Quá Độ Trầm Mê

Chương 22: Giấc mơ hoang đường




"Tinh Triều!" Tạ Tinh Triều đứng lẫn trong đám đông vẫn đặc biệt dễ nhận ra. Ngu Diên gần như chỉ cần lướt mắt qua là có thể thấy hắn. Hắn cũng trông thấy bọn họ và đang chạy lại hướng này, trên trán đầy mồ hôi.
Kể từ lần gặp đầu tiên, Tả Áo Nam đã cảm thấy người thiếu niên này vô cùng lạnh nhạt, ít nói và cũng không hòa đồng. Nhưng hiện tại, thái độ của Tạ Tinh Triều lại rất bình thường. Ánh mắt hắn tùy tiện quét qua khuôn mặt anh ta như thể không nhìn thấy.
"Diên Diên, sao hôm nay em lại tới đây tìm tôi thế?" Thiếu niên lau mồ hôi, dừng lại cách cô một khoảng vừa phải, không xa cũng không gần.
Đáng ngạc nhiên là hắn không đứng sát bên Ngu Diên nữa.
Không giống với điệu bộ của chú chó lớn như mọi khi, vừa thấy cô liền đeo bám không rời, luôn yêu thích việc chiếm lấy chỗ trống ở gần cô nhất.
Ngu Diên vừa nghĩ tới đây, có lẽ suy nghĩ cũng theo nét mặt mà bán đứng cô rồi.
Thiếu niên nhận ra: "Dơ." Hắn cười ngượng ngùng.
Mới vận động cường độ cao, trời thì nắng nên người hắn đổ mồ hôi.
Dường như hắn rất sợ cô sẽ chê hắn.
Ngu Diên mím môi cười, lấy khăn ướt từ trong túi ra, vẫy tay gọi hắn: "Lại đây."
Hắn hơi ngẩn ngơ nhưng nhanh chóng ngoan ngoãn chạy qua.
"Cúi xuống."
Tạ Tinh Triều cao hơn cô gần một cái đầu. Thiếu niên vâng lời chạy tới, cúi đầu, để cô dịu dàng lau mồ hôi trên trán.
Thật ra không có mùi gì cả. Mồ hôi sau khi vận động hòa lẫn mùi cỏ và mùi nắng, cô không cảm thấy khó chịu chút nào.
Tất cả đều diễn ra quá đỗi tự nhiên.
Cảm giác khác lạ của Tả Áo Nam trước đây cũng theo nụ cười này mà biến mất. Kỳ thật Tạ Tinh Triều trông không hề lạnh lùng đến thế. Đặc biệt là lúc hắn cười, đuôi mắt cún con hơi rũ xuống vô cùng xinh đẹp, ngoan ngoãn, không có cảm giác quá xa cách.
Phần lớn là do tính cách của hắn mà thôi.
"Đàn em, cậu chạy rất nhanh đó." Tả Áo Nam nói: "Sao mấy ngày trước cậu không tham gia hội thao tân sinh viên?"
Tính anh ta hào sảng, không phải kiểu người hay suy nghĩ nhiều. Vừa nói vừa không tiết chế lực mà đấm lên vai hắn một cái. Chiều cao hai người tương đương nhau. Tạ Tinh Triều trẻ tuổi, dáng người vẫn có nét mảnh mai linh hoạt. Còn Tả Áo Nam nhờ nhiều năm tập luyện nên cơ thể thuộc dạng cao to cường tráng.
Nhưng điều khiến Tả Áo Nam kinh ngạc đó là hắn vậy mà không có phản ứng gì với cú đấm. Hắn vẫn đứng nguyên vị trí cũ, không hề động đậy.
"Không tệ nha." Tả Áo Nam cười.
Mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Gương mặt Tạ Tinh Triều không mang ý cười. Hắn không thích có tiếp xúc cơ thể gần gũi như thế với người ngoài. Chẳng qua ở trước mặt Ngu Diên, hắn không để lộ ra bất cứ điều gì.
