Dung Hổ lạnh giọng nói, “Không thể tưởng tượng được Khánh Chương lại độc ác như vậy. Xem ra, kể từ khi long trọng đón tiếp chúng ta ở bến tàu Phương Địch, hắn đã bắt đầu có ác ý với Minh vương rồi. Có điều, tại sao hắn lại phải tốn nhiều tâm tư ám hại Minh vương như vậy? Ai cũng biết nếu Minh vương xảy ra chuyện, cả Tây Lôi và Tiêu gia đều sẽ không bỏ qua cho Đồng quốc. Khánh Chương thân là Vương thúc của Đồng quốc, sao lại có thể không suy nghĩ cho quốc gia như thế được?”
Lạc Trữ trong tâm có quỷ, lúc này lại âm thầm cảm thấy may mắn vì sự tình vẫn chưa đến nỗi nào. Tuy rằng âm mưu của Khánh Chương đã bị bại lộ, nhưng không ai biết rõ Lạc Thiên Thiên cũng tham gia vào chuyện lần này. Bằng không chỉ sợ cả hắn và Lạc Vân cũng sẽ bị xem như phản tặc mà bắt lại. Đón nhận nghi vấn của Dung Hổ, hắn ung dung đáp, “Khánh Chương đâu phải muốn mưu hại Minh vương, chẳng qua hắn chỉ muốn dựa vào mưu kế này để tiêu diệt tận gốc kẻ thừa kế vương vị là Khánh Ly kia mà thôi. Chỉ cần lừa cho Khánh Ly ám sát Minh vương, về sau một khi Tiêu gia hỏi tội, Khánh Chương cứ đơn giản giả bộ bất đắc dĩ mà giao Khánh Ly cho Tiêu gia xử lí, vậy là được rồi. Đồng quốc Đại vương đã mất tích, nếu như Khánh Ly chết đi, vương vị còn không phải sẽ rơi vào tay của hắn hay sao?”
Lời này nói ra phi thường đúng tình hợp lý.
Vương quyền tối thượng, từ cổ chí kim người vì thứ này mà ấp ủ mưu sâu kế hiểm nhiều vô số kể, so với những gì Khánh Chương đang làm đây càng là âm hiểm hơn không biết bao nhiêu lần.
Mà ‘mượn đao giết người’ vẫn luôn là kế sách được hoan nghênh nhất.
Chỉ là, chẳng ngờ tên Khánh Chương béo lùn ục ịch, trên mặt lúc nào cũng tủm tỉm tươi cười kia, thế nhưng lại mang đầy một bụng gian trá.
Mọi người trăm miệng một lời chửi mắng Khánh Chương, chỉ có Lạc Vân từ sau khi nhìn thấy lá thư kia, sắc mặt vẫn luôn phi thường u ám. Hắn đứng cạnh Phượng Minh, mím chặt môi, không nói lời nào. Bất quá, từ trước đến nay tính tình hắn cũng không giống người thường, cho nên mọi người hoàn toàn không để ý.
Mắng chửi một hồi, xem như hả lòng hả dạ, lúc này Phượng Minh mới nhớ tới Tử Nham, liền hỏi Trường Liễu Công chúa vì sao từ nãy đến giờ hắn vẫn không xuất đầu lộ diện.
Trường Liễu đáp, “Đặc sứ đại nhân vừa mới lên đường đi tới Đan Lâm rồi.”
Đám người Phượng Minh đều cảm thấy có phần kinh ngạc.
Dung Hổ không cho là đúng nói, “Chuyện này thật không giống với tác phong của Tử Nham. Nếu đã phát hiện vụ việc của Khánh Chương, bất luận thế nào hắn cũng sẽ gặp mặt Minh vương một lần, nói rõ tình hình rồi mới lên đường rời đi. Thời điểm tình thế trở nên nguy hiểm chính là lúc cần cao thủ nhất.”
“Minh vương không nên trách cứ Tử Nham đại nhân, ngài ấy cũng là do tình thế bức bách mà thôi.” Trường Liễu Công chúa vẫn luôn mang ơn Tử Nham, bởi vì sợ Phượng Minh hiểu lầm, cho nên dựa theo lời nói của Hạ Địch trước lúc rời đi, giải thích, “Hải vực Đan Lâm kì dị khó lường, Hạ Địch Vương tử sợ rằng qua một thời gian nữa đến khi xuân – hạ giao mùa, việc đi lại trên biển sẽ có nhiều bất lợi, ngộ nhỡ phát sinh bão tố thì nguy cơ tàu thuyền bị bão nhấn chìm là rất cao.”
Phượng Minh không phải một kẻ đa nghi, luôn dành sự tín nhiệm cao độ cho tất cả những người ở bên cạnh mình, không chút bận tâm, đáp, “Ta hiểu rõ con người Tử Nham, hắn làm việc gì cũng đều chu toàn hơn so với người khác. Chắc chắn hắn cảm thấy rời đi lúc này là sự lựa chọn tốt nhất, cho nên mới quyết định làm như vậy.”
