Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 17:





Hôm sau chính là ngày tuyên án.
Cơn đại tuyết đã ngừng từ sáng sớm, thái dương cũng theo đó mà nhô ra, toả hơi ấm dìu dịu, khiến mọi người đều thích thú.
Tế sư viện cũng không hề keo kiệt. Trời còn tờ mờ sáng đã dọn lên một loạt điểm tâm nóng hôi hổi chưa nói làm gì, bữa trưa tổng cộng tám món chính, thịnh soạn gấp mấy lần hôm trước. Bữa tối thì khỏi nói, còn khoa trương gấp bội. Đồ ăn đưa tới phải bốn gã thị vệ lực lưỡng mới vác vào nổi. Những món ngon bánh ngọt đủ loại hình đủ kiểu dáng xếp tràn lan trên bàn không hết, phải bày sang cả một chiếc bàn lớn khác. Cũng khó trách, chỉ nguyên một đĩa dê nướng nguyên con vàng ươm thôi, cũng đã đủ chiếm non nửa mặt bàn rồi.
Chỉ sợ tất cả những món ăn vương tộc Đông Phàm sử dụng từ trước tới nay, đều được nhất loạt dâng lên cùng một lúc.
Phượng Minh trợn tròn mắt nhìn những của ngon vật lạ mà có khi cả đời cậu cũng ăn không hết, lắc đầu cười khổ: “Ở chỗ ta có một phong tục, nếu phạm nhân trong ngục bị phán tử tội, thì quản ngục sẽ cho hắn ăn một bữa thật no, để tránh xuống âm giới thành quỷ đói. Đông Phàm của các ngươi không phải cũng có tập quán đó đấy chứ?”
“Ở Đông Phàm, chỉ có quý tộc mới được hưởng đặc quyền này.”
Hai người im lặng, đối diện với những món sơn hào hải vị trên bàn mà không có một chút vị khẩu, chẳng ai buồn nhấc đũa.
Lộc Đan lấy một bầu rượu: “Minh vương, lát nữa sẽ phải ra khỏi đây, trong sơn động vừa âm u vừa lạnh lẽo, hãy uống chút rượu cho ấm người.” Đoạn rót một chén, đẩy đến trước mặt Phượng Minh.
“Đa tạ.” Phượng Minh cũng rất khí khái, nhấc chén nhỏ, một hơi cạn sạch, đặt mạnh chiếc chén rỗng xuống mặt bàn: “Sự khó khăn nhất ngàn đời chính là chết. Ta không sợ chết, nhưng… Nhưng sợ hắn biết, rồi sẽ thương tâm…” Thấy Lộc Đan nhìn, Phượng Minh khẽ nhếch mép cười: “Ta biết quốc sư đang nghĩ gì. Nói thật với quốc sư, ta không tin Dung Điềm đã chết. Không tận mắt nhìn thấy xác của hắn, ta còn tin hắn vẫn sống.” Sống mũi cay xè, Phượng Minh nằm phục xuống bàn, khóc thành tiếng.
Lộc Đan nhìn đăm đăm vào cậu trong một tích tắc, không mở lời khuyên giải, chỉ đơn thuần cầm lấy chén rượu, rót đầy một ly.
Phượng Minh dù nằm sấp trên bàn, nhưng tay lại như có mắt, rượu vừa rót tràn, lập tức duỗi ra, ngửa đầu cạn một hơi, rồi lại tiếp tục gục xuống nức nở.
Lộc Đan vừa rót rượu cho cậu, vừa tự nhiên uống một mình, cuối cùng chậm rãi nói: “Minh vương, bầu rượu đã cạn rồi.”
Phượng Minh ngừng khóc, ngồi thẳng dậy, ném thẳng chén rượu trên tay xuống sàn. Xoảng một tiếng, chén bích ngọc thượng đẳng vỡ nát.
