Qua Sông Hái Sen

Chương 10: Chùa yêu




Người mở miệng nói là một hòa thường mang chất giọng dịu vợi quyến rũ, môi như anh đào, nhìn qua chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, mặc áo son, Phật châu màu đỏ, trong mắt là kiều mị, khách hoàn toàn với những võ tăng chỉnh tề nghiêm trang trong góc đông năng, chính là diễm tăng của Đại Ninh tự.
Việt Minh Khê nhìn đám hòa thượng phía sau y, ai ai cũng trẻ tuổi mơn mởn, dáng người phong lứu, khóe miệng vừa méo xệch nhanh chóng nhếch lên, cảm thấy chuyến đi này không uổng công. Tuy rằng mọi người trong võ lâm đã nghe danh tiếug ngôi chùa yêu mị này. Nhưng Đại Ninh tự mấy năm gần như biệt tích chốn giang hồ, đa số những hậu bối ở đây lần đầu tiên thấy tận mắt, mặc dù biết người tới không mang ý tốt, nhưng vẫn bị vẻ đẹp của họ khiến không thốt nổi thành lời.
Cao Tư Viễn hãi hùng, thấy hòa thượng dẫn đầu lộ vẻ không vui, khí tức khi ẩn lúc hiện lộ ra tu vi cao thâm, trong lòng biết không nên động vào, vội vàng áy náy cúi đầu nói: “Lúc trước vẫn không thấy quý tự tới, mà các vị sư phụ trong Bồ Phogn tự lại bận rộn giúp pháp sự cho gia phụ, nên đã tự ra quyết định. Do ta suy nghĩ không thấu đáo, nếu quý tự nhìn trúng bí bảo nào, vậy mời theo Cao mỗ đến Diễn Võ Đường.”
Hòa thượng kia khẽ nhướng mày, gật đầu nói: “Thiện tai thiện tai, Cao trang chủ đúng là người thấu tình đạt lý. Tiểu tăng Không Phạm, thay mặt đệ tử Đại Ninh tự cảm ơn trang chủ trước.”
Nói xong nhường đường cho Cao Tư Viễn và các sứ giả các phái đi theo nữ sứ giả. Thấy bên cạnh bàn lục giá xa xa có một thiếu niên tuất tú đang đưa mắt tò mò nhìn mình, hòa thượng Không Phạm miệng cười hé mở, nghiêng đầu liếc mắt kiều mị quyến rũ y.
Việt Minh Khê mới lần đầu nếm mùi phong tình, chưa từng thấy vảnh này, lúc này đỏ mặt vội cúi đầu uống trà. Triệt Liên và hòa thượng Không Phạm kia liếc nhau, hiểu rõ nhìn về phía thiếu niên bên cạnh đã nhộn nhạo xuân tâm, hỏi đầy ý vị:
“Đẹp không?”
Việt Minh Khê gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, thở dài giả vờ thâm trầm: “Đẹp thì có đẹp, đáng tiéc biển rộng khó tụ nước, đã có đại mỹ nhân ngồi bên cạnh, tiểu mỹ nhân có đẹp đến đâu cũng không cảm thấy đã mắt.”
Triệt Liên mặc dù thấy y nói thế, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên người hòa thượng Không Phạm kia, bật cười nói: “Nếu không đẹp, vậy ngươi còn nhìn hắn làm gì?”
Việt Minh Khê nhìn Không Phạm, lại quay đầu lại nhìn đại mỹ nhân của mình, ra chiều suy nghĩ nói: “Vừa rồi ta cảm thấy tiểu mỹ nhân này hơi quen quen, thì ra có hơi giống đại mỹ nhân ngươi.”
Triệt Liên nghe xong từ chối cho ý kiến, giương mắt thản nhiên nhìn hòa thượng Không Phạm đang đi về phía mình, không biết nhớ tới điều gì, một lúc sau mới nói: “Ngươi không phải là người đầu tiên nói vậy.”
Hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, Thi Minh Phỉ ngồi cách đó không xa đang âm thầm dõi theo bọn họ, trong lòng luôn cảm thấy có chuyện kỳ kỳ/
Mới vừa rồi lão chỉ lo tức giận với Việt Minh Khê, không để ý người mặc tăng y bên cạnh y, quần áo cử chỉ của hắn khác hoàn toàn với đệ tử Bồ Phong tự đnag ngồi đăng fkia, hiển nhiên không phải xuất thân cùng một chỗ. Đợi khi thấy rõ cà sa trên người hắn giống y như đúc với những diễm tăng Đại Ninh tự, hòa thượng Không Phạm vừa mọi gọi Cao trang chủ magn theo vẻ cung kính đi về phía hắn, trong lòng Thi Minh Phủ rơi lộp nộp, có linh cảm không hay.
“Triệt Liên sư huynh, ta đến trễ, không biết sư huynh sau khi xuống núi có ổn không?”
Nghe vậy, mọi người đều nhao nhao dời mắt nhìn về phía Triệt Liên, hãi hùng đến mức cằm sắp rơi xuống đất.
……
Bọn họ không ngờ bí bảo trong Minh Kính sơn trang này chẳng những là miếng mồi ngon dẫn dụ Yêu tăng Đại Ninh tự, thậm chí còn kéo theo yêu tăng Triệt Liên năm mươi năm trước đã mai danh ẩn tích trong giang hồ. Tuy rằng từng nghe đồn năm đó Triệt Liên chạy trốn đến Đại ninh tự, trở thành đệ tử của Già Ngọc pháp sư, nhưng dù sao cũng chỉ là lời đồn, nhiều người cố chấp tin rằng hắn đã chết, nếu không lỡ như hắn quay trở lại, giang hồ vốn đã dậy sóng phân tranh sẽ không còn ngày an bình.
Chùa yêu Đại Ninh tự và Yêu tăng Triệt Liên là hai cái tên khó nói nhất hiện giờ đồng xuất hiện ở đây, khiến lòng người hoảng hốt không thôi. Một đám hiệp sĩ trung niên hơn năm mươi người ở đây vốn đã ít, rất nhiều người chỉ nghe qua danh tiếng truyền kỳ của Triệt Liên. Lúc này mặt mày tái mét, cực kỳ hối hận với quyết định đến Minh Kính sơn trang thăm dò bảo bối của mình.
Bàn tay Triệt Liên vuốt Xá Lợi Tử khẽ động, mọi người Trúc Gian phái gần hắn nhất không dám hít thở, chỉ sợ một khắc sau Nghị sự đường này sẽ nhòe nhoẹt máu tươi. Ai ngờ hắn chỉ dừng một hồi rồi nói:
“Sư đệ, đã lâu không gặp.”
Dường như hắn đang nói chuyện với Không Phạm, nhưung ánh mắt lại quét về phái lão tăng đang đứng ở góc đông năm, ánh mắt bình thản ung dung, thu ý thù hận khắc xương tủy vừa rồi.
“A di đà phật…”
Tỉnh Trần Thượng Nhân nhìn về phía bọn họ, trong khuôn mặt già nua ẩn chứa vẻ tiều tụy, tay phải khô cong nắm chặt Phật châu tối màu, dương nư đang hồi tưởng lại chuyện xưa năm đó rồi nhìn hắn, sau đó lại thở dài, cuói cùng cũng không nói gì, dẫn theo đệ tử Bồ Phong tự phía sau rời khỏi Nghị Sự đường.
Triệt Liên nhìn bọn họ rời đi, vẻ mặt không gọn xong. Thái độ tỏ như không hề gì, nhưng trong mắt người võ lầm không rõ chân tướng lại mang ý khác.
Dưới gầm trời này ai không biết ma đầu Triệt Liên năm đó phạm phải tội ác ngập trời ở Bồ Phong tự? Nếu hắn tự biết thân biết phận, đáng ra từ nay về sau không nên hiện thân ở giang hồ, lui về ở ẩn mới đúng. Vậy mà cứ phải đến đây công khai khiêu khích, giống như xem thường mấy võ lâm chính phái này vốn không tồn tại vậy.
