Qua Sông Hái Sen

Chương 28: Mổ tim




Ngọn núi của Việt gia danh tiếng lẫy lừng từ đông qua xuân đến, không ngừng lập uy ở chốn giang hồ nhiễu nhương này. Thân phận trang chủ thần bí xưa nay chỉ sống ở non cao ít xuất hiệum dhur yếu dùng buôn bán làm nghề chính, không bao giờ chủ động gây sự, mà còn thường xuyên cứu giúp người nghèo, làm người nhân hậu, thích làm từ thiện bố thí, cuối cùng nâng Việt gia trang lên làm thế lực chính đạo.
Thân là thiếu chủ Việt gia trang thanh danh như thế, từ nhỏ Việt Thiên Hà đã ăn sung mặc sướng không sợ trời không sợ đất, thường dẫn gia đinh lẩn vào trong thành Giang Châu rộng lớn gây họa khắm nơi, đúng là một tiểu quỷ ăn gan trời.
Nhưng mà hắn chỉ duy nhất sợ người cha không hay nói cười của mình.
Hôm nay hắn cùng mấy tiểu công tử bằng tuổi đi bắt cua bên hồ, lúc trờ về thì đèn vừa mới được thắp lên, hắn rón ra rón rén trèo tường vào viện sau nhà mình, thấy xung quanh không có ai định chạy lẩn mất, cuối cùng bị lão quản gia chờ sẵn ở chân tường bắt lại.
Quản gia thương hại hắn, nói là lão gia bảo hắn tự mình đến Sám Hối Đường để nhận phạt, mà Việt Thiên Hà không biết mình làm trúng “chuyện tốt” gì mới lọt đến tai phụ thân, chỉ đành ôm vẻ mặt sậm sị im lặng đến chỗ võ sư đánh đòn. Bị đánh đến cả người xanh tím cũng chỉ cắn răng không dám kêu, cho đến khi giọng nói quen thuộc kia kêu võ sư dừng tay, lúc này mới nhấc mí mắt nhìn phụ thân nhà mình đang nhàn nhã ngổi trên ghế thái sư uống trà.
Thích Già Ngọc lạnh mặt nhìn hắn nói: “Thiên Hà, ngươi có biết lần này vì sao phụ thân đánh ngươi không?”
Việt Thiên Hà nằm úp sấp trên ghế dài suy nghĩ thật lâu, biết trong này tầng tầng bẫy rập, tuyệt đối không dễ trả lời, cho nên cứng họng cả buổi mới hỏi dò: “Là do con đánh chết tên Trương Nha Nội mắt chó không thèm để ai vào mắt trên trấn, hay là lúc cưỡi ngựa không cẩn thận đụng trúng quầy sách của tú tài trong Bắc Thành?”
“……”
Thích Già Ngọc nghe xong gân xanh nổi lên mặt, cũng không còn sức mà trách mắc, chỉ đỡ chán nói: “Lúc chạng vạng ta tới hồ mua thủy sản, Lý ngư dân bên hồ nói, gần đây có một tiểu thiếu gia mặc cẩm phục không biết tên thích nhìn lén khuê nữ nhà hắn tắm rửa?”
Việt Thiên Hà nghe vậy sửng sốt, lập tức giận dữ nhảy dựng lên nói: “Triều Nhi đúng là không giữ lời! Rõ ràng nàng hướng với con là sẽ không tố cáo với cha nàng mà!”
“Quỳ xuống cho ta!” Cha hắn híp mắt nhìn, “Lần sau còn dám hay không?”
Thích Già Ngọc không ngờ đứa con trai duy nhất nhà mình cả ngày chỉ toàn quậy tung trời đất, nhưng cũng có lòng can đảm nghĩa hiệp không dám làm ác, lại bại hoại đến mức đi nhìn lén tiểu cô nương nhà người ta tắm, lúc này mới nổi giận trở về bắt hắn đi nhận đòn, sau đó kiểm điểm hắn.
Y vốn tưởng rằng Việt Thiên Hà sẽ giống như thường ngày, vội vàng quỳ xuống nhận sai với mình, sau đó lại làm nũng gọi phụ thân vài tiếng, cười cười thì y lại mềm lòng, cũng chẳng làm được gì hắn. Ai ngờ lần này Việt Thiên Hà lại chỉ cắn môi nhìn y, không hé răng.
