CHƯƠNG 10
Tái biên: Rei Hanazawa, Dương
Dung Hổ nhanh chóng chạy tới, vừa xộc qua cửa đã cuống quýt bẩm báo: “Thu Lam đã bị chúng ngăn lại ngay ngoài cửa cung thái hậu, may thay lúc ấy tiểu nhân có việc ngang qua mới ngăn kịp. Chúng đều là con cháu quý nhân, thường xuyên ra vào cung cấm nên tiểu nhân không muốn làm lớn chuyện. Tiểu nhân vốn chỉ định giáo huấn vài câu nhưng chúng lại không biết trái phải, ỷ thế cậy quyền động tay động chân.”
Trên khuôn mặt khôi ngô của y xuất hiện vài vết bầm tím khiến Phượng Minh vừa thấy đã cả kinh hỏi giật lại: “Cái gì? Không phải ngươi trông coi toàn bộ cấm vệ quân sao? Chúng dám động tới cả ngươi?”
Dung Hổ lắc đầu: “Đám công tử đó chỉ dám lôi kéo Thu Lam chứ không dám đụng đến tiểu nhân. Người động thủ là Đồng thiếu gia.”
“Lại là cái tên tiểu tử họ Đồng kia?” Phượng Minh đứng phắt dậy, đi qua đi lại trong phòng liên hồi mới thình lình quay ngoắt sang thắc mắc: “Ai là chỗ dựa để hắn dám coi khinh kẻ khác như thế? Lẽ nào lại là thái hậu?”
Thu Lam ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Chợt một tiếng hô thanh thuý từ ngoài cửa truyền vào: “Thái hậu giá lâm!”
Cả đám ba người trong phòng ai nấy đều cứng đờ lại, đến khi thấy có bóng người lẩn lướt phía sau bức mành mỏng Phượng Minh mới như sực tỉnh. Cậu hạ giọng thì thầm với Thu Lam Dung Hổ: “Lui vào trong trước đi.”
Vừa xoay người lại đã có kẻ vén mành, bốn năm thị nữ ăn vận lộng lẫy vây xung quanh thái hậu cũng từ từ tiến vào.
“Phượng Minh tham kiến thái hậu.”
Thái hậu mỉm cười hiền từ, nàng phất tay thị ý miễn lễ cho Phượng Minh, đoạn tự tay dẫn cậu về phía chiếc trường kỷ đoạn rồi chậm rãi mở lời: “Ta có nghe chuyện thích khách xảy ra gần đây. Đại vương còn hạ lệnh không cho phép Minh vương tuỳ ý rời Thái tử điện. Ai gia thiết nghĩ Minh vương vốn ưa lăng quăng khắp nơi giờ lại bị quản thúc nghiêm ngặt thật đáng thương nên mới cố tình ghé qua thăm nom. Thân thể ngươi có khoẻ hẳn chưa? Dược có còn dùng đúng giờ không đó?”
Phượng Minh dẫu có đang đầy một bụng tức nhưng lại cứ bị những lời hỏi han nhỏ nhẹ của thái hậu phủ đầu nên đành phải bấm bụng nhịn xuống đáp lại: “Thân thể thần đã tốt lên nhiều lắm. Ngự y nói đã có thể kỵ mã được, dược cũng chỉ thi thoảng mới phải dùng.”
“Dược cứ nên nghe theo căn dặn của thái y là được.”
Phượng Minh bị ánh nhìn từ ái của thái hậu vỗ về đến mức ngượng ngùng, cậu hơi cúi đầu nói: “Thần biết, thần sẽ nghe theo lời chỉ dạy của thái hậu.” Lại thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ thái hậu cất công tới đây chỉ để nhắc nhở ta uống thuốc, mới lại len lén liếc trộm nàng một cái.
Khi Thu Nguyệt nhu thuận dâng trà lên, thái hậu nhận lấy cũng chỉ nhìn Thu Nguyệt một lúc rồi lại quay sang hỏi Phượng Minh: “Tiểu nữ hài hôm nay Minh vương đặc ý phái tới tặng đồ cho ai gia, hình như tên Thu Lam thì phải?”
