Pinocchio Thân Mến

Chương 24: Lưỡng tình tương duyệt*




*Lưỡng tình tương duyệt: song phương đều có tình cảm với nhau.
[Lão Thẩm, mày hỏi thế nào rồi? Chị dâu mày hối tao rồi, bạn học mày nói thế nào?]
Khi Kiều Dật nhìn thấy mấy dòng này thì gai hết cả mắt, trong lòng khá để ý đến nó, anh vốn nghĩ mình kéo dài không trả lời, ám chỉ đủ điều thì Lão Thẩm sẽ thức thời biết mọi chuyện thất bại, không ngờ hắn cứ truy hỏi không chịu từ bỏ.
Đáng ghét.
Kiều Dật biết Lão Thẩm có thể cưới được cô vợ này không phải là dễ, điều kiện bên nhà gái tốt hơn bên hắn nhiều, người lại xinh đẹp, bằng cấp lại cao. Công việc cũng tốt, cậu ta luôn cẩn thận dè dặt, lời vợ nói không dám không nghe. Nhưng lần này thật sự....... có cần phải mất liêm sỉ đến mức đó không?
Đã nói là Bùi Minh Phong có "bạn gái" rồi, còn hỏi cái gì nữa?
Còn đặc biệt muốn đào góc tường của anh nữa?
Đời này Kiều Dật chỉ gặp được một người yêu thích anh như Bùi Minh Phong, anh có thể không thích Bùi Minh Phong nhưng Bùi Minh Phong không thể bị người khác cướp đi được! Dù sao, trước mắt anh sẽ không để người khác mơ ước Bùi Minh Phong đâu.
Kiều Dật nhịn lâu rồi, lúc thấy tin nhắn này, cơn tức đột nhiên bùng lên trong lòng, trực tiếp trả lời: [Em ấy đã quyết định từ chối rồi.]
[Tao đã nói em ấy có bạn gái rồi, tình cảm của người ta tốt lắm, làm như vậy là không đúng!]
[Mày còn bảo tao khuyên người ta vượt giới hạn, làm vậy mà coi được sao?]
Lão Thẩm: [Không phải mọi người đều thế sao..... Chưa kết hôn thì tính là vượt giới hạn cái gì? Kết hôn thì nhất định phải chọn một người có điều kiện tốt chứ. Điều kiện của bạn gái cậu ta tốt không? Có hơn người tao giới thiệu không? Có mấy căn nhà?]
Kiều Dật cứng họng, anh không những không có căn nhà nào, còn vì mừng tiền lì xì cho hôn lễ của anh em mà hiện tại tài sản đang là số âm, khổ sở chờ tiền lương tháng sau đến tiếp tế.......
Lão Thẩm: [Bạn gái cậu ta năm nay bao nhiêu tuổi? Cô bạn học bên tao năm nay có hai mươi hai, ai trẻ hơn ai?]
Kiều Dật: "......." Cô ấy tuy nhỏ hơn thật, nhưng anh cũng đâu tính là già đâu.
Lão Thẩm: [Tao hiểu con người của mày, có đôi khi chỉ biết nhường nhịn, không biết linh hoạt, mấy chuyện như này mày đừng có rập khuôn như vậy. Còn thanh cao cái gì? Mày nghĩ đào góc tường là không tốt nên không có nói với bạn học của mày chứ gì. Tao cảm thấy cứ cạnh tranh công bằng là được rồi, tao gửi wechat của cô gái kia cho mày, mày gửi cho bạn học mày đi, muốn hay không muốn tiếp tục là do cậu ta quyết định. Nói không chừng người ta còn khoái nữa thì sao?]
Kiều Dật bùng nổ: [Em ấy sẽ không thích!! Mày đừng hỏi nữa, em ấy cực kỳ thích người yêu của mình!!!!]
Lão Thẩm gửi một biểu cảm lau mồ hôi: [Nhiều dấu chấm than như vậy, mày kích động thế để làm gì?]
Kiều Dật gõ một hàng chữ ở ô nhập thoại: Em ấy đang yêu đương với tao.
Ngón tay lại do dự ở nút nhấn gửi một hồi, cuối cùng vẫn không gửi đi, chọn nút xóa, xóa hết những là này.
