Qua Cửa

Chương 41: Buổi họp mặt không thoải mái




Từ Tây Lâm cuối cùng vẫn không đồng ý để Đậu Tầm chạy đi chạy lại mỗi ngày – bởi vì đầu tiên là chính gã chạy không nổi.
Cuối cùng vẫn là hai người bình thường thay phiên trở về, chỉ ngày nghỉ mới có thể gặp nhau một lần.
Trong các đoạn thời gian bất đồng, khuynh hướng cảm xúc là không giống nhau.
Hồi cấp ba, thời gian là bánh răng rỉ sét, xoay một cái lui hai nấc. Mỗi sáng dậy đều là “chết đi”, tan buổi tự học tối liền “sống lại”, một tuần tương đương với xấp đề thi dày bằng lóng tay, tương đương với mười mấy lần nhìn chằm chằm phấn trên mặt giáo viên môn toán bị bóng nhờn chậm rãi thẩm thấu, tương đương với sáu lần tự học tối muốn ngủ mà không thể.
Đợi lên đại học, thời gian liền thành ngựa hoang nổi điên, một bước có thể vượt qua mười vạn tám ngàn khe. Một tuần tương đương với một đợt mơ mơ màng màng, tương đương với tổ chức tham gia một lần hoạt động đoàn đội chán ngắt, tương đương với bị hướng dẫn viên ép nghe một tiết học về Đảng… Tương đương với gặp Đậu Tầm một lần.
Đối với Từ Tây Lâm mà nói, một học kỳ lớp 12 dài như nửa đời người, một học kỳ năm nhất đại học lại chỉ đủ thời gian ăn một miếng cơm – còn là nuốt trộng, chưa nhai ra vị thì đã nghỉ đông rồi.
Bà ngoại mới đầu không thích ở nhà, gia nhập đoàn hoạt động của người cao tuổi trong tiểu khu, thành hoa đán nổi danh, nghe nói rất nhiều bà lão suốt ngày xem bà mặc cái gì đeo cái gì, vừa ghen tị vừa học theo.
Con vẹt thì nghiện phim truyền hình, mê tít bộ “Bầu trời mười tám tuổi”, ngày nào không cho xem là làm loạn.
Từ Tây Lâm nhẵn mặt hết học viện mình lẫn học viện kế bên, vào cổng trường, những người chào hỏi gã có thể xếp hàng dài từ cổng đến ký túc xá.
Đậu Tầm bấm tay tính, phát hiện học bổng và ít tiền phiên dịch tài liệu cho giáo viên kiếm được mình vẫn bỏ đó không đụng vào cộng lại, vậy mà cũng có thể tính là có chút tích góp, nhất thời nổi hứng lấy ra xài hết luôn, mua đôi hoa tai mới cho bà Từ, mua áo lông đắt tiền cho Từ Tây Lâm, còn mua cái lồng xa xỉ cho con vẹt.
Bà ngoại cười ha ha nhận hoa tai, vuốt ve cái đầu chó của Đậu Tầm mà bảo “Quà tốt thế này phải chờ Tết mới đeo” – Từ Tây Lâm biết tỏng trong bụng, ngày 30 chẳng cần ra ngoài, bà ngoại ở nhà không cần quá để ý hình tượng, đeo chút cho thằng bé nó vui cũng không sao.
Con vẹt phản ứng thẳng thắn hơn, người ta đón Tết ăn thịt, nó tết nhất bị tặng lồng sắt! “Con chim trong song sắt” tiếng người cũng chẳng thèm nói nữa, tức giận gào khóc ầm lên.
Từ Tây Lâm nhận được áo lông càng dở khóc dở cười – có câu “mùa đông thời tiết khắc nghiệt là thích hợp giả ngầu nhất”, một chiếc áo khoác thêm khăn quàng cổ, là có thể địch gió lạnh đến muộn. Nhớ năm ấy, để gã mặc thêm cái quần mùa thu, dì Đỗ phải giậm chân đuổi theo tám con phố, thì áo lông lại là yêu nghiệt phương nào?
Trong thành phố không lạnh, với cả cũng đâu phải phụ nữ mà sợ cảm lạnh, đàn ông chỉ cần đẹp trai phong độ là đủ rồi. Đối với Từ Tây Lâm, đàn ông mặc áo lông, cơ bản chẳng khác nào với “lôi thôi lếch thếch” hết.