Khóe môi Ngu Diên hơi cong lên, nhớ tới lúc nãy trò chuyện cùng Tả Áo Nam: "Tôi cũng không biết. Tinh Triều, cậu lại chạy nhanh như vậy."
Hắn lúc nhỏ rất yếu, tính cách thích yên tĩnh, không thích vận động.
Trong những năm tháng chia cách đó, rốt cuộc Tạ Tinh Triều đã trải qua những biến đổi gì. Giai đoạn then chốt từ một cậu bé trở thành thiếu niên mười tám tuổi. Cô đều không biết.
"Không nhanh." Thiếu niên liền nói: "Nếu phải thực sự tham gia thi chạy một cách nghiêm túc, chắc chắn chẳng giành được giải nào đâu."
"Diên Diên, em biết tôi không thích vận động mà." Hắn nói: "Câu lạc bộ này cũng vì em muốn tôi tham gia."
Câu nói của hắn mang theo ý đồ làm nũng khá lộ liễu.
Ngu Diên lúc bấy giờ cũng không nói nên lời.
Trên sân bóng chày, vẫn còn rải rác nhiều thành viên đang tập luyện. Phần đông là sinh viên năm ba, năm tư và rất ít tân sinh.
Thiệu Trí Hòa cũng có mặt. Cậu ta hiển nhiên đã nhận ra Ngu Diên, chính là chị gái xinh đẹp lần trước suýt bị bóng ném trúng.
Vẻ mặt Thiệu Trí Hòa hơi mất tự nhiên.
"Đúng rồi." Tạ Tinh Triều nói: "Lần trước không phải nói muốn ăn bữa cơm sao?"
Ngu Diên không ngờ hắn sẽ chủ động nhắc tới. Dựa vào tính cách của Tạ Tinh Triều, hắn thường rất ghét ăn uống cùng nhiều người xa lạ như thế này.
"Chi bằng cả câu lạc bộ cùng đi chung đi." Thiếu niên nhanh nhẹn nói: "Nhân lúc mọi người còn chưa về, cùng đi ăn làm quen nhau một chút."
Ngu Diên: "Ồ"
Thật lòng mà nói cô cảm thấy đề nghị này không tệ. Việc hắn chủ động muốn tiếp xúc với người khác, sự thay đổi này khiến cô rất vui mừng.
Nhưng Tả Áo Nam mời cơm chỉ có mấy người bọn họ. Hiện tại lại có thêm nhiều người như vậy, phải chăng không được hay cho lắm?
Cô hơi khó xử cắn môi dưới, lén nhìn Tả Áo Nam, trong lòng vừa nhẩm tính xem chi tiêu còn thừa lại của mình gần đây có đủ đãi nhiều người thế này dùng cơm không.
Tả Áo Nam sững sờ trong phút chốc, nghĩ ngợi một thoáng chợt thấy như thế cũng quá được đấy chứ. Anh ta thích náo nhiệt, một tay cắp lấy Thiệu Trí Hòa lại: "Tiểu Thiệu, học kỳ này chúng ta vẫn chưa đi liên hoan nhỉ? Quỹ cũng còn dư không ít phải không?"
Thiệu Trí Hòa học kế toán. Vì câu lạc bộ chẳng có bao người nên cậu ta nghiễm nhiên trở thành người quản lý tài chính của đội.
"Đúng đúng đúng, đội trưởng. Đau, đau, đau quá." Sức lực của Tả Áo Nam quá lớn, nhỏ bé như Thiệu Trí Hòa căn bản không chịu nổi mấy cú đấm tùy hứng của anh ta.
"Được rồi, vậy đi nhé." Tả Áo Nam là người gãy gọn: "Tiểu Thiệu, cậu đi thông báo cho mọi người. Lát nữa tôi đặt bàn. Tối nay chúng ta liên hoan. Có thêm Ngu sư muội nữa."
