Phượng Tương Sồ

Chương 39:




EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)
***
Lăng Tri ngơ ngác nhìn chàng như thể nàng vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần sau nỗi kinh ngạc, Diệp Nghi không chú ý đến nàng lắm, chàng khoác áo ngoài một cách tùy tiện rồi ngồi dậy thu dọn đồ đạc.
Chỉ một lát sau thì chàng đã làm xong hết thảy, chàng đặt chúng lên bàn rồi quay đầu nhìn Lăng Tri.
Cái liếc mắt của chàng khiến Lăng Tri giật mình tỉnh táo lại, nàng vui lắm nhưng vẫn hỏi với vẻ e dè, "Người... đã khỏe lại rồi sao?"
Diệp Nghi khẽ gật đầu, thuận miệng trêu, "Hôm qua có người nói rằng ta phải mau khỏe lên."
Ngoài Lăng Tri ra thì còn ai vào đây nữa.
Nhưng tại sao ngự y lại nói bệnh của Diệp Nghi không chữa được, dù có tìm được cách chữa đi chăng nữa thì người cũng cần một khoảng thời gian rất dài để hồi phục. Hơn nữa, hôm qua trông chàng vẫn yếu ớt không còn chút hơi sức mà hôm nay đã có thể đứng lên dễ dàng như thế, đúng là làm người ta phải ngạc nhiên. Trên đời này làm gì có loại bệnh nào nhanh khỏi đến thế, nếu có thì chỉ có một loại duy nhất.
Là trúng độc.
Đôi mắt Lăng Tri mở lớn, cuối cùng nàng cũng đoán ra được mọi việc sau khi đem chuyện xảy ra trong hôm qua và hôm nay liên hệ lại với nhau, "Người không hề bị thương?"
Diệp Nghi không đáp, chàng xách tay nải lên đưa cho Lăng Tri.
Lăng Tri đờ đẫn nhận lấy, quên luôn cả việc hỏi chàng vì sao phải cần dùng tay nải này, nàng nói tiếp, "Rốt cuộc thì chuyện này là sao? Người đang lừa con ư? Vì sao phải dùng... cách này?"
Nghĩ tới nghĩ lui thì Lăng Tri vẫn không nghĩ ra đáp án, nhưng một Diệp Nghi khỏe mạnh như thế lại khiến nàng yên tâm hơn hẳn. Sau khi trải qua sự việc hôm trước, Lăng Tri cảm thấy chỉ cần chàng sống vẫn tốt, vẫn luôn bên cạnh nàng thì đã tốt lắm rồi.
Diệp Nghi nhìn nàng chăm chú, cẩn thận quan sát từng biến đổi trên gương mặt nàng, chàng nói dịu dàng, "Trên đường đi ta sẽ giải thích."
"Trên đường?" Cuối cùng Lăng Tri cũng bắt kịp tình huống, nàng cúi đầu nhìn tay nải trong tay mình, còn chưa kịp hỏi cho rõ thì Diệp Nghi đã nắm tay nàng kéo đi.
Cách xa nhiều năm, đây là lần đầu tiên Diệp Nghi chủ động nắm tay nàng. Nàng bỗng thấy hoảng hốt, dường như được sống lại giữa những ngày tháng ở Thu Phong Trấn, thực tại và quá khứ đan xen nhau khiến mọi thứ rối tung lên, sự lạnh lẽo từ tay chàng truyền qua tay Lăng Tri, mang lại cảm giác xưa nay chưa từng có.
Ẩn sâu bên trong cảm giác an bình mà chàng mang đến là sự rung động nhẹ nhàng, chúng thôi thúc nàng hãy nắm chặt bàn tay người đi.
Cảm giác không giống lúc trước chút nào.
Lăng Tri được Diệp Nghi nắm tay đi đến một căn phòng khác, sau khi quan sát một lát thì nàng mới phát hiện bên trong có chứa một đường hầm bí mật. Diệp Nghi đến giữa phòng vặn cơ quan, vách tường nhanh chóng tách ra thành một đường đi, Diệp Nghi dẫn Lăng Tri vào bên trong. Đường hầm này chắc là ít khi được người ta sử dụng, xung quanh đen kịt, hai người đi không được bao lâu thì Diệp Nghi chợt dừng lại sờ soạng lên vách tường.
