Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 9:




CHƯƠNG 9

Trong thành bỗng nhiên xuất hiện “Địch nhân”, náo loạn nửa ngày thì ra là một trận sợ bóng sợ gió.
Vừa rồi đang nói đến nhiệm vụ của Tử Nham thì bị gián đoạn, người khẩn cấp muốn tiếp tục hội nghị tự nhiên là Tử Nham.
Hắn nhắc tới chuyện quay về phủ chủ tướng, Liệt Trung Lưu liền hiểu được ý tứ của hắn, chỉ vào hắn cười nói, “Tử Nham cấp bách như vậy , là sợ ta không phái ngươi đi làm chuyện gì sao?” Nhìn chung quanh một lần, trầm ngâm nói, “Luận sự cũng không nhất định ở chỗ kia, ta xem tiền thính này cũng khá lớn, lại có tọa ỷ, chi bằng cứ ở trong này tiếp tục hội nghị đi?”
Địa điểm luận sự quả thật đều giống nhau.
Tất cả mọi người không có ý kiến.
Ghế hơi bụi, Thu Nguyệt cùng vài thị nữ vội vàng lấy khăn tay của mình lau sạch sẽ xong mới thỉnh mọi người ngồi xuống.
Nhưng còn một vấn đề chưa giải quyết.
Liệt Đấu còn đang ôm Liệt Trung Thạch ngất xỉu mà hô to gọi nhỏ, thiếu gia, thiếu gia!
Vệ Thu Nương thấy gã vẻ mặt khẩn trương, trên trán đầy mồ hôi, đi tới đứng sau lưng gã, thở dài, ” Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng tranh cãi với y, ngươi lại cố tình không vâng lời.”
Liệt Đấu gấp đến độ lắp bắp, “Đại Thiếu phu nhân, ta ta… . . . Ta không bao giờ … cãi nhau với y nữa. Ngươi mau làm cho y tỉnh lại.”
Vệ Thu Nương vừa cười lại than, lắc đầu nói, “Ngươi cũng không phải chưa thấy qua khi y gặp máu, chờ một lát y tự nhiên tỉnh lại, không cần lo lắng.”
Liệt Đấu càng gấp, nhăn mặt nhíu mày nói, “Cái gì mà một hồi, quả thực đã rất lâu rồi .”
“Ngươi đừng vội a, chờ thêm một chút là được . Trước tiên cứ cho y nằm xuống, nằm một hồi sẽ tỉnh.”
“Không không! Không thể thả xuống.”
Liệt Trung Lưu thấy Liệt Đấu ôm chặt Liệt Trung Thạch, cũng có chút dở khóc dở cười, nói với Vệ Thu Nương, “Ngươi cũng biết tính tình bọn họ , Trung Thạch chưa tỉnh lại, ngươi nói rách miệng cũng đừng hòng Liệt Đấu buông tay ra. Liệt Đấu, ngươi ôm Trung Thạch ra bên ngoài ngồi một chút, nhớ tìm tàng cây râm mát, Trung Thạch sợ nóng, có chỗ mát mẻ, y sẽ sớm tỉnh lại.”
Liệt Đấu đang không biết làm sao, nghe Liệt Trung Lưu chỉ điểm xong, giống như tìm được chủ ý, gã không chút cố sức mà ôm lấy Liệt Trung Thạch cao lớn đang xỉu, kích động nói, “Ta đây phải đi tìm tàng cây, ân, ta đi tìm tàng cây.”
Mọi người thấy gã kích động ôm Liệt Trung Thạch chạy khỏi tiền thính, đều không hẹn mà cùng thở ra một hơi. Có đại hán kích động này ở đây, thật sự khó khiến người ta tĩnh tâm để thương thảo đại sự quốc gia.
“Hiện tại Thừa tướng có thể tiếp tục đi?” Tử Nham hỏi.
Thiên Lâm ngồi cạnh hắn bỗng nhiên nhếch miệng cười khẽ.
Tử Nham và hắn cùng nhau huấn luyện nhiều năm, đã sớm quen thuộc nhất cử nhất động lẫn nhau, quay đầu nói, “Ngươi cười cái gì?”