Ngu Diên không ngờ anh ta làm việc phóng khoáng đến thế, vốn không cho người khác từ chối. Thời gian, địa điểm chẳng mấy chốc đều sắp xếp ổn thỏa.
Tạ Tinh Triều nói: "Tôi phải về tắm trước. Bây giờ người đầy mồ hôi. Có thể sẽ tới trễ một chút. Diên Diên, có được không?" Hắn hỏi ý Ngu Diên.
Ngu Diên: "Không sao. Tôi không gấp. Mọi người bận việc cứ đi trước đi."
Nghe hai người đối thoại, Tả Áo Nam ngửi ngửi chính mình: "Vậy tôi cũng trở về tắm cái đã."
Anh ta bình thường không mấy để ý đến những chuyện này. Đột nhiên hôm nay lại cảm thấy kì kì.
Đặc biệt là có con gái đi ăn chung.
Ấn tượng của anh ta về Ngu Diên rất tốt. Cô đang nói chuyện với Tạ Tinh Triều. Dưới ánh mặt trời, nước da trắng ngần gần như trong suốt, gieo vào lòng người loại cảm giác sạch sẽ, xinh đẹp, vẻ tri thức không nhiễm bụi trần, thuần khiết mà dịu dàng.
Ngu Diên nói: "Vậy tôi cũng về ký túc xá nghỉ một chút. Đến lúc đó gặp lại tại quán ăn?"
"Tôi đến đón em, Diên Diên." Tạ Tinh Triều nói: "Tôi tắm nhanh lắm, thoáng cái là xong."
Vẫn cứ bám người như vậy.
Cô cũng chiều theo ý hắn: "Vậy tôi đợi cậu."
Những điều này Tả Áo Nam đều để ý thấy.
Cả anh ta và Tạ Tinh Triều đều ở khu Tử Trúc, chỉ là không chung tầng.
Sau khi chia tay Ngu Diên, hai người bước vào thang máy. Vẻ mặt của thiếu niên hơi biến đổi, đã hoàn toàn khớp với ấn tượng của Tả Áo Nam về hắn như thường lệ. Thái độ lạnh nhạt của hắn pha lẫn đôi chút chán chường. Hắn kiệm lời, cũng khiến người khác khó lòng dò xét, không thể nhìn thấu trong thâm tâm hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Kể cả khi đứng dưới ánh mặt trời hay chốn đông người nhộn nhịp nhất, tất thảy sôi động đó dường như đều không liên hệ đến hắn mảy may.
Tả Áo Nam cảm thấy việc này vô cùng mới mẻ. Nhớ đến dáng vẻ hắn trước mặt Ngu Diên khi nãy, bèn hỏi: "Các cậu là chị em?"
Anh ta đã lấy làm tò mò kể từ lần gặp trước. Sự thân mật trong hành động và lời nói của bọn họ đã vượt xa mối quan hệ đàn chị đàn em thông thường rồi.
Thiếu niên tựa vào cửa, thản nhiên nói: "Không có quan hệ huyết thống."
"Tôi thích cô ấy."
Tả Áo Nam sững sờ.
Điều đáng ngạc nhiên không phải là hắn thích Ngu Diên mà chính là việc hắn cứ thế thẳng thắn thừa nhận.
Anh ta vốn dĩ là người bộc trực, dứt khoát, vậy mà cũng nhìn không ra Tạ Tinh Triều cũng là người thẳng tính như vậy.
"Còn có cái gì muốn hỏi nữa?" Hắn nhếch lên môi mỏng, nhìn trực diện anh ta mà hỏi: "Anh rất hứng thú với chuyện này?"
Đôi con ngươi hắn vốn nhu hòa, lúc này nhìn vào lại không mang chút hơi ấm.
Tả Áo Nam: "..."
