Qua Cửa

Chương 18: Đôi ngả




Phòng đọc sách của phu nhân Từ Tiến gọn gàng sạch sẽ đến gần như nghiêm túc, không hợp lắm với tính tình ưa nói chuyện lung tung. Tất cả văn kiện và tài liệu bằng giấy từng dùng, bà đều phân loại cất đi, sách với các loại điển tịch luật học chỉnh tề trên giá sách, cách sắp xếp hơi có vẻ như bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Từ Tiến ngồi sau bàn giấy, cách Đậu Tầm một cái bàn gỗ rộng, như là tiếp khách làm ăn vậy.
“Ngồi đi,” Từ Tiến đeo kính độ nhẹ, xuyên qua thấu kính mỏng đánh giá thiếu niên này. Bà không tài nào hiểu nổi gen của hai kẻ Chúc Tiểu Trình với Đậu Tuấn Lương kia va chạm xảy ra điều bất ngờ gì, mà lại sinh ra đứa con như vậy, “Chuyện ngày hôm qua, dì đã nghe cô giáo và mẹ cháu nói rồi.”
Đậu Tầm thấy bà lại muốn nhắc đến chuyện không thể nhàm hơn, tức thì buồn tẻ cúi đầu, trưng ra dáng vẻ “cháu đã quyết định” mà giả chết.
Ai ngờ Từ Tiến dửng dưng nói: “Chuyện lùi lại cuộc thi đại học, xét trên tổng thể không nghiêm trọng như họ nghĩ, dì cũng hiểu sơ sơ về tình hình rồi, điểm cộng không thể dùng quả thật hơi đáng tiếc, nhưng mấy kẻ cho rằng trong kỳ thi đại học được cộng mười điểm là có thể thay đổi số mệnh, chắc cả đời cũng chẳng khá lên được.”
Đậu Tầm nghe bình luận khác hẳn lẽ thường này, nhìn bà một cái, vẫn chưa thả lỏng cảnh giác – “muốn dìm phải nâng” cũng là cách biểu đạt mà giáo viên phụ huynh hay dùng.
“Dì cũng nghe cô Trương cáo tội rồi, cô bảo cháu bỏ thi đại học chỉ là tùy hứng chứ chẳng có lý do gì chính đáng.” Từ Tiến thong thả nói, “Nhưng dì cảm thấy mỗi người đều có logic nội tại của mình, đặc biệt là người tuổi cháu, suy nghĩ càng nhiều, chỉ là cháu không muốn nói cho chúng ta biết mà thôi, đúng không?”
“Cháu đã không muốn cho người khác biết, có lẽ cũng chẳng muốn nói với dì, dì sẽ không hỏi nhiều nữa.” Từ Tiến rất thản nhiên nói, “Lúc trước là cháu tự mình ghi danh, hiện giờ cũng là chính cháu quyết định bỏ thi – Đậu Tầm, biết tự làm chủ mình là chuyện tốt, cho thấy cháu trưởng thành sớm, thắng người ta ở xuất phát điểm, nhưng dì là người lớn, vẫn phải nhắc nhở cháu một việc, cháu đã muốn tự làm chủ, thì phải tự chịu trách nhiệm. Vì sao cô giáo cảm thấy cháu bốc đồng, vì sao cô hớt hải gọi điện thoại mách hết mọi người, là do cô cảm thấy cháu không thể chịu trách nhiệm, cháu hiểu ý này chứ?”
Phu nhân Từ Tiến không giống Từ Tây Lâm lắm, lúc không đeo kính bà có vẻ rất khôn khéo, đeo lên lại tựa hồ hơi nghiêm khắc, thoạt nhìn cả người có sự lạnh băng cực kỳ chuyên nghiệp hóa, chẳng biết làm sao sinh ra đứa con hoạt bát quá mức như Từ Tây Lâm được.
“Cháu cũng không còn nhỏ nữa, trong nhà nghèo ngày xưa, tuổi cháu đã có thể cáng đáng gia đình rồi, nhưng cháu chưa trưởng thành, đây là nguyên nhân người lớn không cho cháu tự chủ trương,” Từ Tiến nói.
Không một người trẻ tuổi nào nghe thấy câu này sẽ không chút để bụng, Đậu Tầm mở miệng toan phản bác.