Kiều Dật: [Không có gì hay để nói cả, mày cũng biết chuyện nhà tao rồi, tao không thể tiếp thu mấy chuyện như vậy được, thế mà mày vẫn ép tao? Tao xem mày là anh em, mày cũng đừng có như vậy chứ, lúc trước đã nói là để tao làm phù rể, kết quả thì sao? Bây giờ tao không biết mày có thật sự coi tao là anh em không nữa, tao biết khi mày kết hôn mày muốn đặt gia đình vợ lên hàng đầu. Nhưng mày thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác một chút đi, nếu trước khi kết hôn vợ mày nói với mày như vậy, nói không kết hôn thì không tính là vượt quá giới hạn, vậy thì cô ấy hoàn toàn có thể tìm một người có điều kiện tốt hơn mày mà. Nếu cô ấy biết bạn học của tao có bạn gái rồi mà vẫn kêu mày đi mai mối, vậy thì tao cảm thấy cô ấy cũng không quan tâm chuyện đàn ông đã có đối tượng hay không đâu, mày thật sự cảm thấy cái này không quan trọng sao? Dù cho kết hôn rồi thì vẫn có thể ly hôn mà, mày nói có đúng không?]
Lão Thẩm cũng không thích: [Mày có ý gì?]
[Mày đang nói tao đội nón xanh à? Lời này của mày cũng khó nghe quá rồi đó.]
Kiều Dật: [Ai bảo nói quài mà mày không hiểu.]
Lão Thẩm: [Không lẽ vì tao hối mày trả năm ngàn tệ nên giờ mày ghi hận tao hả? Lúc trước không phát hiện lòng dạ mày hẹp hòi như vậy?]
Kiều Dật thật sự tức giận: [Tao lòng dạ hẹp hòi? Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, mày nói tao lòng dạ hẹp hòi?]
[Ok, mày nói tao lòng dạ hẹp hòi cũng được, dù sao chuyện này tao không thể giúp mày được.]
Kiều Dật dứt khoát từ chối, lúc trước anh không nhận ra Lão Thẩm lại là người như vậy, cảm thấy "cười lừa tìm mã" thậm chí là chen chân vào chuyện tình cảm của người khác không phải là chuyện lớn, quan niệm về phương diện tình cảm của cậu ta anh thật sự không dám "tâng bốc".
Cãi nhau trận này xong nhưng anh không hề cảm thấy hối hận chút nào cả, người lại còn cảm thấy rất vui vẻ nữa kìa.
Đáng lẽ anh nên làm như vậy sớm hơn mới đúng. Con người luôn sẽ thay đổi, lúc trước bọn họ là anh em, bây giờ người ta đã có vợ, cuộc sống của hai bên cũng không còn giống nhau nữa.
Cứ trì hoãn kéo dài chính là tự tìm phiền não cho mình.
Bây giờ anh cảm thấy người ngoài không còn quan trọng nữa, chỉ cần Bùi Minh Phong đợi anh là được rồi.
Tâm trạng của Kiều Dật rất tốt, vui vẻ làm việc một ngày trời.
Bùi Minh Phong về nhà sớm hơn anh, gửi cho Kiều Dật một tin nhắn, Kiều Dật hỏi hắn hôm nay phỏng vấn thế nào, Bùi Minh Phong cố tình không nói cho anh nghe, bảo chờ anh về nhà thì sẽ biết.
Kiều Dật vừa mở cửa nhà ra, hương vị đồ ăn lập tức phả vào mặt, hôm nay Bùi Minh Phong đặc biệt phô trương làm một bàn đồ ăn ngon.
Kiều Dật ngạc nhiên vui mừng không thôi: "Tìm được việc rồi à?!"
Bùi Minh Phong mỉm cười không nói, gật đầu một cái.
Kiều Dật còn vui mừng hơn cả lúc bản thân tìm được việc, cảm thấy hết sức tự hào về Bùi Minh Phong, thầm nghĩ: Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi mà, tùy tiện tìm thử, chuyện việc làm liền được giải quyết ngay, anh hoàn toàn là lo lắng không đâu.
Ăn xong một bữa tối thịnh soạn.
Lúc đầu Kiều Dật biết Bùi Minh Phong nhậm chức thành công thì rất vui, nhưng vui xong thì anh lại bắt đầu lo lắng, lúc trước Bùi Minh Phong là Bùi tổng, bởi vì gia thế tốt nên trực tiếp nhảy dù* vào làm giám đốc trong công ty, những người xung quanh đều nịnh nọt hắn, khẳng định lúc đó công việc của hắn vô cùng thuận buồm xuôi gió.
*Tương tự như có "Ô dù": ý chỉ có người chống lưng.