Cậu kéo tay áo, quẹt nước mắt lem nhem, đoạn ngỏng lên nhìn Lộc Đan, nhe răng cười: “Không được để đám nữ nhân kia biết ta đã khóc đâu.” Đôi con ngươi linh động, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, khiến ngay cả Lộc Đan cũng phải ngây người.
Cạch. Phiến cửa đóng mở toang, giới luật tế sư dẫn theo vài tên thị vệ tiến vào.
“Ba ngày hạn đã kết thúc, thỉnh quốc sư cùng Minh vương tới Thánh hồ lĩnh tội trước thần linh.”
Đi dọc hành lang theo giới luật tế sư, trước mắt liền xuất hiện một cầu thang bằng đá sâu hoắm dẫn xuống dưới. Khi Phượng Minh được đem lên đây, vì cũng là lúc hôn mê bất tỉnh, nên cậu không biết đường đi cụ thể, nhưng cũng lờ mờ biết chỗ bọn họ bị giam hẳn phải ở tầng thượng của Thiên địa cung, hay nói ngược lại, Thiên địa hồ chắc chắn phải ở bên dưới cái cầu thang này.
Trước sau, trái phải xung quanh hai người đều có thị vệ áp tải, tạo thành một phương trận giám thị hoàn mỹ. Phượng Minh đánh giá những khối cơ lưng đang gồ lên của gã thị vệ phía trước, rõ ràng toàn thân gã đang ở trạng thái báo động cảnh giác triệt để, sẵn sàng ứng phó với tình hình đặc biệt phát sinh. Cậu hít một hơi, kế hoạch bỏ trốn giữa đường lập tức bị vứt bỏ. Những bậc thang đá hun hút, dài lê thê, quanh quanh co co.
Lộc Đan vừa đi, vừa rì rầm bên tai Phượng Minh: “Thiên địa cung có một nửa là cung điện, một nửa còn lại là sơn động tự nhiên, thang đá này được tạc theo cấu tạo của sơn động. Địa thế cung rất cao, bên trong lại rộng lớn, có thêm vách đá ngoài mặt vô pháp tấn công, nên có thể xem là cung điện dễ thủ khó công nhất trong số mười một quốc gia đương thời. Nếu không phải như thế, thì bản quốc sư ta lẳng lặng san bằng tế sư viện này trong một đêm, ếm tin, bố cáo thiên hạ bọn họ lâm bạo bệnh mà chết, có khó gì?” Y u oán thở dài một tiếng.
Phượng Minh biết Lộc Đan giờ lâm phải thế anh hùng mạt lộ, khó tránh khỏi đồng bệnh tương lân, hạ giọng nói: “Quốc sư đừng tuyệt vọng, nói không chừng khi chúng ta xuống đến nơi Đại vương đã hoàn thành xong nhiệm vụ, Thiên địa hồ sẽ hiển hiện thần tích ngay trước mặt chúng ta.” Khẩu khí cũng không mấy tự tin.
Thiên địa cung quả nhiên rất lớn, xuống khỏi thang đá, lại phải đi vào một hành lang sâu hun hút như thể không có lối thoát, ánh sáng len tới đây càng lúc càng yếu ớt. Mấy tên thị vệ đợi sẵn ở lối vào, thấy bọn họ đến, liền vội vàng châm đuốc, đi tới trước dẫn đường. Đi trong thông lộ chừng một khắc, qua khỏi một khúc quẹo, đã thấy Thiên địa hồ xuất hiện trước mắt. Phượng Minh nhìn chăm chăm, màu lam trong văn vắt, không hề có một dấu hiệu biến đổi nào.
Tổng trưởng tế sư dẫn chúng tế sư đứng trước hồ, lạnh lùng nhìn Lộc Đan và Phượng Minh bị áp tải đến trước mặt, nói: “Ba ngày nay, thần tích không hề xuất hiện, đủ để chứng minh kẻ này không được thần linh phù hộ. Hắn khinh nhờn thần linh nguyền rủa thánh cung, tội xử tử. Có thần linh cao cao tại thượng, toàn thể tế sư viện ta đề ra phán quyết như vậy, quốc sư có dị nghị gì chăng?”