Bình thường anh ta xuề xòa thành thói. Kỳ thực cũng không thuộc kiểu người thích lo chuyện bao đồng. Bị hắn hỏi một câu như thế, anh ta bắt đầu hoài nghi chính mình. Vì sao lại quan tâm chuyện của bọn họ. Rõ ràng không có chút quan hệ nào với mình.
"Đừng nói với cô ấy." Thang máy đã đến nơi. Trước khi rời đi, Tạ Tinh Triều nói một câu cuối cùng: "Đến lúc thích hợp, tôi sẽ tự thổ lộ với cô ấy."
Hai mươi phút sau khi Ngu Diên quay về ký túc xá thu dọn sách vở thì nhận được điện thoại của Tạ Tinh Triều.
Quả nhiên hắn đang đứng dưới lầu đợi cô. Thiếu niên cao gầy thật thu hút ánh nhìn. Hắn đã thay một chiếc áo hoodie xanh dương đậm và quần jeans. Mái tóc đen sạch sẽ, mềm mại vẫn còn ẩm ướt, mang dáng vẻ thư thái nhẹ nhàng của một chàng trai trẻ.
"Diên Diên."
Ngu Diên đi tới. Hắn tự nhiên kéo lấy tay cô: "Bọn họ đã đi trước rồi. Tối nay ăn món Quảng Đông. Để tôi dẫn em đi."
Bàn tay hắn lớn, lại rất đẹp, bao trọn lấy tay cô. Bên trong vô cùng ấm áp.
Chiều hoàng hôn, tà dương nhuộm đỏ chân trời. Trong khuôn viên trường đại học lúc này đi đâu cũng bắt gặp từng đôi từng cặp tình tứ bên nhau. Cử chỉ thân mật hơn còn có, huống chi chỉ là nắm tay.
Tạ Tinh Triều rất thích dùng nhiều cách thức để được gần gũi cô. Nhưng sẽ không đi quá xa giới hạn. Có lẽ nó nằm ở đâu đó giữa sự thân thiết của những người bạn thân và loại tình cảm gắn bó thân thuộc của người nhà.
Bản thân cô cũng không muốn tỏ ra quá nhạy cảm, nên mặc cho hắn kéo đi.
"Diên Diên, tay em nhỏ ghê." Hắn đột nhiên lên tiếng.
Giống như phát hiện ra chuyện gì mới lạ, chóp tai Ngu Diên không hiểu sao hơi nóng lên: "Thật ra cũng bình thường thôi. Tay con gái có lẽ thường chỉ lớn như vậy.."
"Thế sao?" Hắn nói rồi xoa nắn như thể đang hiếu kỳ.
Vóc dáng cô vốn mảnh mai, nhưng bàn tay lại có chút da thịt, nắm trong tay như một quả bóng tròn nhỏ, mềm mại vô cùng.
"Đây là lần đầu tiên tôi nắm tay con gái." Hắn hạnh phúc nói: "Lúc nhỏ bị em nắm tay không tính."
Thuở bé, tay hắn nhỏ xíu, người cũng lùn, là một tiểu bánh nếp non mềm chính hiệu. Khi đi đường thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nắm lấy góc áo của cô.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, màu mắt thiếu niên tựa như đang phản chiếu ngày tàn, nụ cười trong trẻo tuyệt đẹp. Cả tịch dương cũng như mạ lên hàng mi mềm mại ấy. Hắn gần cô biết bao nhiêu, ngay cả mùi bạc hà thoang thoảng từ tóc đen mới gội còn có thể ngửi thấy được. Một hương vị thanh mát sảng khoái, phơn phớt đắng.
Ngu Diên mím môi, cảm giác bàn tay được hắn bao trọn lấy.. Xúc giác dường như trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết. Hơi ấm của hắn, mùi hương của hắn được bao bọc chặt chẽ. Thiếu niên không hề có ý định buông tay, cứ thế kéo cô đi suốt cả đoạn đường.
