Lúc Lăng Tri tỉnh lại thì đầu óc xây xẩm, trước mắt ánh sáng nhập nhòe.
Nàng nhận ra bản thân đang ngửa mình nằm trên tảng đá gồ ghề, trên đỉnh đầu lá cây đong đưa, xuyên qua khe hở giữa các kẽ lá có thể nhìn thấy vô vàn ngôi sao lấp lánh chiếu rọi bầu trời đêm.
Ngay sau đó Lăng Tri nghe được tiếng nước chảy, tí tách lại tí tách từng giọt rơi đều đều.
Khẽ chớp mắt để tỉnh táo trở lại, Lăng Tri gắng sức ngồi lên, đến lúc này thì nàng mới cảm nhận được sự nhức mỏi lan tràn khắp thân thể, mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng rát khó chịu. Nàng cúi đầu kiểm tra mới biết thì ra bàn tay mình đã bị trầy một mảng da lớn, máu chảy đọng lại quanh miệng vết thương, một ít thì chảy dọc xuôi theo cánh tay nàng.
Lăng Tri nhíu chặt đôi mày, nàng nâng tay nhẹ nhàng thổi lên.
"Lại đây ta xem thử nào." Lăng Tri nghe được âm thanh phát ra từ bên cạnh liền ngoảnh đầu sang, nương theo ánh lửa bập bùng mà thấy được bóng dáng Tạ Thanh Li đang ngồi tựa bên dòng suối.
Tuy trước đây Tạ Thanh Li không thích việc trang điểm nhưng lại cực kỳ chú ý đến cách ăn mặc và vẻ ngoài chỉnh chu của mình, y phục nàng ấy lúc nào cũng phải trong trạng thái tươm tất nhất. Nay Lăng Tri nhìn lâu vào Tạ Thanh Li liền thấy hơi kinh ngạc, nàng chưa bao giờ thấy mẫu thân nhếch nhác như lúc này cả.
Váy trắng trên người Tạ Thanh Li đã dính một lớp bùn đất, có vài nơi bị đá nhọn và nhành cây làm xước hẳn đi, sợi vải đều đã tơi ra hết. Vài nơi trên y phục còn dính vệt máu đỏ thẫm trông rất ghê người. Tuy vậy, dù xiêm y bên ngoài nàng đã dơ bẩn nhưng làn da lại rất sạch sẽ, hẳn là nàng ấy đã tắm rửa sơ qua một lượt rồi.
Lăng Tri bần thần nhìn vào mẫu thân, nàng không nghĩ nhiều mà chỉ vâng theo lời Tạ Thanh Li bước qua đó.
"Tay." Tạ Thanh Li chỉ ngắn gọn nói.
Lăng Tri giương tay phải lên trước mặt mẫu thân, Tạ Thanh Li vừa thấy liền nói: "Không phải tay này."
Lăng Tri chậm chạp "Ồ" một tiếng, nhanh chóng đổi tay khác.
Tạ Thanh Li thong thả vươn tay bắt lấy cánh tay nhỏ bé, kéo Lăng Tri đến ngồi đối diện mình rồi dùng nước suối trong hắt lên miệng vết thương của nàng. Động tác của Tạ Thanh Li cực kỳ dịu dàng nhưng tính cách Lăng Tri xưa nay vốn sợ đau, khuôn mặt nàng tái đi, miệng nhỏ vội chu lên thổi "phù phù" lên tay như thể nếu làm vậy thì sẽ không đau đớn nữa.
Tạ Thanh Li thấy nàng như vậy, vội an ủi: "Kiên nhẫn một lát." Chàng nói xong liền cúi đầu, thân thể đầy cứng ngắc xé một mảnh vải sạch sẽ nhất trên xiêm y tả tơi của mình để băng bó cho Lăng Tri.
Lăng Tri mông lung nhìn chằm chằm vào động tác của Tạ Thanh Li, sau một hồi xâu chuỗi giữa việc đã xảy ra trước đó cùng với hoàn cảnh của hai mẹ con nàng hiện tại thì cuối cùng nàng đã hiểu rõ hết mọi chuyện.
