Qua Cửa

Chương 72: Ngoại truyện 3




“Nếu không có mày, không chừng tao đã là ông chủ một công ty trên thị trường rồi.” Từ Tây Lâm xem xong bảng báo cáo và báo cáo kinh doanh quý mới nhất của công ty, ký tên nhét vào cặp đựng hồ sơ, quay đầu lại đột nhiên cảm khái, trêu Đậu Tầm đang nghiêm túc chúi mũi vào máy tính làm việc.
Gã dựa ra sau, hai chân trước của ghế bật lên theo, gã dùng mũi chân lắc qua lắc lại giữ thăng bằng, vươn vai một cái.
Đôi mắt Đậu Tầm xuyên qua cặp kính phòng phóng xạ, nhanh chóng quét một lần vùng thắt lưng dưới chiếc áo khoác len không tay của gã: “Sau khi đưa ra thị trường gọi là ‘ST Quê Nhà’? Không dễ nghe lắm.”
Từ Tây Lâm còn chưa kịp phản bác, thì Đậu Tầm đã đóng máy tính lại, ngón trỏ gõ bàn: “Đủ một tiếng rồi, đi thay quần áo, mau lên.”
Đây là quy định Đậu Tầm đặt ra, do Từ Tây Lâm không chịu bỏ thời gian rèn luyện cơ thể, đành yêu cầu gã ngoại trừ những lúc thời tiết rất xấu, mỗi ngày sau giờ cơm chiều một tiếng đều phải ra ngoài đi bộ một vòng.
Ghế Từ Tây Lâm đẩy lên hạ xuống cái “cạch”, gã nhoài lên bàn như một con chó chết, lì ra như thường lệ: “A, tao tử trận rồi.”
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, Đậu Tầm bình quân ba trăm sáu mươi ngày gặp phải chống cự tương tự, riết cũng thành quen, mặt không đổi sắc ra tay luôn.
Từ Tây Lâm vừa bị kéo cả người lẫn ghế khỏi bàn, vừa ôm ngực đọc lời thoại: “Trở về báo cho bà xã tôi biết, bảo em ấy tái giá đi… Sau này đến nhà người khác, không được tùy hứng nữa, cũng không được coi chồng như va li mà lôi!”
Chữ “lôi” kéo rất dài, Đậu Tầm xách gã khỏi ghế lẳng đi, đập quần thể dục tiện cho vận động vào người gã: “Nhanh lên!”
Từ Tây Lâm cầm cái quần vẹo qua một bên như không xương.
Đậu Tầm cởi áo ra thay bằng áo phông thể thao dài tay, Từ Tây Lâm ở bên thưởng thức lưng trần của trai đẹp một cách ngon lành: “Hôm nay có đá bóng, tao muốn xem đá bóng…”
Trai đẹp mặc xong quần áo, nói một cách lạnh lùng và vô tình: “Xem cái đầu mày.”
Sau cùng, “va li” họ Từ bị lột da đóng gói xong xuôi, vẻ mặt đau đớn dữ dội bị Đậu Tầm lôi đi sền sệt.
Con vẹt ngoan ngoãn đứng bên cửa sổ cung tiễn: “Bệ hạ đi thong thả.”
Lúc đi ngang qua, Đậu Tầm sờ đầu khen nó: “Ngoan.”
Vẹt hơi run run, không dám phản kháng. Một lát sau, nó thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong vườn hoa của tiểu khu, có người dắt Labrador, có người dắt chó lông vàng, có người dắt Chihuahua… Và một người dắt Từ Tây Lâm. (Chó lông vàng là giống chó Golden Retriever)
Chủng loại đa dạng, đúng thật là một tiểu khu bầu không khí tốt đẹp.
Đây đã là năm thứ tư họ sống chung.
Quê Nhà lại mở một chi nhánh, nhưng chưa thể đưa ra thị trường, đừng nói “top 500 thế giới”, ngay cả “top 500 Trung Quốc” cũng không lọt vào được.