Từ Tiến: “Giáo viên chính trị hẳn đã dạy rồi? ‘Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng’, cháu có độc lập về kinh tế chưa? Đương nhiên, cháu còn đang học cấp ba, điều kiện khách quan không cho phép, thế trên chủ quan thì sao? Cháu có nghĩ đến phương diện này chưa? Các cháu từng giúp bạn làm ở quán thức ăn nhanh, nên biết một ngày công được bao nhiêu tiền. Cháu hãy tự ngẫm lại, đám công tử quen sống an nhàn sung sướng các cháu có thể sống dựa vào chút tiền lương còm cõi này không? Nếu một ngày kia Đậu Tuấn Lương triệt để bị chó ăn sạch lương tâm, không cho cháu sinh hoạt phí nữa, cháu định làm thế nào, có từng suy nghĩ chưa?”
Đậu Tầm không thể phản bác.
“Kinh tế độc lập rồi, còn có vấn đề độc lập về tinh thần,” Từ Tiến nói, “Cháu muốn trở thành người như thế nào, muốn sống cuộc sống thế nào, muốn đi con đường ra sao, những điều này đã nghĩ tới chưa? Chưa nghĩ cũng không sao, bình thường, sẽ không ai nói gì cháu, bởi vì cháu còn nhỏ, giáo viên và phụ huynh còn trách nhiệm trông nom cháu. Trong phạm vi nhận thức và khả năng của mình, chúng ta sẽ giúp cháu tính toán sẵn tương lai, hòng bảo đảm quá trình này thuận lợi, chúng ta yêu cầu cháu nghe lời và phối hợp, không được hết lần này đến lần khác khiêu chiến khả năng giải quyết vấn đề của người lớn tầm thường chúng ta, điều này cháu cũng lý giải được chứ?”
Đậu Tầm chần chừ chốc lát, rồi chậm rãi gật đầu.
Từ Tiến: “Còn một tuần nữa là thi rồi, nếu cháu quả thật biết mình có mục tiêu gì, có lý do bỏ thi rõ ràng, cũng có thể gánh vác hậu quả xảy ra, vậy từ giờ trở đi cháu có thể tự làm chủ. Nếu cháu nghĩ chưa rõ, chỉ thích làm theo ý mình, thì không được. Quy tắc này đơn giản quá đúng không? Muốn có quyền lên tiếng như người lớn, thì cháu phải có dáng vẻ của người lớn, vừa nhõng nhẽo vừa bốc đồng là không được. Cháu hãy quay về suy nghĩ kỹ càng đi.”
Đậu Tầm từ nhỏ đến lớn chưa từng được nhận sự giáo dục đàng hoàng, bị Từ Tiến nói một phen làm rung rinh, tức giận và áy náy lẫn lộn, tâm sự nặng nề đứng dậy đi về, ra cửa gặp Từ Tây Lâm đang rót trà hoa thảo cho thái hậu.
Từ Tây Lâm nhỏ giọng hỏi Đậu Tầm: “Sao thế, ai nói vậy?”
Gã mới uống trộm một ngụm trà của Từ Tiến, môi còn dính nước, Đậu Tầm liếc thấy, tức khắc như hơi giật mình mà chớp mắt thật mạnh mấy cái, cuống quýt lắc đầu.
Sau đó Đậu Tầm vòng qua Từ Tây Lâm, đến tủ lạnh cầm một chai hồng trà, đi suy tư về cuộc đời.
Từ Tiến: “Tiểu Lâm Tử, mày vào đây cho mẹ!”
“Tiểu Lâm Tử” thò đầu vào hỏi: “Mẹ, gọi con có chuyện gì ạ? Thơm Bảy Dặm… A không, cô Trương – mua một tặng một mách cả chuyện của con ạ?”
“Nói mày bộp chộp, không thể tập trung học hành.” Từ Tiến đập bàn, “Tối qua mày dẫn Đậu Tầm đi đâu?”
Từ Tây Lâm ngó đông liếc tây, ấp úng lí nhí: “… Đi chơi với bạn.”
“Đi chơi với bạn” mà cũng chột dạ như vậy, nhất định là không làm chuyện tốt, Từ Tiến giơ tay trỏ gã một cái: “Cứ cẩn thận đấy, đừng để mẹ túm được đuôi – mà mày đã gặp Trịnh Thạc rồi à?”
