Qua Cửa

Chương 23: Bùng nổ




Cuộc sống trong nhà không cần phải lo, cổ phần của Từ Tiến được cộng sự mua lại với giá rất hữu nghị, tài sản bà để lại khỏi cần tính cẩn thận, kiểm tra sơ qua đã thấy hết sức khả quan, chỉ cần Từ Tây Lâm về sau đừng cờ bạc hút chích, thì dù ăn không ngồi rồi cũng có thể thoải mái hết đời.
Nhưng chờ Từ Tây Lâm trở lại trường, gã bỗng nhiên không biết mình nên làm gì.
Gã cũng chẳng biết mình là nhìn thấu hay không thấu, chỉ biết là mình không để ý thành tích học tập lắm. Sống chết có số, giàu sang do trời, thành tích tốt hay tệ đều thế cả, tiền đồ cũng thật sự chẳng có gì đáng để liều mạng, chẳng bằng cứ tùy tiện qua ngày cho rồi.
Mọi người xung quanh nghe nói chuyện nhà gã, ai nấy đều dè dặt hẳn.
Thái Kính một dạo không dám nói chuyện với gã, mỗi ngày có việc đều viết ra giấy.
Lão Thành thì vì câu nói đùa “việc lớn không tốt nhà sắp sập” kia mà áy náy vô cùng, hằng ngày im lặng làm người hầu cho gã, vừa hết giờ liền rót đầy nước vào ly của gã, giờ cơm tối mỗi ngày lẻn ra cổng trường, đổi đủ các món mua cho Từ Tây Lâm ăn, còn vì vậy mà vào muộn mấy lần.
Ngay cả Thơm Bảy Dặm cũng không dám phê bình gã quá nặng, sợ có câu nào không đúng kích thích tới gã.
Từ Tây Lâm xin phép Thơm Bảy Dặm, bày tỏ rằng buổi tối mình muốn về nhà với bà ngoại, không muốn tự học.
Thơm Bảy Dặm lúc ấy tuy đấu tranh một chút, song vẫn ký tên cho gã, sau đó lại rất không yên tâm mà căn dặn: “Em có tình huống đặc biệt, giờ tự học buổi tối có thể không đến trường, nhưng về nhà không thể bỏ bê việc học, nếu… lãng phí thời gian, sẽ chỉ làm lỡ việc của em.”
Sau chữ “nếu”, Thơm Bảy Dặm vốn muốn nói “Nếu mẹ em biết em vì mình mà để lỡ việc học hành, nhất định cũng sẽ không yên tâm”, nhưng ra đến môi lại cảm thấy câu này quá tàn khốc với một đứa trẻ, đành phải thay bằng một câu cảnh báo chẳng đau chẳng ngứa.
Dứt lời, quả nhiên không đau cũng không ngứa, Từ Tây Lâm nghe xong đáp một tiếng lấy lệ, căn bản chẳng thèm để tâm.
Từ Tây Lâm vốn đã không có hứng thú gì với việc học hành, ngày trước chịu kiên nhẫn chăm chỉ một chút, chẳng qua là do ý thức trách nhiệm – gã cảm thấy mình nên có thành tích tạm được, đặng tương lai đậu vào một trường đại học tốt, có thể dung nhập tốt hơn vào giá trị quan của xã hội chủ lưu, cũng để người nhà bớt lo lắng, có thể kiêu ngạo vì gã hay không thì khó mà nói, nhưng nếu gã ít nhiều có triển vọng, sếp Từ nhà họ cũng có thể về hưu sớm.
… Thế nhưng hiện giờ những điều này đều chẳng còn nghĩa lý gì.
Từ Tây Lâm nghỉ tự học, về nhà cơ bản chỉ ăn không ngồi rồi.
Mới đầu là ôm quả bóng rổ cũ chơi ném rổ trong cái sân thể dục nhỏ của tiểu khu, sau đó trời trở lạnh, ở bên ngoài trừ ăn không khí thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì khác, gã liền bắt đầu về nhà lên mạng chơi game, chưa được hai hôm cũng chán, thế là gã lại bắt đầu uể oải xem phim, sách giải trí và truyện tranh – đều là thuê từ quầy nhỏ ở cổng trường, tiền thuê một ngày từ năm hào đến một đồng rưỡi.