Lạc Trữ nói, “Thiếu chủ, chúng ta đừng quan tâm đến chuyện tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa nữa. Hiện tại quan trọng nhất là làm sao đối phó với tên Khánh Chương này, theo như thuộc hạ thấy…”
Lạc Trữ đang định nói ra ý tứ của mình thì một thanh âm lạnh lùng bất chợt vang lên cắt ngang lời hắn.
“Tội của Khánh Chương không thể tha thứ, xin Thiếu chủ giao việc này cho thuộc hạ xử lí.” Người mở miệng hóa ra chính là Lạc Vân.
Lạc Trữ đã sớm lo lắng Lạc Vân sẽ ôm việc này vào người. Một khi như thế, mai này nếu thực sự đại họa xảy ra, chẳng phải ngay cả Lạc Vân cũng sẽ bị liên đới hay sao? Hắn nghiêm mặt trừng mắt liếc nhìn Lạc Vân một cái.
Đứa nhỏ này, thực sự rất không biết nghe lời.
“Ngươi còn trẻ tuổi, có bản lĩnh gì mà đòi xử lí chuyện này?” Lạc Trữ không chút nể nang, thẳng thừng bác bỏ thỉnh cầu của Lạc Vân, “Thân phận của Khánh Chương là Vương thúc Đồng quốc, mà chúng ta hiện tại đang ở thành đô của đất nước này, nếu như sơ sẩy dù chỉ một li, quân đội Đồng quốc sẽ lập tức xông lên tập kích. Dù Tiêu gia chúng ta cao thủ nhiều vô số kể, thế nhưng há lại có thể đối phó được mấy vạn đại quân sao? Hồ đồ!”
Phượng Minh thấy lông mày Lạc Vân nhíu chặt, biết rõ tính cách bướng bỉnh của người nọ lại bộc phát rồi. Thời điểm này ầm ĩ không có ích lợi gì cả, vì thế, hắn nhanh chóng ngăn cản Lạc Vân, ôn tồn khuyên nhủ, “Trước tiên hai người không nên ầm ĩ nữa, Thiếu chủ ta đây còn chưa nói gì đâu, dù sao cũng phải để cho ta chút mặt mũi chứ.”
Lời này vừa nói ra, Lạc Trữ và Lạc Vân không ai bảo ai đều khẽ hừ một tiếng.
Trường Liễu Công chúa đang có mặt ở đây, Phượng Minh vì thế mà cảm thấy khó xử vô cùng. Cũng may bên cạnh vẫn còn Dung Hổ ủng hộ, hắn mặt không đổi sắc lên tiếng giải vây cho Phượng Minh, cung kính nói, “Rốt cuộc chuyện này nên xử trí thế nào, xin Minh vương cho biết.”
Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với Phượng Minh một cái.
Đại sự ở ngay trước mặt, Minh vương nếu như không xuất ra một chút bản lĩnh, ngày sau e là không thể dễ dàng khống chế đám thuộc hạ này.
Ánh mắt ám chỉ kia, Phượng Minh sao lại không hiểu.
Thế nhưng bản thân hắn cũng không phải mèo máy Doaremon, để mỗi lần gặp phải hiểm nguy liền có thể lấy ra cả trăm món bảo bối từ trong chiếc túi thần kỳ, hết cái này lại đến cái khác. Hơn nữa đây là vấn đề có liên quan đến sự sống còn của một quốc gia a!
Phượng Minh đảo mắt nhìn xung quanh một vòng. Chỉ thấy tầm mắt của tất cả mọi người, kể cả Trường Liễu Công chúa, cũng đều đổ dồn lên trên người mình, thiếu chút nữa lúng túng đến mức muốn vò đầu. Sau cùng hắn đành phải liều mạng suy nghĩ, lẩm bẩm nói, “Hiện tại chúng ta đã biết Khánh Chương là kẻ xấu, Khánh Ly là con rối bị giật dây, Thường Y là gian tế, chí ít so với việc cái gì cũng u mê không biết lúc đầu vẫn là tốt hơn một chút, cái này… … Cái này, binh pháp gọi là ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’. Ừm, chúng ta cũng coi như là biết người biết ta rồi đi, có điều làm như thế nào để có thể trăm trận trăm thắng đây?”
Nói một hồi mà cũng như không nói, sau cùng vẫn là chẳng có tác dụng gì, Phượng Minh vì thế bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương mà ném một ánh mắt cầu cứu tới cho Dung Hổ.
Một màn này Lạc Trữ đều thu hết vào trong mắt, bởi vậy thái độ của hắn càng thêm khinh thường, chỉ thiếu mỗi việc bày tỏ ra mặt nữa mà thôi.
Bản thân Lạc Vân hiểu được, âm mưu của Khánh Chương tám, chín phần là có liên quan đến Lạc Thiên Thiên. Thật không ngờ chính mình vẫn luôn van cầu nương đừng nên hạ thủ với Phượng Minh, thế mà người một chữ cũng không để lọt vào tai. Chẳng những thế, nương còn cố tình che giấu chuyện của Khánh Chương, hiển nhiên người chưa bao giờ tín nhiệm một nhi tử như mình.