Tiến sĩ Đậu thăng một chức danh, từ hạng mục này chuyển tới hạng mục khác, giành được “giải thưởng cho giáo sư trẻ được mến mộ nhất”, chẳng có tác dụng đếch gì, tiền thưởng chưa đủ ăn bữa cơm, còn cách giải Nobel tới mười vạn tám ngàn dặm.
Thái Kính rỗi rãi viết lách không ngừng, đã ra hai quyển sách, khách của tiệm hoa đều gọi cậu ta là “tác gia”, song tiền nhuận bút của “tác gia” vẫn không đủ nuôi bản thân, đến nay, nghề chính vẫn là nhân viên thu ngân, đang định thi lấy bằng kế toán.
Lão Thành tết cả mớ bím nhỏ đầy đầu, hoàn toàn ăn vận thành một người phi chủ lưu lớn tuổi, trước sau quen hai cô khách ba lô, hai cô nàng còn không đáng tin cậy hơn cả hắn, như khách qua đường đến rồi lại đi, ngay cả duyên sương sớm cũng chẳng phải. Lão Thành một dạo chán chường, muốn bỏ tiệm cho Thái Kính trông để ra ngoài “lang bạt chân trời”, tam cô lục bà nghe tin nhất tề giật mình, lũ lượt đến nhà khuyên hết nước hết cái, không cầu gì khác, chỉ cần hắn thực tế, lớn tuổi rồi đừng có cả ngày muốn đi lang thang, cứ việc bán hoa bán báo bán xiên que tùy thích… Từ đó, tiệm hoa tươi “Ông Ngoại” rốt cuộc “đường vòng cứu nước” được sự ủng hộ của dòng họ.
Nếu muốn nói cuộc sống “ly kinh phản đạo” có điểm gì không đổi khác, thì đó chính là mỗi ngày đi làm tan tầm, tối về cùng nhau tản bộ, ấm áp chốc lát, cuối tuần đôi khi cùng đi xem phim, đôi khi đến tiệm hoa của Lão Thành ăn xiên que – tuy quán xiên que ngày trước thất bại, nhưng tay nghề của chủ quán vẫn còn đó.
Nói tới thay đổi lớn nhất bốn năm qua, vậy chính là con vẹt định kỳ dọn sạch trí nhớ, sớm quên “chuyện ngày xửa ngày xưa” gọi Đậu Tầm là “tình địch” và “mẹ ghẻ”, nó sáng suốt nhận thức được sự thật ai là người quyết định trong nhà này, ôm cứng chân lão đại, từ đây đi lên con đường gian nịnh thênh thang.
Chờ Đậu Tầm dắt Từ Tây Lâm về, vẹt lại rất tinh mắt ra cửa cung nghênh, học lời thoại không biết từ bộ phim hoạt hình Nhật Bản nào: “Chủ nhân, ngài đã về.”
Đậu Tầm bốc một nắm hạt dẻ cười cho nó, vẹt liền cắm đầu ăn không thèm để ý tới Từ Tây Lâm, Từ Tây Lâm muốn sờ nó, nó lại ngậm hạt bay mất… Hoàn toàn quên năm đó là ai cùng nó sống nương tựa lẫn nhau, ai dẫn nó đi lang bạt giang hồ.
“Phường ăn cháo đá bát,” Từ Tây Lâm tức tối nói, “Ngày mai Du Du đến, xem mày còn đắc ý được không.”
Con vẹt hiểu hai chữ “Du Du”, sợ tới mức xù hết lông lên.
Du Du tên đầy đủ là Tống Du Du, là con gái Tống Liên Nguyên, mẹ dạy dỗ không tệ, xét trong lũ con nít quỷ cùng tuổi cũng tương đối ngoan ngoãn, khuyết điểm duy nhất là rất yêu động vật nhỏ.
Loài chim lớn như vẹt xám có tính công kích nhất định đối với trẻ nhỏ, sợ nó mổ con bé, mỗi lần Du Du đến chơi, họ đều để lại một người trông chừng, ấn cổ con chim bắt nó cho con bé sờ, nghe con bé trút bầu tâm sự.
