Kiều Dật thấy bóng người sau lưng mình trong cửa sổ video, anh sợ tới mức vội vàng nhấn tắt cuộc trò chuyện video!
Kiều Vũ nhắn tin cho anh: [Anh, người đó là ai!]
Kiều Dật nhìn nhìn Bùi Minh Phong, không để Bùi Minh Phong nhìn thấy màn hình điện thoại của mình, nhanh chóng trả lời: [Một người bạn của anh. Anh đang ở ké nhà người ta.]
Kiều Vũ: [Sao em cảm thấy anh ấy có hơi quen quen?]
Kiều Dật: [Có lẽ là do kiểu mặt đại trà quá á, anh còn có việc, tạm thời không nhắn nữa nha.]
Sao nha đầu này có trí nhớ tốt vậy! Năm đó khi Kiều Dật còn chơi thân với chú ngựa nhỏ Bùi Minh Phong, thỉnh thoảng anh có dẫn Bùi Minh Phong về nhà vài lần, Kiều Vũ cũng từng gặp Bùi Minh Phong. Nhưng bây giờ không giống xưa nữa, lần đầu tiên anh gặp lại Bùi Minh Phong anh còn không nhận ra được, thế mà Kiều Vũ lại có ấn tượng?
Trái tim Kiều Dật đập thình thịch, bị bạn học hiểu lầm anh và Bùi Minh Phong yêu nhau thì cũng được đi, dù sao thì mấy người bạn học đó cách rất xa phạm vi nhà anh, có lẽ sẽ không truyền đến tai mẹ anh được. Nhưng nếu để người trong nhà biết anh muốn làm gay, vậy thì anh thật sự xong đời rồi.
Bùi Minh Phong thấy anh lén la lén lút, không vui cau mày lại, chua chát hỏi: "Anh đang trò chuyện với ai mà vui vẻ vậy? Em thấy hình như là phụ nữ."
Kiều Dật thật thà nói thật: "Em gái của anh, em gái ruột á. Em ấy tên Kiều Vũ."
Bùi Minh Phong gật đầu, tiếp nhận lời giải thích của anh, một hồi lâu sau mới bổ sung, nói: "Anh còn có em gái nữa à?"
Kiều Dật: "Nếu như em không mất trí nhớ thì có lẽ sẽ biết em ấy đấy..... Hai người còn gặp nhau rồi."
Bùi Minh Phong: "Vậy anh còn trốn tránh cái gì, sao không cho em xem?"
Ghen gì thế này? Kiều Dật cảm thấy bản thân không nói nên lời, bây giờ anh đã tìm được gia đình làm chỗ dựa cho mình, đối diện với Bùi Minh Phong cũng không còn cẩn thận từng li từng tí như trước nữa, anh phản bác lại: "Chúng ta vừa mới bắt đầu yêu đương thôi mà, không cần phải gặp người nhà nhanh thế đâu."
Nói xong câu này, bản thân Kiều Dật cũng ngẩn người.
Nếu anh không định lừa tiền Bùi Minh Phong nữa, hiện tại còn có người nhà cho anh tiền, không cần phải dựa vào Bùi Minh Phong nữa, bây giờ khi Kiều Dật đối diện với Bùi Minh Phong cũng dần có tự tin hơn. Dù cho hiện tại hắn đuổi anh ra khỏi nhà, anh cũng không thảm đến mức phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Cho nên, anh còn cần gì phải giả vờ mình đang yêu đương với Bùi Minh Phong nữa?
Rõ ràng là nên nhanh chóng tìm một cơ hội nói thật với Bùi Minh Phong rằng bọn họ không có yêu đương gì, tốt nhất là đi làm sáng tỏ với mấy người bạn học cũ luôn.
Kiều Dật cảm thấy chuyện này vẫn nên dao sắc chặt đay rối*.
*Dao sắc chặt đay rối: giải quyết dứt khoát, không nhập nhằng, kéo dài.
Kiều Dật nói: "Anh nói với em chuyện này......."
Bùi Minh Phong vô tội nhìn anh: "Chuyện gì?"
Kiều Dật bị đôi mắt xinh đẹp đó nhìn, một cái liếc mắt như nhìn thấu đáy lòng, bỗng nhiên không thể thốt ra lời nào khỏi miệng.
