Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 3:




Edit: M2P
*********************
Chương 3
"Đệ đệ!"
Thình lình xuất hiện tại cửa phòng, Phượng Minh cứ thế lao vào khiến Thu Tinh vốn ở một bên chiếu cố Lạc Vân giật nảy mình. Lạc Vân vừa mới từ trên giường ngồi dậy, bất ngờ không kịp đề phòng bị Phượng Minh ôm cổ.
Đây chính là cái ôm huynh đệ tình thâm đó!
Phượng Minh được làm ca ca!
Đây thật sự là tâm nguyện nhỏ nhoi của Phượng Minh, bởi ở hiện đại cậu vốn là cô nhi, cậu vẫn luôn hâm mộ người khác có em trai chơi cùng. Thế giới này thật sự là quá tuyệt vời! Để cậu có Dung Điềm, có cha, có mẹ, bây giờ còn có một em trai! Nhất định là ông trời thấy việc khiến người vô tội như cậu gặp nhiều đau khổ quá mà cảm thấy áy náy, cho nên sau khi trút xuống trận mưa chết tiệt kia, lại ban cho cậu một lễ vật quá to lớn - em trai!
"Đệ đệ à!"
Phượng Minh kích động tột độ, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, đem Lạc Vân đã gầy đi không ít ôm vào trong ngực: "Đệ đệ của ta thật khổ! Đã có ta ở bên cạnh đệ, ta sẽ hảo hảo chiếu cố đệ!"
"Buông tay." Lạc Vân lạnh nhạt mà nghiến răng.
"Đệ có muốn khóc thì ngay tại ngực ta khóc đi."
"Buông tay." Thanh âm lại càng lạnh như băng.
Ách...
"Lạc Vân, ta là đại ca mà."
"Đừng đụng vào ta." Lạc Vân lãnh đạm mà đẩy cậu ra.
Phượng Minh ngây ngẩn cả người: "Lạc Vân, ta nói là sự thật đó, đệ thật sự là đệ..."
"Ta biết."
Ách?
Đệ có biết?
Khi nào thì biết?
Tại sao ta lại không biết?
Lạc Vân nâng lên ánh mắt, lạnh nhạt mà liếc một cái: "Ở trong mắt ta, ngươi chính là thiếu chủ Tiêu gia."
"Cái này..."
"Trên dưới rõ ràng, thỉnh thiếu chủ về sau không cần đối với thuộc hạ quá thân thiết."
"Vậy... Cái kia... Thôi Dương nói cho ta biết, Thiên Thiên phu nhân qua đời, hôm nay Lạc tổng quản, cũng chính là cữu cữu đệ cũng... Ta cảm thấy huynh đệ chúng ta hẳn là nên che chở, đồng tâm hiệp..."
"Việc cá nhân của thuộc hạ thiếu chủ không cần phải bận tâm."
"Đệ..."
"Không cần kêu ta là đệ đệ! Ta không có đại ca!" Vừa mới trải qua đả kích, chính mắt nhìn cữu cữu được hạ táng, Lạc Vân càng thêm khó tiếp xúc.
Giống như bị dội cho một thùng nước lạnh, Phượng Minh thật cẩn thận nhìn sắc mặt xanh mét của Lạc Vân.
"Lạc Vân..."
"Thiếu chủ, hiện tại ta đang bận, thỉnh thiếu chủ trở về phòng mình." Lạc Vân tuyệt tình mà hạ lệnh đuổi khách.
Phượng Minh chán nản ngây người một hồi, đứng lên đi ra ngoài.
"Ai, Minh vương!" Thu Tinh không khỏi oán giận mà liếc Lạc Vân một cái, đuổi theo Phượng Minh, lo lắng mà nói: "Minh vương, Lạc Vân hắn bệnh nên hồ đồ rồi, đối với ai cũng đều là bộ dáng vậy hết đó. Tuy rằng... Nô tỳ cũng không biết rốt cuộc tại sao Minh vương cùng hắn bỗng nhiên lại thành huynh đệ, nhưng là mặc kệ hắn làm gì, thỉnh Minh vương người không nên sinh khí..."
"Ta không có sinh khí."
"Vậy Minh vương..."
"Ta trở về đi thu thập chăn gối, " Phượng Minh cước bộ vội vàng, cắn răng nói: "Huynh đệ sẽ có nạn cùng chịu, cùng sinh cùng tử. Loại thời điểm này, ta tuyệt đối sẽ không để đệ đệ của ta một mình một góc khổ sở!"
Lạc Vân đuổi Phượng Minh đi, cảm thấy ảm đạm. Một lần nữa nằm xuống, vừa nhắm mắt lại nghĩ đến những chuyện khiến hắn đau lòng, lục phủ ngũ tạng khó chịu cực kì. Trong lòng căn bản tìm không thấy một khắc an bình, chính lúc hắn chịu không nổi muốn ngồi dậy mà xuống giường đến bờ biển đi dạo một chút bỗng nhiên lại truyền đến tiếng bước chân. Lạc Vân mở mắt, không khỏi ngẩn ra. Thân ảnh Phượng Minh ôm một đống chăn nệm, ngây ngốc mà xuất hiện tại cửa phòng.
"Thiếu chủ còn chuyện gì sao?" Lạc Vân lạnh lùng liếc cậu một cái.
"Ta quyết định..." Phượng Minh đem đệm ném trên đất, tay chân lanh lẹ vừa trải chăn đệm vừa nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ tự mình chăm sóc đệ, cùng đệ ngủ."
Lạc Vân nhất thời thanh tỉnh, lãnh khốc trầm giọng nói: "Thiếu chủ! Người không có nghe thấy lời ta nói mới rồi..."
"Không! Ta là thiếu chủ, đệ phải nghe lời của ta!" Phượng Minh không sợ hãi chút nào mà phản bác lại, tiến đến trước mắt mặt Lạc Vân, bỗng nhiên môi cong lên, lộ ra tươi cười phi thường phi thường ôn nhu: "Lạc Vân nghe lời, nhanh ngủ say đi. Ngoan!"
Cái từ "Ngoan" này lực sát thương so với bom còn lợi hại hơn. Ngay cả Lạc Vân cũng phải rùng mình một cái, trên mặt lãnh khốc hiện lên một tia sợ hãi.