“Ngươi còn muốn ăn đòn không hả?”
Thích Già Ngọc lạnh lùng nói, thấy Việt Thiên Hà vẫn cúi đầu không lên tiếng, đưa mắt ra hiệu cho võ sư bên cạnh ấn hắn lên ghế lại, dùng cây đánh ngay thắt lưng hắn.
Vốn chỉ muốn hù dọa tên nhóc con quậy phá không thức thời này, đánh thêm mấy gậy nữa ép hắn nhận sai rồi thôi. Ai ngờ Việt Thiên Hà lần này vô cùng cứng rắn, cứ cắn răng nhịn đòn, khiến Thích Già Ngọc giận tím mặt: “Cũng giỏi đấy. Không nhận sai, đúng không? Vậy thì tiếp tục chịu đòn đi.”
Việt Thiên Hà nhịn đau đớn từ thắt lưng, nước mắt tràn hốc mắt, một lúc sau mới thều thào nói:
“Con thật sự thích nàng…”
Thích Già Ngọc hơi ngẩn ra, đôi mắt trợn tròn chợt bình tĩnh lại. Y thở dài, đảo mắt về phái Việt Thiên Hà nghĩ ngợi.
Tên nhóc này đúng là do y nuôi lớn, giống hệt mình năm đó.
Tiểu thiếu niên mới biết yêu tính tình vô cùng cứng cỏi, cho dù có bị đánh đến trày da trọc thịt cũng không chịu hé răng một lời. Thích Già Ngọc thấy vậy cũng hơi đau lòng, vẫy lui võ sư, ngồi im thật lâu, lại nhìn Việt Thiên Hà lồm cồm đứng dậy khỏi ghế, bình tĩnh nói:
“Triều Nhi sớm có hôn ước với tiểu công tử cửa hàng lương thực thành đông rồi, ngươi có thích cũng vô dụng thôi. Huống chi hiện tại chỉ có mình ngươi tình nguyện, tiểu cô nương kia chưa từng nói thích ngươi. Ngươi bày dáng vẻ cảm động trời đất này không sợ người khác cười cho à?”
Việt Thiên Hà đang định trả lời, không biết đụng trúng chỗ nào mà chạm đến vết thương trên lưng, lúc này đau tới nhăn mày nhăn mặt, cũng không mở miệng, ánh mắt rất kiên định.
Thích Già Ngọc lại thở dài, ánh mắt nhìn về phía hắn chưa vài phần ghét bỏ, suy tư một lúc rồi nói:
“Chi bằng vầy đi, chỉ cần từ nay về sau ngươi ngoan ngoãn, mỗi ngày chịu khó đi tập võ, sớm ngày thành tài kế vị trang chủ, ta sẽ ra mặt thay ngươi đi cầu thân Lý gia, đợi khi hai ngươi trưởng thành sẽ cưới Triều Nhi về, thế nào?
Việt Thiên Hà ngẩn người, nhìn cha hắn với vẻ mặt khó tin, thấy cha nghiêm trang không giống như đang nói đùa, không thèm để ý tới vết bầm tím đau đến xé ruột bên hông, nước mắt lưng tròng nhào tới: “Phụ thân!”
Hắn còn đang thấp thỏm lo sợ không biết cha cóng đồng ý cưới con gái nhà ngư dân hay không, thêm chuyện dè chừng Triều Nhi đã có đính ước với người khác. Không ngờ Thích Già Ngọc lại dễ dàng đồng ý với hắn, còn hứa sẽ chủ động ra mặt cầu hôn. Trận đánh này đúng là hời to rồi, đúng là quá hời!
Thích Già Ngọc ghét bỏ nhìn bộ dạn hạnh phúc ngây ngô của con trai nhà mình, véo mũi hắn kéo khỏi ngực mình, nhìn hắn vui vẻ nhảy nhót rời đi, chưa được mấy bước đã kêu rên vì đau đớn, tuy trên mặt thấy rất buồn cười, nhưng ánh mắt từ từ tối lại.