Hay là, đợi đến trước khi ngủ rồi nói?
Trong đầu Kiều Dật rối bời, anh cũng không thể nói rõ đây là cảm giác gì nữa.
Tuy rằng Bùi Minh Phong là đàn ông, nhưng Bùi Minh Phong thích anh như vậy...... Anh còn chưa từng được ai thích như thế bao giờ, trong lòng đê tiện có chút không nỡ.
Nhưng bây giờ chỉ mới qua ba bốn ngày, Bùi Minh Phong đã không nhịn được động tay động chân với anh, buổi tối anh lại không thể khống chế tướng ngủ của mình, chỉ sợ cứ đà này thì tiết tháo cũng khó giữ.
Kiều Dật hối hận một trăm lần, ngay từ đầu anh đi nói dối làm gì chứ, cứ thành thật nói mình là bạn học cũ của Bùi Minh Phong không được sao?
Chờ đến trước khi ngủ.
Kiều Dật lại cảm thấy hôm nay đã trễ thế này rồi, ra ngoài cũng không tiện tìm chỗ ở, anh do dự hồi lâu rồi lại thay đổi quyết định, hay là cứ kéo dài tới ngày mai đi.
Nhưng sáng mai anh còn một buổi phỏng vấn.
Thế thì chờ sau khi anh phỏng vấn xong rồi về nhà tìm Bùi Minh Phong nói chuyện rõ ràng vậy.
Kiều Dật quyết định xong.
Chỉ làm tối nay lại ngủ cùng Bùi Minh Phong thêm một đêm nữa, nhịn một chút là qua thôi.
Hôm nay cũng không có chuyện gì xảy ra.
Lúc sáng Kiều Dật đi siêu thị thì tiện thể mua thêm áo ngủ mới, Bùi Minh Phong cũng không khỏa thân như hôm trước, chỉ một mực kéo tay anh.
Lúc tắt đèn, Bùi Minh Phong bỗng nhiên có chút tủi thân, hắn nói: "Sao em cảm thấy hôm nay anh không còn đối xử dịu dàng với em như trước nữa."
Kiều Dật ngẩn người, ủa không phải à, anh không cần phải ăn đồ của hắn rồi trả ơn* nữa, cũng không cần phải tiếp tục hầu hạ Bùi Minh Phong. Nhưng anh vẫn không chịu thừa nhận: "Có sao?"
*用吃人嘴短: Câu này mình không biết chuyển sang Tiếng Việt sao cho thuận miệng nữa, đại ý là muốn lấy của người ta cái gì thì cũng phải có thái độ tử tế nhũn nhặn.
Bùi Minh Phong: "Có mà."
Sau đó hắn lại hỏi: "Anh không thích em ở nhà với anh sao?"
Kiều Dật nói: "Đàn ông thì phải chăm chỉ làm việc chứ..... Cho dù em ở nhà thì anh cũng không thể ở nhà mãi được."
Anh nghĩ nghĩ, thử nói: "Anh nộp mấy hồ sơ xin việc ở vài nơi rồi, đang tìm công việc mới. Sáng ngày mai phải ra ngoài phỏng vấn, em ở nhà chờ anh được không?"
Bùi Minh Phong: "......Ừm."
Hắn buồn bực nói: "Anh phỏng vấn thuận lợi."
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Kiều Dật đã thức dậy, anh tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo đẹp nhất của mình, biến thành một chàng trai sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, anh soi gương, tuy rằng trông vẫn có chút nghèo kiết hủ lậu nhưng tốt xấu gì cũng là một chàng thanh niên sạch sẽ phấn chấn tinh thần.
Anh tự nhận gương mặt của mình vẫn còn ưa nhìn, rất đẹp trai tuấn tú.
Ngược lại thì Bùi Minh Phong trông có chút chật vật, bởi vì trên đầu hắn bị thương nên đã vài ngày vẫn chưa gội đầu, trên người mặc chiếc áo len rộng thùng thình cùng chiếc quần dài Kiều Dật tiện tay chọn cho, nhìn qua trông có chút lôi thôi.