Chẳng bao lâu đã tới nhà hàng Quảng Đông.
Việc làm ăn ở đây hiển nhiên rất phát đạt. Tả Áo Nam đã sớm đặt một gian phòng.
"Lầu 3, Lục Cư." Tạ Tinh Triều nhìn qua điện thoại rồi dẫn cô đi.
Mọi người đều đến trước rồi.
Vừa mở cửa, tiếng ồn ào huyên náo liền dội thẳng vào tai. Bên trong đã có chín, mười người lạ mặt, toàn bộ là nam.
Ngu Diên: "..."
Vốn dĩ cái hẹn ban đầu chỉ có vài người, còn Tả Áo Nam sẽ dẫn theo bạn gái. Kết quả lại thành ra một buổi liên hoan câu lạc bộ, mà chỉ có một mình cô là con gái. Ngu Diên thấy hơi mất tự nhiên.
Mọi người dành ra hai chỗ ngồi kế nhau cho bọn họ. Tạ Tinh Triều ngồi bên trái, Ngu Diên bên phải. Cạnh bên là Thiệu Trí Hòa.
Nhà hàng này thực sự kinh doanh không tệ.
"Làm một ván ma sói không?" Sau khi gọi món, một nam sinh đề nghị: "Trước mắt chắc phải đợi một lúc nữa mới có đồ ăn."
Ngu Diên từng chơi với bạn cùng phòng và trong những lần tụ tập ăn uống, nên khá thành thạo trò này.
Tả Áo Nam bắt đầu hào hứng: "Đến đây, đến đây."
"Tinh Triều, cậu biết chơi không?" Ngu Diên nhỏ giọng hỏi.
"Chưa chơi bao giờ."
Cũng đúng, hắn từ nhỏ đã rất thu mình. Loại trò chơi nhóm, càng đông càng vui này, hắn chưa từng chơi qua cũng không có gì lạ.
"Không sao." Lưu Độc nói: "Lên baidu xem sơ luật chơi là được."
Tạ Tinh Triều: "Ừm." Hắn nhìn lướt qua các quy tắc. Luật chơi không khó, rất dễ hiểu.
Ở vòng đầu tiên, Ngu Diên rút được thẻ phù thủy.
Thiệu Trí Hòa là người quản trò.
".. Phù thủy xin mở mắt." Nghe thấy tiếng Thiệu Trí Hòa, lông mi cô run lên, mắt khẽ mở. Quả nhiên mọi người xung quanh đang nhắm mắt.
"Đêm qua có hai người bị giết." Thiệu Trí Hòa nói.
Phù thủy có một bình thuốc cứu người và một bình thuốc độc. Có thể lựa chọn giết hay cứu một người, hoặc là không cứu ai trong hai người bị giết cả.
Một người bị sói giết, một người bị sói hung bạo giết.
Mà hai người này trùng hợp lại chính là Tạ Tinh Triều và Tả Áo Nam.
Ngu Diên chỉ do dự nửa giây liền chỉ Tạ Tinh Triều.
"Xác định cứu cậu ấy?"
Cô gật đầu.
"Đêm qua có một người bị giết." Sau khi trời sáng, Thiệu Trí Hòa chỉ vào Tả Áo Nam.
"Đệt, đội trưởng, anh chết cũng nhanh quá rồi đó."
"Lát nữa em trả thù cho anh."
Tả Áo Nam buồn bực cực kỳ. Anh ta hiếm hoi lắm mới bốc thẻ nhà tiên tri. Rốt cuộc ngay đêm đầu tiên đã đi đời. Còn chưa được lên tiếng.
Sau đó lần lượt từng vòng trôi qua, người chết ngày càng nhiều. Sói bị bắt một con, một con còn lại thì làm cách nào cũng không bắt được.
"Tôi bỏ một phiếu cho cậu ấy vậy." Tại lượt bỏ phiếu vòng thứ ba, Lưu Độc chỉ vào Tạ Tinh Triều nói.