Trong lòng hắn vô cùng chua xót, thế nhưng lại chẳng thể nào nói rõ với Phượng Minh. Thực sự là phi thường bực bội! Trong lúc nhất thời nhìn thấy Phượng Minh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra kết quả, Lạc Vân cảm thấy có hơi áy này, vì thế hiếm thấy mà bắc một bậc thang cho người nọ bước xuống, góp ý, “Thiếu chủ, lời vừa rồi của Lạc tổng quản cũng rất có đạo lí, hiện tại chúng ta đang ở thành đô của Đồng quốc, cách đại quân nước này chỉ trong gang tấc, không thể hành sự lỗ mãng được. Chuyện trả thù Khánh Chương trước mắt có thể gạt sang một bên, chỉ cần chúng ta bình an rời khỏi đây thì ván cờ này đã xem như đánh thắng rồi.”
Lạc Trữ lại âm trầm nói, “Cụp đuôi chạy trốn như vậy, chỉ biết sẽ lưu lại cho bọn chúng ấn tượng rằng: Thiếu chủ vô cùng sợ chết. Mặc dù có thể giữ được tính mạng, nhưng lúc trước Thiếu chủ là vì mục đích gì mà không ngại hiểm nguy đi chu du khắp các quốc gia kia chứ? Hàng động như thế chẳng những khiến cho mặt mũi Tiêu gia mất hết, mà còn có thể làm tổn hại đến thế lực của Tây Lôi.”
Dừng một chút, hắn lại nói thêm, “Nhớ ngày đó, ở trên yến hội Vương cung Đồng quốc, Thiếu chủ đã dùng Quân Ân Lệnh khẳng khái bác bỏ lý lẽ của sứ giả Tây Lôi, uy phong phóng khoáng biết bao. Nếu bây giờ lại vội vã bỏ chạy giữa lúc nửa đêm, hẳn là khó coi quá mức.”
“Đại cục làm trọng.” Dung Hổ lạnh lùng đáp lại, “Mọi việc không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, mà phải xem xét điều kiện thực tế. Bất cứ kẻ nào có não cũng biết, tính mạng được bảo toàn thì mới có khả năng hoàn thành đại sự.”
“Minh vương…” Trường Liễu Công chúa thấp giọng tựa như cầu khẩn, nói, “Hiện tại, Minh vương muốn rời đi cũng rất dễ dàng, thế nhưng, mọi người ở Đồng An viện phải làm sao đây? Khánh Ly còn đang mê mẩn nữ nhân kia, Vương thúc Khánh Chương lại quá mức bạo tàn và độc ác, Hạ Địch Vương tử thì đã ly khai. Nếu như Minh vương cũng rời đi như vậy, trong tay Trường Liễu không binh không quyền, chỉ sợ chưa tới bình minh, cả Đồng An viện đã bị Khánh Chương hạ sát.”
Tranh đấu chốn cung đình là thứ tàn nhẫn nhất. Trường Liễu hiện tại hoàn toàn không có bất kỳ một chỗ dựa nào ở giữa vương cung này, thời điểm nói ra lời ấy, khuôn mặt nàng chất chứa ưu tư, vành mắt tựa hồ ửng đỏ, đau khổ mà nhìn về phía Phượng Minh.
Phượng Minh trong lòng đại thán, đành phải bất chấp tất cả, vung tay, “Được rồi, tất cả hãy nghe ta nói.”
Trái tim mọi người mãnh liệt nhảy dựng, bọn họ đồng thời ngậm miệng, nín thở chờ đợi Phượng Minh ra uy.
Tuy rằng trước mắt Phượng Minh không thể nghĩ ra biện pháp đối phó với Khánh Chương, nhưng mấy chuyện cơ bản phải làm thì vẫn nắm bắt được. Hắn bẻ khớp ngón tay mấy cái, dứt khoát phân phó, “Đầu tiên, Dung Điềm chưa biết chuyện này, phải ngay lập tức báo cáo lại cho hắn.”
Dung Hổ đáp, “Việc này giao cho Trường Hoài đi, hắn biết con đường nhanh chóng nhất có thể tìm được Miên Nhai, sau đó sẽ bẩm báo sự tình với đại vương.” Dung Hổ quay ra phía sau, gọi một tiếng.
Một thị vệ cao gầy, ánh mắt thoạt nhìn đặc biệt tinh ranh từ từ bước tới.
“Được, giao cho ngươi. Ngươi nhanh chóng báo cho Dung Điềm biết tình hình ở đây.” Phượng Minh gật đầu, căn dặn Trường Hoài, “Sau khi gặp Dung Điềm, bảo hắn không cần quá lo lắng, Khánh Chương là một tên bại hoại, thế nhưng chỗ này đã có Dung Hổ và Lạc Vân rồi, không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, trên con thuyền mới của Tiêu gia ở bờ sông vùng ngoại ô Đồng Trạch…” Nói đến đây Phượng Minh bất chợt biến sắc, lời còn đang dang dở tức thì tắc nghẹt ở cổ họng không thể thốt ra…
Mọi người cho rằng lại có tình huống đặc biệt gì nảy sinh, vì thề mà trong lòng đột nhiên phát lạnh, đồng loạt trừng mắt nhìn về phía hắn.
