Anh đang ở đâu? Kiều Dật hoảng sợ một hồi, anh ló đầu nhìn quanh bốn phía, anh đang nằm trên chiếc giường rách nát trong ngôi nhà thuê tồi tàn của mình mà.
Hả? Vậy sao anh lại không mặc quần áo? Kiều Dật càng luống cuống hơn, từ tận đáy lòng anh dâng lên một dự cảm vô cùng không tốt.
Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Kiều Dật gãi gãi cái đầu đang đau ê ẩm của mình, ký ức cuối cùng của anh dừng lại trên chiếc xe của ông chủ.
Đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Kiều Dật ngừng thở, một người đàn ông đẩy cửa bước ra, hắn ta mặc áo ngủ. Quả nhiên là Bùi Minh Phong.
Bùi Minh Phong mỉm cười với anh: "Anh, chào buổi sáng nhé, hôm qua lăn lộn tới nửa đêm, ngủ một giấc liền ngủ thẳng tới trưa luôn à?"
Kiều Dật hít sâu một hơi — lăn lộn? Lăn cái gì lộn?! Còn đặc biệt lăn lộn tới nửa đêm luôn á??!
Bình thường anh thấy Bùi Minh Phong cười rộ lên trông vô cùng vô tội lương thiện, bây giờ nhìn kỹ lại thì hình như có chút ngại ngùng thì phải? Rốt cuộc tối hôm qua anh uống say về đã làm cái quái gì vậy!!
Thật ra Kiều Dật rất muốn hỏi tại sao mình không mặc quần áo, nhưng anh lại càng sợ phải nghe thấy đáp án mình không muốn nghe nhất, câu hỏi trong lòng cứ quanh quẩn ở kẽ răng mãi, cuối cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng được.
Bùi Minh Phong còn nói: "Anh, tối hôm qua chắc anh mệt lắm, có muốn ngủ thêm chút nữa không? Anh có đói bụng không? Em nấu cơm cho anh nhé, ngủ dậy là có thể ăn ngay."
Gương mặt Kiều Dật hết đỏ rồi lại trắng, nghi ngờ thử thăm dò hắn: "Em..... em không mệt hả?"
Bùi Minh Phong ân cần nói: "Có chút mệt, anh uống say xong thì rất nặng."
Kiều Dật: "......" Anh còn đè lên người Tiểu Phong luôn á?
Ánh mắt Kiều Dật không biết đặt lên đâu, anh ngồi dậy, chống nửa người lên, ngồi trên giường tìm quần áo của mình, tìm không thấy, anh lại hỏi Bùi Minh Phong: "Quần áo của anh đâu?"
Bùi Minh Phong nói: "Ở trong máy giặt á, tối hôm qua không cẩn thận làm dơ rồi, còn bị hỏng vài chỗ nữa, em định giặt sạch rồi phơi nắng, đợi nó khô thì may lại."
Kiều Dật: "!!!"
Chuyện này không thể dùng bốn từ "không thể tin được" để hình dung nữa, Kiều Dật trợn mắt há mồm, không những dơ mà còn bị hỏng?! Cuồng dã tới mức đó luôn cơ à????
Kiều Dật lạnh cóng, anh run cầm cầm, ngây ngốc một hồi hồn mới trở về thân xác...... Dù sao thì cũng phải mặc quần áo vào trước đã, nhỉ? Anh run rẩy đứng lên, đi đến tủ quần áo để kiếm đồ mặc, còn dùng tấm chăn che đi hai cánh mông của mình.
Kiều Dật cảm thấy bây giờ chính mình vô cùng hèn hạ.
Bùi Minh Phong hỏi: "Anh muốn lấy quần áo sao? Để em lấy cho anh."
Bùi Minh Phong cầm quần lót, áo sơ mi và quần đi đến, Kiều Dật không thèm nhìn, chỉ nhanh chóng muốn mặc vào, nhưng thấy Bùi Minh Phong cứ một mực nhìn chằm chằm mình, anh đành phải chui lại vào trong chăn, quần áo cần mặc cũng kéo vào trong, trốn ở trong chăn mặc quần áo.
Bùi Minh Phong cũng không nhìn chằm chằm vào anh nữa, có lẽ hắn cảm thấy anh không được tự nhiên nên xoay người đi nấu cơm, lúc tìm nguyên liệu trong tủ lạnh thì có nói: "Anh, thịt bò kho lúc trước em làm vẫn còn nên giờ em làm mì thịt bò dưa chua nha?"
Bây giờ Kiều Dật còn tâm tình ăn uống gì nữa đâu, anh tùy ý đáp lại qua loa cho xong.