Lộc Đan từ từ kéo chiếc mạng che mặt xuống, cặp mắt đẹp đảo qua bọn chúng một lượt, tức thì ánh diễm quang lan đi khắp nơi, chói loá như mặt trời, khiến đám lão bà không mở nổi mắt. “Hẳn tổng trưởng tế sư đã lâu lắm rồi chưa thấy lại gương mặt mê hoặc quân vương này? Tiếc rằng vì sợ tế sư viện tung lời đồn tổn hại đến Đại vương, nên ta phải luôn đeo tấm mạng này ra vào vương cung. Nếu sớm biết có ngày phải chết trong tay các ngươi, lẽ ra Lộc Đan ta nên ngày ngày trương khuôn mặt khiến các ngươi điên cuồng vì đố kị này, đi lại khắp nơi mới đúng.” Y cười gằn mấy tiếng, khuôn mặt thình lình lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tổng trưởng tế sư không cần lo lắng, ta đường đường là một quốc sư, lời đã nói ra tuyệt không lấy lại. Vị khách nhân này, là người Lộc Đan ta mời đến, không can hệ đến Đại vương. Ngươi muốn giết, cứ việc xuống tay. Nhưng nếu ngươi dám chạm đến một sợi lông trên người Đại vương, thần linh sẽ đày ngươi xuống chín tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp chịu khổ hình!”
Khuôn mặt nghiêm nghị của y tận hiển âm độc, lời nói ác liệt như kim châm, chọc thẳng vào tim từng người có mặt, tổng trưởng tế sư biến sắc, lông tơ dựng thẳng. Một trận âm phong rít qua, hàng đuốc điên cuồng chập chờn, khiến những chiếc bóng đổ dài trên vách động không ngừng vặn vẹo. Ngay cả Phượng Minh vốn chủ động giữ vẻ khí phách hiên ngang, cũng không khỏi co đầu rụt cổ. Tổng trưởng tế sư ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào Lộc Đan trong phiến khắc, khoé miệng thoáng qua một tia âm hiểm: “Thỉnh quốc sư tới lĩnh tội trước thần linh.”
Vài tên thị vệ đi tới, bức Phượng Minh và Lộc Đan đi về một góc nham động. “Bọn chúng định giở trò gì?” Phượng Minh phát giác bầu không khí tà ác hít thở không thông trong động, liền thì thầm hỏi Lộc Đan.
Lộc Đan hoàn toàn bình tĩnh, thản nhiên nói: “Giết chúng ta.” “Á? Mau nghĩ biện pháp kéo dài thời gian đi! Không chừng Đông Phàm vương sẽ lập tức chế trụ tình hình cũng nên!” “Minh vương đừng lo, còn vài nghi thức cần thiết nữa.”
Dưới ánh đuốc ngả dài, hiện ra một cái vũng đá. Đường kính của nó không lớn hơn hai bàn tay chụm lại, bên trong cũng rỗng không, cạn không còn một giọt nước. Phượng Minh và Lộc Đan bị đẩy tới trước cái vũng, bị cưỡng chế quỳ xuống. Một gã thị vệ nói: “Đưa hai bàn tay lên trước, tì xuống cạnh Lĩnh tội trì.” Lộc Đan im lặng không lên tiếng, lặng lặng làm theo. Phượng Minh nhìn quanh quất xung quanh, cũng đành phải nghe lời, cậu đặt tay xuống cái vũng khô rang bên dưới. Gió lạnh từng đợt rít quanh cổ khiến cậu không khỏi rùng mình, buột miệng thì thào: “Bọn chúng không định chặt tay chúng ta ngay ở đây đấy chứ? Ông trời ơi, giết thì cũng thôi đi, sao phải dùng đến loại thủ pháp vụn vặt này?”