Thiếu chủ sẽ không tưởng tại trên người mình dùng cái công phu làm nũng mà mình ghét nhất kia đi? Từ lần trước Phượng Minh nháo Dung Hổ, nhất định phải đi Phân Thành chơi, Lạc Vân đã được chứng kiến qua. Thiếu chủ này một khi hứng lên, sẽ giở thói xấu dính người, phi thường khủng bố.
Quả nhiên...
"Lạc Vân à, nếu buổi tối khát nước, có thể đánh thức ta."
"..."
"Lạc Vân à, thương thế của ngươi còn chưa có tốt lên đâu, ngày mai ta giúp ngươi đổi dược được không?"
"..."
"Không cần nhìn ta đề phòng thế đâu!"Khẩu khí cậu vô tội lại ân cần, "Tay nghề đổi dược của ta không hề kém Thu Tinh đâu nha, lần trước thương thế của Dung Điềm chính là ta đổi dược đó."
"..."
"Tốt lắm, đêm đã khuya, ngủ đi."
Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ: "Ngươi lại đang làm gì đó?"
"Hôn chúc ngủ ngon a."
"Ngươi..."
"Đây là phương thức thể hiện tình cảm của huynh đệ." Phượng Minh đáng yêu tươi cười, "Về sau ngươi sẽ quen."
Tuy rằng đã thể hiện một mảng nhiệt tình như thế, hảo ca ca bất đắc dĩ Phượng Minh căn bản là còn muốn phải bưng trà dâng nước cho đệ đệ cơ. Nhưng là, mấy năm nay chỉ có được người hầu hạ, có khi nào thì hầu hạ qua người khác đâu? Ban ngày lại vừa chỉ huy một cuộc đại chiến sinh tử, từ tinh thần đến thể lực Phượng Minh đều cần được nghỉ ngơi, kết quả vừa nằm xuống, Phượng Minh lập tức ôm gối đầu vù vù mà ngủ.
Lần thứ hai mở mắt ánh mặt trời đã nhảy vào mi, Phượng Minh nhu nhu dụi mắt, sửng sốt một hồi mới thanh tỉnh lại, ai nha mà quát to một tiếng. Đã một thời gian vì chuẩn bị chiến đấu, thân là chủ soái nên Phượng Minh mỗi ngày đều là rạng sáng liền tỉnh, hôm nay lại ngoại lệ. Nhất định là do ngày hôm qua quá mệt mỏi nên ngủ quên mất. Cậu mạnh mẽ mà ngồi dậy, bỗng nhiên lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Phượng Minh trái phải nhìn xem mới phát hiện, mình không biết từ khi nào thì từ dưới đất bò lên trên giường?
Tiếp đến vừa quay đầu...
A a a!
Lạc Vân không thấy rồi!
Không phải là hôm qua bị chính mình bức đến "Mang thương trốn gia" đi?
Lần này thật sự là lộng xảo phản chuyết*.
* Lộng xảo phản chuyết: Đây là thành ngữ chỉ việc khi làm thì nghĩ là thông minh nhưng lúc có kết quả mới biết thực ra là ngu xuẩn. Thành ngữ này đồng nghĩa với "Lộng xảo thành chuyết", có thể hiểu đơn giản là Khéo quá hóa vụng 😊
"Lạc Vân!" Phượng Minh gọi lớn một tiếng rồi từ trên giường mà nhảy xuống. Lúc chạy tới cửa phòng, thiếu chút nữa làm Thu Tinh hất đổ chậu nước rửa mặt, "Nha! Minh vương, mới sáng sớm đã chạy loạn, người xem, thiếu chút thì đổ hết nước vào người ta."
"Thu Tinh ngươi có thấy đệ đê ta đâu không? Đệ đệ của ta không thấy đâu rồi!" Phượng Minh nghiêng qua bả vai Thu Tinh mà nhòm ra bên ngoài.
Thu Tinh lắc đầu cười nói: "Minh vương quấn người như vậy, trách không được Lạc Vân đau đầu."
"Ngươi rốt cuộc có nhìn thấy hắn đâu không?"
"Ta gặp đượccc" Thu Tinh kéo dài âm điệu trả lời, lại làm nũng mà khụy chân, "Minh vương, người ta đang bưng chậu nước nặng đó, người còn cứ chắn lối."
Phượng Minh nhanh chóng nhường đường.
Thu Tinh tiến vào đem chậu nước đặt xuống, mới nói: "Lạc Vân dậy từ sớm rồi, hắn nói nằm nhiều ngày như vậy, xương cốt cả người đều lên men rồi, thừa dịp sáng sớm gió lạnh đi lại một chút. Lúc ta mới tới, nghe thấy hắn ở trên lầu nói chuyện, giống như có cả Nhiễm Thanh bọn họ nữa."
Phượng Minh lúc này mới yên tâm, lại hỏi: "Đúng rồi, ta tối hôm qua rõ ràng ngủ trên đất, như thế nào khi tỉnh lại liền nằm trên giường nhỉ?"
Thu Tinh như nhớ ra chuyện gì, che miệng cười nói: "Nô tỳ lúc rạng sáng có qua một lần, khi đó Minh vương còn chưa có tỉnh cùng Lạc Vân nằm ở trên giường kề vai ngủ. Lạc Vân vừa thấy nô tỳ đến, liền nhanh chân nhẹ tay ngồi dậy. Nô tỳ còn hỏi Lạc Vân đây là có chuyện gì. Hắn nói là do Minh vương sợ lạnh, chính mình nửa đêm tự bò lên. Nô tỳ lúc đấy còn cho là thật. Suy nghĩ cả nửa ngày, nguyên lai là hắn gạt người, nhất định là hắn không đành lòng để Minh vương nằm đất lạnh, thừa dịp Minh vương đang ngủ, trộm đem Minh vương ôm lên giường."
Phượng Minh mừng rỡ, "Lạc Vân chính là da mặt mỏng nha, kỳ thật hắn cùng ta ở chung rất tốt. Được rồi, ta đi tìm hắn tâm sự đây."
"Gấp đến mấy cũng phải đem mặt rửa sạch." Thu Tinh kéo cậu lại. Phượng Minh để Thu Tinh hầu hạ rửa mặt, lại súc miệng đâu đó, xong lập tức liền hướng trên lầu đi. Vừa đặt chân lên bậc trên cùng, cậu liền nghe thấy được mọi người thất chủy bát thiệt**.
**Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói
"Ai, nếu như không có trận mưa đáng giận như vậy, đội thuyền ba cột buồm Đồng Quốc nhất định xong đời rồi."
"Đúng vậy, trước khi trời mưa chúng ta đánh đến thật quá phấn khích a! Bom bay qua, oanh oanh mà nổ, bọn nhóc Đồng Quốc lập tức liền nhảy xuống biển, y như rùa rụt cổ."
"Thôi Dương lần này thật sự là lập công lớn đó nha."
"Ha hả, đều là huynh đệ cả, không cần thổi phồng nhau như vậy đi." Thôi Dương sang sảng cười, lập tức lại thu liễm, nghiêm túc mà nói: "Đúng rồi, cùng mọi người nhắc lại lần nữa, ta đã bị thiếu chủ khai trừ khỏi sát thủ đoàn, sau thỉnh các vị huynh đệ gọi ta là đội trưởng đội pháo thủ nhé, đây là chính thiếu chủ nói đó. Hắc, giống như thiếu chủ nói, danh không chính tất ngôn không thuận..."
Tất cả mọi người sửng sốt.
Một lát sau ôm bụng cười vang.
Khúc Mại hướng gáy Thôi Dương đập một phát, cười mắng: "Tên tiểu tử nhà ngươi, thường ngày thoạt nhìn thành thật, hóa ra cũng ranh ma gớm. Trách không được lần đầu tiên nhìn thấy nỏ phóng tựa như là nhìn thấy mẹ, ôm không chịu buông tay, đã sớm có ý tưởng vứt bỏ huynh đệ sát thủ đoàn chúng ta mà tự lập môn phái rồi đúng không?"
Thôi Dương là trò kêu thảm một tiếng, ôm cái gáy chạy trốn.
Khúc Mại còn muốn đánh cho vài cái lại bị Nhiễm Thanh một phen ngăn lại, hắn giảo hoạt mà nháy mắt, "Không cần đến Khúc Mại ngươi. Đừng quên, Lạc Vân nằm mấy ngày nay, chính là đang muốn hoạt động gân cốt. Lạc Vân, đến đến đến, Thôi Dương giao cho ngươi, ngươi đại biểu cho huynh đệ sát thủ đoàn chúng ta, hảo hảo giáo huấn hắn. Đúng rồi, ngươi muốn đá mông hắn chứ gì? Ta giúp ngươi bắt hắn."
"Lạc Vân, đá mông bình thường quá, phải có cái gì mà khắc sâu được giáo huấn cơ, ân... Đúng rồi! Không bằng thiến hắn thì thế nào?"
Mọi người đều trầm trồ khen ngợi.
"Uy uy! Bọn khốn mấy người quá độc ác đi?" Thôi Dương kêu to, "Tốt xấu gì pháo thủ đoàn cũng là của Tiêu gia, tất cả mọi người là người một nhà mà!"
Sau đó lại là một loạt tiếng cười cùng cãi vã.
Không phải là mọi người đã quên những huynh đệ hi sinh ngoài chiến trận ngày hôm qua, mà là người Tiêu gia người đối với sống chết sớm đã quen thuộc, lại biết tương lai sắp có một trận đại chiến gian khổ khác đang đợi, nên phải càng dùng các phương pháp kích thích ý chí chiến đấu.
Hơn nữa, mọi người đều biết Lạc Vân gần đây gặp phải một loạt khổ sở.
Này một nhóm nam nhân không hiểu ôn nhu an ủi, chỉ biết là dùng chính phương thức đời thường giúp Lạc Vân lại đứng lên. Lạc Vân dù ngồi ở một bên, trên mặt nhất quán không hề có biểu tình gì nhưng trong lòng đã dễ chịu đi rất nhiều. Ở trong phòng như phế vật nhiều ngày, lại trải qua việc mất đi cữu cữu, hiện tại Lạc Vân đã có thể đóng kín lại hoàn cảnh của mình, một lần nữa trở lại sóng vai chiến đấu hăng hái cùng các huynh đệ đã kề vai sát cánh nhiều năm, cái loại cảm giác ấm áp vui vẻ này khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Lạc Vân quả thật không nên tiếp tục chìm xuống.
Khi các huynh đệ tại bờ tây cùng đại quân Đồng Quốc chiến đâu sinh tử, mình lại đợi ở trong góc ảm đạm tự hao tổn tinh thần, uổng phí sinh mệnh chính mình để làm gì?
"Lạc Vân, ngươi thế nào một câu cũng không nói thế hả?"
"Nghe nói ngươi tối hôm qua cùng thiếu chủ làm rõ thân phận huynh đệ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc thế nào? Nói nghe một chút!"
Như vậy là mấy chủ đề bát quái bị vứt ra sau, nhất thời lực chú ý dời khỏi Thôi Dương, tò mò mà hướng Lạc Vân tụ lại.
Lạc Vân bị ánh mắt mọi người tập trung nhìn chằm chằm, thản nhiên quét bọn họ một vòng, căn bản vô tình mà mặc kệ.
"Thiếu chủ có hay không kích động đến khóc a?"
"Lạc Vân, huynh đệ với nhau đừng có xa cách như vậy chứ!"
"Nó nghe một chút đi."
"Đương nhiên là chúng ta đã có một màn huynh đệ tình thâm rồi!" Từ cửa thang lầu bỗng nhiên truyền đến thanh âm, khiến mọi người lập tức đem thân mình đều xoay qua chỗ khác.
Mọi người nháo nhào đứng lên.
"Thiếu chủ."
"Thiếu chủ, cái gì là một màn huynh đệ tình thâm?"
Phượng Minh đang muốn đắc ý dào dạt mà đem sự việc mình thế nào được ẵm lên giưỡng kỹ càng tỉ mỉ miêu tả một phen, lại mãnh liệt tiếp được ánh mắt cảnh cáo của Lạc Vân phi tới, đành phải ho khan một tiếng, "Huynh đệ tình thâm là bí mật của chúng ta, trừ phi đệ đệ của ta đồng ý, nếu không làm ca ca ta đây tuyệt đối tôn trọng ý tứ của hắn, không thể đối với người khác nói."