Bây giờ Tiểu Phong dựa vào bản thân tìm được một công việc, bước vào xã hội, tuyệt đối sẽ không được đối xử như trung tâm có mọi người vây quanh nữa, hắn có thể giải quyết được không? Tiểu Phong tuy xuất sắc nhưng tuổi còn nhỏ, lại không có nhiều kinh nghiệm làm việc, có khi nào bị nhân viên cũ bắt nạt không? Năm đó khi anh vừa vào công ty cũng bị nhân viên cũ sai vặt, có chuyện gì mệt nhọc đều giao cho anh......
Kiều Dật lôi kéo hắn, lải nhải một buổi trời, không ngại phiền mà truyền thụ hết những kinh nghiệm làm việc cho hắn.
Bùi Minh Phong kiên nhẫn lắng nghe anh "dạy bảo", thỉnh thoảng có trả lời vài tiếng, ví như như "Được", "Em biết rồi", "Em nhớ kỹ rồi".
Kiều Dật nói một hồi thì nói đến chuyện mấy người đồng nghiệp chán ngắt mình gặp hồi trước, nói tới miệng đắng lưỡi khô luôn.
Kiều Dật sảng khoái nói xong mới ý thức được mình nói lệch trọng tâm, kéo Bùi Minh Phong nói: "...... Ý của anh là, em vào công ty mới thì phải cẩn thận, chăm chỉ thì chăm chỉ nhưng cũng đừng quá yếu ớt, phải học được cách từ chối người khác, nếu không sẽ có người nhân cơ hội bắt nạt em đó.
Kiều Dật thấy từ đầu tới cuối Bùi Minh Phong cứ nhìn mình chằm chằm, cũng không có ừ hử gì, giống như không còn nghiêm túc nghe nữa, anh nhíu mày: "Anh nói nhiều như vậy, em có đang nghe không đó?"
Kiều Dật hỏi một đằng, Bùi Minh Phong trả lời một nẻo: "Anh, anh có khát nước không?"
Kiều Dật hoang mang: "...... À có chút khát nước." Muốn rót nước cho anh hả?
Bùi Minh Phong nghiêng qua, bây giờ Kiều Dật không còn giật mình kháng cự với hành động tiếp cận của Bùi Minh Phong như lúc trước nữa, anh có hơi ngờ vực nên chần chờ một lát, Bùi Minh Phong liền hôn lên môi anh.
Kiều Dật trừng lớn mắt: "!"
Lúc anh còn đang ngây người, đầu lưỡi mềm mại của Bùi Minh Phong đã liếm lên cánh môi anh, còn duỗi vào trong như muốn cạy mở khớp hàm của anh.
Kiều Dật hoàn hồn vội vàng lùi lại trốn vào lồng ngực của Bùi Minh Phong: "Em, em, em...... Em làm gì vậy?"
Lúc này anh mới chậm chạp nhận ra, mới ban nãy Bùi Minh Phong đang nhìn môi của anh.
Bùi Minh Phong trưng ra vẻ mặt vô tội: "Anh đối xử với em tốt như vậy, lòng em rất thích anh, nhịn không được muốn hôn anh."
Kiều Dật chịu không nổi cái loại thẳng thắn này, sắc mặt đỏ bừng, nhưng anh có nên nói từ chối không nhỉ? Hình như không đúng lắm thì phải, hai người đang yêu nhau mà, hôn môi một cái thì có sao..... Chỉ là anh vẫn còn có chút xấu hổ thôi.......
Lại cảm thấy khi Bùi Minh Phong nhìn anh như vậy cũng rất đáng yêu! Ánh mắt kia như thể dù là cả thế giới thì trong mắt hắn cũng chỉ có mỗi mình anh.
Kiều Dật nhớ trong vòng bạn bè của mình có một cô gái hay đăng những mẫu chuyện nhỏ lạ lạ tươi mới, bỗng nhiên anh nhớ tới một câu chuyện trong đó: Nếu bạn cảm thấy một người xinh đẹp, có lẽ bạn chỉ đang bị làn da của họ thu hút mà thôi, còn nếu bạn cảm thấy một người nhìn thế nào cũng đáng yêu, vậy thì xong rồi, bạn đang thật sự thích người ta rồi.
Bùi Minh Phong nói với anh: "Anh, em sẽ cố gắng làm việc, tháng sau là sinh nhật anh, đợi em làm có tiền rồi sẽ mua quà chúc mừng sinh nhật cho anh."
Kiều Dật cảm động: "Em nhớ sinh nhật anh luôn à?"
Bùi Minh chớp đôi mắt tròn to nói: "Sao em không nhớ được? Lúc thất nghiệp em không dám nói, bây giờ rốt cuộc cũng dám nói làm sinh nhật cho anh rồi."