“Không phải chặt tay, là cắt cổ tay, để máu chảy xuống Lĩnh tội trì. Khinh nhờn thần linh ngay trong thánh điện chính là phạm trọng tội kinh thiên, phạm nhân phải dùng chính máu mình để thanh tẩy Thiên địa hoàn. Tổng trưởng tế sư sẽ sai người dựng cầu gỗ để tới giữa hồ, tự tay lấy xuống Thiên địa hoàn ở ngay trên tảng đá lớn ở kia, rồi đặt Thiên địa hoàn vào Lĩnh tội trì…” Phượng Minh nhắm mắt rên lên: “Sau đó cắt cổ tay của chúng ta, kêu bọn thị vệ ghìm chúng ta, cho đến khi toàn bộ máu chảy hết, chúng ta biến thành hai cái xác khô, còn Thiên địa hoàn thì được tắm một đống máu mới.” “Minh vương, thỉnh đừng có khinh nhờn Thánh hoàn nữa.” “Được rồi, ngươi mau tự dùng máu tắm rửa cho nó đi, còn thánh…”
Phượng Minh tròn mắt, bỗng có chút mong đợi: “Tiểu cầu không phải sẽ tự động đóng vết thương để tránh mất máu quá nhiều hay sao? Cái đó… thế nếu miệng vết cắt từ từ không chảy ra máu nữa, có tính là thần linh ám chỉ không được giết tội nhân này, phải đem thả hắn ra không?” “Ai mà chẳng có hiện tượng miệng vết cắt ở cổ tay dần không ứa máu nữa, sao có thể tính là thần tích được Minh vương? Đám thị vệ tên nào cũng lăm le chuỷ thủ trên tay, chỉ cần máu đình lại một khắc, chúng sẽ cứa vào vết cắt sâu thêm một tấc, cho đến tận lúc chúng ta chết. Minh vương nhìn đi, cây cầu gỗ tạm thời đã đắp xong rồi kìa. Tổng trưởng tế sư sẽ đi đến tảng đá giữa hồ ngay bây giờ đó.”
Phượng Minh nhìn theo tầm mắt y, tổng trưởng tế sư vừa đến hòn đá giữa hồ, đến chỗ chỉ cần vươn tay là đã có thể chạm vào Thiên địa hoàn. Nhưng bà ta không vội lấy ngay, mà quỳ xuống bái lạy ba lượt đại lễ, dập đầu trên tảng đá lạnh như băng, miệng không ngừng rì rầm. Đám tế sư cũng phủ phục xuống chung quanh Thiên địa hồ, không hề nhúc nhích.
Trong sơn động, im lặng đến thần kỳ, chỉ có những tiếng chú ngữ cổ quái trong miệng tổng trưởng tế sư mơ hồ vang vọng, áp lực đè nén khiến người ta không dám thở mạnh. Mọi sự chú ý của mọi người dồn hết vào viên Thiên địa hoàn đang được nhấc lên, chỉ duy có Phượng Minh là chăm chăm nhìn vào hồ nước xanh trong veo bên dưới. Cứu mạng, cậu không muốn dùng máu để tắm rửa cho một hòn đá đâu! “Này, ngươi có cảm thấy, hồ nước bên trong hình như đang thoát bọt khí không?” Phượng Minh dùng bả vai huých huých Lộc Đan.
