Qua Sông Hái Sen

Chương 47: Viên tịch




Vô Ngã Đại sư biết cả đời này của Triệt Liên đã chịu quá nhiều đắng cay, trong lòng cảm thấy xót thương, lại hổ thẹn mình nuốt lời, dứt lời liền trầm mặc, không biết phải lên tiếng an ủi người đã chờ đằng đẵng bao lâu ra sao.
Triệt Liên nhìn cao tăng trước mặt đã hằn sâu tuế nguyệt, không biết tu hành mấy trăm năm xuân thu ở chốn Diêm Phù này, trong náy mắt cảm thấy trong lòng ngàn vạn sầu muộn, cuối cùng cố nén nước mắt sắp tràn bờ mi, khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.
Tựa hồ như lúc nhỏ, trong lòng hắn chỉ nhận định trên đời này có vài người sẽ tồn tại vĩnh hằng, ví như sư phụ Vô Ưu đưa hắn về Bồ Phong tự, lại như Vô Ngã đại sư nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu thay đổi, cũng hề cảm thấy bọn họ sẽ viên tịch.
Nhưng bây giờ, sư phụ đã về Tây đã lâu, ngay cả Vô Ngã đại sư cũng công đức viên mãn, đến tuổi cũng phải về trở thành Phật.
Lòng hắn đau xót, cảm thấy hoảng sợ mất nơi nương tượng. Bị Minh nhi lãng quên mấy ngày nay sở dĩ hắn còn cố gắng chống đỡ được là vì hắn có chỗ dựa không thể phá hủy của Vô Ngã đại sư, với sự thần thông quảng đại của lão, cuối cùng sẽ giúp hắn vượt qua mọi khổ ách của ả hai. Nhưng nào biết thời thế khó lường, đã không cho phép hắn ngây thơ và lạc quan nữa rồi.
Nếu Vô Ngã đại sư viên tịch, Minh nhi quên hắn thành tiên về trời, hắn nên đối mặt với cuộc sống sắp tới thế nào đây?
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Vô Ngã đại sư an ủi: “Không cần phải lo chuyện Tán Công Đan, Mấy ngày trước Không Phạm nghe được việc này, lúc rời đi từng xin ta ít y thứ, nói là sẽ vân du hái chút thuốc, cũng định phân ưu cùng các ngươi. Y thuật của hắn cũng không tầm thường, sau này chuyển những thành quả mấy ngày nay ta đạt được đưa tới núi Đại Ninh, mặc dù có thể hơi chậm, nhưng sẽ kịp thôi.”
Dứt lời thấy Triệt Liên vẫn trầm mặc không nói, chần chờ hỏi: “Già Ngọc…y nên nhìn ngươi thế nào đây?”
“Nhìn thế nào?” Triệt Liên cười khổ nói, “Mặc dù không đến mức bị xem là thú dữ, nhưng cũng bởi vị lòng ta khó kiềm chế, cũng dần sinh ra ngăn cách.”
Thấy đôi mày già nua của Triệt Liên tràn vẻ bi thương, Vô Ngã đại sư trầm mặc hồi lâu, bỗng nói: “Liên tiểu tử, thật ra ngươi nên hiểu rõ…bây giờ độc tố trong người đã giải, ngoại trừ chờ Tán Công Đan để Già Ngọc hồi phục ra thì kỳ thật ngươi chỉ cần song tu với y, tiếp tục luyện mật pháp Đoạt tướng thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết mà.”
Lão nhìn cổ họng Triệt Liên lăn lên lộn xuống, còn nắm chặt Xá Lợi Tử, rồi lại từ từ buông lỏng.
“Không được.” Giọng nói của hắn xa xăn, mang theo tia bất đắc dĩ và kiên định, “Đại sư biết khi Minh nhi từ nhỏ đã bị ngược đãi, ép lại những chuyện mình không muốn. Nếu ta cưỡng ép hạ thuốc y, ép y cùng song tu với mình đã lão tăng, sợ Minh nhi còn chưa kịp nhớ tới ta, đã nhớ tới ác mộng kiếp trước bị Triệt Hải bức gian lăng nhục.”