Phượng Minh đang rầu thối ruột vì không có cơ hội đề cập tới chuyện ấy, vừa bắt được câu này thì gật lấy gật để, mở miệng cũng hùng hồn không ít: “Nàng là Thu Lam. Thần có chuyện đang muốn thỉnh thái hậu…”
Thái hậu nhẹ nhàng phất tay chặn lời Phượng Minh đoạn thẳng người nhẹ nhàng nói: “Các ngươi lui xuống cả đi.”
Nhóm thị nữ gồm đám Thu Nguyệt ai nấy đều thi lễ lui ra. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, thái hậu mới thở dài nói: “Chuyện Minh vương nói ai gia đương nhiên cũng biết và cũng chính vì nó mà ta mới di giá tới đây. Đồng Nhi kia tính khí chẳng khác nào một đứa nhỏ ngỗ nghịch không biết thiệt hơn, sắp thú thê đến nơi còn ham chơi vô độ. Cũng khó trách lại khiến Minh vương nổi giận. Ta đã giáo huấn nó, sau này không cho phép nó quậy phá nữa.”
Phượng Minh giật mình, cậu không nghĩ thái hậu lại có thể dùng mấy lời lẽ nhẹ bẫng như thế để giải vây cho Đồng Nhi mới vội vàng chen vào: “Thái hậu, chẳng qua lần này may mắn đánh lên người Dung Hổ bằng không nếu là Thu Lam thì chẳng phải…”
“Nhắc tới Dung Hổ, ai gia cũng có chuyện muốn nói với Minh Vương.” Thái hậu bỗng nhiên nghiêm mặt lại.
Nàng là thân mẫu của Dung Điềm, một mình chấp chưởng hậu cung bao năm, uy thế hiển lộ thì dẫu đến Phượng Minh cũng bị áp chế vài phần. Rồi chẳng để Phượng Minh có dịp mở miệng, nàng đã thở hắt ra nói: “Những người theo hầu Minh vương đều do một tay Đại vương tuyển lựa. Ai trong số họ cũng là nhân tài hiếm có chốn nhân gian, thân phận còn là thị tòng thị nữ cao quý, trong cung có được mấy người cả gan mạo phạm. Nhưng, Minh vương cũng nên tự mình quản giáo chúng nghiêm khắc mới phải. Như Dung Hổ kia, ỷ có sự sủng ai của Minh vương mà hôm nay dám cả gan đánh cả Đồng Nhi. Chuyện ấy Minh vương có biết hay không?”
Phượng Minh reo hò ầm ĩ trong lòng, nhưng vừa dòm sắc mặt thái hậu đã biết không thể lộ vẻ hứng chí ra được mới đành thản nhiên trả treo: “Thần không biết.” Đoạn lại trầm ngâm lúc lâu rồi ưỡn ngực tự hào nói: “Có điều từ trước tới nay Dung Hổ chưa từng tự ý xuất thủ. Giờ y đánh Đồng Nhi, nhất định phải có khúc mắc chi đó.”
Thái hậu chau cặp mày phượng: “Đồng Nhi không thể so với người khác, sao Dung Hổ lại dám xuống tay?”
Phượng Minh cũng nhăn tít cả mày lại: “Sao Đồng Nhi lại không được đánh?”
Vậy mà thái hậu phải lặng lại rất lâu mới dùng một nhìn nghi hoặc rất điềm nhiên mà vặn lại Phượng Minh: “Đại vương chưa từng nói với Minh Vương?”
“Nói gì kia ạ?”
Thái hậu thận trọng cân nhắc một hồi mới lên tiếng hỏi: “Thân phận của Đồng Nhi, Minh vương có biết không?”
“Dung Điềm có nói qua,” Phượng Minh nỗ lực đào bới trí nhớ: “Hắn là cháu Đồng Kiếm Mẫn tướng quân, cũng là độc tử của đại ca Đồng tướng quân, ngang hàng trưởng tử Đồng gia. Trước kia hắn đã cùng lớn lên với Dung Điềm, sau còn học qua vài năm võ nghệ có thể tự do ra vào vương cung, là bảo bối của cấm cung. Nhưng dù có là vậy, hắn cũng không thể làm mưa làm gió ở đây, thậm chí còn dám xúi giục đám quý nhân chòng ghẹo thị nữ.”