"Mẫu thân, Bùi Thù và mọi người sẽ không gặp chuyện gì đâu đúng không ạ?" Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu nàng lúc bấy giờ chính là điều này.
Tạ Thanh Li thoáng dời ánh mắt nhìn xuống mặt nước phản chiếu chiếc bóng của hai người cùng muôn vì tinh tú rải rác, mở miệng nói: "Hẳn là họ không sao đâu, lúc ta ôm con rơi xuống thì con hổ đã bị Bùi Thù làm cho trọng thương rồi. Hai người đấu với một hổ chẳng còn mấy sức lực thì có lẽ không phải là vấn đề nghiêm trọng."
Lăng Tri nhẹ nhõm thở hắt ra, nỗi lo lắng vừa qua đi thì nàng lại cảm thấy cả người mềm nhũn. Nàng cong người ôm bụng bên cạnh Tạ Thanh Li, không nói chuyện.
Tạ Thanh Li thấy nàng có vẻ khác thường bèn hỏi: "Đói bụng rồi sao?"
Lăng Tri gật đầu, nghĩ ngợi một chút rồi quyết định lắc đầu.
Tạ Thanh Li hơi buồn cười trước sự phân vân của con bé, ý cười bên môi vừa xuất hiện thì đã bị chàng kìm nén trở lại, chỉ khuyên nhủ: "Chịu khó một lát, bây giờ ta không thể đi tìm thức ăn được."
Nhờ vào ánh sáng phát ra từ ngọn lửa mà Lăng Tri nhìn rõ khuôn mặt tái nhợt của Tạ Thanh Li, lòng đâm ra bồn chồn không ngớt. Nàng quay đầu nhìn khu rừng rậm rạp tối đen như mực, thầm hạ quyết tâm, đứng bật dậy: "Mẫu thân, con đi tìm chút gì đó để ăn nhé."
Tạ Thanh Li bình tĩnh như đã biết từ trước, chàng vươn tay bắt lấy cánh tay không bị thương của Lăng Tri rồi nhàn nhạt nói: "Ở lại đây đi, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là không sao đâu."
"Nhưng mà mẫu thân bây giờ đang..." Thật ra Lăng Tri chẳng mảy may lo lắng cho cái bụng đói của mình chút nào, nàng chỉ sợ Tạ Thanh Li đói bụng mà thôi. Vẻ mặt Tạ Thanh Li đầy kiên quyết, lộ rõ ý không muốn tranh cãi thêm với Lăng Tri, tiểu cô nương đứng ngây ra một lúc lâu rồi cũng đành thỏa hiệp, nàng ngồi xuống ôm lấy hai chân của mình nhìn vào ánh lửa đang cháy phừng phực.
Đống lửa cháy rất lớn, cũng không biết Tạ Thanh Li đã làm cách nào để lượm được bó củi nhóm lửa này, nhưng có một điều chắc chắn là nó tốn rất nhiều sức lực của Tạ Thanh Li.
Yên tĩnh hồi lâu, Lăng Tri nhịn không được thấp giọng hỏi: "Mẫu thân, khi nào chúng ta mới có thể về nhà được ạ? Có khi nào... chúng ta sẽ mãi mãi không về được không?"
"Cứ chờ đi." Tạ Thanh Li không hề hoảng loạn, chỉ trấn an Lăng Tri, "Chỉ cần Lục Sân và Bùi Thù còn sống thì nhất định sẽ phái người đến cứu chúng ta."
"Thế nhưng..." Lăng Tri còn định nói tiếp thì Tạ Thanh Li đã xen lời, "Nếu họ không tới thì ta sẽ đưa con về."
Lăng Tri không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẻ mặt của nàng cũng không vui vẻ lên nổi. Trong mắt Lăng Tri thì Tạ Thanh Li cũng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm mà thôi, sao lại có thể tự mình đưa nàng rời khỏi chốn thâm sơn này được. Vả lại, Lăng Tri cần phải bảo vệ tốt Tạ Thanh Li mới đúng.