“Không thấy.” Lộc Đan nhìn lướt qua hồ nước, trả lời rất đúng trọng tâm. “Thật sự không thấy?” “Thật sự không thấy.” “Nhìn lại nhìn lại đi, ta cảm thấy nhất định là có khí thoát ra.” Lộc Đan thở dài: “Chuyện tới nước này, Minh vương còn cố tự lừa mình dối người làm gì?” Ở phía bên kia sơn động, tổng trưởng tế sư đã dí môi hôn tảng đá mấy cái, bắt đầu run run đứng lên, nâng viên Thiên địa hoàn chí cao vô thượng lên đầu. Chết chắc rồi, Phượng Minh nhắm chặt mắt, lẩm bẩm: “Dung Điềm, thôi xong đời ta rồi. Ngươi đường đường là Tây Lôi vương, thế mà đến tình nhân cũng không bảo vệ nổi, nhất định sẽ thành vết nhơ to lớn nhất trong sử sách sau này. Mà sử sách chưa tính vội, ta vẫn còn luyến tiếc ngươi lắm, dưới địa phủ ảm đạm thê lương, toàn bọn đầu trâu mặt ngựa, làm gì có ai đẹp trai ngàn lần như ngươi? Mà cho dù có đẹp trai như ngươi, ta cũng không thèm yêu. Ta chết rồi, ngươi thú vương hậu cũng được, tìm Mị Cơ cũng được, nhưng mỗi ngày phải niệm tên bản Minh vương hai trăm lần, không, hai ngàn lần, bằng không ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi.”

Một tràng ba hoa chích choè xong xuôi, Phượng Minh lại tiếp tục hít một hơi thật sâu, định bụng vét tất cả những điều muốn nói với Dung Điềm ra một lượt, nhưng màng nhĩ thiếu chút nữa bị tiếng kêu sợ hãi của Lộc Đan xé rách: “Thần tích! Thần tích xuất hiện rồi! Minh vương mau nhìn xem!” Tim Phượng Minh nhảy vọt lên tận cổ, cậu trừng mắt nhìn về phía Thiên địa hồ.
Giữa hồ nước, bọt khí cuồn cuộn trào lên, chỉ trong khoảnh khắc, cả hồ nước xanh lam xinh đẹp trở nên đục ngầu. Không chỉ thế, mặt hồ càng lúc càng đen xì, và một làn sương dày đặc cũng theo đó không ngừng bốc lên, tụ mà không tán, khiến thánh hồ vốn trong suốt thánh thiện bao nhiêu, giờ lại âm trầm đáng sợ bấy nhiêu.
“Trời ạ, rốt cuộc là cái gì thế này? Cacbon dioxit với đồng sunfuric có thể tạo khí hay sao? Chẳng lẽ là phản ứng toả nhiệt?” Phượng Minh vò đầu bứt tai.
Lộc Đan vui mừng nói: “Mặc kệ là cái gì, thần tích đã xuất hiện, chúng ta thắng rồi.” Đoạn đứng thẳng dậy, cao giọng quát lớn: “Tổng trưởng tế sư đi ngược lại ý chỉ của thần linh, cố ý tổn hại quý nhân được thần linh phù hộ, khiến thần linh tức giận, biến thánh hồ thành đen. Các ngươi đã biết tội chưa?”
Tổng trưởng tế sư vốn đang đứng trên hòn đá giữa trung tâm thánh hồ, khiếp sợ nhìn tất thảy mọi thứ phát sinh dưới chân, lại nghe thấy lời Lộc Đan, không thể không ngẩng lên, gào thét: “Tất cả là tại tên yêu nghiệt nhà ngươi dẫn người ngoài đến nguyền rủa thánh cung!”
“Là tổng trưởng tế sư nhà ngươi không tôn kính thần linh!”
Lúc này không cãi, thì còn đợi đến khi nào? Phượng Minh ngẩng đầu, cũng đứng dậy, học theo câu chửi đổng của mấy mụ đàn bà chanh chua hay thấy trên tivi, tóm lấy một cái, hai tay chống nạnh, giọng cất lên the thé: “Ta đã sớm báo trước, hại ta Thiên địa cung sẽ gặp nạn. Ngươi trước đã không tin, nay còn vu ta nguyền rủa thánh cung. Thần linh vốn niệm tình người thành tâm bái phật lâu năm, định bỏ qua cho một lần, nên ba ngày qua mới không giáng tội, để ngươi kịp nhận ra rồi ngày ngày khoản đãi ta. Ai dè ngươi tâm địa thủ ác, chẳng những không biết quý trọng cơ hội thần linh ban tặng, còn ba lần bảy lượt cố ý hãm hại ta. Được lắm, bây giờ thần linh tức giân giáng tội xuống, huỷ diệt thiên địa hồ. Ngươi đã khiến thánh địa Đông Phàm bị phá huỷ, là tội nhân thiên thu vạn thế, là yêu nghiệt của dân tộc. Còn không mau thức tỉnh, nếu không thần linh nhất định sẽ tiếp tục trừng phạt ngươi…”
“Á á á á á! Á!”