Phượng Minh cứng ngắc trong giây lát, khuôn mặt vặn vẹo lộ ra vài tia quái dị, sau đó bất chợt nhảy dựng, hú lên một tiếng, “Ta biết rồi!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng truy hỏi.
“Minh vương đã biết cái gì?”
“Đoàn thuyền Tiêu gia ở bờ sông chờ lệnh chúng ta cũng biết a.”
“Không phải đoàn thuyền Tiêu gia, mà là nhân vật đang ở trên thuyền cơ!”
Phượng Minh nhảy cao đến ba thước, hưng phấn mà sáng bừng đôi mắt, “Các ngươi có biết ai đang ở trên thuyền lớn Tiêu gia không?”
Hắn vì phương án chính mình vừa mới nghĩ ra mà đắc ý vô cùng, không khỏi bộc lộ vài phần trẻ con vốn có. Khua tay múa chân một hồi, Phượng Minh có chút kiêu ngạo quan sát mọi người xung quanh, chờ đợi bọn họ đưa ra câu trả lời. Biểu tình bộc trực phơi bày hết thảy cảm xúc bên trong này, khiến cho đám người ở đây vừa buồn cười lại vừa chẳng biết phải làm sao.
“Nhiễm Thanh!” Có người tùy tiện đoán một câu.
Phượng Minh lớn tiếng “Không, là Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu.”
Nhìn biểu tình khó hiểu của bọn họ, Phượng Minh hạ giọng, thần thần bí bí mà nhả thêm vài chữ phía sau, “Còn có thủ cấp của Đồng quốc Đại vương.”–
Những người xung quanh tuy rằn vẫn còn mơ hồ mờ mịt, thế nhưng sau cùng cũng đã minh bạch ít nhiều.
Trong lúc nguy cấp thế này, Trường Liễu Công chúa cũng không có bản lĩnh đi hỏi vì sao thủ cấp của Đồng quốc Đại vương lại ở chỗ Minh vương. Giải quyết tình cảnh khốn đốn trước mắt, bảo toàn tính mạng bản thân cùng nhi tử đang mang trong bụng và phu quân Khánh Ly mới là chuyện quan trọng nhất. Nàng nghe vậy thì nhíu mi, suy tư hỏi, “Minh vương giữ thủ cấp của Đồng quốc Đại vương trong tay, vậy người định sử dụng nó như thế nào?”
Nói đoạn, không biết lại nghĩ đến chuyện gì, thân thể mềm yếu thoáng chốc run lên bần bật, nàng cả kinh nói, “A! Ta hiểu rồi, Khánh Chương sở dĩ có thể ngăn cản Khánh Ly đăng cơ, chính là dựa vào cái cớ Đại vương còn sống. Chỉ cần Minh vương đưa thủ cấp của Đại vương ra, toàn thể đại thần và dân chúng Đồng quốc sẽ xác định được rằng Đại vương đã chết, như thế Khánh Ly lập tức có thể dựa vào thân phận đích tử của mình để leo lên vương vị.”
Dung Hổ cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Không sai, Khánh Ly bị nữ nhân kia giật dây, muốn ám sát Minh vương, nói cho cùng cũng là vì vương vị. Một khi Khánh Ly đăng cơ, việc đầu tiên phải làm chính là hủy bỏ tất cả quyền hành và diệt trừ thế lực của Khánh Chương.”
“Mất đi quyền lực đối với Khánh Chương mà nói còn thống khổ hơn cả cái chết.” Lạc Vân tiếp lời.
Lạc Trữ tức đầy một bụng, nhưng lại không thể phát tiết ra ngoài, trong đầu tức tốc nghĩ kế hoãn binh, ngoài miệng thế nhưng lại ra sức ủng hộ, nói, “Thiếu chủ suy nghĩ thật chu toàn. Hiện tại, chúng ta có nên mang thủ cấp kia tới đây, giao cho Trường Liễu Công chúa xử lý hay không?”
Phượng Minh thế nhưng lại bật ra mấy tiếng cười tràn đầy tự tin, lắc đầu nói, “Làm như vậy thì dễ dàng cho Khánh Chương quá. Ai nha, hắn gạt ta đến là thảm hại mà, nói gì thì nói cũng không thể để cho hắn thoải mái vượt qua ải này như thế được.”
Phượng Minh thường ngày vui đùa tùy hứng, hoàn toàn không có phong thái của một Minh vương. Nhưng là những lúc hắn ung dung cười nói, mặt mày rạng rỡ xán lạn dương quang như thời khắc này, trại lại, lại mơ hồ toát ra vài phần khí phách vương giả.
