Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 10:





Sau khi hiệp nghị được định ra, đãi ngộ của Phượng Minh tựa hồ đã nhảy từ tù nhân lên thẳng khách quý trong nháy mắt. Nhưng thực ra mọi thứ trên cơ bản cũng chẳng thay đổi gì mấy, ở thì vẫn cứ là phòng ấy, ăn thì vẫn cứ là món ấy.
Nói cho cùng, sau khi nắm được chóp rồi, thì làm gì có chuyện Lộc Đan ngược đãi cậu.
Nhưng mỗi ngày Lộc Đan lại đến, lại thân thiết hỏi han. Phượng Minh thừa hiểu Lộc Đan chỉ hy vọng mình nhanh nhanh chóng chóng truyền thụ binh pháp cho y đi, nên lại càng có ý xấu cù nhây cù nhưa, nói: “Xin chớ trách Phượng Minh không tin được quốc sư. Chuyện dùng binh pháp để đổi lấy bình an của Phượng Minh, vẫn nên để đến lúc gặp được Đông Phàm vương hẵng hay. Dù sao Phượng Minh cũng đang như cá nằm trên thớt, xử trí thế nào đều ở một tay quốc sư, mà hiện tại, cũng chỉ có mình quốc sư mới có thể đổi ý.”
Lộc Đan cũng không phải tay mơ, đối với cách chơi xấu của Phượng Minh, vẫn rất bình thản mà nhẹ nhàng cười: “Minh vương nói phải, gặp Đại vương rồi hẵng nói tiếp.”
Chẳng dễ dàng gì y mới lừa được Phượng Minh truyền thụ binh pháp, hơn nữa toàn bộ kế hoạch cũng đã thành công được hơn nửa, đương nhiên không muốn trở mặt với Phượng Minh, đành phải lệnh cho đoàn thuyền tăng tốc.
Phượng Minh ở lại trên thuyền vẫn vì lý do an toàn mà bị hạn chế không được tự do đi lại như cũ. Khi không có Lộc Đan ở cạnh, cậu thường tựa người vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn cảnh sắc lướt qua hai bên bờ sông.
Trời đã bắt đầu vào đông, càng xuôi về phương Bắc, cảnh vật càng thêm tiêu điều xơ xác. Những cơn gió mang theo hơi lạnh thổi thốc qua, đủ khiến người ta lạnh run lẩy bẩy.
May mắn thay những thị nữ tuỳ thân Lộc Đan phái tới hầu hạ Phượng Minh cũng chịu khó, thi thoảng lại đảo qua coi chừng đám ấm lô, nên Phượng Minh không đến mức bị lạnh.
Cửa phòng khẽ khàng bật mở, lại có người cầm thêm củi tiến vào. Phượng Minh lặng lẽ ngồi nhìn nàng châm lửa, đột nhiên nói: “Màu da của ngươi, không trắng giống người Đông Phàm thì phải.”
Thị tì tuỳ thân tuy lanh lợi, nhưng lại không ưa chuyện trò, thậm chí lúc nào cũng tỏ vẻ nhút nhát, khiến Phượng Minh hay liên tưởng đến Thái Thanh. Nghe Phượng Minh nói vậy, thị tì kia chợt cúi đầu nhỏ nhẹ nói: “Hồi bẩm Minh vương, nô tì lớn lên ở Đông Phàm. Nhưng nô tì không phải người Đông Phàm, mà là người Đồng Quốc.”
“Đồng Quốc?” Phượng Minh nghĩ ngợi: “Đó không phải láng giềng của Tây Lôi sao? Ngươi chỉ là một cô gái, sao lại xa nhà vạn dặm tới Đông Phàm?”
“Sao có chuyện nguyện ý được ạ? Nô tì bị kẻ xấu lừa bán tới Đông Phàm. Những kẻ buôn người xấu xa đó tìm đến tận cửa, lừa con gái để bán đi những nơi rất xa. Cha mẹ nô tì chỉ sợ đã nghĩ nô tì chết mất xác rồi.” Người thị tì đưa tay chấm chấm nước mắt, đoạn thu dọn những chiếc lô: “Ấm lô đã chuẩn bị xong, nếu Minh vương vẫn thấy lạnh, cứ gọi nô tì vào châm thêm lửa.”
Nàng rời khỏi phòng, nhưng chưa đến một lát sau đã quay lại, trên tay bưng một chiếc khay nhỏ, trong có để một bầu rượu cùng một cái chén con, sắc mặt ửng đỏ: “Đây là loại rượu đặc sản của Đông Phàm, là loại quốc sư thích uống nhất. Nô tì có rót một chút đem đến đây, Minh vương nếu thích hãy nhấp một ly, có thể chống lạnh. Nhưng nếu người không muốn, thì để nô tì đem đi vậy.”
