Qua Sông Hái Sen

Chương 7: Vào lời ra




Diễm Tăng trước mặt dùng giọng nói âm hiểm đứt quãng nói, khiến Việt Minh Khê khẽ rùng mình, bỗng không dám nhìn hắn. Sự thù địch không hợp với người xuất gia nổi rõ trong mắt nhưng không kéo dài lâu. Lúc Việt Minh Khê ngẩng đầu lên, Triệt Liên vẫn đang uống rượu ăn thịt như không có chuyện gì xảy ra, nhưn thể những lời trái với luân lý vừa rồi không phải do hắn nói ra.
Việt Minh Khê rối rắm một hồi, cẩn thận hỏi: “Vậy, người kết thù với ngươi là ai?”
Triệt Liên vẫn chưa trả lời, dường như không muốn nhắc tới, Việt Minh Khê suy nghĩ một hồi, nhớ tới lời đồn trong giang hồ năm xưa, sau đó ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ là thượng nhân Tinh Trần của Bồ Phong tự kia, sư đệ năm đó của ngươi?”
Triệt Liên nghe xong chỉ cười lạnh, như ngầm mặc địch. Nhớ tới tiên sinh kể chuyện ở quán trà kể chuyện năm xưa ở Bồ Phong tự, lúc này Việt Minh Khê mới sực tỉnh người ngồi trước mặt mình là đại ma đầu trong miệng thế nhân. Trước kia hắn không thích nghe mấy chuyện đàm tiếu ân oán giang hồ này, nhưng đương sụ đang lù lù trước mặt, y có hơi tò mò về chân tướng năm đó.
“Đại mỹ nhân, năm đó ngươi thật sự. Bởi vì vị trí trụ trì mà mưu hại thượng nhân Tinh Trần, còn chặt đứt tay trái của hắn sao?”
Triệt Liên đặt chén rượu xuống, thản nhiên liếc y hỏi: “Nếu ta nói không phải, ngươi có tin ta không?”
“Ta tin.” Việt Minh Khê nói với vẻ đương nhiên, “Dù sao ngươi cũng dễ nhìn, sao có thể làm ra chuyện như vậy được? Những người giang hồ kia chưa từng gặp ngươi, nên họ mới nghe tin đồn. Nếu bọn họ cũng ngồi uống rượu với ngươi giống ta, biết ngươi đẹp như tiên thiên, có lẽ còn đi tìm tên tiên sinh ngu ngốc kia nó lý không chừng.”
Cũng không phải do thiếu trang chủ y nhìn mặt bắt hình dong, tuy y mới quen biết diễm tăng Đại Ninh tự này, cũng cảm thấy đối phương hoàn toàn không mang dáng vẻ hòa thượng, biết thiền tâm của hắn không thuần, mặt mày cũng lộ ra vẻ yêu ta mê người, nhưng không hề có sát khí của đại ma đầu, y tin tưởng con mắt nhìn người của mình.
“……”
Thấy thiếu niên trước mắt lại khen đẹp, Triệt Liên nhướng mày, đồng thời bật cười, phiền muộn và sự thô bác trước đó cũng biến mất, vuốt ve vòng xá lợi trên cổ tay, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, xét về danh tiếng của ta khắp giang hồ, nếu năm đó thật sự muốn chém tay hắn, thì sao lại chém tay trái không đau không ngứa, phải là tay phải hắn thuận mới đúng.”
Việt Minh Khê trầm ngâm thật lâu, chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ là hòa thượng Triệt Hải kia muốn giữ vị trí trụ trì, nên dùng khổ nhục kế hãm hại ngươi?”
Triệt Liên không nói, trong mắt tối đục ẩn hiện. Việt Minh Khê biết mình đoán trúng rồi. “…… Không thể tưởng tượng được lão hòa thượng này lại xấu xa như vậy.” Việt Minh Khê líu lưỡi nói, lại nhìn mỹ nhân trước mặt lộ vẻ thất vọng, cảm thấy cực kỳ tức giận, “Cưỡng đoạt vị trí trụ trì, còn làm ô uế thanh danh của ngươi, đúng là đáng chết.”