Cười xong, hắn lộ ra nhãn thần tràn đầy dũng mãnh tựa như tiểu hổ lần đầu tiên bắt được con mồi, quay sang mọi người gằn từng chữ, nói, “Thủ cấp của Khánh Đỉnh không giao cho Trường Liễu Công chúa, mà phải chôn trong viện phủ của Khánh Chương.”
Trường Liễu hiểu rõ sự tình, nhịn không được mà thở nhẹ một hơi, vừa kinh ngạc lại vừa vô cùng mừng rỡ.
“Tuyệt diệu!” Dung Hổ mạnh mẽ vỗ tay một cái, thán phục nói, “Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần báo cho Khánh Ly Vương tử và Trang Bộc Tướng quân, là có thể ung dung ngồi nhìn Khánh Chương rơi vào xui xẻo rồi.”
Lạc Trữ cố gắng bảo trì sắc mặt bình thản, nhưng trong lòng lại lặng lẽ cả kinh. Hắn thầm nghĩ, chiêu này thoạt nhìn có vẻ phi thường đơn giản, kỳ thật lợi ích hàm chứa bên trong lại to lớn không ngờ, chẳng những có thể dễ dàng phá tan cục diện căng thẳng đã kéo dài rất lâu ở Đồng quốc, mà còn ban cho Khánh Ly – Đại vương Đồng quốc tương lai một ân tình vĩ đại thấu trời.
Kế sách này nếu như được tiến hành thuận lợi, chẳng khác nào Dung Điềm lại có thêm một đại quốc đồng minh ngay tiếp theo sau Đan Lâm – Hạ Địch.
Vấn đề vừa được đặt ra trong nóng vội, ấy vậy mà lại dẫn dắt hắn nghĩ ra một chủ kiến tuyệt vời như thế!
Lẽ nào biểu tình vui vẻ si ngốc, chỉ biết chơi đùa của người này những lúc bình thường, đều là giả bộ cho mình nhìn thấy mà thôi?
Thật đáng giận!
“Thủ cấp của Đồng quốc Đại vương thật sự ở trong tay của Minh vương sao?”
“Thiếu chủ làm việc lần nào cũng khiến người ta phải kinh ngạc.”
“Minh vương quả nhiên lợi hại!”
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy vui rồi. Khánh Ly và Trang Bộc tìm được thủ cấp của Đồng quốc Đại vương ở trong vương phủ Khánh Chương, lúc ấy hắn ta cho dù có cả trăm cái miệng cũng không thể nào biện minh được. Với tội danh giết huynh soán vị này, khẳng định hắn chắc chắn sẽ phải rơi đầu.
Trong lần khẩn cấp chạy tới Đồng An viện này, cao thủ tâm phúc đều đi theo hộ tống bên người Phượng Minh, hiện tại bọn họ cũng không tự chủ được mà bị cuốn vào tham gia đại sự.
Một thị vệ đứng sau lưng Dung Hổ đặt ra nghi vấn, “Nhưng mà có khi nào có người hoài nghi Khánh Chương bị vu oan giá họa hay không? Cho dù tìm được thủ cấp trong phủ của hắn, cũng không thể khẳng định chuyện chắc chắn là do hắn làm. Dù sao trong khoảng thời gian này, Minh vương cũng ở lại trong Hợp Khánh vương phủ, vạn nhất bị Khánh Chương cắn ngược lại một cái, nói rằng Minh vương sớm đã…” Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn có dũng khí thẳng thắn biểu đạt ý kiến của mình, bất quá lại thấy những lời tiếp theo không được dễ nghe, cho nên nhịn không được mà dừng lại.
Phượng Minh hỏi, “Ngươi tên là gì?”
“Hồi bẩm Minh vương, thuộc hạ Thượng Tại Tư.”
“Thượng Tại Tư, tên rất hay!” Phượng Minh tặng cho hắn một ánh mắt tán thưởng, “Vấn đề của ngươi đặt ra rất đúng trọng tâm, sau này hiển nhiên có thể sẽ phát sinh những chuyện như ngươi vừa nói.”
“Vấn đề của Thượng thị vệ, Trường Liễu có thể thay mặt Minh vương trả lời.” Kể từ lúc Phượng Minh đề xuất kế sách gài tang vật vừa táo bạo vừa thông minh này, nét lo âu trên mặt Trường Liễu đã được thay thế hoàn toàn bởi một khí sắc vui mừng. Nàng khẽ cười, nói, “Hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, còn cái gì có thể khẳng định vấn đề hơn so với thủ cấp của Đồng quốc Đại vương đây? Lại nói, Khánh Chương vốn không phải loại người tốt lành gì, hắn và Khánh Ly sớm đã có rất nhiều thù hận, một khi có cơ hội, Khánh Ly chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để buộc tội Khánh Chương. Cái gì mà vu oan giá họa, Khánh Ly căn bản sẽ không hề bận tâm. Còn về phía Trang Bộc thì…”
Trường Liễu do dự trong chốc lát, mới thấp giọng nói, “Ngự tiền Tướng quân đối với vương tộc Đồng quốc phi thường trung thành tận tụy, một khi hắn tận mắt chứng kiến thủ cấp của Đại vương được tìm thấy ở trong vương phủ Khánh Chương, hắn sẽ hiểu bản thân nhất định phải chọn một trong hai thúc – chất hoàng tộc kia, chứ không thể tiếp tục trung lập như trước nữa. Cho dù Trang Bộc hoài nghi chuyện Khánh Chương giết huynh soán vị, thế nhưng ta tin, với lòng trung thành dành cho Đồng quốc, sau cùng hắn sẽ chọn ra một người kế vị ngai vàng chân chính nhất, hơn nữa, Khánh Ly cũng sẽ nhanh chóng có được đại vương tử nối dõi sau này.”