Một lát sau, không biết Diệp Nghi đã đụng phải cơ quan gì mà đèn dầu trên vách tường sáng bừng lên. Lúc này Lăng Tri mới nhìn rõ được đoạn đường mà họ đang đi là con đường vừa dài vừa hẹp, nàng ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Nghi, Diệp Nghi quay người lại dặn dò, "Nếu sợ thì cứ nắm chặt tay của ta."
Lăng Tri cầm chặt tay chàng, nàng chỉ muốn truyền cho chàng chút hơi ấm mà thôi, nàng lắc đầu đáp lại, "Con không sợ."
Diệp Nghi nhẹ nhàng lên tiếng, âm thanh vang lên giữa con đường chật hẹp, "Trước đây ngươi rất nhát gan."
Lăng Tri đang định biểu thị sự không vui của mình thì chàng lại nói tiếp: "Hình như bây giờ đã khác rồi."
"Đã ba năm rồi mà." Lăng Tri nói, "Ba năm rất dài, cũng có thể thay đổi rất nhiều thứ."
Một lúc sau Diệp Nghi vẫn không nói thêm gì nữa. Tuy hai người đang nắm tay nhau nhưng Lăng Tri vẫn chậm so với bước chân của chàng, nàng gắng sức đuổi kịp rồi ngước mắt nhìn Diệp Nghi. Cuối cùng Diệp Nghi cũng lên tiếng: "Đúng vậy, khác nhiều lắm."
"Ba năm rồi con không được gặp người."
"Ừ."
"Con nhớ người lắm."
Diệp Nghi nghiêng người sang một bên mà không nói lời nào, dưới tia sáng dịu nhẹ tỏa ra từ ngọn đèn, Lăng Tri thấy môi chàng khẽ cong lên.
Lăng Tri nhận ra hình như tâm trạng Diệp Nghi đang rất tốt. Nàng thích nói chuyện với Diệp Nghi giống như hai người đã từng làm trước đây, dù cho người ta không đáp lại thì nàng cũng có thể tìm ra nhiều chuyện để kể, chỉ mỗi việc đó thôi cũng làm nàng hạnh phúc khôn xiết, nàng nhanh chân đuổi kịp Diệp Nghi, sau lại hỏi: "Người thật sự không bị thương sao? Nhưng sáng nay người vẫn còn uống thuốc, hôm qua người còn trông như thế cơ mà..."
"Ta không bị thương." Diệp Nghi ngắt lời Lăng Tri.
Lăng Tri ngẩng mặt nhìn chàng chăm chú, dường như không tin tường lời nói của chàng lắm. Để tránh trường hợp nàng cứ mãi quẩn quanh ở vấn đề này nên Diệp Nghi đành nói thật, "Đúng là bọn chúng đã từng ra tay với ta."
"Chẳng qua chúng không ngờ rằng Lâu chủ Thù Hoa Lâu lại biết võ công, hơn nữa còn lợi hại hơn chúng nghĩ nhiều." Diệp Nghi nói, "Bọn chúng thất thủ, ta không bị thương đâu."
Diệp Nghi kể lại nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nàng vội vàng hỏi: "Người bị chúng tấn công khi nào?"
Diệp Nghi không trả lời càng khiến nàng tin vào suy đoán của mình hơn, "Là hôm người sai thuộc hạ tiễn chúng con về Lăng gia, còn người thì quay lại một mình sao?"
Diệp Nghi chưa kịp nói thì nàng đã tiếp lời, "Nếu người không biết võ công thì đã vì con mà bị thương mất rồi, cuối cùng thì cũng tại con hết..."
Tiểu cô nương mau nước mắt khiến Diệp Nghi không còn cách nào, chàng nhéo lòng bàn tay Lăng Tri một cái, nhỏ giọng an ủi, "Ta không phải kiểu người chán sống đâu, ta ra quyết định như thế là vì chắc chắn mình sẽ không có việc gì." Chàng thoáng dừng lại, "Hơn nữa, ta muốn biết ai định ra tay với ta."
Lăng Tri ngẩn ngơ suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của chàng.
Chàng cố ý làm vậy là để dụ bắt người muốn ra tay với chàng, chuyện của nàng là cơ hội tốt.