Thấy y còn căm giận hơn cả mình, Triệt Liên ngạc nhiên nhướng mày nói: “Ta còn tưởng thiếu chủ sẽ khuyên ta người xuất giả nên giữ năm giới, tu hạnh nhẫn nhục, vì nghịch duyên này sẽ trợ giúp mình thành Phật mới đúng, nếu ta muốn giết hắn báo thủ, ngươi cũng chấp nhận à?”
“Ta không hiểu Phật gia các ngươi mặc dù bị người hãm hại, mà còn phả cảm tạ công đức gây thù chuốc oán khiến mình giác ngộ kia.” Việt Minh Khê nghiêm túc nói, “Nếu ngay cả hòa thượng Triệt Hải làm hết chuyện ác cũng có thể tu được chính quả, Phật tổ cũng quá bất công rồi. Đúng như ngươi đã nói, nếu không thể thành Phật, người sống trong giang hồ, có thù tất báo mới là chuyện quan trọng nhất.”
Triệt Liên nghe xong cười, cũng không để nó trong lòng, chỉ nhếch môi khen ngợi: “Thiếu chủ đúng là người thấu tình đạt lý.”
Nói xong gắp một miếng ngó sen ngào đường trong đĩa, đưa đến bên miệng thiếu niên như để cảm ơn. Thấy mình an ủi Triệt Liên thành công, tâm tình của y cũng tốt hơn rất nhiều, trong lòng Việt Minh Khê như muốn bay, đang định há miệng ăn ngó sen ướp đường kia, chợt Triệt Liên gạt đũa sang một bên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng ghé sát bên tai y thấp giọng nói:
“Nhưng mà, nếu ngươi thật sự tin ta. Lỡ như mấy lời vừa rồi chỉ là dối ta, ta quả thực là yêu tăng khi sư diệt tổ, không chuyện ác nào không làm thì sao? Thiếu chủ còn muốn đi với ta không, mấy lời hay ý đẹp kia có phải để toan tính thứ khác hay không?”
Việt Minh Khê nghe vậy sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới khả năng này. Y không chớp mắt buồn rầu, rồi cười to với hắn
“……Thế thì đã sao” Y há mồm ăn ngó sen ngọt, vừa nhai vừa nói, “Ta cũng không phải là người tốt lành gì cho cam, trong lòng cũng không có đại nghĩa, chỉ biết đẹp là thiện, xấu là ác. Đối xử tốt với ta là thiện, xấu với ta là ác. Ngươi vừa đẹp vừa đối xử tốt với ta. Thế nên, ngươi là chính đạo, thế thôi.”
Lần đầu tiên nghe được lời này, Triệt Liên muốn phì cười. Nhưng khi nhìn thấy sự trịnh trọng nghiêm túc trong mắt thiếu nhiên, biết đây là suy nghĩ thật lòng của y, vốn muốn cười lắm nhưng cố gắng nhịn xuống, gợn sóng lăn tăn nổi lên trong lòng.
Hắn đánh giá Việt Minh Khê, không thấy bóng dáng người nọ từ ngũ quan đẹp đẽ mang theo phần ngây thơ, càng cảm thấy thiếu niên này rất hợp ý hắn. Việt Minh Khê ăn xong miếng ngó sen kia, còn chưa đã thèm liếm đầu đũa của hắn, vốn chỉ là hành động tự nhiên nhưng làm hắn nhớ tới…
Sự xao động rục rịch dưới bụng, ngoài dấu hiệu bị công pháp phản phệ, hắn chưa bao giờ cảm thấy sóng nhiệt của tình triều. Triệt Liên rút đũa về, ảo não suy nghĩ không biết sau này nên sống chung với thiếu niên này ra sao. Nói thiên đao vạn quả, tâm tính Việt Minh Khê quá thuần khiết, không nên bị người tâm tư bẩn thỉu như hắn vấy vào.
