Buổi tối, Ngu Sở Sinh từ trường học trở về nhà, ông nhìn thấy Ngu Diên cũng rất vui mừng. Cả nhà cùng ra ngoài ăn tối. Ngu Sở Sinh uống một ít rượu, tâm tình vui vẻ: "Ngày mai con có dự định gì?" Ngu Sở Sinh hỏi con gái: "Mấy ngày này, trường của ba vẫn còn bận lắm."
Ngu Diên đáp: "Mai con đến nhà Đoạt Hạ chơi."
Ngu Sở Sinh và Thẩm Cầm đều biết Hứa Đoạt Hạ. Hứa Đoạt Hạ là bạn thời cao trung của Ngu Diên. Năm hai trung học, sau khi phân khoa xong mới trở thành bạn học. Nhưng hai người lại rất ăn ý. Đặc biệt là khi lên năm ba cao trung là bạn cùng bàn thì quan hệ lại càng thân thiết hơn. Chỉ có điều sau khi thi đại học, Hứa Đoạt Hạ ở lại quê nhà học tiếp. Hai người không còn ở cùng một chỗ nữa nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Dẫu vậy, đây là lần đầu tiên Ngu Diên đến nhà Hứa Đoạt Hạ chơi. Lúc học cao trung, vì để thuận tiện, Hứa Đoạt Hạ đã thuê một căn nhà ở gần trường học. Sau đó họ còn hẹn nhau ra ngoài chơi.
Nhà họ Hứa ở trong một khu biệt thự cao cấp. Ngu Diên dựa theo địa chỉ được cho mà đi đến. Hứa Đoạt Hạ xuống lầu đón cô, vẫn thản nhiên kéo lê dép, tùy tiện chải tóc đuôi ngựa. Bộ dạng không thay đổi nhiều lắm so với thời cao trung.
"Cậu ở miền bắc học mấy năm, khẩu âm cũng thay đổi rồi nha." Hứa Đoạt Hạ dẫn Ngu Diên lên lầu.
Ngu Diên cười đáp: "Tớ không nghe ra tí nào cả."
Hứa Đoạt Hạ mở cửa phòng, bên trong lắp điều hòa đặc biệt mát: "Ba mẹ tớ đi làm rồi. Trái cây, bánh, nước tớ đều chuẩn bị đầy đủ cả." Hứa Đoạt Hạ đá phăng chiếc dép ra: "Chỉ còn tụi mình thôi, tự do thoải mái."
Lời còn chưa nói xong, cửa một căn phòng ở lầu trên bất ngờ bị hất tung. Giọng thiếu niên truyền đến: "Hứa Đoạt Hạ, áo thun em mới mua có phải chị lấy rồi không?"
Một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, tóc tai bù xù như tổ chim, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi đến đầu gối.
Ngu Diên: "..."
Dường như cùng lúc, Hứa Ngộ Đông cũng nhìn thấy cô.
Hứa Ngộ Đông: "..."
Hứa Đoạt Hạ tóm chiếc gối trên sofa ném qua, tức giận mắng: "Ăn mặc cho đàng hoàng rồi hãy ra đây."
Cửa bị đóng sầm một tiếng. Sau đó, Hứa Ngộ Đông quần áo đã chỉnh tề quay lại. Ngu Diên và Hứa Đoạt Hạ đang trò chuyện trên sofa. Hứa Ngộ Đông chậm chạp đi qua, ngồi xuống đối diện hai người bọn họ.
Trường trung học số một Lăng Thành là trường cấp tỉnh có danh tiếng. Em trai Hứa Đoạt Hạ cũng học ở đây, năm nay thi đại học.
"Hằng năm đều có một loạt các trường top đầu, tỷ lệ bình quân 92% các trường trọng điểm." Hứa Đoạt Hạ liếc xéo cậu: "Còn Hứa Ngộ Đông nhà chúng ta thì sao, thật vinh hạnh lại nằm trong 8% còn lại."