Dứt lời lại cười khổ một tiếng: “Đời này ta sẽ không làm ra bất cứ chuyện nào ép buộc Minh nhi hết, cho dù y sẽ quên mất ta. ”
Sau đó đứng trước người Vô Ngã đại sư cúi đầu thật sâu, khi ngẩng đầu lên, sắc mặt đã sớm lấy lại bình tĩnh.
“Đại sư, ngài biết Liên tiểu tử mấy trăm năm, ngày thường xem ta như con ruột, còn chưa kịp cảm tạ những chuyện người làm cho ta, hy vọng ngày sau có thể gặp nhau ở nơi đất tịnh. Lần này người tịch diệt thành Phật, ta lại không giữ được, cũng chỉ có thể thay tín giả niệm một tiếng A Di Đà Phật. Thị thị phi phi trong cõi tục này còn rất nhiều, lòng ta hiểu rõ, kính xin người yên tâm.”
……
……
Bảy ngày sau, Vô Ngã Đại sư viên tịch.
Triệt Liên khoác cà sa tụng kinh suốt đêm, tự mình mặc quần áo cho Vô Ngã đại sư, dẫn chúng tăng dâng trà thắp hương, làm lễ trà tỳ, lại đem cốt Phật vào trong tháp, làm pháp sự hơn nửa tháng, trong lúc đó mỗi ngày đều nhập định, vẫn chưa đến Tây thiên viện ngắm Việt Minh Khê cái nào.
Đợi đến khi Tam Bảo Thiền Tự quét sạch viện Phương Trượng, nghênh đón trụ trì mới, tất cả bụi trần lắng xuống, hắn mới ra khỏi thiền phòng sâu hun hút, nâng mắt nhìn mặt trời buổi sáng giữa mùa hè trong trẻo, hít sâu không khí trong lành trong thiền viện, rồi bước ra khỏi nơi tối tăm nhỏ hẹp này, muốn đi xem dáng vẻ hiện tại của Minh nhi.
Sau khi Vô Ngã Đại sư thành Phật, hắn cũng không gửi những dược liệu và bản thảo kia cho Không Phạm theo lười dặn, mà mang theo y thứ mình tích góp trong lầu Tàng Kinh nhiều năm, rồi trở lại quá khứ làm y tăng của mình, ngồi trong phòng thuốc mỗi ngày nghiên cứu thuật thanh lọc, cũng dần tìm ra cửa Đạo, biết ngày đoàn viên của bọn họ đã không còn xa nữa.
Sự ra đi lần này của Vô Ngã đại sư, hắn mới ý thức được mình đã từng hạnh phúc đến nhường nào, cuộc đời tuy gặp phải chuyện gập ghềnh, gần như đều có người khác thay vào. Khi còn trẻ là sư phụ Vô Ưu đại sư yêu thương, trốn vào Đại Ninh tự thì có Minh nhi thay mình xử lý mọi chuyện, sau đó còn có Vô Ngã đại sư dốc lòng giúp đỡ. Thậm chí lúc mình trúng độc sắp chết, cũng có sư đệ Không Phạm chạy tới cứu mạng.
Lúc này đây hắn không muốn nhờ vả người khác nữa, chuyện mình có thể làm được thì làm cần gì phải đi làm phiền sư đệ vốn đã hết duyên phận.
Mà tối hôm qua hắn đã đột phá được việc trọng đại, thanh lọc Tán Công Đan rất nhiều độc tính kia được sáu bảy phần, thấy dược liệu sắp thành công, mà dược liệu ở cửa hàng dưới núi thì ít thuốc mình cần, định trở về núi Đại Ninh ở Giang Nam tiếp tục luyện thuốc giải này.
Nếu có thể, hắn cũng muốn dẫn Minh nhi đi cùng. Chỉ là không biết hôm nay Minh nhi có nguyện tin hắn hay không.
