Qua Cửa

Chương 3: Đậu tầm




Từ Tây Lâm lao vọt vào hành lang, nhảy lên lầu hai, đạp tung cửa sau lớp 1, chui vào từ đường đó, thuận tay chôm áo khoác đồng phục không biết của người anh em nào treo trên cửa, giũ sơ bụi đất rồi thay luôn, sau đó cuộn áo khoác của mình nhét vào cặp, ném xuống dưới bàn, một tay vén tóc, một tay tháo kính của Thái Kính đeo lên mũi – thay hình đổi dạng thành công.
Thái Kính: “… Chơi hóa trang hả?”
Từ Tây Lâm: “Đâu có – cái áo này đứa nào treo đằng sau vậy?”
Thái Kính: “Hình như là của ‘ông ngoại’.”
“Ông ngoại” là biệt danh của người anh em bàn trên, họ Lão – chính là lão của “lão đầu tử” trong “Tiếu ngạo giang hồ” ấy, tên đầy đủ cũng rất ngắn gọn, gọi là “Lão Thành”. Lúc “Vương triều Khang Hi” mới bắt đầu chiếu trên kênh CCTV8, trò Lão Thành mê phim như si như cuồng, từ đó nhiễm luôn tật xấu tự xưng là “gia”, rồi dần dà vai vế của hắn tăng liền hai bậc, thành “ông ngoại” của cả lớp.
“Ông ngoại” này ngoại hình xấu thấy ớn, mặt toàn mụn là mụn, nghe tiếng nói chuyện liền quay đầu lại. Hắn căng cái da mặt “bụi đỏ cuồn cuộn”, chớp chớp mắt nhìn Từ Tây Lâm, léo nhéo: “Đây là vật do nữ quốc vương cống, nếu là người khác thì ta tuyệt đối không chịu tặng, thỉnh nhị gia cởi cái mình mặc ra mặc cho ta.”
Mặt Từ Tây Lâm xanh mét: “Kỳ Quan à, mớ ‘đậu thanh xuân xinh đẹp’ trên mặt ngài đã đủ rang một nồi rồi, có thể đừng suốt ngày rắp tâm vấy bẩn mỹ thiếu niên không?” (Kỳ Quan tức Tưởng Ngọc Hạm, một nhân vật trong Hồng lâu mộng)
Trái tim thủy tinh của Lão Thành bị lũ phàm phu tục tử chỉ biết nhìn mặt này chọc thủng lỗ chỗ, “oa oa oa” ôm ngực quay mặt lên bảng chữa thương.
Đuổi người ngoài đi rồi, lúc này Từ Tây Lâm mới hạ giọng nói với Thái Kính: “Chuyện của mày xong rồi, sau này tụi đòi nợ sẽ tìm chú mày chứ không làm phiền mày nữa đâu. Hay là hôm nay tan học mày lại quay về tiệm McDonald’s kia thương lượng đi, xem còn có thể đi làm không, không được thì bảo họ xếp ca tối cho, tao tìm mấy đứa luân phiên đi thay mày.”
Thái Kính bị Từ Tây Lâm tháo mất kính, đôi mắt nhất thời không đúng tiêu cự, có vẻ hơi mơ màng: “Cảm ơn!”
Cậu ta dừng một lát, hình như cảm thấy chỉ nói hai chữ “cảm ơn” thôi thì không khỏi quá đơn giản, liền gõ cán bút nói: “Tây Lâm, sau này nếu ông…”
“Dừng lại,” Từ Tây Lâm cười tít mắt cắt ngang, “Tuyệt đối đừng lấy thân báo đáp, tao còn trong sạch đó.”
Thái Kính cượng cười, nhưng mày không giãn ra, lại cẩn thận hỏi: “Có mất tiền không?”
Từ Tây Lâm chẳng những mất tiền, còn gần như táng gia bại sản.
Bình thường tiền tiêu vặt của gã tuy nhiều, nhưng ăn xài phung phí quen rồi, không có ý thức để dành, mà tiền lì xì mới được nhận đều gửi hết vào ngân hàng, mặc dù có thể rút, song không dám tùy tiện rút – bởi vì cái thẻ đó lúc trước làm bằng chứng minh thư của mẹ gã, trên di động có nhắc nhở số dư, thoáng cái tiêu một mớ, trong vòng năm phút sẽ bị thái hậu lão phật gia thẩm vấn.
Lúc này trên người gã còn lại tổng cộng hai mươi sáu đồng rưỡi – buổi chiều còn phải thêm mười sáu đồng tiền in ấn, đúng là nghèo rớt mồng tơi luôn.
Song Từ Tây Lâm môi trên vừa chạm môi dưới đã xóa sạch quẫn cảnh của mình.
Gã nói: “Mất ba đồng mời anh tao ăn kem, mày đừng lo nghĩ vớ vẩn.”