Việt Minh Khê hiển nhiên không nghĩ nhiều, nói xong còn cảm thấy đói bụng, vùi đầu bới thêm chén cơm, nhấc mắt thấy Triệt Liên đang nhìn chằm chằm y đến xuất thần, nói: “Đúng rồi, đại mỹ nhân sau khi ngươi đi Minh Kính sơn trang đòi lại mật pháp của lão già kia, sau này có dự định gì không?”
Triệt Liên thản nhiên nói: “Đương nhiên là báo thù rửa hận rồi, để thiên hạ này trả sự trong sạch cho ta.”
Việt Minh Khê nhỏ giọng, gật đầu, “Ta biết. Vậy sau khi trả thù xong thì sao? Ngươi muốn về Đại Ninh tự chuyên tâm tu Phật hay là hoàn tục cưới vợ như ông nội ta? Nghe nói sau khi tu thành mật pháp đoạt tướng này thì còn rất nhiều thời gian. Lãng phí ở Đại Ninh tự chắc nhàm chán lắm.”
Thấy thiếu niên mắt sáng rỡ nhìn mình, Triệt Liên dường như đã hiểu y đang nghĩ gì, nhưng cũng không chắc chắn lắm, tiếp lời hắn: “Ta chưa nghĩ tới, mọi chuyện vẫn chưa xong. Không biết thiếu chủ có ý gì?”
Việt Minh Khê lập tức lên tình thần, cũng không biết nghĩ đến điều gì mà ha gò má hơi ửng hồng, ấp úng nói: “Ta cảm thấy… chậc, nếu đại mỹ nhân ngươi được thân bất tử, sau khi báo thù e là khó thành Phật, không bằng tạm thời cởi bỏ cà sa, hưởng thụ náo nhiệt chốn hồng trần cũng tốt lắm…Ý là…”
Việt Minh Khê âm thầm cắn đầu lưỡi mình, dũng cảm nói: “Theo ta thấy, hay là ngươi hoàn tục làm thiếu chủ phu nhân của ta đi.”
……. Ủng hộ chính chủ 𝘃ào ngay ( 𝘛r𝖴 𝙢truyện.𝘃n )
Triệt Liên nhìn vẻ mặt căng thẳng của thiếu niên trước mặt, trong lòng vừa buồn cười vừa hết nói nổi. Tuy rằng hắn hiểu rõ e là thiếu niên này không quên được dư vị hoan ái hai đêm kia, khôg ngờ y không mở miệng thổ lộ tâm ý mà đã thẳng thắn cầu hôn luôn rồi.
Lần này xuống núi thật sự đã gặp rất nhiều chuyện mới lạ bất ngờ, thế gian lại có người to gan, cầu thân với yêu tăng như hắn. Nhưng nhìn dáng vẻ hiền lành của Việt Minh Khê cũng tốt lắm, không đáng ghét tí nào.
Thiếu niên thấy hắn không trả lời, bực bội như đang hối hận sự gấp gáp của mình. Triệt Liên tự dung muốn trêu y, sau một tiếng thở dài lộ ra vẻ do dự nói: “Nếu thiếu chủ đã biết tai tiếng của ta trong giang hồ, thì phải hiểu lấy ta vào cửa sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Việt gia trang. Ngày sau dù ta có may mắn rửa oan nỗi nhục e là cũng khó thuyết phục người trong thiên hạ. Hơn nữa ngươi là con trai duy nhất của trang chủ và phu nhân, sao có thể tình nguyện để ngươi cưới một tăng nhân đã hoàn tục?”
Việt Minh Khê thấy mình không bị từ chối, trong lòng rất vui mừng, cười tủm tỉm nói: “Có gì mà không thể? Việt gia trang làm ăn chính đáng, sợ gì mấy hạng người bất tài kia chỉ trỏ bàn tán? Nếu vào cửa Việt gia ta, xem ai còn dám bất kính với ngươi. Mẫu thân ta thương ta nhất, chỉ cần làm nũng thì không có chuyện gì là được. Còn về phần cha ta…cha ta… “
Giọng nói của Việt Minh Khê nhỏ dần, dường như nghĩ đến bộ dạng như thiên lôi của Việt Thiên Hà, cúi đầu suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Ai thèm quan tâm lão già kia đồng ý hay không, người ta thích có là Thiên Vương thì lão ta làm gì được. Đại mỹ nhân, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi nghĩ thế nào là được rồi.”