Cao thủ trẻ tuổi ở đây mỗi người cố ý lớn tiếng thở dài.
Ngược lại Lạc Vân lại chủ động đi tới, dùng biểu tình nghiêm túc nhìn Phượng Minh nói: "Thiếu chủ, thuộc hạ có một chuyện muốn nhờ."
"Ân? Chuyện gì?"
"Thuộc hạ muốn thay thế..." Lạc Vân dừng lại một chút, đổi xưng hô với Lạc Trữ trước mặt mọi người, "...vị trí của cữu cữu."
Hắn là con riêng của Tiêu Túng, hiện tại ngay cả Phượng Minh cũng biết. Cũng không thể giấu diếm quann hệ của hắn với Lạc Trữ nữa.
Phượng Minh bị yêu cầu của hắn làm cho hoảng sợ.
Thay thế vị trí Lạc Trữ, cũng chính là để Lạc Vân trở thành tổng quản của Tiêu gia sát thủ đoàn, thường ngày đây là địa vị mà người ta hâm mộ, nhưng hiện tại tuyệt đối là địa vị giúp dễ dàng chịu lấy tai ương nhất. Bởi vì một khi lại để đại quân Đồng Quốc có cơ hội đi lên bờ tây, tổng quản sát thủ đoàn nhất định phải dẫn dắt những cao thủ Tiêu gia tiến hành một cuộc đại chiến thập tử nhất sinh.
Lạc Trữ chính là vì thế mà chết.
"Khụ, em trai à, thương thế trên người của ngươi còn chưa có tốt, ta cảm thấy..." Lời còn chưa dứt, thang lầu truyền đến tiếng bước chân.
Từ cửa lộ ra nửa non mặt của Thượng Tái Tư, mọi người Tiêu gia mới vừa rồi còn đang cười nháo lập tức ngưng lại. Khúc Mại lên trước một bước, trầm giọng hỏi: "Có phải hay không địch nhân đến?"
Đám người bọn họ từ sáng sớm ở trong này tập hợp, một nửa là vì an ủi Lạc Vân, một nủa khác, kỳ thật là theo lời Thượng Tái Tư, mọi người thay phiên nghỉ ngơi chuẩn bị chiến tranh.
Có kinh nghiệm thực tế ngày hôm qua sử dụng nỏ phóng cùng bom, dưới tình huống chiến đấu tiếp theo, mọi người vẫn đối với cục diện chiến đấu tràn ngập tin tưởng, tính tích cực cũng rất cao, tại lúc chủ tướng Phượng Minh vù vù ngủ, đã muốn thương lượng tốt rồi. Tạm thời nhom thị vệ Tây Lôi sẽ giám thị tình hình quân địch, những người khác nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi tác chiến.
Cho nên vừa nhìn thấy Thượng Tái Tư đi tới, tất cả mọi người đều khẩn trương.
Phượng Minh cũng nghiêm túc đứng lên hỏi Thượng Tái Tư: "Trên biển thượng có tình huống gì sao?"
"Gió êm sóng lặng, tình huống nào cũng không có." Thượng Tái Tư bẩm báo, "đại quân Đồng Quốc lui ra rất xa, một chút động tĩnh cũng không có."
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên!
"Có phải là đại quân Đồng Quốc bị chúng ta đánh cho sợ rồi? Không dám tới gần?" Nhiễm Thanh thử thăm dò hỏi.
"Không đúng, binh lực bọn họ vượt xa chúng ta, không có khả năng nhanh như vậy đã làm rùa rụt cổ."
Lạc Vân nếu quyết định dấn thân vào chiến đấu, đương nhiên cũng gia nhập thảo luận, nhíu mày tự hỏi một lát, đề xuất một khả năng: "Có thể là ngày hôm qua sau ác chiến, chủ tướng quân địch bị giết, hoặc là bị trọng thương?"
"Rất có thể!" Thôi Dương lập tức vỗ tay nói: "Ngày hôm qua bom nổ trên chiến thuyền ba cột buồm của Đồng Quốc nhiều như vậy, nói không chừng bị chúng ta bịt kín lối thoát, thật sự nổ trúng chủ tướng Đồng Quốc. Đúng, nói không chừng chính là Trang Bộc lão nhân kia chết rồi!"
Không chờ bọn hắn cao hứng xong, Thượng Tái Tư đã đánh gãy luôn ảo tưởng, lắc đầu nói: "Chủ tướng bị thương hoặc chết, sẽ ảnh hưởng cực lớn đến sĩ khí toàn quân. Nhưng theo ta nhìn Đồng Quốc rút lui ngày hôm qua, trận hình tuy rằng có điểm loạn, nhưng cũng không phải hoàn toàn loạn, hơn nữa hôm nay, đội thuyền chiến của bọn họ trên biển kề trận bố phòng, cũng rất có kết cấu. Nếu Trang Bộc xảy ra chuyện, đại quân tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy." Hắn tựa hồ có tâm sự gì, sau khi nói xong, yên lặng nhìn về phía Phượng Minh liếc mắt một cái.
Phượng Minh vốn là dự tính sẽ có liên tục vài ngày đại chiến, hiện tại Đồng Quốc đánh một hồi liền án binh bất động, cũng phi thường nghi hoặc.
Địch nhân rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?
Nhìn biểu tình muốn nói lại thôi của Thượng Tái Tư, trong lòng Phượng Minh có dự cảm không lành, chết tiệt là, loại này dự cảm này bình thường đều rất linh nghiệm.
Cậu một bên suy tư, một bên giơ tay lên muốn vò đầu.
Ba!
Vừa lúc bị Lạc Vân bên cạnh trông thấy, một chưởng vang dội mà đánh lên mu bàn tay cậu.
Thật sự là chiêu bài quen thuộc mà thân thiết của Lạc Vân đây mà.
"Ô..." Phượng Minh ủy khuất mà vỗ về cánh tay bị đánh đau, sờ soạng hai ba cái, bỗng nhiên thân hình chấn động.
"Đồng Quốc! Đồng Quốc không phải là tính toán..." Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, thiếu điều mà thét lên, "..tính toán đợi cho trời mưa xuống rồi công kích đi?"
Như vậy bom liền mất đi hiệu lực, việc ngăn cản đại quân Đồng Quốc lên bờ tây liền trở thành bọt nước.
