Tay Đậu Tầm cầm ly khựng lại giữa chừng.
Lão Thành giật mình thộn ra, hệt như trộm địa lôi bị tóm tại trận vậy.
Ngược lại là Thái Kính vốn nên giật mình biến sắc, sau khi sửng sốt một chút nhanh chóng định thần lại, tương đối bình tĩnh cụng ly với Từ Tây Lâm: “Ừ, tôi đã nói mà, giờ thì giải thích thông rồi.”
Cổ Lão Thành “rắc rắc” xoay lại, tiếp tục tái mặt nhìn Thái Kính.
Thái Kính lắc lắc nước trà trong ly: “Tự phản nhi bất súc, tuy hạt khoan bác, ngô bất chuy yên. Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ(1).”
Giáo viên môn văn của Lão Thành với Từ Tây Lâm chết sớm, hai người ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Đậu Tầm nâng ly trà lên cụng với cậu ta – họ cướp sạch lời thoại của hắn, tiến sĩ Đậu bèn dùng vô thanh thắng hữu thanh luôn.
Từ Tây Lâm hỏi Thái Kính: “Ông tính chuyện về sau làm gì chưa?”
“Đang suy nghĩ,” Thái Kính thong thả gắp miếng thịt nhúng, lăn một vòng trong tương mè, như cười như không mà nhìn Từ Tây Lâm một cái, “Tôi đây cơ thể từng bị cải tạo lao động, tương đối rắn chắc, có thể chậm rãi suy tính, không gấp – ông nên để ý mình thì hơn.”
Sau khi ăn xong, Lão Thành và Thái Kính quay về tiệm hoa, Đậu Tầm ở lại dọn dẹp, không chịu cho Từ Tây Lâm mó tay vào.
Từ Tây Lâm rửa sạch tay, vô công rồi nghề đi theo vài vòng, ôm Đậu Tầm từ sau lưng.
Đậu Tầm hơi nhướng mày: “Hửm?”
Từ Tây Lâm không có việc gì, chỉ đơn giản là đến phá rối thôi. Gã y như cái đuôi hình người, Đậu Tầm rửa bát, gã liền đứng đó, lẳng lặng ôm hắn, Đậu Tầm cất bát đũa vào chạn, gã liền đu lên người mà đi theo.
Từ Tây Lâm: “Bao giờ thì mày dọn về?”
Đậu Tầm nhếch môi cười, nghiêng đầu hôn gã, không lên tiếng.
Từ Tây Lâm: “Đậu hạm nhi Đậu hạm nhi Đậu hạm nhi…”
Tai Đậu Tầm rất mẫn cảm, suýt nữa bị từng tiếng kêu của gã làm “ngóc dậy”, hắn gạt tay Từ Tây Lâm ra: “Để tao cho mày xem một thứ.”
Từ Tây Lâm luôn nghĩ đến “món đồ” Đậu Tầm nói ở bệnh viện hôm đó, chỉ là người ta không nhắc lại, gã không tiện chủ động hỏi, chẳng dễ dàng gì chờ được Đậu Tầm nhớ tới việc này, lập tức cầu còn không được mà đi theo.
Đậu Tầm lau sạch tay, mở cánh cửa khóa kín ở đối diện phòng ngủ chính.
Từ Tây Lâm vốn không cảm thấy phòng này có gì khác lạ, trước đó xem ảnh Đậu Tầm gửi cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng lúc này Đậu Tầm mở ra trước mặt gã, gã bỗng nhiên lại thấy xấu hổ, đứng ỳ ở cửa cả buổi không dám vào.
Đúng lúc này, một bóng xám bay qua.
Con vẹt hơi có khuynh hướng “không cho đi đâu càng đi đó”, chờ cửa vừa hé liền chui tọt vào, trong khi ông ba hèn nhát còn do dự đã nhanh chân đi trước, đậu trên bàn vểnh đuôi nhìn Từ Tây Lâm.