Mấy năm nay y không còn luyện mật pháp Đoạt tướng nữa, không khác gì như người bình thiền, hiện giờ cũng sắp chui xuống mồ, không biết mình có thể chờ đến ngày Việt Thiên Hà thành thân hay không.
Từ đó về sau Việt Thiên Hà quả nhiên thay đổi hoàn toàn, mỗi ngày phấn khởi tập võ. Cũng có thiên phú cao với kinh doanh và võ học, quả thật rất ra dáng thiếu trang chủ đắc chí.
Năm con gái nhà ngư phu, Triều Nhi mười lăm tuổi, Thích Già Ngọc chính thích xuống cầu thân, thế là mới có chuyện Việt Thiên Hà cưới vị phu nhân trẻ tuổi này.
Triều Nhi trắng trẻo mập mạp, tính tình đơn giản hiền lành, tủy chỉ xuất thân từ một gia đình đánh cá bình dân, nhưng võ nghệ và nữ công gia chánh rất tốt. Có điều lâu lâu hơi chậm chạp ngốc nghếch, khí chất vẫn còn thiếu so với vị trí chủ mẫu.
Nhưng mà Việt gia trang không cần một chủ mẫu làm việc quyết đoán sát phạt, mọi chuyện đều có con trai xử lý, phu nhân của hắn chỉ cần thích là được.
Sau khi thu xếp xong hôn sự của hai người, Thích Già Ngọc chọn một ngày gọi đôi vợ chồng trẻ này đến, nói: “Hôm nay Việt Hà đã trưởng thành, cưới vợ lập nghiệp, nguyện vọng cuối cùng trong cõi hồng này của ta cũng được hoàn thành, đã đến lúc chia tay với hai người các con.”
Việt Thiên Hà đột nhiên ngẩng đầu, không tinnói: “Cha, ý của người là…”
“Số mệnh của ta ở kiếp này đã hết, đêm nay sẽ đến tịnh xá trong núi. Sau này tuy rằng không có cha bên cạnh, nhưng chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng, chuyện gì cũng có thể giải quyết.”
Việt Thiên Hà nghe xong hai đầu gối run lên, quỳ mạnh xuống.
Việt phu nhân vừa mới vào cửa cũng theo phu quân quỳ gối trước mặt cha chồng, không hề bình tĩnh hơn hắn, khóc nấc lên: “Thiếp thân vừa mới vào cửa, còn chưa kịp tận hiếu cho người, người tội gì lại đi trước một bước!”
Việt Thiên Hà cũng rơi lệ, muốn nói để níu kéo y, nhưng biết rõ chỉ vô ích mà thôi. Thích Già Ngọc thấy bọn họ đau lòng, liền an ủi nói: “Không cần đau lòng quá mức. Chỉ là kiếp này của ta đã hết, nhưng vẫn còn kiếp sau. Đêm nay ta sẽ đọc chú luân hồi cho mình. Duyên phận thân sơ của ta và các con vẫn chưa dứt, có lẽ kiếp sau còn có thể gặp lại.”
Nói xong lại dặn dò vài câu, trời chiều buông xuống rửa mặt tắm rửa trong trang, bình thản bước vào tinh xã nhã nhặn sau núi, cuối cùng nhìn núi Việt gia, mỉm cười đóng cửa lại trước mặt hai người hắn.
“……Phụ thân!”
Ba năm sau, Việt phu nhân được chẩn ra hỉ mạch. Đến đầu xuân năm sau, thiếu chủ Việt gia trang Việt Minh Khê ra đời.
Mười sáu năm trôi qua, Việt Minh Khê bị Trúc Gian phái trục xuất khỏi sư môn, tỉnh cờ gặp gỡ diễm tăng dưới chân núi U tranh, rồi đi đến Giang Châu tìm cố nhân.
……
……
……
“Chuyển chỉ có vậy thôi.” Thích Già Ngọc nói xong thở dài, dường như cũng cảm thấy hoàn cảnh của mình rất khó nói, nghĩ nghĩ một hồi quay người nhìn chưởng môn Trúc Gian phái đang trợn mắt cứng họng kia, chắp tay nói: “Trước kia ta chưa nhớ lại đã nhiều lần đắc tội, mong Thi chưởng nhân đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân này, thứ cho hành động và lời nói hoang đường lúc trước của ta.”