Hứa Ngộ Đông, mười tám tuổi. Vừa thoát khỏi sự quản thúc của nhà trường, đã không kiêng nể gì mà nhuộm một đầu vàng nâu. Khuôn mặt vốn nghiêm chỉnh nay càng lộ ra nét trẻ trâu.
"Như cây chổi lông gà." Hứa Đoạt Hạ bình luận kiểu tóc mới của cậu.
Hứa Ngộ Đông đặc biệt nhiệt tình với Ngu Diên. Một chị gái xinh đẹp, phong thái tri thức tự nhiên, thân hình mảnh mai nhưng vừa phải. Đại mỹ nhân thập toàn thập mỹ, ngũ quan và khí chất khó mà phân rõ phần hơn. So với Hứa Đoạt Hạ hùng hùng hổ hổ quả là một trời một vực.
"Cả ngày chỉ biết chơi game." Hứa Đoạt Hạ thuận tay hung hăng đập một phát lên lưng em trai. Cô đứng dậy đi đến tủ lạnh, khi trở về lại đạp thêm một cú nữa: "Hứa Ngộ Đông, bánh kem lúc sáng chị mua để trong tủ lạnh đâu?"
"Hôm nay em dậy trễ, chưa ăn sáng nên.."
"Má ơi, mau nhổ ra cho bà." Hứa Đoạt Hạ xém chút cho đầu cậu em vào thùng rác.
"Chết tiệt, Hứa Đoạt Hạ, chị là tinh tinh cái sao?"
Ngu Diên: "..."
Ngu Diên là con một nhưng có đoạn thời gian Tạ Tinh Triều ở nhà cô. Cách chung sống so với chị em nhà họ Hứa vẫn là khác biệt ngày đêm. Cô chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy. Tạ Tinh Triều cũng chưa từng cãi nhau với cô giống thế này. Lẽ nào đây chính là sự khác nhau giữa ruột thịt và không có quan hệ huyết thống sao.
Ngu Diên hơi thất thần.
Nhận ra tiên nữ tỷ tỷ vẫn còn ở đây, Hứa Ngộ Đông vội vàng kéo Hứa Đoạt Hạ từ trên lưng xuống. Màn hình điện thoại đặt trên bàn trà bên cạnh sáng lên. Hứa Ngộ Đông vốn dĩ không muốn quan tâm nhưng liếc mắt thấy cái tên, lại do dự.
Hứa Đoạt Hạ mất kiên nhẫn nói: "Làm cái gì đấy."
Hứa Ngộ Đông gãi gãi đầu: "Đám anh em rủ em đi chơi bóng." Cậu nhìn Ngu Diên, miệng thì hỏi Hứa Đoạt Hạ: "Chị, có được không?"
"Hỏi chị có được hay không?" Hứa Đoạt Hạ chỉ vào mình: "Chị còn mong cậu vĩnh viễn đừng có trở về nữa đấy. Đi đi đi. Trẻ trâu chơi chung với trẻ trâu cũng nên."
Hứa Ngộ Đông: "..."
Màn hình điện thoại lại sáng lên. Hứa Ngộ Đông nhìn thấy cũng không dám nhiều lời nữa. Cuốn lấy đồ thể dục, tùy tiện xách balo, nhét điện thoại vào túi rồi chạy ra ngoài. Cách đó không xa, bên kia đường có vài bóng người đang đứng. Đều là những thanh thiếu niên trạc tuổi nhau, vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay.
Hứa Đoạt Hạ nghiêng người, từ lầu hai ló đầu ra ngoài xem.
Đứng ngoài cùng, chàng trai với quả bóng rổ trên vai là người cao nhất và bắt mắt nhất. Dáng cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, mí mắt mỏng, đôi mắt hơi rũ xuống và vẻ mặt thờ ơ.
Hứa Ngộ Đông thở hồng hộc chạy tới, nói gì đó với cậu ta. Chàng trai hơi xoay người để lộ khuôn mặt. Hứa Đoạt Hạ sững sờ một lúc trước khuôn mặt đẹp kinh diễm đó.