Nhưng Đậu Tầm chạy tới tặng gã như dâng báu vật, Từ Tây Lâm cũng không tiện nói gì, đành phải mặc ngay tại đó cho hắn xem, quay đầu lại soi gương, phát hiện nam thần biến thành gấu đực, gã lần đầu nhìn thấy mặt ngốc nghếch của mình.
Hôm sau phải đi sắm đồ Tết, Từ Tây Lâm “vận khí” nửa phút với chiếc áo lông kia, hết cầm lên lại bỏ xuống, cuối cùng giữa hai lựa chọn “ra ngoài mất mặt” và “Đậu hạm nhi lại giận dỗi “, khuất tòng lựa chọn trước, thở dài một hơi, trùm áo lông lên người.
Từ Tây Lâm mặc áo lông như tằm cưng, cưỡi cái xe đạp bị lắp thêm yên sau, vừa đi vừa hối hận vì đã không đeo kính râm.
“Khó coi quá.” Từ Tây Lâm nghĩ.
Mặc vài ngày, chẳng cần ai dạy gã đã tự mình học được giấu hai tay trong tay áo.
Nghỉ đông vừa về nhà, di động của Từ Tây Lâm liền bắt đầu đổ chuông không ngừng – suốt một học kỳ, gã chưa từng tham gia một hoạt động nông nhàn ngày nghỉ. Đậu Tầm coi tất cả cuối tuần của gã là “thời gian của mình”, không ai được đụng vào, dần dà, Từ Tây Lâm đành phải viện cớ “bà ở nhà không ai trông nom”, thành “người khó mời nhất” trong truyền thuyết giang hồ. Vừa được nghỉ, rất nhiều người càng khó khăn càng hăng hái liền gọi điện hẹn gã, nào rủ đi ngoại ô chơi, nào rủ tụ họp, nào gọi gã về trường chơi bóng…
Mỗi lần điện thoại của gã vừa đổ chuông, là Đậu Tầm sẽ mẫn cảm nhìn qua, biểu cảm như chuẩn bị trở mặt bất cứ lúc nào, nghe thấy Từ Tây Lâm nói nhăng nói cuội từ chối mới ra vẻ điềm nhiên như không đi làm việc nên làm.
Không phải Đậu Tầm không cho gã ra ngoài, mà là hắn không muốn chơi với người lạ, cũng không muốn Từ Tây Lâm bỏ mình lại đi với người khác. Từ lúc ở Lục Trung hắn đã có chứng bệnh này, nhưng lúc ấy chưa nghiêm trọng, trong lòng hắn khó chịu, song ít nhiều vẫn có chừng mực. Hiện tại Từ Tây Lâm thành “của mình”, hơn nữa đối với hắn cơ bản xem như muốn gì cho nấy, Đậu Tầm dần dần bị gã chiều hư, được voi đòi tiên, cực kỳ không khách sáo muốn chiếm lấy tất cả thời gian của gã.
Ngoại trừ hơn mười ngày nghỉ đông hồi lớp 12, Từ Tây Lâm rất ít ru rú trong nhà, cảm thấy mình sắp bị Đậu Tầm làm bức bí đến lên mốc – rốt cuộc, cú điện thoại của Lão Thành đã cứu gã.
Đậu Tầm thấy gã nói hai câu, mắt tức khắc sáng lên, bỏ máy xuống hỏi: “Tụi ông ngoại về rồi, ngày mốt muốn đi ngoại ô nướng thịt, mày có đi không?”
Lần này thì có thể đi, bọn Lão Thành xem như là người quen chung hiếm hoi của Đậu Tầm và Từ Tây Lâm.
Hẹn dì làm công đến quét dọn vệ sinh tiện thể nấu cơm xong, bọn Từ Tây Lâm chào bà ngoại một tiếng, liền đi tham gia đại hội cổ đông lần đầu tiên của quán xiên que “Ông Ngoại”, chú Dư Y Nhiên làm trong cơ quan chính phủ ở vùng ngoại thành Bắc bộ, nhận lời dẫn cả bọn vào trường ngựa nướng thịt.