Thiên Lâm cười nói, “Ta đoán được vì sao ngươi lại lo lắng. Mệt ngươi ngày thường còn nói cái gì muốn học theo Đại vương trầm ổn ung dung.”
“Ngươi đã được giao thủ vệ thành Việt Trọng, đương nhiên không vội.” Tử Nham cười phản bác hắn một câu, lại quay đầu nhìn Liệt Trung Lưu, “Thừa tướng mau giao việc cho ta, ta hơi lo lắng rồi đó.”
Có bộ đôi này, không khí vốn nghiêm túc trầm tĩnh để triển khai hội nghị quân sự, lại xuất hiện tiếng cười vui vẻ ấm áp.
Liệt Trung Lưu mỉm cười xem hai chiến tướng đấu khẩu, ngẫm nghĩ một lát, giọng nói trầm bổng vang lên, “Tướng lãnh phân ra trong ngoài, Thiên Lâm nếu ở bên trong, vậy… . .”
“Vậy Tử Nham đương nhiên ở bên ngoài .” Phượng Minh dễ dàng bỏ thêm một câu.
Liệt Trung Lưu tuyệt không để ý Phượng Minh chen vào nói, gật gật đầu tỏ vẻ Phượng Minh nói không sai, rồi lại nói, ” Cái gọi là bên ngoài, không đơn giản là vùng đất bên ngoài thành Việt Trọng, mà là chỉ sách lược, khả năng bảo vệ an nguy của mọi người trong thành Việt Trọng , khiến cho Vĩnh Ân thậm chí nước khác tạm thời sẽ không lấy đại quân tiến công thành Việt Trọng.”
Dung Hổ “Ân” một tiếng, suy ngẫm lời Liệt Trung Lưu, “Địa thế thành này tuy rằng phức tạp, tường thành cao hiểm, nhưng nếu thực sự bị đại quân bao vây, bị công phá cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Thiên Lâm có bản lĩnh lớn mấy, nhiều nhất cũng chỉ tử thủ được một thời gian mà thôi.”
“Cái gì nhiều nhất chỉ có thể tử thủ một thời gian?” Thiên Lâm tràn đầy tự tin, xúc động cười nói, “Nếu muốn công phá thành Việt Trọng, ít nhất lưu lại đủ mười vạn thi cốt, để địch nhân sau này nghe thấy tên của ta liền gặp ác mộng.”
Tử Nham quá hiểu hắn, liền đâm vào chỗ hiểm, “Mười vạn? Khuyếch đại quá. Lưu lại năm vạn cũng coi như ngươi có bản lĩnh.”
“Tử Nham, ngươi để hắn khoác lác đi, tội gì phải nói rõ ra thế?” Liệt Nhi cùng Tử Nham kết thành đồng minh, kẻ xướng người hoạ đối phó Thiên Lâm.
Mọi người lộ ra tươi cười, đều hiểu được tại sao Liệt Trung Lưu giao trọng trách thủ vệ thành Việt Trọng cho Thiên Lâm, sau này nếu thực sự có đại quân tới gần, vì tương lai Dung Điềm dụng binh Tây Lôi có căn cơ, Thiên Lâm nhất định sẽ tử thủ không lùi.
Cái gọi là tử thủ không lùi, chính là cho dù phải chiến đấu tới người cuối cùng, cũng không được phép lùi bước.
Không có chỗ cứu vãn.
Chuyện thảm khốc như vậy, chỉ tưởng tượng cũng khiến người ta lạnh tâm.
Bất quá không khí hiện tại khoái trá, tự nhiên không ai sẽ nhắc tới điềm xấu như vậy.
“Cái gì mười vạn, năm vạn? Tốt nhất là một cái cũng không có. Ta hy vọng trước khi Đại vương chính thức đối phó Dung Đồng , thành Việt Trọng vẫn yên bình như cũ.” Liệt Trung Lưu tiếp nhận trà Thu Lam đưa lên, cảm tạ, cầm trong tay, chậm rãi cảm giác sự ấm áp chén trà truyền tới, nói, ” Thành Việt Trọng rất nhỏ, bởi vì không có bao nhiêu người hiểu được cấu tạo của nó cùng khổ tâm của người đã xây nên nó, cho nên các quốc gia cũng không coi trọng. Dung Đồng chỉ biết Đại vương chiếm lĩnh nơi này, nhưng với tính tình của gã, chỉ cần Đại vương không động đến gã, có thể sống an nhàn thì tốt rồi, cho nên tạm thời sẽ không ra tay với thành Việt Trọng.”