Từ Tây Lâm: “…”
Gã hít sâu một hơi đi vào, chỉ thấy trên bàn đặt một cái hộp giấy, cắt thành hình hộp chocolate, trên cũng dùng băng keo cách điện màu sắc chói mắt dán một trái tim khó coi.
Từ Tây Lâm không tự chủ được nhẹ giọng hơn: “Bên trong là cái gì thế?”
Đậu Tầm dựa bàn, hai chân thoải mái vắt lên nhau, như mỹ nam tử trong bức tranh thu nhỏ: “Tự xem đi.”
Từ Tây Lâm quyết đoán tóm thằng con ném ra ngoài, đóng cửa lại đi đến bên cạnh mỹ nam tử.
Gã mở nắp hộp, thấy bên trong là một xấp giấy gói kẹo chocolate dày cộp được ép phẳng.
Kể từ ngày đầu tiên gã biết Đậu Tầm, trong ba lô của Đậu Tầm chưa từng thiếu đồ ăn vặt, ăn từ hồi mười mấy đến gần ba mươi, hoàn toàn không biết hối cải, cũng không chán, Từ Tây Lâm không khỏi hơi sầu lo: “Cưng ăn bao nhiêu chocolate rồi hả bảo bối? Sâu mấy cái răng rồi?”
Đậu Tầm: “… Câm miệng.”
Từ Tây Lâm nén lại nụ cười xấu xa, nhón một tờ giấy gói kẹo lên: “Náo loạn bao lâu hóa ra là tặng anh một đống giấy gói kẹo hả? Anh cho rằng ít nhất phải có cái nhẫn, cho dù không có nhẫn, cũng chừa cho anh một cục chocolate chứ…”
Sau đó lời nói đùa ghẹo Đậu Tầm bị gián đoạn, bởi vì nhìn thấy mặt trái tờ giấy gói kẹo có nét chữ, rất nhỏ, phải soi ra sáng mới thấy rõ, đều là viết tay-
Ngày tháng năm, mưa nhỏ,
Mơ một giấc mơ lạ lùng suốt một đêm, mơ thấy Từ Tây Lâm đi ở đằng trước, tôi muốn đuổi theo nói vài câu với cậu ta, mà gọi hoài không đáp, đành phải đuổi mãi, chạy mãi, chạy đến khi tự mình tỉnh lại, cảm giác tuyệt vọng trong lòng còn đó.
Thời gian là khoảng bảy năm trước.
Ngày tháng năm,
Có nữ sinh người Hoa mới tới cũng họ Từ, hàn huyên vài câu, cảm thấy vô vị, trở về mới phát giác ra mình chỉ đang tìm kiếm hình bóng của một người trên một người khác, nghe thấy cùng họ cũng phải mẫn cảm.
Thời gian là sáu năm trước.
…
“Sau đó không nói chuyện với cô ta nữa.” Đậu Tầm không biết tiến lại từ khi nào, nhìn tờ giấy gói kẹo trong tay Từ Tây Lâm, ôm lấy gã từ bên hông, gác cằm lên vai gã, nói với một chút giọng mũi.
Từ Tây Lâm: “Mày dùng giấy gói kẹo viết nhật ký à?”
Viết mấy năm như vậy không bị bệnh tiểu đường hả?
Đậu Tầm tự dưng hiểu được ý ở ngoài lời, tức tối cắn nhẹ cổ gã một phát.
“Viết trên sổ.” Đậu Tầm nói, sau đó không đợi Từ Tây Lâm hỏi “sổ đâu”, hắn tự động khai luôn, “Chuyển nhà hai lần, vứt hết rồi.”
Chuyển nhà hai lần, muốn thoát khỏi mày, thoát khỏi quá khứ, bỏ hết những nét bút rải rác kể cả vật cũ lại sau lưng, giống như cứ thế là có thể thoải mái bước tới cuộc sống mới.