“……”
Thấy thiếu niên quăng lại vấn đề cho mình, Triệt Liên im lặng, nắm chặt tay trên bàn, ngón tay trơn nhãn nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay, bắp chân dưới bàn cũng im lặng dụi vào hai đầu gối Việt Minh Khê, mang ý vị mê hoặc khó nói, “…… Ngươi vẫn muốn làm vậy à? Nếu thế thì ta không từ chối. Chỉ là công pháp kỳ dị trong người ta, rất nhiều lúc khó kiềm chế, nếu làm với ngươi nhiều quá, ngươi sẽ mau già.”
Việt Minh Khê đang bị đôi tay kia trêu chọc ngứa ngáy khó chịu, muốn cùng Triệt Liên thân thiết hơn, thấy hắn hiểu lầm ý mình, trong lòng rầu rĩ không vui, đẩy tay hắn ra nói: “Ý ta không phải vậy mà…”
Lời còn chưa dứt, Việt Minh Khê đột nhiên trầm mặc
“Đại mỹ nhân, ngươi….trước ta ngươi từng làm với mấy người rồi?”
Nghe vậy, Triệt Liên hiểu rõ nhíu mày. Thiếu niên này quả nhiên giống như hầu hết đàn ông trên thế gian, sau khi có tâm tư như vậy, sẽ quan tâm đến đôi phương có trong sạch không, ngổn ngang tò mò với tình sử quá khứ.
“Muốn nghe thật à?” Thấy Việt Minh Khê gật đầu, hắn nói, “Trước ngươi, chỉ có một người mà thôi.”
“……”
Triệt Liên vốn tưởng rằng Việt Minh Khê sẽ hỏi người nọ là ai, nhưng y vẫn thừ người ra, mặt không thay đổi gật dầu, lấy ly rượu trống không trước mặt, rót đầy một chén. Thấy thiếu niên này vẻ mặt lạnh nhạt, không hề có chút lo lắng nào, Triệt Liên chần chờ một hồi, hỏi:
“Còn ngươi thì sao? Tuy rằng còn trẻ chưa cưới vợ, nhưng trong nhà cũng có mấy nha đầu thông phòng hầu hạ chứ?”
Việt Minh Khê sửng sốt, lập tức buồn bực nói: “Sao có thể, cha mẹ ta rất nghiêm, ngoài việc học ra không được nghĩ linh tinh. Thật ra ta cũng giống như ngươi, trước đêm ở núi U Tranh cũng chỉ có một người mà thôi.”
Triệt Liên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của y đột nhiên rầu buồn như lá úa, tự dưng thấy tò mò với quá khứ của thiếu niên này, hỏi: “Ồ? Không biết lần đầu tiên của thiếu chủ là với vị mỹ nhân nào đây?”
Việt Minh Khê không trả lời, chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Đại mỹ nhân, ngươi ghen sao?”
Triệt Liên hỏi hắn đầy ẩn: “Nếu ta nói phải, ngươi sẽ thế nào?”
Việt Minh Khê nghiêm nghị nói: “Vậy bây giờ ta về nhà chuẩn bị, chọn ngày lành đến Đại Ninh tự đính ước.”
Nhìn thấy đại mỹ nhân trước mặt lại bật cười, dùng đôi mắt yêu mị xinh đẹp mỉm cười nhìn y. Lòng Việt Minh Khê như gió xuân thổi, nắm lấy bàn tay như ngọc mảnh khảnh hôn một cái. “Đại mỹ nhân yên tâm, người kia cũng không phải là mỹ nhân đoan trang, mà là người ta cực kỳ căm hận.”
“Cực kỳ căm hận?”
“Đúng vậy, cũng hận đến thấu xương như đại mỹ nhân ngươi, muốn chém hắn thành trăm ngàn mảnh, lột da róc thịt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.