Phượng Minh gật đầu: “Ta biết, ngươi cứ để lại đi.”
Người thị tỳ đặt xuống bàn, liền xoay người đi ra.
Thuận tay rót một chén, hương vị quả nhiên không tồi. Có chút thanh ngọt, không cay nồng như những loại rượu khác, xuống đến cổ họng, còn ấm dịu khiến người ta nhất thời sinh buồn ngủ.
Dù sao cũng nhàn rỗi, Phượng Minh bất tri bất giác uống liền ba bốn chén, chợt phát hiện cảnh vật trước mắt bắt đầu nhảy nhót loạn lên. Hỏng bét, loại rượu này tuy ngọt, nhưng nồng độ lại rất mạnh. Loạng choạng đứng lên, mới không để ý một chút, đã suýt nữa ngã sấp xuống.
Phía sau lưng chợt có tiếng kinh hô của Lộc Đan: “Minh vương cẩn thận!”
Phượng Minh say mềm đã ngã thẳng vào lòng tuyệt thế mỹ nhân. Khuôn mặt tuấn mỹ nhiễm thượng một màu đỏ hây hây đáng yêu động lòng người, Phượng Minh cười ngô nghê ngóc đầu khỏi ngực Lộc Đan, ú ớ: “Thì ra là quốc sư. Ta nếm thử một ít mỹ tửu của Đông Phàm, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lộc Đan không ngờ tửu lượng của Phượng Minh lại kém cỏi đến thế, đành dở khóc dở cười nói: “Nếu Minh vương không thể uống thì hãy uống ít đi. Rượu này ngấm rất lâu, người thường không thể uống nhiều được.”
Mắt Phượng Minh bắt đầu long lanh, bộ dạng hết sức khiêu gợi: “Loại rượu này thật giống quốc sư, Phượng Minh không thể ngừng uống. Vào miệng ngọt thơm, sau mới biết lợi hại, thú vị thú vị.” Cậu lắc đầu, loạng quạng đứng lên, phả hơi thở ngọt đẫm hương rượu vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lộc Đan, còn thình lình cắn lấy tai y, nói trong mơ hồ: “Quốc sư thật là quốc sắc thiên hương, ngươi có biết cố sự nhất tiếu khuynh thành không? Đó là mỹ nhân kế trong binh pháp Tôn Tử, chỉ có những mỹ nhân như quốc sư mới có thể thực hiện.” Lảo đảo một cái, cư nhiên ngã sấp xuống sàn, bất tỉnh nhân sự.
Hôm sau khi tỉnh lại, Phượng Minh kêu la ỏm tỏi suốt cả một buổi sáng. Đáng tiếc bên cạnh đã chẳng có Dung Điềm yêu thương thì chớ, lại còn không có đám thị nữ Thu Lam ở cạnh giúp đỡ, chỉ có một cái thị tì, hối hối hả hả tới bưng nước ấm tới đắp trán cho cậu một lúc, rồi lại ngồi vân vê khăn tay lo suông.
Dọc đường đi, không biết bao nhiêu lần Phượng Minh hy vọng mình tỉnh lại sẽ nghe được những tiếng truy sát vang lên đầy trời, rồi Tây Lôi quân sẽ như thần quân ập tới. Nhưng, chuyện thực lại không như nguyện, chuyến hành trình vẫn xuôi chèo mát mái.
Đã hai ba ngày trời Lộc Đan không hề xuất hiện, không hiểu có phải có chuyện gì xảy ra nên tạm thời rời đi không, nhưng Phượng Minh có dò hỏi mấy lân, cũng chỉ nhận được câu trả lời, quốc sư đang rất bận bịu.
Lại thêm mấy ngày trôi qua, chợt một hôm có người vào báo: “Minh vương, chúng ta phải xuống thuyền.”
Phượng Minh ngạc nhiên hỏi lại: “Đã đến Đông Phàm rồi?”
“Đâu có nhanh vậy?” Thị tòng nói: “Quốc sư nói chúng ta sẽ không ngồi thuyền nữa.”
Nửa canh giờ sau, quả nhiên nghe thấy tiếng thuyền cập bờ. Vài tên thị vệ cao lớn đi tới, cung kính mời Phượng Minh xuống thuyền. Phượng Minh đi giữa vòng kềm kẹp của chúng xuống tới bờ sông.
Trên bờ đã sớm chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa hoa lệ, Phượng Minh vừa lên xe, liền phát hiện Lộc Đan đang ngồi tựa cửa sổ trầm tư. Nghe động, y liền quay sang mỉm cười với cậu: “Vừa xuống thuyền lại phải ngồi bó gối trong xe ngựa, hẳn Minh vương sẽ cảm thấy không quen lắm đâu.” Trong chớp mắt đôi song phong tình mâu lay động, quả nhiên đẹp đến không gì bì kịp.