Nàng vừa nói vừa cúi đầu xuống, ôn nhu vuốt ve phần bụng đang nhô ra của mình.
Minh vương đích thực là phúc tinh chiếu mệnh của nàng, ngay giây phút trước tình thế vẫn còn phủ đầy một mảnh hiểm nguy, thế mà chỉ dựa vào một chiêu thần thánh này của Minh vương, lập tức đã có thể chuyển nhược thành ưu. Nếu cứ theo kế hoạch mà làm, vậy thì việc Khánh Ly đăng cơ hiển nhiên sẽ ở ngay trước mắt, mà cốt nhục trong bụng của nàng, cũng sẽ trở thành Đại vương tử hoặc trưởng Công chúa hữu danh hữu thực của Đồng quốc này rồi.
“Được rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta lập tức phân công công việc, bắt đầu vạch ra kế hoạch vĩ đại cho tân vương Đồng quốc.” Phượng Minh xoa tay, bắt đầu từng bước từng bước chỉ người phân việc, “Trường Hoài, nhiệm vụ của ngươi không thay đổi, tức tốc khởi hành đến chỗ Dung Điềm báo tin. Dung Hổ, về phần ngươi…”
Lạc Trữ ở một bên, trong lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, nói, “Thiếu chủ lâm trận hành sự quyết đoán, khiến thuộc hạ cũng thấy ngứa ngáy tay chân. Chuyện dùng thủ cấp giá họa cho Khánh Chương có thể giao cho thuộc hạ hay không?”
Nội tâm Lạc Vân bỗng nhiên trầm xuống.
Phượng Minh có hơi sửng sốt, không ngờ vị tổng quản của Tiêu gia sát thủ đoàn – Lạc Trữ vẫn luôn nhìn người bằng nửa con mắt này, cư nhiên lại chủ động hợp tác. Xem ra uy tín của Thiếu chủ hắn đây ít nhiều cũng xây dựng được một chút rồi đi.
Hắn cảm kích mà cười với Lạc Trữ, “Lạc tổng quản chủ động xin xuất binh ra trận, thật sự là tin tốt lành. Bất quá Khánh Chương là vương thúc Đồng quốc, thân phận không thể coi thường, bên trong phủ đệ của hắn hẳn cũng được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Vì lẽ đó, người được phái lẻn vào Hợp Khánh vương phủ nhất định phải có thân thủ quỷ mị khôn lường. Về việc nên chọn ai, ta cũng đã nghĩ xong rồi.” Hắn dừng một chút, lại vui tươi hớn hở nói, “Chính là Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu thoạt nhìn thô lỗ và hồ nháo thế nhưng bản lĩnh ẩn náu lại phi thường vượt trội! Thừa tướng phái hai người bọn họ đi theo ta, đến hôm nay xem ra rốt cuộc cũng có đất dụng võ rồi.”
Lạc Trữ tâm cao khí ngạo, thấy Phượng Minh trên thực tế vẫn tín nhiệm bản lĩnh khinh công của đám người Liệt Trung Thạch hơn, lại càng thêm uất hận đối với vị Thiếu chủ càn quấy và ương ngạnh này. Bất quá hắn biết hiện tại không phải là lúc để tức giận, đành nhịn xuống nộ khí trong lòng, trầm giọng nói, “Đám người Liệt Trung Thạch bây giờ đang ở trên thuyền, Thiếu chủ dù sao cũng phải phái người đi báo tin cho bọn hắn biết. Hiện tại cửa thành đã đóng, không dễ ra vào, thuộc hạ có thể nhanh chóng đến chỗ bờ sông, truyền đạt lại kế hoạch của Thiếu chủ cho bọn họ biết.”
Lạc Vân nhịn không được, nói xen vào, “Loại chuyện truyền tin nhỏ nhặt này, hẳn là không cần điều động đến tổng quản của Tiêu gia sát thủ đoàn đi? Thời điểm này, cha không phải nên ở bên cạnh Thiếu chủ, phụ trách điều phối nhân thủ Tiêu gia hay sao?”
Hắn cho dù là nhi tử thân sinh của Lạc Thiên Thiên và Tiêu Túng, thế nhưng loại chuyện liên quan tới tai tiếng của lão chủ nhân như thế này, người của Tiêu gia tuy rằng ít nhiều cũng có nghe nói tới, bất quá ngoài mặt vẫn xem như Lạc Trữ và Lạc Vân mới là phụ tử. Ở trước mặt Phượng Minh, Lạc Vân vẫn gọi thân cữu cữu Lạc Trữ của mình là ‘cha’.