Lời còn chưa dứt, tổng trưởng tế sư đã bất chợt rú lên thảm thiết giữa những làn khói mù dần phủ lên mỏm đá giữa hồ, viên Thiên địa hoàn trong tay tuột ra, vỡ nát bấy trên nền đá. Lần này tất thảy đều kinh hãi, chúng tế sư nơm nớp ngửa đầu nhìn tổng trưởng tế sư ở phía xa xa, trong con ngươi in hằn sự sợ hãi.
Lộc Đan thoáng nhìn qua Phượng Minh một cách kính nể, thầm khen Phượng Minh quả nhiên trí kế vô song. Ấy nhưng, đương sự lại đang há mồm tắc nghẹn. Hả? Cậu chỉ tuỳ tiện nói thôi mà, sao tự dưng lại chuẩn thế? Đám thị vệ của tế sư viện, bị cảnh tượng khó tin trước mặt hớp hồn, mất đi toàn bộ năng lực hành động. Thời gian giống như đông cứng, chỉ còn những tiếng kêu thê lương khàn đục của tổng trưởng tế sư quanh quẩn trong sơn động.
Mụ bụm chặt mặt, toàn thân chao đảo trên tảng đá lớn, tựa hồ bị giày vò vô cùng thê thảm, thân mình nghiêng đi, bước hụt vào giữa khoảng không, rơi vào giữa thánh hồ đã chẳng còn nửa điểm thanh lam trong suốt ngày nào.
Bọt nước văng bắn tung toé khắp nơi, những tiếng kêu cứu thảm khốc cùng giãy dụa điên cuồng của tổng trưởng tế sư chọc thẳng vào tai. Đám tế sư sợ đến choáng váng. Thần linh phẫn nộ, ai dám nhúc nhích nửa phân? Bon chúng đều cúi đầu tại chỗ, không kẻ nào dám đi kéo tổng trưởng tế sư lên. Phượng Minh đứng phía xa xa nghe những tiếng la, tâm nhuyễn không đành lòng, vừa dợm bước, đã bị Lộc Đan kéo lại, chắn ngang trước mặt. Mà, thanh âm của tổng trưởng tế sư, càng ngày càng yếu, dần dần bị nuốt mất. Lộc Đan thấp giọng nói: “Sự việc đã xong, Minh vương theo ta đi thôi.” Đoạn lôi kéo Phượng Minh còn đang sững sờ xuống từng bậc cầu thang.
“Á!” Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm xuyên suốt qua màng nhĩ, khiến cả người Phượng Minh rung động. Quay đầu nhìn lại, thì những màn sương mù dày đặc kia đã tràn đến phủ chụp đám tế sư trên bờ, vài kẻ cũng giống như tổng trưởng tế sư, bụm mặt hét thảm không ngừng. Phượng Minh cố trợn mắt, tập trung thị lực, chăm chú nhìn, mu bàn tay các mụ dần cháy đen lại, cậu la lên thất thanh: “Sương kia không phải hơi nước! Chúng sẽ ăn mòn da đó!” Sửng sốt nửa ngày, lại chợt nói: “Nó phải là axit sunfuric. Axit sunfuric khan hấp thu mạnh nước, sẽ khiến da bị cháy đen. Ta biết rồi! Cái loại khí kia không phải do oxit hoá! Có thể tạo ra kết tủa đen cùng khí axit sunfuric, chẳng lẽ chính là hydro sunfua? Không ngờ ta tầm bậy tầm bạ, còn nhầm hydro sunfua thành cacbon dioxit.”