Liệt Nhi đưa ra vấn đề, “Nhưng mà Dung Đồng cũng không phải kẻ ngốc, gã sẽ hiểu được nếu Đại vương đã chiếm cứ thành Việt Trọng, sớm muộn gì cũng sẽ đối phó gã. Chẳng lẽ gã sẽ không nhân cơ hội ra tay trước?”
Cho đến hiện tại, Liệt Trung Lưu đều lấy thái độ hoan nghênh mọi người tích cực tham dự hội nghị. Dưới ảnh hưởng của hắn, cho dù đám Thu Nguyệt là thị nữ, cũng vui vẻ gia nhập suy tư, hơn nữa nói ra các loại nghi vấn của bản thân, Liệt Trung Lưu thì có hỏi sẽ nói.
Từ điểm này mà nói, Liệt Trung Lưu không hổ là một Thừa tướng giỏi về lãnh đạo đoàn thể.
“Dung Đồng sẽ không động thủ.” Không đợi Liệt Trung Lưu nói, Thiên Lâm đã thay hắn trả lời, phân tích rõ ràng, “Đại vương không phải đã nói sao? Vương vị của Dung Đồng còn chưa ngồi vững, chính quyền quân quyền cũng không nằm trong tay gã. Hiện tại việc gã lo lắng nhất chính là tập trung tất cả quyền lực vào tay mình. Với lại, cho dù gã có quyết tâm đối phó thành Việt Trọng, còn phải thông qua sự đáp ứng của giới quý tộc cùng thúc thúc gã mà. Ai không biết  sự lợi hại của Đại vương chúng ta, e là mọi người sẽ phản đối gã chủ động đi khiêu khích Đại vương.”
Giọng nói thanh thúy của Thu Nguyệt truyền vào tai mọi người, “Vậy là, hiện tại thành Việt Trọng xem như an toàn . Đại quân Tây Lôi tạm thời sẽ không tới đây, Chiêu Bắc cùng Đại vương chúng ta không có thù hận, sẽ không huy động đại quân. Còn Đồng quốc…..”
” Đại vương Đồng quốc vừa qua đời, chắc không có tinh lực để ý tới thành nhỏ này.” Thu Tinh cùng nàng là tỷ muội sinh đôi, tâm ý tương thông, thay nàng nói tiếp nửa câu sau.
Hai người đều có thân phận thị nữ, rất hiếm chủ động lên tiếng trong hội nghị quân sự trọng yếu, sau khi dứt lời, ánh mắt khiếp sợ liếc Dung Điềm, sợ mình nói sai sẽ bị trách cứ là lắm miệng.
“Lão thiên gia phù hộ.” Thu Lam thành kính hợp hai tay, niệm xong, mở to mắt cười nói, “Không đánh giặc là tốt nhất. Nếu không có người tấn công, Thiên Lâm hảo hảo đợi ở đây, đợi đến thời điểm Đại vương muốn dùng thành Việt Trọng là tốt rồi.”
“Lão thiên gia phù hộ.” Thu Lam thành kính hợp hai tay, niệm xong, mở to mắt cười nói, “Không đánh giặc là tốt nhất. Nếu không có người tấn công, Thiên Lâm hảo hảo đợi ở đây, đợi đến thời điểm Đại vương muốn dùng thành Việt Trọng là tốt rồi.”
Nàng không hiểu quân sự lắm, nói xong một câu này thì mấy nam nhân đều cười rộ lên.
Thu Lam không biết bọn họ cười cái gì, lo lắng quay đầu hỏi Dung Hổ, “Ta nói sai sao?”
Dung Hổ cưng chiều nhìn nàng, lắc đầu nói, “Không có, ngươi nói rất đúng, ta cũng hiểu không đánh giặc là tốt nhất.”