Không phải gã làm việc tốt không để lại tên, việc này nếu là người khác thì thôi, riêng Thái Kính độ này thật sự quá nghèo túng, tiền học cũng có thể nộp một đống xu lẻ, nếu thoáng cái để cậu ta biết nợ một khoản tình nghĩa lớn như vậy, tuy lúc này sẽ cảm kích, nhưng sau đó không tránh khỏi khó chơi chung.
Trong lòng Thái Kính nhất thời không biết là mùi vị gì, đặt tay lên vai Từ Tây Lâm: “Người anh em…”
Không đợi cậu ta phát biểu cảm tưởng, chủ nhiệm khoa nổi giận đùng đùng đã tông cửa xông vào, cắt ngang một bầu tâm tư của Thái Kính.
Cả lớp nháy mắt lặng ngắt như tờ, chủ nhiệm khoa rượt nãy giờ muốn trụy tim, nhìn quanh một vòng, lại không nhận ra Từ Tây Lâm đã cải trang, đành phải tức bốc khói mà gầm lên gây sự: “Sắp vào học rồi, chỉ có lớp các trò là ồn ào nhất! Sang năm là lên năm 3 rồi, muốn làm gì? Hả? Các trò có vẻ gì của lớp thực nghiệm không! Tiết sau là môn gì, sao giáo viên bây giờ còn chưa đến? Đi đầu thai rồi hả?”
Giáo viên tiếng anh mới cắp giáo án đi tới cửa bị một phát đạn nã ngay vào đầu.
Chủ nhiệm ban hung tợn trừng cô giáo vô tội một cái: “Một số đồng chí trẻ tuổi cũng phải chú ý thái độ công tác đi, bản thân mình chả ra làm sao, thì quản lý học sinh thế nào được!”
Nói xong phất tay tập tễnh đi ra ngoài.
Cô tiếng anh tự dưng bị vạ lây, lập tức hất chùm tóc đuôi ngựa, cầm phấn quay người viết lên bảng: “Menopause.”
“Trước khi vào học chúng ta sẽ mở rộng từ ngoài yêu cầu đại cương,” Cô tiếng anh nâng kính, “‘Menopause’ – thời kỳ mãn kinh, có thể áp dụng ‘menopause symptoms’…”
Cả lớp cười ồ lên.
Nửa tiết đầu, cô tiếng anh và tụi học trò cùng chung mối thù, rất vui vẻ, nhưng sự đồng tâm hiệp lực giữa cô trò chẳng diễn ra được bao lâu, cô giáo nhanh chóng bộc lộ bản tính của kẻ địch giai cấp, cô phát một bộ “luyện tập điền vào chỗ trống” tổng cộng mười bài, bài nào cũng dài kinh khủng, coi như là bài tập anh văn hôm nay.
Hết tiết ngoại trừ đi vệ sinh thì trong lớp cơ bản không ai nhúc nhích, đều muốn tranh thủ làm xong một bài trước khi vào tiết sau.
Đậu Tầm theo giáo viên chủ nhiệm đi vào ngay lúc này.
Ba lô hai dây bị hắn đeo một bên, trong áo jacket màu xám lộ ra cổ áo sơ mi không dính một hạt bụi, lúc đi đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.
Có người thì thào một câu: “Cấp ba mà còn chuyển trường?”
Cô chủ nhiệm phía trên gõ bàn giáo viên, cười tươi rói vỗ lưng nam sinh kia: “Tất cả trật tự, hôm nay lớp 1 chúng ta có thêm một thành viên gia đình mới.”
Cô chủ nhiệm biệt danh “Thơm Bảy Dặm”, còn gọi là “Tam Bộ Tất Sát”, rất mê mùi nước hoa nồng nặc, mùa hè bình thường muỗi không dám tới gần, nói chuyện ưa dùng câu bài tỉ, còn thích các loại xúp gà cho tâm hồn đã hết “đát”, tâm trạng dường như luôn sục sôi. (Câu bài tỉ là kết hợp ba hoặc hơn ba từ hay câu ý nghĩa liên quan hoặc gần nhau, kết cấu tương đồng hoặc tương tự, giọng điệu tương đồng thành một câu. Súp gà cho tâm hồn là Chicken Soup for the Soul)
Không biết một người dạy vật lý vì sao luôn thiếu ổn định như vậy.
Nhưng hôm nay, không ai nổi da gà với cái câu “thành viên gia đình” của cô, ánh mắt mọi người đều tập trung vào nam sinh mới tới, các thiếu nam thiếu nữ đương độ thanh xuân chỉ chớp mắt đã chung một suy nghĩ, nam sinh này đẹp trai quá – chẳng những có hai hàng mày rậm ngay ngắn và đôi mắt đen trắng rõ ràng, còn trưng lên mặt sự lạnh nhạt vừa bảnh vừa ngầu!
Cô chủ nhiệm hiền từ vỗ tay một cái: “Nào, Đậu Tầm, tự giới thiệu một chút cho mọi người biết đi.”
Cả lớp nể mặt im lặng, chờ nghe trai đẹp phát biểu ý kiến.