Mọi người mang vẻ mặt khác nhau, người đầu tiên hồi thần là Thi Minh Phủ. “Yêu Tăng!” lão đứng bật dậy, trợn mắt nhìn nói, “Ngươi còn mặt mũi mà dám xuất hiện trong giang hồ nữa à! Đừng tưởng năm đó ta không biết việc ác ngươi làm. Nếu ngươi muốn gây sự trong Minh Kính sơn trang này, Trúc Gian phái đây rất sẵn lòng tiếp chiêu!”
Tuy răng lão cũng sợ, không rõ cảnh giới của yêu tăng đã biệt tích nhiều năm, nhưung dù sao người đông thế mạnh, miễn cưỡng chống đỡ nổi. Thấy Triệt Liên nhìn về phái mình, lão cố gắng thẳng lưng, không chú ý tới mồ hôi đã thấm ướt lòng bàn tay.
“…… Thi chưởng môn nói câu này khiến bần tăng thấy lạnh lòng đấy.” Triệt Liên nhìn lão thật sâu nói, “Lần này Đại Ninh tự ta tới thăm, cũng chỉ vì cầu bảo vật, nguyên theo lời đề nghị của Cao Trang chủ đến Diễn Võ đường luận võ. Thi thể của lão trang chủ còn chưa lạnh hẳn, sao có thể đến đây làm loạn? Thi chưởng môn tưởng bần tăng sẽ gây chuyện thế nào vậy?”
Giọng nói lười biếng từ tính, như chén rượu ngon đậm vị ngọt hậu mà không mất đi sự thanh thoát. Mặc dù mọi người không thấy rõ vẻ mặt dưới mũ rơm của hắn, nhưng không hiểu sao thân thể muốn nhũn ra, giống như sợi lông nhe nhàng phất qua quả tim, người trẻ tuổi thậm chí còn đỏ mặt.
“Ta, ta làm sao biết được!” Thi Minh Phủ nghẹn nửa ngày, vẻ kiêu ngạo bị tạt một gáo nước lạnh, lắp bắp không nói nổi, chỉ gắng gượng nóiL “Ai mà không biết Đại Ninh tự các ngươi tu luyện công pháp hoang dâm, cần tu vi người luyện võ để bổ sung. Nơi này có nam nhi chốn giang hồ, vạn nhất bị bắt cóc, nhốt trong chùa làm nhục đủ kiểu thì sao?”
Vừa dứt lời, Việt Minh Khê bật cười, Triệt Liên thở dài, sự ghét bỏ không thèm che dấu hiện lên trong mắt phượng: “Các ngươi không phải tự nói mình là người tốt à?”
“Thì ra là vậy. Thi chưởng môn có thể yên tâm, đệ tử Đại Ninh tự ta đã nổi tiếng với vẻ đẹp đoan chính khắp thiên hạ, chắc chắn sẽ không qua loa vậy đâu. Từ trước đến nay thà thiếu còn hơn làm cho có. Ở cái tuổi này của Thi chưởng môn, e rằng thê thiếp trong nhà còn chưa thỏa mãn nổi. Mặc dù Đại Ninh tự ta có đói khát hơn nữa, cũng không có ý định này với ngài đâu.”
“Ngươi…!”
Lần này không chỉ mình Việt Minh Khê, rất nhiều người âm thầm bật cười vì câu nói dí dỏm đùa cợt của Triệt Liên. Ngoài mặt thì phải để tâm đến mặt mũi của Trúc Gian phái, đành phải nén xuống. Mà lúc đó cũng có người biết, yêu tăng Triệt Liên trong lời đồn hình như cũng không phải đại ma đầu tính tình khát máu như bọn họ tưởng.
Không biết ai cười ra tiếngh trước, chỉ nghe tiếng rút kiếm đột nhiên vang lên, đám người Trúc Gian phái vây quanh sau bàn đứng lên. Một đệ tử trẻ tuổi trạc tuổi Việt Minh Khê, cầm kiếm chĩa vào triệt Lên, hai mắt phun lửa quát: “Ma đầu, khôg được phép vu khống sư tôn ta!”