Từ Tây Lâm không hiểu nổi tiểu thuyết ngôn tình, lại vì tinh thần mệt mỏi mà cũng chẳng thông nổi dã tâm tranh bá thiên hạ của vô số nhân vật chính, đa phần sách giải trí đều nuốt không trôi, bèn chọn chọn lựa lựa mà giở thử mấy bộ võ hiệp của Kim Cổ Lương Ôn thêm cả Ngọa Long Sinh tiên sinh, sau đó bắt đầu mê truyện kinh dị. (Kim Cổ Lương Ôn là Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh, Ôn Thụy An, các tác giả võ hiệp nổi tiếng)
Gã sưu tập hàng đống truyện ma quỷ hàng rong, phim điện ảnh kinh dị các nước và băng Trương Chấn kể chuyện ma, mỗi tối về nhà đóng cửa, liền bắt đầu cuộc sống về đêm quỷ khóc sói gào, thỉnh thoảng sợ hết hồn, miễn cưỡng có thể coi là kích thích.
Người nhà đều chẳng dám nói gì gã, lần nào cũng nhắc nhở vài câu không nhẹ không nặng, gã ngoài miệng thì đồng ý, nhưng nhất loạt chẳng thèm để tâm.
Cứ thế sống mơ mơ màng màng hơn một tháng, rốt cuộc Đậu Tầm hết nhìn nổi, xông vào ngay trong lúc Từ Tây Lâm đang xem phim ma.
Trên màn hình máy tính vừa vặn có một con quỷ mặt xanh nanh vàng đột nhiên nhảy ra, Từ Tây Lâm bị hai tầng chấn động trong ngoài màn hình dọa giật bắn người, máu trên mặt cấp tốc rút về tứ chi, mặt mày trắng bệch quay đầu lại.
Đậu Tầm hơi nhíu mày, suýt nữa thì mềm lòng.
Song Từ Tây Lâm sau khi giật mình, biểu cảm khoảnh khắc liền đơ lại, ánh mắt hờ hững đảo qua mặt Đậu Tầm, đoạn gã quay đầu tạm dừng phim, uể oải hỏi: “Mày làm gì vậy, dọa tao hết hồn rồi.”
Đậu Tầm hít sâu một hơi, lấy một xấp đề từ trong cặp gã ra, đề dùng kẹp nhựa kẹp lại chỉnh tề, bên trên còn có mấy tờ giấy nhỏ, có chữ của Thái Kính, của Lão Thành… thậm chí chữ của Dư Y Nhiên, nhắc nhở gã đề nào phải làm xong vào lúc nào.
Giấy mới đè lên giấy cũ, thời gian trôi qua hơn một nửa, mà đề nên làm so với mặt còn sạch sẽ hơn.
Từ Tây Lâm không tự chủ được giận tái mặt: “Tụi bay rỗi hơi lục cặp tao làm gì?”
Gã tức giận đoạt lấy xấp đề, thô bạo cuộn tròn chúng lại, nhét đại vào cặp.
Đậu Tầm: “Lúc trước không phải mày nói với bọn tao, muốn dùng cái gì, muốn ăn cái gì, có thể trực tiếp lục cặp mày à?”
“Tao bảo tụi bay tùy tiện lấy, có bảo tụi bay tùy tiện nhét vào đâu?” Từ Tây Lâm mặt không cảm xúc ném cặp lên giường, “Hèn chi nặng thấy sợ.”
Nói xong Từ Tây Lâm quay lại ngồi trên ghế, đang định thò tay với con chuột, Đậu Tầm bỗng nhiên xông lên một bước tắt màn hình.
Từ Tây Lâm tức giận thét lên: “Mày uống lộn thuốc, hay bị Đậu Đậu cắn hả?”
Đậu Tầm gằn từng chữ: “Mày mau đứng dậy, đi làm bài tập.”
“Không biết lý lẽ.” Từ Tây Lâm nghĩ bụng.
Gã nhướng cao một bên lông mày, không bạo lực cũng chẳng hợp tác nói: “Lo chuyện của mày đi, hôm nay tao không muốn làm, đừng ồn ào.”
Gã một lần nữa mở màn hình, tiếp tục thưởng thức tiếng quỷ kêu âm thanh nổi trong đĩa.