Kiều Dật xấu hổ: "Cũng không quan trọng gì đâu, không cần làm thế, anh là đàn ông..... hai mươi lăm tuổi, không phải trẻ con nữa, có sinh nhật hay không cũng không quan trọng."
Đã nhiều năm rồi anh chưa từng chính thức trải qua một ngày sinh nhật trọn vẹn, hai năm trước mẹ anh đã quên sinh nhật anh rồi, mấy năm nay cứ mờ nhạt trôi qua.
Bùi Minh Phong lại rất nghiêm túc: "Quan trọng chứ, tại sao không quan trọng? Em nói rồi, trong lòng em chuyện của anh không có chuyện nào là nhỏ cả."
Kiều Dật..... Kiều Dật không nói thành lời, đôi mắt anh hơi ươn ướt, bối rối nhìn Bùi Minh Phong.
Anh thật sự rất cảm động.
Vì thế lần này, khi Bùi Minh Phong hôn lên môi anh lần nữa, anh hoàn toàn không có từ chối.
Anh rất thích cảm giác được đối xử một cách vô cùng trân trọng như vậy.
Ban đầu Bùi Minh Phong tiến lại hôn môi, sau đó bất tri bất giác ôm lấy anh, hai người ôm lấy nhau.
Kiều Dật nghiêng đầu cùng hôn sâu với hắn, anh không biết cách hôn, Bùi Minh Phong cũng không thạo cho lắm, hơn nữa còn rất vụng về, thế nhưng Tiểu Phong lại có một sự nhiệt huyết vội vã không thể chờ đợi nổi, tựa như muốn nuốt anh vào bụng vậy, không ngừng quấn lấy anh, anh bị hôn đến mức sắp nghẹt thở.
Bọn họ có thể xem như là mối tình đầu của nhau, giống như mồi lửa châm vào bãi cỏ khô, Kiều Dật vừa đỏ mặt vừa bị hôn đến mức kìm lòng không được mà trở nên phấn kích.......
Nụ hôn vừa dừng lại, Bùi Minh Phong vẫn chưa thỏa mãn nên mút môi anh một cái, xuôi theo lửa nóng, lại thử thăm dò rồi hôn thêm lần nữa.
Cứ lặp lại như vậy.
Dù sao cũng là mới bắt đầu, hôn một lần hay hôn nhiều lần cũng không khác nhau lắm.
Kiều Dật không biết bọn họ hôn bao lâu, dù sao cũng là hôn rất lâu, anh nhớ tới bản thân vốn không phải là loại người thích dính nhau như này, không ngờ rằng anh lại cái ngày hôm nay.
Có lẽ là do môi Bùi Minh Phong hôn đã quá.
Kiều Dật lại cảm thấy có gì đó cứng cứng chọc vào mình, anh cũng không cảm thấy xấu hổ lắm, chính anh cũng đang "chọc" vào Tiểu Phong đây này.....
Bọn họ hôn tới hôn lui, lại còn ôm nhau, là một người đàn ông bình thường, làm sao không có phản ứng cho được?
Chẳng qua lần trước có thể dùng cái cớ "luyện tập" sáng sớm để giải thích, còn lần này anh thật sự là vì hôn môi với Bùi Minh Phong nên mới như vậy.
Tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?
Nhất thời Kiều Dật cũng không biết, anh chỉ ôm Bùi Minh Phong, trái tim anh đập rất nhanh, trong lồng ngực đang dựa vào anh cũng có một trái tim, nhịp đập cũng giống như anh, nảy lên dồn dập.
Kiều Dật nghe Bùi Minh Phong nói vào tai mình, tựa như đang mê hoặc, hỏi: "Anh, lỗ tai anh đỏ quá........ anh khó chịu sao?"
Kiều Dật có hơi hiểu ý của hắn rồi.
Bùi Minh Phong hôn lên tai anh: "Anh ngồi lên giường đi, để em giúp anh....."
Kiều Dật nghĩ ngợi một lát, lần trước Bùi Minh Phong hầu hạ anh quả thật là rất thoải mái, anh vô tình nhớ về chuyện đó, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi lên giường, còn hơi mong chờ nhìn về phía Bùi Minh Phong.
Bùi Minh Phong nửa quỳ trước mặt anh bàn tay đặt lên đùi anh, dù cho cách một lớp vải quần nhưng không hiểu sao Kiều Dật lại cảm thấy da mình sắp bị nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn đốt cháy, vừa nóng vừa ngứa, giọng điệu của Bùi Minh Phong trầm thấp, nhẹ nhàng hỏi anh: "Tự anh cởi, hay là em cởi cho anh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.