Bùi Minh Phong đeo tạp dề nấu cơm, Kiều Dật từ từ đi tới, anh khẽ nhìn thoáng qua, ánh mắt không cẩn thận nhìn trúng chỗ cổ áo của Bùi Minh Phong, trên đó hình như có dấu răng, lúc ẩn lúc hiện kích thích đến mức các dây thần kinh của anh sắp hỏng toét.
Cái này..... cái này dù thế nào không thể là do tự Bùi Minh Phong cắn ra được đúng không?
Lòng Kiều Dật rối như tơ vò, sao anh lại có thể cầm thú như vậy được? Là do anh làm cẩu độc thân lâu quá nên thèm khát, bụng đói ăn quàng ôm Bùi Minh Phong lên giường sao? Hay là anh vốn cong sẵn rồi? Chỉ là bản thân mãi vẫn chưa phát hiện? Lúc trước anh có coi qua một tác phẩm phổ cập khoa học, trong đó nói số tính hướng "thuần thẳng" trên thế giới là vô cùng nhỏ mà? Nhưng dù cho anh uống say bộc lộ thú tính thì sao Tiểu Phong lại không phản kháng? Là "tình trong như đã mặt ngoài còn e" hả? Nhưng anh làm thế nào vậy? Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được luôn đó, dáng người của Bùi Minh Phong cường tráng như thế, rõ ràng là anh thích cơ thể mềm mại của phụ nữ hơn mà, làm sao mà anh xuống tay được vậy?
Đúng rồi, đúng rồi, anh giả làm bạn trai của Bùi Minh Phong, chắc là Tiểu Phong nghĩ tới nghĩ lui rồi thuận theo anh đúng không?
Vậy kết quả là cái mớ hỗn độn này, tên đầu sỏ gây nên vẫn phải tính trên đầu anh đúng không? Kiều Dật sững sờ nghĩ thầm, anh suy nghĩ một lát rồi bỏ cuộc, ngồi xuống bàn ăn, sầu não nắm tóc mình.
Bùi Minh Phong nhanh chóng làm đồ ăn xong, hắn nấu mì, cho ít dưa chua và thịt bò lên trên. Hắn bưng mì ra ngoài, bày thành một bàn cơm xinh xắn, thấy Kiều Dật ôm đầu buồn rầu thì hỏi: "Anh sao thế? Đầu vẫn còn đau sao? Em đi lấy thuốc giải rượu cho anh nha."
Kiều Dật xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn hắn: "Không, không phải, không cần, không cần đâu. Anh đói rồi, anh ăn mì đây."
Kiều Dật cầm đũa vùi mặt vào trong bát, giả vờ mình đang rất nghiêm túc ăn mì nên không thể nói chuyện.
Anh ăn được mấy đũa thì lại nhịn không được lén nhìn Bùi Minh Phong đang ngồi đối diện mình, Bùi Minh Phong ngồi ăn cũng rất đẹp trai, tư thế cầm đũa trông rất đẹp, lúc trước anh không để ý lắm, vừa nhìn liền biết hắn là người rất có giao giáo.
Kiều Dật ăn xong, lau miệng, im lặng.
Từ tận đáy lòng anh đang tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc, giống như bát mì này vậy, lỡ ăn hết rồi thì còn làm gì được nữa đúng không? Lại ví dụ như anh từng nhớ đến khẩu vị mà mình không thích, nhưng lỡ vô tình nếm thử thì lại cảm thấy hình như vị cũng không tệ lắm, thế là vẫn có thể tiếp tục ăn thêm?
Bùi Minh Phong dọn dẹp bát đem đi rửa.
Kiều Dật hít sâu một hơi, nghiêm túc súc tích nói: "Khoan rửa đã, Tiểu Phong, anh có chuyện muốn nói với em......"
Bùi Minh Phong nghe anh nói thì ánh mắt hơi nghi ngờ, im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
Nói về mấy chuyện tế nhị thế này thì rất dễ thẹn, Kiều Dật làm đủ loại chuẩn bị tâm lý xong mới lắp bắp hỏi: "Tiểu Phong, anh, tối qua anh có làm đau em không?"
Bùi Minh Phong giống như mới sực nhớ ra, thành thật nói: "Vẫn ổn, anh cắn không đau lắm."
Kiều Dật nắm tay hắn, lấy hết can đảm nói: "Anh sẽ đối xử tốt với em."
Bùi Minh Phong: "Anh vẫn đang đối xử rất tốt với em mà."
Chỗ nào tốt? Kiều Dật chột dạ, ban đầu làm bạn trai gì đó đều là lừa em hết đấy, ai mà biết em còn ngốc nghếch tin thiệt đâu, bây giờ thì hay rồi, làm giả hóa thật luôn.
Không muốn chịu trách nhiệm cũng phải chịu trách nhiệm.
"Không giống, à, tối hôm qua chúng ta làm loại chuyện đó, anh làm em..... làm em......" Kiều Dật nói một hồi, rồi gương mặt bỗng đỏ lên, "Làm em thế, thế, thế kia rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm."