Thái hậu trầm mặc không lên tiếng, nửa ngày sau mới thở nhẹ ra: “Chuyện này cũng không phải trọng điểm. Minh vương có biết mẫu thân của Đồng Nhi là ai không? Bà ấy chính là tiểu cô, là huynh muội cùng phụ khác mẫu của Đại vương quá cố.”
Phượng Minh đang định mở miệng độp lại, đầu óc đã kịp bắt kịp mà đại biến sắc mặt, thình lình bật dậy kinh ngạc thốt lên: “Vậy chẳng phải Đồng Nhi là… chẳng phải là….” Rồi cứ thế chiếu quả mắt kinh dị vào thẳng Thái hậu.
Thái hậu ung dung gật đầu nói tiếp: “Không sai. Vương thúc An Tuần vô hậu, Đại vương lại không chịu tiếp cận nữ sắc, nên tính ra hậu nhân vương tộc có thể tiếp nhận vương vị Tây Lôi chỉ có thể là Đồng Nhi, hoặc con Đồng Nhi.”
Rốt cuộc Phượng Minh cũng hiểu được lý do tại sao Dung Hổ thể nào cũng ăn phải quả đắng nếu dám ra tay với đám cậu ấm cô chiêu kia. Vì y trăm triệu lần cũng không dám động thủ thật sự với kẻ tương lai sẽ thừa kế vương vị đó.
Theo lời Thái hậu, nếu Dung Điềm quả thực không có hậu nhân, Đồng Nhi kia sẽ vì có mẫu thân mang huyết thống tôn quý mà có thể trở thành chủ nhân mới của Tây Lôi. Mà cho dù hắn có chết sớm hơn Dung Điềm thì con hắn cũng có tư cách thừa kế đất nước này.
“Trừ bỏ Đồng Nhi chẳng lẽ không còn ai mang huyết thống vương tộc Tây Lôi ư?”
Thái hậu cười khổ: “Đồng gia là trọng thần của Tây Lôi, lại thêm Đồng Nhi là đứa nhỏ có huyết thống thân cận nhất với vương tộc, Minh vương còn muốn ai gia phải làm sao đây?” Nàng nhẹ nhàng đứng lên, khẽ vỗ tay, đám thị nữ đang chờ bên ngoài liền nối đuôi nhau tiến vào, thủ lễ đợi phân phó.
“Đồng Nhi còn nhỏ, có nhiều lúc tuỳ hứng này kia, thỉnh Minh vương lượng thứ cho đôi phần. Ta chỉ cần thấy mọi người trong vương cung hoà thuận bên nhau lòng đã thanh thản ít nhiều rồi.” Đoạn lại dặn dò thị nữ tuỳ thân: “Để lại hương trà mới được tiến cống bên ta cho Minh Vương và Đại vương cùng nếm thử. Hồi cung thôi.”
Phượng Minh tự mình đi tiễn Thái hậu rồi lại ôm một bụng hậm hực quay về. Dung Hổ và Thu Lam đã sớm cúi gằm đầu đợi sẵn bên trong, vừa thấy sắc mặt Phượng Minh xầm xì, cả hai đã thấy bứt rứt không yên.
Dung Hổ nghiến răng nói: “Đồng thiếu gia là do tiểu nhân đánh, Minh vương cứ nói một lời, tiểu nhân sẽ đi lĩnh tội mặc hắn xử trí.”
Thu Lam cũng ngẩng phắt lên, đôi mắt hoe hoe mà khẽ khọt: “Này là hoạ nô tỳ gây ra, Minh vương muốn phạt cứ phạt mình Thu Lam.”
“Haiz, không ngờ làm đến Minh Vương rồi mà cũng phải cố kỵ lắm điều thế. Ta nghĩ ngay đến Dung Điềm chắc cũng không thể tuỳ ý xử phạt cái tên ranh họ Đồng kia…” Phượng Minh ủ dột nửa ngày trời mới quay sang soi soi Dung Hổ một cách cổ quái: “Dung Hổ…”
“Có tiểu nhân.”