Nam sinh khác hỏi: "Tại sao?"
".. Nhìn.. giống lắm. Khí chất ấy."
Một tràng cười vang dội từ tứ phía.
Tạ Tinh Triều im lặng ngồi tại chỗ của mình. Hắn ít nói, yên tĩnh không náo động. Tư thái đẹp đẽ, sạch sẽ này sao có thể liên quan đến sói được chứ.
Lý Tích Khoa ấn đầu cậu ta xuống: "Mẹ nó, thế thì tôi thấy cậu còn giống chó hơn ấy. Sói với chó không thân thích. Vậy tôi bầu cho cậu một phiếu."
Tạ Tinh Triều: "Không phải tôi. Nên tôi cũng bầu cho cậu." Hắn chỉ Lưu Độc.
Ngu Diên cũng cười theo.
Cô nhấp một ngụm trà kiều mạch rồi đặt ly xuống, nhìn Tạ Tinh Triều: "Tôi là phù thủy. Tôi có thể đảm bảo cậu ấy không phải sói."
Tạ Tinh Triều đương nhiên không thể nào là sói. Vào đêm thứ nhất hắn đã bị giết rồi. Chính cô phải dùng thuốc để cứu hắn đấy.
Thế là Lưu Độc cứ như vậy mà ra đi bi thảm.
Trò chơi tiếp tục hết vòng này tới vòng khác.
Cho đến cuối cùng, họ thậm chí cũng không tìm ra được con sói còn lại là ai.
Lúc này chỉ còn hai người là cô ấy và Tạ Tinh Triều.
Ngu Diên: "Trò chơi còn chưa kết thúc sao?" Theo lý mà nói, lẽ ra sói đều đã chết hết rồi chứ.
Thiệu Trí Hòa tuyên bố: "Ván này bên sói thắng."
Vì tất cả mọi người đều đã chết sạch, theo luật chơi, nếu chỉ còn phù thủy và sói thì sói sẽ là phe giành chiến thắng.
"Khoan đã." Tạ Tinh Triều nói: "Vẫn đang là ban đêm nhỉ?"
Đối diện đôi mắt đen lạnh lùng đó, mỗi lần Thiệu Trí Hòa nói chuyện với hắn đều mang áp lực rất lớn: "Bởi vì chỉ còn hai người các cậu.."
"Tự sát." Hắn ném thẻ bài của mình lên trên bàn, thản nhiên nói: "Theo quy tắc, thế này cũng được phải không?"
Thiệu Trí Hòa: ".. được."
Hắn lật bài của mình lên. Quả nhiên là một tấm người sói.
"Được rồi. Vậy ván này xem như phe người thắng." Chỉ là một trò chơi mà thôi, mọi người cũng không mấy để ý. Lúc này, canh đã được dọn lên, ai nấy thu dọn thẻ bài, chuẩn bị dùng canh.
Tâm trí Ngu Diên lúc bấy giờ có chút rối rắm.
"Nhưng đêm đầu không phải cậu ấy bị sói giết rồi sao?" Ngu Diên hỏi Thiệu Trí Hòa: "Sao cậu ấy là sói được?"
Thiệu Trí Hòa liếm môi, lén nhìn Tạ Tinh Triều cạnh bên: "Là cậu ấy tự sát, cô lại đi cứu cậu ấy."
Ngu Diên: "..."
Bởi vì năng lực tư duy tốt, bình thường khi chơi ma sói, tỷ lệ thắng của cô đều rất cao. Chỉ có điều cô chưa từng mảy may nghi ngờ Tạ Tinh Triều. Hắn nói không phải, cô liền tin như vậy.
"Chỉ là game thôi." Thiệu Trí Hòa vội nói: "Đàn chị không cần quá bận tâm."