Lạc Vân đã sớm biết cữu cữu có liên quan đến âm mưu của nương hắn, hiện tại Lạc Trữ lại chủ động xin đích thân xuất thủ, rõ ràng không hề có chút hảo tâm. Đáng giận chính là, hắn không thể đoán được cữu cữu rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ có thể nghĩ cách ngăn cản Lạc Trữ phá hỏng việc, vì thế không ngần ngại đứng ra nhận lấy nhiệm vụ này.
Sau khi phản bác lại dề nghị của Lạc Trữ, Lạc Vân trên mặt không lộ ra bất kỳ một tia cảm xúc nào, “Việc báo tin cho Liệt Trung Thạch để hắn tới phủ của Khánh Chương gài tang vật có thể giao cho thuộc hạ lo liệu.”
Lạc Trữ bị đứa cháu trai ‘chọn sai phe’ này làm cho tức đến chết nghẹn, liền dùng ánh mắt sắc bén liếc hắn một cái.
Lạc Vân lạnh lùng khoanh tay, đứng ở một bên, vờ như không thấy.
Phượng Minh nhìn Lạc Trữ một chút, lại quay sang quan sát Lạc Vân, không biết hai cha con này đang giở trò quỷ gì, bất quá chuyện hai người bọn họ có vẻ kỳ quái cũng không phải vấn đề ngày một ngày hai, chẳng có gì lạ cả.
“Vậy cứ để Lạc Vân đi đi.” Phượng Minh quyết định nói, “Thân thủ của hắn linh hoạt, đêm tối lẻn qua tường thành báo tin gì gì đó, hẳn là một chuyện dễ như ăn cháo thôi. Lạc Vân, ngươi đi là được rồi.”
Lạc Vân thành công đoạt nhiệm vụ, lên tiếng đáp ứng một câu, rồi cáo từ Phượng Minh. Lúc gần đi, hắn nháy mắt ra hiệu gọi Dung Hổ ra ngoài cửa.
Tình huống có liên quan tới thân mẫu và cữu cữu, hắn cũng không thể nói gì ra, chỉ đành lạnh mặt mà dặn dò Dung Hổ, “Nhớ kỹ không được rời khỏi Thiếu chủ nửa bước. Đồng An viện này thoạt nhìn tưởng như an toàn, thế nhưng ai mà biết gian tế có phải chỉ có mỗi mình nữ nhân kia hay không, nói không chừng vẫn còn dư đảng ẩn nấp đâu đây.”
Dung Hổ đáp, “Ta hiểu, ngươi yên tâm đi.”
“Còn nhớ rõ lần trước ta nói với ngươi, cần phải kiểm tra nghiêm ngặt đề phòng có mê dược lẫn trong thức ăn hay không?” Lạc Vân nhìn xoáy sâu vào đối phương, nói, “Dung Hổ, lúc ta vắng mặt, ngươi phải bảo hộ Thiếu chủ thật chu toàn cho ta.”
“Đã hiểu.” Dung Hổ vỗ mạnh vào vai hắn một cái, cười nói, “Ngươi cũng vậy, sau khi đến bờ sông báo tin xong, phải gấp rút trở về.”
Hai người này tuy rằng ở hai phái phe khác nhau, hơn nữa lúc đầu lập trường còn có vài phần đối lập, xung đột mấy lần, thế nhưng sống chung một thời gian, lại có chút đồng cảnh tương lân, thế nên trong lời ăn tiếng nói, dần dần lộ ra tín nhiệm và ăn ý như thể đã cùng chung sống nhiều năm rồi vậy.
Biểu tình lạnh lùng trên mặt Lạc Vân thoáng hòa hoãn lại, hắn hiếm thấy mà khẽ mỉm cười với Dung Hổ, cum tay, xoay người rời đi.
Dung Hổ trở lại trong phòng, vừa vặn nghe được thanh âm của Phượng Minh.
“… Còn một chuyện quan trọng khác, chính là đám người Thu Lam hiện nay vẫn còn ở chỗ Khánh Chương. Chúng ta phải nhanh chóng đưa bọn họ lên thuyền lớn của Tiêu gia. Ngộ nhỡ sự tình có gì không suôn sẻ, cũng có thể dễ dàng chạy thoát thân. A, Dung Hổ, ngươi quay lại rồi.” Phượng Minh nhìn thấy Dung Hổ trở về, vẫy tay ra hiệu cho hắn tới trước mặt mình, hỏi, “Ngươi có thể âm thầm đi qua Hợp Khánh vương phủ một chuyến hay không, nơi đó tuy là vương phủ của Khánh Chương, nhưng khu biệt viện chúng ta ở còn có một cửa hậu để ra vào, chỉ cần không gây ra động tĩnh lớn thì sẽ không dễ dàng bị phát hiện…”
Cho dù không được Lạc Vân nhắc nhở, Dung Hổ cũng sẽ không đáp ứng việc rời khỏi Phượng Minh vào lúc này. Hắn trầm giọng nói, “Chuyện này, xin thứ cho thuộc hạ vô năng không thể nghe theo mệnh lệnh.”