Phượng Minh lẳng lặng ngồi xuống một góc. Mã xa chậm rãi chuyển động, tiếng lọc cọc đơn điệu của trục xe bắt đầu vang lên.
“Có một chuyện, không biết Minh vương có chịu nói cho ta không?” Lộc Đan nhìn như thể chỉ vô tình vuột miệng: “Không biết mỹ nhân kế, xuất phát từ đâu?”
“Binh pháp Tôn Tử.” Phượng Minh cũng như thể đang thuận miệng.
“Vậy không biết… soạn giả ấy là ai?”
Phượng Minh trầm ngâm trong tích tắc, lộ vẻ đăm chiêu, thở dài nặng nề: “Người là sư phụ dạy binh pháp của ta. Người cả một đời ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng chỉ viết ra bản kỳ thư tuyệt thế, trong đó có một quyển gọi là binh pháp Tôn Tử, truyền thụ cho ta. Hiện giờ cuốn binh pháp Tôn Tử ấy đang được Dung Điềm tôn sùng như quốc bảo, và cất giấu cẩn mật trong thâm cung. Kế liên hoàn thuyền sử dụng trong chiến dịch A Mạn giang năm ấy, cũng chính là một trong cuốn binh pháp kia.”
Lộc Đan thoáng động, vội hỏi: “Vậy còn bản kia?”
“Bản kia…” Phương Minh thành thật đáp: “Ban kia là binh pháp Trọng Tôn Tử, lợi hại hơn nhiều so với binh pháp Tôn Tử.”
“Binh pháp Tôn Tử, binh pháp Trọng Tôn Tử… Những cái tên do tôn sư đặt thật kỳ quái.”
“Quốc sư nói không sai.” Phượng Minh nghiêm mặt nói: “Sư phụ ta từng nói, “Binh pháp Tôn Tử vốn phức tạp lại đa biến đa diệu, muốn hiểu biết cặn kẽ, phải mất đến ba đời nghiền ngẫm, nên mới đặt tên là binh pháp Tôn Tử. Còn về phần binh pháp Trọng Tôn Tử, thì bởi vì ghi chép lại những binh pháp ảo diệu hơn. Đương nhiên, cũng còn những nguyên do khác, tính danh của sư phụ ta có một chữ Tôn, nên được người trong sơn cốc tôn xưng là Tôn Tử.” Cậu vì phải bịa mấy chuyện bá láp mà ngoài mặt phải giả đò nghiêm trang, nhưng bên trong đã sớm cười thầm đến đứt ruột.
Tin tình báo này nhất định sẽ được Lộc Đan coi như trân bảo đưa tới chỗ Đông Phàm vương. Rồi thể nào, chẳng bao lâu sau, binh pháp Tôn Tử cùng binh pháp Trọng Tôn Tử sẽ trở thành hai từ mà bất cứ một quân chủ quốc quân nào cũng thèm rỏ dãi. Nói không chừng, còn phái người đi khắp nơi cùng chốn để tìm được ra vị đại sư binh pháp Tôn tử.
Cười thầm trong bụng, nhưng chỉ có Dung Điềm mới biết được chi tiết cái của nợ kia thôi.
Dù sao đang nằm trong tay địch, hy vọng bỏ trốn tạm thời vô vọng, thì trước mắt quấy được phá được thì cứ quấy cứ phá đi vậy. Chứ ai mà tin một người đại đỉnh đỉnh đỉnh như Minh vương lại có thể chuyên trò tán hươu tán phét được?
Cái này gọi là nỗi khổ của những người hiện đại khổ công mua vui cho đời. Tuyệt diệu!
Nửa sau của chuyến hành trình, ngoại trừ những chuyện kế sách binh pháp cụ thể, thì tất cả mọi vấn đề khác Lộc Đan đưa ra, Phượng Minh đều có biết cũng không đáp, thái độ vô cùng nghiêm chỉnh. Dọc đường đi, vô số những tin tình báo trọng yếu đều lũ lượt được khoái mã đưa tới chỗ Đông Phàm vương, mà ngay đến Phượng Minh, gốc rễ của chúng, cũng không nhớ rõ mình đã ba hoa nhiều ít thế nào.
Tuyệt là tuyệt ở chỗ khi cậu nói dối vẫn trưng ra một bộ mặt thuần khiết vô cùng, không những hợp tình hợp lý, lại còn khiến chính Lộc Đan cũng phải tin đến sái cổ, bị hù lên doạ xuống mấy lần.
Gần nửa tháng trời, Phượng Minh đã giỡn mặt hệ thống tình báo của Đông Phàm đến chán chê, mà cỗ mã xa họ đang ngồi, cũng đã tiến vào quốc đô của Đông Phàm – Bình Tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.