Món thứ nhất là súp đặc Quảng Đông, rõ là được ninh rất lâu. Hương vị đặc biệt thơm, nguyên liệu được hầm kỹ như hòa quyện vào nước súp, màu sắc cũng hấp dẫn. Tạ Tinh Triều rất tự nhiên múc một chén cho Ngu Diên, đặt bên tay cô.
"Diên Diên, cái này ngon lắm." Hắn nói.
Ngu Diên: ".. Ừm."
Ngu Diên cầm muỗng, uống một ngụm.
Cô tự hỏi, liệu cô có hiểu Tạ Tinh Triều nhiều như cô nghĩ không.
Bên sườn khuôn mặt thiếu niên rất đẹp, phong thái an tĩnh. Thi thoảng rất ân cần, tỉ mỉ. Vẫn luôn như vậy, so với lúc nhỏ hình như chẳng khác gì. Đặc biệt là khi ở trước mặt cô.
Tuy nhiên, con người sau khi trưởng thành, có còn giống hệt thuở bé?
Ăn uống xong, Thiệu Trí Hòa đi thanh toán.
Tạ Tinh Triều bảo cần vào nhà vệ sinh nên cũng đi theo.
".. Không phải liên hoan câu lạc bộ?" Thiệu Trí Hòa hốt hoảng nhìn người theo phía sau mình.
Vì đội trưởng nói quỹ câu lạc bộ còn dư nhiều nên mọi người gọi món cũng không quá e dè. Bọn họ nhóm đông người như vậy, mà nhà hàng này cũng không hề rẻ.
Thiếu niên rõ ràng xem chuyện này chẳng đáng gì, hững hờ nói: "Là tôi nói muốn đi ăn."
Hắn không nói nhiều, thanh toán xong liền rời khỏi. Thiệu Trí Hòa ngẩn ra vài giây cũng đuổi theo: "Vậy tôi, tôi về chuyển tiền lại cho cậu."
Tạ Tinh Triều không trả lời. Hắn đã đẩy cửa bước vào rồi.
"Trả xong rồi à?" Tả Áo Nam hỏi: "Vậy thì rút thôi."
Thiệu Trí Hòa gật gật đầu, không biết nên nói thế nào với anh ta.
Tạ Tinh Triều đã thể hiện rõ là không muốn cậu ta nói ra vào lúc này.
Ít lâu sau Ngu Diên cũng đi tới, lén nói với cậu ta: "Bữa ăn này tốn bao nhiêu? Để tôi trả cho. Tôi không phải thành viên câu lạc bộ các cậu.."
Thiệu Trí Hòa: "..."
Hai con người này sao lại giành trả tiền thế.
Tạ Tinh Triều không biết theo qua từ lúc nào. Thiệu Trí Hòa chạm phải ánh mắt thiếu niên, liền nuốt ngược lời nói vào trong: "Đàn chị, thực sự không cần đâu. Chị thế này đội trưởng sẽ mắng tôi đấy. Sao có thể để chị trả được chứ."
Dù cho nói hết lời thì cậu ấy cũng không chịu nhận. Ngu Diên cũng hết cách.
Da mặt cô ấy mỏng, cho rằng mình đi ăn chùa, hại bọn họ tốn tiền. Cô thấy rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Bước vào khuôn viên đại học Bắc Kinh, mọi người chia tay nhau, ai về chỗ nấy.
Tạ Tinh Triều đi bên cạnh cô.
Ngu Diên vẫn còn vài suy nghĩ vướng bận trong lòng nên có hơi lơ đễnh, dọc đường đi không nói lời nào.
"Diên Diên, tôi khiến em không vui phải không?" Hắn từ nhỏ đã nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Nhận thấy Ngu Diên có gì đó không ổn, hắn do dự nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng.
Ngu Diên không trả lời câu hỏi của hắn: "Tinh Triều, tôi nhớ cậu từng nói mình không biết chơi bóng chày phải không?"
Khác một trời một vực với việc Tả Áo Nam nói: "Nền tảng rất tốt, có thể ra sân ngay lập tức."