Ai ngờ trai đẹp chẳng thèm nể nang, nâng mí mắt lên đảo qua một vòng, đổi kẹo cao su từ hàm bên trái sang bên phải: “Cô, em ngồi đâu?”
“Thơm Bảy Dặm” bị bỏ lơ trên bục giảng xấu hổ đỏ bừng như quả cà chua, khựng lại một lúc, muốn trị tên nhãi này một trận, đáng tiếc thẻ mua sắm trong túi mới thêm “khoản hiền từ” ba ngàn đồng, nhất thời không thể trở mặt.
“Thơm Bảy Dặm” tiến thoái lưỡng nan một lúc, không còn cách nào khác, đành phải làm bộ như mình không hề bị xúc phạm, tự bắc thang cho bản thân xuống: “Sao nam sinh mà cũng xấu hổ vậy? Thế này đi, cuối lớp có bàn trống, em đi khiêng một cái đến trước, nếu không cận thị thì cứ ngồi tạm hàng cuối, về sau lại…”
Cô còn chưa dứt lời, chỉ thấy thằng nhãi họ Đậu kia chả thèm đếm xỉa, tự động đi xuống cuối lớp.
Thơm Bảy Dặm: “…”
Bà cô nghiến răng nghiến lợi vỗ túi, cảm thấy “khoản hiền từ” lần tới phải sáu ngàn mới đủ.
Mặt Đậu Tầm rất trắng, mắt mi vì thế càng đậm nét, hắn cụp mắt xuống, đôi mắt hai mí ngang rất bằng và dọc rất thẳng hất thẳng lên tóc mai, mũi và môi “trời cao đất không dày”, lộ ra vài phần hờ hững không thích nói cười.
Nếu có một cô nàng xinh đẹp đi ngoài đường, số phụ nữ nhìn chằm chằm chắc chắn nhiều hơn đàn ông. Kỳ thực ngược lại cũng thế, đa số nữ sinh trung học còn chưa luyện được da mặt đủ dày để nhìn đàn ông chảy nước miếng ngay giữa đường giữa chợ, ngắm vài lần là xấu hổ, đám nam sinh lại bắt đầu thì thào bàn luận.
Lão Thành quay đầu lại dùng ngòi bút chọc chọc bàn Từ Tây Lâm, nhỏ giọng nói: “Anh bạn này lai lịch thế nào nhỉ? Vừa tới đã lấn lướt ‘Hương Hương’ của chúng ta?”
Từ Tây Lâm cảm thấy Đậu Tầm này rất ưa nhìn, bèn không hề kiêng dè nhìn chằm chằm người ta, lơ đãng lắc đầu.
Lão Thành nhanh chóng dời đi sự chú ý: “Mau đưa ‘sách vàng’ vật lý của hai đứa bay cho tao xem một chút.”
“Sách vàng” không phải loại sách đồi trụy, mà là sách bài tập do tổ vật lý Lục Trung tự soạn, nhà trường ép mua, mỗi em một quyển, dày hơn bốn trăm trang, một dấu chấm câu thừa cũng không có, toàn đề là đề, sau đề còn chẳng có đáp án.
Năm hai lớp 1 là lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên, tiến độ chương trình học hơi nhanh hơn so với lớp khác. Cho nên sở thích mỗi ngày của Lão Thành cùng hung cực ác này là tập hợp đáp án trong phạm vi một vòng, so sánh chỉnh sửa biên soạn ra một bộ đáp án tự in, đem đi bán cho lớp bình thường và lớp văn chờ đối phó cuộc thi kết khóa.
Từ Tây Lâm rút đại một quyển sách trong hộc bàn cho hắn ta, từ trạng thái lơ đãng hoàn hồn lại, dịch cái ghế cách bàn cả mét đến vị trí bình thường, chừa chỗ cho Đậu Tầm.
Lão Thành ồn ào mãi không thôi: “Đây là sách vàng số học! Môn số học kỳ này đã xong rồi, tao cần vật lý cơ!” Song “ông ngoại” đã thất sủng – Từ Tây Lâm lúc này chẳng rảnh để ý hắn ta, thấy Đậu Tầm chọn đại một cái bàn, Từ Tây Lâm lập tức định chủ động đứng dậy giúp đỡ.
Song bàn tay vui vẻ giúp người còn chưa giơ ra, Đậu Tầm đã xong xuôi dộng bàn xuống cái “Rầm”, cách Từ Tây Lâm bàn trước ít nhất phải một mét, giữa hai người còn có thể vẽ ra hẳn một con sông ngân.
Từ Tây Lâm: “…”
Đậu Tầm đã gặp qua là không quên được, vừa nhìn đã nhận ra Từ Tây Lâm chính là cái đứa buổi trưa chạy qua dưới lầu, hơn nữa từ thái độ của đám học sinh năng khiếu bám đít kia mà phán đoán, thì tụi này là một bọn.
Hắn như kẻ ở trên cao nhìn xuống mà nhìn Từ Tây Lâm một cái, trưng một chữ “cút” rõ to trên mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.