Triệt Liên liếc hắn đầy ý vị, thấp giọng cười nói. “Bần tăng làm sao cso thể nói vu không được. Chẳng lẽ lão ta trên giường được hay không, tiểu thí chủ biết à?”
Lời này nói cra mang vẻ mập mờ lưu manh, Việt Minh Khê giả vờ vội vàng ngượng ngùng che mặt, đệ tử trẻ tuổi của Trúc Gian phái chưa hiểu sự đời càng thẹn quá hóa giận, bất chấp sự tồn tại nguy hiểm của người này, vung kiếm lên muốn lao tới liều mạng với hắn.
Biến cố chỉ xảy ra trong tích tắc, dù sao Trúc Gian phái cũng nổi tiếng có khinh công tuyệt diệu. Lần này Thi Minh Phủ toàn mang các đệ tử đắc ý nhất của các trưởng lão, mọi người không rõ cơ sự ngăn cản không kịp, thậm chí còn chưa nhìn rõ thân hình của đệ tử trẻ tuổi kia, đã thấy lưỡi kiếm của hắn dừng một tấc trước mặt yêu tăng kia, bị hắn dùng hai ngón tay bắt lấy dễ dàng.
Đệ tử trẻ tuổi kia hoảng hốt, đang muốn giãy ra, kiếm khí vốn đang tụ khí lạnh đột nhiên bị phá vỡ, quanh thân hai người nổi lên trận gió lạ, thổi bay mũ rơm thấp tè của Triệt Liên.
Đám đông bỗng im bặt. Đệ tử trẻ tuổi sửng sốt, chưa kịp chống lại, dung mạo của Triệt Liên cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh mặt trời. Tay phải nắm chuôi kiếm truyền từng cơn đau đớn sắc mắc từ đầu ngón tay, hắn đau đến mức ném kiếm đi, ngã phịch trên nền đá xanh lạnh lẽo của Nghị Sự đường.
Triệt Liên dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn lưỡi kiếm, gương mặt mỹ mạo nghiêng trời lệch đất không lộ cảm xúc, con người đen hoắm lóe ra đóm sáng nhỏ như đang quan sát thanh kiếm trong tay, không biết hắn đang nghĩ ngợi gì. Nhưng ngay sau đó luồng sát khí cực kỳ tàn nhẫn tràn khỏi thân hắn, từ từ vây lấy đệ tử trẻ tuổi đang hoảng sợ, lại men theo chân bàn bao quanh người của Trúc Gian phái, mọi người đồng loạt đổ mồ hôi lạnh.
Sau khi mơ hồ phát hiện ra tu vi sâu không lường dưới lớp sát khí này, Thi Minh Phủ thầm nghĩ không ổn. Thấy Triệt Liên đã cầm thanh kiếm kia, dáng người dị kỳ đi về phía đệ tử đã bị dọa tới sắp ngất của mình, Thi Minh Phủ cố lấy lại bình tĩnh, vội vàng đứng dậy đuổi tới bên cạnh hắn, nén giận ra vẻ áy náy nói:
“Triệt… Thuần Khê thượng nhân, vừa rồi do vãn bối quá thất lễ, lời nói hoang đường không phải phép, kính xin thượng nhân chớ để trong lòng. Ngày sau Trúc Gian phái ta nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh đến tận cửa xin lỗi. Tiểu đồ vẫn còn ngây thơ nóng nảy, lại có lòng với sư môn, chỉ mong người có thể tạm tha cho hắn lần này. Trúc Gian phái cảm kích vô cùng.”
Triệt Liên dường như không nghe thấy lời này, vẫn bước từng bước về phía đệ tử trẻ tuổi đang lẩy bẩy trên mặt đất, sát khí càng ngày càng nặng.
Người trước mắt mang theo sát ý đến gần mình là đệ nhất diễm tăng trong thiên hạ. Mặt mày tú lệ mê người y như nghiệp hỏa trong địa ngục hóa thành Phật. Ánh mặt nhìn thì từ bi, nhưng lại giống tu la. Thân thể đệ tử trẻ tuổi dưới ánh mắt chăm chú của hắn không ngừng run rẩy, chóp mũi cay cay muốn rơi lệ, cuói cùng mới ý thức được sự tồn tại của mình nhỏ bé tới cỡ nào, còn không bằng con kiến trong mắt hắn.