Nhìn trực diện, thiếu niên có đôi mắt xinh đẹp ôn thuận, khóe mắt hơi rũ, môi hồng răng trắng, cực kỳ thanh tú. Khí chất cũng rất tinh thuần. Bất giác gợi nhớ đến soda bạc hà ướp đá vào ngày hè.
Hứa Đoạt Hạ nhìn cậu ta thêm mấy lần rồi quay người lẩm bẩm: "Lũ trẻ ngày nay đứa nào lớn lên cũng giống vậy sao? Còn em mình lại như con gà con còi cọc thế kia."
Ngu Diên đang trả lời mẹ Thẩm Cầm trên wechat, không có nhìn ra ngoài: "Cái gì?"
"Không có gì." Hứa Đoạt Hạ quay lại giường ngồi ôm gối: "Nè Diên Diên, gần đây cậu có xem chương trình tuyển chọn tài năng không? Đội nam ấy." Vừa nhìn thấy cậu thiếu niên kia, cô nhớ đến chương trình mình đang theo dõi, càng cảm thấy thần kỳ. Không hiểu hắn lớn lên thế nào mà còn đẹp hơn cả tiểu đệ cô mê mẩn dạo này. Hứa Ngộ Đông thế mà có thể quen biết bạn bè loại này!
Ngu Diên lắc đầu: "Không có."
"Cậu không hứng thú với kiểu này sao. Thế thì thích người trưởng thành hả?" Hứa Đoạt Hạ nhớ đến đối tượng tin đồn của Ngu Diên thời cao trung, thầm nghĩ quả thực tương phản hoàn toàn với đệ đệ đẹp trai này.
Ngu Diên: "..."
Cũng không phải đâu mà.
Nhưng nghĩ kỹ lại, bản thân thích người con trai như thế nào, Ngu Diên hoàn toàn không có suy nghĩ gì. Ngu gia đối với chuyện này rất cởi mở. Từ cấp ba đến đại học, họ chưa từng cản trở cô. Chỉ nói rằng cô nên tự mình quyết định, cứ để thuận theo tự nhiên. Không phải không có người tỏ tình với Ngu Diên mà đúng hơn là bản thân cô dường như chưa từng có tình cảm gọi là tình yêu với bất kỳ chàng trai nào.
Một nhóm người đi hướng về sân bóng.
"Nhà tao có tiên nữ tỷ tỷ tới, là bạn học của chị tao." Hứa Ngộ Đông khoe khoang: "Thật đó, cực kỳ xinh đẹp. Còn có khí chất nữa. Trước mặt chị ấy, tao không dám lớn tiếng nói chuyện." Cậu nhếch miệng: "Đây chính là nữ thần sao?"
"A Triều, tao nhớ mày là tỷ khống* mà nhỉ?" Một nam sinh khác cười xấu xa nói: "Hình mẫu lý tưởng là chị gái xinh đẹp."
(*tỷ khống: Cuồng chị gái)
Tạ Tinh Triều không lên tiếng, ném quả bóng trong tay. Một cú ba điểm đẹp mắt.
Hắn mặc đồ chơi bóng đỏ thẫm, đeo bảo vệ cổ tay màu đen. Mồ hôi lấm tấm càng khiến da trở nên trắng ngần, khớp xương cứng cáp.
Lộ Hòa còn đang cười toe toét. Quả bóng đập vào vành rổ, không biết bật ngược trở lại lúc nào rồi đập mạnh vào đầu cậu ta. Tạ Tinh Triều uể oải nhặt lên, vẻ mặt vẫn vô cảm như trước.
Lộ Hòa: "..."
Nhìn Tạ Tinh Triều nhặt lại bóng, Lộ Hòa ngồi xuống bậc thềm bên cạnh, lấy khăn ra lau mồ hôi: "Hây da, thật hoài niệm a Triều năm đó. Tính cách thay đổi từ lúc nào vậy chứ?" Lộ Hòa nhe răng nhếch miệng cười. Cậu ta đã quá quen với hỗn thế ma vương năm đó rồi. So với hiện tại thì không thể nói là cùng một người được.