“Cái gì?” Phượng Minh sửng sốt.
Lạc Trữ không nóng không lạnh hỏi, “Dung Hổ ngươi không muốn đi sao? Đám nữ nhân Thu Lam đều không biết võ công, vạn nhất có chuyện xảy ra, ngay cả khả năng tự bảo vệ mạng sống cũng không có. Đêm hôm khuya khoắt, mang một nhóm người rời khỏi vương phủ của Khánh Chương, lại không muốn để hắn sinh nghi, nhất định phải là người hữu dũng hữu mưu, gặp chuyện có khả năng tự quyết. Ta thấy Thiếu chủ nói rất đúng, phái ngươi đi là thích hợp nhất rồi.”
Dung Hổ phớt lờ mấy lời thao thao bất tuyệt của Lạc Trữ, không hề mảy may dao động, thản nhiên nói, “Dung Hổ trong người mang theo Vương lệnh Tây Lôi, bằng mọi giá phải bảo hộ an nguy của Minh vương, cho dù là Minh vương thì cũng không thể ra lệnh cho thuộc hạ rời khỏi người nửa bước.”
Hắn bình thường ngoan ngoãn như một con voi thuần chủng, thế nhưng một khi đã quyết tâm thì dú có cả trăm con trâu cũng không cách nào xoay chuyển được.
May là Phượng Minh bản tính tốt, lại dễ thương lượng, nghe hắn nói vậy chỉ nhún vai đáp, “Lại là Vương lệnh. Ai nha, nhưng mà chuyện này không thể tùy tiện phái một thị vệ đi làm được. Sự vệc liên quan đến an nguy của đám Thu Lam, nhất định phải suy tính cho cẩn thận.” Hắn hít một hơi dài, mím môi, chuyển tầm mắt lên người Lạc Trữ, thăm dò hỏi, “Không biết…ừm, Lạc tổng quản đối với nhiệm vụ bảo vệ kẻ yếu này có hứng thú hay không?”
Lạc Trữ tức thì ngẩng gương mặt cương nghị và lãnh tĩnh của mình lên, đáp, “Lạc Trữ là thuộc hạ của Tiêu gia, hiển nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của Thiếu chủ. Thiếu chủ muốn Lạc Trữ làm gì, cứ việc phân phó là được. Chẳng lẽ người của Tiêu gia đối với nhiệm vụ truyền xuống còn có thái độ kén cá chọn canh sao?”
Phượng Minh vui vẻ nói, “Vậy ta phiền Lạc tổng quản, ngàn vạn lần phải bảo toàn bình an cho các nàng ấy.”
Lạc Trữ nhận lệnh, bước chân như sấm rền gió cuốn mà vội vã ly khai.
Dung Hổ nhìn bóng lưng Lạc Trữ rời đi, nói, “Cao thủ Tiêu gia giỏi nhất chính là hành sự trong đêm tối, hiện tại ở vương phủ của Khánh Chương, có rất nhiều thủ hạ Tiêu gia, Lạc tổng quản qua đó, quả thật đúng là sự sắp xếp hợp lý nhất. Minh vương hành sự, càng ngày càng có khí phách uy nghiêm giống Đại vương nhà chúng ta. Bấy quá bây giờ mọi người ai cũng có việc phải làm, chúng ta ở lại Đồng An viện này cũng nên kiếm chút chuyện mà giải quyết.” Nói đoạn, hắn chuyển tầm mắt sang phía Trường Liễu, trực tiếp hỏi, “Công chúa không phải nói muốn thẩm vấn nữ nhân kia sao? Biết đâu Dung Hổ có thể giúp được chút ít.”
Trường Liễu Công chúa vốn đang muốn tìm một người không có quan hệ với mình đến tra hỏi Thường Y, nhằm tránh khỏi hiềm nghi tự mình ép cung ái thiếp của phu quân, nghe thế thì hồ hởi nói, “Ta cũng muốn nhờ Dung Hổ Tướng quân giúp đỡ một phen, chỉ là không dám mở miệng, nếu tướng quân đã ngỏ lời, vậy thì làm phiền tướng quân. Nữ nhân kia đang bị giam giữ ở phòng bên, còn chưa tỉnh lại, ta sẽ sai người mang ả ta tới.”
Phượng Minh tâm tính mềm mỏng, vội vàng căn dặn một câu, “Dung Hổ, nàng tuy là gian tế, nhưng dù sao cũng bị người khác sai khiến mà thôi, miễn là tình huống cho phép thì cố gắng đừng tổn thương nàng.”
“Minh vương yên tâm, ta cho tới nay chưa từng thích thú với việc hành hạ nữ tử. Chỉ có điều, nếu như nữ nhân nọ nhất định không chịu đầu hàng, cũng không thể không để cho nàng ta nếm chút mùi đau khổ.”