“Đúng đúng, nói rất đúng.” Liệt Nhi cười quái dị, “Nhưng đừng quên Thành Việt Trọng là của Vĩnh Ân, người ta sẽ không tùy tiện cho ngươi chiếm một thành trì của bọn họ đâu. Tẩu suy nghĩ một chút, tẩu cùng đại ca ở trong nhà, sẽ để Thu Nguyệt hắt nước tiểu lên giường sao? Mặc dù chỉ hắt vài giọt, hơn nữa cũng không thối, ai nha!” Đột nhiên y hét thảm một tiếng, thì ra sau ót đã bị ai đó đập một phát.
Liệt Nhi ôm đầu, nhe răng trợn mắt quay lại, người đánh hắn lại là Phượng Minh.
Phượng Minh cười mắng, “Nói không lựa lời, đang êm đẹp tự dưng lôi Thu Nguyệt vào làm gì?”
“Minh vương đánh hay lắm!” Thu Nguyệt cao hứng cổ vũ.
Nghe Liệt Nhi nói tới Vĩnh Ân, Thu Lam mới hiểu ra, mình lại quên mất quốc gia nguy hiểm này, liền đỏ mặt, ngượng ngùng không nói nữa.
Dung Hổ sợ nàng bất an, thừa dịp mọi người cười nói liền lén lại gần, nói nhỏ, “Ngươi nói rất tốt a.”
Thu Lam bị y nắm tay, sợ mọi người bắt gặp thì lại giễu cợt, vội vàng rút tay về, e thẹn nói, “Rõ ràng ta nói sai rồi, có gì rất tốt chứ?”
“Không đánh giặc tốt nhất. Những lời này không phải thật tốt?”
Thu Lam cảm thấy ngọt ngào, trộm liếc Dung Hổ một cái, dù rất nhiều người đang ở trong tiền thính to như vậy, nhưng trong mắt nàng giống như chỉ có mình y .
“Vậy theo Thừa tướng thì tam quốc chung quanh cũng không cần lo lắng. Còn Vĩnh Ân nên xử lý thế nào đây?” Tử Nham chờ mọi người vui đùa xong, nghiêm túc hỏi, “Thành Việt Trọng tuy nhỏ, hơn nữa thời điểm chúng ta công thành đã cố ý phong tỏa vùng phụ cận, cẩn thận không để tin tức truyền ra ngoài. Nhưng thời gian càng lâu thì càng không thể khống chế tin tức, vương tộc Vĩnh Ân sớm hay muộn cũng biết Thành Việt Trọng bị chiếm đóng.”
“Thành Việt Trọng tuy nhỏ nhưng cũng là quốc thổ Vĩnh Ân. Cho dù vì danh dự của Vĩnh Ân, Vĩnh Ân vương nhất định sẽ dấy binh thảo phạt.” Dung Hổ cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Bọn họ ở trên địa bàn của Vĩnh Ân, binh lực lại không nhiều lắm. Nếu thật sự phải đánh với đại quân Vĩnh Ân, thế cục tuyệt đối không hề lạc quan.
Hơn nữa sách lược ngu ngốc lấy yếu chống mạnh như vậy, cũng không phù hợp với phương hướng bảo tồn thực lực trước mắt của Dung Điềm.
Ánh mắt chờ mong của mọi người đều dừng trên người Liệt Trung Lưu.
Liệt Trung Lưu lộ ra nụ cười chiêu bài đầy bí hiểm, chậm rãi cúi đầu, vừa tính uống một ngụm trà nóng thì Vệ Thu Nương đã lập tức đoạt chén trà của hắn, mạnh mẽ đặt xuống bàn, “Uy, ít ra vẻ Thừa tướng của ngươi đi, phải nói thì nói, đừng có làm bộ làm tịch!”
Nương tử đã có lệnh, Liệt Trung Lưu lập tức nghe lời, nhìn chung quanh một vòng, đành phun ra những gì định nói, ” Chuyện Thành Việt Trọng, trong có Thiên Lâm lãnh binh thủ vệ, ngoài thì phải phái người đối phó vương tộc Vĩnh Ân trước đã.”
“Đối phó vương tộc Vĩnh Ân?”
“Minh vương yên tâm, ta cũng không phải nói sẽ gây bất lợi với vương tộc Vĩnh Ân, mà muốn cùng bọn họ ký hiệp nghị, khiến bọn họ cho phép chúng ta tạm thời ở nhờ thành này.”