Ngờ đâu ký ức như một ổ cứng chẳng cách nào format, nhiều năm trôi qua, sổ vứt đi đã hóa thành bột giấy, gia nhập vòng tuần hoàn mới nơi đất khách quê người, mà từng chữ từng câu vẫn đều có thể viết ra.
Từ Tây Lâm nhất thời không biết nên nói gì cho được, có chút khó chịu, có chút xót xa, có chút đắc chí vì vị trí của mình trong lòng hắn, còn có chút bất đắc dĩ – cách tư duy của Đậu Tầm vẫn là đơn giản lỗ mãng nhất quán, phát hiện người ta giữ lại phòng cũ nhiều năm trước, thế là cũng nhất định phải moi tim mình ra bày cho gã xem… Ngốc chết được! Đậu Tầm đời này thật sự giống hệt món cơm chiên của hắn, không hề có tiến bộ gì cả.
Quả nhiên, Đậu Tầm cúi đầu nhìn hộp giấy gói kẹo làm người ta dở khóc dở cười kia, ôm chặt Từ Tây Lâm, hỏi với vẻ không chắc lắm: “Có phải tao còn nên chuẩn bị nhẫn không… Mày gần đây hình như không thích ăn chocolate nữa.”
Từ Tây Lâm cẩn thận bỏ giấy gói kẹo về hộp, lại đậy kín nắp hộp, sau đó lôi Đậu Tầm dậy như nhổ hành, ném lên cái giường nhỏ bên cạnh… Động tác uy vũ bá khí, đáng tiếc độ trước tổn thương nguyên khí, thành thử cổ tay hơi trật khớp.
Để duy trì hình tượng, Từ Tây Lâm không lộ ra, lén đưa cổ tay bị trẹo ra sau hoạt động một chút, khom lưng dùng tay còn lành nâng cằm Đậu Tầm lên, hạ giọng nói: “Tao không ăn chocolate, ăn mày được không?”
Đậu Tầm không hề ý kiến ý cò, chỉ hận không thể lập tức lột da rút gân, tự mình nêm nếm, rồi nhảy vào nồi nước cho gã ăn luôn.
Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau. Đầu giường vẫn là quyển sổ ghi chép bài học năm đó Đậu Tầm mang theo tự viết, trong tủ quần áo mở ra một góc là sơ mi jacket quần áo thể thao y hệt nhau. Hai đôi giày chơi bóng số lượng giới hạn năm đó đã ố vàng, song song dựng ở góc tường, dựa sát vào võ phục năm xưa chủ nhân trung nhị mặc để luyện Thái quyền… Mà ảnh ngược trên tấm gương to đã trưởng thành rồi.
Đậu Tầm thoáng cái đã lột áo ngoài của Từ Tây Lâm, bắt đầu cởi cúc sơ mi của gã, chịu đói non nửa năm, lúc này đang thèm nhỏ dãi, vừa muốn nuốt trộng như ăn tươi nuốt sống, lại không nỡ ăn ngấu nghiến lãng phí.
Hắn đang khổ sở đấu tranh với sự “thèm ăn” thì di động ném trong một xó thình lình đổ chuông.
Đậu Tầm mới chẳng thèm để ý, nhắm mắt bịt tai.
Ai ngờ sau khi tự động tắt, một lát sau điện thoại lại reo tiếp.
Tiếng chuông là bài “Cung hỉ phát tài” lạc điệu của linh hồn ca giả vẹt, vô cùng vui vẻ – tiếng chuông ma quái này còn gợi lên hứng ca của người ghi âm cách vách, căn nhà xập xệ của Từ Tây Lâm cách âm không tốt, một cánh cửa mỏng, trong ngoài hai bên là hai tầng bè “May mắn mời đi theo, xui xẻo hãy tránh xa”.
Đậu Tầm: “… Đệch!”
Từ Tây Lâm cảm thấy vẻ mặt Đậu Tầm đủ để gã cười cả đời, giơ một tay che mặt, cười đến không thở nổi.