Lăng Tri ngập ngừng muốn nói thì chợt thấy con đường phía trước đã thay đổi, ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện chiếu vào từ đầu bên kia, nàng nhìn sang thì lại nghe Diệp Nghi bảo: "Đến rồi."
Diệp Nghi dẫn Lăng Tri đi qua một đường hầm nhỏ hẹp thông với bên ngoài, tuy bên trong cũng có ánh nến nhưng đến khi ra ngoài rồi mắt nàng vẫn không kịp thích ứng với ánh sáng chói chang. Nàng giơ tay che ánh mặt trời, đến khi đã quen mới buông tay xuống nhìn ngắm xung quanh.
Bọn họ đang đứng giữa khu rừng nào đó, có một người mang áo choàng màu lục đứng dựa lưng lên tán cây cách đó không xa, trong miệng hắn ngậm lá cây, không biết đã chờ họ được bao lâu rồi. Sau khi thấy Diệp Nghi và Lăng Tri, hắn nhổ lá cây ra, vừa cười vừa bước đến, "Tới rồi hả?"
"Ừ." Thấy hắn xuất hiện ở đây mà Diệp Nghi chẳng ngạc nhiên chút nào, dường như bọn họ đã an bài từ trước nên chàng thấp giọng hỏi: "Tẫn Hoan, đã chuẩn bị xe ngựa rồi chứ?"
"Đều xong hết cả rồi, chỉ chờ mỗi người thôi đấy."Tạ Tẫn Hoan đáp lại, hắn cười nhìn Lăng Tri đang đứng bên cạnh Diệp Nghi, "Quả nhiên là tiểu nha đầu cũng đến."
Bây giờ Lăng Tri vẫn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng vẫn trả lời Tạ Tẫn Hoan, "Mẫu thân muốn đi đâu thì con sẽ theo đến nơi đó!"
Tuy nàng đã sửa lại cách xưng hô từ lâu nhưng thỉnh thoảng trong tình huống khẩn cấp vẫn sơ ý gọi sai.
Vẻ mặt Diệp Nghi cứng lại, Lăng Tri vội sửa lại lời mình, "Diệp Nghi!"
Tạ Tẫn Hoan phá lên cười, hắn vỗ vai Lăng Tri, cố ý làm mặt quỷ thì thầm với nàng, "Thúc giao công tử cho con, bảo vệ người cho tốt nhé. Tiểu nha đầu không được làm người đau lòng đâu đấy."
Tạ Tẫn Hoan nói mấy lời ba hoa bị Diệp Nghi liếc cho một cái, nhưng Lăng Tri không xem đây như một lời nói đùa, nàng đáp lại một cách trịnh trọng, "Dì Ngọc yên tâm, con sẽ bảo vệ người thật tốt."
"..." Tạ Tẫn Hoan cũng bị nàng gọi bằng cái tên xưa cũ.
Lần này thì Diệp Nghi vui vẻ lắm, chàng mỉm cười thành tiếng. Chàng tự nhiên nắm tay Lăng Tri đi qua con đường nhỏ giữa rừng, một lúc sau hai người đã đến trước một con đường đầy sỏi đá. Một chiếc xe ngựa dừng lại bên đường, màn xe che buông xuống nên người ngoài chẳng thể thấy rõ bên trong. Diệp Nghi chỉ thoáng nhìn qua rồi dễ dàng leo lên được, chàng xoay người vươn tay ra, "Lên đi."
Lăng Tri ngửa đầu nhìn Diệp Nghi, đặt tay mình vào tay đối phương rồi dùng lực leo lên.
Tạ Tẫn Hoan đứng bên cạnh báo lại, "Chuyện bên kia thuộc hạ đã an bài ổn thỏa hết rồi, trong mấy tháng tới đây chắc là không xảy ra việc gì nữa đâu. Hôm qua Hoàng thượng đã phái người đến thăm dò nên có lẽ không thay đổi ý định giữa chừng nữa, người cứ yên tâm."
Diệp Nghi gật đầu, "Có ngươi ở đây thì ta cũng an tâm phần nào." Hai người liếc mắt nhìn nhau, Diệp Nghi hạ lệnh rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.