Tử Nham không dám gật bừa, ” Mục tiêu của Thừa tướng khá tốt , nhưng muốn thực hiện được hình như không dễ dàng. Vĩnh Ân nói sao cũng là một quốc gia, hơn nữa trước mắt họ vẫn là minh hữu của Dung Đồng, làm sao chịu đáp ứng cho chúng ta ở tạm nơi này?”
Liệt Trung Lưu mím môi cười, “Vậy thì phải xem bản lĩnh của Liệt Nhi.”
“Liệt Nhi?” Phượng Minh liếc qua Liệt Nhi, cả kinh nói, ” Ý của Thừa tướng là muốn để Liệt Nhi… .”
“Liệt Nhi ở Vĩnh Ân đã lâu,nên sẽ rất quen thuộc tính cách của Vĩnh Ân vương cùng các vị vương tử. Chuyện này nếu nói ai là người có thể hoàn thành, vậy người này nhất định là Liệt Nhi.”
Phượng Minh còn muốn nói nữa, Liệt Nhi lại có vẻ hưng trí bừng bừng cướp lời, “Việc này cứ giao cho ta. Đại vương cùng Minh vương xin yên tâm, ta hiểu rất rõ mỗi người trong hoàng tộc Vĩnh Ân, xong hội nghị ta sẽ lập tức rời đi hoàn thành việc này.”
Phượng Minh im lặng.
Cậu thật sự không muốn Liệt Nhi rời đi cậu .
Liệt Nhi từ nhỏ đã bị Dung Điềm phái đi ẩn núp ở Vĩnh Ân, lúc ở trong vương cung Vĩnh Ân đều là tùy thời sẽ mất mạng, sau này được triệu về đi theo Phượng Minh, cũng nhiều lần thiếu chút nữa gặp nạn, tới bây giờ lại phải ra đi một mình trong tình thế nguy hiểm .
Liệt Trung Lưu làm bộ như không nhìn thấy Phượng Minh đang buồn bực, hỏi Liệt Nhi, “Ngươi định sẽ tiến hành như thế nào?”
Liệt Nhi nói, “Ta đi tìm Vĩnh Dật trước, phải hắn lấy thân phận trưởng tử của Đại vương, cầu Vĩnh Ân vương ban cho hắn một thành nhỏ để an thân.”
“Nếu có người trong hoàng tộc cản trở thì sao?”
” Trong vương tộc Vĩnh Ân, đa phần đều là loại người dung tục không có chí lớn, thường ngầm đấu đá lẫn nhau, chuyện cầu thành này cho dù có người muốn cản trở, ta cũng có thể lợi dụng ân oán giữa bọn họ để thu phục. Thành Việt Trọng không lớn, Vĩnh Ân vương chắc sẽ gật đầu. Đến khi thành trì này thuộc Vĩnh Dật quản lý, còn lại đều ổn cả. Vĩnh Dật hoàn toàn có quyền cùng Đại vương đạt thành hiệp nghị, mời Đại vương tới đây làm khách.”
Thiên Lâm cười sang sảng, “Đúng a! Chúng ta chỉ đến làm khách thôi. Ai nói chúng ta công chiếm thành Việt Trọng? Căn bản không có chuyện này.”
Mọi người nghe hắn nói thật hài hước, cũng nhịn không được cười ầm lên.
“Hảo, đây cũng là suy nghĩ của ta, ngươi đã lập kế hoạch rồi thì không cần ta nhắc nhở nữa .” Liệt Trung Lưu vui mừng vì Liệt Nhi thông minh, chỉ vào Dung Hổ, “Ta còn cho ngươi một bùa hộ mệnh, đó là nguồn cung cấp tiền tài vô tận. Khi ở Vĩnh Ân, chỉ cần có nhu cầu dùng tiền thì đi tìm ca ca ngươi, y quản lý gia sản của Minh vương, ngươi muốn bao nhiêu thì kêu y đưa bấy nhiêu.”
Ánh mắt Liệt Nhi lập tức sáng ngời, còn lộ ra nụ cười sáng lạn như mặt trời, “Như vậy càng hay! Phần lớn quý tộc Vĩnh Ân đều tham lam, nếu có trân phẩm hối lộ, bọn họ sẽ muôn miệng một lời, cho dù thái tử Vĩnh Toàn muốn phản đối cũng không được rồi.”