Đậu Tầm đứng bên cạnh im lặng một hồi, sau đó quyết định “quân tử có thể động thủ thì bớt nói thừa”.
Hắn kéo ghế của Từ Tây Lâm ra sau, nhân lúc trọng tâm gã bất ổn, hai tay ôm lấy người Từ Tây Lâm, dùng sức mạnh trực tiếp lôi gã khỏi ghế.
Nhưng Từ Tây Lâm dù sao cũng không phải là một tấm chăn, đâu có dễ xách lên. Gã bị Đậu Tầm lôi lảo đảo, định thần lại liền tức giận nhảy dựng lên, dùng bả vai xô tay Đậu Tầm ra: “Mày làm gì thế hả? Ăn no rửng mỡ à!”
Trường đại học đều ở ngoại thành, mà Đậu Tầm thì chiều nào cũng có tiết, hắn từ trường chạy về cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, bầu bạn với Từ Tây Lâm một đêm, sáng còn phải hấp tấp đón chuyến xe sớm nhất quay lại trường, nếu tiết đầu tiên buổi sáng phải học, hắn cơ bản điểm tâm cũng chẳng kịp ăn đã đến thẳng lớp, mỗi ngày mệt mỏi đi sớm về khuya, chẳng lẽ đều là “ăn no rửng mỡ”?
Huyệt thái dương của Đậu Tầm đập thình thịch chốc lát, hắn cố gắng kiềm chế, lặp lại một lần như máy đọc lại: “Mày mau đi làm bài tập đi.”
Từ Tây Lâm bực bội sầm mặt: “Liên quan quái gì tới mày?”
Giữa họ, kỳ thực là Từ Tây Lâm liên tục hoặc ngầm hoặc công khai nhường Đậu Tầm, cho dù thỉnh thoảng nóng lên, cũng chỉ phất áo bỏ đi, qua một lúc là lại hết. Ngoại trừ hiểu lầm nhỏ lúc đầu, Từ Tây Lâm còn chưa bao giờ sừng sộ nạt hắn như vậy, Đậu Tầm nhất thời quên cả nổi giận, hơi ngớ ra.
Từ Tây Lâm nặng nề thở hổn hển mấy hơi, mơ hồ nhận thấy mình đã quá khích, liền nhanh chóng nói: “Cảm ơn ý tốt của mày, nhưng về sau nếu không có việc gì, thì mày cũng đừng thức khuya dậy sớm mỗi ngày chạy qua chạy lại hai nơi nữa, tao không có ý định thi cử gì hết, khỏi cần phí sức vì tao.”
Đậu Tầm lẩm bẩm: “Là dì Từ bảo tao đến dạy kèm mày.”
Ngần ấy ngày qua, không ai dám nhắc đến Từ Tiến trước mặt Từ Tây Lâm, họ đều nơm nớp lo sợ tránh né đề tài này, chỉ sợ khiến gã nhớ tới. Chỉ có tên ngốc Đậu Tầm này không hiểu nhân tình thế thái, buột miệng nói ra.
Câu này quả thực như nước nhỏ vào dầu sôi, thoáng cái chọc trúng nỗi đau của Từ Tây Lâm.
“Bây giờ tao là chủ nhà, tao quyết định, lời mẹ tao nói hết tác dụng rồi,” Sắc mặt Từ Tây Lâm thoáng cái lạnh tanh, gã nói, “Trả tiền dạy kèm gấp đôi cho mày được chưa? Bớt tới làm phiền tao đi!”
Đậu Tầm: “Nếu dì biết mày hoang phí thời gian mà dì không còn, dì sẽ đánh chết mày.”
Từ Tây Lâm bị câu này làm á khẩu giây lát chưa phản ứng được, kế đó lập tức đổi giọng: “Cút đi!”
“Nếu mày như vậy, thì chỉ còn lại hai tác dụng làm người sống đau lòng và phụ nguyện vọng của người chết,” Đậu Tầm không cần suy nghĩ, mở miệng là lời lẽ sắc như dao, “Chờ người sống đau lòng vì mày rồi, cái nết này của mày còn có thể trưng cho ai xem? Làm nũng với mẹ mày có ích gì, dì không nhìn thấy đâu!”
