Nhiều năm trước, nhớ những ngày tháng trong ảo cảnh, Việt tiểu công tử vẫn không ngừng suy nghĩ, tự hỏi trên đời này mỹ nhân nhiều vô số kể, vì sao y mãi chỉ trúng bùa yêu của Triệt Liên, luân hồi hai đời không phải người này thì không được?
Năm đó tuổi y còn nhỏ, y không biết trên đời này có tình yêu, chỉ biết sự tra tấn và thuốc độc trên thế gian này chính là nghiệp chướng không thể tiêu trừ. Lúc sinh đã mang theo, đến chết mới được ngơi nghỉ. Nhưng vào ngày đó, y gặp được hòa thượng phong lưu tùy hứng này, bị hắn ôm xuống núi thả đèn trời, có thể dựa vào đoạn ký ức và nhu tình nhỏ nhoi này thoát khỏi vũng sâu hỗn loạn, lúc này mới có Thích Già Ngọc về sau.
Cho dù đây có là nghiệt duyên, y cũng sớm chấp nhận.
Diễm tăng trước mặt mỉm cười nhìn mình, vẫn là bộ dáng mị hoặc yêu kiều, ôm hắn vào trong vòng tay ấm áp. Mũi Thích Già Ngọc cay cay, lúc trước giả vờ mình đồng da sắt cũng bị tia âm trong ánh mắt nhu tình của người này làm cho tan chảy, ôm eo hắn rầu rĩ nói:
“…… Ngươi có thực sự biết sai không?”
Nghe vậy, niềm vui sướng ngút trời bỗng chốc vây lấy toàn thân Triệt Liên.
Hắn khẽ run, vội vàng muốn tuôn lời thề thốt với người yêu mình từng đánh mất. Tuy rằng ngày thường hắn cũng nổi danh là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng dù sao trong chuyện tình ái, sự thông suốt cũng quá muộn. Lúc này miệng lưỡi líu hết vào nhau, khong biết nên tỏ tâm ý của mình với Minh nhi ra sao.
Cuối cùng hắn gật đầu như giã tỏi, cố gắng ôm đứa nhỏ ngày xưa lưu luyến mình không rời, lại bởi vì vóc người hôm nay mà rụt tay lại. Hai đôi tay ôm ghì lấy nhau, lòng bàn tay nhè nhẹ xoa xoa lưng y.
Thích Già Ngọc mặc hắn ôm thật lâu, lúc này mới khịt mũi, nhìn hắn nghiêm túc nói: “Không được lừa ta!”
Rồi cuối cùng cũng hé môi mỉm cười.
……
……
Suốt mười năm làm lão tiều phu khổ sở dưới chân Mộ Lĩnh, Triệt Liên chưa từng nghĩ rằng cho dù Minh nhi cả đời không tha thứ cho hắn cũng chẳng sao, chỉ cần có thể kéo dài chút hơi tàn của thân thể bị cắn trả đến nát bươm này, chống chọi thêm một chút thời gian nữa đợi y xuống núi, liếc mắt nhìn y từ xa đã cảm thấy thỏa nguyện rồi.
Sau khi cùng Minh nhi tâm kề tâm, trong lòng tràn đầy vui sướng đồng thời hắn cũng mơ hồ lo sợ, hắn không thể tưởng tượng ra nếu lúc trước mình không cả gan hạ mị độc cho bản thân, kéo chút hơi tàn này, không còn Minh nhi bên cạnh thì mình sẽ trở thành bộ dạng ra sao.
Hắn nhìn Thích Già Ngọc đang ngủ say trên đầu gối mình, trong lòng ánh lên trăm triệu cảm xúc dịu dàng, khom người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán y.
Hai người đã trở về với nhau, hắn bắt đầu tính toán cuộc sống thoải mái sau này của bọn họ. Mấy ngày nay theo hướng đi tới của khách hành hương hắn tìm hiểu một thị trấn nhỏ thích hợp sinh sống ở Ngoại Châu, muốn cùng Minh nhi tìm một vùng đất trù phú để ở lai. Sau đó cùng nhau bù đắp mười năm vắng bóng ái ân, rồi phải xem dự tính của Minh nhi, muốn tiếp tục chu du thiên hạ hay lang bạt giang hồ, hắn sẽ theo đến cùng.