Trước khi Kiều Dật ra khỏi nhà, Bùi Minh Phong còn đứng ở cửa dùng đôi mắt đầy trông mong nhìn anh, giống như một con chó lớn không có chủ chải lông, sợ bị bỏ rơi, nói: "Em ở nhà đợi anh về."
Đáy lòng Kiều Dật chua xót, có chút không nỡ đi.
....
Kiều Dật đi đến công ty phỏng vấn sớm hơn hai mươi phút.
Đây là một công ty lớn hoạt động được hơn mấy năm, người sáng lập công ty này là Cao Hải, tuổi còn rất trẻ, chỉ lớn hơn Kiều Dật tầm vài tuổi, vẫn chưa qua ba mươi, Kiều Dật đã nghe qua thành tích của hắn, một chàng trai nghèo bắt đầu từ hai bàn tay trắng, sáu bảy năm trước khi thành lập công ty vẫn còn đang học đại học, dựa vào những ý tưởng dẫn đầu đi trước kéo thêm được nhà đầu tư lớn, sau đó bỏ học gây dựng sự nghiệp, từng bước dần trở nên lớn mạnh, bây giờ đã lọt vào danh sách tỷ phú được khoảng mấy năm nay.
Những chàng trai như Kiều Dật hâm mộ kiểu người này nhất, có đôi khi anh nằm mơ thấy bản thân đột nhiên thông suốt tìm được phương pháp mới gì đó, sau đó lại gặp được quý nhân phù trợ, một đường thăng chức, một đêm phất lên.
Đáng tiếc, nằm mơ chỉ là nằm mơ, khi tỉnh lại vẫn phải thành thật đi chuyển gạch.
Kiều Dật ngồi ở ngoài chờ quản lý nhân sự gọi mình vào, anh ngồi tại chỗ xem lại hồ sơ của mình, anh vốn rất tự tin với hồ sơ này, nhưng dạo gần đây cứ liên tục bị từ chối khiến anh không còn tí tự tin gì nữa.
Tốt xấu gì thì anh cũng là con chó già làm việc được vài năm, anh biết nếu rụt rè thì sẽ không thể chiếm được thiện cảm của quản lý nhân sự, phải kiên trì đến cùng, giả vờ tràn đầy tự tin đi vào trong đấy bốc phét thì mới qua.
Lần này, lá gan của anh rốt cuộc cũng được "luyện ra", có loại nói dối nào mà anh chưa từng nói đâu, không có gì phải sợ cả.
Không ngờ vừa mới vào cửa, Kiều Dật đã nhìn thấy Cao Hải đang ngồi trên ghế phỏng vấn, Kiều Dật có hơi bất ngờ, anh cảm thấy bây giờ bản thân mình đang giả vờ rất giỏi nên lập tức điều chỉnh cảm xúc lại cho tốt.
Dù sao anh cũng đã bị từ chối mấy lần, cho dù lần này bị từ chối cũng không sao.
Kiều Dật đánh giá vị danh nhân thành đạt này, người thật còn đẹp trai hơn ảnh chụp trên báo nhiều, khí chất điềm tĩnh nho nhã, lại rất có uy nghiêm, anh rất hâm mộ người này.
Kiều Dật trả lời một loạt câu hỏi, trong lòng anh cũng không để ý, cũng không biết bản thân có đang diễn hay không.
Thế mà Cao Hải lại rất nhiệt tình với anh: "Công ty chúng tôi đang cần những nhân tài như vậy. Chừng nào cậu có thể đến đây làm việc?"
Kiều Dật ngẩn người, trong lòng mừng rỡ như điên.
Lúc Kiều Dật ra về, lòng bàn chân còn có chút đứng không vững.
Anh sụp đổ mấy tháng rồi, cuối cùng cũng có thể đổi vận!
Bây giờ trong tay anh có tiền, còn có cả công việc mới..... Bây giờ anh phải quay về nói rõ với Bùi Minh Phong thôi!
Bước chân Kiều Dật nhẹ nhàng thoải mái.
Lúc quay về chỗ ở của Bùi Minh Phong, còn chưa tới nơi, Kiều Dật đã nhìn thấy cửa nhà Bùi Minh Phong mở toang.
Hành lý của anh đều bị ném ở cửa.