Lão Thành nói hắn lo chuyện đi lại, sáng sớm hôm ấy, được ba lái Hạ Lợi chở đến.
Ngô Đào đã ở trong xe, tóc cắt ngắn hơn cả hồi thiếu niên, nhe nguyên hàm răng trắng chào hỏi họ.
Từ Tây Lâm trước tiên “Chào chú”, sau đó thò đầu nhìn: “Xe này ngồi được không? Lát còn phải đón Y Nhiên đó.”
Ghế sau nhét bốn người, bốn cô bé ngồi còn được, mấy người họ tính cả Dư Y Nhiên, không một ai dính dáng xíu nào đến “nhỏ nhắn”, chen vào một chỗ, chắc ngay cả chân cũng chẳng duỗi nổi.
“Ngồi được, chỗ này không xa đơn vị chú, chú đi bộ là được,” Ba Lão Thành cười ha hả bước xuống xe, xách cặp công văn của mình, trước khi đi quay đầu lại dặn Lão Thành, “Mày mới lấy bằng, chạy chậm thôi, trên đường chết máy đừng có quýnh lên, đụng một chút quẹt một xíu cũng không sao, ba đóng bảo hiểm trọn gói rồi!”
Nói xong liền đi luôn.
Từ Tây Lâm: “…”
Gã có chút biết bệnh ngốc của Lão Thành là di truyền từ đâu rồi.
Từ Tây Lâm đang muốn lên xe thì bị Đậu Tầm kéo lại.
Đậu Tầm: “Tao ngồi giữa.”
Vị trí ghế lái phụ đương nhiên là nhường cho Dư Y Nhiên, trong xe Hạ Lợi rất chật, ba người ngồi ghế sau cực kỳ miễn cưỡng, chính giữa càng không có chỗ để chân, thời gian dài sẽ rất khó chịu, Từ Tây Lâm mới đầu còn ngây thơ cho rằng Đậu Tầm thương mình, thuận miệng nói: “Không sao, mày ngồi ngoài đi.”
Đậu Tầm cố chấp ấn cửa xe không nhường.
Ngô Đào hăm hở từ trong xe nhô đầu ra: “Nào nào, đại tiên nhi ngồi cạnh tao, cho tao dính ít tiên khí đi!”
Từ Tây Lâm: “…”
Gã lúc này mới nhận ra Đậu Tầm lòng dạ hẹp hòi không muốn cho gã ngồi kế người khác, tức khắc rầu bạc tóc – cảm thấy chứng bệnh của Đậu hạm nhi ngày càng nghiêm trọng, sắp hết thuốc chữa rồi.
Mấy người chẳng dễ dàng gì chia vị trí, lên xe, Lão Thành mãn nguyện khởi động máy… Kết quả là năm phút vẫn chưa lên.
Từ Tây Lâm càng sầu hơn, hỏi Lão Thành: “Mày rốt cuộc biết chạy không đó?”
Lão Thành vỗ ngực: “Không thành vấn đề! Mày xem mày xem, nhích rồi nè? Tao nói không thành vấn đề…”
Đang nói thì con Hạ Lợi vừa vặn lết tới cổng tiểu khu nhà Từ Tây Lâm, đối diện có một chiếc xe con chạy tới với tốc độ chừng hai mươi dặm, Từ Tây Lâm thuận miệng nhắc nhở: “Đừng chém gió nữa, nhìn đường đi.”
Lão Thành nhìn kỹ lại, hết hồn “đậu má” một tiếng, cách xe ngược chiều hơn năm mươi mét đã giẫm thắng cái két, xe lập tức lại chết máy, tài xế đối diện chậm rì rì lướt qua họ, còn hơi lấy làm lạ ngoái đầu nhìn lại.
Ngô Đào bắt đầu la lên: “Thả bố mày xuống! Bố tự đi!”
Từ Tây Lâm cảm thấy có thể mình cần viết sẵn một phong di thư.
Chỉ có Đậu Tầm cực kỳ bình tĩnh nói: “Với tốc độ bò sát của mày vừa rồi, thêm thời gian thắng xe phản ứng, khoảng cách sẽ không vượt qua ba mét, chỉ chừng nửa thân xe thôi, bình tĩnh đi.”