Má ơi!
Ai nói cổ nhân tương đối ngu?
Đáng giận! Đám Đồng Quốc kia cũng quá thông minh đi!
Bom- thứ vũ khí kinh thiên địa thủy mới dùng một lần mà thôi, địch nhân cũng bị đánh đến ba hồn bảy vía rồi, thế nhưng vẫn còn dư lực đoán được sơ hở duy nhất của bom?
Có lầm hay không!?
Đại bộ phận mọi người đều bị suy luận của Phượng Minh mà mặt mày biến sắc. Chỉ có Thượng Tái Tư là suy nghĩ một chút, lại thở dài một hơi, lộ ra biểu tình có thể gọi là kính nể, "Minh vương thật lợi hại, một đoán liền đoán được lí do hợp lý nhất, làm người ta tin phục, cũng là đáp án làm ta lo lắng nhất."
Phượng Minh sửng sốt một hồi, cười khổ nói: "Ta càng hy vọng chính mình đoán sai."
Lại nói tiếp, Phượng Minh giống như thật sự rất có "Miệng quạ đen" thiên phú.
Ngày đó tin tức Diệu Quang bỗng nhiên hủy bỏ hôn sự truyền đến, chính là cậu, người duy nhất đoán trúng sự thật Nhược Ngôn đã tỉnh.
Tại trên sông A Mạn bị đội tàu Đồng Quốc truy đến chạy trối chết, chỉ nhìn nhìn sắc mặt La Đăng, cậu thế nhưng lại hỏi ra câu "Sẽ không phải là thuyền của chúng ta sẽ chìm chứ?"
Đoán đâu trúng đấy! So với quạ đen còn đen hơn!
Lúc này đây, cậu đồng dạng thực "thiên tài" mà đoán ra "Đồng Quốc đại quân phải chờ tới trời mưa xuống".
Lập tức, tất cả mọi người đều khẩn trương.
Không đến nửa canh giờ sau khi Phượng Minh nói ra câu đó, mọi người một đám sắc mặt ngưng trọng mà đi tới chòi canh.
Trừ bỏ những người có vị trí giám thị địch quân, những người còn lại toàn bộ đều đến đông đủ.
"Thật không nghĩ tới, lão hỗn đản Trang Bộc thoạt nhìn trung thực, thế nhưng lại giảo hoạt như thế!" Nhiễm Hổ đạp tay lên đùi, nhịn không đươc mà mắng chửi.
Cũng khó trách hắn sẽ tức giận bất bình, tiêu phí nhiều thời gian như vậy, dốc hết tâm huyết mà chế tạo bom, thật vất vả mới đại công cáo thành, thế nhưng mới dùng một lần đã bị người Đồng Quốc nhìn ra tử huyệt.
Loại tâm tình này, liền cùng việc khổ sở chín tháng mười ngày hoài thai mà sinh con, thế nhưng bảo bối lại đoản mệnh chết yểu cực kỳ cực kỳ giống nhau.
"Nhiễm Hổ, ngươi trước ngồi xuống cho ta. Hiện tại việc quan trọng hơn chính là thương lượng đối sách." La Đăng đang là người lớn tuổi nhất, trước đem Nhiễm Hổ chế trụ rồi mới nghiêm túc mà hướng Phượng Minh hỏi: "Thứ cho thuộc hạ cả gan hỏi một chút, thiếu chủ đối với hướng đi của địch nhân, có vài phần nắm chắc nào không?"
"Ân... Cái này ta cũng không biết." Phượng Minh buồn rầu mà nhíu mày, "Bất quá, ngay cả Thượng thị vệ cũng nói thế, thì phải nói là suy đoán này khả năng đúng là rất lớn."
Hiện trường một mảng trầm mặc.
Lạc Vân yên tĩnh mà ngồi ở một bên, giờ phút này lại đánh vỡ yên lặng, thản nhiên mở miệng nói: "Lời đã nói ra không thể mong chờ vào may mắm, chúng ta phải tính toán đến tình huống xấu nhất. Thuộc hạ muốn biết, nếu đại quân Đồng Quốc thật sự là ngày mưa mới phát động công kích, hậu quả sẽ như thế nào?"
Hắn bởi vì dưỡng thương, bị Phượng Minh lệnh cưỡng chế cấm tham chiến, cũng không có chính mắt nhìn thấy tình hình chiến đấu, cho nên trước hết phải biết được tình huống rõ ràng. Phượng Minh nhìn hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo, buồn rầu nói: "Ngươi như thế nào vẫn còn tự xưng thuộc hạ hả? Không thể gọi ta một tiếng ca ca sao?" Câu hỏi lập tức khiến gương mặt lãnh đạm của Lạc Vân lóe lên một ánh mắt sắc như đao.
"Khụ, Minh vương, vẫn là để thuộc hạ hướng Lạc Vân giải đáp một chút đi." Thượng Tái Tư nói.
Hắn là kẻ không nói lời vô nghĩa, dùng từ lại ngắn gọn xúc tích, không đến mười câu liền đem việc nghịch chuyển tình huống trận chiến khi mưa xuống, lại chỉ ra quy mô chiến thuyền của quân địch, phân tích tình thế ta địch cho Lạc Vân, Lạc Vân lập tức liền hiểu được, sắc mặt không khỏi hơi đổi, "Theo như Thượng thị vệ nói, một khi bom không dùng được, chiến thuyền Đồng Quốc có thể tới gần bờ tây, đánh tay đôi tránh cũng không thể tránh. Nếu phải gặp lại trận huyết chiến như vừa rồi, nhân thủ của chúng ta hiện tại chỉ có thể chống đỡ thêm vài canh giờ?"
Thôi Dương cười khổ lắc đầu, "Lạc Vân ngươi thật là, hỏi gì không hỏi hỏi đúng vấn đề làm cho lòng người càng trầm trọng."
Khúc Mại là người tham gia trận huyết chiến hôm qua, hướng Lạc Vân nói:"Ngoài Lạc tổng quản, hôm qua chúng ta đã tổn thất một trăm hai mươi ba huynh đệ... Ta xem, nếu lại một lần nữa để đại quân đối phương đi lên bờ tây, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được nửa canh giờ." Nói xong, thở dài một hơi.