Suy nghĩ sâu xa lại chợt làm cho Lăng Tri tự trách bản thân quá đỗi vô dụng, nếu không phải tại nàng thì hai mẹ con đã không cần rơi xuống nơi quỷ quái này rồi.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, mau nghỉ ngơi đi."
Giọng nói của Tạ Thanh Li lại vang lên lần nữa, Lăng Tri chớp mắt, nàng hiểu rõ bây giờ ngoài nghỉ ngơi dưỡng sức ra thì mình cũng không có khả năng làm gì khác, may mắn thay xung quanh đây không có dã thú nào lảng vảng, có Tạ Thanh Li cùng ánh lửa ấm áp bên cạnh làm cho lòng Lăng Tri ổn định trở lại, nàng dựa vào ngực mẫu thân từ từ chìm vào giấc ngủ say.
***
Thời tiết ban đêm ở sơn cốc giá rét, khí lạnh lưu chuyển bốn phía, Lăng Tri bị lạnh mà tỉnh giấc, nàng theo quán tính rúc người vào nguồn nhiệt duy nhất bên cạnh. Cơ thể người đó vừa mềm mại lại còn ấm áp không thôi, cứ hệt như nàng đang ôm lò sưởi vào lồng ngực vậy, cảm giác thoải mái hơn lúc nãy rất nhiều.
Nhưng chỉ nằm được một lát thì Lăng Tri đã giật mình ngồi bật dậy.
Thân nhiệt Tạ Thanh Li cao đến mức không bình thường. Lăng Tri vội vàng nương theo ánh lửa chưa tắt hẳn mà quan sát Tạ Thanh Li, đúng như dự đoán, hai gò má vốn tái nhợt của nàng ấy đã dần đỏ ửng lên, áng tóc rối tung rơi tán loạn bên người, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Mẫu thân?" Lăng Tri ôm chầm lấy Tạ Thanh Li, hoảng hốt gọi nàng ấy.
Tạ Thanh Li đã mất đi ý thức từ lâu, dù Lăng Tri có gọi như thế nào thì nàng cũng không đáp lại một lời mà chỉ ra sức cắn chặt môi dưới, mày đẹp nhíu lại, bộ dáng chật vật như thể đang phải chống chọi với giấc mộng đáng sợ.
Lần đầu tiên Lăng Tri thấy Tạ Thanh Li rơi vào tình cảnh như vậy, bình thường nàng ấy luôn là chỗ dựa vững chắc cho Lăng Tri, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Tạ Thanh Li cũng sẽ giải quyết đâu ra đấy, Lăng Tri không cần lo nghĩ quá nhiều.
Nhưng bây giờ Tạ Thanh Li đã chìm sâu vào cơn hôn mê, Lăng Tri bỗng nảy ra cảm giác hoang mang mờ mịt không biết phải làm sao, điều duy nhất mà nàng có thể làm được chính là nắm chặt đôi tay của mẫu thân mình.
Trong cơn hoảng loạn, những ký ức ngày xưa của Lăng Tri lần lượt kéo về, nàng chợt nhớ đến khoảng thời gian lúc mình chỉ mới sáu tuổi, đó là một đêm giá rét, bên trong ngôi miếu hoang nàng cũng đã ôm lấy thi thể của ông lão ăn xin như vậy.
Khi đó một đứa bé như Lăng Tri chẳng hiểu gì là sinh ly tử biệt, nhưng bây giờ thì nàng đã hiểu rồi.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng Tạ Thanh Li sẽ bỏ mạng ở đây thì Lăng Tri đã không thể suy nghĩ sâu xa gì hơn nữa, nàng áp sát người lên ngực Tạ Thanh Li khóc nức nở, không ngừng lẩm bẩm gọi: "Mẫu thân."