Tóc hắn trở lại là màu đen hoàn toàn, không còn đen pha tím xanh nữa. Bạo lực và nổi loạn điên cuồng trong quá khứ dường như đã bị thuần phục một cách hài hòa. Bọn họ càng ngày càng không thể hiểu được Tạ Tinh Triều đang nghĩ gì.
Cao trung năm hai, Lộ Hòa nhớ có một lần lúc nửa đêm, cậu trèo tường vào sân nhà họ Tạ gọi hắn đi tiệm net chơi. Tạ Tinh Triều khi ấy vẫn còn trong phòng sách, mi mắt còn chưa nhấc lên đã nói: "Không đi."
"Làm gì thế?"
"Báo cáo viết chưa xong." Cậu ta vẫn không dừng bút.
Lộ Hòa: "?"
Không biết do uống nhầm thuốc gì, khi Tạ Tinh Triều trải qua một cơn bệnh nặng vào nửa năm sau năm mười sáu tuổi, từ đó về sau tính tình hắn thay đổi đến khó hiểu. Có hẹn thế nào cũng không đi, không chơi với bọn họ nữa. Cả ngày không biết bận rộn việc gì.
Còn bận gì nữa chứ, không phải bận học sao?
Tạ Tinh Triều muốn học?
Lộ Hòa bị chính cái suy nghĩ này của mình chọc cười. Lộ Hòa, Hứa Ngộ Đông đều là thành phần học cho có điển hình. Trước đây, Tạ Tinh Triều còn tệ hơn bọn họ một ít. Sau khi tốt nghiệp sơ trung, ba người không học chung trường cao trung nữa. Họ không quan tâm đến điểm số. Xưa nay lúc chơi cùng nhau cũng không nói về vấn đề này.
Đều là con nhà giàu cả, thi đại học không phải là tương lai duy nhất của họ. Gia cảnh Tạ Tinh Triều còn tốt hơn bọn họ rất nhiều. Cho nên bọn họ tự nhiên nhận định rằng Tạ Tinh Triều cũng giống như họ. Tạ Tinh Triều cũng chưa từng nói mình thi đại học được bao nhiêu điểm. Cả ba cứ như chưa từng đi thi bao giờ.
Gia đình Lộ Hòa đã tìm cho cậu ta một chương trình 2+2 tại một trường danh tiếng. Hai năm ở Trung Quốc và hai năm ở nước ngoài. Tuy bằng tốt nghiệp khẳng định không giống với tuyển sinh chính thức, học phí cũng cao ngất ngưởng nhưng suy cho cùng vẫn là có tiếng tăm.
Hứa Ngộ Đông nghĩ rằng việc này rất tốt nên đã thuyết phục gia đình cho cậu đăng ký. Có thể chơi ở trong nước thêm hai năm mà không cần phải thi tiếng Anh nữa. Quả thật cậu ta đắc ý vô cùng.
Bọn họ đem chuyện tốt này kể cho Tạ Tinh Triều. Tạ Tinh Triều chỉ rũ mắt nói một câu biết rồi. Vậy nên bọn họ cũng tự động cho rằng Tạ Tinh Triều báo danh ở đây, vẫn nghĩ rằng cả ba học chung trường đại học.
Có thể do hôm nay Hứa Đoạt Hạ chen ngang, ngược lại làm Hứa Ngộ Đông lần đầu tiên chủ động hỏi vấn đề này: "A Triều, mày đăng ký chuyên ngành nào thế?"
Tạ Tinh Triều thuận miệng đáp: "Vật lý học địa cầu."
Hứa Ngộ Đông: "Hả? Cái quái gì thế?"
Có người chưa nghe rõ: "Địa lý vật lý?"