Một khi phòng tuyến bị phá, địch nhân sẽ như chẻ tre mà sát nhập đảo Kinh Chuẩn.
Bởi vì là mối hận với kẻ giết chết quốc vương của mình, đại quân Đồng Quốc tuyệt đối không sẽ tồn tại bất luận nhân tâm gì, bọn họ ngay cả thợ thủ công không biết võ công cùng Thu Lam tay không tấc sắt cũng không bỏ qua. Vậy thì có lí do gì không xảy ra một trận chiến đẫm máu đây?
"Chuyện này... Chúng ta nên làm sao bây giờ?" Không khí ngột ngạt đến hít thở không thông, Phượng Minh nhịn không được hỏi một câu, trái phải thăm dò nhóm chiến hữu.
Tất cả mọi người hết đường xoay xở, không thể lên tiếng.
Cuối cùng, Dung Hổ yên lặng từ đầu câu chuyện, kêu một tiếng, "Minh vương."
"Dung Hổ, ngươi có phải hay không có ý kiến gì hay?"
"Nếu Minh vương đoán đúng, như vậy ít nhất trước khi mưa xuống, chúng ta đều an toàn."
Mắt Phượng Minh lập tức sáng lên, vỗ tay nói: "Đúng vậy! Nếu một năm rưỡi nữa cũng chẳng mưa thì chúng ta chẳng cần lo!"
Lời còn chưa dứt, một tiếng sấm rền không hề dự liệu từ phía xa truyền đến. Phượng Minh vừa mới còn tươi cười nhất thời dại ra, "Không... Không thể nào?"
Ta năm nay phạm thái tuế sao?
Thế nhưng phải gặp phải chuyện này?
Chuyên gia khí tượng La Đăng bổ nhào về hướng cửa sổ, duỗi cổ ra bên ngoài quan sát một hồi lâu, sau đó chậm rãi xoay người đối với mọi người trầm giọng nói: "Nếu ta không nhìn lầm, trong vòng hai ngày chắc chắn sẽ có mưa, hơn nữa là mưa to gió giật."
Đoàng!
Chuyện này không phải là không xong, mà là càng không xong...
"Trong vòng hai ngày?"
"La tổng quản, ngươi xác định mình không có nhìn lầm?"
La Đăng bất đắc dĩ cười khổ hồi báo: "Ta thật hy vọng mình nhìn lầm rồi."
"Đây là nói, thời gian nhiều nhất chỉ có hai ngày." Biểu tình Thượng Tái Tư chưa từng nghiêm túc hơn, trầm giọng nói: "Chúng ta đã muốn dùng hết các phương pháp có thể, nếu vẫn chiến bại, chỉ có thể nói là thiên ý."
Tại thời khắc mấu chốt, Thượng Tái Tư lại một lần nữa chấn chỉnh lại tinh thần, ngữ khí bĩnh tĩnh nói tiếp: "Từ giờ trở đi, chúng ta vừa tích cực chuẩn bị chiến tranh, cũng phải tích cực suy nghĩ, nghiên cứu kế hoạch thoát thân cho Minh vương mới được."
Hắn nói như vậy, bởi vì hiểu được khả năng toàn quân bị diệt là rất cao.
"Cái gì?" Phượng Minh trừng mắt "Chúng ta không phải muốn cùng cùng tử sao?"
Thượng Tái Tư cũng không để ý đến cậu, lập tức đem ý tứ của ình nói ra, "Trong chiến trận, tuy rằng hung hiểm, nhưng là có thể thừa cơ hội, hơn nữa Đồng Quốc lần này triệu chiến thuyền của cả nước đến, nhiều người nhiều thuyền, không phải hoàn toàn không có cơ hội."
Dung Hổ là người thứ nhất đồng ý, "Muốn đào tẩu tất cả rất khó, nhưng muốn một người chạy được vẫn là có khả năng."
"Đúng, thuyền của chúng ta tuy rằng không thể chạy đi, nhưng đại quân Đồng Quốc có thuyền. Bọn họ muốn lên bờ, thì thuyền nhất định phải cập bờ. Thừa dịp thời điểm hỗn loạn mà chiếm một chiến thuyền, không phải là không có khả năng."
"Chiếm thuyền thì gây chú ý quá, ngược lại có thể gặp nguy hiểm. Ta cho rằng thiếu chủ có thể mặc binh phục của Đồng Quốc, cải trang thành binh lính Đồng Quốc."
"Binh phục giao cho ta làm, chỉ cần bọn họ lên bờ, ta trước giết chết một tên kéo đến sau một tảng đá rồi lột y phục của hắn..."
"Không cần đến lúc đó, ngày hôm qua không phải chúng ta đã bắt được rất nhiều tù binh Đồng Quốc hay sao? Trên người bọn họ đều mặc binh phục, tìm tên có vóc người tựa tựa thiếu chủ, lấy cho thiếu chủ thay."
"Uy! Ai cho các ngươi thảo luận cái này?" Phượng Minh nhịn không được đứng lên, "Ta chắc chắn sẽ không bỏ lại các ngươi mà đào tẩu một mình!"
Nhưng chẳng ai thèm để ý đến cậu, ngược lại càng nói càng nhiệt tình.
"Đúng rồi, thiếu chủ nếu có thể lên được thuyền Đồng Quốc, phải cẩn thận bị người trên thuyền nhận ra."
"May mắn bọn họ lần này vội vàng tập hợp, khả năng cao là các đội tàu không có cùng cơ cấu, gọi đến thì đến, đội này sẽ có thể không biết đội khác, như vậy việc thiếu chủ bị nhận ra là rất thấp"
"Các ngươi... Đều câm miệng cho ta... Có nghe hay không?"
Chủ tướng Phượng Minh cứ như vậy tự nhiện bị vứt bỏ ngoài vòng thảo luận...
"Để ngừa vạn nhất, vẫn nên đi thẩm vấn bọn tù binh một chút, phải biết rõ ràng tình huống từng đội, tên gọi rồi đội trưởng, Minh vương nếu bị người khác nghi ngờ, cũng có thể qua loa mà trả lời."
Trên phương diện trung thành, người nhà Tiêu gia cùng tinh nhuệ Tây Lôi chẳng phân biệt được cao thấp. Tuy rằng hy vọng đánh thắng đại quân Đồng Quốc đã thành hy vọng xa vời, nhưng vừa nói đến việc bảo vệ thiếu chủ, mỗi người đều suy nghĩ, đem khả năng có thể nghĩ đến đều nói ra, tập hợp lại mà hoàn thiện "Hộ chủ đại kế".