So với nỗi lo lắng phải mất đi Tạ Thanh Li mãi mãi thì nỗi sợ hãi lúc gặp được con hổ trong rừng chẳng đáng là bao, đối với Lăng Tri bây giờ, cảm giác này giống hệt như khi nhân gian đến hồi diệt thế.
Nhưng Lăng Tri không khóc quá lâu, nàng nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định ngồi thẳng dậy.
Nàng đã từng hứa là sẽ bảo vệ Tạ Thanh Li chu toàn, nay nàng ấy đã hôn mê, bên cạnh cũng chỉ có bản thân là trông cậy được nên nàng không thể khóc, nàng phải tìm cách cứu mẫu thân.
Lăng Tri không để nước mắt rơi xuống nữa, nàng vừa khó khăn nén lại tiếng khóc vừa run rẩy lung lay thân mình Tạ Thanh Li. Nàng ấy vẫn chẳng có chút phản ứng nào, nhiệt độ lại càng tăng cao hơn, mồ hôi vã ra như tắm, Lăng Tri muốn làm cho nhiệt độ trên cơ thể nàng ấy hạ xuống một chút.
Bây giờ, ngoài bản thân nàng ra thì chẳng ai có thể giúp được Tạ Thanh Li.
Lăng Tri không dám liều lĩnh làm bậy, nàng cố gắng nhớ lại Tạ Thanh Li đã chăm sóc nàng ra sao mỗi khi nàng lên cơn sốt, cuối cùng thì cũng đã nhớ rồi. Mẫu thân thường dùng một chiếc khăn nhúng nước lạnh để đắp trán, một cái khác sẽ dùng để lau mình hạ thân nhiệt. Lăng Tri liền nhanh chóng xé một mảnh vải to trên y phục xuống, đem đến bên dòng suối tẩm nước rồi vắt thật khô, nhẹ nhàng chà xát lên khuôn mặt Tạ Thanh Li.
Lau xong nàng gấp mảnh vải đặt trên trán Tạ Thanh Li, vì sợ nhiêu đó vẫn chưa thấm vào đâu nên tiếp tục xé rách thêm một miếng vải khác, nhanh chân đem đi nhúng ướt rồi lau sạch thân thể Tạ Thanh Li.
Khổ nỗi Lăng Tri lại không biết nên bắt đầu từ nơi nào cả, nàng nghệch ra chốc lát rồi dứt khoát kéo lấy tay Tạ Thanh Li, xăn tay áo lên bắt đầu công việc của mình.
Nhưng khi tay áo Tạ Thanh Li được kéo cao lên, mặt mũi Lăng Tri ngây ra như phỗng.
Vết thương trải dài trên cánh tay trắng ngần của Tạ Thanh Li, có vài nơi còn bầm tím một mảng lớn, đây đều là những vết thương mới, có vẻ như Tạ Thanh Li cũng đã tự mình sơ cứu nhưng máu đỏ vẫn cứ chảy ra từ miệng vết thương, trông thê thảm vô cùng.
Lăng Tri cũng chỉ đờ đẫn chốc lát rồi vội xốc lại tinh thần, nàng tiếp tục xăn ống tay áo bên kia của Tạ Thanh Li lên cao, không ngoài dự đoán, bên đây cũng toàn là vết thương chưa khép miệng. Bấy giờ Lăng Tri mới hiểu rõ vì sao kể từ lúc nàng tỉnh lại thì Tạ Thanh Li vẫn luôn dựa mình vào thân cây không rời một bước, vì sao mà mẫu thân lại nói nàng không thể đi tìm thức ăn được, vì sao mà bản thân rơi từ trên cao xuống mà chỉ có vết rách trên mu bàn tay cùng một ít vết xước nhỏ trên người.
Bởi vì, tất cả mọi đau đớn đã được Tạ Thanh Li chịu thay nàng rồi.
Tạ Thanh Li bị thương nặng như vậy mà lại cố gượng mình làm nhiều việc, cái gì cũng không để nàng động tay, Lăng Tri nàng chỉ bị thương chút xíu đã khóc lóc than đau, còn để cho Tạ Thanh Li một thân thương tích băng bó cho mình nữa.