Từ Tây Lâm: “Trịnh Thạc? Ai cơ?”
Từ Tiến nhìn vẻ ngu ngốc của gã, thở dài thườn thượt.
“A!” Từ Tây Lâm cuối cùng đã nhớ ra, “Con biết rồi, là chồng cũ của mẹ?”
Từ Tiến: “…”
Từ Tây Lâm nhảy tót lên ghế như con khỉ đột, nhoài người lên bàn của Từ Tiến, đầu gối quỳ trên cái ghế xoay vặn tới vẹo lui: “Là ổng chạy tới tìm con, có Ngọc Hoàng đại đế và ông Mao làm chứng, con không có phản quốc thông đồng với địch, ngay cả viên đạn bọc đường của kẻ địch cũng chẳng thèm ăn luôn!” (Ông Mao tức Mao Trạch Đông)
Từ Tiến ngả ra sau, cau mày nhìn thằng con cưng. Từ Tây Lâm đã gặp Trịnh Thạc, thì nhất định biết chuyện nhiều năm qua bà cố ý ngăn cản Trịnh Thạc liên lạc với gã, kết quả là một chữ cũng chẳng nhắc tới. Mỗi một sợi tóc tên nhóc này đều là một đám khôn vặt, gã rất giỏi ra vẻ thông minh, đầu óc toàn không để vào chỗ đứng đắn, y hệt Trịnh Thạc lúc trẻ.
“Ba mày gửi một khoản quỹ giáo dục, cho mày sang năm thi đại học có cái dùng.” Từ Tiến nói, “Ổng còn nói nếu mai mốt mày muốn đi du học, ổng có thể chăm sóc mày.”
Từ Tây Lâm nhướng mày: “Con đâu có thiếu… Khụ, là mẹ đâu có thiếu tiền, ai cần ổng lắm chuyện?”
Từ Tiến mặt không biểu cảm hỏi lại: “Thế nếu mẹ thiếu tiền thì sao?”
Từ Tây Lâm mắt cũng không chớp mà sửa miệng: “Tiền là cái gì? Thiên kim dễ được, mỹ nhân khó cầu, ai lại bỏ đại mỹ nữ để đi sống với một lão già khú đế? Hơn nữa chúng ta đâu chỉ có một mỹ nữ, bà ngoại con vung tay áo một cái là đủ bằng hai căn biệt thự lớn.”
“Mày…” Từ Tiến vốn định đanh mặt nói gì đó, giữa chừng không nén được bật cười.
Bà không khỏi nhớ lại Trịnh Thạc năm ấy.
Đó là một kẻ đa tình trời sinh, anh tuấn, ngọt miệng, lắm trò vô cùng, dù túng thiếu hơn cũng đầy phong độ, có thể thỏa mãn hết thảy ảo tưởng của nữ giới, trời sinh biết làm thế nào để người khác bất chấp tất cả mà yêu thương.
Đáng tiếc, chai lưu ly không phải để đựng nước tương, kẻ ăn chơi không phải để lập gia đình.
Thứ mà bươm bướm lưu luyến chính là sắc màu rực rỡ, bạn chẳng qua là một đóa hoa trong đó, qua quý thì nó sẽ đi tìm mùi thơm đợt tiếp theo, níu giữ không được.
“Trước kia mẹ không thích để mày tiếp xúc nhiều với ông ta, là bởi vì…” Từ Tiến không tự chủ được dừng một chút, bà thừa nhận, mọi người có quyền lựa chọn cách sống của mình, nhưng dù khoan dung hơn, là một người mẹ, bà dẫu sao cũng có tư tâm.
Bà không hy vọng tay ăn chơi vô trách nhiệm Trịnh Thạc ảnh hưởng xấu đến Từ Tây Lâm, dù rằng đứa con bị bà rèn giũa nhiều năm vẫn có xu thế phát triển theo hướng đó.
“Con hiểu.” Từ Tây Lâm cắt ngang bà.
Từ Tiến ngạc nhiên: “Mày hiểu cái gì?”
Từ Tây Lâm cợt nhả nói: “Hễ là quyết sách của đại tiên nữ nhà ta, đều là anh minh, phàm nhân tụi con kiên quyết ủng hộ.”