Triệt Liên đi tới Tây thiền viện càng lúc càng hoang vắng, không nhìn thấy bóng dáng của Việt Minh Khê trên từng cành cây ngọn cỏ đâu, mà hình như chỉ văng vẳng tiếng trẻ con vui đùa phía sâu tỏng thiền viện, trong lòng có dự cảm, vội nương theo tiếng phát ra từ con đường nhỏ xa đi tới xem.
Đập vào mắt vẫn là đám nhóc quý tộc khách hành hương ngày đó đang nô giỡn trong viện, chỉ là trong đó còn có thêm một thiếu niên tuấn tú vóc người cao cao đứng giữa đám nhóc.
Việt Minh Khê chỉ huy đám nhóc trước mặt mình ngồi xổm dưới đống tuyết dưới tàng cây, tựa hồ như đang ném tuyết với bọn chúng, cử chỉ nghiễm nhiên như vùa của đám nhóc, chơi rất vui vẻ.
Triệt Liên còn chưa kịp kinh ngạc sự thật Minh Nhi lại nhỏ đi, đã thấy bọn họ ném tuyết về phái đối phương, bỗng trong lòng lạnh hẳn.
Giữa hè nắng nóng, bọn họ tìm thấy tuyết ở đâu?
Nghĩ đến đây, ánh mắt long lên nhìn vào đống tuyết dưới tàng cây thông.
Mùa đông năm ngoái tuyết rơi nặng hạt, Minh nhi mang theo tình cảm sâu nặng của mình tự tay nặn người tuyết, lúc này khuôn mặt đã hoàn toàn bị bọn nhỏ đạp dưới chân, dường như ai cũng cảm thấy tò mò vì sao tuyết không tan, cười đùa nhau phá thân thể người tuyết xuống chơi, bao gồm cả Việt Minh Khê từng xem chúng như báu vật.
Việt Minh Khê đang tay cầm một vốc tuyết trong tay đùa giỗn với đứa nhóc trước mặt, không để ý va vào người Triệt Liên. Y cố sức ngẩng đầu nhìn Triệt Liên, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, mới bừng tỉnh gọi:
“…… Tây Đường trưởng lão?”
……
Ngày đó sau khi Vô Ngã Đại sư qua đời, Việt Minh Khê thực sự trầm tư mất một quãng thời gian.
Mặc dù y không nhớ rõ quá khứ của mình với lão sư phụ này, chỉ biết hắn đối xử với mình rất tốt, khác một trời một vực với đám tú tài lão hủ Trúc Gian phái kia, khiến y không thể không có thiện cảm với hắn. Kiểu sống lại này khiến Việt Minh Khê ở độ tuổi đa sầu đa cảm rất đau lòng.
Mấy ngày sau đó trôi qua, y vẫn nhàm chán ở trong Tây thiền viện này, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu. Sau đó phát hiện Tây Đường trưởng lão mà y nghi ngờ thích mình đúng là đã biến mất, rất lâu chưa từng xuất hiện trước mặt y.
Mới đầu Việt Minh Khê cũng vui vẻ tự tại, không cần khổ não làm thế nào để từ chối tình yêu của một lão hòa thượng, về sau lại cảm thấy hơi buồn tẻ, giống như trái tim trống rỗng của y vậy.
Đương nhiên y không cảm thấy mình có tình cảm với lão hòa thượng, chỉ là nơi này quá nhàm chán, phải nhanh chóng kiếm cớ về nhà thôi; nhưng lạ cái là, mặc dù thi thoảng sẽ có suy nghĩ như vậy, nhưng kỳ thực y không hề có ý định rời khỏi đây.
Ngoài việc không có Tây Đường trưởng lão ở bên cạnh ra, làm y vẫn chưa thích ứng kịp. Y còn phát hiện ra thân thể của mình quả thật giống như Vô Ngã đại sư từng nói, ngày càng nhỏ lại.
Sáng nay y thức giấc, phát hiện ra mình hình như thấp hơn hôm qua, thêm nữa lại không nhớ được nhiều chuyện.