Thi Minh Phủ đã kinh hãi đến không thể nói nên lời. Một lúc sau gật đầu như giã tỏi, tháy Thích Già Ngọc nhìn Triệt Liên, hai người đồng thời trầm xuống.
Hắn mơ hồ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này hình như hơi là lạ, giống như đang đao kiếm chĩa nhau, nhưng cũng có chút mờ ám khôn tả, cuối cùng trong bầu không khí lạnh căm này Thích Già Ngọc phá vỡ sự lặng lờ này.
Thích Già Ngọc nhìn Triệt Liên vẫn đang hoảng hốt, thấp giọng cười nói:
“Năm đó trước khi ta tọa hóa còn đang nghĩ, sau khi chuyển sinh có lẽ ta sẽ đầu thai làm thiếu gia nhàn tản tiêu dao cả đời trong một nhà bình thường nào đó, coi như duyên phận với ngươi đã đứt từ đây. Ai ngờ hai kiếp đáo đi đáo về, động tâm lần đầu của ta cũng vẫn là ngươi. ”
Dứt lời lại nheo hai mắt lại, nói đầy hàm ẩn: “Thật ra lúc trước ta không nói, thì ngươi cũng lờ mờ phát hiện ra mới phải chứ.”
“……” Triệt Liên tránh ánh mắt của y, che dấu những gợn sóng trào như bão tố vần vũ trong nội tâm ẩn dưới sắc mặt bình tĩnh, đôi môi đỏ mọng ngập ngừng, qua hồi lâu mới nói: “Ngươi nhớ lại toàn bộ từ lúc nào?”
“Cũng khó nói,” Thích Già Ngọc nói, “Khi còn nhỏ ta đã mơ hồ có chút ký ức, suốt ngày cứ khóc liên tục trong trang, khiến cha mẹ vô cùng lo lắng. Sau đó, năm bảy tuổi Phạm nhi đặc biệt tới một chuyến, thi triển pháp xóa sạch toàn bộ ký ức kiếp trước của ta. Lúc này ta mới may mắn trải qua tuổi thơ không lo không nghĩ. Sau khi gặp ngươi, thi thoảng cũng nhớ ra một chút. Lúc hoàn toàn nhớ lại là khi hai người chúng ta đang ở trong ảo cảnh.”
Dứt lời không nhìn biểu tình Triệt Liên nữa, đi thẳng đến trước người Cao Tư Viễn, khẽ nhíu mày chất vấn:
“Cao Tư Viễn, rõ ràng trong thư ta viết đã viết rõ dặn ngươi giao mật pháp Đoạt tướng cho Liên nhi, vì sao ngươi lại cố ý vi phạm tâm nguyện của ta, thậm chữ còn giả chữ ta viết bức thư kia, khích tướng để mọi người cố ý hại hắn?”
Cao Tư Viễn dường như chưa từng nghe lọt chữ nào, chỉ si đắm nhìn y, tựa như đang nhìn và sự mê luyến nửa đời mình.
Trong lòng Thích Già Ngọc khẽ động, mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên nhát gan yếu đuối từ khuôn mặt già nua này, thở dài trong lòng, thương hại nói, “Thôi, bỏ qua việc này đi, ta không tiện nhắc lại.” Y nhắc lại ngắn gọn, “Giao quyển sách kia ra đi.”
Lúc này Cao Tư Viễn mới hồi thần, cố gắng chống thân thể yếu đuối của mình ngồi dậy, thở dài nói:
“Năm đó ta và phụ thân không hề phụ lòng tin của người, giấu mật pháp Đoạt tướng này ở nơi bí mất nhất thế gian, bây giờ…sẽ đưa lại cho ngài…”
Dứt lời dùng cánh tay còn lại nhặt loan đao đang nằm trên mặt đất, chém thẳng vào lồng ngực mình.
Triệt Liên trơ mắt nhìn hắn đâm thủng ngực mình, từ trong lồng ngực máu thịt trộn lẫn lấy ra quyển trục đen kịt, cung kính nâng trong lòng bàn tay già nuôi, nhìn Thích Già Ngọc run run nói:
“Kính mời… Già Ngọc pháp sư xem qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.