Đậu Tầm vừa sầm mặt cầm điện thoại, vừa gạt tay gã ra, túm cổ áo nửa che nửa lộ, lôi gã lại, thò tay vào sờ soạng như quấy rối làm nũng, tức giận nghe cuộc điện thoại từ số máy lạ, trong lòng quyết định phải khiếu nại đến cùng công ty quảng cáo này: “A lô?”
Kết quả là đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ: “Là Đậu Tầm à?”
Đậu Tầm cảm thấy hơi quen tai, nhưng trong lòng toàn là sự khó chịu khi bị quấy rầy, chẳng có tâm trạng đi lục tìm ký ức, thế là không mấy khách sáo hỏi: “Phải, ai thế?”
Người phụ nữ kia thở dài thườn thượt: “Không nhận ra à? Là mẹ đây.”
Đậu Tầm: “…”
Chúc Tiểu Trình ngoại trừ lúc bà Từ qua đời quay về một chuyến, ngần ấy năm vẫn không một tin tức, ai không biết chắc còn tưởng bà đã tu thành chính quả, đắc đạo về miền cực lạc Tây Thiên rồi.
Bà tự mình biết mình hơn Đậu Tuấn Lương, vẫn biết mình chiếm suông chức “mẹ”, danh bất chính ngôn bất thuận, tương đối khách sáo với Đậu Tầm: “Lần này về nước, mẹ dự định ở lại một tuần, mấy ngày tới có thể gặp con một lần không? Con đặt chỗ đi, thay đổi nhiều quá, mẹ cũng không biết chỗ nào cả.”
Đậu Tầm im lặng một lúc, nhận lời.
Kể cũng lạ, rõ ràng Chúc Tiểu Trình người làm mẹ này còn tệ hơn Đậu Tuấn Lương, nhưng Đậu Tầm không ác cảm với bà lắm, chắc là vì bà vắng mặt suốt, thế nên hắn chưa từng ôm kỳ vọng quá cao.
Chúc Tiểu Trình lại nói: “Kêu Tiểu Lâm đi cùng được không?”
Đậu Tầm chau mày, từ chối theo bản năng: “Cậu ấy thì thôi đi, dạo trước mới ra viện, cơ thể còn chưa khỏe lắm.”
Chúc Tiểu Trình: “Mẹ đã nghe ba con nói…”
Điện thoại của Đậu Tầm tiếng không lớn, nhưng Từ Tây Lâm thật sự quá gần hắn, không tránh khỏi nghe thấy.
Đậu Tầm cảm thấy cơ thể trong tay rõ ràng thoáng cứng đờ.
“Nó cũng phải gọi mẹ một tiếng mẹ nuôi,” Chúc Tiểu Trình nói nhẹ nhàng và dịu dàng, “Đương nhiên, nếu không muốn thì thôi, tụ tán tùy duyên, không bắt buộc.”
Bà đã nói đến đây, bất luận thế nào Từ Tây Lâm cũng phải cố gắng đi gặp một lần, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm – thấp thỏm hơn cả Đậu Tầm, bởi vì Chúc Tiểu Trình là mẹ nuôi, đối với gã tốt hơn với Đậu Tầm.
Nhân Đậu Tầm vẫn chưa trả phép, họ hẹn ngay ngày hôm sau.
Từ Tây Lâm đặc biệt dậy thật sớm, chờ siêu thị mở cửa là lập tức vào luôn, đi qua đi lại, chọn tới lựa lui một bộ trang sức đeo tay cho Chúc Tiểu Trình – phải đẹp phải đắt phải sang trọng, còn không thể quá nặng mùi phu nhân – bởi vì người xuất gia tứ đại giai không, tuy rằng cần giàu có trên vật chất rồi, mới dễ tu hành tinh thần, nhưng đeo châu báu rực rỡ quá vẫn không tiện lắm.