Từ Tây Lâm túm cổ áo Đậu Tầm.
Đậu Tầm lưng đập vào tường mà còn chưa chịu câm miệng: “Mất chính là mất, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, não mày úng nước à?”
Hai người cãi nhau không khống chế âm lượng, bà Từ và dì Đỗ đều nghe thấy, bà ngoại chân không tiện lên lầu, vội vàng sai dì Đỗ chạy lên can ngăn.
Dì Đỗ đứng ở cửa không biết phải làm gì: “Trời ơi… làm sao mà… làm sao mà…”
Từ Tây Lâm u ám liếc dì một cái, ít nhiều kiềm chế, đẩy Đậu Tầm ra ngoài, đóng sầm cửa lại, khóa trái từ bên trong.
Dì Đỗ thở dài, nhỏ giọng nói với Đậu Tầm: “Trong lòng nó khó chịu mới thế, chứ bình thường đâu có khốn nạn như vậy…”
“Cháu biết,” Đậu Tầm nhìn như bình tĩnh nói, “Dì lui ra đi.”
Hắt phất tay bảo dì Đỗ tránh đi, tự mình tiến tới gõ cửa: “Từ Tây Lâm, mở cửa.”
Từ Tây Lâm không phản ứng, Đậu Tầm gõ bốn năm lần không sợ phiền người ta, sau đó lui hai bước, bay lên đạp vào cánh cửa đóng chặt.
Tiếng vang lớn ấy làm con Đậu Đậu dưới lầu giật mình tỉnh khỏi giấc mơ, hoảng hốt sủa ầm lên, dì Đỗ suýt thì đứng tim, liên tục “A di đà Phật” mà ôm ngực.
Cửa gỗ không chịu nổi sức mạnh lung lay chốc lát, một chút bụi tường cũng run rẩy rơi xuống.
Thái dương lồi gân xanh, Đậu Tầm cựa cái chân bị đau, đổi chân khác, lại đạp thêm phát nữa. Không biết hắn luyện được Đoạt mệnh liên hoàn cước từ phương nào, dì Đỗ căn bản chưa kịp nói gì, hắn đã giận dữ đạp liền mấy phát. Cửa phòng ngủ vốn không chắc chắn, căn bản không chịu nổi phá hoại bạo lực như kiểu chưa đạp sập tường chưa từ bỏ ý định này, khóa cửa kẽo kẹt một tiếng thảm thương mà bỏ mạng.
Cửa phòng mở rộng, ngay sau đó, Từ Tây Lâm ném cặp ra, cặp sách bay thẳng qua phòng khách, lăn xuống giữa cầu thang, chốt khóa nhắm mắt xuôi tay, sách vở giấy bút bên trong văng tứ tung, từ lầu hai lăn thẳng xuống lầu một.
Từ Tây Lâm: “Đù má mày Đậu Tầm, mày muốn chết hả!”
“Không,” Đậu Tầm nói, “Là mày muốn chết thì có.”
Từ Tây Lâm trong cơn thịnh nộ suýt nữa cầm ghế choảng lỗ đầu Đậu Tầm, bị dì Đỗ la lên ngăn lại: “Cháu làm gì thế! Tiểu Lâm! Cháu cháu cháu mau bỏ xuống!”
Các đốt ngón tay Từ Tây Lâm trắng bệch, giằng co giây lát, rồi gã vung tay đập ghế lên tường phòng ngủ như để hả giận, không nói một lời quay người bỏ đi. Gã cắm đầu lao xuống lầu, chạy đến cửa, giày cũng chưa thay đã muốn đi.
Từ Tây Lâm kéo mạnh cửa, vừa vặn đụng mặt người đàn ông đang định ấn chuông.
Trịnh Thạc hơi sửng sốt, đoạn ôn hòa nở nụ cười với gã: “Sao vậy, muốn ra ngoài à?”
“Ông…” Từ Tây Lâm đang lao ra ngoài thắng lại cái két, lý trí sụp đổ dưới sự kích thích của người ngoài và gió đêm đầu đông, trong nháy mắt khơi lại đống tro tàn.
Từ Tây Lâm hắng giọng một cách khó khăn, hỏi: “Muộn thế này ông mới đến, có việc gì à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.