Bạn nhỏ Tống Du Du tính tình ôn hòa, không có thói quen nhổ lông chim cũng như chọc mông chim, chỉ nói nhiều thôi.
Xét từ chuyện lần trước nó lải nhải với một con chim suốt hơn ba tiếng không ngừng miệng, khiến chú Đậu Tầm rất kiên nhẫn phải chống cằm ngủ gục, con bé này mai kia chắc sẽ khá lắm đây.
Hôm sau là cuối tuần, gia đình Tống Liên Nguyên về quê, hai vợ chồng vừa vặn có việc, gửi con cho họ trông.
Tống Du Du nói lưu loát hơn mấy đứa khác, nhưng bộ não nhỏ chưa phát triển lắm, vấp bậc cửa suýt ngã, trừng mắt nói: “Úi cha, Soái Soái, làm tao sợ gần chết!”
“Soái Soái” là tên nó đơn phương đặt cho con vẹt, con chim kia thà chết không chịu nhận.
Vẹt rụt cổ đứng trên giá như một con cút, chân bị cột xích, cũng trưng ra bộ dáng hãi hùng “bố sợ gần chết”.
Tống Liên Nguyên thả con xuống đi luôn, Tống Du Du giọng lanh lảnh hỏi ý kiến: “Chú Đậu ơi, cháu có thể chơi với Soái Soái một lúc không?”
Đậu Tầm đau răng cười gượng một tiếng: “Được chứ.”
Đậu Tầm cảm thấy mình không cách nào đối mặt với sinh viên đi học ngủ gục nữa, nghe thấy lời dạo đầu cho trường thiên đại luận quen thuộc của bạn nhỏ Tống Du Du “Ôi chao, Soái Soái à…” thì hắn bắt đầu điên cuồng trừng mắt nhìn Từ Tây Lâm.
Từ Tây Lâm đứng ngoài cười đủ rồi, đi tới cắt ngang ma âm xuyên tai của Tống Du Du: “Lớp chú Đậu có việc, lát chú ấy còn phải đi làm, để chú dẫn cháu đi chơi được không?”
Tống Du Du bịn rịn sờ cánh chim không lên tiếng.
Từ Tây Lâm dùng đến đòn sát thủ: “Chú dẫn cháu đi xem chó con.”
Đậu Tầm vội dặn dò: “Xem thôi, đừng mua về, kẻo chị Cao Lam mắng.”
Bà chủ nhà ưa sạch sẽ, hầu hết không muốn vừa nuôi trẻ vừa hầu thú cưng.
Từ Tây Lâm: “Biết rồi.”
Từ Tây Lâm dẫn mầm họa nhỏ đi rồi, Đậu Tầm với vẹt đồng thời thở phào nhẹ nhõm, hoạt động sống lưng cứng đờ. Đậu Tầm như được đại xá thay quần áo đến trường, vẹt ở trên giá cao giọng hát cung tiễn Thánh thượng: “Bầu trời khu giải phóng là trời trong…”
Hôm nay trường có hội thảo chuyên ngành, rất nhiều người cùng ngành của trường khác đến tham gia, Đậu Tầm bận bịu cả ngày, chập tối mới nhận được điện thoại của Từ Tây Lâm bảo tới đón hắn.
Khi hắn và mấy người cùng ngành đi ra ngoài, từ xa đã thấy Từ Tây Lâm một tay bế cháu một tay xách bao đựng chó, bên trong còn có một chú chó con thi thoảng thò đầu ra.
Đậu Tầm: “…”
Hắn biết ngay là kết quả này, dặn dò cũng chẳng ích gì!
Từ Tây Lâm biết mình không giữ lời, cười lấy lòng. Trước mặt người ngoài và trẻ con, Đậu Tầm không tiện nói gì, chỉ giơ một ngón tay trỏ trỏ gã, kết quả là chú chó con trong bao vểnh đuôi nhô đầu ra, run rẩy ngửi ngửi ngón tay hắn, còn liếm một cái.