“Lần sau động thủ báo thù nhớ đeo mặt nạ.”
“Minh Vương?”
“Không rõ sao?”
Hai mắt Dung Hổ sáng bừng lên: “Tiểu nhân hiểu.”
Căn phòng im phăng phắc trong tích tắc rồi chợt bùng lên một tràng cười ngầm ý của ba người. Thu Nguyệt ló đầu qua tấm mành, lanh lẹ bước vào trong hỏi han: “Sao Minh Vương lại đột nhiên hứng chí vậy? Mới rồi khi Thái hậu đi ra sắc mặt người còn khiến chúng nô tì sợ hãi lắm mà.”
Phượng Minh nháy mắt với Dung Hổ đoạn quay sang tươi cười với Thu Nguyệt: “Tới đúng lúc lắm, mau pha loại trà Thái hậu mới đem tới để ta nếm thử một chút.”
“Này là loại tốt nhất đó a. Tì nữ nghe nói chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ mấy hôm sau vẫn vương vấn dư hương.”
Thu Nguyệt tíu tít chạy đi pha trà, Thu Lam cũng không còn thút thít mà chạy ra ngoài tìm bắt Thu Tinh.
Đương khi mọi người quây quần ngồi quanh bàn thưởng trà, Phượng Minh lại lười nhác vặn vặn người: “Các ngươi ngồi đây, ta ra ngoài đi dạo vài vòng.”
Dung Hổ cũng vội vàng đứng dậy nhưng lại bị Phượng Minh ấn thụp xuống, cậu cau mày nói: “Này, ta vẫn ở trong Thái tử điện, đừng có suốt ngày bám theo thế chứ.”
Một mình rời khỏi phòng, cậu chắp tay đi lòng vòng dọc hành lang. Chuyện Đồng Nhi gây sự khi nãy khiến lòng cậu rối bời khôn tả. Liên hệ trực tiếp với chuyện này có thể thấy được chỗ khó khăn của một kẻ làm vương như Dung Điềm. Ngăn trở trùng trùng không chỉ có mình địch quốc lom lom như hổ đói rình mồi mà, ngay cả chốn vương cung cũng âm ỉ sóng trào. Tên tiểu tử họ Đồng kia ngay đến Thu Lam cũng dám động thì hẳn đã phải thổi đầy chướng khí khắp cả hoàng cung này rồi; đã thế đại bộ phận thiện binh dũng tướng của Tây Lôi còn nằm cả trong tay Đồng Kiếm Mẫn nữa.
Phượng Minh nghĩ nhức đầu nát óc lại không khỏi áy náy cồn cào. Cậu xấu hổ vì ngày thường đã không cùng Dung Điềm phân ưu thì chớ lại còn hết lần này lượt khác đâm đầu tìm phiền toái. Haiz, không biết làm sao mà Dung Điềm vẫn giữ được tâm trạng tốt đến thế.
Áy náy trong lòng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hỗn độn. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu quả thực đã thiếu nợ Dung Điềm quá nhiều. Phượng Minh vừa vội vã định chạy đến chỗ Dung Điềm đang nghị sự ở phía kia của Thái tử điện lại chợt khựng lại trù trừ. Cứ thế này ngang nhiên xông thẳng vào chẳng phải còn rước thêm gấp bội phiền toái cho hắn hay sao?
Lo lắng vừa sinh đã phải lo được lo mất đủ điều. Phượng Minh cứ quanh quẩn nơi hậu viện đi không được, đứng không xong.
“Minh Vương đang suy tư gì vậy? Nhập thần quá đỗi như thế.” Một giọng nam thanh thuần chợt vang lên sau lưng, âm vực nhu hoà như tê tửu trầm lắng.
Phượng Minh ngạc nhiên quay lại, một thân người tuyệt mỹ liền nhập vào tầm mắt.
Bạch y thắt đai lam ngắt nhàn nhã một góc tiểu đình viên, cánh tay thon dài tựa hờ trên mặt thạch bàn, song chưởng lơi lả nâng cặp má đào kiều diễm. Hay cho một bức mỹ nhân đồ xảo đoạt thiên công khiến mắt người mải miết.
Nguyên lai là Lộc Đan.