Dung Điềm an vị bên Phượng Minh, cúi đầu dán vào vành tai cậu nhẹ giọng nói, “Ngươi không phải luôn nói muốn học cách trị quốc sao? Lão sư tốt nhất ngay tại trước mặt a. Ngay từ đầu Thừa tướng đã quyết định cho Dung Hổ thay ngươi quản lý sản nghiệp Tiêu gia, cũng sớm nghĩ đến việc cho Dung Hổ phối hợp Liệt Nhi mà hành động.”
Phượng Minh vừa nghe vừa gật đầu, cũng thật khâm phục , thấp giọng trả lời Dung Điềm, “Ta biết, đây là mưu tính rồi mới hành động.”
“Ngươi nói không sai, có hắn ở đây, thời gian chinh chiến sẽ ngắn lại.”
Nghĩ đến tương lai tươi sáng, Phượng Minh mặt mày hớn hở, hạ giọng khát khao nói, “Thiên hạ đại định xong, chúng ta có thể cùng nhau du ngoạn mỗi ngày, nhìn bình nguyên, leo núi, a, nói không chừng còn có thể ra biển.”
Dung Điềm ngẩn ra, thật không ngờ Phượng Minh sẽ nói ra một câu đáng yêu như thế.
Hắn nhìn xuống, chăm chú đánh giá Phượng Minh vẻ mặt khát khao, tự dưng cảm thấy chua xót áy náy, liền nắm tay Phượng Minh , qua một lát mới nói, “Mặc kệ thiên hạ có nhất thống hay không, chỉ cần ngươi nguyện ý thì ta sẽ cùng ngươi đi.”
Hai người nhìn nhau, một thoáng đều không nói nên lời.
Bên cạnh thanh âm bất mãn của Tử Nham lại vang lên, “Thừa tướng thật bất công . Thì ra chuyện ngoài thành Việt Trọng không phải cho ta ư? Sao lại cho Liệt Nhi? Liệt Nhi đã có công việc, vậy của ta đâu?”
Liệt Nhi được lãnh trọng trách, đắc ý dào dạt chụp vai Tử Nham  , “Huynh đệ, không phải Thừa tướng bất công mà chuyện này chỉ có ta mới có thể làm được . Vĩnh Dật chỉ nghe lời ta thôi.”
“Không biết xấu hổ.” Thu Nguyệt hướng y làm mặt quỷ, nhăn mặt nói, “Cũng không biết là ai nghe ai nữa nha.”
“Tử Nham không cần lo lắng, ngươi đương nhiên cũng có nhiệm vụ của mình.” Dung Hổ đôn hậu hơn, trấn an Tử Nham xong thì quay đầu hỏi Liệt Trung Lưu, ” Đúng không Thừa tướng?”
“Không đúng.” Liệt Trung Lưu lắc đầu, “Ta không có nhiệm vụ cho Tử Nham.”
Bầu không khí hòa hợp nhất thời cứng lại.
Tất cả mọi người xấu hổ nên im lặng.
Liệt Trung Lưu mãn nguyện nhìn mọi người chung quanh, nở nụ cười giảo hoạt nói, “Tử Nham phải làm gì là do Đại vương phân công mới đúng.” Xoay người chắp tay với Dung Điềm, thong dong nói, “Ta làm Thừa tướng đã muốn sử dụng bốn thủ hạ của Đại vương, Miên Nhai, Thiên Lâm, Liệt Nhi, Dung Hổ đều có nhiệm vụ, người kế tiếp là Tử Nham, xin Đại vương phân phó.”
Một chiêu này tiến thối đều đủ, tùy ý thản nhiên, hoàn toàn thể hiện phong độ hoàn mỹ của Thừa tướng, ngay cả Dung Điềm cũng bị hắn chọc cho cười rộ lên. Tiếng cười sang sảng vang lên một lúc, thì Dung Điềm bắt đầu trầm ngâm , hỏi lại Liệt Trung Lưu, “Bổn vương phải hỏi rõ trước, Thừa tướng tính để bổn vương phân phó chuyện gì?”
