Bởi vì phải gặp mặt mật đàm với Lạc Thiên Thiên, Lạc Trữ đã để lỡ không ít thời gian. Sau khi xong việc, hắn tức tốc lên ngựa chạy thẳng đến vương phủ Hợp Khánh. Thế nhưng hắn không đi tới biệt viện nhỏ Phượng Minh đã căn dặn mà lại là đi thẳng một đường tìm thuộc hạ tâm phúc của Khánh Chương.
Nhét tín vật mà Lạc Thiên Thiên đã đưa vào tay người nọ, Lạc Trữ thấp giọng nói, “Cầm cái này đi gặp Khánh Chương, nói Lạc Trữ có việc gấp cần phải gặp mặt bẩm báo. Sự tình trọng đại, ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng để lộ tin tức ra bên ngoài.”
Khánh Chương đương nhiên biết Lạc Trữ là nhân vật nào, mặc dù đã lên giường nghỉ ngơi, thế nhưng vừa nhận được cấp báo liền vội vã đứng lên thay y phục, mời Lạc Trữ tới mật thất hỏi rõ sự tình.
Lạc Trữ nhanh chóng kể lại một lần, sau đó hỏi, “Mọi chuyện đã bại lộ, Vương thúc có chủ kiến gì không? Tiểu tử kia phái ta đưa tất cả đám thị nữ mà hắn cưng chiều lên thuyền lớn của Tiêu gia. Nếu cần, Vương thúc có thể bắt hết bọn chúng lại để dùng làm con tin uy hiếp. Về phần ta, tự nhiên sẽ có cách kiếm cớ qua mặt tiểu tử kia, xem chừng hắn cũng không dám làm khó dễ ta đâu.”
Chuyện nảy sinh quá mức đột ngột. Khánh Chương nghe Lạc Trữ thuật lại quá trình âm mưu bị bại lộ ra sao, Phượng Minh được bí mật đưa tới Đồng An viện như thế nào thì không khỏi bắt đầu kinh hãi.
Thế nhưng vừa biết chuyện Phượng Minh có dự định muốn giá họa cho mình, Khánh Chương lại loáng thoáng nhướn mày, khuôn mặt béo mỡ rung lên vì phấn chấn, “Rõ ràng lão thiên gia cũng đang đứng về phía ta! Nếu không có Lạc tổng quản đưa tin, đêm nay ta chắc chắn bị tiểu tử kia hạ độc thủ. Nhưng hiện tại thắng bại lập tức có thể nghịch chuyển ngay!”
Lạc Trữ hỏi, “Vương thúc có biện pháp gì?”
Khánh Chương ngạo mạn cười to, “Không phải là hắn muốn phái người tới đây giá họa cho ta sao? Vừa vặn, bản vương thúc có thể một lưới chụp cả thủ phạm cùng tang vật.” Giọng nói bỗng nhiên trầm xuống, trong mắt hắn lộ ra một tia hiểm ác vô cùng, “Hừ, đến lúc đó, ngược lại ta muốn xem ai sẽ bỏ mạng vì tội danh mưu sát Đại vương! Nữ nhân Trường Liễu kia thân là thê tử của Khánh Ly lại có can dự vào chuyện này, nếu truy cứu trách nhiệm, cũng không thể thiếu được phần của tên bất hiếu Khánh Ly. Ta muốn xem còn có vị đại thần nào dám cả gan nói đỡ cho hắn nữa!”
Lạc Trữ nghe tới đây đã hiểu được chuyện mà Khánh Chương định làm, thầm nghĩ người này thế mà cũng có chút đầu óc, quả nhiên là một con cáo già.
Song làm như vậy, đối với Lạc Thiên Thiên cũng có lợi ích không nhỏ.
Lạc Trữ lại nói, “Nhưng chuyện bắt người và tang vật này cũng không thể để người trong phủ Vương thúc làm, nhất định phải có nhân chứng mới được.”
“Đương nhiên phải có nhân chứng, hơn nữa còn là một nhân chứng có thể dọn dẹp sạch sẽ đám người bọn chúng. Chờ đến khi Trang Bộc tận mắt nhìn thấy thuộc hạ của tiểu tử kia cầm thủ cấp Đại vương lẻn vào đây, hắn không phát điên lên mới là lạ.”
Khánh Chương híp mắt, trong đôi đồng tử nhỏ xíu vì co rút lại lập lòe một thứ tinh quang vô cùng đáng sợ. Hắn nghiến răng nói, “Ta muốn tên tiểu hỗn đản Phượng Minh kia đại bại dưới tay đại quân Đồng quốc vào đêm nay. Dám vu oan giá họa cho bản vương thúc? Đúng là tự tìm cái chết!”
Quả thực là không đến thời khắc mấu chốt thì không nhìn rõ được bộ mặt thật của một con người.