Lão Thành hoảng sợ quay đầu lại hỏi Đậu Tầm: “Đại tiên nhi, ngài cũng biết lái xe cơ à?”
Đậu Tầm dừng một chút, dõng dạc trả lời: “Chưa thử, nhưng trên lý luận hẳn là có thể.”
Hắn từng nghiên cứu cấu tạo xe chạy bằng động cơ, hồi nhỏ ông nội dẫn hắn đến nhà bà con, hắn còn từng lái máy kéo một lần.
Lão Thành: “Thế lát tới chỗ vắng mày lái thay đi?”
Người lái máy kéo Đậu Tầm nghĩ một chút, dè dặt gật đầu: “Cũng được.”
Từ Tây Lâm từng lĩnh giáo cái gọi là “trên lý luận có thể” của hắn là trình độ gì, tức khắc mệt mỏi, cảm thấy phi thiên độn địa, đào mồ bắt rắn, không việc gì là Đậu hạm nhi nhà họ không dám làm, cái gì cũng muốn thử, lập tức kéo Đậu Tầm nôn nóng toan thử lại: “Cưng để anh sống thêm vài năm đi.”
Dọc đường lòng người run sợ, mọi người đều không có tâm trạng tán dóc, Dư Y Nhiên liên tục nắm chặt tượng phật nhỏ trước ngực, lâm thời ôm chân phật, rì rầm cầu phù hộ. Sau khi trải qua vô số lần chết máy, đi nhầm đường, qua đường không được mà quẹo vào đường giao, cả bọn cuối cùng sống sót đến mục đích.
Chú Dư Y Nhiên trái lại rất đáng tin, chờ họ ở một ngã tư, dẫn họ đến một trường ngựa tư nhân. Trong trường ngựa phương tiện có sẵn hết, có trẻ con mặc đồ bảo hộ đâu ra đấy theo huấn luyện viên học mấu chốt trong động tác, còn có người trượt băng trên sân băng nhân tạo, đi một vòng dọc sân băng, là một loạt khu chuyên nướng thịt, thịt là đặt trước với trường ngựa, đều đã ướp sẵn xiên sẵn.
“Trong tài khoản của chúng ta có gần hai ngàn rồi.” Lão Thành luyện tay nghề trước, ra tay nướng thịt cho mọi người, “Theo tốc độ này, tao thấy chừng bảy tám năm, là chúng ta thực sự có hi vọng.”
Từ Tây Lâm nửa năm nay bận rộn liên tục, lại bị Đậu Tầm hạn chế gắt gao, tin tức mất linh thông, vội vàng hỏi: “Chuyện Lão Thái sao rồi, có kết quả chưa?”
Lão Thành: “Mấy hôm trước tao đi thăm Thơm Bảy Dặm, nghe nói là xử rồi, nghe bảo không nặng lắm, không phải mười tám năm thì là mười lăm năm.”
Cả bọn cùng im lặng, đối với một đám người trẻ tuổi còn chưa đầy hai mươi mà nói, mười tám năm cơ hồ dài như nửa đời vậy. Đậu Tầm ngoạm một trái tim gà trên tay Từ Tây Lâm, trong lòng hết sức cực đoan nghĩ: “Nếu là tao, tao thà không sống nữa, trở về đầu thai lại cũng có thể lại lần nữa thi vào đại học.”
Song hắn dù sao đã thêm một tuổi, so với trước kia đã hiểu chuyện hơn, lời này chỉ giữ trong lòng, không nói ra.
“Đừng nói chuyện này nữa,” Ngô Đào nói, “Mọi người chẳng dễ dàng gì mới đi chơi chung một lần, có thể nói chuyện gì vui vui không? Trường tụi bay có gì hay ho không? Ê, bí thư, mày khai trước đi, có mấy em bồ rồi?”
Từ Tây Lâm cười mắng: “Cút!”