Bùi Minh Phong: "......"
Kiều Dật dùng hai tay nắm lấy tay hắn, chân mày nhíu lại, ngước mắt nhìn hắn một cái rồi lại rũ mi mắt xuống: "Là anh không tốt, anh uống say nên không khống chế được bản thân mình."
Ngay từ đầu chỉ là một lời nói dối, đi từng bước đến bây giờ, làm thế nào mới kết thúc được đây? Bây giờ anh cực kỳ sợ Bùi Minh Phong sẽ khôi phục trí nhớ, vốn là anh lừa Bùi Minh Phong mình là bạn trai hắn, lần này còn ôm người ta lăn giường, chuyện này không còn là một vấn đề đơn giản nữa.
Kiều Dật nói lải nhải liên miên một tràng dài: "Nhưng chuyện đó cũng đã làm rồi, chúng ta là người yêu, làm chuyện đó cũng không có gì lạ, anh sợ sẽ làm em bị thương, nếu như anh có thô lỗ thì em đừng ngại, cứ nói cho anh biết. Sau này tuyệt đối anh sẽ không làm như vậy nữa. Bên phía nhà em không biết có thể trở về được hay không, mẹ em mất rồi, ba em hình như bị bệnh nên không lo lắng cho em nữa. Bên phía nhà anh, anh sẽ cố gắng giải quyết, em không cần lo lắng, chúng ta cứ cùng chung sống vui vẻ qua ngày là được rồi......."
Bùi Minh Phong: "......"
Kiều Dật nói xong thì ngẩng đầu nhìn Bùi Minh Phong, anh cảm thấy hình như biểu cảm của Bùi Minh Phong không đúng lắm, anh dừng ý tưởng về kế hoạch cuộc sống tương lai của mình lại, khó hiểu hỏi: "Em cười cái gì?"
Bùi Minh Phong nín cười: "Ừm.... Không có gì cả, em cảm thấy anh rất đáng yêu."
Kiều Dật: "?"
Bùi Minh Phong ho nhẹ một tiếng, giọng điệu mang theo ý cười: "Tuy là em cũng rất muốn cùng anh phát sinh quan hệ gì gì đó nhưng mà tối hôm qua chúng ta không có làm chuyện gì không nên làm cả."
Kiều Dật dại ra: "Hả? Vậy sao anh không có mặc quần áo?"
Bùi Minh Phong: "Anh say quá, nói nóng nực nên tự mình cởi ra."
Kiều Dật: "Vậy dấu răng trên cổ em là ai cắn?"
Bùi Minh Phong: "Anh cắn á, em mặc quần áo cho anh, anh không chịu mặc, ngược lại còn cắn em."
Kiều Dật im lặng rồi lại im lặng. Anh cúi đầu xuống, cái cổ đỏ bừng lên...... Vậy cái đó, anh có thể thu lại những lời mình vừa nói không?
Bùi Minh Phong nhịn cười một hồi lâu, cuối cùng không nhịn nổi nữa: "Ha ha ha ha......"
Kiều Dật ngẩng đầu dậy, trừng mắt nhìn hắn một cái, thẹn quá hóa giận nói: "Cười cái gì chứ? Không cho cười!"
"Được được, em không cười, cười nữa lại chọc anh tức giận." Bùi Minh Phong nói như vậy nhưng khóe miệng rõ ràng vẫn còn cong lên.
Kiều Dật tức giận xoa mặt hắn: "Còn cười, em còn cười."
Bùi Minh Phong không tức giận, hắn nhân cơ hội nắm lấy tay anh, hôn đến mức Kiều Dật phải rụt tay lại, tức giận trừng mắt nhìn Bùi Minh Phong.
Anh cảm thấy cái tên Bùi Minh Phong này rất mâu thuẫn, có đôi lúc thì cảm thấy hắn rất ngoan nhưng lại có lúc anh cảm thấy hắn rất xấu xa.
Chẳng qua hiểu lầm đã được sáng tỏ, hôm thứ hai Kiều giật lại bình yên đi đến công ty làm việc.
Nghỉ trưa.
Kiều Dật đi đến phòng trà pha một tách cà phê để nâng cao tinh thần, đúng lúc gặp phải sếp mình, Kiều Dật nhanh chóng đến chào hỏi: "Chào sếp."
Cao Hải sờ cằm: "Chào buổi trưa, cậu uống cà phê à?"
Kiều Dật: "Vâng, em có chút buồn ngủ......."
Kiều Dật ấn vào nút nước nóng của máy lọc nước, nước sôi hòa tan bột cà phê trong ly tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
Cao Hải đột nhiên hỏi: "Cuối tuần tôi đưa cậu về nhà, cậu thanh niên sống chung với cậu là bạn trai cậu à?"