Thấy Triệt Liên đã cúi người trước mặt đệ tử trẻ tuổi, lưỡi kiếm cũng gần kề cổ họng của hắn. Đang lúc Thi Minh Phủ do dự có nên quỳ xuống cầu xin yêu tăng này hay không, đệ tử trẻ tuổi cũng chuẩn bị sẵn sàng chịu chết, Triệt Liên bỗng nhiên chuyển dòng khí lạnh, cắm kiếm trong tay vào vỏ kiếm bên hông hắn.
“Thật đúng là một thanh kiếm tốt. Giữ nó cho tốt vào.”
……
Việt Minh Khê nước mắt lưng tròng nhìn.
Vợ tương lai của y thật đẹp trai, quá đẹp trai, đời này không cưới hắn thì còn cưới ai được, cứ quyết thế đi.
Đệ tử trẻ tuổi kia hiển nhiên vẫn còn đang chìm đắm trong sự sống sau kiếp nạn, vẫn chưa hồi thần nổi, ngơ ngác ngồi trên mặt đất, thấy sư tôn tự mình tới kéo hắn mới lảo đảo lui ra, ngẩng đầu nhìn Triệt Liên còn vương ý cười, khuôn mặt ngây thơ đỏ au.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế cất kiếm, lưu luyến sờ sờ chuôi kiếm hồi lâu, khẽ nhếch môi dường như muốn nhìn về phía Triệt Liên cảm tạ, nhưng vẫn cúi đầu, trên hai gò má nóng bừng. Việt Minh Khê liếc mắt nhìn tiểu tử kia rõ ràng đã bị mê hoặc, bất mãn lẩm bẩm: “Chiêu ong dẫn bướm.”
Hòa thượng Không Phạm vẫn mỉm cười đứng phía sau bọn họ bàng quan, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người Việt Minh Khê, trong lúc lơ đãng lại đối diện tầm mắt y, ném một ánh mắt mị hoặc không kém Triệt Liên.
Việt Minh Khê cuống quít quay đầu, hai má ửng đỏ, bỗng cảm thấy hình như mình không có tư cách chỉ trích đại mỹ nhân chiêu ong dẫn bướm. “…… Đi thôi, Cao trang chủ lát nữa sẽ công bố danh sách bí bảo, chúng ta đến Diễn Võ đường chờ trước.” Triệt Liên nhìn Không Phạm, chậm rãi nói, “Bốn mươi năm chưa từng giao thủ, nhân cơ hội này, ta cũng muốn xem xem, võ công của sư đệ có tiến bộ không.”
Thấy Không Phạm khẽ cười gật đầu, hắn nhìn Việt Minh Khê còn đang ngồi lỳ ở đó ngoắc ngón tay, mang theo chúng tăng Chùa Đại Ninh tự ra khỏi Nghị Sự đường.
Mọi người thấy vở kịch vừa rồi đã hạ màn, liền xì xào bàn tán, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Trúc Gian phái, nghĩ cũng biết đang xì xào chuyện gì.
Thi Minh Phủ xấu hổ, thấy Việt Minh Khê lại vui vẻ đi theo, càng tức giận, đưa tay ngăn y, kéo đến bên cạnh mình. “Việt Minh Khê!” Lão nhịn lại sự xúc độgn đậy muốn tát y một cái, nén thấp giọng răn dạy, “Uổng công ngươi từng là đệ tử học đạo Trúc Gian phái ta, sao có thể ở chung với đám ô hợp võ lâm này! Ngươi qua lại với đám yêu tăng này, không sơ bôi tro trét chấu vào mặt cha mẹ ngươi à!”
Việt Minh Khê dừng bước, híp mắt đánh giá lão, mặt không thay đổi nói: “Ngươi biết gì không?”
“Liên quan đéo gì đến ngươi.”
Rồi nghênh ngang rảo bước đuổi theo theo chúng tăng Đại Ninh tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.