“Đại vương thật sự quyết định nghe theo bố trí của ta?”
” Không phải bổn vương đã đáp ứng rồi sao? Chẳng những bổn vương, ngay cả Phượng Minh cũng do ngươi chỉ huy.” Dung Điềm hơi hơi ngẩng đầu, lấy một loại tư thái tự tin chỉ vương giả mới có nhìn mọi người, thản nhiên nói, “Vương giả không tuân thủ lời hứa thì làm sao có tư cách chưởng quản một quốc gia, chưởng quản dân chúng? Bản lĩnh trù tính của Thừa tướng, bổn vương đã hoàn toàn lĩnh hội. Trong lòng Thừa tướng nhất định cũng nghĩ xong bổn vương nên làm cái gì , không cần lãng phí thời gian, Thừa tướng cứ nói thẳng đi.”
Hắn trực tiếp sảng khoái như vậy, Liệt Trung Lưu cũng không tiện từ chối nữa.
Nói thật, hiện tại bên người Dung Điềm thiếu nhân thủ, binh mã cũng ít đến đáng thương, lại muốn dùng lực lượng này để thống nhất thiên hạ, đây quả thực là nhiệm vụ bất khả thi.
Liệt Trung Lưu đã suy ngẫm về tình huống từ lâu, kế sách  chính là lợi dụng đầy đủ mỗi người, mỗi lực lượng, làm cho họ có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Một tài nguyên lớn như Dung Điềm thì Liệt Trung Lưu sao bỏ qua được ?
Đạt được câu trả lời khẳng định của Dung Điềm, Liệt Trung Lưu lập tức không khách khí sai việc hắn, ” Hiện tại việc Đại vương phải làm chính là chỉnh đốn tất cả lực lượng có thể lợi dụng được trong tay Đại vương.” Hắn tiến từng bước, có thâm ý khác cười nói, ” Trận chiến ngày đó cùng Dung Đồng, Đại vương phao tin băng hà để chạy đến Đông Phàm cứu Minh vương, trước khi làm ra quyết định trọng đại như vậy, nhất định cũng từng nghĩ tới tương lai sẽ đoạt lại vương vị như thế nào đi? Lấy thái độ làm người của Đại vương, Liệt Trung Lưu tuyệt đối không tin người sẽ không ngầm an bài một lượng binh mã nhất định để sau này điều động.”
Dung Điềm thẳng thắn thừa nhận, “Thừa tướng đoán được điều này xem như không tồi.”
“Nhân mã được an bài, chỉ sợ không hoàn toàn ở biên giới Tây Lôi đi?”
Liệt Trung Lưu vừa nói ra lời này, mọi người liền sửng sốt.
Liệt Trung Lưu vẫn thong dong nói tiếp, ” Biên giới Tây Lôi, ta nghĩ rằng Đại vương nhất định sẽ mai phục một đội binh mã. Nhưng thỏ khôn thỏ phải có ba hang, để phòng ngừa vạn nhất, Đại vương đương nhiên cũng sẽ giấu một đội binh mã tâm phúc khác ở ngoài Tây Lôi  .”
Liệt Trung Lưu tiêu sái lầm bầm lầu bầu, nhất nhất chỉ ra, ” Từ trước đến nay Đồng quốc cùng Tây Lôi đều trở mặt, Đại vương muốn giấu binh ở Đồng quốc cũng không ổn lắm. Còn Vĩnh Ân tuy có quan hệ tốt với Tây Lôi, nhưng biên cảnh Vĩnh Ân tiếp giáp nhiều nước, hơn nữa lại gần Đồng quốc cùng Ly Quốc, biến cố rất nhiều. Như vậy tính ra, nước láng giềng tốt nhất để giấu binh , không ai khác ngoài Chiêu Bắc.” Dứt lời, mỉm cười nhìn về phía Dung Điềm.
Mọi người đều nghe đến hồ đồ.
Tử Nham cùng Thiên Lâm lại hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đúng là tinh binh mà Dung Điềm dấu diếm ở biên giới Tây Lôi, từ sau khi Dung Điềm bị Dung Đồng đoạt vương vị, Dung Điềm lập tức dùng mật lệnh triệu tập bọn họ xuất cảnh, cùng nhau đi Đông Phàm.