Sau khi tính toán xong, hắn cũng không muốn tiếp tục cuộc sống của tăng nhân trong Tam Bảo Thiền tự này nữa, thầm nghĩ mỗi thời mỗi khắc phải ở cạnh Minh nhi, phải cởi bỏ tăng y càng sớm càng tốt. Nhưng mà kỳ lạ là ở chỗ, mỗi khi hắn nhắc tới chuyện xuống núi với Thích Già Ngọc, người trước mặt liền hoảng hốt lừng khừng, tựa như cũng không lập tức cùng hắn hoàn tục.
Hắn biết trong lòng Minh nhi có dự tính, tạm thời không muốn nói cho hắn biết, nên cũng không truy hỏi riết ráo. Thầm nghĩ cho dù cả đời Thích Già Ngọc chỉ muốn làm hòa thượng trong thiền tự này, hắn cũng tình nguyện cạnh y.
Mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh người mình yêu, cuộc đời này hắn đã không còn mong cầu gì hơn.
Nhìn khuôn mặt ngủ an tường trước mặt, Triệt Liên mê muội vươn tay ve vuốt, cảm nhận từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt này đã không còn mềm mại non nớt như thiếu niên nữa, mỉm cười, càng ngày quyến luyến si mê với vẻ tuấn mỹ trưởng thành trong mười năm này.
Hồi lâu, hắn đột nhiên rụt tay lại.
Hắn dụi dụi đôi mắt phượng thấm mệt, không biết vừa rồi có phải chỉ là ảo giác của mình hay không. Thắp sáng ngọn đèn dầu đầu giường sáng hơn một chút, rồi giơ cao lên cẩn thận quan sát khuôn mặt Thích Già Ngọc.
Vị tăng nhân trẻ tuổi trước mặt vẫn đẹp đẽ như trước, nhưng xung quanh đôi mắt đầy sao đăng nhắm lại có chút nếp nhăn nhỏ, bình thường rất khó nhận ra, nhưng chúng lại đánh thẳng vào mắt Triệt Liên.
Sau khi liên tưởng đến khả năng nào đó, hắn bỗng run tay, ngọn đèn đột nhiên rơi xuống đất, chấp chới một chút rồi dập tắt dưới chân.
……
Thích Già Ngọc bị tiếng đèn rơi xuống đất làm tỉnh, nhìn thấy dùng nhan đang phóng đại trước mắt mình của Triệt Liên, cùng với tia cảm xúc xa lạ mà khủng hoảng xẹt qua trong mắt phượng. “…… Ôi, ngươi đừng làm ta sợ!”
Y vừa than thở, vừa tự nhiên hôn lên má dại mỹ nhân, sau đó xoay người ôm hắn lăn lên giường, cười tủm tỉm muốn thân thiết với hắn. Nào biết Triệt Liên lại đột nhiên duỗi ngón tay chặn môi y, rũ mắt nói: “Minh nhi, rốt cuộc ngươi đang giấu ta chuyện gì?”
Thích Già Ngọc sửng sốt, mịt mùng nói: “Đâu có.”
Chú ý tới ánh mắt đại mỹ nhân đang dính chặt vào khóe mặt mình, y theo bản năng vươn tay sờ, trong lòng thầm nghĩ toi rồi, trên mặt vẫn không để lộ biểu cảm nào, cười hề hề nói cho qua chuyện:
“Đời này gặp được đại mỹ nhân lúc ta còn là tiểu thiếu niên, mới đó mà đã hơn mười năm trôi qua, aizzz, già rồi…”
Y nói tùy hứng thong thả, nhưng vẫn không làm dịu được chút nghi ngờ trong lòng Triệt Liên. Ngọn đèn vốn đổ một bên được nhặt lên và thắp lại, Triệt Liên kéo tay y đang định che giấu, cẩn thận quan sát ngũ quan có hơi xuống sắc của hắn, lông mày nhíu thật chặt.
Thanh niên tuổi chưa tới ba mươi, dù ngày thường có mệt mỏi đến đâu thì làm sao có thể đột nhiên già đi và có những nếp nhăn mà chỉ người lớn tuổi mới có?