Lộ Hòa: "Đồ ngốc, là vật lý địa cầu. Vật lý địa lý là hai môn học." Cậu vỗ tay: "Ước mơ của a Triều chúng ta là tinh không và vũ trụ.."
Tạ Tinh Triều lười quản cậu ta.
Khoảng thời gian trước, sau khi công bố điểm số, Tạ Cương vui mừng khôn xiết. Tạ Tinh Triều không chịu quản thúc, tính khí gắt gỏng, nổi loạn, khó dạy bảo. Tạ Cương gần như thúc thủ vô sách với hắn rồi. Chỉ có điều Tạ gia bao đời thư hương, nay con trẻ đến cả một trường đại học cũng không vào được, quả là tổn hại thanh danh. Ông muốn gửi hắn ra nước ngoài, đường đi nước bước đều chuẩn bị ổn thỏa.
Tạ Cương thường xuyên ở nước ngoài. Bất ngờ từ trên trời rơi xuống này, nếu không phải do người làm trong nhà lén nói với ông, rằng nhìn thấy tiểu thiếu gia tỉnh ngộ, dong đèn học giữa đêm. Tạ Cương còn tưởng hắn phải chăng đã gian lận rồi. Tạ Cương nhận được cuộc gọi từ đại học n và đại học z. Ông có khá nhiều bạn bè trong ngành giáo dục, cũng rất dè dặt và khiêm tốn khi nói với họ về tiền đồ của Tạ Tinh Triều. Ông nhắm đến đại học tài chính và muốn con trai báo danh ở đây.
Tạ Tinh Triều căn bản không quan tâm ông ấy. Hắn chỉ lưu số điện thoại của giáo viên ban tuyển sinh đại học Bắc Kinh. Sau đó trực tiếp gọi điện hỏi thẳng xem điểm số của hắn có thể xét tuyển ở ngành nào.
Điểm đầu vào của đại học Bắc Kinh thực sự quá cao. Theo như năm ngoái, hắn chỉ vừa chạm mức tiêu chuẩn nhất mà thôi, còn rất nguy hiểm. Trước đây, hắn quá buông thả. Chỉ mới nỗ lực một đoạn thời gian liền có thể chạm đến điểm sàn của đại học Bắc kinh, cũng đã là chuyện không tưởng rồi.
Vị giáo viên liên lạc với hắn vô cùng kinh ngạc. Đại học Bắc Kinh vốn có danh tiếng rất lớn. Hằng năm, học sinh vì để vào được đây mà từ bỏ những chuyên ngành tốt ở các đại học n, đại học z cũng không phải không có. Nhưng học sinh dứt khoát muốn vào chuyên ngành biên* này lại là lần đầu ông gặp được.
(*Chuyên ngành biên: Từ gốc mang nghĩa những chuyên ngành xếp sau chót, do hai hoặc nhiều hệ thống tri thức trong các lĩnh vực khác nhau, có liên quan chặt chẽ tạo thành. Nhờ thành tựu của chúng mà phát triển thành ngành khoa học toàn diện. Thường những chuyên ngành này không dễ kiếm việc làm. Vì nhìn chung, chúng có vẻ rất to tát, cao cấp nhưng lại trống rỗng, thiếu tính ứng dụng trong cuộc sống hằng ngày)
Thậm chí đến bản thân mình ghi danh ngành gì cũng chẳng tìm hiểu kỹ càng. Đây cũng là lần đầu tiên ông thấy học sinh đạt điểm cao mà không có trách nhiệm đối với tương lai của chính mình như vậy.
Nguyện vọng sớm đã đăng ký xong, còn kết quả xét tuyển hiện vẫn chưa có. Trúng tuyển hay không hắn không biết. Nhưng bảng nguyện vọng của hắn ngoại trừ đại học Bắc Kinh ra thì chẳng còn gì cả. Hắn không cho phép bất kỳ khả năng nào khác xảy ra.