Tận trung mãnh liệt sinh tử không màng!
"Bất quá Trang Bộc là vì thiếu chủ mà tới, nếu sau chiến đấu mà tìm không thấy xác thiếu chủ, tuyệt đối sẽ hoài nghi thiếu chủ lẩn trốn trên thuyền của bọn họ, nếu triển khai đi tìm thì thảm."
"Điểm ấy để ta phụ trách, " Lạc Vân bình thản mà mở miệng, "Ta vốn là chính là thế thân của thiếu chủ, khi khai chiến, ta đóng giả làm thiếu chủ, các ngươi ở bên cạnh ta cùng địch nhân chạm mặt trên bờ tây, nhớ rõ nhất định phải gọi ta là thiếu chủ."
"Hảo, Lạc Vân! Không hổ là người Tiêu gia!" Nhiệt tình của La Đăng cũng khôi phục hoàn toàn, mới vừa rồi còn đang nghĩ hết đường xoay xở, hiện tại cũng có hi vọng.
"Lạc Vân! Ngươi cũng câm miệng cho ta! Các ngươi mỗi một người đều..."
"Thật tốt quá! Có chiêu thế thân này của Lạc Vân, kế hoạch đã rất chu toàn." Dung Hổ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm kích mà nhìn Lạc Vân một cái, nhưng lại lo lắng nói: "Sợ là sợ bọn họ thực sự đem ngươi trở thành Minh vương, nếu ngươi chết trận, sẽ đem xác ngươi khiêng đến chỗ Trang Bộc lĩnh thưởng. Như vậy dịch dung của ngươi khả năng sẽ..."
"Không cần lo lắng, " Lạc Vân thậm chí ngay cả chuyện này đều đã nghĩ qua, mặt không đổi sắc mà nói: "Trước khi chết ta sẽ cố ý để địch nhân ở ta trên mặt khảm mấy đao, hủy dung, tuyệt sẽ không làm cho bọn họ nhìn ra cái gì."
"Bất quá, chiến trường nhiễu loạn chuyện gì cũng có thể xảy ra, Lạc Vân ngươi cũng chưa chắc có thể hoàn toàn nắm được đại cục, vạn nhất cuối cùng không kịp rạch lên mặt mấy đao liền..."
"Như vậy cũng chỉ có thể phiền các huynh đệ khác giúp ta một chút."
Lạc Vân nói xong, lẳng lặng nhìn Tiêu gia cao thủ xung quanh một cái.
"Dù sao huynh đệ chúng ta đều phải anh dũng chết trận, cũng không quan tâm sau khi chết sau có xinh đẹp hay không." Sau một hồi an tĩnh, dường như đã quyết định, Khúc Mại vỗ vỗ bả vai Lạc Vân, khẽ cắn môi, "Lạc Vân ngươi yên tâm, tuy rằng muốn trên gương mặt thanh tú của ngươi động đao thật sự là rất khó khăn, nhưng vì thiếu chủ, vì Tiêu gia, ta nhất định giúp ngươi chuyện này. Khi địch nhân tiến lên bờ tây, ta sẽ một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh ngươi."
"Khúc Mại, ngươi thật sự là hảo huynh đệ."
"Không khách khí."
Phượng Minh quả thực muốn ngất.
Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?
Còn nói cái gì mà toàn bộ nghe thiếu chủ, đúng là thối lắm!
Đám người kia vì cái gì vừa đến thời khắc mấu chốt liền đem hắn trở thành trẻ con mà đối xử hả?
"Mặt khác, thế nhân không ai không có lòng tham. Trên thuyền lớn Tiêu gia còn có một chút trân phẩm, thiếu chủ nên mang theo một chút phòng thân, sau khi lẻn vào trong quân đội Đồng quốc, vạn nhất mà bất hạnh gặp phải tình huống nguy hiểm, ít nhất còn có biện pháp hối lộ cuối cùng." La Đăng thật lòng mà bổ sung một câu, "Đương nhiên, loại này phương pháp này bình thường chỉ đối với bọn binh lính cấp thấp là hữu hiệu, Trang Bộc chắc chắn không phải dạng này."
Thôi Dương thế nhưng còn nảy ra một chủ ý nữa, hưng trí bừng bừng mà nói: "Chúng ta có hay không nên tạo cho thiếu chủ mấy quả bom nhỏ tùy thân? Như vậy ngoài cách hối lộ, vẫn còn có cách cho nổ thuyền mà chạy trốn!"
Thượng Tái Tư lập tức phản đối, "Không được, biển rộng mênh mông, nổ thuyền còn không phải sẽ bị chết đuối? Vẫn là cách hối lộ của La tổng quản dùng được, binh lính bình thường hoặc là cấp thấp một năm có thể lãnh được bao nhiêu tiền chứ? Cho bọn chúng ít ngọc thạch, liền đủ cho bọn chúng cùng người nhà giàu có cả đời, ai lại không muốn?."
"Ân, ta cũng hiểu được biện pháp của Thôi Dương không dùng đượcđược, lại nói, thời điểm trời mưa lẻn vào thuyền địch, kíp nổ vẫn là sẽ là bị ướt đi? Cùng phế vật cũng chả khách gì, nếu bị phát hiện còn khó giải thích hơn."
"Nếu có kíp nổ không thấm nước thì tốt rồi." Nhiễm Hổ phát ra một tiếng cảm thán.
"Còn đợi đến ngươi nói? Nếu có thứ tốt như vậy, nên đến phiên đại quân Đồng Quốc thảo luận đại kế thoát thân thì đúng hơn." Khúc Mại cũng cảm thán một tiếng.
Lời bọn họ nói tựa hồ nhắc nhở Phượng Minh nghĩ đến cái gì.
Phượng Minh ở bên cạnh bất lực giương mắt nhìn bỗng nhiên trong lòng nảy lên một cái.
Nhưng loại cảm giác này thật sự rất mỏng manh.
Chỉ là một linh cảm lướt qua, rốt cuộc là cái gì?
"Ân?" Tại thời điểm không ai chú ý, Phượng Minh lại bắt đầu vò đầu.