Thấy Triệt Liên lộ vẻ hoảng sợ, trong lòng Thích Già Ngọc biết đã bị hắn phát hiện manh mối, ánh mắt tránh né không nhìn hắn, tức giận nói: “Sao hả, bây giờ ta già rôi nên Liên nhi không yêu ta nữa sao? Quả nhiên những lời ngon tiếng ngọt lúc trước đều là để lừa ta. Nếu ngươi đổi ý cũng được, nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuống núi đi, sau đó hai ta không bao giờ gặp lại nữa…”
“Minh nhi.”
“Hả?”
“Ngươi giúp ta luyện công sẽ làm giảm tuổi thọ của mình sao?”
Thích Già Ngọc nghe xong ngẩn người, trong lòng trùng xuống. Y không ngờ Triệt Liên lại thẳng thắn nhưu vậy, chần chừ đang muốn lên tiếng phủ nhận, nhưng nhìn trong mắt người trước mặt lộ rõ vẻ ảm đạm, vì thể thở dài, từ từ mở miệng:
“Tu vi kiếp này của ta không thể so với kiếp trước. Khi làm với ngươi quả thật không tránh khỏi việc sẽ bị ảnh hưởng đôi chút. Nhưng mà Liên nhi yên tâm, nêu người có thể đột phá mật pháp Đoạt tướng đến tầng thứ bảy, đến lúc đó cho dù ta có già cỡ nào, thì ngươi cũng giúp đỡ để ta cải lão hoàn đồng, sau đó chúng ta sẽ vĩnh viễn trở thành một đôi uyên ương lừa trọc bất tử.”
Triệt Liên đang lo lắng, nghe vậy thì khẽ cười thành tiếng, cũng cảm thấy lười này có lý. Lại bắt mạch cho Thích Già Ngọc, vẫn chưa phát hiện ra điểm dị thường trong mạch tượng của y, vẫn tin lời y, yên lòng đồng thời trong mấy ngày rảnh rỗi này chuyên tâm tu luyện là được.
Thích Già Ngọc thấy đại mỹ nhân đã không còn vẻ thương tiếc lúc trước, xem ra đã hòa hoãn hơn rất nhiều, liền cúi đầu khẽ cắn trên đôi môi đỏ mọng đong đưa trước mặt, mắt thấy đôi mắt phượng lấp lánh kia lại liếc nhìn mình, lửa lòng bốc lên, đè hai văn hắn ngã xuống giường, hôn lên.
Triệt Liên cũng thuận thế hôn lại y, nhiệt tình quấn quýt với đầu lưỡi y, khiêu khích lẫn nhau. Vừa dứt cái hôi, cả hai người đều thở hổn hển, mà Thích Già Ngọc đang lửa tình cháy bừng, vừa định cởi dây quần đè lên, mỹ nhân trước mắt đã đứng lên, ấn đôi tay đang rục rich của hắn trở về chỗ cũ.
“…… Còn chưa đến lúc.” Triệt Liên lắc đầu, từ chối lời cầu hoan của y, “Lúc trước chúng ta song tu quá nhiều, còn cần thời gian để hấp thụ vận chuyển. Vì sức khỏe của Minh nhi, trước khi ta chưa tu luyện đến tầng bảy, chuyện thân mật này không nên làm nhiều.”
Thích Già Ngọc thấy Triệt Liên dễ dàng thoát khỏi tình triều nhàn nhạt kia, thật sự không có ý muốn vui vẻ với y, mặc dù trong lòng cũng hiểu được nỗi băn khoăn của hắn, nhưng nhiệt độ trong lòng lại tắt ngóm khó chịu. Y hơi nản lỏng, ai oán nhìn hắn không lên tiếng nữa.
“Minh nhi…”
Y hài lòng thở dài, thấy Triệt Liên còn đang mỉm cười nhìn mình, liền làm nũng cọ cọ vào trong ngực hắn, kéo đôi tay y yêu thích đặt bên môi hôn lên.
Y cười tủm tỉm nói: “Đại mỹ nhân, ta cực kỳ yêu ngươi.”
Nghe được lời tỏ tình quen thuộc này, trong lòng Triệt Liên ấm áp, cảm thấy tràn đầy dịu dàng nhú sóng vỗ về, không che giấu được tình yêu với y.
“Ta cũng cực kỳ yêu ngươi.” Hắn chủ động hôn Thích Già Ngọc, giữa bờ môi kẽ răng thì thào nói, “Thế gian này gặp bao nhiêu phàm tướng hư vọng, chúng sinh như mây trôi, ta yêu ngươi nhất.”