Kỳ thực đây hoàn toàn là chuyện vặt vãnh không đáng để tâm. Nhưng do ảnh hưởng từ trò ma sói tối nay mà không biết sao Ngu Diên lại nhớ tới. Hơn nữa càng nhớ lại càng thấy khó chịu.
Bọn họ lặng lẽ bước đi, cả hai đều im lặng.
"Trước kia Tạ Cương đi du học rất thích đánh bóng chày." Thiếu niên rũ mắt, bất ngờ lên tiếng: "Lúc mẹ tôi chưa mất, ông ta có dạy tôi một số quy tắc."
Ngu Diên: "..."
Ngu Diên biết hắn cực kỳ không muốn nhắc tới Tạ Cương, không muốn nói bất cứ chuyện gì liên quan đến ông ta, càng không muốn ông ta lưu lại bất kỳ dấu ấn nào, gồm cả dung mạo có phần tương đồng với Tạ Cương.
Thậm chí thuở bé, hắn từng nói với Ngu Diên nhiều lần rằng, tại sao hắn không giống mẹ mà lại giống người đàn ông đó.
Trên thực tế, theo quan điểm của Ngu Diên, hắn vốn trông giống Ôn Vận hơn, với vẻ ngoài thanh tú, xinh đẹp hơi nữ tính. So với Tạ Cương chỉ giống được ba phần mà thôi.
"Cho nên cậu mới không muốn nói sao?"
"Ừm."
"Tôi.. muốn cậu tham gia câu lạc bộ, có phải quá miễn cưỡng rồi không?" Ngu Diên nhẹ giọng hỏi.
Màn đêm buông xuống, trong làn gió mang theo chút mát mẻ, con đường rợp bóng cây giờ đây phủ đầy lá bạch quả.
Không biết từ lúc nào, hắn đã dần tiến đến, mỗi lúc một gần, lặng lẽ nắm lấy tay cô. Ngón tay hắn ấm áp vô cùng, cứ như vậy từng chút một đem tay cô ôm trọng trong lòng bàn tay mình.
Thiếu niên đưa mắt nhìn cô, lông mày đen như mực, môi hồng nhuận hơi mím lại, vẻ mặt đầy âu yếm.
"Tôi bây giờ không còn quan tâm nữa rồi."
"Bởi vì là em muốn tôi đi."
Hắn nắm tay cô.
"Diên Diên, sau này hãy đến gặp tôi thường xuyên hơn nhé?" Hắn dịu dàng nói: "Giống như hôm nay vậy."
Hắn nắm tay cô không quá chặt, mọi thứ đều vừa vặn. Trái tim Ngu Diên không hiểu vì nguyên do gì lại đập nhanh hai nhịp.
Cô bỗng nhớ về giấc mơ hoang đường hai ngày trước, chóp tai thoáng chốc đỏ lựng lên.
Trong mơ, có người đang hôn cô, nụ hôn sâu, triền miên và cực kỳ cuồng nhiệt. Điều hoang đường chính là cô thực sự cảm thấy mùi hương trong trẻo, lạnh lùng từ người đàn ông đó có phần giống với mùi hương cô ngửi thấy trên người Tạ Tinh Triều.
Dĩ nhiên, vốn không thể nào là hắn. Tạ Tinh Triều không thể thô bạo với cô như vậy, càng không thể đối với cô..
Ngu Diên không muốn nghĩ thêm nữa.
"Cậu thế này không phải đang dậy thì đấy chứ." Lúc cô mơ hồ nhắc đến giấc mơ này trong ký túc xá, Thân Trí Nam đã nói như vậy, rồi cả đám cười phá lên. Ngu Diên bị chọc đến nỗi vành tai đỏ bừng, xấu hổ không dám nói tiếp nữa.
Phải chăng đã thực sự đến lúc tìm bạn trai rồi? Cô mờ mịt suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.