Chúc Tiểu Trình đến từ sớm, chờ họ trong nhà hàng. Bà vẫn trẻ trung xinh đẹp so với bạn cùng lứa tuổi, có lẽ do sống sung túc thoải mái, còn sinh ra một loại khí chất khó mà hình dung, Từ Tây Lâm đã sắp quên dáng vẻ oán phụ túm Từ Tiến khóc sướt mướt của bà năm xưa rồi.
Chúc Tiểu Trình nhận quà, xem ra là rất thích, hết sức khéo léo quan tâm tình hình sức khỏe của Từ Tây Lâm một chút, rồi hơi ngả ra sau, ngắm nghía hai người trẻ tuổi đã lâu không gặp, thẳng thắn nói: “Mẹ không ngờ kết quả của việc đưa con đến nhà họ Từ lại là thế này, nếu sớm biết…”
Từ Tây Lâm cầm một tay Đậu Tầm, lưng căng cứng, chuẩn bị xin lỗi Chúc Tiểu Trình chuyện “dụ dỗ con trai bà” bất cứ lúc nào.
Đậu Tầm thì có phần không vui nhìn người phụ nữ thả ngựa sau pháo ngồi trước mắt.
Kết quả là Chúc Tiểu Trình nói: “Cho dù sớm biết, mẹ cũng chẳng còn chỗ nào khác để gửi gắm con, có lẽ đều là số mệnh định trước.”
Từ Tây Lâm: “…”
Nhiều năm không gặp, bà vẫn vừa vô trách nhiệm vừa nghĩ thoáng, thật sự là đóa kỳ hoa vô tâm vô tư.
“Mẹ từng nói chuyện với Đậu Tuấn Lương, cũng khuyên ông ấy, ngần này tuổi rồi còn tranh giành cái gì, còn gì mà nghĩ không thông?” Chúc Tiểu Trình nói, “A, đúng rồi, mẹ còn chưa cho con biết mẹ trở về vì việc gì nhỉ? Đậu Tuấn Lương độ trước mới kiểm tra ra ung thư gan, giai đoạn cuối, hiện tại đang an bài hậu sự.”
Đậu Tầm giật mình, chợt nhớ tới cú điện thoại ngập ngừng của Đậu Tuấn Lương ở sân bay hôm ấy.
Sau đó Đậu Tuấn Lương lại liên lạc vài lần, không nói chuyện gì, chỉ muốn hẹn hắn ra ngoài, nhưng lúc ấy Đậu Tầm ở bệnh viện sứt đầu mẻ trán vì Từ Tây Lâm, nào rảnh để ý đến ông ta? Không phải không nghe thì là dùng “nói sau đi” để đáp lấy lệ.
Tâm tình Đậu Tầm hơi phức tạp.
“Ông ấy nói hẹn con vài lần, con đều không chịu gặp, cảm thấy trong lòng con vẫn có khúc mắc với mình, cho nên nhờ mẹ tới nói thay.” Chúc Tiểu Trình nhún vai, “Đúng là bệnh nặng chữa bừa, thấy Bồ Tát là lạy, mẹ ở trong lòng con còn không bằng ổng, cũng không biết kêu mẹ đến thì ích gì.”
Đậu Tầm: “…”
Chúc Tiểu Trình để lại địa chỉ bệnh viện, chân thành nói: “Mẹ đến chuyển lời thay ông ấy, nếu con bằng lòng, thì đi thăm một chút đi. Nếu là mẹ thì mẹ sẽ đi, Đậu Tuấn Lương có cả đống tiền, đủ để con bớt phấn đấu rất nhiều năm, không thể làm lợi cho con hồ ly tinh kia được.”
—
- “Nếu tự xét thấy mình có điều chẳng ngay thẳng, dẫu đối với kẻ thường dân mặc áo rộng bằng lông, mình há chẳng khiếp sợ. Nếu tự xét thấy mình có điều ngay thẳng, dẫu đối với hàng ngàn muôn người, mình cũng vẫn đi qua một cách an nhiên đó.”