giúp mày chứ còn gì nữa?"
Được rồi, nói có xách mách có chứng, tôi đúng là không còn lời nào để cãi.
Cơm nước xong, trên đường trở về, tôi hỏi Giang Dịch rốt cuộc vì cái gì mà thích tôi?
Kết quả Giang Dịch lại ý tứ sâu xa nhìn tôi một lúc lâu mới nói:
"Ngày em hẹn anh ăn cơm, bị rách váy, sau đó lại che eo một đường chạy như điên, anh liền cảm thấy em rất đáng yêu."
"..."
La Thanh Nguyệt nói quả không sai, ánh mắt tên này cũng quá độc đáo rồi?
Sau đó, tôi với Giang Dịch từng gặp La Thanh Nguyệt một lần ở tiểu khu.
Cô ta cũng đã có bạn trai, là một chàng trai ánh mắt sáng như sao, tóc mềm mềm mại mại, thoạt nhìn hình như còn chưa tốt nghiệp đại học nữa.
Nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt cô ta cũng không hề dao động chút nào, kéo tay chàng trai kia đi luôn.
Còn đi bằng xe máy nữa.
Sau đó, lúc tóc tôi đã mọc dài tới xương bướm, Giang Dịch đột nhiên nói với tôi, anh muốn ra nước ngoài học.
Cái kịch bản này tôi đã thấy nhiều, lập tức buông nửa quả đào đang gặm trong tay xuống, ngữ khí trầm xuống: "Em hiểu, ý của anh là muốn chia tay có đúng không?"
Giang Dịch bất đắc dĩ nhìn tôi, lấy ra hai cái hộp nhỏ từ trong túi.
Anh mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Bằng vàng ròng.
Bởi vì trước kia tôi từng nói, tôi không thích kim cương.
"Đường Miên Miên, cả ngày em đều suy nghĩ cái gì vậy không biết? Năm chữ ra nước ngoài du học này chỉ có một ý mà thôi, thế mà em có thể nghĩ ra một hồi chia ly bi đát khổ ải như thế hả?"
Tôi có hơi chột dạ cúi đầu.
"Đừng có nghĩ nhiều như thế, anh đi nửa năm rồi sẽ về."
Giang Dịch cầm một chiếc nhẫn lên, tôi đã rất thành thật tự giác đưa tay qua.
Động tác anh dừng một chút, nâng mắt lên nghiêm túc nhìn tôi: "Miên Miên, em biết đây là có ý gì không? Đeo lên rồi thì không thể đổi ý nữa."
Trong nháy mắt đó, đôi mắt anh nhìn về phía tôi vô cùng rực rỡ.
Thanh âm tôi nhỏ lại: "Em biết, là muốn cầu hôn chứ gì."
Anh tròng nhẫn vào ngón tay tôi, lại ghé tới hôn lên chóp mũi tôi: "Vậy em đồng ý rồi, có phải không?"
"... Ừm."
Giang Dịch bế tôi lên, đi về phía phòng ngủ.
20 năm trước, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Giang Dịch là vào một mùa xuân trăm hoa đua nở.
Ngày đó, ánh mặt trời vô cùng ấm áp, anh đeo cặp sách nhỏ, làn da trắng tới mức cơ hồ là trong suốt, tóc đen mềm mại hơi rũ.
Một cậu bé xinh xinh đẹp đẹp, cứ thế ngồi xuống bên cạnh tôi.
Cậu nói: "Chào cậu, Đường Miên Miên, tớ tên Giang Tiểu Anh."
Thanh âm cũng mềm mại ngọt ngào như vậy.
Thật ra sau khi Giang Tiểu Anh chuyển trường, mỗi lần tới tiết mỹ thuật là tôi đều trốn ở một góc sân thể dục khóc lớn một trận.
Lúc ấy tôi xem rất nhiều phim truyền hình, còn tưởng là do tôi hại anh rơi xuống nước nên anh mới bệnh nặng chết mất rồi, là ba mẹ đã gạt tôi là anh chuyển trường.
Rất nhiều năm sau đó, tôi không còn bơi lội nữa.
Sau khi hơi lớn hơn một chút, biết được Giang Tiểu Anh thực sự không chết, nhưng tôi sẽ không còn gặp được anh nữa.
Khi đó tôi không hề đoán được, 20 năm sau, tôi sẽ gặp lại anh ở bệnh viện, thật đúng là dùng thủ đoạn theo đuổi vụng về của tôi, trời xui đất khiến lại khiến anh động tâm.
Hoặc là nói, người này sớm đã có chủ mưu với tôi từ lâu, còn cố tình thả mồi trước mặt tôi nữa chứ.
Gió đêm thổi qua bức rèm khiến nó tung bay.
Trong tiểu khu, hoa anh đào đã nở rộ.
Tôi rốt cuộc cũng có thể quay trở về mùa xuân có Giang Dịch ở bên rồi.
(END)