Y hoảng hốt cảm thấy hôm qua là mùng ba tháng chạp, y và cha mẹ đến phương xa thăm bạn bè, trên đường trở về ăn nhiều kẹo hồ lô nên bị đau bụng, sau khi uống thuốc thì được mẹ dỗ đi ngủ sớm, nào ngờ vừa tỉnh lại đã ở ngôi chùa cổ vô danh ở Tấn Bắc này.
Tuy rằng khó tin, nhưng y vẫn ấn tượng với Vô Ngã đại sư và Tây Đường trưởng lão, trong đầu vẫn hoang mang nên vẫn chưa làm loạn đòi tìm cha mẹ.
Sau khi quen thuộc lẻn vào bếp Hương Tích lấp bụng, y phát hiện một đám khách hành hương mang mấy đứa nhóc đang chơi tuyết trong thiền viện, vui vẻ nhập bọn với chung, phá hai tượng người tuyết kia ra đánh trận, vẫn chưa nghĩ ra nó là kiệt tác của ai.
Khi thấy một lão tăng xa lạ mà quen thuộc xuất hiện trong thiền viện này, đầu óc vốn trống rỗng của y cố nặn ra bốn chữ Tây Đường trưởng lão, vui mừng ngạc nhiên cầm vốc tuyết ngửa đầu nhìn hắn, hy vọng hắn có thể giải nghi trong lòng mình.
Nhưng không ngờ Tây Đường trưởng lão dường như không phản ứng gì với y cả, hai mắt nhìn chong chong vào người tuyết đã bị hủy, đôi môi khô héo run rẩy, rồi rơi nước mắt.
Y vội vã nhảy dụng lên, tay chân luống cuống nhìn đám nhóc phía sau vẫn còn đang phá người tuyết kia, dù không hiểu chuyện những cũng biết, lúc này đổi sắc đuổi mấy đứa nhóc chạy khỏi đống tuyết, không cho phép chúng động đến đám tuyết kì lạ không tan này.
“Không nghịch nữa không nghịch nữa! Mau về tìm cha mẹ đi, không thì yêu tinh tuyết đến dọa các ngươi tè vãi ra quần giờ!”
Đám nhóc nghe vậy thì bĩu môi, không thèm tin lời nói dối dọa người khác của y, nhưng thấy quá hung dữ, lại có một đứa nhóc áo vàng nhận ra lão tăng nhìn người tuyết rơi lệ chính là yêu quái mặc áo đỏ ngày đó, mơ hồ sợ thiếu niên thân thủ bất phàm kia lại đến tìm bọn họ gây sự, thì thà thì thầm, vội chạy biến đi mất.
Việt Minh Khê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẩn trương nhìn về phía Tây Đường trưởng lão đang quỳ bên đống tuyết, trong lòng vô cùng áy náy, nói: “Thật xin lỗi, Tây Đường trưởng lão, ta không biết đây là người tuyết của người…ta sẽ khôi phục lại như cũ, người chờ ta một lát.”
Dứt lời cố gắng nhớ lại bộ mặt của hai người tuyết vừa rồi, lấy tuyết trên đất muốn khôi phục lại chúng.
Y vụng về đắp đắp nặn nặn, cảm thấy càng làm càng thảm hại, khó xử nhìn Tây Đường trưởng lão, muốn đối phương đến giúp mình một phen. Y nhìn lão tăng trước mặt rũ mắt cúi đầu, giống như nhặt một vật gì đó giữa tuyết và bùn, một đóa sen giấy đã rách bươm, nâng trong lòng bàn tay nhìn, rồi cẩn thận cất vào trong ngực.
“…… Bần tăng cảm ơn thiếu chủ, cũng không cần phải làm vậy đâu.” Hắn thản nhiên đứng lên nói, “Mặc dù khôi phục như cũ, cũng không phải bộ dáng ban đầu.”
Việt Minh Khê thấy Tây Đường trưởng lão vào thiền phòng, để lại bóng lưng tràn đầy khổ sở và thê lương cho mình, y gãi gãi đầu, cảm thấy hoang mang vô cùng.
Chỉ là người tuyết bình thường thôi mà, thật sự quan trọng đến vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.