Ngô Đào để hâm nóng không khí, phát huy hết cỡ bản lĩnh lòe thiên hạ, khoa tay múa chân nói: “Trước kia bí thư Từ của chúng ta vừa ôm bóng rổ ra sân, chẳng cần biết bóng ném vào rổ nhà ai, tụi con gái phía dưới…”
Đậu Tầm “rốp” một phát nhai một miếng sụn, mặt không biểu cảm ngồi xổm bên cạnh lắng nghe. Từ Tây Lâm luôn cảm thấy cái thằng Ngô Đào khả năng xung khắc với mình, mở miệng là giẫm mìn, vội vàng ngắt lời: “Cút đi, con gái đâu ra – ngành tao tổng cộng được hai đứa con gái, một đứa mới khai giảng hai tháng đã bị bệnh nghỉ học, còn một đứa không chịu nổi áp lực tâm lý vừa cúp cua đã bị giáo viên phát hiện, đang tính chuyện chuyển ngành rồi. Tao từ sáng đến tối bị chủ nhiệm khoa thất đức sai chạy vòng vòng, quốc khánh năm nay lớp bên cạnh mới có đứa bị đụng xe, vài hôm nữa tao còn phải dựa theo sổ thông tin lần lượt gọi điện thoại cho tụi bạn, phòng ngừa có ai xảy ra bất trắc.”
“Tụi này cũng phải gọi!” Dư Y Nhiên ngoạm miếng táo nướng, lúng búng nói, “Đợt trước có đứa uống say rơi xuống hồ chết đuối, quanh hồ nhân tạo của trường đều gắn hàng rào rồi.”
Tình yêu và cái chết bất ngờ là đề tài tụi cuối tuổi dậy thì khoái nhất, Lão Thành chậm chạp nói: “Trường tao năm nay có một nghiên cứu sinh nhảy lầu, có người nói là do không tốt nghiệp được, còn có người nói là do bị đá, xong rồi ổng lên lầu uy hiếp nữ sinh kia, kết quả là bạn gái cũ không tới, ổng tự trượt chân ngã chết queo.”
“Đại học đứng đắn như tụi bay thật là chẳng có việc gì mới mẻ hết, để tao mở mang kiến thức cho,” Ngô Đào cắm que tre ăn hết xuống đất, hớn hở nói, “Ký túc xá tụi tao ở một tầng mười sáu phòng, số 307 tầng ba đối diện cầu thang bị khóa, nghe nói lần trước có một nam sinh chết trong đó, thành một hung…”
Mọi người: “Xì…”
Mỗi một ngôi trường đều có câu chuyện ma học đường của mình, kết cấu mỗi câu chuyện ma của mỗi trường đều chẳng khác là mấy, thường bắt đầu từ “lớp/ ký túc xá nào đó khóa kín”, trong đó xen kẽ mảnh sân thể dục hoặc là thư viện nào đó xây trên bãi tha ma… Khéo tất cả bãi tha ma cả nước đều bị thu để xây đại học cũng nên.
“Đừng cười, tao còn chưa nói xong mà!” Ngô Đào đập đầu Dư Y Nhiên và Từ Tây Lâm, “Kết quả là một ngày kia, tụi tao buổi chiều học quân sự xong trở về, liền nhìn thấy trước cửa phòng 307 bị người ta bày một tấm di ảnh, bên cạnh còn đặt một vòng hoa tươi, quản lý ký túc xá biết chuyện vội dẫn người lên dọn dẹp. Tao nghe một người anh em trong ký túc xá nói, hoa đó là do ‘ấy ấy’ của người đã chết đặt, bất mãn với trường, cố ý khiến người ta ghét trường đó mà.”
Dư Y Nhiên chẳng hiểu gì sất: “Ấy ấy? Ấy ấy là cái gì?”
“Ấy ấy chính là… Ôi, con gái tụi mày không hiểu đâu, né ra đi, đừng nghe!” Ngô Đào với một chút hưng phấn và bí ẩn quỷ dị đẩy Dư Y Nhiên ra, hạ giọng nói, “Đứa bị chết ở cùng ký túc xá với họ, kỳ nghỉ không về nhà, ở ký túc xá ấy ấy.”
Hắn giơ tay làm một động tác rất bẩn thỉu: “Hai thằng con trai, hiểu chưa? Sau đó vừa vặn có một người khác quay về trường xử lý chút việc, mở cửa liền nhìn thấy, tung ra cho cả trường đều biết, rồi nhà trường cho hai đứa đó mỗi đứa một hình phạt, có một đứa luẩn quẩn trong lòng…”
Ngô Đào hết sức khinh bỉ nhún vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.