Thiếu niên lau đi mồ hôi trên trán. Mặt trời chếch về tây, hoàng hôn dần buông xuống. Hắn nhặt bóng, lẳng lặng đi về nhà.
Khai giảng ngày càng gần.
Hắn nỗ lực lâu như vậy, tất cả chẳng phải để có thể gần cô thêm một chút sao.
Lần hội ngộ sắp tới đây,
Hắn muốn cho cô thấy con người hoàn hảo nhất của hắn.
Ngu Diên từ nhà Hứa Đoạt Hạ trở về, lúc mở cửa thì nghe được tiếng Thẩm Cầm và Ngu Sở Sinh đang bàn luận vấn đề gì đó.
"Đứa nhỏ này.." Thẩm Cầm xúc động, "Khách sáo như thế."
Gần đến sinh nhật Ngu Sở Sinh. Vài năm trở lại đây, vào dịp lễ tết, Tạ gia đều đặc biệt có người tới thăm hỏi. Vợ chồng Ngu gia vốn cho rằng do Tạ Cương chuẩn bị. Mãi đến gần đây, họ mới biết được, hóa ra đều là tâm ý của Tạ Tinh Triều.
Ngu Diên mím môi, nhìn lên hộp quà đặt trên sofa.
Tạ Tinh Triều khi vừa bước vào năm hai sơ trung* đã rời khỏi Ngu gia trở về nhà mình. Cũng không nói rõ nguyên nhân. Thẩm Cầm ngược lại có suy nghĩ thoáng hơn, cảm thấy như vậy rất bình thường. Dù gì cũng đã lớn, không còn nhỏ nữa. Chứng mất ngôn ngữ do tâm lý thời thơ ấu của hắn đã trị khỏi từ lâu. Tạ Cương cũng luôn mong con trai quay về.
(*năm hai sơ trung: Tương đương lớp 8 ở Việt Nam)
Chỉ là một loạt sự kiện sau đó đã nằm ngoài dự đoán của Ngu gia. Đầu tiên, thành tích học tập của hắn ngày một bết bát.
Ngu Sở Sinh là giáo viên, Thẩm Cầm cũng là người trí thức. Họ tự nhiên sẽ xem trọng giáo dục hơn so với người khác. Đối với Tạ Tinh Triều được chính tay họ dạy dỗ, đương nhiên lại càng mong hắn cố gắng tiến bộ. Nhưng suy cho cùng cũng là con nhà người ta. Dựa vào gia thế nhà họ Tạ, cho dù hắn không nỗ lực cũng sẽ sống tốt hơn nhiều tuyệt đại đa số những người khác. Vợ chồng Ngu gia nghĩ họ cũng không có tư cách quản thúc Tạ Tinh Triều.
Tạ Tinh Triều học tại một trường trung học tư thục cho giới nhà giàu. Ở đó, hắn vô pháp vô thiên, sinh sự gây chuyện, trốn học, đánh nhau. Giống như một hỗn thế ma vương. Những chuyện rắc rối này đều được Tạ gia dẹp yên.
Ngu Diên lúc ấy học cao trung, đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, dịu dàng tinh tế.
Mặc dù Tạ Tinh Triều đã rời khỏi Ngu gia, tận lực tránh né mọi liên lạc của cô. Nhưng những tin tức về hắn vẫn không ngừng truyền đến tai Ngu Diên.
Cô rất thất vọng về Tạ Tinh Triều.
Không hiểu sự thay đổi đột ngột của hắn.
Không hiểu tại sao hắn xa lánh cô như vậy.
Càng giận hắn sa ngã trụy lạc.
Sau này, cuộc sống có lẽ không còn liên quan đến nhau nữa.
Biết ba mẹ vẫn còn đang nói về Tạ Tinh Triều, Ngu Diên cũng không hỏi nhiều, tự quay về phòng dự định xem lại luận văn. Dù sao thì kỳ nghỉ không dài. Sau khai giảng, chương trình học của năm ba rất dày và nặng, thời khóa biểu hằng ngày của cô đã kín lịch rồi.