Phượng Minh làm sao nghĩ được, nếu ông thầy hoá học mà hiện ra được lúc này, nhất định sẽ hung hăng dùng quyển sách hoá nện cho cậu một cú. Cácbon dioxit với đồng sunfat biết phản ứng với nhau kiểu gì? Nếu khí dẫn vào chính là cácbon dioxit, thì Phượng Minh ngươi chắc chắn đã chết chỏng gọng rồi. Hydro sunfua mới chính là phương pháp hữu hiệu nhất! Lần này quả thực chính là thần linh đã phù hộ cho Phượng Minh.
“Phải! Là hydro sunfua! Hiện tượng rất giống, hệt như lúc làm thí nghiệm hồi trước! Sinh ra đồng sunfua kết tủa đen, sau đó còn có axit sunfuric dạng sương… Axit sunfuric! Tính ăn mòn của axit sunfuric! Lộc Đan mau kêu bọn họ tránh khỏi đám sương mù kia đi! Đó là axit sunfuric, sẽ làm bỏng da đó! Tổng trưởng tế sư nhất định đã bị ăn mòn da nên mới sợ chết khiếp mà lăn xuống hồ!”
Lộc Đan kéo xềnh xệch Phượng Minh vẫn không ngừng la hét ra ngoài đại môn Thiên địa cung, vừa đi vừa nói: “Ý chỉ của thần linh chẳng phải đã rõ? Minh vương hả tất phải nghĩ nhiều?”
Kinh qua một trận tán hồn táng đảm, đám thị vệ của tế sư viện đang trấn giữ cửa cung, không kẻ nào dám tiến lên ngăn trở. Ra đến ngoài cung điện, ánh mặt trời ấm sực phả lên người, tạo nên một sự khác biệt với thứ âm u sâm lãnh bên trong. Đông Phàm vương cùng đám thân vệ vội vã chạy tới, thấy Lộc Đan đang ngạo nghễ đứng trên những bậc thang tiến vào thánh điện, không khỏi mừng rỡ như điên: “Quốc sư thành công!” Đoạn không cố kỵ thị vệ đứng cạnh, hắn nhảy bổ lên ôm choàng lấy Lộc Đan.
Lộc Đan ghì lấy Đông Phàm vương, khẽ cười nói: “Đã để Đại vương lo lắng rồi. Tổng trưởng tế sư khiến thần linh phẫn nộ, đã phải chịu xử phạt của thần linh. Tế sư trong tế sư viện nhiều năm qua nhiễu loạn triều cương, khiến thần linh oán thán, thánh hồ bị huỷ, theo lý phải bị nghiêm trị. Đại vương nghĩ thế nào?” Đông Phàm vương làm sao có chuyện dị nghị, hắn gật đầu nói: “Hết thảy đều theo lời quốc sư phân phó.”
“Tốt lắm.” Lộc Đan ung dung gật đầu, vỗ tay một tiếng, một nam nhân thân hình vạm vỡ, núp đằng trong góc tối trong tường đi ra, cúi đầu phủ phục trước mặt Lộc Đan. Y nói nhẹ như gió: “Đại vương đã hạ lệnh, nghiêm trị người trong tế sư viện. Ngươi hãy dẫn thủ hạ đi giải quyết đi.”
Nam nhân kia trầm giọng nói: “Rõ.” Đoạn vẫy tay ra hiệu, một đoàn tinh binh lăm lăm trong tay khí giới sắc bén nhanh chóng hiện ra trước tầm mắt.