Trò nịnh đầm này chẳng cần học cũng biết, hoàn toàn tự nhiên.
Nếu từ nhỏ lớn lên bên Trịnh Thạc, không biết còn biến thành thế nào.
Từ Tiến: “Cái gì thế chứ, càng lớn càng giống họ Trịnh kia… Ôi, mày nên mau quỳ an đi.”
Từ Tây Lâm rất không thích đánh giá này, ấn tượng của gã với Trịnh Thạc còn dừng lại trên “làm bộ làm tịch” và “vô trách nhiệm”, cảm giác như mình bị Từ Tiến mắng, nhưng lại không tiện công khai phản đối, chính Từ Tiến cũng chưa nói Trịnh Thạc không tốt, gã làm con, không có đạo lý làm thay người lớn trên việc này, đành phải khó chịu chạy đi.
Đậu Tầm nghe tiếng bước chân Từ Tây Lâm, không tự chủ được thoáng cứng đờ lưng, lông tơ đang dựng ngược, thì Từ Tây Lâm đẩy cửa vào.
Trong phòng Đậu Tầm có hai cái ghế, một cái hắn ngồi, cái còn lại chất rất nhiều đồ. Từ Tây Lâm liếc cái giường gọn gàng đến không có tí tẹo nếp nhăn kia, biết Đậu Tầm không thích người ta làm lộn xộn đồ đạc hắn đã sắp xếp trật tự, định trực tiếp ngồi lên luôn.
Ai ngờ gã mới vừa kéo ống quần, Đậu Tầm như đoán trước hành động của gã, lên tiếng nói: “Không sao, mày ngồi trên giường đi.”
Từ Tây Lâm nghi hoặc nhìn hắn một cái, cảm thấy Đậu Tầm đổi tính thật chóng vánh.
Đậu Tầm giấu đầu hở đuôi liếc nhìn về phía chân giường, vờ như mình không nhìn chằm chằm đối phương liên tục.
“Lão phật gia nói thế nào với mày,” Từ Tây Lâm ngồi trên mép giường hỏi, “Tuần sau mày có định đi thi không?”
Đậu Tầm: “Chắc có.”
Ý tứ trên mặt chữ của phu nhân Từ Tiến là bảo hắn “nghĩ kỹ lại”, ý ngoài lời là “không được vô cớ gây chuyện”.
Đậu Tầm qua cơn kích động, chính bản thân cũng thừa nhận, hành vi bỏ thi chỉ là vô cớ gây sự, lưu luyến là một nguyên nhân, mặt khác, hắn cũng không hẳn là không muốn tạo chút cảm giác tồn tại trước Đậu Tuấn Lương và Chúc Tiểu Trình.
Từ Tây Lâm ngồi một lúc liền quên béng đây là giường người ta, khôi phục thói quen lăn lộn khắp nơi, chổng vó nằm ngửa trên giường, tự dưng phiền muộn nói: “Vậy nếu mày thi lên đại học, có phải là phải dọn đến trường, không thể ở nhà tao nữa không?”
Phòng Đậu Tầm quanh năm kéo màn, chỉ mở ngọn đèn bàn nhỏ oát không cao, luôn khó phân biệt sáng chiều. Ánh sáng khắp phòng tụ lại, tổng cộng chẳng qua một dúm, nhìn từ góc độ của Đậu Tầm, chút ánh sáng này tựa hồ đều bị Từ Tây Lâm gom hết tới, chứa vào trong mắt.
Đôi mắt gã tựa hồ có thể tụ ánh lửa, trong ngực Đậu Tầm bỗng cháy bùng lên, suýt nữa mất sạch sự bình tĩnh ban nãy.
Ai ngờ Từ Tây Lâm nghiêng người, lại làu bàu một câu: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sang năm mày mới thi, hai ta chắc cũng chẳng vào một trường, vẫn phải chia tay thôi.”
Đốm lửa be bé đột nhiên tắt ngấm.
Đậu Tầm chăm chú nhìn gã mà ngây ra một lúc, trong lòng thình lình bừng tỉnh ngộ, thứ mình lưu luyến không hề là cuộc sống trung học chẳng lấy gì làm vui vẻ, mà là Từ Tây Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.