Đậu Tầm: “…”
Từ Tây Lâm: “Nếu chị dâu không chịu mang về thì hai ta để lại nuôi đi, mày xem ánh mắt này, không mua thấy tội lỗi lắm.”
Đậu Tầm cảm thấy gã đã quên vết xe đổ đánh nhau với chó khi xưa.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi một tiếng: “Tiểu Từ.”
Đậu Tầm ngoảnh đầu nhìn lại, thấy là một chàng trai đeo thẻ dự hội thảo trên cổ, hắn có chút ấn tượng, vì anh chàng này đứng trong một đoàn trung lão niên đẹp như hạc giữa bầy gà, liên tục cúi đầu hí hoáy ghi chép, không hề lên tiếng.
Từ Tây Lâm sửng sốt, cho dù đang mang vác lỉnh kỉnh, gã cũng không tự chủ được đứng thẳng hơn: “Ngụy tiên sinh?”
Chính là vị khách hàng lớn năm đó.
Khi người này tuyên bố từ chức, còn gửi mail báo cho những người hợp tác, lúc ấy Từ Tây Lâm còn tưởng tượng ra một chuỗi âm mưu tranh đấu, cảm thấy đây là một câu chuyện soán vị, nào ngờ sau mấy năm gặp lại, vị này chẳng mảy may có vẻ như “vong quốc chi quân”, khí chất bình thản hơn không ít, sắc mặt tựa hồ cũng tốt hơn… Trái lại như là thái thượng hoàng hòa bình thoái vị…
Từ Tây Lâm: “Sao anh lại…”
“Làm ăn chán rồi, đổi cách sống khác.” Ngụy tiên sinh gật đầu chào Đậu Tầm, thái độ hiền hòa hàn huyên vài câu với Từ Tây Lâm.
Cuối cùng, Ngụy tiên sinh giơ tay sờ đầu chú chó con, ánh mắt đảo qua giữa Đậu Tầm và Từ Tây Lâm, giống như lôi sợi dây vô hình nối liền hai người ra ngắm nghía một lần, sau đó như cười như không mà chào tạm biệt: “Sống tốt, có tiền đồ.”
Từ Tây Lâm: “…”
Vẫn cảm thấy không giống lời hay.
Cổng trường có người lái xe chờ Ngụy tiên sinh, nhìn từ xa, Từ Tây Lâm cảm thấy tài xế hơi giống chủ mới nhà Ngụy tiên sinh, xa xa gật đầu chào họ, rồi hai người kia lái xe đi.
Đám sinh viên tạm thời gọi đến phụ trách phục vụ hội trường hội nghị sau rốt đi ra, nhao nhao chào hỏi Đậu Tầm, “thầy Đậu thế này thầy Đậu thế kia”, Đậu Tầm bình tĩnh đứng tại chỗ, vừa để chú chó rúc mũi vào tay áo, vừa dè dặt gật đầu chào sinh viên.
Tống Du Du gặm ngón tay học theo: “Thầy Đậu.”
Từ Tây Lâm: “Suýt nữa biến thành Đậu tiếp thị.”
“Gọt cái gì?” Tống Du Du không hiểu, tự động liên hệ một sự vật trong vốn từ ngữ của mình, “Gọt vỏ táo…” (Hai chữ đồng âm, đều là xiao)
Từ Tây Lâm cười tít mắt: “Cũng na ná vậy, với cái miệng của chú Đậu mà đi tiếp thị, bây giờ nhất định đã bị người ta gọt thành đậu cô-ve rồi.”
Đậu Tầm: “… Chết đi.”
Từ Tây Lâm đời này vậy mà cũng có thể lật lại nợ cũ để kiếm chuyện, Đậu Tầm sau cùng đã tin tưởng người này ngần ấy năm qua chỉ nhớ mỗi mình hắn.
Từ Tây Lâm đậu xe hơi xa, Đậu Tầm giũ lông chó trong tay áo, đón lấy Tống Du Du, theo ánh chiều tà đi ra ngoài, chợt có ảo giác “cuộc sống thế này đã trải qua rất nhiều năm”.
Mà về sau… đại khái sẽ còn rất nhiều năm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.