Lạc Trữ thế mới biết thì ra Khánh Chương cũng có vài phần bản lĩnh. Nhưng nhớ tới cái tên vừa lùn vừa béo lại già mõ này cư nhiên dám có ý đồ với muội muội của mình, đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khinh bỉ và chán ghét. Hắn không muốn qua lại nhiều với Khánh Chương, sự việc lần này nếu đã nghĩ ra biện pháp rồi hắn cũng lười dây dưa thêm, chỉ đặc biệt nhấn mạnh một câu, “Cháu ta Lạc Vân là hộ vệ thiếp thân của tiểu tử kia, bất kể sự việc có chuyển biến như thế nào, Vương thúc nhớ kỹ, nhất định không thể thương tổn Vân nhi.”
“Đây là chuyện tất nhiên.”
“Đúng rồi, Thiên Thiên muốn ta nhắc nhở Vương thúc, nếu có thể, hãy thừa dịp hỗn loạn đêm nay mà giải quyết sạch sẽ nữ nhân đã câu dẫn Vân nhi luôn một thể.”
Tính mạng của một thị nữ nhỏ noi trong mắt Khánh Chương cũng khác gì một con kiến. Hắn không hề suy nghĩ, lập tức đáp ứng ngay.
Lạc Trữ vội vã rời đi, Khánh Chương cũng bắt đầu hành động.
Đầu tiên, hắn viết một phong mật thư, gọi quản gia vào, ra lệnh, “Ngươi lập tức đi gặp Ngự tiền tướng quân Trang Bộc, bất kể hắn đang làm gì cũng phải chính tay giao lá thư này cho hắn. Chuyện này liên quan đến vận mệnh của Đồng quốc, lo liệu cẩn thận cho ta, nếu có gì sơ suất ta sẽ lột da ngươi! Đi nhanh đi!”
Nhanh chóng đuổi quản gia đi, Khánh Chương lại gọi tâm phúc mà mình đã phái đi giám sát ở bên biệt viện của Phượng Minh tới, hỏi thăm tung tích của Thu Nguyệt.
Đám người Phượng Minh hành động thần bí quỷ dị, trước sau đều có thị vệ bảo hộ chu toàn, muốn giám sát cũng không phải chuyện dễ. Thế nhưng một thị nữ nhỏ bé như Thu Nguyệt lại khó có thể che giấu được hành tung, nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện che giấu bản thân mình.
Quả nhiên, thủ hạ của Khánh Chương biết rất rõ hành tung của Thu Nguyệt, vừa được hỏi tới đã lập tức trả lời, “Vào chạng vạng tối ngày hôm nay thị nữ này có tới Phúc môn, đến giờ vẫn chưa thấy quay trở lại. Thuộc hạ nghe nói lão gia tử của Phúc môn kia bỗng nhiên lâm trọng bệnh nên nàng ta cố tình ở lại để chăm sóc. Thuộc hạ đã an bài nhân thủ theo dõi ngoài cửa Phúc môn, hiện tại có cần bắt nàng ta về để xử lý hay không?”
Khánh Chương bình tĩnh nói, “Nữ nhân kia có chút phiền toái, không cần bắt về, cứ thủ tiêu tại chỗ là được rồi. Nhưng phải làm cho sạch sẽ một chút, đừng để lại dấu vết gì, nếu không bản vương thúc sẽ hỏi tội ngươi.”
Tên tâm phúc này của Khánh Chương cũng là một kẻ tâm địa hiểm ác, hắn lạnh lùng cười, thấp giọng đáp, “Như vậy thì dễ dàng hơn nhiều. Phòng ốc ở Phúc môn đều làm bằng gỗ, chỉ cần phóng hỏa đảm bảo cả xương cốt cũng không còn. Thuộc hạ lập tức đi xử lý.”
Sau khi hành lễ với Khánh Chương, hắn nhanh chóng vọt ra bên ngoài mật thất.
Sau khi người nọ rời đi, thần kinh đang căng thẳng như dây đàn của Khánh Chương dường như đứt phựt, cả người hắn xụi lơ ngồi phịch xuống ghế tựa thở dốc liên hồi.
Một lúc lâu sau, hắn mới đứng dậy từ từ bước ra khỏi phòng.
Xuyên qua khung cửa sổ rộng mở trong phòng, có thể nhìn thấy màn trời tối đen như mực.
Ban đêm Đồng Trạch êm đềm như thế, tựa như một hài nhi nhỏ bé say giấc giữ chiếc nôi nhẹ nhàng đong đưa.
Thế nhưng ngày mai, tất cả sẽ hoàn toàn biến đổi, cả Đồng quốc này sẽ rơi vào khung cảnh đất lở trời long.
Có người, sẽ bước lên ngôi vị tối cao, cũng có người, lại đầu rơi máu chảy, trở thành một khối thi thể lạnh lẽo như băng.
Khánh Chương ngửa đầu nhìn một vì tinh tú lấp lánh ở xa phía chân trời, khóe miệng khe khẽ hiện ra một nét cười tràn đầy lạnh lẽo.
Thì sao nào?
Nấc thang đi lên Vương vị, từ trước tới nay đều do thi cốt chồng chất mà thành thôi.