Lăng Tri càng nghĩ càng hối hận, nước mắt từ khóe mi chảy xuống như mưa rơi, làm sao cũng không ngừng lại được.
Nàng gấp gáp muốn xem qua toàn bộ vết thương trên cơ thể của Tạ Thanh Li, luôn tiện lau người hạ sốt cho nàng ấy nên đành mặc kệ đôi mắt mờ nước mà đưa tay chạm vào vạt áo mẫu thân, cẩn thận giúp nàng ấy cởi y phục.
Lăng Tri chỉ vừa động đến lớp áo bên ngoài thì đột nhiên Tạ Thanh Li mở bừng mắt ra.
"Đừng chạm vào ta." Tạ Thanh Li cất giọng trầm thấp, có một khắc Lăng Tri như gặp phải ảo giác khi từ trong đôi mắt của Tạ Thanh Li, nàng cảm nhận được sự cam chịu đau đớn đan xen với ý muốn bùng nổ mãnh liệt.
Lăng Tri bị cái nhìn chăm chú của Tạ Thanh Li làm cho sợ hãi, cái liếc mắt ấy còn đáng sợ hơn cả ánh nhìn của con hổ gặp phải trong rừng lúc sáng.
May mắn thay, ánh mắt Tạ Thanh Li đã nhanh chóng trở lại bình thương, tất cả tựa như chỉ là một thoáng ảo giác của Lăng Tri mà thôi. Tạ Thanh Li mệt mỏi ho khan, cả người không có chút sức lực nào, chỉ nhắm mắt lặp lại lời mình vừa nói, giọng điệu bất đắc dĩ: "Đừng chạm vào ta, ta nằm nghỉ ngơi một lát... là khỏe lại rồi."
"Mẫu thân!" Việc Tạ Thanh Li thoát khỏi cơn hôn mê đã cuốn bay hết mọi lo toan và sợ hãi trong lòng Lăng Tri, nàng như kẻ tìm được bến đỗ sau nhiều ngày lênh đênh trên đại dương rộng lớn, niềm vui mừng khôn xiết bỗng trào dâng, Lăng Tri chẳng màng gì cả nhào vào ngực Tạ Thanh Li. Trên người Tạ Thanh Li vẫn còn nhiều vết thương nên nàng cũng không dám ôm quá chặt, bùi ngùi nói lên hết nỗi lòng của mình: "Mẫu thân đừng chết."
Lăng Tri thấy Tạ Thanh Li chẳng ư hử gì bèn ngước mắt nhìn nàng ấy, thì ra hai mắt Tạ Thanh Li đã ướt đẫm tự bao giờ.
Lăng Tri nghĩ Tạ Thanh Li chắc là vừa mới mơ thấy ác mộng, tiểu cô nương không biết cách an ủi người lớn thế nào cho đúng nên đành vụng về dỗ dành mẫu thân như dỗ dành đứa trẻ, nàng nhè nhẹ nói: "Mẫu thân đừng khóc, có con ở bên cạnh người mà."
Nằm trong vòng ôm của Lăng Tri, Tạ Thanh Li vô tình nhớ lại một đêm của rất nhiều năm trước, cũng từng có người vỗ về chàng bằng câu nói như vậy.
Chàng đáp lại Lăng Tri, khóe môi nở nụ cười.
Đôi khi, chỉ đơn giản là một câu nói vô tình giữa cảnh hoạn nạn cũng đã có thể làm con người ta cảm động khôn xiết.
Tạ Thanh Li vừa mới tỉnh lại sau cơn ác mộng về những năm khốn khổ chàng đã trải qua trong quá khứ, nghe được lời nói của Tạ Thanh Li, trong lòng chàng đột nhiên nảy ra suy nghĩ không chỉ rất buồn cười mà còn cực kỳ vớ vẩn. Chàng vừa ho vừa cười, giọng nói khản đặc: "Con có thể ở bên cạnh ta bao lâu?"