Phượng Minh trợn tròn mắt nhìn toàn bộ đám sát thủ đang vô thanh vô tức tràn vào Thiên địa cung, mãi một lúc lâu sau mới lăng lăng nhìn về phía Lộc Đan: “Quốc sư, ngươi không định…”
“Minh vương hãy yên tâm. Người trong tế sư viện tuy rằng đáng chết, nhưng bọn chúng dù sao cũng là người phụng dưỡng thần linh, bản quốc sư nhất định sẽ lưu lại cho họ một cái thây toàn.”
Thấy nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt Lộc Đan, cả người Phượng Minh như rơi xuống hầm băng, một Lộc Đan cao cao tại thượng trong mắt cậu đã thoắt cái hoàn toàn thay đổi. Phượng Minh vừa sợ vừa giận, gằn giọng: “Chẳng lẽ quốc sư muốn tận diệt?”
Tế sư bên trong tuy chỉ hơn một chục, nhưng phần đông lại đa phần là thị tòng thị nữ, còn có những thủ vệ chuyên trách bảo hộ an toàn của Thiên địa cung cùng tế sư viện, chỉ sợ phải hơn cả ngàn người. Lộc Đan nhếch mép, cuộc thảm sát bắt đầu.
“Á! Cứu mạng!”
“Tha ta đi…”
“Đừng giết ta, ta không phải người tế sư viện…. Á á!”
“Cứu mạng!”
Những tiếng la khóc thảm thiết, không ngừng chấn động Thiên địa cung. Vị  máu tanh càng lúc càng nồng đượm.
Không ít thị nữ chạy trốn tới cửa điện, bị thủ vệ một đao chém chết. Máu tươi đầm đìa văng bắn khắp chánh điện trang nghiêm sâm lãnh của Thiên địa cung. Giữa ngày nắng ngọt ngào ấm áp, Phượng Minh cảm thấy trái tim lạnh lẽo như chưa bao giờ từng có.
Lộc Đam lim dim lắng nghe những tiếng hét thảm thiết vang vọng, giống như đang thưởng thức một bản hoà ca vô cùng đẹp đẽ, nụ cười nhẹ thoáng vẽ bên môi. Một lúc lâu sau y mới mở mắt nhìn về phía Phượng Minh, dịu dàng nói: “Minh vương không mừng thay cho Đại vương và Lộc Đan hay sao? Hôm nay sẽ là cột mốc lịch sử mà nhân dân Đông Phàm đời đời ghi nhớ, những đoạn ngày tế sư viện nhiễu loạn triều cương sẽ trở thành lịch sử.”
“Tên sát nhân điên cuồng!”
Phượng Minh trừng mắt xồ ra, hai tay bị giật lại, hai tên thị vệ một trái một phải vây quanh, vặn ngược tay cậu về sau. Hai tên này sức lực không nhỏ, chỉ hơi đè xuống, bả vai Phượng Minh đã đau đến mức phải cắn răng nhẫn nhịn.
“Đại vương!” Phượng Minh phẫn uất gào lên, quét mắt về phía kẻ đứng đầu Đông Phàm: “Người đã đáp ứng ta, chỉ cần Lộc Đan bình yên vô sự, người sẽ chuẩn y tất thảy mọi điều kiện. Ta muốn người lập tức thả ta về Tây Lôi! Nếu người nhốt ta, sẽ là một tên tiểu nhân đê tiện không có đạo đức không có tín nghĩa!”
Đông Phàm vương nhìn Phượng Minh trân trân, đoạn chậm rãi thở dài: “Minh vương hiểu lầm rồi, chúng ta sao dám nhốt một người tôn quý được thần linh phù hộ?”
“Thánh hồ bị huỷ diệt chính là mấu chốt, nếu Đông Phàm vương thất lại khiến một khách nhân tôn quý như Minh vương đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì chúng ta biết hướng thần linh nói một tiếng công đạo như thế nào đây?”
Lộc Đan khó xử cau mày: “Những ngày Dung Điềm không có ở đây, hãy để Đông Phàm vương tộc chúng ta, gánh vác trọng trách bảo hộ Minh vương đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.