Nhưng mà bọn họ chưa bao giờ biết Dung Điềm còn một đội nhân mã khác ở Chiêu Bắc.
Chống lại ánh mắt tinh tường của Liệt Trung Lưu, Dung Điềm lại lộ ra nụ cười giảo hoạt, bỗng nhiên cười vang, chỉ vào Liệt Trung Lưu, quay đầu thở dài với Phượng Minh, “Nếu Thừa tướng trợ giúp  Ly Quốc, sợ là hai chúng ta đều phải chết không toàn thây rồi.” Dứt lời, gật đầu với Liệt Trung Lưu, “Bổn vương quả thật có một đội binh mã ở Chiêu Bắc, đó là chiêu bài cuối cùng của bổn vương, không đến vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không động đến.”
“Hiện tại đã là lúc vạn bất đắc dĩ rồi.” Liệt Trung Lưu phi thường trực tiếp hỏi “Giấu ở đâu?”
” Tiểu làng chài ven sông Mai Giang.”
“Quá tốt!” Liệt Trung Lưu đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói, “Đại vương nghĩ thật chu đáo, chọn chỗ này thật tốt, một khi có việc, theo sông Mai Giang tiến lên, đi thẳng vào A Mạn giang, không cần lo lắng việc tiêu hao thể lực do hành quân. Hơn nữa nếu là thuyền đánh cá, đương nhiên sẽ có bến cảng của mình, binh lính ẩn nấp trong thuyền sẽ không bị bại lộ. Chỉ không biết nhân số là bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm.” Dung Điềm dựng thẳng một ngón tay, “Chỉ có một vạn.”
“Một vạn?”
Lần này, ngay cả Liệt Trung Lưu cũng bất ngờ, giật mình xong mới hồ nghi hỏi, ” Nhiều người như vậy cho dù bí mật ở làng chài, cũng không thể không bị vương tộc Chiêu Bắc phát hiện.”
Hắn phỏng đoán Dung Điềm có nhân mã ở Chiêu Bắc, nhưng thật không ngờ sẽ có tới một vạn.
“Ta vốn định sắp xếp khoảng ba nghìn người , từ sau chiến dịch A Mạn giang thì gia tăng lên một vạn.” Dung Điềm cười ảm đạm, vô ý nói, “Một vạn nhân mã ở cùng một chỗ đương nhiên sẽ khiến người ta chú ý. Nhưng sông Mai Giang dài như vậy, lại phân ra  hai bên bờ sông, một thôn có sáu bảy trăm nhân khẩu, thôn xóm liền nhau tính ra khoảng ba mươi thôn, cũng đủ dùng rồi. Vùng phụ cận phần lớn là núi hoang, dân Chiêu Bắc thường sống lưu động, bọn quan viên cũng hay thay đổi, quan viên địa phương mới đến kỳ thật cũng không biết rõ nơi nào có thôn, chỗ nào là núi hoang, có ngẫu nhiên tới đây cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thu nhập. Đúng rồi, hàng năm làng chài của chúng ta còn dâng không ít thuế má cho Chiêu Bắc nữa.”
Ai nấy đều cười rộ lên.
Liệt Trung Lưu lại cao hứng, hắn vốn dự đoán nhân mã Chiêu Bắc không quá năm nghìn, hiện tại nhiều ra gấp đôi, thật sự là vui muốn bay lên trời, tinh thần phấn chấn, mãn nguyện nói, “Nếu như vậy, thỉnh Đại vương lập tức triệu tập đội tinh nhuệ bí mật này đến Đông Phàm.”
“Đông Phàm?”
“Đương nhiên là Đông Phàm.” Liệt Trung Lưu nói, “Tây Lôi đã bị Dung Đồng nắm giữ, tạm thời chúng ta không thể đụng vào. Thành Việt Trọng khá nhỏ, chỉ có thể để Thiên Lâm lưu lại thủ vệ, nếu Đại vương hoặc là Minh vương đợi ở trong này, các quốc gia khác sẽ phi thường kiêng kị, mang đến càng nhiều nguy hiểm cho Thành Việt Trọng . Chỉ có Đông Phàm là nơi tốt nhất mà trước mắt Đại vương có thể sống yên ổn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.