Là cái gì? Vừa rồi rõ ràng có chạm đến được một chút.
Khổ sở suy nghĩ một lát, một đoạn ngắn trong ký ức đột nhiên nhảy vào trong óc, cả người Phượng Minh run lên, rốt cục cũng nghĩ ra rồi, cậu hưng phấn mà nói: "Các ngươi yên tĩnh một chút, hãy nghe ta nói, ta vừa rồi..."
Nhưng một đám tâm phúc đang tại thời điểm hừng hực khí thế mà thảo luận.
"Kỳ thật, kế hoạch của chúng ta đã muốn hoàn thiện rồi, thừa dịp chiến loạn, nhiễu hoặc địch nhân, cải trang, thế thân, lẻn vào, nếu không được nữa thì liền hối lộ."
"Uy, các ngươi hãy nghe ta nói vài câu có được không?"
"Cho dù toàn bộ chúng ta có chết ở trên đảo, chỉ cần thiếu chủ có thể chạy đi, Tiêu gia liền thắng."
"Có phải hay không không có người nghe thấy ta nói chuyện hả?"
"Chỉ cần Minh vương có thể bình an trở lại bên người Đại vương, chúng ta hy sinh đều có giá trị."
"Các ngươi thật là... Toàn bộ coi như ta chết rồi có phải không!" Phượng Minh rốt cục trở mặt, một bàn tay vỗ thật mạnh lên mặt bàn gỗ, không để ý đập đến đau cả tay, đơn giản mà nhoằng một cái nhảy lên mặt bàn, hai tay chống nạnh, quát một tiếng: "Đều câm miệng cho ta!"
Trong ngoài tiểu lâu bị lay động.
Thảo luận nhiệt liệt rốt cục bị cậu rống cho dừng lại.
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, ánh mắt tập trung tại trên người cậu.
"Minh vương, người có khỏe không?" Dung Hổ thân thiết mà nhìn cậu.
Phượng Minh thở phì phì mà trừng hắn, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi lại: "Các ngươi đều đem ta giống tiểu oa nhi yếu đuối vô lực mà đối đãi, ngươi nói ta có khỏe được không?"
"Thiếu chủ dũng cảm chúng ta cũng biết, cũng minh bạch tâm địa thiếu chủ thiện lương, không đành lòng bỏ lại bọn thuộc hạ. Nhưng bọn thuộc hạ như vậy đều là vì tương lai Tiêu gia tương lai, thuộc hạ sinh là người của Tiêu gia, tử là..."
"Được rồi! La tổng quản, ngươi nói xong chưa?"
"Khụ khụ, " Thượng Tái Tư lãnh tĩnh như thường, hắng giọng một cái, "Minh vương, ngươi không phải mới vừa muốn nói với chúng ta vài câu sao?"
"Đúng vậy, ta muốn nói, nhưng là các ngươi đều vẫn đem ta thành người vô hình..."
"Thiếu chủ, thuộc hạ nào dám xem thiếu chủ là người vô hình? Chúng ta chính là đang thảo luận đại kế để thiếu chủ thoát thân, đây là sự việc trọng yếu trước mắt."
"Việc quan rọng trước mắt rõ ràng là đối phó khi đại quân Đồng Quốc tiến công, vì cái gì lại biến thành đại kế thoát thân của ta hả? Còn có, Khúc Mại tên khốn nhà ngươi, vừa rồi là ngươi nói muốn khảm khuôn mặt tuấn tú của đệ đệ ta mấy đao sao?" Nhắc tới cái này, Phượng Minh liền một phen phát hỏa.
"Chuyện này... A, chuyện này thì..."
"Minh vương, " Thượng Tái Tư lần thứ hai xen vào, hảo tâm mà nhắc nhở, "Người muốn đối chúng ta nói gì, còn không có nói đi."
"Đúng nhỉ, " Phượng Minh lúc này mới nhanh chóng trở lại chuyện chính, nhìn cấp dưới vây quanh cái bàn nhỏ một vòng, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi khi các ngươi mải trò chuyện, ta giống như nghĩ ra phương pháp giúp bom dù gặp trời mưa vẫn có thể nổ"
"Cái gì!?" Mọi người ngạc nhiên, ngay sau đó cùng đồng loạt kêu to, "Người như thế nào không nói sớm!?"
Thanh âm đồng thanh làm Phượng Minh hoảng sợ.
Phượng Minh làm vẻ mặt ủy khuất, "Ta rõ ràng bảo các ngươi hãy nghe ta nói, không có một tên nào để ý tới."
"Phương pháp gì cơ?" Thôi Dương – trưởng quản pháo thủ Tiêu gia hưng phấn đến muốn chết, nếu Phượng Minh không phải thiếu chủ, hắn khả năng đã đem Phượng Minh từ trên bàn kéo xuống dưới nghiêm hình khảo vấn, hiện tại chỉ có thể liều mạng chà xát tay, ngửa đầu lo lắng hỏi: "Thiếu chủ nói mau, nói mau a! Rốt cuộc là phương pháp gì?"
"Bất quá, đây là ta vừa mới nhớ lại một tri thức khoa học, không có xác định thật sự có thể dùng được..."
"Nói mau! Nói mau a!"
Thật sự là bức chết người ta mà!
Thời điểm moị người lo lắng, cậu cố tình ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, hiển nhiên chủ tướng này đang rất không có trách nhiệm mà trả thù việc vừa rồi mọi người coi hắn như không khí.
Lạc Vân bất mãn mà dựng thẳng lên mày kiếm, bước lên một bước. Hắn rốt cục làm luôn cái chuyện Thôi Dương muốn làm mà không dám, trực tiếp đem thiếu chủ kiêm ca ca của hắn đè lên bàn, một mặt nghiêm khắc đến gần, "Trong vòng hai ngày sẽ có mưa to, đều đã đến nước này, ngươi còn dám ham chơi? Hả?"
Phượng Minh bị hắn trừng đến cả người sợ hãi, "Ngươi... Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Được rồi, được rồi, nói thì nói, ta là nghĩ đến sơn động mà Nhiễm Thanh..."
"Cái gì sơn động?"
"Chính là cái kia... Cái kia..."
"Nói!"
"Chính là cái sơn động ngập vôi sống kia!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.